Chương 6
Đến trước cửa quán rồi anh mới nhận ra rằng quán không cho phép mang chó vào.
Hagane đi chậm lại như cũ, định đi qua quán cà phê đó.
Đúng lúc ấy, cửa vào quán mở ra, cô phục vụ nọ xuất hiện.
“Ơ kìa?”
Trông thấy Hagane, cô chạy ra, tay cầm theo một cái bình tưới cây nhỏ. Hình như cô đang định đi tưới nước cho mấy chậu cây đặt trước cửa quán.
“Đó là chó của anh à?”
“... Vâng.”
Stella ngồi trên mặt đất, vẫy đuôi chầm chậm.
“Dễ thương quá. Nhưng mà thật tiếc, cửa hàng cấm mang chó vào anh ạ.”
“Tôi biết. Tôi cũng không định...”
Đang nói nửa chừng thì Hagane nghĩ lại.
“Ừm, về chuyện chiếc hộp nhạc hôm nọ...”
“Liệu có sửa được không ạ?”
“Nó đã có thể phát nhạc được rồi. Phần máy móc không có vấn đề gì cả. về phần vỏ hộp, nếu chấp nhận dùng vỏ tạm thì tôi có thể thay bằng một vỏ hộp nhựa mà tôi đang có. Nhưng nếu cô ấy muốn có cái vỏ hộp y như cái cũ, thì tôi có thể liên hệ với nhà sản xuất để đặt một cái giúp cô ấy. Trong trường hợp đó thì chi phí riêng vỏ hộp sẽ là khoảng 3.000 yên.”
“Còn chi phí sửa thì sao ạ?”
“Tôi chỉ lấy một mảnh vụn bị kẹt ở giữa ra thôi, nên tính cả vỏ hộp và công sửa thì mất 500 yên.”
“Rẻ hơn tôi tưởng nhiều.”
Cô phục vụ mỉm cười, đút tay vào chiếc túi trên tạp dề.
“Vậy anh cầm trước chỗ này nhé.”
Cô rút tay ra khỏi túi, trên bàn tay là đồng 500 yên.
“Cô sẽ trả tiền sửa ư?”
“Vâng, tôi đã hứa với cô ấy rằng tôi sẽ sửa cho cô ấy. Về chiếc vỏ hộp thì tôi sẽ hỏi cô ấy xem cô ấy muốn như thế nào, nên anh đợi tôi vài ngày nhé.”
Hagane nhận lấy đồng xu.
“Người nhờ sửa có phải là Komori Akane không?”
Khi Hagane hỏi, cô phục vụ tròn xoe mắt.
“Sao anh biết?”
“Tôi đã đọc trên báo về vụ hỏa hoạn. Mối quan hệ giữa cô và cô ấy là thế nào?”
“Tôi ư? Cũng không tới mức gọi là quan hệ...”
Cô phục vụ vừa nghịch nghịch mái tóc ngắn vừa nói.
“Cô ấy là bạn gái của em trai tôi. Cô ấy có tới chơi nhà tôi mấy lần... Cô ấy là một cô bé tốt bụng lắm.”
“Giờ cô ấy ở đâu?”
“Cô ấy được bố đón về rồi.”
“Không phải bố mẹ cô ấy ly hôn rồi sao?”
“Anh biết cả chuyện đó ư?”
“À thì...”
Hagane ngắc ngứ.
“... Mà thôi không sao. Đúng là bố mẹ cô ấy ly hôn, bố cô ấy sống ở phố Kakenami. Akane giờ cũng đang ở đó. May là cô ấy chỉ bị thương nhẹ. Nhưng mà... nghe nói cảnh sát đang nói những điều phiền phức lắm.”
“Về chuyện gì cơ?”
“Về nguyên nhân vụ cháy ấy. Không biết vì lý do gì, nhưng hình như họ nghĩ rằng Akane chính là người đã châm lửa. Cô bé đâu phải là kiểu người làm những chuyện như thế.”
“Thế cô ấy nói gì?”
“Cô ấy ăn nói mơ hồ lắm. Trong khi lẽ ra cứ thẳng thắn phủ nhận là xong.”
“Hộp nhạc đó cũng bị hỏng trong vụ hỏa hoạn đó à?”
“Không phải. Cô bé nói là sau vụ cháy, cô ấy chuyển tới nhà bố ở, rồi làm rơi ở đó nên mới hỏng.”
“Thế à...”
“Sao vậy? Có chuyện gì ạ?”
“Không. Vậy tôi sẽ giữ hộp nhạc cho tới khi cô ấy quyết định sẽ làm gì với vỏ hộp nhé.”
“Khi biết Akane muốn làm thế nào, tôi sẽ gọi cho anh. Anh cho tôi số điện thoại đi.”
Hagane hơi lưỡng lự, nhưng rồi anh cũng cho cô gái biết tên và số điện thoại bàn nhà mình.
“Anh là Yukinaga ạ? Họ của anh đẹp quá.”
Cô phục vụ nói.
“Mà hình như tôi chưa cho anh biết tên nhỉ?”
“Vâng.”
“Xin lỗi anh, tôi là Mami, tên đầy đủ là Narusawa Mami.”
Cô phục vụ đưa tay ra. Hagane lại lưỡng lự. Nhưng rồi trước khi anh kịp làm gì, Stella đã nhoài người ra, liếm lấy bàn tay chìa ra đó. Mami khẽ thét lên một tiếng.
“Stella, dừng lại!”
Anh mắng bằng một giọng nghiêm khắc hơn mọi khi. Stella nằm phục xuống, ngước nhìn Hagane.
“Không sao.”
Mami mỉm cười, vuốt ve đầu Stella.
“Chị chỉ giật mình xíu thôi. Em tên là Stella hả? Tên em cũng đẹp quá.”
Stella khẽ rên rỉ trong cổ họng, mắt vẫn hướng về phía Hagane.
Hagane không biết nói gì.