← Quay lại trang sách

Chương 7

Về tới nhà, vừa cởi vòng cổ cho Stella xong thì chuông cửa reo vang.

“Là em, Mochiduki đây ạ. Em mang hộp nhạc tới theo lệnh của Madam ạ.”

Từ loa điện thoại cửa, anh nghe thấy giọng nói quen thuộc. Vừa trấn tĩnh Stella khi đó đang sủa ăng ẳng vì thấy chuông cửa reo, Hagane vừa mở cửa nhà.

Cậu thanh niên đứng trước cổng một mình. Mái tóc nhuộm màu xanh khói đang được tạo hình thành những ngọn lửa. Chỏm râu được nuôi chon hỏn nơi đầu cằm nhìn kĩ hóa ra cũng được nhuộm cùng màu với màu tóc. Trên cơ thể mảnh khảnh tựa như được uốn tạo hình từ những sợi thép, cậu mặc một bộ vest nhung. Chiếc sơ mi dưới áo vest là một chiếc áo lụa họa tiết vằn da hổ.

“Xin lỗi anh. Em mang hộp nhạc vào được không ạ?”

Hagane im lặng gật đầu, cậu thanh niên Mochiduki bèn leo lên thùng chở hàng của chiếc xe tải hạng nhẹ, dỡ chiếc chăn được cột cố định rất chặt bằng dây thừng và lấy vật ở bên trong ra. Đó là một chiếc hộp gỗ vuông vức có gắn chân cao chừng 1 mét. Với kích cỡ này thì đúng là không thể chở nó tới bằng chiếc PT Cruiser như mọi khi được.

Mochiduki tự mình dỡ chiếc hộp gỗ đó từ xe tải xuống. Hagane mở cổng, rồi lại mở cánh cửa dẫn trực tiếp đến phòng làm việc ở cạnh cửa vào nhà.

Sau khi đặt chiếc hộp gỗ xuống nơi Hagane chỉ, Mochiduki nói với hơi thở hãy còn hơi hổn hển.

“Madam dặn em nói với anh là hãy sửa nó sớm nhất có thể giúp Madam ạ.”

“Thúc giục như vậy thì khó cho tôi lắm. Vả lại việc sửa chữa lần này có vẻ khá phiền phức đấy.”

Hagane hướng ánh mắt về phía chiếc hộp nhạc mới được đặt trong phòng làm việc của anh. Dù nó gắng gượng đứng được trên bốn chân, nhưng trên vỏ hộp, có một vết nứt lớn. Tình trạng máy móc bên trong có vẻ cũng không khả quan mấy.

“Tôi sẽ xem qua một lượt xem sửa mất bao lâu rồi gọi điện báo lại. Cậu bảo với cô ấy như thế hộ tôi.”

“Em hiểu rồi ạ.”

Mochiduki cúi chào, đoạn ra khỏi phòng làm việc. Stella rít rít qua mũi có vẻ bất mãn. Nó tưởng Mochiduki sẽ ở lại chơi cùng nó.

Hagane đóng cửa lại, đoạn ngồi xuống ghế. Anh tránh không nhìn chiếc hộp nhạc vừa được mang tới. Vì Sanae hối thúc quá nên anh tự nhiên có chút chống đối trong lòng.

Anh lại đi về phía bàn làm việc, tiếp tục việc gia công bánh răng đang làm dở. Anh nhìn mảnh kim loại nhỏ xíu qua kính lúp, tập trung chú ý hết sức vào việc gia công. Những lúc thế này, những việc khác thường sẽ biến mất khỏi tâm trí anh.

Nhưng hôm nay anh không tài nào tập trung được. Bao nhiêu tạp niệm liên tiếp nổi lên rồi lại biến mất trong đầu, như thể muốn trêu đùa anh.

Hagane bỏ cái giũa xuống, lắc đầu. Một cảm giác khó chịu cuộn lên trong lồng ngực. Nỗi bất an cùng bồn chồn bao vây thân thể anh, như muốn nghiền nát nó.

Hagane nghiến chặt răng.

Đúng lúc đó, chuông điện thoại reo vang liên hồi. Hagane thở mạnh một tiếng, đoạn nhấc ống nghe lên.

“A lô, có phải anh Yukinaga đó không ạ?”

Giọng một cô gái trẻ. Trong thoáng chốc, anh đã tưởng đó là Mutsuki. Một ánh sáng nhỏ nhoi đã chiếu rọi trái tim sắp nhuốm đen của anh.

“Tôi là Narusawa đây.”

Người ở đầu dây bên kia xưng tên.

“À...”

Giọng nói của anh, chính anh cũng thấy thật mệt mỏi. Ánh sáng khi nãy đã biến mất không để lại chút vết tích nào.

“Về chuyện chiếc hộp nhạc, tôi đã gọi điện hỏi Akane, cô bé bảo vỏ hộp thế nào cũng được. Nếu vậy thì anh có thể sửa ngay được đúng không ạ?”

“... Vâng, nếu như vỏ hộp nào cũng được thì tôi sẽ sửa được ngay.”

Anh miễn cưỡng mở miệng, nhả ra từng chữ.

“Vậy ngày mai anh có thể đưa lại cho tôi được không?”

“Ngày mai ư?”

“Hình như Akane đang cần gấp ạ. Có được không anh?”

Hagane nhìn chiếc bánh răng đang gia công dở. Anh dừng lại một chút rồi mới trả lời.

“Được.”

“May quá! Vậy ngày mai tôi sẽ bảo Akane tới cửa hàng, khi đó anh đưa cho cô ấy hộ tôi nhé? Mấy giờ thì tiện cho anh ạ? Về phía Akane thì từ năm giờ chiều mai là cô ấy có thể tới được.”

“Vậy thì năm giờ chiều mai tôi sẽ mang nó tới cửa hàng cho cô.”

“Cảm ơn anh! May quá. Akane đã rất lo lắng, nhưng khi nghe bảo có thể sửa được thì cô bé đã rất vui anh ạ. Cảm ơn anh nhiều nhé.”

“Không có gì. Vậy hẹn gặp cô chiều mai.”

Hagane nói như muốn ngắt lời Mami, rồi ngắt điện thoại.

Anh đứng nguyên như vậy, nhìn lên nóc nhà thì thầm.

“Tại sao không để cho tôi yên...”

Ý nghĩ về số thuốc anh nhận từ phòng khám của Mitsuhashi chợt hiện lên trong đầu anh, và cứ ở đó mãi. Luvox, Erispan, Lendormin, Rhythmy, Depas... anh muốn đưa tất cả chỗ thuốc có trong tay vào miệng và nuốt trôi xuống. Anh biết việc đó sẽ là bước đầu tiên dẫn tới trạng thái dùng thuốc quá liều, nhưng có những lúc anh không thể kìm nén những hành động như thế được. Lúc này là một lúc như thế.

Anh cứ nghĩ mãi về túi thuốc nằm trong bếp. Anh mường tượng không biết bao nhiêu lần cảnh bản thân mình nuốt chửng một vốc tay các viên thuốc như thể đang uống nước. Anh muốn ngay bây giờ rời khỏi chiếc ghế này để đi vào bếp. Tiếng ong ong không rõ trong đầu anh lan rộng, khuấy đảo màng não anh.

Nhưng Hagane không động đậy. Anh ôm lấy cạnh viền ghế, nhắm chặt mắt, nghiến răng chịu đựng.

Giữa tiếng ong ong, anh nghe thấy tiếng nói nho nhỏ.

“... Ơi.”

Hagane lắc đầu.

“Anh Yukinaga ơi!”

Lần này tiếng nói đã vang lên thật rõ bên tai anh. Hagane mở mắt.

“Anh bị sao thế này, anh không sao chứ?”

Có ai đó đang chăm chú nhìn mặt anh. Nhưng vì vừa rồi anh nhắm mắt chặt quá, nên bây giờ không thể nhìn rõ ngay được. Não anh cũng tốn nhiều thời gian để nhận diện xem đó là người nào.

“Anh Yukinaga, tỉnh lại đi!”

Cuối cùng anh đã biết đó là ai.

Thật không thể tin được. Đó chính là Mutsuki.

“Anh không khỏe à?”

“... Tại sao... tại sao cô lại ở đây?”

“Xin lỗi anh, tôi thấy cửa mở nên cứ thế bước vào.”

Mutsuki chỉ cánh cửa phía sau lưng. Hình như sau khi Mochiduki đi khỏi anh đã quên không đóng nó lại.

“Quan trọng hơn là, anh bị làm sao thế? Để tôi gọi bác sĩ nhé?”

“Không cần đâu, cho tôi thuốc... trong ngăn kéo trên tủ bát ở phía tay phải của bếp…”

“Ở đó có thuốc đúng không?”

“Cho tôi một viên Depas thôi. Trên vỏ hộp có in tên thuốc nên cô sẽ thấy ngay. Xin cô đừng mang những loại thuốc khác tới...”

“Tôi hiểu rồi. Anh chờ một chút nhé.”

Hình bóng của Mutsuki biến mất khỏi tầm mắt. Hagane nhắm mắt lại, bắt đầu chậm rãi hô hấp.

Không lâu sau, Mutsuki đã trở lại. Cô đưa một viên thuốc trắng và một cốc nước cho anh. Anh uống trong trạng thái mơ màng.

“Uống thuốc này sẽ đỡ ạ?”

“Chắc vậy. Mọi khi tôi uống loại thuốc nhẹ hơn. Nhưng có lẽ loại thuốc đó sắp hết công hiệu với tôi rồi.”

Vừa nói Hagane vừa đặt cốc nước xuống bàn làm việc và ngồi lại xuống ghế.

“Hôm nay cô tới đây có việc gì vậy?”

“Tôi đến vì nghĩ mình cần phải xin lỗi anh.”

“Xin lỗi?”

“Hôm trước tôi ra về như thế thật không phải.”

“... À, chuyện đó không phải lỗi của cô. Là do cách nói chuyện của tôi thô lỗ quá thôi.”

“Nhưng mà... có phải anh không thích tôi tới đây không?”

“...”

“Đúng là như vậy rồi. Tôi xin lỗi, tôi làm phiền anh quá.”

“Không phải là lỗi của cô. Chỉ vì tôi là một người tồi tệ vô phương cứu chữa thôi...”

“Anh đừng nói về chính mình như thế.”

“Nhưng đó là sự thật. Cô không nên có mối liên hệ gì với một người như tôi cả.”

Nghe Hagane nói xong, Mutsuki tới gần, đặt tay lên vai anh.

“Anh Yoshimi của tôi cũng từng nói rằng anh ấy là một người tồi tệ, rằng tôi không cần quan tâm đến anh ấy nữa. Nhưng anh trai tôi không tồi tệ. Anh ấy là một người rất tuyệt vời. Anh ấy không nghĩ như thế về mình là do anh ấy bị bệnh. Chắc chắn anh Yukinaga cũng vậy. Bệnh tật làm anh nghĩ sai về mình đó thôi. Anh cũng là một người rất kỳ diệu mà. Stella cũng nghĩ vậy đúng không?”

Từ lúc nào, Stella cũng đã tới bên anh. Anh vừa vươn tay ra, nó đã liếm ngón tay anh bằng chiếc lưỡi ấm nóng.

Khoảnh khắc đó, nước mắt anh chợt trào ra, như khi người ta đập vỡ một quả bóng bay chứa đầy nước vậy.