Chương 8
“Khởi nguồn của căn bệnh này chẳng có gì đặc biệt.”
Ôm tách trà nóng trên tay, Hagane bắt đầu kể. Hơi nóng bốc lên từ tách trà do Mutsuki pha cho anh.
“Bố tôi mất bảy năm về trước, đúng vào năm tôi tốt nghiệp đại học. Ban đầu, tôi định học tiếp lên cao học và tiếp tục nghiên cứu, nhưng chuyện xảy đến, tôi không thể làm thế nữa. Tôi nghe lời chị, vào làm ở công ty do bố tôi gây dựng. Đó là một công ty bất động sản, nhưng lĩnh vực hoạt động khá rộng, công ty kinh doanh cả quán ăn và cửa hàng tiện lợi nữa. Sau khi bố mất, chị gái tôi lên làm Giám đốc, chồng chị làm Giám đốc điều hành, và anh ấy tiếp tục việc kinh doanh của công ty. Nhưng chị nói dần dần sẽ nhường lại ghế Giám đốc cho tôi, vì thế muốn tôi học hành chăm chỉ.
Lúc đầu, tôi đã cố gắng để đáp lại mong đợi của chị gái. Tôi phải tiếp quản công ty do bố tôi gây dựng. Để làm được như vậy, dù vất vả tôi cũng phải cố gắng chịu đựng. Tôi đã nghĩ như vậy. Tôi học về ngành bất động sản mà mình không có chút hứng thú, học cả về cách kết giao và tiếp khách. Tôi còn bị giao việc phụ trách một dự án ở mảng kinh doanh mới. Nhưng chuyện đó trở thành gánh nặng với tôi. Tôi vốn không hợp với việc đứng bên trên và chỉ đạo ai cả. Nói chuyện bình thường tôi cũng đã cảm thấy stress, thì sao tôi có thể ra lệnh cho ai, hoặc tổng hợp ý kiến gì được.
Dù có vậy, tôi vẫn chịu đựng, vẫn cố gắng. Thế rồi tôi trở thành như thế này.”
Hagane dùng tay trỏ vào mình.
“Tình trạng này bắt đầu từ khoảng ba năm trước. Đột nhiên tôi chìm vào những nỗi bất an không rõ nguyên nhân, tới mức không thể thở nổi. Sợ hãi không dám bước ra ngoài. Không thể gọi điện thoại. Đương nhiên cũng không thể nói chuyện với người khác. Tôi giam mình trong phòng, dần dần không gặp ai nữa. Chị gái và anh rể tôi không thể hiểu được trạng thái này của tôi, họ nghĩ đây là một dạng dậy thì muộn - lứa tuổi thường hay thích làm ngược lại. Ở tuổi này thì còn dậy thì nỗi gì, nhưng riêng điều này thì tôi không làm thế nào giải thích cho anh chị được.”
Vừa nói Hagane vừa để ý phản ứng của Mutsuki. Anh không nói dối. Những sự việc đó quả thực đã dồn ép tâm lý anh.
Nhưng riêng chuyện về mẹ thì anh không thể mở lời kể ra được.
“Tôi hiểu việc anh không được người khác thấu hiểu. Vì anh Yoshimi cũng từng trải qua những khó khăn giống như anh.”
Mutsuki nói. Cô ngồi đối diện với Hagane, tay cầm tách trà. Stella ngồi cạnh cô, mắt nhìn cô mơ màng.
“Việc đến bệnh viện là do anh chủ động đi ư?”
“Vâng. Vì tôi cũng lờ mờ hiểu là mình đang mắc phải một bệnh tâm lý nào đó. Hiện tại tôi vẫn đang đến khám tại phòng khám tâm lý Mitsuhashi, tôi được bác sĩ khuyên nên nghỉ việc và uống thuốc. Vì thế tôi dừng hẳn việc trợ giúp công việc cho chị gái, nhân tiện chuyển tới ở ngôi nhà này luôn.”
“Anh Yoshimi đã không tự mình đi khám. Anh ấy luôn nói mình không bị bệnh gì cả. Vì thế nên tôi đã phải ép anh ấy cùng tới gặp bác sĩ đấy.”
“Cô làm thế nào?”
“Tôi khóc.”
Nói rồi Mutsuki bật cười.
“Vì nếu cứ để yên như vậy, không biết mọi chuyện sẽ tiến triển tới mức nào. Lúc đó tôi sợ lắm. Sợ rằng... anh ấy sẽ một mình bỏ đi đâu đó mất.”
Điều mà Mutsuki ám chỉ, Hagane cũng đoán ra được.
“Bây giờ thì anh ấy ổn rồi chứ?”
“Vâng, lần trước anh gặp chắc cũng thấy anh ấy đã khá an tĩnh trở lại rồi. Anh ấy vẫn phải uống thuốc và định kỳ tới bác sĩ, nhưng bệnh đã thuyên giảm nhiều lắm. Anh ấy còn làm việc được nữa. Tôi thực sự thấy mừng lắm.”
“Cô thương anh trai mình thật đấy.”
Nghe Hagane nói, Mutsuki đáp với vẻ hơi xấu hổ:
“Tôi cũng... không biết nữa. Đúng là hồi bé, tôi chỉ đi theo sau anh Yoshimi thôi. Nhưng mà nói trước là tôi không phải kiểu con gái rời anh trai ra là vô dụng đâu nhé. Anh uống thêm trà không?”
“Thôi, tôi đủ rồi.”
Hagane đặt tách trà đã trống rỗng xuống bàn.
“Hôm nay may mà có cô tới. Cảm ơn cô.”
“Tôi đâu có làm gì đáng kể. Anh đã ổn chưa?”
“Thuốc đã ngấm, tôi đã đỡ hơn nhiều rồi. Nếu không phải lo việc ngày mai nữa thì sẽ càng dễ chịu.”
“Việc ngày mai là việc gì?”
Mutsuki hỏi. Hagane nhận ra mình đang nói theo cái cách khiến cô phải tò mò hỏi lại. Hóa ra trong lòng anh đã luôn muốn kể cho cô nghe.
“Việc liên quan tới chiếc hộp nhạc vỡ vỏ hộp hôm trước. Ngày mai tôi phải mang nó tới trả cho chủ nhân của nó.”
“Anh không muốn trả lại sao?”
“Không phải vậy... Nhưng tôi lại làm điều đó một lần nữa rồi.”
“Lại làm gì cơ?”
“Tôi đã lại can dự vào việc không phải của mình.”
Hagane kể cho Mutsuki nghe chuyện về Komori Akane và gia đình cô bé, và kể nguyên nhân chiếc hộp nhạc không phát nhạc được.
“Vậy là vỏ hộp nhạc bị nhiệt nung chảy, căn hộ của cô bé Akane bị cháy do hỏa hoạn? Nhưng cô bé lại nói hộp nhạc bị hỏng không phải trong vụ hỏa hoạn mà là sau đ?”
“Cô ấy đã cạo phần nung chảy của vỏ hộp đi để xóa đi dấu vết nung chảy ấy.”
“Việc làm ấy liệu có ý nghĩa gì không nhỉ?”
“Có lẽ là có.”
“Anh Yukinaga biết sao?”
“Tôi không biết rõ. Nhưng chuyện đó có lẽ với tôi thế nào cũng được. Không nên nói điều gì thừa thãi, trả lại hộp nhạc cho người ta rồi quên hết mọi chuyện đi thì hơn.”
“Anh muốn quên mọi chuyện, nhưng không quên được. Phải không?”
Hagane không trả lời.
“Cũng giống lần anh sửa hộp nhạc cho tôi nhỉ.”
“Xin lỗi cô.”
“Anh đâu cần xin lỗi. Tôi phải cảm ơn anh mà. Nhờ anh giải đáp bí ẩn giúp nên tinh thần tôi đã thoải mái hẳn. Chuyện chiếc hộp nhạc này cũng vậy, việc anh làm sáng tỏ mọi việc chắc chắn sẽ tốt cho chủ nhân của hộp nhạc mà.”
“Có thật là vậy không?”
“Anh nghĩ người châm lửa là cô bé tên Akane à? Không biết chừng hộp nhạc đó có thể trở thành vật chứng... À, thế nên sau vụ hỏa hoạn cô ấy mới tìm cách xóa đi dấu vết chứng tỏ nó đã bị cháy nhỉ.”
Mutsuki gật gù.
“Anh Yukinaga có định hỏi cô ấy về việc này cho ra lẽ không?”
“Tôi không biết nên làm thế nào nữa.”
Hagane trả lời thành thực.
“Tôi không biết nữa.”
Mutsuki chăm chú nhìn Hagane một lúc, cuối cùng nói.
“Tôi sẽ đi cùng anh.”
“Hả?”
“Lúc tới gặp Akane, anh cho tôi ngồi cùng nhé.”
“Nhưng tại sao?”
“Tôi muốn trở thành trợ tá của anh. Thám tử cần phải có một hay hai trợ tá mới được. Phải không nào?”