← Quay lại trang sách

Chương 9

Năm giờ chiều ngày hôm sau, Hagane mở cánh cửa quán cà phê đúng giờ hẹn.

Nhìn thấy anh, Mami đến gần, nhưng khi thấy có Mutsuki ngồi phía sau, nét mặt Mami tỏ vẻ ngạc nhiên khó hiểu.

“Chào chị, tôi là trợ tá của anh Yukinaga ạ.”

Khi Mutsuki chào, Mami đáp lại một tiếng “Thế à” không tỏ rõ là ý gì.

“Còn Akane thì sao hả chị?”

Hagane hơi luống cuống hỏi.

“À, cô bé bảo sẽ tới muộn một chút ạ. Anh làm ơn đợi một chút nhé.”

“Không sao.”

Hagane ngồi xuống chiếc bàn gần đó. Mutsuki ngồi bên cạnh anh.

“Ừm, hồi trước có lần chị cũng tới cửa hàng này rồi đúng không ạ? Lần ấy chị có mang một chiếc hộp nhạc rất mắc tiền đến.”

Mami nói với Mutsuki.

“Lúc đó tôi thấy chị đâu có giống trợ tá của anh ấy.”

“Hôm đó là buổi phỏng vấn ạ.”

“Tôi đã thấy chị khóc.”

“Đó là bài kiểm tra khả năng đóng kịch.”

“Khả năng đóng kịch ư?”

“Tôi muốn chứng minh cho anh ấy thấy là tôi có thể làm được mọi việc.”

Mutsuki trả lời trôi chảy. Mami có vẻ vẫn còn muốn bắt bẻ gì đó, nhưng cuối cùng cô chỉ hỏi xem hai người gọi đồ gì rồi đi vào bên trong.

Hagane ngồi cứng nhắc trên ghế. Mutsuki ngồi cạnh, cô mặc chiếc áo vest đặt may thủ công, mái tóc dài cũng được kẹp tóc kẹp lại.

“Trang phục của cô có vẻ khác mọi ngày nhỉ.”

“Hả? À, bộ đồ này ấy ạ.”

Mutsuki cười tinh nghịch.

“Nhìn vào rất có cảm giác một thư ký đầy năng lực đúng không?”

Quả nhiên cô mặc thế là có chủ ý.

Mami bưng cà phê và hồng trà đến. Cách cô đặt chúng xuống bàn có hơi thô bạo.

“Hộp nhạc sửa xong hoàn toàn rồi chứ ạ?”

Cách ăn nói của cô cũng không còn mềm mại. Hagane lấy chiếc hộp trắng từ trong túi giấy mà anh mang đến ra. Đúng lúc đó, cánh cửa quán bật mở.

“A, Akane!”

Nghe tiếng Mami, Hagane nhìn về phía cửa vào.

Một thiếu nữ mặc bộ đồng phục của trường cấp Ba trong vùng đang đứng đó. Cô cao chừng mét rưỡi. Vóc cô nhỏ nhắn, mảnh mai. Tóc cắt bằng ngang vai, tóc mái dài ở mức gần che hết lông mày. Cô không nhuộm tóc, nên gây ấn tượng truyền thống, cổ điển.

“... Chào chị ạ.”

Akane khẽ chào Mami. Rồi cô nhìn về phía Hagane. Trong đồng tử của đôi mắt đen rất lớn nổi lên bóng dáng của sự bất an.

“Họ nói đã sửa xong hộp nhạc cho em rồi. Em ngồi đây đi.”

Khi Mami xếp cho Akane ngồi xuống phía đối diện, Akane cúi đầu chào Hagane.

“Cảm ơn anh ạ.”

Thay vì đáp lời, Hagane lấy chiếc hộp nhựa từ trong hộp ra.

“Em xem lại thử xem.”

Akane chậm rãi nhìn quanh chiếc hộp vừa được đưa cho mình. Cô vặn dây cót ở mặt đáy, kéo cần gạt. Giai điệu của bản Khúc ca mùa thu vang lên.

Akane im lặng nghe bản nhạc. Ánh mắt cô đổ về chiếc trục quay đang quay tròn bên trong vỏ hộp nhựa trong suốt.

Cuối cùng dây cót nhả hết, hộp nhạc dừng lại.

“Cảm ơn anh ạ.”

Akane nói vậy, rồi định cất hộp nhạc vào trong hộp.

“Em không thắc mắc tại sao hộp nhạc không phát nhạc được sao?”

Trước câu nói của Hagane, cử động cánh tay của Akane dừng lại.

“Có một mảnh nhựa tan chảy đã kẹt vào giữa bánh răng và hộp hương. Nó trở thành chất keo dính, khiến cử động của bánh răng dừng lại. Mảnh nhựa tan chảy đó là một phần của vỏ hộp nhạc.”

Akane im lặng, mắt cụp xuống. Nhìn cảnh đó, trong lòng Hagane có gì đó râm ran khó chịu. Tại sao anh phải chịu đựng điều này? Sao anh không trả hộp nhạc cho người ta rồi chạy khỏi nơi đây? Anh không hiểu lý do gì mà mình phải tự đưa dao đâm mình, và trách mắng người khác thế này.

Dù vậy, Hagane vẫn nói.

“Vỏ hộp không vỡ vì bị làm rơi. Nó bị nhiệt làm cho tan chảy. Lúc nhà em có hỏa hoạn, phải không?”

Akane không nói. Cô đặt tay lên miệng, giống như đang chịu đựng điều gì đó.

“Akane...”

Mami bắt chuyện với vẻ lo lắng. Đoạn cô liếc ánh nhìn sắc lẹm về phía Hagane.

“Chẳng lẽ anh muốn kết tội Akane rằng chính cô bé là người châm lửa sao?”

“Ban đầu tôi đã nghĩ như vậy. Tôi đã nghĩ, lý do cô ấy muốn sửa hộp nhạc là vì cô ấy muốn giấu đi thứ có thể làm vật chứng đó.”

Hagane thẳng thắn nói.

“Nhưng sau đó tôi đã nghĩ lại. Cô ấy không phải là người làm việc đó.”

“Tại sao anh lại tin là như vậy?”

Mutsuki hỏi.

“Vì cô ấy đã muốn sửa lại hộp nhạc. Sửa lại hộp nhạc mà em gái cô ấy đã mang bên mình lúc hỏa hoạn.”

Anh có cảm giác mình nghe được tiếng ai đó nín thở.

“Lúc hỏa hoạn, có một người dân tò mò đã chứng kiến mọi việc. Ông ấy đã thấy Akane nhặt chiếc hộp nhạc rơi từ cáng chở em gái mình lên.”

Akane quả nhiên vẫn không nói gì. Hagane tiếp tục.

“Akane, em đã nói dối rằng mình làm rơi vỏ hộp nhạc sau vụ hỏa hoạn, và đã cạo phần vỏ hộp bị nung chảy đi. Nhưng nếu chỉ có thế thì em vẫn lo lắng, nên em quyết định sẽ sửa lại nó hoàn toàn. Em làm thế để giấu đi vật chứng đúng không?”

“Vật chứng ư? Vậy nghĩa là người châm lửa là em gái em?”

“Không phải!”

Akane đột nhiên hét lên.

“Không phải do An làm. Không phải!”

Cô bé tay nắm chặt chiếc hộp nhạc, lắc đầu rất mạnh.

“Em... chính em đã châm lửa. Em mới là thủ phạm!”

“Akane...”

Mami lùi lại.

“Câu vừa rồi là nói dối đúng không?”

“Là nói dối đấy.”

Hagane nói.

“Cô bé không làm việc đó. Cũng không phải em gái cô ấy làm.”

“Hả?”

Mami và Mutsuki cùng lúc thốt lên.

“Thế thì ai đã...?”

Trước câu hỏi của Mutsuki, Hagane hơi lưỡng lự. Anh không nghĩ mình có quyền nói ra bí mật mà Akane đang cố gắng hết sức để che giấu kia. Vậy mà lúc này anh lại đang làm điều đó.

Thật ngu ngốc. Vừa tự mắng mình trong lòng như thế, Hagane vừa nói.

“Người châm lửa là mẹ em phải không?”

Trong khoảnh khắc, bầu không khí đông cứng lại như thể thời gian đã ngừng trôi.

Akane ngẩng mặt lên. Nỗi thống khổ trong đôi đồng tử của cô bắt đầu chảy ra thành nước mắt.

Hagane tiếp tục.

“Vỏ hộp nhạc bị nung chảy là do nó được đặt ngay cạnh nơi châm lửa. Theo điều tra của phòng cứu hỏa, mặt bàn học là nơi bị cháy nặng nhất, nên chỗ đó được coi là nơi lửa bắt đầu. Nghĩa là hộp nhạc lúc đó cũng được đặt trên bàn. Lý do nó không bị nung chảy toàn bộ là do trước đó em gái em đã ôm lấy nó. Cô bé ấy đã ôm lấy nó một cách rất cẩn thận và trân trọng. Nhưng tại sao cô bé không tìm cách thoát ra? Theo như lời kể của ông lão tò mò kia, ông ấy có lần đi ngang cửa phòng và nhìn thấy đứa trẻ trèo lên bàn học hò hét chơi đùa, nên phòng ngủ của cô bé chắc chắn rất gần với cửa vào. Nếu vậy, khi có hỏa hoạn, không phải sẽ chạy thoát ngay được hay sao? Nếu như không thể chạy đi, thì phải chăng đó là vì có ai đó khiến cô bé không chạy đi được... Em nghĩ có phải không?”

Hagane hỏi Akane.

Phải mất một lúc sau Akane mới mở miệng.

“... Mẹ em đã giữ An lại... Mẹ bảo mẹ và em ấy sẽ chết cùng nhau. Mẹ cũng nói em không được chạy... Nhưng em sợ quá nên đã chạy khỏi đó... Lúc đó mẹ cũng thả An và tự mình chạy đi...”

Nói tới đó, Akane bưng lấy mặt và òa khóc.

Mami ôm lấy vai cô bé.

“Tại sao... tại sao mẹ em lại làm như thế?”

“... Mẹ em bảo mẹ đã hết cách rồi. Căn hộ đó phải trả lại, văn phòng cũng phải đóng cửa...”

“Nhưng mà nhà em sắp chuyển sang tòa nhà ở kiêm văn phòng cơ mà?”

“Mẹ em nói dối đấy. Nhà em không có nơi nào để chuyển tới cả. Mẹ em nhiều nợ, văn phòng đã chuyển sang cho người khác, tiền thuê phòng cũng không trả được... Nhưng mẹ em vẫn giữ sĩ diện, nói sẽ chuyển tới một nơi tốt hơn, cả em và An đều tin điều đó nên đã đi khoe với mọi người. Nhưng sự thật thì... Ngày hôm sau chúng em sẽ không có nơi nào để đi cả. Thế nên mẹ em mới...”

Hagane dụi dụi lông mày. Hôm đó, Komori Michiko đã bị dồn vào bước đường cùng. Văn phòng đã mất, ngày mai phải ra khỏi căn nhà mình đang ở. Đã nói dối hai đứa con rằng họ sẽ có nơi ở mới, nhưng lời nói dối đó ngày mai cũng sẽ bị lộ. Vì thế...

“Tại sao mẹ em lại châm lửa lên chiếc bàn học của bọn em?”

Nghe Hagane hỏi, Akane vừa khóc vừa nói.

“Trên bàn của An có một bức ảnh ngày xưa. Là bức ảnh chụp bố, mẹ và hai đứa em. Bình thường An giấu nó trong ngăn bàn, nhưng hôm đó lúc đang xem lại ảnh thì mẹ bước vào. Mẹ mang theo can dầu thắp đèn. Nhìn thấy bức ảnh, mặt mẹ em méo xệch đi rất đáng sợ. Mẹ nói ‘Tất cả đều là dối trá thôi. Mọi thứ đều là nói dối hết!’, vừa nói mẹ vừa đổ dầu lên trên bức ảnh... Sau khi châm lửa, mẹ ôm lấy An, và nói cả nhà chúng em sẽ chết cùng nhau. Em sợ quá nên chạy đi. Sau đó An cũng chạy ra, nhưng nó bị bỏng nặng quá... khi An được đưa đến bệnh viện, em đã xin lỗi nó. Xin lỗi vì em đã bỏ chạy một mình. Rồi chiếc hộp nhạc mà An mang theo chợt rơi ra...”

Akane đặt chiếc hộp nhạc có vỏ hộp nhựa trong suốt trên đôi tay mình.

“Hộp nhạc này là quà tặng sinh nhật mẹ năm ngoái do em và An cùng chung tiền mua. Khi nhận được, mẹ em đã rất vui. Mẹ nói mẹ sẽ trân trọng nó cả cuộc đời. Nhưng ngay hôm trước ngày xảy ra hỏa hoạn, An đã thấy nó bị vứt trong thùng rác. An đã giấu nó trong ngăn kéo bàn mình. Em không biết tại sao mẹ lại làm thế, nhưng khi em hỏi An thì nó bảo không được. Nó bảo nếu hỏi mẹ chắc chắn mẹ sẽ nổi giận. Vì dạo gần đây mẹ rất hay nổi nóng... Nhưng chúng em không thể ngờ mẹ sẽ làm thế...”

Akane ôm chặt chiếc hộp nhạc. Trục quay của hộp nhạc đón lấy và phản chiếu lại ánh sáng đèn trong quán thành một ánh sáng vàng lấp lánh.