Chương 10
“Hóa ra là một vụ ép người thân tự tử cùng.”
Ra khỏi quán, họ đi bộ trên con đường rợp bóng chiều. Mutsuki đi trước một đoạn, nói với giọng đầy ưu tư.
“Đúng là chuyện gì cũng bị dồn ép, không biết phải làm thế nào... Nhưng mà sao lại làm liên lụy đến cả con cái như vậy. Trước mặt cô bé tôi không muốn nói, nhưng thật lòng, tôi không thể tha thứ cho một người mẹ như vậy được.”
Hagane không nói gì.
“Vì chị ấy làm gì cũng tự ý mình. Dù là mất văn phòng, hay không có tiền thuê phòng nữa thì đã sao, không phải đứng lên làm lại từ đầu một lần nữa là được hay sao? Tại chị ấy sĩ diện, nói sẽ chuyển tới một chỗ tốt hơn nữa, nên mới càng bị dồn ép lên gấp hai, ba lần đấy thôi. Nếu dù thế nào cũng muốn chết, sao không tự chết một mình. Bắt cả con mình chết theo nữa, thật là tồi tệ. Anh có nghĩ thế không?”
Mutsuki vừa bước đi vừa quay đầu lại. Hagane nói.
“Có lẽ chị ấy không biết xử lý lũ trẻ thế nào.”
“Xử lý là sao? Nghe như nói về đồ vật ấy.”
“Thì là đồ vật đấy. Đối với chị ấy, lũ trẻ là một vấn đề mà chị ấy cần phải xử lý.”
“Thật quá đáng...”
“Khi bị dồn vào tình thế không còn đường lui, đối phương có phải là con người hay không không quan trọng nữa. Dù có là con ruột của mình cũng không có ý nghĩa gì. Chúng chỉ là những ‘đồ vật’ mà nếu loại trừ đi thì sẽ khiến bản thân dễ chịu hơn thôi.”
“Ý anh là mẹ của Akane đã nghĩ như vậy ư?”
“Vì chị ấy đã vứt chiếc hộp nhạc mà các con gái tặng sinh nhật mình đi như vứt rác mà.”
“Nếu thế thì chị ấy càng nên chết một mình chứ?”
“Có lẽ chị ấy chưa nghĩ đến một lựa chọn là để lại lũ trẻ. Chị ấy cho rằng nếu không dọn dẹp mọi thứ sạch sẽ thì sẽ không thể an tâm ra đi được.”
“Đúng là một câu chuyện tàn nhẫn.”
“Ừ, đúng là tàn nhẫn. Nhưng có thể hiểu được.”
“Hả?”
“Khi hiểu ra mình không còn con đường nào ngoài cái chết, con người ta sẽ ưu tiên cái chết của mình nhất. Những người, những vật và việc ngoài mình ra sẽ chỉ là những thứ cản trở cái chết của mình mà thôi.”
“Anh Yukinaga, lẽ nào anh...”
“Tôi hiểu được tâm lý đó.”
Bỏ lại Mutsuki đang đứng sững lại, Hagane bước về phía trước.
“Những người đang trên đường đến cõi chết sẽ không quan tâm tới những người còn sống nữa. Họ sẽ hành động một cách rất tùy tiện, reo rắc lời nguyền rủa ra xung quanh và chết đi. Họ không mảy may bận tâm suy nghĩ rằng những người bị bỏ lại sẽ phải sống với cảm xúc như thế nào.”
Tất cả đều là lỗi của nó.
Giọng nói mà anh không muốn nhớ tới ấy vang lên trong đầu anh.
Nếu mẹ chết bây giờ, tất cả đều do lỗi của nó.
“Cô bé Akane đó cũng đã bị mẹ nguyền rủa. Cô đã suýt bị mẹ chấm dứt sự sống. Hơn thế, cô còn bỏ mặc em gái để một mình chạy thoát. Điều đó đã khiến cô ấy bị cắn rứt, tự trách bản thân. Vì thế dù có bị nghi ngờ là thủ phạm phóng hỏa, cô ấy cũng không phủ nhận. Có lẽ cô bé đã định gánh thay tội cho cả mẹ nữa.”
“Thế nên... thế nên anh mới vạch trần sự thật đúng không? Để giải lời nguyền mà cô ấy đang mang đúng không?”
“Tôi không nghĩ là mình đã hoàn toàn hóa giải được nó. Có lẽ cô ấy sẽ mang nó trên vai suốt cuộc đời. Lời nguyền là một thứ như vậy đấy. Nhưng có lẽ cô ấy đã có thể tự mình nói sự thật với cảnh sát rồi. Người ngoài chúng ta chỉ có thể làm được đến đây thôi.”
Mutsuki chạy tới gần. Cô quàng tay mình vào tay Hagane.
Trước hành động bất ngờ ấy, Hagane đông cứng người lại.
“Anh Hagane thật tốt bụng.”
Mutsuki thầm thì bên tai anh.
“... Tôi đâu có tốt bụng gì đâu.”
Hagane hơi luống cuống nói.
“Bởi vì anh đã cố gắng cứu Akane mà. Quả nhiên anh Yukinaga rất giống với những gì tôi đã nghĩ.”
Hagane không biết phải đáp lại ra sao.
Một lúc sau, họ đã về gần tới nhà anh.
“Anh Yukinaga này, bây giờ anh sẽ đưa Stella đi dạo à?”
“... Ừ.”
“Thế thì tôi cũng muốn đi cùng. Có được không?”
“... Tôi thì không có vấn đề gì.”
Hagane vừa mở cửa nhà, Stella đã lao ra. Anh ngăn để nó không nhảy bổ vào Mutsuki, và buộc dây cổ cho nó.
Hai người và chú chó bắt đầu bước đi, hướng về con phố khi ánh hoàng hôn càng lúc càng nồng đậm hơn.