Phần III - Chương 1
“Cháu còn nhớ không, ngày hôm đó trời cũng có tuyết đấy.”
Vừa truyền qua truyền lại ly brandy cỡ lớn khắc họa tiết trái nho, Totomi Sanae vừa nói.
Trước câu nói bất chợt của bà, Hagane dừng chiếc ly đang đưa lên miệng lại.
“Ngày hôm đó là ngày nào ạ?”
“Là ngày đầu tiên cháu đến đây.”
Uống cạn chỗ rượu brandy còn sót lại, Sanae đặt chiếc ly lên bàn. Ánh sáng từ những ngọn nến trú ngụ lại trên miệng ly.
Hagane cũng đặt ly xuống, vốn dĩ brandy không phải loại rượu yêu thích của anh.
Bên ngoài cửa sổ, bóng tối tháng Mười hai đang tới gần. Những cành cây anh đào trụi lá tựa như bóng của những vết nứt chạy nghiêng trên bầu trời.
“Ngày hôm đó cháu giống hệt một đứa trẻ. Cháu ngạc nhiên và vui sướng trước tất cả mọi thứ mình nhìn thấy.”
“Đúng là đã có thời cháu như vậy.”
Hagane nói.
“Giờ thì khác rồi à?”
Hagane không trả lời câu hỏi của Sanae. Nhàn nhạt mỉm cười, bà nói tiếp.
“Cô cũng đã rất ngạc nhiên. Ngoài cháu ra, vẫn có những người trẻ tuổi khác có hứng thú với hộp nhạc cổ. Nhưng cháu khác những cô cậu đó. Cháu không chỉ thích thú với âm thanh của hộp nhạc, mà còn quan tâm tới cấu tạo của nó nữa.”
“Dù sao lúc đó cháu cũng là sinh viên của khoa Cơ khí Công nghiệp mà.”
“Đó đâu thể là lý do duy nhất được. Cháu bị hộp nhạc thu hút. Giống như cô, cô không bị thu hút bởi âm sắc hay thiết kế, mà bởi chính phần máy móc của nó. Sau lần đầu tiên nghe bản nhạc từ hộp nhạc đĩa đó, cháu đã nói với cô điều gì, cháu còn nhớ không? ‘Cháu có thể xem phía bên trong hộp nhạc được không ạ?’ Cháu đã nói vậy đó.”
Hagane vẫn còn nhớ. Thân thể và trái tim anh đều rung động trước âm sắc mạnh mẽ tới mức khiến người ta choáng ngợp mà chiếc hộp nhạc cao hơn cả người anh phát ra. Nó quá khác với những chiếc hộp nhạc đồ chơi mà anh biết đến từ trước đến nay. Anh muốn biết nó khác ở đâu. Vì thế anh đã hỏi Sanae.
“Lúc đó cô đã cảm nhận được rằng cháu rất hợp với nghề phục chế.”
Sanae đứng dậy khỏi chiếc ghế đẩu, đi về phía chiếc hộp nhạc được đặt trước mặt. Một chiếc Symphonion Eroica. Nó có thể phát nhạc đồng thời từ ba chiếc đĩa đường kính 35 centimét, và âm thanh của nó có độ dày hơn hẳn của những hộp nhạc loại khác.
Sanae vặn dây cót, gạt cần bật nhạc. Giai điệu bản nhạc Hành khúc Torgauer vang lên rộn ràng.
Trong phòng uống trà này - một phòng trong tòa nhà được gọi tên là Lâu đài Camellia, tòa nhà xây lên chỉ để Sanae nghe tiếng nhạc từ những hộp nhạc - chỉ đặt một chiếc hộp nhạc là chiếc Eroica. Bộ sưu tập hộp nhạc khổng lồ của bà được bày trong phòng chính ở bên cạnh.
Hôm nay, ở phòng uống trà có ba người, là Hagane, Sanae và một thanh niên trẻ tên Mochiduki chuyên làm những việc lặt vặt cho Sanae. Mochiduki đứng sau chiếc xe đẩy đặt các chai rượu brandy và whiskey, và thùng đá. Mái tóc nhuộm xanh khói lúc trước giờ đã chuyển sang màu đồng rực rỡ. Cậu kết hợp chiếc áo vest nhung tím mận với chiếc sơ mi đồng màu với mái tóc, mặt dây chuyền Chrome Hearts lấp lánh trên ngực.
“Cháu không uống brandy nữa à? Chuyển sang Scotch nhé?”
Dựa lưng vào chiếc Eroica, Sanae hỏi. Bà đang mặc chiếc váy đuôi cá màu nâu đỏ, chiếc váy tôn lên rõ rệt mọi đường nét của bà. Tóc bà búi cao, cổ đeo một chiếc vòng ngọc trai hạt lớn. Thứ trang phục mà người ta có thể mặc để đi dự tiệc ấy, nhưng có vẻ như Sanae thích mặc như thế cả trong đời sống thường ngày. Bà có lẽ đã quá sáu mươi, nhưng thân thể vẫn chưa lộ ra bất kỳ một dấu vết mệt mỏi nào.
“Cháu không uống rượu nữa đâu. Thay vì thế, cô nói về chuyện công việc đi.”
Hagane nói.
“Đúng là chẳng thay đổi gì cả.”
Sanae cười. Nhìn gần sẽ nhận ra lớp trang điểm của bà rất dày, nhưng nếp nhăn thì không có mấy. Môi bà tô màu đỏ tươi gợi cảm.
“Nhưng mà nói chuyện ngày xưa với cô thêm một chút đi. Từ hôm đó cô đã tin chắc là Hagane có tài phục chế. Thế nên cô đã để cháu tới chỗ anh Nadamoto.”
Cái tên Nadamoto ấy, lâu rồi Hagane mới nghe tới.
“Anh Nadamoto cũng cùng ý kiến với cô. Sau khi gặp cháu, anh ấy đã gọi cho cô ngay lập tức. Anh ấy nói ‘Nếu cậu ta nghiêm túc muốn học nghề sửa hộp nhạc thì tôi sẽ chỉ dẫn cho cậu ta mọi điều tôi biết’. Có vẻ như anh ấy thích cháu lắm.”
Hagane không nói gì. Anh đang nhớ tới ông Nadamoto.
Lần đầu gặp mặt, ông mới khoảng hơn 50 tuổi một chút. Nhưng ngược lại với bà Sanae, trông ông già hơn tuổi thật. Có lẽ do mái tóc ông bạc trắng. Nhưng cả cách nói chuyện và cử chỉ của ông cũng phảng phất khí chất của người già. Tuy vẻ ngoài như thế nhưng ông lại rất hay trêu đùa người khác. Đúng là một con người lạ lùng.
“Thầy Nadamoto đã chỉ dạy cho cháu rất nhiều điều.”
Hagane nói.
“Và thầy ấy đã để lại cho cháu nhiều thứ. Nhưng cháu vẫn chưa khéo léo bằng thầy ấy được.”
“Không có chuyện đó đâu. Tin cô đi, cháu là nhà phục chế tài giỏi nhất rồi.”
“Còn thầy Nadamoto, thầy ấy là nhà phục chế có một không hai trên đời.”
“... Cháu nói phải. Cô cũng nghĩ có tìm khắp cả thế gian này cũng không thể thấy ai sánh được với anh ấy. Vì tên tuổi anh ấy được biết đến rộng rãi cả ở châu Âu và Mỹ mà.”
“Thế có chuyện gì với thầy Nadamoto vậy ạ?”
Hagane hỏi.
“Mochiduki ơi, cháu đem cái đó tới đây cho cô.”
Thay vì trả lời anh, Sanae sai bảo Mochiduki. Mochiduki cúi đầu nhận lệnh, đoạn ra khỏi phòng uống trà. Chẳng mấy chốc, cậu đã chất chiếc hộp gỗ lên xe đẩy rồi đẩy tới.
Hộp gỗ làm bằng chất liệu gỗ cây hồ đào, bên trên chạm khắc hoa văn phong cách Ả Rập. Dài rộng mỗi bề chừng 50 centimét, độ cao khoảng 30 centimét. Từ tấm ván cạnh thân hộp bật ra một cái trục quay tay.
“Một hộp nhạc đĩa dạng bàn... Hãng Polyphon ạ?”
“Đoán đúng lắm.”
Mochiduki đặt chiếc hộp nhạc lên mặt bàn đặt trong góc phòng.
“Cháu còn nhớ nó không?”
Nghe Sanae hỏi, Hagane lại gần chiếc hộp nhạc. Khi anh mở nắp lên, thấy bên trong nắp có kẹp một bức hình trẻ con đang chơi trong vườn.
“Cháu nhớ.”
Hagane ngẩng mặt lên khỏi chiếc hộp nhạc.
“Đây là hộp nhạc mà thầy Nadamoto đã sửa.”
“Cháu lại trả lời đúng rồi. Đó chính là chiếc hộp nhạc cuối cùng mà anh Nadamoto đích thân sửa.”
“Lúc cháu tới xưởng làm việc của thầy Nadamoto trước khi thầy ấy vào viện lần cuối, hộp nhạc này đã được đặt ở đó. Thầy ấy nói đó sẽ là tác phẩm cuối cùng của thầy ấy.”
“Tác phẩm ư... đúng là cách nói của Nadamoto. Anh ấy gọi những chiếc đàn mình sửa là những tác phẩm của mình. Hộp nhạc đó, cháu có thể bật lên cho cô nghe được không?”
Hagane dùng cái trục quay tay để vặn dây cót, gạt cần gạt để khởi động hộp nhạc.
Âm thanh mạnh mẽ làm cho không khí và cả mạch đập của Hagane run rẩy.
Hagane ngay lập tức nhận ra. Anh dõi mắt theo chuyển động của đĩa. Đĩa quay tròn rất trơn tru.
“Chuyện này là sao ạ?”
“Chính cô cũng muốn hỏi cháu câu đó.”
Sanae nói. Bà khẽ lắc đầu.
“Âm thanh của nó lúc chưa sửa còn tốt hơn thế này.”
Bản nhạc được thu trong đĩa là bản Sleepers wake của Bach. Nhưng bản nhạc được phát ra có ấn tượng khác hẳn. Những âm thuộc phần âm thấp rất loạn.
“Anh ấy sửa cho cô cách đây hai năm. Mới chỉ có hai năm thôi. Không thể tin được. Lần đầu tiên một chiếc hộp nhạc gửi anh Nadamoto sửa lại trở nên kỳ cục thế này.”
“Hộp nhạc của thầy Nadamoto...”
Hagane nhìn chăm chăm chiếc Polyphon đang phát một bản nhạc sai điệu.
“Cháu không thể tin được.”
“Nhưng đó là sự thật. Kou-chan sửa giúp cô hộp nhạc này nhé. Khi bảo Mochiduki chở cháu về, cô sẽ cho chất lên xe luôn. Cháu sửa thật gấp giúp cô nhé.”
“Nhưng còn nhiều hộp nhạc cháu vẫn chưa sửa...”
“Những cái đó để sau, ưu tiên cái này nhé.”
Sanae nói.
“Nếu cứ để thế này thì tội nghiệp chiếc hộp nhạc lắm. Nhờ cháu cả đấy.”