Chương 2
Trong tiết trời buổi sáng gió thổi lành lạnh, Stella vừa vẫy đuôi vừa đi theo một nhịp điệu nhất định. Nó nhìn thẳng về phía trước, không băn khoăn lưỡng lự.
Hagane đi bộ trên con đường dạo bộ mọi khi, vừa đi vừa để ý nhanh chân chạy theo Stella mỗi khi có cảm giác dây cổ của nó sắp bị giật lại.
Có vẻ giờ cao điểm đi làm đi học đã trôi qua, ở điểm đón xe bus cũng không thấy bóng dáng ai. Tiếng máy bay trực thăng vang vọng từ xa tới trên bầu trời trong vắt. Hơi thở của ánh trắng nhờ nhờ lan rộng ra xung quanh.
Đi qua công viên trẻ em không một bóng người rồi về nhà, Stella ngay lập tức chạy đi uống nước. Hagane nhét túi ni lông đựng phân do Stella thải ra trên đường lúc nãy vào thùng rác đặt ngoài nhà, rồi cứ vậy tới phòng làm việc luôn.
Thứ được đặt trên bàn làm việc là một chiếc hộp nhạc Regina dùng đĩa 8,25 inches. Lược thép, trục quay hình sao, bộ chống rung, dây cót, cái nào cũng đã hỏng, nó đã hành anh khốn khổ. Nhưng cuối cùng anh đã sửa xong hết, giờ chỉ còn việc ráp lại thôi.
“Cháu ưu tiên cái này nhé.”
Câu nói tối qua của Sanae sống động trong đầu anh. Chiếc Polyphon được chất lên chiếc xe chở anh về nhà, giờ vẫn đang đặt trong góc phòng.
Sau khi ngẫm nghĩ một chút, Hagane bắt tay vào sửa chiếc Regina. Lắp ráp chừng ba tiếng là xong. Việc điều chỉnh thì làm sau, nhưng anh muốn làm cho gọn một việc đã. Dù sao thì trưa nay anh cũng phải ra ngoài.
Stella đã tới phòng làm việc từ lúc nào, nó đang nằm ngủ trên tấm nệm được đặt cố định ở một chỗ trong mùa đông. Đó là chỗ dễ chịu nhất, ngay gần chiếc quạt sưởi.
Hagane bắt tay lắp ráp chiếc hộp nhạc thoăn thoắt. Một lỗ vặn ốc chặn lược thép đã bị hỏng, anh quyết định mở một lỗ vặn ốc to hơn một vòng để thay thế.
Khi chỉ còn một bước nữa là xong thì chuông cửa nhà anh reo vang. Stella nhỏm dậy, sủa vang như đáp lời.
Anh nhìn đồng hồ. Trời đã quá trưa tự lúc nào. Anh cầm lấy ống nghe.
“Tôi Mutsuki đây ạ. Xin lỗi anh vì tôi đến muộn.”
“Không... ngược lại mới phải, cô đợi tôi mười phút, à không, khoảng năm phút được không?”
“Không sao ạ, nhưng mà anh bận việc à?”
“Một chút nữa thôi là xong.”
“Tôi hiểu rồi. Vậy tôi đợi trong xe nhé.”
“Như thế tôi sẽ ngại lắm, cô vào phòng làm việc của tôi đợi nhé. Cửa không khóa đâu.”
Nói đoạn Hagane đặt ống nghe lại chỗ cũ, trở về với công việc. Đang mở lại lỗ vặn ốc bằng mũi khoan thì cửa phòng làm việc mở ra.
“Anh bận à?”
Mutsuki thò đầu vào từ cánh cửa mới mở một nửa.
“Sẽ xong ngay thôi.”
Vừa xoay mũi khoan, Hagane vừa nói. Stella đứng dậy khỏi tấm nệm, vẫy đuôi đón Mutsuki.
“Chào em, Stella!”
Được Mutsuki vuốt ve, Stella lại rên ư ử. Mutsuki đã biết đó là âm thanh Stella sẽ tạo ra khi nó vui vẻ, nên cô không ngạc nhiên nữa.
Anh đưa cây cắt ren vào trong cái lỗ vừa mở để tạo ra lỗ xoáy. Thổi đám vụn vừa hình thành do quá trình khoan cắt, anh đưa con ốc vào vặn thử. Không vấn đề gì. Sau đó anh xem lại xem còn mảnh vụn nào lọt bên trong hộp nhạc không, rồi lắp lược thép, vặn ốc chặt lại.
Lúc nhìn ra, anh thấy Mutsuki đang chăm chú nhìn cử động của đôi tay mình với gương mặt có vẻ hứng thú.
“A, xin lỗi anh, tôi vừa khiến anh gián đoạn à?”
“Không sao.”
Hôm nay, Mutsuki mặc một chiếc áo phao màu be có cổ phối lông thỏ, quần đen. Mái tóc để dài được vén lại với kẹp tóc. Stella tựa nửa người lên chân cô làm nũng.
Vặn nốt con ốc cuối cùng, Hagane đặt cây tua vít xuống.
“Xong rồi.”
“Hoàn thành rồi ạ?”
“Chưa, còn phải điều chỉnh thêm nữa. Chỉ là việc lắp ráp thì đã hoàn tất rồi thôi. Bình thường tôi sẽ muốn làm cho tới khi xong hẳn...”
“Xin lỗi anh nhé, lúc anh bận rộn thế này mà tôi lại kéo anh ra ngoài.”
“Không, ý tôi không phải thế. Ý tôi là, trước khi sửa hoàn tất cái này, tôi phải sửa cái đằng kia đã.”
Anh trỏ tay vào chiếc hộp nhạc đặt ở góc phòng.
“Có thứ tự ưu tiên ạ?”
“Theo nguyện vọng của khách hàng cả. Cô Totomi hay có yêu cầu kiểu như vậy. Tôi nhiều lần bị sự ngẫu hứng của cô ấy quay như chong chóng rồi. Nhưng riêng lần này thì chính tôi cũng muốn nhanh chóng bắt tay vào sửa cái đó.”
“Tại sao ạ?”
“Đó là vì... Mà thôi, tôi đi thay quần áo đã. Cô đợi một chút nhé. Phải rồi, trong lúc tôi thay đồ thì cô dùng cái này đi.”
Hagane lấy bàn chải trong ngăn kéo bàn làm việc ra, đưa cho Mutsuki.
“Gì cơ ạ?”
“Cô nên phủi lông con Stella trên người thì hơn.”
Lúc đó cô mới nhận ra quần mình dính đầy những sợi lông trắng của chú chó.
“Ôi, nhiều lông quá!”
“Xin lỗi.”
“Anh Yukinaga không cần xin lỗi đâu. Cả Stella cũng không cần xin lỗi chị nhé.”
Mutsuki vuốt đầu Stella rồi bắt đầu lấy bàn chải chải đồ.
Hagane ra khỏi phòng làm việc rồi bước vào phòng có tủ quần áo. Anh nghĩ một chút, rồi chọn chiếc áo vest màu nâu khói mà anh rất ít khi mặc tới. Anh mặc thật nhanh, rồi chỉnh lại tóc trước gương. Anh cầm thêm áo khoác và trở lại phòng làm việc, liền thấy Mutsuki vừa cười nhăn nhó vừa dùng bàn chải phủi lông.
“Tôi có cảm giác mình đang nỗ lực vô ích vậy.”
Stella vừa vẫy đuôi vừa sán vào chân Mutsuki. Vừa phủi xong lông chỗ nào là chỗ đó lại bám thêm một lớp lông mới.
“Stella, nằm xuống!”
Nghe Hagane nhắc, Stella miễn cưỡng nằm xuống.
“Xin lỗi. Chúng ta đi thôi nào.”
Anh vỗ về Stella, đóng cửa lại và ra khỏi nhà.
“Lần đầu tiên tôi thấy anh Hagane mặc vest đấy.”
“Trông kỳ cục à?”
“Không, tôi nghĩ là không tệ đâu.”
Chiếc Peugeot của Mutsuki đậu trước nhà. Khi ngồi lên ghế phụ lái, anh ngửi thấy mùi hương cam.
“Có vẻ sẽ kịp giờ ăn trưa nhỉ.”
Mutsuki cho xe chạy.
Xe tới đường quốc lộ, rồi ngay lập tức đi vào đường nhánh. Mutsuki bẻ tay lái linh hoạt trên con đường ngoằn ngoèo.
“Anh đói chưa ạ?” Mutsuki hỏi.
“Một chút.” Hagane gật đầu.
“Tôi thì đói sôi cả bụng rồi.”
Nói rồi Mutsuki mỉm cười. Nụ cười của cô rạng rỡ, Hagane lại im lặng.
Cô nghĩ như thế nào về anh nhỉ? Anh nghĩ. Mùa hè năm nay, chiếc hộp nhạc mà bố cô cất giữ và để lại đã giúp họ gặp gỡ, sau đó họ đã gặp lại nhau mấy lần. Hôm nay cô rủ anh đi ăn trưa. Cô nói có một vật muốn đưa cho anh xem.
Tại sao cô lại đối xử với anh thân thiết như vậy?
Hagane không hiểu được ý định thật sự của cô.
Nếu bình thường, anh sẽ không thích những người quá chủ động như vậy. Bởi trước khi kịp thân thiết với ai, trong anh luôn nảy sinh nỗi lo rằng, nếu không biết giữ khoảng cách với đối phương, thì cuối cùng chỉ làm đau mình đau người mà thôi. Hầu hết trường họp, khi thấy Hagane lùi lại, đối phương cũng nhận ra và giữ khoảng cách với anh, hoặc dừng việc tiếp xúc với anh luôn. Nhưng Mutsuki không như vậy. Cô luôn luôn chủ động, luôn tới kéo Hagane đi theo mình như ngày hôm nay. Mùa lá đỏ, cô lái xe dẫn anh đi dạo để ngắm lá. Họ cũng từng đến ăn ở một tiệm ăn Mexico mới mở.
Hagane cảm thấy ngạc nhiên vì mình không còn ghét việc này như trước nay vẫn vậy. Nếu anh thực sự không thích, chắc chắn anh đã từ chối rồi. Nhưng anh lại luôn ra ngoài mỗi lần Mutsuki rủ.
Tại sao?
Giọng nói chất vấn trái tim anh đã biến mất khi chưa kịp tìm được câu trả lời. Anh nên bàn bạc với Mitsuhashi chăng?
“Về chuyện lúc nãy...”
Chợt Mutsuki lên tiếng.
“Tại sao anh lại muốn sớm sửa chiếc hộp nhạc đó ạ?”
Anh không hiểu ngay được cô vừa nói chuyện gì.
“Lúc nãy anh bảo anh phải đặt chiếc hộp nhạc đang sửa sang một bên để sửa cái tiếp theo đó.”
“À, là chuyện đó à. Cái đó...”
Khoảnh khắc đó, câu nói của anh khựng lại. Anh cảm thấy lưỡng lự khi thổ lộ những điều trong lòng mình với Mutsuki. Dù không phải thế thì anh cũng nói quá nhiều chuyện vô thưởng vô phạt với cô rồi.
Hôm nay cũng vậy. Vừa nghĩ thế, Hagane vừa bắt đầu kể.
“Chiếc hộp nhạc đó là món đồ mà ngày xưa thầy dạy nghề cho tôi đã từng sửa.”
“Thầy dạy nghề ư? Của anh Yukingaga á? Thầy là người thế nào ạ?”
“Thầy là một nhà phục chế tài giỏi. Có lẽ trên thế giới này, số người có kiến thức và kỹ thuật sửa hộp nhạc sánh bằng thầy chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi.”
“Thầy giỏi quá.”
“Ừ, thầy đã từng là một người rất giỏi.”
“Đã từng nghĩa là...”
“Thầy mất hai năm trước rồi. Bệnh ung thư.”
“Ôi.”
“Sau khi thầy mất, theo di ngôn của thầy Nadamoto - tên thầy, tôi tiếp nhận toàn bộ số dụng cụ máy móc mà thầy đã dùng vào việc sửa hộp nhạc lúc sinh thời. Dụng cụ và máy móc mà tôi dùng trong phòng làm việc hầu hết là những món tôi nhận từ thầy Nadamoto.”
“Vậy thì đối với anh, thầy ấy đúng là ân nhân rồi.”
“Ừ. ”
“Chiếc hộp nhạc thầy ấy sửa giờ lại bị hỏng ạ?”
“Có vẻ vậy. Nhưng tôi không chấp nhận chuyện đó.”
“Tại sao?”
“Chiếc Polyphon đó là chiếc hộp nhạc cuối cùng mà thầy Nadamoto sửa. Hai năm trước. Không thể tin được rằng tác phẩm của thầy ấy mới sửa được hai năm đã lại hỏng.”
“Hay là vì thầy ấy không khỏe nên không sửa được tới đầu tới đũa?”
“Không có chuyện đó đâu. Vì thầy ấy sẽ không nói việc sửa chữa đã hoàn tất, nếu thầy ấy vẫn chưa sửa nó được tới mức độ khiến chính bản thân hài lòng. Thực tế, thầy đã dừng lại giữa chừng việc sửa chữa chiếc hộp nhạc trục quay mà thầy bắt tay vào sửa sau chiếc này, với lý do là sức khỏe bản thân không còn cho phép nữa, và chiếc hộp nhạc đó đã được mang tới cho tôi sửa.”
Hagane vẫn nhớ chiếc hộp nhạc đó rất rõ. Ngày anh nghe bà Sanae thông báo rằng ông Nadamoto đã được đưa vào viện là ngày 7 tháng Một. Anh định chạy vào viện ngay, nhưng Sanae đã nhắn lại lời ông Nadamoto muốn gửi cho anh.
“Hãy sửa chiếc Paillard giúp thầy.”
Trong phòng làm việc vắng bóng chủ nhân, chiếc hộp nhạc được tháo ra nửa chừng đang nằm đó. Một chiếc hộp nhạc trục quay có kèm tính năng organ của công ty Paillard. Dây cót sẽ làm ống thổi chuyển động, làm rung lưỡi gà và phát ra âm thanh, nên cấu tạo của nó phức tạp hơn hẳn những chiếc hộp nhạc thông thường. Hagane chưa sửa loại hộp nhạc phức tạp như thế bao giờ.
Bên cạnh chiếc hộp nhạc ấy, có một cuốn sổ tay đang mở. Trên đầu trang có viết “Gửi Hagane”, bên dưới ghi nội dung hỏng hóc và cách sửa hộp nhạc. Đó là những dòng chữ run rẩy và khó đọc. Hagane nghĩ, chắc ông đã phải vừa chịu đựng cơn đau vừa viết chúng.
Hagane cứ như vậy giam mình trong phòng làm việc và bắt đầu sửa. Tình trạng của nó khá tệ. Ống thổi gần như đã vỡ, lược thép cũng bị gỉ sét. Bình thường để sửa được nó, sẽ phải mất khoảng hai tuần.
Nhưng Hagane đã vùi mình vào sửa, không ăn không uống. Những chỗ không hiểu, anh học vẹt từ cuốn sổ tay mà ông Nadamoto để lại, rồi cứ thế áp dụng vào để sửa. Vì anh gần như tới phòng làm việc của ông Nadamoto hằng ngày, nên anh đã khá quen tay khi dùng dụng cụ và máy móc, nhờ thế công việc không quá khó làm. Trong sổ còn ghi rõ thứ nào để ở đâu. Trước một Nadamoto đau đớn vì ung thư giai đoạn cuối vẫn cố viết lại đầy đủ cho anh, anh chỉ còn biết ngạc nhiên và cảm phục.
Và rồi, đột nhiên anh nghĩ. Hẳn là, để có thể để lại được những dòng ghi chú này, dù biết mạng sống của mình sẽ bị rút ngắn lại nhưng thầy vẫn cố gắng chịu đựng cho tới giới hạn của mình.
Hagane tiếp tục sửa hộp nhạc với tất cả nỗ lực và cố gắng. Cuối cùng anh đã sửa xong. Đó là vào lúc rạng sáng ngày thứ năm. Anh mang chiếc hộp nhạc vừa sửa xong tới bệnh viện.
Trong phòng bệnh có Sanae đang ngồi đó. Ông Nadamoto giống như đang ngủ một giấc bình yên. Dây truyền dịch đã được tháo ra khỏi người ông.
“Năm giờ ba mươi phút sáng.”
Sanae nói. Anh hiểu ngay rằng đó là thời điểm ông Nadamoto chìm vào giấc ngủ vĩnh viễn. Anh đã tới muộn năm phút.
Hagane mở nắp hộp nhạc, bật nhạc lên. Lược thép và organ nhẹ nhàng đưa tới bản nhạc Jesu, Joy of Man’s Desiring vang lên giữa phòng bệnh lạnh lẽo.
“Thầy Nadamoto không có gia đình ạ?”
Câu hỏi của Mutsuki đã ngắt dòng hồi tưởng của Hagane.
“Gia đình ư... Không, thầy ấy không có. Thầy ấy không kết hôn, tôi cũng chưa nghe kể về bố mẹ hay anh chị em gì của thầy cả. Trong đám tang thầy cũng không có người thân nào.”
Một con người cô đơn... Nhưng có thực là thế không? Hagane nghĩ. Ông Nadamoto quả thực đã luôn sống một mình. Tất cả mọi việc liên quan tới đám tang đều do Sanae lo liệu, chủ tang thì do học trò duy nhất là Hagane đảm trách. Một đám tang không có người thân, chỉ có toàn người ngoài. Nếu nói theo nghĩa này, thì có thể cuộc đời ông quả thực rất cô đơn.
Nhưng lễ tang đã được lấp đầy bởi những vòng hoa, nhiều tới mức không thể bước vào bên trong hội trường cử hành lễ được, người đưa tiễn đến từ khắp nơi trên Nhật Bản, không, có cả những người từ nước ngoài nữa. Danh tiếng của ông với tư cách là một nhà phục chế hộp nhạc lớn tới mức đó.
Không chỉ có vậy. Cả đời mình, ông đã sống bên những chiếc hộp nhạc - thứ ông yêu quý nhất. Hagane chưa từng biết ai gắn bó với hộp nhạc hơn ông. Một người được sống với những thứ mình thích như vậy có thể coi là một người cô đơn được không? Hay là trái lại, nên nói rằng ông đã từng rất hạnh phúc mới đúng.
Nghĩ tới đó, đột nhiên anh lại nghĩ về mình. Thế còn bản thân anh thì sao?
Một người cũng sống bên những chiếc hộp nhạc như anh không phải cũng rất hạnh phúc sao? Nhưng anh không cô đơn ư?
Anh có yêu hộp nhạc như ông Nadamoto không? Anh có thực sự yêu chúng không?
Một lớp sương mù đen nổi lên từ tận sâu thẳm trong lồng ngực anh. Đó là lớp sương mù vẫn luôn luôn bám theo anh, luôn luôn muốn nhấn chìm anh xuống dưới đáy vực sâu của sự trầm cảm.
Không được, bây giờ không được. Mình không thể để bản thân bị nuốt chửng vào bóng đêm trống rỗng đó được. Để Mutsuki không nhận ra cảm xúc của mình, Hagane giấu bàn tay đang nắm chặt của mình đi, nghiến chặt răng lại.
Đột nhiên xe dừng bánh.
“Đến nơi rồi ạ.”
Đó là bãi đỗ xe. Hagane thở hắt ra.
“Anh làm sao vậy?”
“Không có gì...”
Xuống khỏi xe, làn gió lạnh tạt vào má anh. Trong bãi đỗ xe có sức chứa khoảng hai mươi chiếc xe, một nửa số chỗ đậu đã kín. Cạnh đó có một tòa nhà theo phong cách châu Âu từ thời Meiji phỏng theo kiến trúc nhà gạch lợp ngói. Ở lối vào có một tấm biển đề “Đình Karakuri”.
“Nơi đây là tiệm đồ ăn Pháp ư?”
“Vâng, là quán do anh Taku thiết kế ạ.”
“Anh Taku” là con trai thứ ba của nhà Iimura, anh trai của Mutsuki, tên đầy đủ là Iimura Takumi. Trên tấm danh thiếp được trao trong lần đầu gặp mặt, dòng chữ “Nhà thiết kế không gian” được in trên đó. Hagane nghĩ, hóa ra công việc của anh ta là làm ra những cửa tiệm như thế này.
Phía sau cánh cửa là không gian sang trọng bày những bộ bàn ghế kiểu cổ. Cả bàn và ghế đều theo phong cách Art Deco, trên bàn bày một bình hoa bằng bạc cắm một nhành hoa hồng đỏ.
Nhưng thứ thu hút sự chú ý của Hagane lại không phải là những thứ đồ đạc ấy. Ánh mắt anh không rời khỏi bức tường.
“Đẹp phải không?”
Mutsuki nói với vẻ đầy tự hào.
“Đúng là rất đẹp.”
Hagane đáp. Thứ che phủ bức tường chiếm lấy một mặt cửa tiệm là một đĩa nhạc tròn khổng lồ, đường kính có lẽ phải tới 3 mét. Xung quanh chiếc đĩa lấp lánh màu đồng, có lược thép và trục quay tay cùng màu, và một đường ống giống như một chiếc kèn đồng chạy quanh bao lấy chúng.
Một nửa số bàn đã được ngồi kín. Hagane và Mutsuki được dẫn tới một chiếc bàn khá xa bức tường trang trí đĩa nhạc. Sau khi xem tờ thực đơn do bồi bàn mang đến, họ thấy suất ăn trưa có giá 3.500 yên.
“Mình gọi theo suất ăn nhé ạ?”
Mutsuki hỏi.
“Ừ.”
Hagane đáp ngắn gọn. Ngoài cái đó ra thì hình như không còn lựa chọn nào khác.
Món khai vị được bưng ra đầu tiên là những món pate gan ngỗng, củ cải xào ngỗng trời và hàu hun khói.
“Anh thấy sao?”
Khi Hagane vừa đưa một miếng vào miệng, Mutsuki liền hỏi.
“Ngon thật đấy.”
“May quá!”
Mutsuki nói vậy, nhưng mỗi lần đưa thức ăn vào miệng, nét mặt cô lại như đang ngẫm nghĩ điều gì.
“Món ăn không hợp khẩu vị à?”
Lần này tới lượt Hagane hỏi.
“Không hẳn vậy...”
“Cô không thích mùi tanh của gan ngỗng phải không?”
“... Quả nhiên anh Yukinaga cũng thấy thế ạ?”
“Một chút thôi. Có lẽ họ làm thế để dậy lên hương vị đặc trưng của gan ngỗng hơn.”
Món tiếp theo được bưng ra là súp ngô. Tuy vị dễ ăn, nhưng Hagane không nhận thấy sự khác biệt giữa nó với món súp ngô ăn liền được bán trong siêu thị.
Món chính là món thịt bê nướng.
“Đây là món thịt bê thật ư?”
Vừa nhai thịt trong miệng, Mutsuki vừa thì thầm. Hagane cũng cảm thấy thịt hơi cứng.
Món cuối bữa là món tráng miệng, gồm có nước mơ, bánh kem phô mai được bưng ra cùng cà phê.
“Xin lỗi anh nhé.”
Sau khi đưa bánh kem phô mai vào miệng, Mutsuki nói.
“Có vẻ nhà hàng này không ngon lắm.”
“Cô đừng để ý.”
Hagane vừa nói vừa uống cà phê. Thực lòng anh cũng nghĩ, đồ ăn như này mà giá 3.500 yên là hơi đắt.
“Nhưng chúng ta sắp được thấy điểm đặc biệt nhất của quán rồi.”
“Là gì cơ?”
Trước khi Mutsuki trả lời, “việc đó” đã bắt đầu.
Chiếc đĩa màu đồng che phủ một mặt tường đột nhiên xoay vòng. Cùng lúc đó, âm thanh từ hộp nhạc ngân vang trong quán. Là bản Sông Danube xanh.
Thực khách trong quán nhất loạt hướng về phía bức tường.
“Hóa ra đó là một cái hộp nhạc.”
“Cái đó là hộp nhạc ư? Lớn quá!”
Anh nghe họ thì thầm như vậy.
“Một sự sắp xếp thú vị, phải không?” Mutsuki nói.
“Cái này cũng là do anh của cô làm ư?” Hagane hỏi.
“Chính là vậy.” Câu trả lời vang lên từ một hướng khác.
“Anh Taku...”
Mutsuki nhỏm dậy.
Vẻ ngoài của cậu ta vẫn giống lần trước họ gặp nhau, mái tóc nhuộm bạc và hàng râu lởm chởm, mặc một chiếc vest ba cúc màu vàng mù tạt. Dưới ánh đèn trong quán thì không thấy được sắc da không tốt của cậu ta.
“Tình cờ thôi. Anh đâu biết hôm nay hai người hẹn hò ở đây đâu.”
Iimura Takumi nói với giọng điệu trêu chọc rồi quay về phía Hagane.
“Cậu thấy nơi này thế nào? Một tòa nhà cổ, đồ đạc cổ, và hộp nhạc. Bầu không khí mà nó tạo ra khá được đấy chứ? Thực ra, lúc gặp cậu vào mùa hè năm nay là lúc tôi đang tìm phong cách cơ bản cho cửa hàng này. Và thế là tôi đã nghĩ ra chiếc hộp nhạc này. Nghĩa là cậu đã đóng góp nhiều công lao cho thiết kế này đấy.”
Trước một Takumi đang tràn đầy tự mãn, Hagane chỉ im lặng.
“Sao thế? Không vừa mắt cậu hả?”
Takumi làm vẻ mặt nghi hoặc.
“Không hẳn vậy, chỉ là...”
“Chỉ là sao?”
“À, không có gì.”
“Nói chuyện kiểu gì sốt ruột vậy? Nếu có chỗ không ưng thì cứ nói thẳng ra xem nào.”
Takumi bật cười.
“Anh đã nghe âm thanh từ một hộp nhạc dạng đĩa thực sự bao giờ chưa?”
Hagane hỏi.
“Rồi chứ. Tôi nghe trên CD rồi.”
“Nghĩa là không phải là nghe trực tiếp từ hộp nhạc?”
“Vấn đề nằm ở đó hả? Vậy tôi nói trước là ở đây đang dùng hệ thống âm thanh cao cấp nhất của BOSE đấy nhé.”
“Dù có dùng thiết bị phát tốt đến thế nào, thì nó cũng không thể làm không khí chấn động như hộp nhạc thật được.”
Anh nghe thấy tiếng mắng trong lòng mình rằng, có nói những chuyện này với người không biết về hộp nhạc thì người ta cũng chẳng hiểu. Nhưng Hagane không dừng lại được.
“Thêm nữa, phần trang trí trên bức tường kia, hiện đang được lắp ghép từ những bộ phận chẳng liên quan gì tới hộp nhạc cả. Trên đĩa không có kim âm để kéo trục quay hình sao. Bánh răng thì có vẻ đang mô phỏng bánh răng hành tinh, nhưng trong hộp nhạc không sử dụng loại bánh răng này. Đường ống kia cũng vậy, nó không có quan hệ gì với hộp nhạc hết.
“Túm lại là cậu muốn nói nó không phải đồ thật hả?”
Takumi cười. Cậu ta có vẻ hứng thú.
“Đúng là như thế thật. Nhưng mà chuyện đó thì tôi biết thừa từ lâu rồi. Có điều tôi không hướng tới việc mọi thứ phải là đồ thật. Phương châm của tôi là chỉ làm cho có vẻ giống thôi.”
“Thế nên cả bàn lẫn ghế anh đều cố tình dùng gỗ cao su để làm hả?”
“Ồ, tinh mắt đấy. Cậu hiểu rõ cả các loại chất liệu gỗ nữa cơ à.”
“Vì kiến thức về chất liệu gỗ là rất cần thiết để sửa vỏ hộp nhạc mà. Cao su vốn là loại được trồng để thu về mủ cao su thiên nhiên, nên mãi gần đây gỗ của nó mới được sử dụng làm vật liệu gỗ. Loại này dễ gia công, nhưng độ bền lại thấp.”
“Đúng thế, đó chính là những thứ mà tôi hướng tới. Trước mắt cứ làm cho ra hình thù đã, chuyện sau đó thì tính sau. Với những nhà hàng ở tầm này, thì như vậy là đủ rồi. Đằng nào thì một cửa hàng món ăn Pháp kiểu này cũng không tồn tại được quá mười năm đâu. Mà này, tính cậu khó khích bác gớm nhỉ. Hay về chỗ tôi làm thử không?”
“Tôi xin phép từ chối.”
“Biết ngay mà. Mà thôi không sao. Mutsuki có anh bạn trai thú vị thật đấy.”
“Anh Taku, đừng trêu em nữa.”
Nét mặt Mutsuki cứng đờ vì bực bội, tay cầm lấy túi xách.
“Sao thế, về à?”
“Không. Em đi rửa tay.”
Cô nói nhát gừng rồi nhanh chóng đi khuất.
“Ai dà.”
Takumi ngồi xuống chiếc ghế Mutsuki vừa ngồi, hướng nụ cười đầy ẩn ý về phía Hagane.
“Mà này, cậu đã nghe chuyện sau đó ở nhà tôi chưa?”
“Chuyện sau đó ư?”
“Câu chuyện sau khi cậu tới nhà tôi và giải quyết bí ẩn về chiếc hộp nhạc ấy. Từ dạo đó, trong nhà Iimura gió bão liên hồi.”
“Tại sao?”
“Vì cậu đã tìm ra manh mối. Nên anh Yoshimi đang định lên đường đi tìm gốc gác bản thân đây này.”
Yoshimi là anh trai của Takumi và Mutsuki.
“Tôi không hiểu ý anh.”
“Không hiểu á? Thực ra anh Yoshimi và chúng tôi là anh em cùng cha khác mẹ. Và cậu đã tìm ra được manh mối để biết được tung tích người mẹ ruột của anh ấy. Chuyện này Mutsuki không kể cho cậu nghe à?”
“Tôi không nghe cô ấy nói gì cả.”
“Ủa, thế à. Ra là Mutsuki cũng chưa tin tưởng cậu lắm nhỉ, tôi không ngờ đấy. À, nhưng đừng vì thế mà buồn nhé.”
Hình như thấy Hagane cúi đầu, Takumi hiểu lầm rằng mình đã làm anh buồn. Nhưng thực ra Hagane đang nghĩ một chuyện khác.
Chỉ có anh Yoshimi là anh em cùng cha khác mẹ. Anh có vẻ không biết mẹ ruột của mình ở đâu. Và chiếc hộp nhạc đó chính là manh mối để anh tìm ra tung tích của mẹ mình.
Hagane biết điều mà gia đình Iimura không biết. Đó là về người phụ nữ đã gửi tặng cha họ - ông Iimura Fumihito -chiếc hộp nhạc.
“Hai người yêu thương lẫn nhau. Họ không muốn rời xa nhau. Nhưng hoàn cảnh không cho phép điều đó. Kết cục, chàng trai kết hôn với người khác, còn cô gái thì rời bỏ vùng đất mà mình đã lớn lên ấy. Ngày chia tay, hai người tặng quà cho nhau. Đó là hai chiếc hộp nhạc có bề ngoài giống nhau y hệt. Nhưng bản nhạc bên trong thì khác. Họ tặng cho nhau hộp nhạc chứa bản nhạc mình thích. Chàng trai tặng cô gái hộp nhạc chứa bài Cây cỏ trong vườn, còn cô gái tặng chàng trai hộp nhạc chứa bài Điệu valse của những đóa hoa.”
Đó là những lời Sanae đã kể với anh.
“Bố tôi giống như đã bị những bông hồng nhập hồn vậy.”
Như thể đồng điệu với suy nghĩ của Hagane, Takumi nói.
“Ngay khi vừa lên làm Giám đốc, ông đã đổi tên công ty từ Công ty Xây dựng Iimura sang cái tên rất ngọt ngào Rose Home. Tuy rằng chiến thuật hình ảnh đó cũng không sai. Công ty của bố tặng hạt giống hoa hồng cho khách xây nhà, và chiêu này tỏ vẻ khá hiệu quả. Nhưng không chỉ thế, ở vườn nhà ông cũng trồng rất nhiều cây hoa hồng, khiến nó trở nên giống như một công viên hoa hồng vậy. Việc chăm sóc cho hoa hồng khá vất vả, nhưng ông vẫn canh lúc công việc rảnh là tự tay làm. Ngoài sở thích đó, ông không còn sở thích nào khác, vả lại ông cũng đâu phải kiểu người ưu nhã thánh thiện tới mức trồng hoa như vậy.”
“Loài hoa đó...” Hagane đang định hỏi.
“Có chuyện gì vậy ạ?”
Lúc nhận ra thì Mustuki đã quay trở lại.
“Không có gì. Anh chỉ kể chuyện nhà Iimura cho cậu thợ phục chế này nghe chút thôi.”
“Anh kể gì thế?”
Nét mặt Mutsuki tối sầm lại.
“Không có gì ghê gớm đâu. Toàn những chuyện mà cậu ta nên biết khi hẹn hò với em thôi. Ví dụ như chuyện về anh Yoshimi chẳng hạn.”
“Anh Taku!”
“Đừng có nổi giận như thế. Thôi, chắc anh về đây. Nhờ cậu thợ phục chế chăm sóc em gái giúp tôi nhé.”
Nói rồi Takumi để hai người ở lại và nhanh chóng đi mất.
Mutsuki nhìn theo bóng lưng anh trai một lúc, nhưng rồi chợt chuyển ánh mắt về phía Hagane.
“Anh Taku kể gì với anh vậy?”
“Anh ấy kể chuyện anh Yoshimi. Ví dụ như sau vụ chiếc hộp nhạc, nhà cô đã nảy sinh vài chuyện phiền phức, chẳng hạn.”
“Đó không phải là chuyện phiền phức.”
Mutsuki nói như biện minh.
“Trước đây tôi cũng kể cho anh nghe rồi đúng không? Anh Yoshimi bị bệnh tâm lý, nên anh ấy thường nghĩ rất nhiều thứ...”
“Cô không cần miễn cưỡng kể ra đâu.”
Hagane nói.
“Cô ghét kể chuyện nhà mình cho người ngoài mà, phải không?”
“Nói là ghét thì hơi…”
Mutsuki hơi bối rối. Quả nhiên là vậy, Hagane nghĩ. Khi thân thiết với ai đó, bản thân sẽ phải ôm lấy những phiền phức không biết trước được. Anh nên dừng việc can dự vào chuyện nhà Iimura đi thôi. Anh của bây giờ không thể chịu đựng được chuyện kiểu đó.
“Chúng ta về thôi nhỉ? Tôi còn phải làm việc nữa.”
Hagane nói, bỏ chiếc khăn ăn đặt trên đùi ra.