← Quay lại trang sách

Chương 3

“Như vậy là tôi đã trốn tránh đúng không?”

Trước câu hỏi của Hagane, Mitsuhashi im lặng một chút rồi mới trả lời.

“Đúng là anh đã trốn tránh. Nhưng đó không phải là một việc đáng trách. Vì anh làm thế là để bảo vệ bản thân mình.”

“Dù có như thế thì việc tôi trốn tránh vẫn không có gì thay đổi cả.”

“Đúng vậy, sự thật thì không thay đổi được. Nhưng chúng ta có thể thay đổi cách chúng ta tiếp nhận sự thật. Anh đã bắt đầu chấp nhận việc hẹn hò với cô gái ấy, bây giờ anh vẫn chấp nhận điều đó. Nhưng anh không cần vội. Anh nên kiên nhẫn đợi sự thay đổi xuất hiện đối với mình. Anh nói anh trai của cô ấy cũng bị bệnh trầm cảm à?”

“Vâng.”

“Thế thì tôi nghĩ cô ấy hiểu rất rõ về cách đối phó với căn bệnh đó. Cô ấy là đối tượng lý tưởng dành cho anh đấy.”

“Thế ư... Nhưng mà...”

“Nhưng mà sao?”

“Tôi không hiểu tại sao cô ấy lại hẹn hò với tôi. Không biết là có ý đồ gì không...”

“Ý đồ... ư?”

Mitsuhashi mỉm cười.

“Nếu là ý đồ thì có đấy. Tất cả mọi hành động của con người, dù là có chủ ý hay vô thức, đều có ý đồ cả. Nhưng nếu anh không biết ý đồ đó thì anh sẽ bất an à?”

“Vâng.”

“Thế thì anh càng phải ở bên cô ấy. Một lúc nào đó, ý đồ của cô ấy sẽ sáng tỏ thôi. Anh vẫn còn thuốc chứ?”

“ Vâng.”

“Tốt. Lúc này có lẽ không cần đổi loại thuốc nữa. Vậy chúng ta kết thúc buổi khám ở đây nhé.”

Khi bước ra khỏi phòng khám tâm lý Mitsuhashi, có những hạt màu trắng chậm rãi rơi trước mắt anh.

Là tuyết.

Anh nhìn lên trời. Trời tuy nhiều mây, nhưng có vẻ không phải là mây tuyết. Có lẽ tuyết này là tuyết rơi ở nơi khác, rồi được gió chuyển đến đây. Sau lúc đó, không thấy tuyết rơi nữa.

Anh được Mutsuki chở tới gần phòng khám. Lúc chia tay, trông cô vẫn như mọi khi. Nhưng Hagane có cảm giác một nỗi ưu tư đã nảy sinh bên trong cô.

Anh mua đồ ăn cho mình và Stella ở siêu thị rồi về nhà. Anh vỗ về Stella đang vừa vẫy đuôi vừa nhào vào lòng anh, cất những thứ đã mua vào tủ lạnh, thay đồ rồi vào phòng làm việc.

Anh cất gọn chiếc Regina buổi sáng đã lắp ráp xong, đặt chiếc Polyphon đó lên bàn làm việc. Khi mở nắp hộp lên, thứ lọt vào mắt anh đầu tiên chính là chiếc lược thép. Tấm ván thép có những đường khắc chìm mảnh và dài được cố định ở giữa chiếc hộp.

Nhìn qua anh đã biết lược thép có vấn đề. Vì ở một đầu lược, có một chỗ bị khuyết. Với tình trạng này thì âm thanh không thể phát ra được.

Chỗ bị khuyết là chiếc răng lược số 6, đếm từ phía phần âm thấp.

Hagane cài chiếc đĩa đi theo hộp nhạc, chiếc đĩa ghi âm bản nhạc Sleepers Wake vào hộp nhạc. Anh quay trục quay để vặn dây cót, để hộp nhạc bắt đầu chơi nhạc. Quả nhiên những âm thấp của nó thật kinh khủng. Chỗ răng lược bị thiếu thì đương nhiên là tệ, nhưng bánh răng phần âm thấp ở những chỗ khác cũng cho ra những âm thanh kỳ cục. Hagane dừng bản nhạc lại, tháo đĩa ra, kiểm tra lại lược thép.

Lúc đó anh đã nhận ra. Ở phía gốc răng lược của phần âm thấp đang phát ra những âm thanh lạc nhịp ấy có vài chỗ có vết xước nhỏ như bị cào mạnh. Hagane đặt kính lúp lên trên mắt phải, nhìn kĩ chỗ vết xước.

Ở phần răng lược tạo ra âm thấp nhất, có một đường dọc được khắc sâu xuống. Đó không phải là một vết xước do vô tình, mà là một vết khắc có chủ ý. Trên chiếc răng lược bên cạnh cũng có vết khắc tương tự, và bên cạnh nữa cũng thế, liên tiếp ở năm chỗ có cùng một kiểu vết khắc. Tiếp theo đó là chỗ bị khuyết. Bên cạnh đó cũng có vết khắc, nhưng hình dáng khác những vết còn lại.

“... 2”

Hagane thầm thì. vết đó khắc hình số “2”. vết khắc bên cạnh là số “7”. Nếu thế thì có lẽ đường khắc thẳng đầu tiên nên hiểu là số “1”.

Hagane viết những số vừa đọc được xuống tờ giấy trong tay anh.

“11111 27114”.

Có tất cả mười số được khắc. Ở phần lược bị khuyết không có số nào cả.

Anh nới lỏng con ốc đang cố định chiếc lược, thử tháo lược ra. Lật ngược nó lại, anh thấy một cục chì được gắn ở mặt sau lược dùng để chỉnh âm. Vì phần âm thấp sẽ sử dụng độ nặng của chì để điều chỉnh âm thanh.

Khoảnh khắc lật ngược lại, anh nhận ra ngay nguyên nhân khiến các quãng bị rối loạn. Một phần chì đã bị khuyết, như thể nó bị gãy giữa chừng.

Hagane nhìn lại dấu vết sau khi lấy chì ra. Việc nó bị rời ra từ gốc, hay trọng lượng của nó thay đổi sau một thời gian dài sử dụng khiến các quãng bị lệch không phải là chuyện hiếm. Nhưng trong kinh nghiệm sửa hộp nhạc của anh, anh chưa từng thấy nó bị gãy giữa chừng như thế này bao giờ. Đã vậy đây còn là chiếc hộp nhạc do ông Nadamoto sửa nữa.

Hagane dùng kính lúp để tìm hiểu mặt cắt của cục chì. Trên bề mặt có dính hợp kim hàn. Có vẻ cục chì được hàn bằng hợp kim hàn đó đã bị rời ra. Có ba chỗ bị khuyết chì, những chỗ khuyết đều có dấu tích của chất hàn. Khi anh dùng tia xử lý mối hàn để loại bỏ hợp kim hàn đi, bề mặt chì được giũa gọn gàng lộ ra.

“Nhìn khó chịu thật...”

Hagane lẩm bẩm. Sau khi mài giũa mặt chì thật cẩn thận, thì lại nối thêm chì bằng một mối hàn cẩu thả. Nếu làm tới mức này, thì lẽ ra nên thay hẳn cục chì đó từ đầu còn hơn. Nếu Hagane nhận sửa hộp nhạc này, chắc chắn anh đã làm như thế.

Anh lật ngược lược thép lại. Những chiếc răng lược mà chất hàn đã rời ra tương ứng với vị trí khắc các con số 2, 7, 4.

Anh thử dùng đầu cây kẹp để gảy những chỗ răng lược ấy. Khi đó anh mới biết không đơn giản là quãng nhạc bị lệch. Tuy đó không phải là âm vốn có của nó, nhưng nó đã bị chỉnh sang thành một quãng khác.

Anh lấy cuốn sổ tay đã sờn cũ từ giá sách bên cạnh bàn làm việc. Đó là cuốn sổ tự tay anh ghi chép lại mỗi khi gặp trường hợp đặc biệt. Anh đã ghi chép vào nhiều cuốn, nhưng cuốn anh đang cầm trên tay là cuốn anh ghi chép hồi đầu. Anh lật từng trang, và tìm thấy bài viết mình cần.

Đây là bảng âm của chiếc lược thép của chiếc Polyphon anh đang sửa.

GGCCDEFGGABCCEEF (Son Son Đô Đô Rê Mi Pha Son Son La Si Đô Đô Mi Mi Pha)

Những âm này nối tiếp nhau theo thứ tự âm thấp. Nếu âm thanh được bố trí theo trình tự giống như đàn piano thì chúng sẽ được xếp thành CDEFGAB (Đô Rê Mi Pha Son La Si)..., nhưng với hộp nhạc thì nhiều khi các âm giống nhau được đặt cạnh nhau và đôi lúc một số âm sẽ bị bỏ qua như thế.

Chiếc hộp nhạc do ông Nadamoto sửa thiếu âm E đứng thứ 6; âm G ở số 8 và số 9, âm B ở số 11 bị lệch.

Không, không phải là bị lệch. Hagane đã dùng chiếc dụng cụ chỉnh dùng vào việc lên dây để lấy đi phần chì của âm và kiếm tra âm đó.

Âm G thứ 8 đang phát ra âm B. Âm G tiếp theo phát âm D, và âm B thì là âm G. Âm nào cũng được chỉnh gần như chính xác hoàn hảo.

Chỉnh âm... Thầy ấy đã xếp đặt để khi một phần chì bị rời ra, âm đó sẽ trở thành một âm hoàn toàn khác.

Hagane đã tin chắc rằng đó là công việc của ông Nadamoto. Người có thể làm công việc tỉ mẩn và phiền phức này, ngoài ông ấy không còn ai khác nữa.

Nhưng tại sao?

Hagane ngồi nhìn trần nhà. Anh hoàn toàn không hiểu ý đồ của ông Nadamoto.

Anh ngẫm nghĩ một lát, nhưng không nghĩ ra điều gì. Anh đành quay lại công việc, mắt nhìn về cái lỗ mà anh vừa tháo chiếc lược thép từ đó ra.

Trong góc tấm ván ở dưới đáy, có một vật màu trắng.

Nhìn kĩ anh thấy một thứ giống một mẩu giấy được dán xuống bởi băng dính trong. Anh dùng kẹp để gỡ nó ra.

Quả nhiên là giấy. Mảnh giấy mỏng được gấp nhỏ lại. Mở nó ra, anh thấy một hàng chữ viết bằng bút chì.

“Sang phải 3, sang trái 8, sang phải 5.”

Đó là nét chữ của ông Nadamoto mà anh vẫn còn nhớ.

“Sang phải...”

Hagane đột ngột đứng dậy. Trước cử chỉ của anh, Stella cũng ngẩng mặt lên.

Hagane chuyển ánh mắt tới chiếc kệ được gắn trên tường. Ở ngăn trên cùng có xếp một số thùng các tông. Anh lấy một trong số đó ra. Anh bóc lớp băng dính, lấy ra từng món đồ cũ nhỏ bên trong. Rồi anh cầm lấy thứ nằm ở dưới cùng.

Đó là một chiếc két sắt cầm tay nhỏ có phần quay số.