← Quay lại trang sách

Chương 4

“Chiếc két sắt này là một trong những di vật của thầy Nadamoto.”

Hagane chỉ vào chiếc két sắt cầm tay đặt trước mắt anh.

“Khi cháu nhận máy móc và dụng cụ của thầy sau khi thầy mất, két sắt này đã lẫn vào giữa chúng. Nó đã bị khóa bằng cái khóa quay số, nên cháu không xem được bên trong. Vứt đi thì cũng không ổn, nên cháu đã để nguyên nó như vậy.”

“Nghĩa là dòng chữ cháu phát hiện thấy trong chiếc Polyphon viết về cách mở két sắt này ư?”

Sanae nói.

“Thế bên trong có gì?”

Trước câu hỏi của Sanae, Hagane mở két sắt ra để trả lời. Bên trong có một túi vải nhung xanh và một tờ giấy viết thư đang được gấp lại. Anh đưa tờ giấy đó cho Sanae.

Sanae mở tờ giấy, đọc ra thành tiếng.

“Gửi Hagane. Không biết khi trò đọc được bức thư này thì ta đã ra đi được bao nhiêu năm rồi. Có lẽ sau hai, ba năm tiếng nhạc từ hộp nhạc sẽ chệch đi, trò sẽ được nhờ sửa lại nó, nhưng không biết mọi việc có diễn ra đúng như ta dự đoán không. Đương nhiên cũng có khả năng bức thư này sẽ không bao giờ tới được tay trò, nhưng bây giờ ta quyết định không nghĩ đến chuyện đó.

Trò có thể thấy cách ta nhờ cậy hơi bất thường, nhưng hãy nghĩ rằng đây là trò đùa cuối cùng của ta và tha thứ cho ta nhé.

Ta xin vào chuyện chính, trò có thể mang món đồ nằm trong két sắt tới địa chỉ được ghi dưới đây giúp ta được không? Ta biết điều này rất phiền phức, nhưng hãy nghĩ tới mối thâm tình giữa chúng ta lúc ta còn sinh thời mà đồng ý giúp ta nhé. Ta cảm ơn trò.”

Đọc tới đó, Sanae ngẩng mặt lên khỏi bức thư.

“Ôi cái cách nhờ vả thật là phiền phức. Rốt cuộc thì ông ấy muốn nhờ cháu chuyển hộ thứ gì thế?”

Hagane lấy túi vải nhung từ két sắt ra, đặt thứ đồ bên trong nó lên lòng bàn tay. Đó là một chiếc đồng hồ bỏ túi lấp lánh sắc vàng. Đường kính khoảng 6 centimét, trên mặt đồng hồ, nền là bầu trời sao, bên trên chạm nổi hình ông già Noel đang ngồi trên chiếc xe do tuần lộc kéo.

“Ồ, đẹp quá!”

Sanae kêu lên một tiếng thán phục, nhìn vào lòng bàn tay Hagane.

“Không lẽ đây là đồng hồ búp bê tự động?”

Thay vì trả lời, Hagane nhấn chiếc nút ở mặt lưng đồng hồ. Cùng với tiếng nhạc từ hộp nhạc, ông già Noel vẫy tay, đám tuần lộc bắt đầu lúc lắc cổ. Bản nhạc được phát ra là bản Xứ sở mùa đông kỳ diệu.

“Đây là một chiếc đồng hồ bỏ túi có gắn búp bê tự động được sản xuất ở Thụy Sĩ vào những năm 1950.”

Hagane giải thích.

“Ngày nay người ta vẫn sản xuất những sản phẩm kiểu này, nhưng có vẻ thiết kế này rất hiếm thấy.”

“Đúng thế thật. Cô cũng chưa từng thấy thứ như thế này bao giờ.”

Sanae nói với giọng vui vẻ.

“Trông đẹp thật. Thật là muốn có nó quá.”

“Thật tiếc, nhưng cháu không đưa cho cô được.”

“... Cũng phải. Cô biết chứ.”

Sanae nhún vai, nhìn lại bức thư trong tay một lần nữa.

“Nơi chuyển chiếc đồng hồ đến là... Niigata nhỉ? Tên của người nhận là... Mikita Megumi... Cô không biết cái tên này. Ai vậy?”

“Cháu đã tìm số điện thoại từ địa chỉ nhà và gọi thử. Đó là em gái của thầy Nadamoto ạ.”

“Em gái? Anh Nadamoto có em gái ư?”

“Vâng, hình như đó là người thân ruột thịt duy nhất của thầy. Khi cháu cho cô ấy biết là thầy đã qua đời hai năm trước, cô ấy đã tỏ ra rất ngạc nhiên. Có vẻ cô ấy không biết cả chuyện thầy đã mất.”

“Vậy là ông ấy đã cắt đứt với em gái hoàn toàn. Nhưng tại sao ông ấy lại muốn gửi đồng hồ cho cô ấy nhỉ? Lại còn dùng tới cách thức phiền phức này nữa.”

“Cháu không biết. Cháu đã nói với cô Mikita là thầy Nadamoto có nhắn trong di ngôn rằng muốn nhờ cháu mang chiếc đồng hồ cho cô ấy. Cô ấy nói cô ấy sẽ nhận. Có vẻ cô ấy biết về chiếc đồng hồ này. Vì là nói chuyện qua điện thoại nên cháu không hỏi han chi tiết được.”

“Vậy nếu cháu tới đó hỏi chuyện thì sẽ biết tại sao anh Nadamoto làm việc này, nhỉ?”

“Có lẽ. Nhưng có một chuyện rất phiền phức.”

“Chuyện gì vậy?”

“Cháu không có cách nào để tới Niigata được.”

“Tại sao? Cô biết Kou-chan không biết lái xe, nhưng không phải chỉ cần đi một chuyến tàu siêu tốc Jouetsu là tới sao?”

“Thực ra là cháu... không thích đi tàu.”

Nghe Hagane nói, Sanae thoáng chút ngỡ ngàng, nhưng cuối cùng bà cười.

“Tưởng lý do của cháu là gì cơ. Sao cháu lại không thích đi tàu điện?”

“Cháu không đi tàu điện được. Vì trên đó có quá nhiều người. Cháu sẽ cảm thấy khó thở... Cháu rất sợ.”

“Lạ thật. Nhưng đó cũng là triệu chứng bệnh của cháu à?”

“Vâng. Trước đây bệnh còn nặng hơn, cháu không thể tới gần nơi có đông người tập trung được. Bây giờ cháu đỡ nhiều rồi. Chỉ riêng tàu điện là cháu vẫn chưa thể chịu được. Hơi thở của cháu sẽ nghẹt lại, tim cháu sẽ...”

Chỉ nhớ lại cảm giác đó cũng khiến Hagane cảm thấy mạch đập nhanh hơn, anh đặt tay lên ngực mình.

“Nghe khổ sở nhỉ. Nhưng nếu là ô tô bình thường thì không sao phải không?”

“Vâng. Bản thân cháu cũng thấy lạ, nhưng nếu đi ô tô thì cháu sẽ không bị như thế. Có lẽ là vì đi ô tô cháu sẽ không phải chịu đựng ánh mắt của người khác.”

“Hóa ra là thế à. Thú vị thật.”

“Với người bệnh thì chẳng thú vị chút nào cô ạ.”

“Ồ, xin lỗi cháu. Đúng là thế thật. Thế giờ cháu tính sao?”

“Cháu muốn mượn chiếc xe của cậu ấy.”

Hagane nhìn sang Mochiduki đang đứng cạnh Sanae.

“Ý cháu là xe của Mochiduki hả?”

“Vâng.”

“Có kèm cả tài xế ư?”

“Vâng.”

“Khi nào?”

“Khi nào cũng được, miễn là tiện cho cậu ấy và cô. Cháu đã nói trước với cô Mikita là khi nào lên được lịch thì cháu sẽ báo lại sau rồi.”

“Hóa ra là vậy. Mochiduki thì sao?”

Khi Sanae hỏi, Mochiduki lấy điện thoại từ trong túi ngực ra.

“Nếu là nửa đầu tháng này, thì ngoài mồng 7 và mồng 10 ra cháu đều đi được.”

Có vẻ như cậu ta ghi lịch của mình trong điện thoại.

“Vậy đó. Cháu muốn đi ngày nào?”

“Vậy là cô đồng ý ạ?”

“Đương nhiên rồi, Kou-chan nghĩ cô có thể từ chối lời nhờ vả của cháu sao? Hơn nữa đây lại là chuyện liên quan tới anh Nadamoto nữa.”

“Cảm ơn cô ạ.”

“Đừng khách khí như vậy. Nhưng cô có một điều kiện.”

“Gì ạ?”

“Cháu hỏi cô Mikita giúp cô là cô ấy có định nhượng lại chiếc đồng hồ này không nhé. Tiền bạc không thành vấn đề.”

“Vâng. Cháu sẽ hỏi thử. À cháu quên nói một việc. Mùa này mà đi Niigata thì chắc sẽ cần dây xích quấn bánh xe[*] đấy ạ.”

[*] Nguyên văn: “snow chains”, dây xích quấn lấy bánh xe để tăng độ ma sát, giảm trơn trượt cho bánh xe trong điều kiện đóng tuyết mặt đường v.v...

“Chuyện đó thì không cần lo. Mochiduki rất hay đi trượt tuyết với chiếc xe đó mà. Nhỉ?”

“Những chuẩn bị ở mức độ đó thì đã được thực hiện đầy đủ rồi ạ.”

“Cô biết mà. Vậy chọn được ngày nào thì nhớ báo cho cô. Mà này, sao đột nhiên cháu lại nảy ra ý nhờ Mochiduki vậy?”

“Cháu không nghĩ ra ai đồng ý chở cháu đi ạ.”

“Thế ư? Không phải gần đây có một người rất hay cho cháu lên xe chở đi đây đi đó sao?”

Bà hướng nụ cười đầy ý tứ về phía Hagane.

“Cháu đã nhờ cô bé nhà Iimura chưa?”

“Chưa ạ.”

“Tại sao? Nếu là cô bé ấy thì cô ấy sẽ đồng ý giúp cháu thôi.”

“Cô ấy... không được.”

“Tại sao?”

Sanae kiên trì hỏi. Hagane thở dài trong lòng và nói.

“Cô ấy không có bộ xích. Cũng không quen lái xe trên đường có tuyết. Nguy hiểm lắm ạ.”

Hagane không biết Mutsuki không có bộ xích quấn lốp thật không, cũng không biết cô có gặp khó khăn khi lái xe trên đường tuyết không. Vì anh còn chưa hỏi cô.