← Quay lại trang sách

Chương 5

Anh quyết định sẽ xuất phát đi Niigata ngày 10 tháng Mười hai.

Sáng hôm đó, khi anh dẫn Stella đi dạo về, chiếc xe PT Cruiser quen mắt đã đậu trước cửa nhà. Khi Hagane đến gần, cửa phía tài xế mở ra, Mochiduki bước xuống. Không khí lạnh lẽo mùa đông như muốn xuyên qua da thịt, vậy mà cậu ta chỉ mặc một chiếc áo sơ mi lụa đỏ in hình dây xích vàng, ngoài khoác một chiếc áo khoác da đen.

Hagane vừa định nói “Cậu đến sớm thế”, thì cánh cửa phía ghế phụ lái bật mở. Stella vẫy đuôi cuống quýt nhào ra. Khi anh nhận ra thì dây buộc cổ Stella đã rời khỏi tay anh. Stella chạy thẳng tới chỗ cô.

“Tại sao...?”

Trước chuyện bất ngờ, anh chỉ có thể nói được câu ấy.”

“Cô Sanae đã nói với tôi. Chào em, Stella.”

Vừa vuốt ve đầu Stella, Mutsuki vừa nói.

“Anh Yukinaga không biết sao? Tôi cũng có dây xích lốp đó. Nếu anh nhờ thì tôi đã đánh xe của tôi tới rồi.”

“Nhưng mà...”

“Tài xế thì để Mochiduki làm cũng được, nhưng tôi vẫn sẽ đi cùng, với tư cách là trợ tá của anh.”

Mutsuki mặc một chiếc áo vest đặt may. Nhìn cô giống với dạo mùa thu khi cô xuất hiện ở quán cà phê và tự xưng là thư ký của anh.

“Chần chừ nữa thì muộn mất đấy. Chúng ta đi thôi.”

Hagane bị Mutsuki thúc, liền đưa Stella vào nhà, thay đồ, mang theo chiếc túi da du lịch anh đã quen dùng, rồi ngồi vào ghế phụ lái trên xe.

Trong xe có máy sưởi thật ấm. Mutsuki đã chuyển xuống hàng ghế sau, cô mở bản đồ đường đi ra và hỏi.

“Mochiduki ơi, em biết đường đi chứ? Hay để chị chỉ dẫn nhé?”

“Không cần ạ. Em đã từng tới bãi trượt tuyết gần đó một lần rồi.”

Mochiduki nói vậy và cho xe chạy.

Trong xe không trang trí gì, rất thoáng mát. Có vẻ cậu ta cũng không dùng chất thơm.

Hagane im lặng nhìn về phía trước.

“Anh Yukinaga đang giận tôi đấy à?”

Mutsuki từ phía sau hỏi lên.

“Không, tôi có giận gì đâu. Sao cô hỏi vậy?”

“Vì trông anh có vẻ giận. Tôi băn khoăn không biết có phải anh không thích tôi tự ý đi cùng không.”

“Không hẳn vậy. Chỉ là tôi không hiểu. Tại sao cô lại đi cùng?”

“Hôm qua cô Sanae gọi điện cho tôi, bảo rằng anh lại lên đường để khám phá bí ẩn. Cô ấy bảo có vẻ thú vị nên hỏi tôi có muốn đi cùng không.”

Hagane thở dài.

“Cô ấy nghĩ gì thế không biết. Làm gì có chuyện gì thú vị. Cô đi cùng sẽ chỉ lãng phí thời gian thôi.”

“À, chuyện đó thì không sao. Tôi không ghét việc lãng phí thời gian chút nào.”

Trước cách nói vô tư lự của cô, Hagane lại thở dài lần nữa.

Mochiduki không nói gì, chỉ im lặng lái xe. Hagane cũng im lặng một lúc, nhưng rồi anh không chịu đựng được thêm.

“Xin lỗi, cậu dừng xe một chút được không?”

Mochiduki quả nhiên vẫn không nói gì, dừng xe bên vệ đường. Thấy Hagane ngoảnh lại phía ghế sau, Mutsuki thủ thế, nói.

“Tôi sẽ không xuống đâu.”

“Tôi hiểu rồi. Nếu vậy ít nhất có thể đổi chỗ cho tôi được không?”

“Ơ? Tại sao ạ?”

“Nếu có ai đó ngồi phía sau, tôi sẽ thấp thỏm không yên được.”

Hagane xuống xe rồi mở cửa xe ở hàng ghế sau ra.

“Không cần đổi chỗ đâu ạ.”

Mutsuki ngồi lùi vào trong, nhường ghế cho anh.

Không lâu sau, xe đi vào đường cao tốc Kan’etsu.

“Thế cô nghe cô Totomi kể tới đâu rồi?”

Hagane hỏi Mutsuki đang ngồi bên cạnh.

“Cô ấy nói trong chiếc hộp nhạc mà ân sư của anh Yukinaga đã từng sửa có giấu một mảnh giấy ghi mật mã của câu đố, sau khi giải được câu đố, anh Yukinaga sẽ tới gặp em gái của vị ân sư ấy, nên bảo tôi nếu muốn hãy đi cùng anh. Cô ấy bảo tôi cứ việc đi theo dù anh có phản đối cũng kệ ạ.”

“Cô ấy thật là...”

“Gì cơ ạ?”

“Không có gì. Nhưng thông tin đó sai rồi. Trong tờ giấy đó không ghi mật mã gì hết. Thứ được viết trong đó là...”

Lúc đó, một ý nghĩ chợt xẹt qua đầu Hagane.

Mật mã...

“Cậu dừng lại ở đâu đó được không? Tôi muốn lấy cái túi.”

“Đi thêm chút nữa sẽ tới khu vực đỗ xe, chúng ta vào đó nhé.”

“Cảm ơn cậu.”

Khi xe đi vào khu đỗ xe Ranzan và đỗ lại, Hagane vội vàng nhảy ra ngoài, mở khoang đựng hành lý, lấy chiếc túi du lịch ra.

“Có chuyện gì thế ạ?”

Thấy lạ, Mutsuki liền hỏi, nhưng Hagane không trả lời. Anh lấy sổ tay và bút ra, rồi nhét túi trở lại khoang hành lý.

“Xin lỗi. Giờ cậu cho xe đi được rồi.”

Hagane nói sau khi đã an vị ở ghế sau. Mochiduki bèn im lặng cho xe chạy tiếp.

Hagane lật mở cuốn sổ tay, và ngay lập tức tìm được trang cần tìm.

GGCCDEFGGAB

GGCCD FBDAG

11111 27114

“Cái gì đây ạ?”

Vừa nhòm vào sổ, Mutsuki vừa hỏi.

“Tôi nhờ cô một việc được không?”

Vẫn nhìn chăm chăm cuốn sổ, Hagane nói.

“Được ạ. Có chuyện gì vậy?”

“Đừng bắt chuyện với tôi trong một lúc nhé. Tôi có việc cần phải nghĩ.”

Trong một khắc, khuôn mặt Mutsuki ngớ ra, nhưng rồi cô đồng ý.

“Tôi hiểu rồi. Hãy nói cho tôi biết khi nào tôi có thể nói chuyện với anh nhé.”

“Nghe nhạc thì có được không ạ?”

Mochiduki nói từ ghế lái xuống.

“Âm lượng không lớn thì được.”

Hagane vừa nói, Mochiduki bèn cho CD vào máy nghe nhạc.

“Ồ.”

Ngay khi nghe thấy bản nhạc truyền tới, Mutsuki liền ồ lên một tiếng đầy ngạc nhiên.

“Mochiduki nghe nhạc cổ điển à? Chị không ngờ đấy.”

“Em thích Bach ạ.”

Bản nhạc họ đang nghe là Bản giao hưởng Brandenburg.

“Nhìn vẻ ngoài thì sẽ đoán em thích nghe punk hoặc hip-hop đấy.”

“Đúng là em có nghe các thể loại đó thật.”

Hagane không tham gia vào câu chuyện giữa họ. Anh hoàn toàn chỉ chú ý nhìn cuốn sổ của mình. Rồi anh viết chữ lên phần giấy còn thừa, rồi xóa đi, rồi lại viết. Anh lặp đi lặp lại như vậy.

Lúc họ dừng lại ở nút giao thông tiếp theo để quấn dây xích cho bánh xe, anh có giúp Mochiduki, nhưng vì anh không quen làm nên càng khiến mất nhiều thời gian hơn. Ngay cả sau khi trèo lại vào xe, Hagane vẫn tiếp tục viết rồi lại xóa trên cuốn sổ tay của mình.

“Ôi!”

Mutsuki cảm thán. Ngoài cửa xe, cảnh sắc đã hoàn toàn bị tuyết bao phủ.

“Cảm giác như đây là xứ tuyết thật vậy.”

Họ đã tới Niigata. Ở nút giao thông Muika, họ ra khỏi đường cao tốc Kan’etsu, đi lên phía bắc đường quốc lộ 17. Đường được dọn tuyết, nhưng hai bên đường, những bức tường tuyết đã hình thành. Bầu trời bị đám mây tuyết với màu sắc nặng nề che phủ, nên trời hơi mờ tối. Có đôi nam nữ vác tấm ván trượt tuyết đi bộ ở mép đường.

Không lâu sau xe tiến vào một quảng trường có vẻ là bãi đậu xe, rồi dừng lại.

“Tới nơi rồi ạ.”

Mochiduki nói. Vẫn chưa tới giờ trưa.

Hagane và Mutsuki xuống xe. Những cơn gió lạnh như găm vào da thịt tấn công họ. Hagane khoác chiếc áo khoác nhét sẵn trong túi hành lý lên người. Mutsuki cũng mặc chiếc áo khoác da màu sô cô la. Chỉ riêng Mochiduki không mặc áo khoác, cứ như vậy bước đi.

“Em không lạnh à?”

Mutsuki hỏi.

“Lạnh ạ.”

Mochiduki chỉ trả lời vậy.

Trước mắt họ có một ngôi nhà xây bằng đá nổi bật với lớp mái đầu hồi của nó. Nhà có kiến trúc kiểu châu Âu với những cửa sổ thuôn dài hình vòng cung nằm kế bên nhau ở phía chính diện.

“Dễ thương quá...”

Giọng nói của Mutsuki thật giàu cảm xúc. Đó đúng là kiểu nhà mà phụ nữ sẽ yêu thích. Cạnh mái hiên ở chính diện ngôi nhà, có một tấm biển đề Pension Winter Wonderland.

“Khách sạn này tuyệt quá. Đây là đích đến của chúng ta ạ?”

“Đúng vậy.”

Hagane lấy túi du lịch ra.

Sau khi đi qua cửa vào trong sảnh nhà, trần nhà, chân tường, ghế và bàn cùng được làm từ gỗ cây hồ đào. Ở giữa sảnh có một lò sưởi củi.

Người phụ nữ đang quan sát độ mạnh yếu của lửa trong lò ngoảnh đầu lại.

“Chào mừng quý khách.”

Đoạn cuối câu hơi nhỏ đi hẳn là vì cô thấy nghi ngờ khi nhìn những vị khách mới tới, những người ăn mặc không giống khách tới trượt tuyết chút nào. Đó là một phụ nữ chừng ngoài ba mươi, có khuôn mặt tròn trịa. Cô mặc một chiếc áo thun vàng, quần jeans, tạp dề nền đen với những đường sóng trắng giống như dấu vết trượt tuyết.

“Xin hỏi, có cô Mikita Megumi ở đây không ạ?”

Hagane cố tránh để giọng không ngập ngừng khi hỏi.

“Anh tìm mẹ tôi ư? Mẹ tôi có nhà đấy.”

“Tôi là Yukinaga, hôm nay tôi đã hẹn sẽ tới đây để gặp cô ấy.”

“Anh Yukinaga ạ? À, đúng là mẹ tôi có nhắc tới chuyện này thật. Anh chờ một chút nhé.”

Cô gái đi vào phía trong, đôi giày gõ xuống sàn kêu lộp cộp.

“Mẹ ơi, mẹ có khách này.”

Đó là một giọng nói lớn và khỏe khoắn. Một lúc sau, từ cánh cửa mà cô gái đi vào, một phụ nữ khác xuất hiện.

Vừa nhìn, Hagane đã biết ngay đó chính là em gái của ông Nadamoto.

Khuôn mặt bà rất giống anh trai. Giống với ông Nadamoto khi ông vẫn chưa bị căn bệnh ung thư xâm chiếm cơ thể.

Bà có mái tóc cắt ngắn đã lẫn những sợi bạc. Bà mặc một chiếc áo len màu tím nhạt, quần jeans, đôi đồng tử hiền hòa phía sau cặp kính nhìn về phía Hagane.

“Trong các anh, anh nào là Yukinaga vậy?” Bà hỏi. Giọng bà khàn khàn.

“Cô Mikita Megumi đúng không ạ? Cháu là Yukinaga ạ.” Hagane vừa nói, bà đã cúi đầu xuống rất thấp.

“Cảm ơn anh đã lặn lội từ xa tới đây. Mời các anh chị vào.”

Megumi mời nhóm Hagane vào phòng khách. Trong căn phòng rộng, trên chiếc trường kỷ gỗ hồ đào là những chiếc nệm và gối tựa có vỏ là vải ghép. Khi Hagane, Mutsuki và Mochiduki ngồi xuống tràng kỷ, Megumi ngồi xuống phía đối diện với họ, ngăn cách bởi chiếc bàn.

“Giữa đường có tuyết rơi, anh chị đi chắc vất vả lắm.”

Megumi nói.

“Tuyết đóng dày hơn năm ngoái cô nhỉ.”

Mochiduki tiếp lời.

“Ồ, năm ngoái anh cũng tới đây à?”

“Dạ, hồi đó cháu không trượt được mấy mà phải ra về.”

“Ừ, đúng là không bị cảnh thiếu tuyết như năm ngoái, làm tôi cũng yên tâm. Vì nếu không trượt tuyết được thì khách sạn của tôi cũng ít khách mà. Nhưng nhìn chung, bây giờ khách trượt tuyết giảm đi so với hồi xưa rồi. Hình như giới trẻ ngày nay không còn trượt tuyết nhiều nữa. Hồi tôi và chồng tôi xây khách sạn này, mỗi khi tới mùa đông rất nhiều khách tới đây, lúc đó rất đông vui nhộn nhịp... Ồ xin lỗi, tôi toàn nói chuyện xưa lắc xưa lơ rồi. “

Megumi cười cười vẻ xấu hổ rồi nói với Hagane.

“Anh là học trò của anh trai tôi nhỉ?”

“Vâng. Thầy ấy đã dạy cháu rất nhiều thứ ạ.”

“Anh trai tôi có phải một thợ sửa hộp nhạc tử tế không?”

“Thầy là một nhà phục chế nổi tiếng thế giới ạ.”

“Nhà phục chế là gì?”

“Nghĩa là nghệ nhân sửa hộp nhạc ạ. Không có hộp nhạc nào mà thầy Nadamoto không sửa được.”

“Thế ư... Anh trai của tôi ấy à...”

Trông bà vừa có vẻ vui sướng, vừa có vẻ buồn rầu.

Lúc đó, cô gái lúc nãy bưng một chiếc khay gỗ tới. Trên khay có mấy cốc cà phê tương ứng với số người trong phòng.

“Cảm ơn con nhé Kimie.”

Nghe Megumi nói, cô gái tên Kimie cười dịu dàng.

“Có người quen của bác Miyoshi đến chơi thế này, thật tốt quá.”

Vừa nói cô vừa đặt cốc cà phê xuống bàn.

“Mẹ tôi hay kể chuyện về bác Miyoshi lắm.”

“Vì mẹ đâu có người anh em nào khác nữa. Nên đâu thể khác được. Nhưng mà ông ấy mất rồi.”

Megumi cầm lấy chiếc cốc, nhấp cà phê trong đó.

“Ngon thật. Gần đây cuối cùng Ichiro cũng biết cách pha cà phê rồi đấy.”

“Con sẽ nhắn lại với anh ấy là mẹ khen anh ấy nhé.”

Kimie cầm lấy chiếc khay và đi ra.

“Con bé là vợ của con trai tôi.”

Megumi giải thích.

“Ichiro là con trai tôi. Nó đã tiếp quản khách sạn này và vẫn đang cố gắng kinh doanh. Lúc chồng mất, tôi đã rất lo rằng không biết mọi chuyện sẽ ra sao, nhưng có vẻ mọi chuyện sẽ ổn cả.”

“Chồng cô mất rồi ạ?”

Mutsuki hỏi.

“Vâng, ông ấy mất hai năm trước, cùng đợt với anh trai tôi. Bệnh cũng cùng một loại. Ung thư thật là một căn bệnh đáng sợ.”

Megumi nói không tránh điều gì.

“Vậy là anh trai tôi có gửi cho tôi chiếc đồng hồ phải không?”

Hagane lấy chiếc túi nhung xanh từ trong túi du lịch ra, đưa tới trước mặt Megumi.

“Tôi còn nhớ cái túi này.”

Megumi cầm lấy chiếc túi, đoạn bỏ vật bên trong ra ngoài.

“A, đây rồi. Chính là cái này. Nó đang chạy được này...”

Bà vừa như muốn cảm nhận cảm giác tiếp xúc với nó, vừa nhìn ngắm nó dưới nhiều góc cạnh.

“Anh trai tôi có di ngôn nhờ anh chuyển cho tôi chiếc đồng hồ này ư?”

“Vâng, dù cháu đã phải mất kha khá thời gian mới tìm đọc được bức di ngôn ấy.”

Hagane kể lại quá trình anh tìm thấy bức thư và chiếc đồng hồ cho Megumi nghe.

“Ông ấy bày nhiều trò thật đấy. Nhưng mà như thế mới đúng là ông ấy.”

“Thế ạ.”

“Vâng. Anh trai tôi không thành thật về cảm xúc của mình chút nào. Đặc biệt là đối với gia đình. Thế nên hồi còn sống anh ấy mới không thể mang cái này tới cho tôi. Nhưng mà vì thế mà làm phiền tới người khác thế này, thật không phải chút nào.”

“Nếu được, cô có thể kể cho cháu nghe câu chuyện về chiếc đồng hồ này được không ạ?”

Trước câu hỏi của Hagane, Megumi vừa nhìn chiếc đồng hồ vừa nói.

“Chiếc đồng hồ này là của cha tôi. Ngay sau khi chiến tranh kết thúc, cha tôi có mở một công ty thương mại, ông đã bay qua bay lại nhiều nước. Mỗi lần như thế, ông đều mua quà lưu niệm ở các nước đó cho tôi và anh tôi. Nhưng chiếc đồng hồ này là ông mua cho riêng mình. Một lần sang Thụy Sĩ, ông trông thấy nó và yêu thích nó ngay từ cái nhìn đầu tiên. Tôi cũng rất thích nó nên đã xin ông, nhưng chỉ riêng cái này là ông không cho.

Nhưng không chỉ có tôi và cha mê mẩn chiếc đồng hồ này. Anh trai tôi cũng, à không, phải nói là anh trai tôi là người bị nó hấp dẫn nhiều nhất. Vì nó đẹp quá mà. Mỗi lần cha tôi đi vắng, anh lại lén lút lấy nó ra ngắm nghía. Có lần anh ấy nói với tôi, rằng giá mà chiếc đồng hồ này chạy được thì sẽ tuyệt vời biết mấy.”

“Giá mà chạy được nghĩa là...?”

“Ban đầu nó bị hỏng. Có lẽ vì thế mà cha tôi mua được nó với giá thấp. Cha tôi nói, nếu nó không hỏng, thì ông già Noel này sẽ cử động được, và bản nhạc Xứ sở mùa đông diệu kỳ sẽ ngân lên để báo giờ, nhưng tôi chưa từng thấy nó làm được như thế. Thế nên anh trai tôi mới quyết định sẽ tự sửa nó. Hồi đó anh tôi mới 14,15 tuổi thôi.

Từ đó, anh tôi bắt đầu học về đồng hồ và hộp nhạc. Anh ấy tìm được ở đâu đó sách dạy, và tự đi xem những chiếc hộp nhạc hiếm. Anh ấy có vẻ đặc biệt hứng thú với hộp nhạc. Hồi đó, ở Nhật Bản không nhiều người hiểu về đồng hồ, càng ít người hiểu rõ về hộp nhạc, anh trai tôi lại còn bé, nên để học được, anh ấy đã tốn rất nhiều công sức. Nhưng anh ấy đã rất cố gắng. Giống như anh ấy đã bị những chiếc hộp nhạc mê hoặc vậy.

Sau đó anh trai tôi nói muốn trở thành nghệ nhân sửa hộp nhạc. Cha tôi ngạc nhiên và rất giận. Ông đã hướng cho anh tôi kế thừa công ty của mình. Vậy mà anh lại nói anh muốn trở thành nghệ nhân sửa hộp nhạc, nên ông nổi giận là đương nhiên. Ông nói, thợ sửa hộp nhạc thì làm sao kiếm nổi cơm ăn qua ngày được. Nhưng anh trai tôi không đổi ý. Kết cục là cha tôi từ mặt anh. Nhưng có vẻ anh tôi cũng định ra khỏi nhà ngay từ đầu, nên chẳng bên nào nhường bên nào. Anh bỏ dở đại học giữa chừng, từ đó không về nhà nữa. Cha tôi đã rất thất vọng. Ông cất chiếc đồng hồ đó vào sâu trong tủ đồ, không bao giờ muốn nhìn thấy nó nữa. Có lẽ ông nghĩ vì nó nên ông mới mất đi con trai mình. Mẹ tôi cũng khóc nhiều lắm.

Sau đó khoảng hai năm, cha tôi ngã bệnh. Bác sĩ chẩn đoán là ông bị xơ gan, không còn sống được bao lâu nữa. Trên giường bệnh, cha nói với tôi rằng hãy để anh Miyoshi sửa chiếc đồng hồ đó. Rằng nếu anh trở thành một nghệ nhân sửa hộp nhạc thực thụ thì chắc chắn anh cũng sẽ sửa được đồng hồ. Tôi đã mang chiếc đồng hồ tới căn phòng nơi anh tôi ở. Tôi đã nói với anh rằng, nếu anh sửa được chiếc đồng hồ này, chắc chắn cha sẽ tha thứ cho anh, nên anh hãy cố gắng sửa nó nhé.”

Kể tới đó, Megumi đưa tách cà phê lên miệng. Hagane im lặng chờ bà tiếp tục.

“Sau đó thầy Nadamoto có sửa được chiếc đồng hồ không ạ?”

Mutsuki hỏi. Megumi lắc đầu.

“Anh ấy không sửa được. Đã vậy anh ấy chỉ viết một bức thư gửi tới, nói chiếc đồng hồ đã bị trộm mất. Sau đó không lâu thì cha tôi mất. Anh tôi thậm chí không về đưa tang.”

“Bị trộm mất ư... Nhưng chiếc đồng hồ này...”

“Là nói dối. Anh trai tôi đã nói dối. Vì anh ấy không sửa được chiếc đồng hồ, nên mới nói dối để lấp liếm. Tôi thì ngay từ đầu đã biết là anh ấy không thể sửa được rồi.”

“Tại sao ạ?”

“Vì tôi đã nhìn thấy tận mắt cách sống của anh trai tôi. Anh ấy không học về hộp nhạc một tí nào. Anh giam mình trong căn phòng bẩn thỉu và uống rượu, chẳng mấy khi làm việc. Anh trai tôi lúc ấy đã quên hẳn mọi thứ về hộp nhạc rồi. Tôi không hỏi anh ấy tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy. Tôi nghĩ chiếc đồng hồ không bị trộm, mà nó chỉ là lời ngụy biện cho việc anh không sửa được, hoặc anh đã mang nó đi cầm đồ rồi cũng nên. Lúc đó, tôi đã không thể tha thứ cho anh. Vì cha tôi đã có ý nối lại tình thân, vậy mà anh lại gạt đi cánh tay mà ông đã đưa ra cho anh. Vì thế tôi quyết định sẽ quên anh đi.

Công ty của cha sau đó một thời gian rơi vào tay người khác, ba năm sau, mẹ tôi cũng mất. Anh tôi cũng không về đưa tang mẹ. Tôi rời nhà đi làm, rồi gặp chồng mình ở chỗ làm, chúng tôi kết hôn, sinh con, chồng tôi bỏ làm và chúng tôi mở khách sạn, rồi con trai tôi kết hôn, và giờ chúng tôi đang sống ở đây như thế này. Tôi đã già sọm, trở thành người chỉ toàn nhìn lại quá khứ. Rồi đột nhiên tôi cảm thấy băn khoăn về anh trai mình. Người anh trai mà tôi đã mất liên lạc từ lâu. Tôi vẫn hay nói chuyện với Ichiro và Kimie, rằng không biết anh ấy giờ đang ở đâu, sống ra sao. Nhưng cho đến khi nhận cuộc điện thoại của anh, tôi vẫn chưa từng nghĩ tới chuyện anh ấy đã mất.”

Megumi dừng lời, nhìn chiếc đồng hồ lần nữa.

“Chiếc đồng hồ đang chạy được. Vậy là anh trai tôi đã sửa nó.”

“Bằng kỹ thuật của một người thành công với tư cách một nhà phục chế như thầy Nadamoto, thì việc sửa chiếc đồng hồ này hẳn là rất đơn giản thôi. Chỉ là, cháu nghĩ, hồi mới được giao phó chiếc đồng hồ này, năng lực của thầy chưa đạt được đến mức đó. Vì thế nên, như cô nói, thầy nói dối rằng nó đã bị lấy trộm mất. Nhưng cháu nghĩ, sau đó thầy đã thực sự thay đổi. Thầy nghiêm túc học cách sửa hộp nhạc, và đã trang bị được cho mình đủ khả năng để sửa được chiếc đồng hồ ấy.”

“Nhưng, nếu đã sửa được, tại sao anh ấy không mang ngay tới chỗ tôi? Anh ấy đã quên cha, quên mẹ và quên tôi rồi hay sao?”

Megumi lắc đầu buồn rầu.

“Không, thầy Nadamoto đã không quên bố mẹ, đương nhiên cũng chưa từng quên cô đâu ạ.”

Hagane nói. Megumi ngẩng mặt lên.

“Tại sao anh nói chắc chắn được như vậy? Hồi còn sống, anh trai tôi đã từng nói như thế ư?”

“Không, cháu chưa từng nghe thấy thầy nói thế.”

“Thế thì tại sao?”

“Vì thầy Nadamoto đã để lại lời nhắn ạ.”

“Lời nhắn?”

“Vâng. Đó là lời nhắn thầy ấy để lại trong chiếc hộp nhạc cuối cùng mà thầy sửa.”

Hagane lấy cuốn sổ mà anh ghi chép lúc ngồi trên xe từ trong túi ra, mở rộng trên bàn.

GGCCDEFGGAB

GGCCD FBDAG

11111 27114

“Dòng chữ Latinh đầu tiên là dãy âm ban đầu của hộp nhạc, dòng thứ hai là dãy âm mà thầy Nadamoto đã cố ý sửa từ dãy âm gốc sang, và các con số thì được khắc lên trên lược thép. Người khắc chúng chắc chắn là thầy Nadamoto. Về ý nghĩa của chúng, trên đường đến đây cháu đã nhận ra. Những dòng này là mật mã.”

“Mật mã ư?”

“Tin nhắn thực sự ẩn bên dưới những dòng này. Ban đầu cháu không biết chúng là gì. Dù có ghép các chữ cái lại với nhau thì cũng không tạo ra nghĩa gì, cháu cũng không biết ý nghĩa của các con số. Cháu đã thử chuyên dòng ‘CDEFGGAB’ sang cách diễn đạt quen tai với người Nhật hon là ‘Đô Rê Mi Pha Son La Si’, nhưng như vậy vẫn không có nghĩa gì cả. Bởi có quá ít số loại ký tự để có thể cấu thành nên một câu văn có nghĩa.

Nhưng cuối cùng cháu đã nhận ra. Đó là tên của âm trong tiếng Nhật. ‘Đô Rê Mi Pha Son La Si’ là tên của âm theo tiếng Ý, còn tên tiếng Nhật của chúng là ‘Ha Ni Ho He To I Ro’. Khi áp dụng tên gọi này vào mật mã ta sẽ được như sau.

GGCCDFBDAG

To To Ha Ha Ni Pha Si Re La Son

“Em vẫn chưa hiểu nghĩa.”

Mutsuki nghiêng đầu.

“Chỉ thế này thì chưa được. Còn phải đưa chữ số vào nữa. Ta sẽ ngắt thành cụm bảy chữ xếp theo thứ tự Iroha như sau.

ABCDEFG

‘I Ro Ha Ni Ho He To

Chi ri nu ru wo wa ka

Yo ta re so tsu ne na

Ra mu u wi no o ku

Ya ma ke fu ko e te

A sa ki yu me mi shi

We hi mo se su n.’*

* Iroha là một kiểu xếp chữ Hiragana thời xưa, trong đó mỗi âm tiết của bảng chữ cái Hiragana đều xuất hiện duy nhất một lần và được sắp xếp thành một bài thơ có ý nghĩa. So với bảng chữ cái hiện đại thì bài thơ này dư ra hai âm tiết cổ là “we” và “wi”.

Nếu coi các con số là thứ tự tại các cột, thì chữ thứ 2 cột F là ‘wa’, chữ thứ 7 cột B là ‘hi’, chữ thứ 4 cột G là ‘ku’. Thay thế các chữ vừa giải mã được vào các con số, ta sẽ được dòng sau:

To to ha ha ni - wa hi ni i ku.

‘To’ chắc là chỉ ‘Cha’ rồi. Có nghĩa là...”

“Anh sẽ đi xin lỗi cha mẹ...”

Megumi nói nhỏ như đang thầm thì.

“Cháu nghĩ thầy ấy đã ra đi để tìm cách xin lỗi bố mẹ. Và bằng cách để lại lời nhắn này cho cô Megumi, thầy ấy nghĩ cô sẽ hiểu được thầy vẫn luôn nhớ đến cô.”

“Anh...”

Megumi nắm chặt chiếc đồng hồ trong tay và khóc.

“Thay vì làm những việc phiền phức thế này, giá mà hồi còn sống... giá mà hồi còn sống anh tới để gặp em...”

Đột nhiên chiếc đồng hồ trong tay bà phát ra tiếng nhạc. Lúc đó vừa vặn mười hai giờ trưa.

Khi bà Megumi mở bàn tay ra, giai điệu bản nhạc Xứ sở mùa đông diệu kỳ tràn ngập căn phòng.

“Cuối cùng tôi cũng có thể được nghe bản nhạc này rồi...”

Vừa rơi nước mắt, Megumi vừa cười nói.