← Quay lại trang sách

Chương 6

Từ chối lời mời ở lại một hôm rồi hãy về của Megumi, Hagane ra khỏi khách sạn. Lúc đó vừa hơn sáu giờ chiều, trời đã sẩm tối.

Việc Sanae nhờ anh - hỏi xem bà Megumi có định nhượng lại chiếc đồng hồ không, cuối cùng anh đã không thực hiện. Vì anh biết Megumi chắc chắn sẽ không rời xa chiếc đồng hồ ấy nữa.

“Nhưng có một việc tôi không hiểu.”

Mutsuki nói.

“Tại sao thầy Nadamoto lại để lại mật mã theo một cách thức phiền phức như vậy?”

Chuyện đó chính Hagane cũng thắc mắc. Nếu chiếc hộp nhạc không hỏng như dự tính của ông, anh sẽ không biết cách mở chiếc két sắt. Thêm nữa nếu người nhận sửa hộp nhạc không phải là Hagane, thì anh cũng không mở được két sắt đó. Hagane không biết tại sao ông Nadamoto lại chọn cách thức không chắc chắn như vậy.

Sau khi leo lên chiếc PT Cruiser, đột nhiên Mochiduki nói.

“Không phải đó cũng là một lời nhắn của ông Nadamoto sao ạ?”

“Ý cậu là sao?”

“Chỉ khi anh Yukinaga tiếp nhận công việc của ông Nadamoto với tư cách một nhà phục chế, thì chiếc đồng hồ mới có thể về bên em gái ông ấy. Nghĩa là, đối với ông Nadamoto, công việc của ông bao gồm cả việc dạy dỗ và truyền nghề thành công cho người nối nghiệp, và chỉ khi ông làm được việc đó thì ông ấy mới có thể tạ lỗi được với em gái mình. Em đoán là ông ấy đã nghĩ như vậy.”

Hagane không tìm được lời gì để nói.

“Đúng rồi, đúng rồi. Chắc chắn đó là lý do đấy.”

Mutsuki reo lên.

“Mochiduki nhạy bén thật.”

Mochiduki khẽ cúi đầu rồi cho xe lăn bánh.

Khách sạn của bà Megumi đã thắp đèn. Xe của họ đi qua khách sạn đó. Ánh sáng phản chiếu trên tuyết phát ra những tia lấp lánh huyền ảo.

“Đẹp quá... như thể đây là xứ sở kỳ diệu vậy.”

Mutsuki thì thầm.

Trong xe vang lên tiếng nhạc. Là do Mochiduki đã bật đĩa CD.

“Bản nhạc này...”

“Em thích cả Bing Crosby nữa ạ.”

Đó là bài hát Xứ sở mùa đông diệu kỳ do Crosby hát.

Những bông tuyết bắt đầu rơi được đèn xe chiếu sáng, múa lượn như những tinh linh bé nhỏ.