Phần IV - Chương 1
Anh chậm rãi ngoi lên khỏi làn nước đang khuếch tán ánh sáng về nhiều phía. Anh cảm thấy mình sắp tỉnh dậy. Không lâu sau, ý thức của anh nổi dần lên mặt nước, lẽ ra tiếp theo anh sẽ tỉnh dậy.
Nhưng đột nhiên xung quanh anh sủi bọt. Vô vàn chiếc bong bóng xuất hiện, rồi trồi lên mặt nước. Khi anh nhận ra bong bóng ấy là lớp không khí thoát ra từ miệng mình, anh lâm vào một cơn hoảng loạn.
Anh vùng vẫy điên cuồng. Bọt che phủ tầm mắt anh, anh không nhìn thấy gì nữa. Không thở được. Cử động tay chân của anh chậm chạp hơn anh nghĩ, không những không trồi được lên mặt nước, mà anh còn có cảm giác mình càng lúc càng rơi xuống sâu hơn.
Không có tiếng động. Bọt cũng ngừng xuất hiện giữa chừng. Ánh sáng ở một nơi rất xa xôi. Anh không thể với tới được nữa.
Mình sẽ chết - anh nghĩ.
Tay và chân anh đều không cử động được. Anh cứ như vậy lặng lẽ chìm xuống.
Mình sẽ chết, anh thầm nhắc lại trong đầu. Cuối cùng mình cũng có thể chết rồi.
Anh nhắm mắt. Cơn hoảng loạn đã biến mất, anh được bao quanh bởi một thế giới tĩnh lặng, thanh bình. Anh nghĩ, nếu có thể cứ thế này mà chết đi thì cũng tốt.
“Đồ sát nhân!”
Anh cố mở mắt. Nhưng không mở được.
“Đồ sát nhân!”
Chỉ nghe thấy tiếng nói. Thế giới yên bình đã sụp đổ trong khoảnh khắc, dòng chảy mạnh như xoáy nước bao vây thân thể, khiến anh bị xoay tròn trong đó.
Không phải! - Anh muốn hét lên. Rằng anh không phải kẻ giết người. Nhưng anh không thể cất tiếng. Trong dòng nước như muốn xé xác anh thành nhiều mảnh ấy, anh gắng hết sức vươn tay ra.
Ai đó đã cầm lấy cánh tay ấy.
“Đồ sát nhân!”
Cùng với lời kết tội ấy, ý thức của anh được kéo lên khỏi mặt nước.
Cuối cùng anh cũng mở được mắt. Trần nhà quen thuộc đang ở trước mắt anh.
Hagane chậm rãi ngồi dậy. Anh ôm lấy ngực. Tim anh đập mạnh. Trái tim giống như không để anh quên đi sự tồn tại của nó, tự đập theo nhịp đập nó muốn, không theo quy tắc nào.
Anh đứng dậy, đi tới bếp. Anh uống cạn một cốc nước đầy. Không khí buổi sáng tháng Ba vẫn còn lạnh, nước máy làm răng và cả đầu anh buốt cứng.
Chân có cảm giác, anh cúi nhìn xuống thì thấy Stella đang ngồi đó vẫy đuôi. Nhìn mới thấy tô nước của Stella đặt ở góc bếp đã cạn. Khi anh cho nước vào đó, Stella vươn đầu lưỡi ra một cách khéo léo và bắt đầu uống nước.
Anh trở lại giường, ngồi xuống. Tim anh vẫn đang đập mạnh. Giống với khi cơn hoảng loạn vừa phát tác. Anh có cảm giác tim mình sẽ tiếp tục đập loạn nhịp như thế này, rồi cuối cùng nó sẽ dừng lại. Nếu như vậy anh sẽ chết.
Nếu chết đi, anh sẽ không cần phải nghe thấy tiếng nói ấy nữa.
Hagane thở dài.
Lâu lắm rồi anh mới lại nghe thấy tiếng nói ấy trong mơ.
“Đồ sát nhân!”
Anh ôm đầu.
“... Tôi biết.”
Hagane thì thầm.
“Tôi biết rồi... tôi vẫn luôn biết...”
Stella đã uống nước xong, giờ nó tới gần bên Hagane và ngước mắt nhìn anh.
Sau bữa sáng chỉ gồm nửa quả chuối và cà phê, anh uống Luvox và Depas như mọi khi. Sau khi chuẩn bị xong bữa sáng cho Stella, anh ngồi xuống chiếc ghế trong bếp, nhắm mắt lại. Trong vài phút trước khi thuốc ngấm, anh nghiến chặt răng chịu đựng. Đôi khi, giọng rên rỉ thoát ra khỏi cuống họng anh. Anh tự cười mình rằng giọng mình nghe như tiếng con chim bị thắt cổ. Và rồi anh nhận ra là mình đã hồi phục đủ để tự cười bản thân.
Anh mở mắt. Không thấy Stella đâu. Chiếc tô đầy đồ ăn cho chó lúc nãy giờ cũng đã trống rỗng. Có lẽ nó đang nằm ngủ trên chiếc nệm dành riêng cho mình trong phòng ngủ.
Nhìn đồng hồ, đã chín giờ hai phút. Lần ngủ dậy muộn nhất cho tới giờ. Nếu anh dậy sớm hơn, có lẽ anh đã không phải mơ thấy giấc mơ ấy.
Để xua đi tiếng nói sắp sửa sống lại bên tai, Hagane gừ một tiếng vô nghĩa.
Anh nghĩ, mình phải thay đổi tâm trạng thôi.
“Stella, đi dạo nào.”
Chỉ với câu nói đó, anh đã nghe thấy tiếng bước chân đầy sinh khí chạy lại gần mình. Nó đang vẫy đuôi tít mù như thể cả người nó sắp bay bổng lên.
Lúc anh đi dạo với Stella về và bước vào phòng làm việc, tâm trạng của anh đã khá hơn trước nhiều.
Trên bàn làm việc có đặt một chiếc thùng các tông. Lớp băng dính đã được bóc ra trước đó. Hagane mở thùng, lấy món đồ bên trong ra.
Đó là một chiếc hộp nhạc nhỏ của hãng Thorens, dùng đĩa 4,5 inches, có ba mươi nốt. Vỏ ngoài làm bằng gỗ hồ đào rất đơn giản, không có hình trang trí gì.
Trong khi nhiều hãng sản xuất hộp nhạc như Symphonion và Polyphon đã dần biến mất vào khoảng một trăm năm trước cùng với sự thịnh hành của những chiếc máy hát đĩa, thì riêng công ty này vẫn sản xuất hộp nhạc cho tới tận những năm 1980. Có lẽ việc tiếp tục sản xuất những hộp nhạc nhỏ đa dụng là lý do khiến họ có thể duy trì được hoạt động. Hiện tại công ty Reuge ở Thụy Sĩ đã mua lại nhà máy của Thorens và tiếp tục sản xuất sản phẩm tương tự.
Vì lược thép chỉ có ba mươi răng lược, thời gian phát bản nhạc chi chừng hai mươi giây, nên nó chỉ là một món đồ chơi hơi cao cấp một chút. Có những hộp nhạc kiểu này còn mới tinh có thể mua được với giá dưới 100 ngàn yên. Nó không phải là một chiếc hộp nhạc mà những fan hâm mộ hộp nhạc cổ sẽ để mắt tới. Ít nhất thì Totomi Sanae sẽ không mua về một sản phẩm như thế này.
Người mang hộp nhạc này tới chỗ Hagane là một phụ nữ tên Miyatake Masumi.
“Nghe nói bên anh nhận sửa chữa hộp nhạc ạ?”
Người phụ nữ gọi điện tới vào buổi chiều hôm kia.
“Vâng, tôi có nhận sửa ạ.”
Anh không quảng cáo gì cả, nhưng có vẻ công việc của anh được nhiều người biết đến bởi nhiều nguồn, thỉnh thoảng anh sẽ nhận được những cuộc điện thoại của các khách hàng bất chợt như thế này. Hagane chú ý để giọng nói của mình không quá lạnh nhạt, rồi lắng nghe khách nói.
“Đây là chiếc hộp nhạc của ông tôi, nhưng giờ nó không chạy được. Nếu sửa thì chi phí sẽ mất khoảng bao nhiêu ạ?”
“Cái đó tùy thuộc vào loại hộp nhạc và mức độ hỏng hóc. Chị có biết tên hãng sản xuất và độ lớn của nó không ạ?”
“Chà... tôi không biết tên hãng sản xuất, nhưng nó là một hộp gỗ bằng phẳng chừng 12,13 centimét, có một cái đĩa tròn bên trong.”
“Trên hộp gỗ có hình trang trí hay chữ gì không ạ?”
“Không ạ. Ở phía dưới hộp hình như có in chữ gì đó, nhưng nó bị mờ nét nên không đọc được.”
Người phụ nữ trả lời với vẻ thiếu tự tin. Nhưng chỉ với những thông tin đó, Hagane đã đoán được kha khá rồi.
“Với chiếc hộp nhạc kiểu đó, nếu sửa, chi phí cao nhất sẽ khoảng 70 ngàn yên ạ.”
“70 ngàn yên ư...”
Có lẽ chi phí cao hơn tưởng tượng ban đầu nên người phụ nữ im lặng một chút.
“Đương nhiên có thể chi phí sửa sẽ thấp hơn một chút. Tạm thời nếu chưa nhìn hiện vật thì tôi không thể nói gì được. Nếu chỉ là ước tính chi phí sửa thì không mất phí, nên chị có thể mang nó tới chỗ tôi được không ạ? Chị có thể gửi chuyển phát bưu điện, nhưng trong trường hợp đó, hãy đóng hộp thật cẩn thận để nó không bị hỏng thêm trong quá trình vận chuyển. Thêm nữa khi gửi trả chị, chi phí gửi trả sẽ do chị thanh toán.”
“Nhà anh ở khu nào ạ?”
Hagane nói địa chỉ, người phụ nữ bèn nói tối mai khi đi làm về chị sẽ lái xe mang nó tới. Hagane đáp anh hiểu rồi, đoạn đặt ống nghe xuống.
Anh nghĩ, mình cũng là người tốt đấy chứ. Anh còn bảo chị kia là việc ước tính chi phí sửa là miễn phí mà.
Nhưng nếu đối phương không định sửa, thì hộp nhạc đó có thể sẽ bị vứt đi. Dù đó là một hộp nhạc như thế nào, Hagane cũng không muốn nó bị bỏ đi như vậy.
Miyatake Masumi đến như đã hẹn vào tầm hơn bảy giờ tối ngày hôm sau. Có vẻ chị đang vội nên Hagane tiếp chị ngoài cửa luôn.
“Là cái này ạ.”
Masumi cẩn thận đưa cho anh chiếc hộp các tông vốn đựng đồ ăn khô cho chó, được dán miệng bằng băng dính trong. Chị là một người có khuôn mặt tròn trĩnh, mặc áo sơ mi màu beige, quần đen, bên ngoài mặc một chiếc áo khoác da màu nâu camel.
“Để tôi xem qua bên trong một chút nhé.”
Anh bóc lớp băng dính, bỏ đi lớp giấy báo nhồi trong hộp, rồi lấy thứ bên trong ra. Đúng như anh tưởng tượng, đó là một chiếc Thorens 4,5 inches.
“Nó hoàn toàn không chạy được chị nhỉ?”
“Vâng, đúng vậy.”
“Chị không dùng đến nó từ khi nào ạ?”
“Tôi không nhớ nữa...”
Masumi nghiêng nghiêng cái cổ ngắn của mình.
“Nhưng ngày xưa nó chạy được đàng hoàng. Tôi chưa nghe nhạc từ nó bao giờ, nhưng mẹ tôi nói hồi còn nhỏ mẹ rất hay được nghe. Vậy nó chừng bao nhiêu hả anh?”
“Như tôi đã nói qua điện thoại, muốn biết chi phí sửa thì phải xem bên trong nó như thế nào đã...”
“Không, không phải là chi phí sửa, mà là giá tiền nếu như bán nó đi ấy. Anh có biết không ạ?”
“Đại khái thì...”
Hagane không tham dự vào việc bán hộp nhạc bao giờ, nhưng anh biết khá rõ mức giá thị trường. Anh nhìn mặt trên của hộp nhạc. Đúng là chữ đã mờ đi, nhưng vẫn có thể đọc được dòng chữ “THORENS”. Không cần mở nắp hộp nhạc ra, anh cũng biết nó được sản xuất sau thập niên 1950. Hagane nói.
“Nếu nó có thể phát nhạc bình thường thì giá sẽ chừng 100 ngàn yên ạ.”
“Thế thôi ư?”
Masumi thốt lên. Từ nét mặt chị, có thể đoán là Hagane đã thông báo một mức giá thấp hơn giá mà chị tưởng tượng khá nhiều.
“Xin lỗi chị, nhưng với tư cách là một hộp nhạc cổ thì nó không có giá trị lắm. Vì hiện nay những hộp nhạc tương tự thế này vẫn đang được sản xuất.”
Thực tế, bản thân Hagane cũng đang sở hữu một hộp nhạc cùng kiểu hiện đang được Reuge chế tạo và bán ra.
“Chỉ thế thôi sao...”
Masumi lặp lại câu lúc nãy. Nỗi thất vọng của chị có vẻ đã tăng lên thêm.
“Vậy là ông tôi đã nói dối rồi. Ông bảo khi nào ông mất thì đem bán cái này lấy tiền mà trang trải.”
Hagane nghĩ, thật là một câu chuyện thường thấy. Anh không muốn đứng chôn chân ở đó để nghe những câu chuyện như vậy. Hôm nay anh còn nhiều việc khác cần phải làm.
“Trước mắt tôi sẽ tạm giữ cái này. Trong ngày mai tôi sẽ xem thử xem chi phí sửa sẽ mất chừng bao nhiêu. Để tôi gọi điện thông báo cho chị nhé?”
“Ngày mai tôi sẽ lại đến vào giờ này. Như vậy có được không?”
“Không vấn đề gì ạ.”
“Tùy trường hợp mà có lẽ tôi sẽ lấy về, không sửa nữa.”
Masumi nói bằng giọng cứng nhắc. Có vẻ như chị đã không còn ý định sửa nó rồi. Hagane đồng ý, nhận lấy thùng các tông. Sau khi người phụ nữ đi khỏi, anh mang hộp các tông vào phòng làm việc, và tiếp tục sửa chiếc hộp nhạc dùng đĩa mà anh đang sửa dở cho tới lúc đó. Hộp nhạc này cũng là một hộp nhạc hiện đang được sản xuất và bày bán, nhưng giá của nó gần tới 500 ngàn yên. Tuy không phải là hộp nhạc cổ, nhưng nó cũng thuộc sở hữu của Totomi Sanae. Hãng sản xuất vẫn còn tồn tại, nên Hagane nghĩ bà chỉ cần gửi tới hãng để sửa là được, nhưng Sanae nói “Cô tin vào tay nghề của cháu”, nên đã gửi nó tới chỗ anh. Nó không chạy bằng dây cót mà chạy bằng mô tơ điện, nên những chỗ anh không quen tay thật là phiền phức. Cuối cùng khi anh sửa xong thì đã quá mười một giờ buổi tối hôm đó, anh thu dọn, đi tắm, lúc nằm được lên giường là một giờ sáng. Cho tới lúc đó, anh chưa hề đụng tay vào chiếc hộp nhạc của Masumi.
Khi anh cầm nó lên lần nữa, anh cảm thấy nó không phải là một món hàng quá tệ. Trên hộp nhạc không có trang trí gì, gây ấn tượng mộc mạc, nhưng kết cấu của nó lại rất vững chắc.
Nhưng ấn tượng tốt ấy cũng chỉ tồn tại cho tới khi anh mở nắp hộp.
Anh không biết nó đã được nhét vào đâu, nhưng nơi bảo quản nó hẳn là một nơi có độ ẩm rất cao. Bên trong hộp đầy nấm mốc. Đương nhiên phần máy móc cũng không ngoại lệ. Chiếc đĩa được đặt vào đã bị nấm mọc đen thui. Khó khăn lắm anh mới đọc được tên bản nhạc.
Believe me, if all those endearing young charms. Đó là một bài dân ca Ireland, tựa đề trong tiếng Nhật là “Lấp lánh cùng đóa hoa xuân”.
Nhưng khi tháo đĩa ra, anh đã tìm thấy một vấn đề còn nghiêm trọng hơn. Nếu tối qua anh kiểm tra ngay trước mắt Masumi, anh đã ngay lập tức trả lời chị ta là “Đây không phải loại hỏng hóc có thể sửa chữa được” rồi.
Trong hộp nhạc dùng đĩa, kim âm gắn trên đĩa sẽ kéo trục quay hình sao, trục quay sẽ gảy lược thép và tạo ra âm thanh. Nghĩa là lược thép là thứ sẽ tạo ra âm thanh cuối cùng, là bộ phận quan trọng nhất.
Nhưng lược thép đó không có trong chiếc hộp nhạc này.
Không phải là một phần lược thép bị gãy nên khuyết đi. Mà là nó đã được tháo ra khỏi phần được cố định lại bởi con ốc.
Hagane vô thức gãi đầu. Chỉ có thể nghĩ là người ta đã cố ý làm thế.
Nhưng tại sao?
Khi anh đang đứng khoanh tay trước chiếc hộp nhạc thì điện thoại reo. Stella đang ngủ trong góc phòng làm việc bèn ngóc đầu lên, ngước nhìn Hagane như muốn nói anh hãy mau bắt máy đi kẻo tiếng chuông ồn quá.
“Vâng, Yukinaga xin nghe ạ.”
Giọng nói anh nghe thấy ở phía bên kia chiếc ống nghe anh vừa nhấc lên là giọng một người đàn ông.
“Tôi là Iimura Hiromi đây.”
Trong một chốc, Hagane không nhớ ra đó là ai. Họ “Iimura” thì anh nghe quen tai rồi, nhưng “Hiromi” thì là tên ai nhỉ? Thấy Hagane im lặng một lúc mà chưa đáp lại được, đối phương nói tiếp.
“Tôi là anh trai của Mutsuki.”
Ồ, anh nghĩ. Anh đã gặp Mutsuki và ba ông anh trai của cô lần đầu vào tháng Ba năm ngoái. Hiromi theo anh nhớ là anh thứ hai. Anh cả là Yoshimi, anh thứ ba là Takumi.
Tháng Bảy năm ngoái, anh đã được mời đến nhà Iimura vì chiếc hộp nhạc do bố của họ, ông Iimura Fumihito để lại. Và rồi...
“Cậu còn nhớ tôi chứ?”
“Vâng, chào anh.”
Dù còn bối rối nhưng Hagane vẫn đáp. Anh không nghĩ ra lý do anh ta gọi điện cho mình là gì.
“Tôi có một việc muốn nhờ cậu. Cậu có thể thu xếp thời gian để gặp tôi không?”
Hiromi không vòng vo mà vào đề luôn.
“Khi nào ạ?”
“Nếu được thì tôi muốn trong hôm nay. Thậm chí là từ chiều nay.”
“Gấp gáp quá ạ.”
Anh có chút không thoải mái. Vì anh cảm nhận được qua cách nói chuyện rằng đối phương là người chỉ thích làm mọi việc theo ý mình.
“Tôi biết như thế này là gấp quá, nhưng rất muốn cậu thu xếp thời gian cho.”
“Vì chuyện gì thế ạ?”
“Chuyện đó khi gặp tôi sẽ nói.”
Cách nói khiến người ta không thỏa thuận gì thêm được. Càng lúc anh càng không ưa.
“Tôi không rảnh đến mức anh muốn gặp hôm nay là thay đổi lịch ngày hôm nay ngay được.”
Anh ta nói thế thì anh đáp trả thế. Giọng trả lời của anh cũng trở nên lạnh lùng.
“Từ mai tôi phải đi công tác Tokyo rồi. Ngoài chiều nay ra tôi không còn thời gian nữa.”
Giọng nói của đối phương càng trở nên không khách khí hơn.
“Nếu chờ sau khi đi công tác về mới gặp thì muộn quá ạ?”
“Tôi muốn giải quyết sớm. Tôi bận lắm.”
Anh suýt thì nói tôi cũng bận, nhưng cuối cùng kìm lại được. Nói nữa thì thành cãi nhau mất. Nếu anh làm cho kẻ gọi điện đột ngột cho mình trở nên tức giận và người đó dập điện thoại giữa chừng, điều này sẽ ảnh hưởng tới trạng thái tâm lý của anh sau đó. Vì thế Hagane cố kiềm chế, không phải vì đối phương mà là để bảo vệ bản thân mình.
“Thật ngại, nhưng trong hôm nay cậu có thể dành thời gian cho tôi không?”
Giọng điệu của Hiromi đã thay đổi một chút. Có vẻ như anh ta cũng biết mình đang chọc giận đối phương.
“Tôi muốn nói chuyện với cậu về Mutsuki.”
Mutsuki.
Ngừng lại một chút, Hagane trả lời.
“Nếu là từ ba giờ tới sáu giờ chiều thì tôi thu xếp được.”
“Bốn giờ cậu tới trụ sở chính của Rose Home giúp tôi. Tôi sẽ dặn tiếp tân, khi tới nơi cậu chỉ cần báo tên là họ biết.”
Hiromi nói ngay. Không có một lời cảm ơn vì Hagane đã nhận lời.
“Cậu biết địa chỉ trụ sở chính công ty tôi chứ?”
“Tôi không biết.”
“Tôi sẽ gửi qua fax địa chỉ và bản đồ sơ lược đường đến tòa nhà văn phòng công ty. Cậu nhận được fax chứ?”
“Vâng, số fax giống số điện thoại hiện tại ạ.”
“Vậy tôi sẽ gửi ngay. Nhờ cậu tới lúc bốn giờ nhé.”
Không chờ nghe câu trả lời của Hagane, Hiromi đã ngắt máy.
Cuống lưỡi anh lưu lại vị đắng. Dù rằng không kết thúc bằng một cuộc cãi vã, nhưng cuộc điện thoại này vẫn để lại dư vị thật tồi tệ.
Trong khoảnh khắc, ý nghĩ bỏ mặc lời hẹn gặp nổi lên trong đầu anh. Vì Hiromi nghĩ thời gian của mình quan trọng hơn thời gian của bất kỳ ai khác, anh ta không thể lãng phí nó, nên cách này sẽ là một cách không tệ để làm anh ta khó chịu.
Nhưng nếu làm thế, có lẽ chính Hagane cũng sẽ mang cảm giác khó chịu mất.
“... Thật là, bực quá đi mất...”
Lời phàn nàn vuột ra khỏi miệng anh.
Dưới chân anh có cái gì đó chạm vào. Nhìn xuống, anh thấy Stella đang vùi mũi vào chân mình. Hagami ngồi xổm xuống, vuốt ve đầu nó.
“Không sao. Tao không nổi giận gì đâu.”