← Quay lại trang sách

Chương 2

Thứ Hiromi gửi qua fax cho anh có vẻ là một phần nằm trong trang giới thiệu công ty của họ.

Anh biết gần nhà mình có một điểm đỗ xe bus mà lên xe đó anh sẽ tới thẳng được trước cửa tòa nhà của công ty nằm ở trung tâm khu phố văn phòng, không cần đổi tuyến. Nhưng Hagane không lên xe bus. Vì giống như xe điện, xe bus cũng tiềm ẩn nguy cơ khiến chứng hoảng loạn của anh phát tác.

Cuối cùng, anh gọi taxi. Tuy là tự nhiên tốn tiền, nhưng đành phải vậy. Hagane nhìn ra ngoài cửa xe suốt thời gian anh ngồi ở ghế sau. Làm như vậy là để ánh mắt anh và ánh mắt tài xế không giao nhau qua kính bên trong xe.

Khoảng hai mươi phút thì anh tới điểm cần đến. Đồng hồ chỉ bốn giờ kém mười. Anh nghĩ hãy còn hơi sớm nên đi xung quanh để giết thời gian, khi còn khoảng năm phút thì anh đi qua cửa tự động vào bên trong tòa nhà.

Tòa nhà trụ sở chính công ty Rose Home là một tòa nhà được sơn trắng, gồm bảy tầng. Tầng một là nơi trưng bày ảnh và mô hình của những tòa nhà có vẻ do công ty này xây dựng. Ở trung tâm có quầy tiếp tân, một cô gái mặc bộ đồng phục màu đỏ đậm đang ngồi đó.

Khi Hagane tới gần, cô đứng dậy.

“Xin chào quý khách. Chào mừng quý khách đến với Rose Home ạ.”

Cô chào anh. Chỉ vậy cũng đủ khiến Hagane muốn chạy ra khỏi tòa nhà này rồi, nhưng anh đã gắng hết sức lực để nói.

“Ừm, tôi là Yukinaga.”

Nghe anh nói tên, cô gái đáp.

“Vâng, em có nghe dặn rồi ạ.”

Đoạn cô cúi đầu với anh, nhấc ống nghe điện thoại gần chỗ mình lên rồi bấm số.

“Em gọi từ quầy tiếp tân ạ. Anh Yukinaga vừa tới, em sẽ đưa anh ấy lên đó ạ.”

Cô thông báo, rồi quay qua Hagane:

“Đi lối này ạ.”

Cô hướng dẫn Hagane tới thang máy phía trong. Thang máy chuyển động như một dòng chảy.

Chớp mắt, Hagane đã được đưa lên tầng bảy. Những tầng khác thì không biết trông thế nào, nhưng tầng này giống hệt một khách sạn. Thảm dưới chân giẫm lên rất dễ chịu, tường được dán loại giấy trắng sang trọng, bên trên treo tranh. Có vẻ là một bức tranh sao chép của Kandinsky [1].

Cô gái gõ cánh cửa màu nâu đỏ.

“Mời vào.”

Nghe tiếng đáp, cô gái mở cánh cửa, hướng về phía Hagane, cúi đầu. Có lẽ ý cô là anh hãy vào đi.

Nơi đó là phòng tiếp khách. Có lẽ nó không chỉ dùng để bàn bạc chuyện công việc, mà còn là phòng chuyên dùng cho khách VIP nữa. Bộ sô pha tiếp khách bọc da hào nhoáng bên trên tấm thảm Ba Tư. Trên tường cũng treo một bức tranh của Kandinsky như ngoài hành lang. Không biết chừng là tranh thật.

Hagane nhớ lại lần mình được mời tới nhà Iimura. Phòng tiếp khách của Iimura Fumihito có thiết kế gần giống y hệt thế này. Điểm khác biệt chỉ là tranh được treo ở đây không phải tranh của Renoir [2] mà thôi.

Iimura Hiromi đang ngồi trên sô pha. Giống như hồi tháng Bảy anh gặp anh ta, anh ta để tóc dài. Trên gương mặt góc cạnh, anh ta đeo chiếc kính mắt gọng kim loại với kiểu dáng thông thường. Hagane thầm đánh giá, bộ vest kèm gi-lê anh ta mặc được may khá đẹp. Có thể đó là hàng đặt may. Màu xanh navy đậm là một lựa chọn an toàn, nhưng anh có cảm giác thiếu đi sự thú vị. Đồng hồ đeo tay vẫn là chiếc Bulgari anh ta đeo khi gặp lần trước, anh có cảm giác riêng thứ này đang muốn nhấn mạnh sự tồn tại của nó.

Hagane nghĩ theo cách đó là bởi, so với thiết kế tinh tế của căn phòng tiếp khách này, cách ăn vận của Hiromi có cảm giác không đủ chững chạc.

“Xin lỗi vì đã bắt cậu tới tận đây nhé. Cậu ngồi đi.”

Hiromi vẫn ngồi yên, nói với Hagane như thế. Hagane im lặng ngồi xuống chiếc sô pha đối diện.

“Thật ngại nhưng sẽ không có trà hay cà phê đâu. Vì tôi đã dặn không ai được vào phòng này rồi. Tôi không muốn có ai gián đoạn câu chuyện của chúng ta cả.”

“Thế thì anh bắt đầu đi.”

Hagane nói. Anh cũng muốn nhanh chóng kết thúc.

“Qua điện thoại tôi cũng nói rồi, đây là chuyện về Mutsuki. Gần đây có vẻ cậu đang hẹn hò với em gái tôi nhỉ?”

Hagane không trả lời. Không phải vì anh từ chối trả lời. Mà là vì anh không biết trả lời ra sao.

Đúng là từ mùa hè năm ngoái, anh đã gặp Mutsuki nhiều lần. Họ cũng đã đi ăn với nhau. Nhìn từ bên ngoài thì có thể mối quan hệ của họ được xếp vào dạng hẹn hò. Nhưng bản thân Hagane không nghĩ về mối quan hệ giữa anh với Mutsuki theo cách đó. Mutsuki luôn là người tới nhà anh, rủ anh đi ăn. Anh chưa từng chủ động làm như thế bao giờ. Ít nhất anh cũng không nghĩ mối quan hệ giữa mình và cô là một thứ đặc biệt.

Không, có lẽ anh nên nói là, anh đã cố gắng để không nghĩ đến thì hơn. Anh đã tự dặn mình tránh việc chủ động tiếp cận cô.

Vì anh biết rằng mình không được phép làm vậy.

“Cậu không cần phải giấu.”

Có vẻ Hiromi đã hiểu nhầm sự im lặng của Hagane.

“Tôi biết hai người thường xuyên gặp gỡ nhau. Với tiền đề như vậy, tôi muốn hỏi là cậu đã cho Mutsuki biết quá khứ của mình chưa?”

Quá khứ.

Từ đó đã tác động mãnh liệt tới trái tim anh.

Người đàn ông này biết chuyện đó ư?

“Ừm, nói quá khứ thì không đúng lắm. Là về căn bệnh hiện tại của cậu cơ.”

Hiromi sửa lại.

“Ý tôi là cậu có cho Mutsuki biết về việc mình đang lui tới phòng khám tâm lý không.”

Ra là chuyện này sao? Bất giác, Hagane đặt tay lên ngực mình. Không, anh ta đang không nói về chuyện đó. Bình tĩnh. Bình tĩnh lại nào. Anh vỗ về trái tim mình.

“... Chuyện tôi đang lui tới thăm khám tại một phòng khám tâm lý thì cô Mutsuki đã biết. Có lần cô ấy còn chở tôi đến phòng khám đó nữa.”

Hagane cẩn trọng trả lời. Không phải vì anh trở nên nhạy cảm với phản ứng của Hiromi. Anh đang chú ý để trái tim mình không gây ra rắc rối gì thêm nữa. Nhưng trái tim anh đã sớm muốn thể hiện bản thân rồi. Nó liên tiếp lặp lại những nhịp đập bất quy tắc, và như thể đang chực chờ để bắn ra khỏi lồng ngực anh vậy.

Đủ rồi, mau cho tôi về đi! Anh muốn hét lên như thế.

“Thế à, ra là Mutsuki biết mà vẫn muốn hẹn hò với cậu.”

Hiromi có vẻ không chấp nhận được.

“Thật không hiểu được. Tôi tưởng nhìn anh cả chúng tôi là nó biết cân nhắc nặng nhẹ rồi. Thực ra anh trai cả của tôi cũng mắc căn bệnh giống như cậu vậy.”

“Chuyện này tôi đã nghe Mutsuki kể.”

“Nó kể rồi à. Chuyện xấu hổ trong nhà mà lại đi kể với cậu... Mà không, có thể vì là cùng một bệnh nên nó mới thoải mái kể ra chăng.”

Cách nói “chuyện xấu hổ trong nhà” nghe thật động chạm. Có vẻ như anh ta có định kiến nặng nề với bệnh trầm cảm lo âu. Hagane muốn cãi lại. Nhưng lúc này trống ngực anh đập mạnh, khiến anh không thể làm gì.

Trái lại, Hiromi nói.

“Tôi nói thật lòng nhé. Tôi không thể thông cảm với những người mắc phải căn bệnh giống như cậu được. Không giống với căn bệnh bình thường, bệnh đó chỉ là do trái tim yếu đuối của chính cậu lộ ra ngoài mà thôi. Để tránh hiểu nhầm, tôi cũng đọc qua những sách giải thích về bệnh đó rồi. Nào là trầm cảm là căn bệnh cúm của trái tim, nào là càng những người có tinh thần trách nhiệm cao thì càng dễ mắc, sách toàn viết những thứ có lợi cho những người bị bệnh. Nhưng mà thực tế thì có rất nhiều người ráng sức làm việc, thân thể rã rời mà vẫn không mắc bệnh. Cậu có biết sự khác nhau giữa những người đó và những người bị trầm cảm không? Đó là họ có tinh thần trách nhiệm với tư cách là một con người không, họ có chủ động đương đầu với những vấn đề khó khăn của con người không hay là trốn chạy. Là thế đó.

Anh trai tôi đã trốn chạy. Trốn chạy khỏi trách nhiệm và nghĩa vụ được giao cho mình. Anh quay lưng với tất cả những trách nhiệm xã hội, giam mình trong ngôi nhà mà bố tôi để lại cho anh. Đã vậy, giờ này anh còn tính đi tìm mẹ ruột... Mà thôi, không nói chuyện đó.

Túm lại, tôi đã thay anh ấy tiếp nhận tất cả. Tôi đang thực hiện nghĩa vụ cả với công ty, và nghĩa vụ với tư cách trụ cột của gia đình. Tôi tiếc cả thời gian ngủ, để làm tròn mọi việc. Nhưng nhìn xem, tôi vẫn vô cùng bình thường. Trầm cảm không phải một bệnh. Chỉ là lời ngụy biện cho thói lười biếng thôi.”

Từng lời từng lời của Hiromi đâm thẳng vào trái tim Hagane. Trái tim anh bình thường đã run rẩy, giờ lại gây ra một đợt trống ngực mãnh liệt hơn. Hagane vừa ôm ngực, vừa cố hết sức vượt qua. Anh không còn sức đâu để phản biện lại những lời lẽ thiếu lễ độ của Hiromi nữa.

“Vậy anh muốn tôi làm gì?”

Hãy mau giải phóng cho tôi. Anh hỏi chỉ với mong muốn ấy.

“Tôi muốn cậu chấm dứt việc hẹn hò với Mutsuki.”

Hiromi nói.

“Một lúc nào đó con bé sẽ về làm dâu ở một nơi xứng đáng với nó, về nơi có một người đàn ông có tâm lý khỏe mạnh và phù hợp với nó. Người đó không phải là cậu.”

“Cô Mutsuki nói gì về việc này?”

“Sau hôm nay tôi sẽ nói với nó. Tôi muốn nói chuyện với cậu trước. Mà sắc mặt cậu xấu quá, cậu không sao đấy chứ?”

“...Tôi”

“Gì cơ?”

“... Kệ tôi.”

Hagane gượng nói qua kẽ răng cắn chặt, đứng dậy khỏi ghế sô pha.

“Nếu anh đã nói hết chuyện muốn nói... thì tôi về đây.”

“Này chờ đã. Cậu vẫn chưa trả lời tôi.”

“Tôi chỉ muốn nói một lời với anh thôi.”

Hagane chỉnh lại hơi thở của mình rồi nói.

“Tôi mặc kệ anh.”

Chú thích:

[1] Wassily Kandinsky là một họa sĩ, thợ in và nhà lý luận nghệ thuật người Nga. Ông là một trong những nghệ sĩ nổi tiếng nhất thế kỷ XX, thuộc trường phái biểu hiện và cũng được tôn vinh với những tác phẩm thuộc trường phái trừu tượng hiện đại đầu tiên trên thế giới.

[2] Pierre-Auguste Renoir là một họa sĩ người Pháp, một nhân vật tiên phong trong sự phát triển của phong cách trường phái biểu hiện, ông là một họa sĩ luôn đề cao vẻ đẹp, đặc biệt là về vẻ đẹp cơ thể của nữ giới.