Chương 3
Ra khỏi tòa nhà trụ sở chính Rose Home, anh mua nước khoáng ở cây bán hàng tự động gần đó. Anh lấy thuốc Depas trong hộp thuốc để trong túi ra, rồi nuốt xuống. Khi anh dựa lưng vào chiếc máy bán hàng tự động, một người phụ nữ trung tuổi dắt theo con chó Tây Tạng vừa đi qua vừa nhìn anh với nét mặt ngờ vực.
Để cho tôi yên - anh muốn hét lên như vậy. Mọi người hãy để cho tôi yên!
Trống ngực không dịu lại. Anh có cảm giác trái tim, cơ thể và ý thức của mình bị xẻ ra thành ba mảnh tan tác.
Anh nhìn thấy một chiếc taxi đến gần. Anh đưa tay phải của mình lên, hướng về phía đường xe chạy.
Khi taxi dừng lại và cánh cửa sau mở ra, Hagane chui vào xe.
“Anh muốn về đâu?”
Suýt thì anh nói “hãy để tôi yên” cả với tài xế taxi.
“Về nhà... à không, tới phòng khám tâm lý Mitsuhashi giúp tôi.”
Anh mất nhiều sức để chỉ đường. Bác tài xế hình như hiểu lầm rằng Hagane đang say.
Khi anh mở cánh cửa phòng khám, anh bước vào phòng chờ với dáng đi như đã ngã một nửa. Anh cảm thấy những người ngồi đợi sẵn trong phòng chờ để đợi đến lượt đang chăm chăm nhìn mình với vẻ mặt ngạc nhiên.
Cô y tá quen mặt bước ra khỏi quầy tiếp tân và đỡ lấy anh. Khi anh nói trống ngực mình đập rất mạnh, cô đưa anh sang một phòng khác. Đó là một phòng nhỏ có giường. Hagane được dặn nằm chờ bác sĩ một chút, nên anh ngoan ngoãn làm theo. Trong phòng cũng giống như ở phòng chờ, tiếng nhạc Baroque đang ngân vang. Trong lúc anh nhắm mắt lại nghe tiếng nhạc đó, trống ngực anh dần dịu đi từng chút một.
Lúc Mitsuhashi bước vào phòng, thì anh đã không còn biết tim mình nằm ở chỗ nào nữa rồi.
“Anh ổn chưa?”
Thấy Hagane nhổm dậy, Mitsuhashi hỏi.
“Vâng, xin lỗi bác sĩ. Tôi ra ngoài rồi đột nhiên trống ngực tôi khua lên, có uống Depas cũng không có công hiệu ngay nên mới...”
Bản thân Hagane cũng biết chứng này chỉ phát tác trong vòng ba mươi phút là dịu lại. Thế nên anh không cần phải cất công tới tận đây. Thế mà anh lại bị nỗi sợ hãi truy đuổi chạy tới đây. Hagane cảm thấy xấu hổ vì sự thiếu suy nghĩ của mình.
“Anh đã phán đoán và hành động đúng đấy.”
Mitsuhashi nói.
“Vì chỉ cần nghĩ rằng mình có một nơi lánh nạn là có thể làm dịu đi các triệu chứng của cơn phát tác rồi. Mà hôm nay anh lên xe điện hay sao vậy?”
“Không... Tôi đi gặp một người. Ở đó người ta đã nói với tôi những lời rất tồi tệ.”
“Những lời như thế nào vậy?”
Hagane lặp lại những lời Hiromi nói với anh. Khi tự mình nhắc lại, anh lại cảm thấy tức giận vì anh ta dám nói những lời như thế. Mitsuhashi vừa yên lặng nghe anh kể, vừa ghi chép vào sổ khám bằng chiếc bút kim tinh.
“... Ra là vậy. Anh ta có vẻ là người có định kiến nặng nề nhỉ. Anh nói anh trai của anh ta cũng bị bệnh trầm cảm đúng không?”
“Vâng.”
“Có lẽ nào cô gái hay xuất hiện trong câu chuyện gần đây của anh lại là...?”
“Cô ấy là em gái của anh ta. Dù anh trai anh ta bị bệnh như thế, nhưng anh ta có vẻ khó chịu khi em gái mình tới gần một người trầm cảm thì phải.”
“Ra là vậy. Đúng là một dấu hiệu không được tốt lắm.”
“Cô ấy ư?”
“Không, không phải. Như trước đây tôi đã nói, tôi nghĩ việc anh thân thiết với cô ấy là một việc rất tốt để anh thoát khỏi trạng thái hiện tại. Điều tôi lo lắng là anh trai cô ấy. Có lẽ anh ấy còn ở tình trạng nguy hiểm hơn anh.”
Đúng là nghe kể thì tình trạng của Yoshimi không được tốt lắm. Cuối năm ngoái, khi gặp cậu con trai thứ ba của nhà Iimura, anh đã nghe cậu ta nói thế này.
“Anh Yoshimi đang định sẽ lên đường tìm lại gốc gác bản thân. Chính cậu đã tìm ra được manh mối để anh ấy tìm ra tung tích của mẹ ruột mình đấy.”
Lúc đó, anh đã nghe chuyện Yoshimi là anh em cùng cha khác mẹ với những người còn lại. Có vẻ như anh có những chuyện riêng thật phức tạp.
Đã vậy, người em trai ở bên cạnh anh lại có định kiến xấu với bệnh trầm cảm như thế. Anh ấy hẳn rất mệt mỏi.
“Thực ra, chuyện này tôi vẫn chưa nói với anh, nhưng mấy hôm trước có người tự xưng là người thân của anh đã gọi tới để hỏi về tình trạng bệnh của anh đó.”
“Người thân ư?”
Là chị gái hay anh rể chăng.
“Đương nhiên chúng tôi đã từ chối trả lời mọi câu hỏi. Nhưng có thể đó chính là người của công ty thám tử mà anh trai của cô gái kia nhờ tới.”
Hóa ra là người của Hiromi ư? Tâm trạng Hagane lại xấu thêm một bậc.
“Thế anh định trả lời thế nào với lời đề nghị của anh trai cô gái ấy?”
“... Có gì đâu mà trả lời. Chúng tôi đâu có hẹn hò với nhau.”
“Anh đã xác minh tình cảm của cô ấy chưa?”
“... Vẫn chưa.”
“Vậy thì việc cần phải làm chính là việc đó. Tôi đã nói nhiều lần rồi, cô gái ấy có thể sẽ trở thành người cứu vớt anh. Theo như câu chuyện anh kể thì cô ấy là một cô gái thật tuyệt vời. Không phải như vậy sao?”
Hagane không trả lời.
“Nếu có thể, tôi còn muốn gặp và nói chuyện với cô ấy cơ. Nhưng nếu như anh nói việc thân thiết hơn với cô ấy làm cho gánh nặng trong tim anh càng nặng hơn, thì anh không cần phải miễn cưỡng bản thân. Vì quyền lựa chọn nằm trong tay anh mà. Thuốc vừa mới cấp hôm trước, giờ anh vẫn còn đúng không?”
“Vâng.”
“Anh nghỉ thêm một chút rồi mới đi chứ?”
“Thôi, tôi ổn rồi. Cảm ơn bác sĩ.”
“Không có gì. Vậy buổi khám của chúng ta kết thúc tại đây nhé.”