← Quay lại trang sách

Chương 4

Về tới nhà, Stella tới sát bên anh. Anh uống nước rồi lên tầng hai, vào giường nằm, Stella liền lập tức tới gần và nằm ra cùng anh. Có vẻ nó cũng lo lắng cho anh, theo cách của riêng nó.

Nhìn lên trần nhà, anh ngẫm nghĩ về Hiromi.

Anh không kể với Mitsuhashi, nhưng anh thấy sợ hãi trước lời lẽ của Hiromi không chỉ bởi những lời mang định kiến nặng nề đối với bệnh trầm cảm. Bởi lúc anh ta nhắc tới “quá khứ của cậu”, Hagane đã tưởng rằng anh ta muốn nói tới chuyện kia.

“Đồ sát nhân!”

Giọng nói đã gào thét bên tai anh trong giấc mơ sáng nay giờ đang tái hiện lại trong đầu anh.

Giọng nói không hề biến mất, dù mười mấy năm đã trôi qua.

Anh lo sợ việc Mutsuki biết chuyện đó hơn tất thảy mọi thứ trên đời. Hagane tự nhận thức được điều đó.

Không, chính xác thì, anh sợ phản ứng của cô ấy khi biết chuyện đó.

Anh không thể chịu đựng được việc gặp gỡ cô ấy khi anh mang trong lòng nỗi sợ ấy thêm nữa.

Nếu như vậy, anh đành phải làm theo lời Hiromi nói sao?

Anh không thể chấp nhận lời lẽ và cách làm của anh ta, nhưng cuối cùng có lẽ anh vẫn nên dừng việc gặp gỡ Mutsuki thì hơn.

Nhưng, phải làm thế nào?

Hagane chưa từng chủ động hẹn gặp. Luôn luôn là Mutsuki tới gặp anh. Anh phải làm thế nào để cô dừng việc đó lại?

Anh có lẽ không thể lớn tiếng cự tuyệt cô được. Vì anh không thể chịu đựng được việc bị cô ghét bỏ.

Nếu vậy thì...

Suy nghĩ của anh quay mòng mòng, cuối cùng cơn buồn ngủ tập kích tới.

Anh chỉ định chợp mắt một chút xíu. Nhưng khi tỉnh dậy mở mắt ra, thì bên ngoài cửa sổ, trời đã tối đen. Anh nhìn đồng hồ, đã quá bảy giờ tối.

Mình ngủ nhiều quá, anh nghĩ. Nếu ngủ tới giờ này, đêm nay anh sẽ lại mất ngủ.

Tại sao mình lại ngủ quên mất nhỉ? Trước lúc ngủ mình đã nghĩ tới việc gì? Hagane lắc lắc đầu, cố nhớ lại.

Anh đã nghĩ tới Mutsuki.

Tại sao mình phải trăn trở phiền não về cô ấy đến thế nhỉ? Anh dần trở nên bực bội. Có lẽ anh nên nói thẳng trước mặt cô ấy thì hơn. Rằng cô đừng có tới đây nữa.

Khi anh ngồi dậy khỏi giường, tiếng chuông cửa vang lên. Stella sủa oẳng oẳng như thể báo có khách tới.

Hagane vỗ về nó rồi cầm lấy ống nghe.

“Chào anh, tôi là Miyatake đây. Về việc sửa chiếc hộp nhạc, anh đã biết hỏng hóc thế nào chưa ạ?”

Đầu óc anh trắng xóa một lúc, rồi anh nhớ ra.

“À, là chuyện đó ạ. Chị chờ tôi một chút.”

Hagane đi về phía cửa. Stella cũng đi sát theo anh.

“Stella, ra chỗ kia nằm đi.”

Stella có vẻ không phục, đuôi cúp xuống. Hagane nhìn theo cho tới khi nó lủi thủi chui vào sâu trong nhà rồi mới mở cửa.

“Xin lỗi anh vì tôi tới muộn. Công việc vào giờ cuối cứ dồn dập...”

Masumi cúi đầu. Đúng là cô đã tới muộn so với giờ hẹn ba mươi phút. Nhưng vì Hagane đã quên bẵng cái hẹn này, nên anh chẳng có quyền phàn nàn gì.

“Chị vòng qua phòng làm việc giúp tôi được không? Ở đó giải thích sẽ dễ hiểu hơn.”

Hagane ra khỏi hiên nhà, mở cánh cửa vào phòng làm việc và mời Masumi vào.

Masumi nhìn quanh phòng làm việc với ánh nhìn lạ lẫm. Hagane mở chiếc hộp nhạc lúc này đang đặt trên bàn làm việc ra cho chị xem.

“Trong chiếc hộp nhạc này không có bộ phận quan trọng nhất. Bộ phận đó đã bị mất.”

Anh tháo đĩa nhạc ra, chỉ vào chỗ vốn là nơi gắn chiếc lược thép bằng ốc vít.

“Lẽ ra chỗ này sẽ có một linh kiện gọi là lược thép được gắn bằng ốc vít. Nếu chị thắc mắc nó là cái gì thì...”

Anh mang chiếc hộp nhạc dùng đĩa của hãng Regina đang sửa dở tới, mở nắp ra, chỉ tay vào chiếc lược thép.

“Là cái này. Khi chiếc lược thép này được gảy, âm thanh mới phát ra được. Nó là linh kiện trọng yếu nhất.”

“Thế ư...”

Masumi nhìn và so hai chiếc hộp nhạc với nhau.

“Hôm qua tôi cũng có nói rồi, mẫu hộp nhạc này hiện tại vẫn đang được hãng Reuge tiếp tục sản xuất. Nên chị có thể mua một chiếc lược thép mới và lắp vào. Nhưng những bộ phận khác cũng bị nấm mốc hết cả, nếu gộp cả giá sửa những cái đó, thì chi phí sẽ không chênh lệch nhiều so với một chiếc Reuge mới đâu chị ạ.”

“Cái đó khoảng bao nhiêu ạ?”

“Mẫu mới và rẻ nhất hiện tại là 126 ngàn yên.”

“Ồ...”

Masumi không biết nói gì, yên lặng một lúc.

“Vậy thì nghĩa là hộp nhạc này gần như không thể bán được đúng không?”

“Tôi có thể mua lại để lấy các linh kiện bên trong, nhưng với tình trạng của chiếc hộp như thế này, rất tiếc là tôi không thể trả hơn 10 ngàn yên được.”

“10 ngàn yên... Chả đáng mấy đồng nhỉ.”

Masumi có vẻ bất mãn. Hagane nghĩ trả 10 ngàn yên đã là hơi rộng tay quá rồi, nhưng anh không nói gì.

“Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ nói chuyện với mẹ đã. Sau đó mới quyết định sẽ bán hay làm gì.”

“Vâng.”

Hagane cài đĩa vào hộp nhạc như cũ, rồi đưa cho Masumi.

Đúng khoảnh khắc đó, ý nghĩ về việc mình nên làm gì đã lóe lên trong đầu anh.