← Quay lại trang sách

Chương 5

Giữa nhà riêng và tòa nhà “lâu đài Camellia” của Totomi Sanae có một khoảng vườn nhỏ. Nó là một khu vườn theo kiểu Anh, được xây dựng như thể đã bê y nguyên cảnh sắc vùng thôn quê của nước Anh về.

“Khu vườn này là tự tay cô chăm sóc ạ?”

Nghe Hagane hỏi, Sanae đang nhổ cỏ dưới gốc cây hoa hồng bèn ngẩng mặt lên.

“Ừ, đương nhiên rồi. Cô cũng nhờ Mochiduki làm cùng nữa.”

Bà nói. Bà mặc một chiếc váy liền màu hồng rực rỡ, tạp dề đỏ thẫm, đầu quấn một chiếc khăn có cùng họa tiết với tạp dề. Khác hẳn với cách ăn mặc hằng ngày. Từ bà tỏa ra khí chất của một phụ nữ nông dân Anh duyên dáng.

Bên cạnh bà, Mochiduki đang giữ một chiếc xe rùa bằng gỗ. Cậu ta vẫn ăn mặc như mọi khi, áo sơ mi xanh lục họa tiết paisley và áo khoác da màu lông lạc đà, quần denim đen.

“Mùa này chăm sóc hoa hồng vất vả lắm, vì có nhiều sâu bọ. Nhưng cô không muốn phun thuốc sâu nên đang dùng giấm gỗ. Với giống rệp thì sữa bò rất hiệu nghiệm. Cháu biết chuyện đó chứ?”

“Dạ không, vì cháu không làm vườn.”

Hagane nhìn Sanae chăm sóc cây hoa hồng một lúc lâu. Anh đã hạ quyết tâm rồi mới đến đây, nhưng khi tới lúc thì lại không có dũng khí nói ra.

“... Ừm, thôi làm thế này thôi. Cô không còn đứng khom lưng lâu như ngày xưa được nữa. Có tuổi thật là chán.”

Sanae đứng thẳng lên, đấm đấm thắt lưng.

“Mochiduki ơi, mấy giờ rồi cháu?”

“Mười một rưỡi rồi ạ.”

“Hãy còn sớm, nhưng thôi chuyển sang bữa trưa thôi nhỉ. Cháu chuẩn bị cả phần ăn của Kou-chan giúp cô nhé.”

Anh định bảo bản thân không cần, nhưng chưa kịp thì Mochiduki đã cúi đầu nhận việc, cậu đẩy chiếc xe rùa đi khuất dạng về phía nhà Sanae.

Hagane chần chừ khó xử, im lặng đứng chôn chân ở đó.

“Cháu có chuyện gì muốn nói với cô à?”

Sanae vừa tháo găng tay ra vừa hỏi.

“Cháu tới để nói chuyện gì mà, đúng không?”

“... Vâng.”

“Nếu nói bây giờ thì ngoài cô cháu mình ra sẽ không còn ai cả.”

“Hay là cháu định nói lúc chúng ta ngồi ăn trưa cùng Mochiduki?”

“... Dạ không... Thực ra cháu có một chuyện muốn hỏi. Về chiếc hộp nhạc của nhà Iimura ạ.”

Cuối cùng cũng đã có thể mở lời, Hagane nói tiếp.

“Trước đây, cô kể cháu nghe chuyện về chiếc hộp nhạc đó. Rằng lúc chia tay, đôi trai gái nọ đã trao nhau chiếc hộp nhạc có chứa bản nhạc mình yêu thích. Chàng trai là ông Iimura Fumihito, là Giám đốc đời trước của công ty, giờ đã mất. Còn cô gái trong chuyện chính là cô.”

Sanae không nói gì. Vừa phủi đất trên găng tay, bà vừa nghe Hagane nói.

“Trong số bốn anh em nhà Iimura hiện tại, cháu nghe nói chỉ riêng con trưởng là anh Yoshimi là người cùng cha khác mẹ với những người còn lại. Mẹ ruột của anh ấy có phải là cô không ạ?”

Quả nhiên Sanae vẫn không nói gì. Bà chỉ phủi lá cỏ vướng trên tạp dề.

“Cô không cho cháu câu trả lời ư?”

Hagane hỏi lần nữa.

“Nếu mọi chuyện đúng như Kou-chan nói thì cháu định làm gì?”

Vừa tháo tạp dề ra, Sanae vừa hỏi lại. Đuôi mắt bà nổi lên những nếp nhăn của nụ cười.

“Anh Yoshimi nghe nói đang rất khổ sở vì không biết mẹ ruột của mình là ai. Vì thế mà mối quan hệ giữa anh em nhà họ đang rất rắc rối. Cháu nghĩ lúc này cô nên đứng ra xưng danh ạ.”

“Vậy là cháu định bảo cô đứng ra nhận là mẹ cậu ấy. Nếu cô làm thế thì mọi chuyện sẽ thế nào?”

“Sẽ thế nào ư?... Thì hai người sẽ có mối quan hệ đúng với nhau ạ.”

“Đúng ư? Đúng nghĩa là thế nào?”

Sanae hỏi dồn.

“Vốn dĩ lý do gì đã khiến cháu dự định làm một việc bao đồng như thế này? Bình thường cháu luôn lảng tránh người khác cơ mà.”

“Chuyện đó...”

“Vì cháu cho rằng nếu như vấn đề của các anh trai Mutsuki ổn thỏa thì chuyện giữa cháu và cô ấy cũng sẽ ổn thỏa đúng không?”

Hagane cứng miệng.

Bà đã đoán đúng. Nhưng tưởng tượng của Sanae và ý định của Hagane có lẽ trái ngược nhau. Anh muốn dùng việc của Yoshimi để Mutsuki không còn dây dưa đến anh nữa.

Lý do khiến Mutsuki lo lắng quá mức cho anh, có lẽ là vì cô đã coi anh và anh trai Yoshimi của mình như một. Hẳn là vì họ có cùng một căn bệnh, nên cô mới quan tâm anh như anh trai mình. Nên nếu vấn đề của Yoshimi được giải quyết, thì chắc cô sẽ không còn chú ý đến anh nữa.

Đương nhiên anh không nghĩ chỉ cần anh ta biết mẹ ruột của mình là ai thì căn bệnh trầm cảm của anh ta có thể chữa khỏi ngay được. Bằng kinh nghiệm của chính bản thân, anh hiểu rõ điều đó. Bởi bệnh trầm cảm không chỉ có một nguyên nhân. Nhưng chỉ cần giải quyết được một nguyên nhân lớn, thì cũng có thể trở thành điều kiện để anh ta thay đổi tâm trạng. Nếu anh ta biết anh ta và Sanae là mẹ con, thì chắc chắn tình trạng của anh ta sẽ có thay đổi lớn.

Anh sẽ không làm Mutsuki ghét mình, mà sẽ để cô không còn quan tâm đến anh nữa. Đó chính là ý định của Hagane.

Bản thân Hagane cũng hiểu rõ rằng đó là một cách làm rất hèn nhát. Nên khi bị Sanae hỏi vặn lại, anh đã không thể nói gì được.

“Dù suy nghĩ của Kou-chan là thế nào, cô cũng không có ý định đứng ra nhận mẹ con đâu.”

Sanae khẳng định chắc chắn.

“Cô sẽ cho cháu biết lý do. Đơn giản thôi. Vì cô không phải mẹ của Yoshimi.”

“Ơ...”

Giọng nói chứng tỏ anh chưa thể tin ngay được. Có lẽ đọc được biểu cảm đó của anh, Sanae tiếp tục.

“Ôi chao, giá mà lúc đó cô nói rõ ràng hơn. Lúc đó cô chỉ nói kiểu mập mờ gây hiểu lầm để trêu Kou-chan thôi.”

“Trêu ư... Vậy là cô thực sự không phải?”

“Thật. Tiếc là cho tới lúc này cô chưa sinh con bao giờ.”

“Vậy... câu chuyện về chiếc hộp nhạc đó cũng là chuyện bịa ạ?”

“Chuyện đó...”

Lần này tới lượt Sanae im lặng. Bằng trực giác, Hagane biết, câu chuyện đó là thật. Nếu vậy...

“Cô biết mẹ ruột của anh Yoshimi đúng không ạ?”

“... Ừ, cô biết.”

Sanae gật đầu.

“Tên cô ấy là Nakazato Tsubaki. Chắc Yoshimi cũng biết. Vì cậu ấy đã ở với mẹ tới năm 12 tuổi mà. Từ khi cậu ấy trở thành người nhà Iimura, thì mối liên hệ giữa hai người đã bị cắt đứt.”

“Cô ấy bây giờ đang ở đâu ạ?”

Khi Hagane hỏi, Sanae trả lời với thái độ cứng rắn.

“Cô không nói đâu. Ít nhất là với Kou-chan thì cô sẽ không nói.”

“Vậy, phải làm sao thì cô mới...”

“Cô muốn Kou-chan làm giúp một việc.”

Sanae nói.

“Hãy đi gặp Yoshimi.”

“Gặp ư... Gặp rồi làm gì ạ?”

“Người quyết định việc đó là cháu.”

Sanae cười.

“Kou-chan hãy nghĩ xem nên làm gì nhé. Hoàn cảnh này đúng là tiến thoái lưỡng nan nhỉ. Nhờ cháu cả đấy.”