← Quay lại trang sách

Chương 6

“Thật hiếm khi thấy anh Yukinaga chủ động liên lạc với tôi thế này.”

Mutsuki cất giọng vui mừng. Cô mặc một chiếc T-shirt màu táo xanh, quần denim trắng. Kiểu ăn mặc rất hợp với mùa xuân.

“Xin lỗi cô...”

Hagane cúi đầu.

“Anh đâu cần xin lỗi... À mà xin lỗi cũng đúng. Vì anh tới đây không phải để gặp tôi mà để gặp anh Yoshimi mà. Nhưng sao anh lại cần gặp anh ấy thế ạ?”

“Chuyện đó thì... ờ...”

Hagane cũng không biết mình phải giải thích thế nào. Vốn anh cũng chưa quyết định tới đây rồi thì nên làm gì tiếp.

Thấy Hagane lưỡng lự, Mutsuki lè lưỡi trêu anh.

“Thôi không sao ạ. Anh Yoshimi ở trong phòng tiếp khách ấy ạ.”

Mutsuki đi dọc hành lang như muốn dẫn đường. Hagane đi theo sau cô. Từ biểu hiện của cô, có thể đoán rằng Hiromi vẫn chưa nói với cô về chuyện hôm trước.

Người phụ nữ trung tuổi mặc chiếc váy liền màu xanh dương xuất hiện.

“Thưa tiểu thư, tôi có cần chuẩn bị trà không ạ?”

“Để cháu làm cho. Trong lúc chúng cháu nói chuyện, cô Tamura không cần tới phòng tiếp khách nhé.”

“Vâng.”

Người phụ nữ cúi đầu rồi đi mất. Khi bóng cô đã khuất hẳn, Mutsuki nói.

“Cô ấy là gián điệp của anh Hiro đấy.”

“Gián điệp ư?”

“Cô ấy sẽ mách anh Hiro mọi chuyện xảy ra trong nhà này. Thế nên hôm nay phải cách ly cô ấy xa xa một tẹo.”

Hagane nhớ lại lúc mình tới nhà Iimura lần trước. Khi anh giải thích bí ẩn về chiếc hộp nhạc cho Mutsuki và Yoshimi nghe rồi bước ra khỏi phòng tiếp khách, trong khoảnh khắc anh thấy người phụ nữ đó nhanh chóng nấp đi. Hóa ra cô ta đứng ngoài phòng tiếp khách nghe trộm để về thông báo nội dung cho Hiromi.

“Anh em nhà cô đều sống cả trong nhà này ư?”

Hagane hỏi.

“Vâng, có thể coi là mọi người đều đang sống ở đây. Anh Taku có thuê một phòng chung cư bên ngoài, nhưng thỉnh thoảng anh ấy vẫn về đây ăn cơm.”

“Mọi người đều chưa kết hôn sao?”

“Vâng, bao gồm cả tôi nữa.”

Mutsuki cười.

“Nhưng mùa thu năm nay anh Hiromi sẽ kết hôn. Khi đó anh ấy sẽ ra ngoài sống riêng.”

“Chúc mừng gia đình cô.”

“Cảm ơn anh. Chà, đến rồi.”

Mutsuki gõ cửa.

“Anh ơi, anh Yukinaga đến rồi này.”

Cô cất tiếng, rồi mở cửa. Khi Hagane theo chân cô vào phòng, anh thấy Yoshimi đang ngồi chờ trên sô pha ở cùng một vị trí so với lần gặp trước.

Giống như lần gặp hồi mùa hè năm ngoái, anh gầy và sắc mặt cũng kém. Tóc hơi dài hơn trước một chút. Anh mặc chiếc áo len màu nâu xám, quần jeans xanh, giống như mùa đông vẫn còn lảng vảng quanh anh, anh có vẻ vẫn đang lạnh.

“Cảm ơn cậu vì việc lần trước nhé.”

Yoshimi nói. Giọng nói của anh không có mấy hơi sức.

“Nhờ cậu khám phá bí ẩn về chiếc hộp nhạc giúp mà tôi đã biết được rất nhiều việc.”

“Việc liên quan đến mẹ ruột của anh ạ?”

Khi Hagane hỏi, Yoshimi nhướng lông mày lên vẻ ngạc nhiên.

“Cậu nghe Mutsuki kể à?”

Anh hướng ánh mắt về phía cô em gái đang đứng cạnh Hagane. Mutsuki định nói gì đó, nhưng Hagane đã trả lời.

“Dạ không, là do Takumi và anh Hiromi kể cho em ạ.”

“Sao lại kể cho cậu?”

“Em cũng không biết.”

Hagane ngồi xuống chiếc ghế sô pha ở hướng đối diện.

“Em mang trà tới nhé.”

Mutsuki ra khỏi phòng.

Hagane lưỡng lự. Anh đã tới nhà Iimura đúng như yêu cầu của Sanae, nhưng anh vẫn chưa biết mình nên làm gì tiếp theo.

“Cậu nghe các em trai tôi kể chuyện về mẹ tôi tới đâu rồi?”

Yoshimi hỏi.

“Em chỉ nghe nói rằng mẹ ruột của anh không phải là mẹ ruột của các anh em khác trong nhà thôi ạ.”

“Tôi bước chân vào nhà này khi tôi 12 tuổi.”

Yoshimi kể.

“Trước đó, tôi sống cùng mẹ. Thực lòng mà nói, cuộc sống khi đó không mấy tốt đẹp. Nơi chúng tôi sống là một căn hộ vỏn vẹn 6 chiếu, mẹ tôi làm nghề tiếp khách. Bà thường xuyên uống rượu, đàn ông lui tới nhà thường xuyên. Tôi không có kỷ niệm đẹp gì về mẹ cả. Đột nhiên bà giao tôi cho nhà Iimura. Từ đó tôi không biết tung tích của bà ra sao nữa. Bà đã bỏ đi đâu đó mà không hề nói cho tôi biết đó là nơi nào.”

Yoshimi kể thản nhiên.

“Ngược lại, từ khi tới nhà Iimura, tôi đã được hưởng một cuộc sống tốt đẹp. Người mẹ thứ hai của tôi đã nuôi nấng tôi như những đứa con ruột của bà, không có sự phân biệt nào. Họ cho tôi đi học cấp Ba và đại học. Sau khi tốt nghiệp, tôi làm việc ở công ty của bố. Nhờ bố chống lưng, tôi lập tức được thăng tiến, có thể nói là lên như diều gặp gió. Nhưng tôi đã phá hủy tất cả bằng sự yếu đuối của mình. Tôi đã trở thành một con người vô dụng, không thể trả ơn người cha đã mất, và làm mẹ hai vất vả, lo lắng cho mình. Hẳn là vì cuộc sống này không phù hợp với thân phận của tôi. Lẽ ra tôi nên sống ở căn hộ đó cùng mẹ ruột, và lớn lên trong thế giới đó thì hơn.”

“Thế nên anh mới định đi tìm mẹ ruột?”

“Không biết nữa... Bây giờ dù có tìm thấy người mẹ ruột đã mất liên lạc từ lâu, chắc cũng chẳng có ý nghĩa gì. Người phụ nữ đã bỏ rơi chính con ruột của mình như thế...”

“Anh sai rồi.”

Người mở cánh cửa ra và ngắt lời Yoshimi chính là Mutsuki. Những tách trà đặt trên khay cô đang cầm run run như sắp rớt xuống.

“Người ngăn không để anh Yoshimi biết tin gì về mẹ ruột của anh chính là mẹ. Mẹ đã chặn mọi thông tin đó.”

“Mutsuki, đừng nói nữa.”

Yoshimi nói.

“Em không được nói xấu mẹ.”

“Tại sao? Đó là sự thật mà? Chắc chắn mẹ biết thông tin về mẹ ruột của anh. Nhưng mẹ không nói cho anh biết. Mẹ cũng không cho phép anh Yoshimi tìm hiểu. Mẹ làm thế thật ích kỷ.”

“Mutsuki, em quá lời rồi.”

Yoshimi cao giọng nói. Mutsuki im lặng.

“Mẹ của hai người giờ đang ở đâu ạ?”

Hagane hỏi.

“Ở bệnh viện.”

Yoshimi trả lời.

“Mẹ tôi nhập viện khá lâu trước đây rồi.”

Đang nhập viện mà vẫn có ảnh hưởng tới con cái lớn đến vậy, chứng tỏ bà là một người rất có uy lực.

Không biết chừng lý do khiến Yoshimi muốn tìm mẹ ruột là vì muốn thoát khỏi sự kiểm soát của bà cũng nên.

“Chiếc hộp nhạc...”

Hagane nói lên điều mình vừa nghĩ tới.

“Chiếc hộp nhạc đó mọi người còn giữ không ạ?”

“Tôi để ở phòng bên cạnh. Cậu muốn xem à?”

“Vâng.”

“Mutsuki, em cầm sang cho anh.”

Mutsuki sang phòng bên cạnh, mang chiếc hộp nhạc trục quay mà Hagane đã từng sửa tới. Nhận lấy nó, Hagane không mở nắp hộp cũng không bật nhạc, thay vì thế, anh hỏi Yoshimi.

“Cô Totomi Sanae và gia đình ta có mối quan hệ như thế nào ạ?”

“Cô Totomi ư...”

Yoshimi bối rối trước câu hỏi đường đột nhưng vẫn đáp.

“Cô ấy là người quen cũ của bố tôi. Công ty Rose Home có kế hoạch xây chung cư trên đất thuộc sở hữu của cô Totomi, hiện tại kế hoạch đó đang được xúc tiến, nhưng chuyện đó thì có liên quan gì?”

“À không, em thắc mắc không biết nguyên cớ thế nào mà mọi người lại nói chuyện về chiếc hộp nhạc này cho cô Totomi nghe thôi.”

“Nếu là chuyện đó, thì là do cô Totomi nói cho chúng tôi nghe. Rằng chắc chắn bố tôi có một chiếc hộp nhạc mà ông rất coi trọng. Và hộp nhạc đó là món quà của một người rất quan trọng đối với ông.”

“Bà ấy ư...”

Hóa ra là thế, Hagane nghĩ.

Mọi việc đều đúng như dự tính của bà. Cả việc mình đến đây nói chuyện với Yoshimi cũng vậy. Và cả việc tiếp theo đây mình sẽ làm gì nữa.

“Hôm nay anh Yoshimi có thời gian không ạ?”

“Hôm nay ư? Cậu định làm gì?

“Chúng ta cùng tới nhà cô Totomi đi ạ.”

Hagane nói.

“Cô ấy chắc chắn biết điều mà anh muốn biết.”