Chương 7
Họ tới nhà Sanae lúc hơn năm giờ chiều ngày hôm đó.
Sau khi đậu chiếc Peugeot 206 đỏ vào bãi đậu, Mutsuki nói.
“Nào, chúng ta vào thôi.”
Yoshimi ngồi ở ghế phụ lái và Hagane ngồi ở băng ghế sau đều nhất loạt xuống xe.
Kế hoạch của Hagane là chỉ anh và Yoshimi tới đây thôi. Nhưng đúng như anh đoán, Mutsuki kiên quyết đi theo họ.
“Vì cả hai anh đều đâu có biết lái xe. Dẫu thế nào thì cũng cần tài xế chứ?”
Câu nói đó trở thành câu nói quyết định. Mutsuki thay ra bộ vest may thủ công, rồi cho xe chuyển bánh.
“Sao em phải mặc bộ đó?”
Yoshimi hỏi.
“Vì hôm nay em là thư ký của anh Yukinaga ạ.”
Mutsuki trả lời.
“Thư ký?”
Ánh mắt của Yoshimi chuyển sang Hagane. Nhưng Hagane không thể trả lời gì cả.
Trước khi họ nhấn chuông cửa thì cửa đã mở, Mochiduki từ trong đi ra.
“Xin chào anh chị. Mời mọi người đi lối này ạ.”
Mochiduki dẫn họ sang lâu đài thay vì vào nhà riêng.
Ở lâu đài Camellia, Sanae đã đợi sẵn.
“Mời các cháu vào. Cô đợi các cháu từ nãy.”
Bà mặc một chiếc váy màu lục sẫm có phối những đường xếp nếp như những con sóng từ ngực áo xuống tận mép váy. Trên mái tóc, ngực và tai bà, những món trang sức kim cương lấp lánh sáng. Hagane choáng ngợp trước cách phục sức của bà. Anh nghĩ, thật giống một phù thủy.
“... Kết cục cháu vẫn bị cô điều khiển nhỉ.”
Hagane nói.
“Nhưng tại sao cô không tự mình gọi anh Yoshimi tới đây ạ? Sao phải tốn công sức tới nhường này?”
“Vì cô muốn nhờ Kou-chan giúp thôi. Cô tin tưởng và trông đợi vào cháu nhiều đến vậy đấy.”
Sanae cười.
“Ở Kou-chan có điểm gì đó khiến cho mọi người đều nảy sinh cảm giác như vậy. Cô nghĩ cũng vì thế mà anh Nadamoto mới nhờ cháu làm việc đó. Nào mọi người, tới đây nào.”
Sanae mời ba vị khách vào phòng trà nước. Đó là một phòng có bày ghế đẩu và bàn, cùng với một hộp nhạc phát được ba bản nhạc tên là Symphonion Eroica. Sanae ngồi xuống một trong số những chiếc ghế đẩu.
“Vào chủ đề chính luôn nhé. Yoshimi, cháu có thực sự muốn biết chỗ ở hiện tại của mẹ cháu không?”
“Có ạ.”
Yoshimi gật đầu.
“Tại sao? Từ khi cháu chuyển vào sống ở nhà Iimura, không phải cháu đã quên hẳn mẹ mình rồi sao? Cháu muốn quên đi cuộc sống nghèo khổ khi sống cùng mẹ cháu, nên đã cố gắng hết sức để trở thành người nhà Iimura, không phải sao? Tại sao lúc này cháu lại để tâm tới người mẹ mà cháu đã chối bỏ khi xưa vậy?”
“Chuyện đó...”
Câu nói của Yoshimi dừng lại giữa chừng.
“Anh Yoshimi chưa từng quên mẹ ruột của mình.”
Mutsuki nói như muốn biện hộ cho anh.
“Nhưng mẹ cháu...”
“Mutsuki à, cháu thật là một cô gái ngoan, biết nghĩ cho anh trai. Nhưng bây giờ cháu đừng nói gì cả.”
Sanae ngắt lời Mutsuki.
“Yoshimi này, cháu hãy tự mình nói ra bằng ngôn từ của cháu đi. Tại sao tới lúc này cháu lại định tìm lại mẹ?”
Yoshimi cúi đầu như cũ, không nói gì. Hagane rất muốn nói xen vào, nhưng anh gắng hết sức kiềm chế và đợi.
Cuối cùng Yoshimi cũng mở miệng.
“Cháu là một người ích kỷ. Tới lúc này, cháu muốn làm lại cuộc đời mình. Cháu muốn gặp lại mẹ cũng là vì điều đó.”
“Cháu nghĩ rằng nếu gặp lại mẹ thì cuộc đời cháu sẽ thay đổi ư?”
“... Vâng.”
“Cô nghĩ suy nghĩ đó không sai. Nhưng cháu đang nghĩ cuộc đời mình sẽ thay đổi theo hướng có lợi cho mình đúng không? Rằng cuộc đời sẽ thay đổi từ tình trạng khó khăn hiện tại sang một hướng tốt đẹp hơn?”
“...”
“Mọi việc liệu có suôn sẻ như vậy không nhỉ? Có thể mọi chuyện sẽ còn tệ hơn đấy. Không, cô có thể khẳng định luôn. Rằng gặp lại mẹ, cháu sẽ còn phải chịu đựng nhiều gian lao khổ sở hơn bây giờ nữa. Dù như vậy cháu vẫn muốn gặp lại mẹ ư?”
“... Không sao ạ. Cháu đã chuẩn bị sẵn tinh thần rồi.”
“Thế à. Thế thì cháu nghe cô kể chuyện ngày xưa một chút nhé. Là chuyện về mẹ cháu, bố cháu và cô.”
Mochiduki mang cho mỗi người một tách hồng trà. Sanae nhấp một ngụm rồi nói.
“Cô và Tsubaki - mẹ ruột của cháu - là bạn thân từ hồi cấp Hai. Cả hai cùng vào câu lạc bộ đồng ca, và đã luôn hát hò bên nhau, lên cấp Ba cũng học cùng. Lên đại học, cả hai vẫn muốn học cùng nhau, nhưng gia đình Tsubaki nghèo, họ không thể cho Tsubaki đi học đại học. Nếu được vào trường đại học về âm nhạc như nguyện vọng, thì cô ấy chắc đã là một ca sĩ nổi tiếng rồi. Khác với cô chỉ hát hò theo sở thích của một tiểu thư đỏng đảnh, giọng ca của cô ấy rất kỳ diệu. Nhưng sau khi tốt nghiệp cấp Ba, Tsubaki đã đi làm. Cô ấy vào làm ở Công ty Xây dựng Iimura.”
Ngay cả Hagane cũng biết sắc mặt của Yoshimi và Mutsuki đã thay đổi. Công ty Xây dựng Iimura là tên cũ của Rose Home mà.
“Ngay cả khi đã đi làm, Tsubaki vẫn không đánh mất nhiệt huyết với âm nhạc. Khi tiết kiệm được tiền, cô ấy liền đi nghe nhạc, và còn tham gia hát tại các dàn đồng ca không chuyên nữa. Hồi đó cô ấy thường xuyên liên lạc với cô. Cô ấy viết thư cho cô hầu như hằng tuần, nên cuộc sống của cô ấy, cô nắm rõ như lòng bàn tay.
Cả chuyện cô ấy có người yêu, cô ấy cũng kể trong thư. Cô ấy viết đó là người cùng công ty, rất dịu dàng và rất tốt. Cô ấy có vẻ hạnh phúc. Ban đầu cô cũng mừng cho cô ấy. Vì nếu Tsubaki hạnh phúc, thì đó là một việc rất tốt. Cả khi biết chàng trai đó à anh Fumihito, con trai của Giám đốc công ty, cô vẫn mừng. Nếu trở thành vợ Giám đốc, cô ấy sẽ không còn phải lo lắng chuyện tiền bạc nữa. Cô đã nghĩ đơn giản vậy đấy. Giờ nghĩ lại, thời đó cô thật ngây thơ không hiểu sự đời, phải không?
Mọi chuyện thay đổi từ khoảng nửa năm sau đó. Nghe nói anh Fumihhito được làm mối cho một người. Người đó là con gái của Giám đốc một công ty lớn nào đó. Đúng là kiểu hôn nhân kinh tế điển hình. Không may, anh ấy không phải một người mạnh mẽ đủ để chống lại bố mẹ. Chuyện kết hôn nhanh chóng được xúc tiến. Nhưng còn tồn tại một vấn đề. Đó là lúc đó Tsubaki đã mang thai Yoshimi rồi.
Những chuyện tranh cãi sau đó cô không muốn nhắc lại chi tiết nữa. Cuối cùng, anh Fumihito đã kết hôn theo quyết định của bố mẹ, còn Tsubaki thì nghỉ làm ở công ty. Đó là lúc hai người trao đổi hộp nhạc cho nhau. Tsubaki đã một mình sinh ra cháu.
Sau đó, cô không còn nhận được liên lạc từ cô ấy nữa. Cô đã làm hết cách để đi tìm cô ấy. Khi cô tìm thấy, cô ấy đang làm việc trong một quán rượu ở vùng ngoại ô. Cô ấy sống như một con sâu rượu. Dù cô đến tìm, cô ấy cũng không muốn gặp. Có lẽ vì cô ấy không muốn cô nhìn thấy tình cảnh khi đó của mình. Cô đã đứng trước cánh cửa căn hộ nhỏ cũ nát của cô ấy và gọi rất nhiều lần, nhưng cô ấy không trả lời. Cô chỉ nghe thấy tiếng khóc có vẻ là của một cậu bé còn nhỏ.
Cô đã đơn phương viết thư cho cô ấy một thời gian dài. Cô từng gửi cả tiền nữa, nhưng cô ấy lập tức gửi trả lại, nên cô chỉ viết thư. Ngoài việc đó ra, cô không thể làm gì khác cho cô ấy. Dù rằng cô ấy chưa từng hồi âm.
Nhưng có một lần duy nhất, cô nhận được thư của cô ấy. Cô ấy nói có việc muốn bàn bạc với cô, và nhờ cô tới gặp. Cô đã đi ngay. Tsubaki sau một thời gian dài không gặp thật gầy gò, tiều tụy. Giọng nói trong trẻo ngày nào cũng đã bị rượu phá hủy hoàn toàn. Việc cô ấy nhờ cô liên quan tới con trai cô ấy. Cô ấy nói không muốn Yoshimi phải sống cuộc sống như thế này thêm nữa. Cô ấy nói nếu cứ thế này, thằng bé rồi cũng sẽ hư hỏng, thế nên cô ấy muốn nó rời xa mình và lớn lên thật tài giỏi ở một nơi nào khác. Nghe vậy, cô bảo cô ấy, vậy thì hãy gửi cậu bé về với bố nó. Vì anh Fumihito có trách nhiệm phải nuôi dạy con ruột của mình.
Ban đầu, cô ấy nói không thể làm vậy. Nghe đâu cô ấy đã nhận tiền nuôi dưỡng đứa bé, với lời hứa sẽ cắt đứt mọi liên lạc, nên giờ không thể yêu cầu như thế nữa. Nhưng cô không chấp nhận điều đó. Thế nên tự cô đã tới gặp và nói chuyện với anh Fumihito. Cô kể hết, không giấu giếm về tình cảnh của Tsubaki và cuộc sống của Yoshimi hiện tại, và đề nghị anh ấy chính thức nhận con về nuôi với tư cách con đẻ của mình. Không biết vì anh ấy đồng tình với câu chuyện của cô, hay vì anh ấy run sợ trước thế lực của gia tộc Totomi đứng phía sau cô - vì công ty Iimura, à không, công ty Rose Home có quan hệ giao dịch với công ty của bố và ông nội cô mà - nên một thời gian sau anh Fumihito đã tiếp nhận cháu. Nhưng có một điều kiện. Đó là sau khi anh ấy đón nhận Yoshimi như một thành viên của nhà Iimura, thì anh ấy sẽ không bao giờ để Tsubaki gặp Yoshimi nữa. Sau khi giao cháu cho nhà Iimura, Tsubaki đã lập tức chuyển đi. Để Yoshimi không còn có thể trở về đó nữa.
Cô đã dõi theo bảo vệ cháu hệt như với mẹ cháu vậy. Nhìn từ bên ngoài, trông cháu có vẻ ngay lập tức quen thuộc với nhà Iimura, như thể cháu đã quên hẳn Tsubaki và hoàn toàn trở thành người nhà Iimura rồi vậy. Cháu tốt nghiệp, vào Rose Home, làm việc chăm chỉ, giống như không hề có chút băn khoăn lạc lối nào. Nhìn cháu như vậy, thực lòng cô đã thất vọng lắm. Cô nghĩ cháu phải lo lắng cho mẹ hơn, muốn gặp mẹ hơn thế cơ. Nhưng mà cô đã nhầm rồi.”
“Cháu...”
Yoshimi nói với vẻ khổ sở.
“Cháu sẽ không biện minh cho mình. Từ khi trở thành người nhà Iimura, cháu đã luôn cố quên đi mẹ mình. Cháu đã cố để không nhớ tới mẹ. Vào ngày cuối cùng, mẹ đã nói với cháu thế này.
‘Nếu con không muốn trở lại thế giới này, thì phải hoàn toàn trở thành người của bên đó. Hãy quên mọi chuyện ở đây đi. Đương nhiên là phải quên cả mẹ nữa.’
Cháu ghét thế giới mà mình từng ở đó. Cháu không muốn phải trở lại thế giới ấy lần nào nữa. Vì thế cháu đã luôn chú ý để bản thân không nhớ tới nó. Cháu không nhận ra rằng làm như vậy là sai, kết quả là giờ đây cháu trở nên như thế này.”
“Cháu nghĩ rằng mình đã sai, đúng không?”
“... Vâng.”
“Để sửa lại cái sai đó, có thể cháu sẽ phải trải qua những chuyện khổ sở vất vả hơn cả bây giờ nữa đấy.”
“Như lúc nãy cháu nói, cháu đã chuẩn bị tinh thần rồi ạ.”
“Thế à...”
Sanae gật đầu, hướng ánh mắt về phía Mochiduki. Mochiduki mang giấy bút ra, bà liền viết cái gì đó rất nhanh.
“Đây là nơi Tsubaki đang ở hiện tại.”
Được Mochiduki đưa cho mảnh giấy, Yoshimi chăm chú nhìn nó như muốn nuốt từng chữ.
“... Ở bệnh viện ạ?”
“Những vất vả tích tụ trong nhiều năm đã quật ngã cô ấy. Giờ cô ấy đang ở trong viện vì gan yếu.”
“Tình trạng hiện tại như thế nào ạ?”
“Cháu hãy đến và tận mắt nhìn xem. Cô không thể tự mình nói ra được.”
Trước câu nói ấy của bà, gương mặt Yoshimi cứng đờ lại. Nhưng rồi anh không nói gì, chỉ nhét tờ giấy vào túi quần bò rồi quay lại cúi đầu cảm tạ Sanae.
“Cảm ơn cô. Ân nghĩa này cháu sẽ không bao giờ quên ạ.”
“Thay vì nói lời cảm ơn vô nghĩa với cô, cháu còn việc khác nên làm hơn mà, phải không?”
“Vâng... Mutsuki, em đánh xe ra bây giờ giúp anh được không?”
“Dạ được.”
Mutsuki gật đầu, sau đó cô hướng ánh mắt quan tâm về phía Hagane.
“Tôi tự về một mình được, cô đi với anh ấy đi.”
Nghe Hagane nói, Mutsuki gật đầu lần nữa rồi cùng Yoshimi ra khỏi phòng trà.
“Chuyện hôm nay cô cảm ơn cháu nhé, Kou-chan. Một trong những điều lo lắng lâu nay của cô đã được giải quyết rồi.”
“Cô nghĩ sau hôm nay mọi chuyện sẽ thế nào ạ?”
“Không biết nữa, cô đâu có thể biết trước được vận mệnh của người khác. Mà này, cô vừa tậu được một hộp nhạc mới đấy, muốn xem thử không?”
“Hôm nay thì thôi ạ. Cháu mệt rồi. Cháu về đây.”
Nói rồi Hagane đứng lên. Lúc đó, bất chợt anh nghĩ ra một chuyện.
“Tên của lâu đài này là..”
“Người cho cô biết sự kỳ diệu của hộp nhạc cũng chính là Tsubaki.”
Sanae nói.
“Đó là thời bọn cô học cấp Ba. Cô ấy đã dẫn cô tới một cửa hàng có thể nghe hộp nhạc cổ. Đó cũng là lần gặp gỡ đầu tiên giữa cô và những hộp nhạc. Vì thế, lâu đài này được đặt tên từ lòng biết ơn của cô đối với cô ấy.”
“Lâu đài Camellia.”
“Camellia” là tên tiếng Anh của Tsubaki.
“Mong là mối quan hệ giữa anh Yoshimi và cô Tsubaki sẽ tốt hơn.”
Hagane nói.
“Cháu và Mutsuki cũng vậy.”
Sanae đáp lại. Hagane chỉ khẽ lắc đầu.