← Quay lại trang sách

Chương 8

Anh về tới nhà lúc hơn bảy giờ. Bị bỏ qua việc đi dạo và bữa chiều, Stella có vẻ thất vọng và bất mãn nhảy lên người anh.

An ủi chú chó đang vùng vằng giận dỗi xong, anh định chuẩn bị bữa tối thì chuông cửa reo vang.

“Chào anh, tôi là Miyatake đây. Tôi đến vì chuyện chiếc hộp nhạc...”

Tiếng nói phát ra từ ống nghe.

Sau khi anh bắt Stella vào trong nhà như mọi khi rồi mới ra mở cửa, anh thấy trước cửa có Masumi và một người phụ nữ chừng hơn 60 tuổi, mặc một chiếc vest màu xám khói đang đứng đó.

“Đây là mẹ tôi.”

Sau câu giới thiệu của Masumi, người phụ nữ cúi đầu chào thật thấp.

“Về chiếc hộp nhạc này...”

Masumi đưa chiếc hộp các tông trong tay ra.

“Tôi đã quyết định từ bỏ việc sửa nó. Nhưng mẹ tôi nói muốn giữ nó làm kỷ niệm nên tôi cũng không bán nữa. Rất xin lỗi anh.”

“Ồ, thế ạ...”

Hagane hơi bối rối vì thấy họ đi cả hai người tới chỉ để thông báo chuyện đó.

“Nhưng mẹ tôi nói bà rất muốn nghe bản nhạc từ chiếc hộp nhạc này. Anh có biết nó là bản nhạc nào không ạ?”

“Biết chứ. Nó là một bài dân ca Ireland tên là Believe me, if all those endearing young charms”.

“Believe me...”

Mẹ của Masumi thì thầm nhắc lại.

“Đó là bản nhạc như thế nào ạ?”

“Cái đó... chị chờ chút. Tôi nghĩ là tôi có thể cho chị và bác nghe được.”

Hagane mời hai mẹ con vào phòng làm việc, rồi anh lấy một chiếc hộp vuông vắn đặt trên giá xuống.

“Đây là một chiếc hộp nhạc cùng loại với chiếc hộp nhạc của chị, hiện đang được bày bán trên thị trường. May là tuy đĩa bị mốc nhưng không bị hỏng, nên có thể nghe được bằng chiếc hộp nhạc này.”

Hagane tháo đĩa từ chiếc hộp nhạc Masumi mang đến, cài vào hộp nhạc của mình và bật công tắc.

Vì chỉ là một chiếc đĩa 4,5 inches nên âm thanh của nó không có độ sâu. Nhưng so với những hộp nhạc đồ chơi, thì âm thanh của nó mạnh mẽ hơn nhiều, vang khắp phòng làm việc. Sau khi nghe được vài câu, mẹ của Masumi nói.

“Chính là nó, chính là bản nhạc này.”

“Gì cơ mẹ?”

Masumi hỏi.

“Trước khi ông mất, ông đã ngồi trước bàn thờ và ngâm nga bài này bằng âm mũi. Lúc đó mẹ chưa nghe bản nhạc này bao giờ, nên cũng không biết tiêu đề. Đúng là bản nhạc này rồi. Nhưng tại sao ông lại phá hỏng hộp nhạc này nhỉ?”

“Người làm hỏng hộp nhạc này là bố của bác ư?”

“Đúng vậy, nghe Masumi kể thì linh kiện bị mất là một mảnh kim loại giống với chiếc lược, tôi đã nhớ ra ngay. Hồi tôi còn nhỏ, tôi thấy bố tôi vứt một thứ gì sáng lấp lánh ra vườn, nên một lúc sau tôi đã đi nhặt nó về. Nó là một mảnh kim loại giống với chiếc lược, mà khi gảy thì sẽ phát ra tiếng pinh pinh. Sau đó không biết tôi cũng đánh mất nó tự khi nào, không ngờ đó lại là linh kiện của hộp nhạc... Vậy nghĩa là bố tôi không muốn nghe bản nhạc này nữa ư? Nếu thế thì tại sao trước bàn thờ ông ấy lại...”

“Bản nhạc này vốn được phổ nhạc từ một bài thơ của một nhà thơ Ireland tên là Thomas Moore.”

Hagane giải thích.

“Nội dung là một bài hát về tình yêu. Đại ý là, sau này dù sắc đẹp tuổi trẻ của em có tàn phai, anh vẫn sẽ yêu em như bây giờ... Bác sao thế ạ?”

Đột nhiên mẹ của Masumi bắt đầu khóc thổn thức.

“... Hóa ra... hóa ra chuyện là như vậy...”

“Chuyện gì cơ ạ?”

Masumi hỏi.

“Ông con lúc đó đang xin lỗi bà, vì ông đã không thực hiện theo lời bài hát được.”

“... Ồ.”

Nét mặt Masumi giống như cô đã hiểu ra. Sau đó, cô giải thích với Hagane.

“Ông ngoại tôi ly hôn với bà ngoại vì ông ngoại tình. Bà ngoại tôi nghe nói không lâu sau đó đã qua đời vì ốm bệnh...”

“Sau khi mẹ tôi mất, bố tôi rất buồn rầu. Ông cũng lập tức chia tay với đối tượng ngoại tình của mình... Ông đã vứt linh kiện của hộp nhạc ra vườn chính trong khoảng thời gian đó. Chắc là ông đã rất hối hận vì đã tự mình cắt đứt duyên nợ với mẹ tôi - người ông đã thề nguyền sẽ mãi mãi yêu thương trân trọng. Thế nên ông mới làm thế để không bao giờ nghe được bản nhạc này lần nữa.

Tôi rất hận bố vì ông đã đuổi mẹ đi. Nhất là ngay sau đó mẹ lại bệnh mất, nên tôi không thể tha thứ cho ông được. Nhưng, người không thể tha thứ cho việc đó nhất có lẽ chính là bản thân ông. Vì thế, khi biết ngày chết của mình đã gần kề, ông mới ngồi trước bàn thờ để hát bài hát đó. Ông hát cho mẹ tôi nghe như người ta niệm kinh Phật vậy.”

“Ở bàn thờ nhà mình đâu có bài vị của bà hả mẹ. Mộ của bà cũng ở nơi khác.”

“Là do ông ngoại không nghĩ ra nơi cầu nguyện và cách thức cầu nguyện đấy. Bởi ông là người vụng về mà.”

“Nhưng ông còn bảo sau khi ông mất thì hãy đem bán hộp nhạc này đi.”

Masumi có vẻ vẫn còn đang bất mãn.

“Nếu là chuyện đó, thì tôi nghĩ là tôi hiểu được.”

Hagane nói.

“Ông chị bảo bán hộp nhạc đi, không phải là bán để lấy tiền, mà chắc ý là bán đi cho rảnh. Vì mọi người đã không cần tới nó vào việc gì nữa rồi.”

“Tôi không bán! Tôi không bao giờ bán!”

Mẹ Masumi vừa khóc vừa ôm chặt chiếc hộp nhạc.

“Mẹ...”

Hagane im lặng nhìn hai mẹ con họ, cuối cùng anh nói.

“Bác không bán cũng được, nhưng mà cho cháu mượn một chút được không?”

“Cậu định làm gì?”

“Cháu sẽ sửa nó. Để bác có thể nghe bản nhạc này bất cứ khi nào mình muốn.”

“Nhưng mà phí sửa...”

“May là cháu sắp được nhận miễn phí một chiếc lược thép có thể sử dụng làm linh kiện thay thế được. Nên chi phí sửa sẽ là... khoảng 5 ngàn yên là đủ ạ.”

“5 ngàn yên ư... Nếu là từng đó thì...”

“Rất mong anh giúp cho!”

Mẹ của Masumi cúi đầu thật thấp.

“Cảm ơn anh rất nhiều. Nhờ anh giúp cho ạ.”

Chuyện chiếc lược thép miễn phí đương nhiên là chuyện bịa. Hagane định tháo lược thép từ chính chiếc Reuge của mình ra.

Anh nghĩ, mình thật là một thằng khờ hết thuốc chữa.

Hagane bật nhạc thêm lần nữa.

Lấp lánh cùng đóa hoa xuân...

Đột nhiên, hình ảnh Yoshimi đang ngồi xe hướng về phía mẹ ruột, và bóng dáng Mutsuki đang lái xe hiện lên trước mắt anh.

Anh nghĩ, mọi chuyện nên như vậy.