Phần V - Chương 1 & 2
Anh nghe thấy tiếng ve sầu đầu tiên trong năm vang lên. Cuối tháng Sáu, một ngày tạnh ráo giữa mùa mưa.
Mùa hè lại đến.
Ngày hôm đó, Hagane đã lên xe bus.
Khách trên xe ngoài anh ra còn hai người nữa. Anh ngồi xuống dãy ghế cuối cùng, cố gắng tập trung chú ý vào cảnh sắc bên ngoài. Không có dấu hiệu cho thấy trống ngực anh sắp đập mạnh.
Để chiếc túi đang đeo từ vai xuống không bị bẹp, anh đặt nó xuống ghế ngồi. Bên trong có cả núi anh đào tươi.
Hình như nắng đã mạnh lên khá nhiều. Bóng chiếc xe hắt trên đường rất sẫm.
Anh đặt tay lên túi trên ngực áo. Một cảm giác cứng cứng truyền tới tay và ngực anh. Anh đưa ngón tay vào túi, lấy nó ra.
Một mặt dây nối với sợi dây màu vàng. Từ sâu bên trong viên thủy tinh pha lê có nhiều mặt cắt ấy, có thể nhìn thấy một chiếc lược thép và trục quay nhỏ.
Khi anh kéo cái chốt ở phía sau bằng móng tay, trục quay bắt đầu quay vòng. Nhưng vì tiếng động cơ của xe bus khá ồn, nên âm thanh từ nó phát ra không đến được tai anh.
Anh cất mặt dây vào túi, một lần nữa tập trung chú ý vào cảnh sắc bên ngoài.
Nhưng anh không thể ngồi vậy mà không suy nghĩ điều gì. Lúc định thần ra thì anh đã nghĩ ngợi rồi. Nghĩ về anh Yoshimi, nghĩ về Hiromi, về Mutsuki và về quá khứ không thể rũ bỏ mà sắp tới đây anh phải đối diện.
Những ý nghĩ tản mạn, không bao giờ chịu quy về một mối. Nó cứ lan ra tối đen, như những đám mây mưa, cố bao phủ trái tim Hagane. Hagane khẽ lắc đầu.
Mình không muốn nghĩ gì cả. Không muốn cảm thấy gì cả. Giá mà ý thức về bản thân mình cứ thế tiêu tan đi... Anh cầu ước như vậy.
Nhưng Hagane vẫn nghĩ. Và vẫn nhớ ra. Nhớ ra rất nhiều sự kiện đã xảy ra liên tiếp từ mùa xuân năm nay.
Chương 2“Cuối cùng, anh Yoshimi đã ở lại viện chăm bệnh cho mẹ ạ.”
Mutsuki đặt tách hồng trà xuống, nói.
“Anh ấy thuê một căn hộ cho thuê theo tuần gần đó, bảo rằng sẽ luôn ở bên cạnh mẹ.”
“Tình trạng bệnh của mẹ anh ấy thế nào?”
Nghe Hagane hỏi, một lớp mây đen phủ lên gương mặt Mutsuki.
“Không được tốt ạ. Nghe bác sĩ nói thì chỉ còn chừng nửa tháng nữa thôi. Hình như căn bệnh xơ gan của bác ấy tiến triển rất nhanh. Nhưng đầu óc bác ấy thì vẫn tỉnh táo, bác ấy rất vui vì anh Yoshimi tới thăm. Dù bác ấy đã cắt đứt mối liên hệ với con trai, nhưng quả nhiên bác ấy vẫn luôn quan tâm tới anh ấy. Bác hỏi anh ấy sống có vui không, có bị ốm đau gì không... Hệt như hỏi trẻ con vậy đó.”
Giọng nói của Mutsuki hơi rưng rưng.
“Anh Yoshimi cũng chỉ gật đầu vâng, vâng, chẳng nói được gì. Dù chắc là anh ấy có nhiều điều muốn nói lắm.”
Một buổi chiều đầu tháng Tư, thời tiết vẫn còn hơi lạnh, giờ đó mà tới quán cà phê ngoài trời thảnh thơi nói chuyện thì hơi sớm. Nhưng Mutsuki nói muốn ra ngoài uống trà. Thế nên Hagane cũng ngồi xuống chiếc ghế đặt ngoài trời. Lúc nào cũng vậy. Mutsuki muốn, Hagane làm theo. Người rủ ra quán này cũng là Mutsuki.
Mutsuki tiếp tục kể về anh trai và mẹ ruột của anh mình. Cô mặc chiếc áo khoác màu hồng anh đào, quần jeans xanh, đôi môi cử động không ngừng cũng nhuộm màu anh đào đậm. Mái tóc dài buông từ vai xuống ngực, thỉnh thoảng đung đưa trước gió nhẹ. Đôi tay, và đôi đồng tử cũng cử động vô cùng hoạt bát, như đôi môi cô vậy. Vừa nhìn cô, Hagane vừa nghĩ.
Mình nên làm thế nào đây?
“Anh Yukinaga?”
“...Gì cơ?”
“Anh sao vậy? Anh vẫn chưa khỏe ạ?”
“... À không, không phải vậy.”
Có lẽ mình đã tới giới hạn rồi, Hagane nghĩ. Anh những tưởng khi vấn đề giữa Yoshimi và mẹ ruột của anh được giải quyết, thì Mutsuki sẽ không còn quan tâm đến mình nữa, nhưng anh đã nhầm. Cô vẫn tới tìm anh như trước, vẫn đưa anh đi khắp nơi. Không có gì thay đổi cả.
Hagane không chịu nổi tình trạng này nữa.
“Chúng ta dừng lại thôi nhỉ?”
“Dừng lại cái gì cơ ạ?”
“Dừng việc gặp nhau như thế này. Tôi thấy khổ sở quá.”
“Tại sao? Anh ghét phải gặp tôi ư? Anh... ghét tôi sao?”
“Không phải thế. Ngược lại là khác. Nếu cứ thế này...”
Anh thấy khổ sở nếu phải nói tiếp.
“Nếu cứ thế này? Anh nói cho tôi biết đi, nếu cứ thế này thì chuyện gì sẽ xảy ra?”
Ánh mắt Mutsuki thúc ép anh. Một ánh mắt mạnh mẽ, không cho phép anh lảng tránh. Hagane đành chịu thua.
“... Nếu cứ thế này, tôi sợ là... tôi sẽ thích em mất.”
Trước câu nói của Hagane, Mutsuki nín thở vì ngạc nhiên. Anh cảm thấy trong khoảnh khắc, thời gian như ngừng trôi.
Cuối cùng Mutsuki nói.
“Anh có thể thích em mà.”
“Em đừng nói đùa.”
“Em đâu có đùa. Sao anh lại nghĩ là em nói đùa?” Mutsuki nổi giận.
“Không, đó là lời nói đùa không vui chút nào. Chuyện đó vốn dĩ không được phép xảy ra.”
“Tại sao? Nếu là về bệnh của anh, thì em đã biết rõ và cũng đâu có bận tâm...”
“Không phải vậy. Không phải chuyện đó.”
Hagane cắt ngang lời Mutsuki. Quả nhiên anh phải kể cho cô nghe rồi.
“Đó là một chuyện tôi không được phép làm.”
“Tại sao?”
“Vì tôi là kẻ giết người.”
Câu nói của Hagane khiến Mutsuki đông cứng người lại.
“Tôi đã giết người. Một người như tôi không được phép yêu thương người khác.”
“Giết người ư... rốt cuộc chuyện là thế nào...?”
Tới nước này rồi thì không rút lại được nữa. Hagane bắt đầu kể.
“Đó là chuyện năm tôi 12 tuổi. Khi đó là cuối tháng Sáu. Đang giữa mùa mưa, mực nước ở con sông gần nhà tôi dâng lên khá nhiều. Một Chủ nhật tạnh ráo, tôi đã ra sông chơi. Dòng chảy của sông khác hẳn mọi khi khiến tôi rất thích thú, tôi đã muốn xuống đứng giữa dòng nước xem sao. Thế là tôi thò chân vào nước, rồi bị trượt. Trong chớp mắt, tôi đã bị dòng chảy nhấn chìm, bị cuốn trôi đi.”
Hagane nhớ lại giây phút anh vùng vẫy điên cuồng trong dòng nước ấy. Nước chui vào mũi, vào miệng anh không chút nể nang, chặn hơi thở của anh. Anh không thể dừng lại nơi nào do dòng chảy quá nhanh, bị dòng nước đùa giỡn như một chiếc lá cây. Trước sức mạnh thiên nhiên dữ dội, anh không thể làm gì cả.
Cứu với, cứu với... Anh kêu không ra tiếng, gắng hết sức quẫy đạp.
Có cái gì đó đã nắm lấy cánh tay anh. Và rồi anh được kéo mạnh lên.
“Khi tỉnh dậy, tôi đã ở trong bệnh viện. Một người đi ngang qua đó đã lao xuống sông kéo tôi lên. Tôi đã được cứu sống. Nhưng chính người cứu tôi lại bị đuối nước. Lần này bản thân người đó bị dòng chảy đập vào chân làm cho chới với và bị ngã. Không may, người đó bị đập đầu vào tảng đá dưới lòng sông và bất tỉnh, rồi cứ thế bị nước cuốn đi. Ngày hôm sau thì người ta tìm thấy thi thể của người đó.”
Trong lúc kể, anh luôn cụp mắt xuống. Vì anh sợ phải nhìn thấy phản ứng của Mutsuki.
Kể xong, cuối cùng anh cũng ngước mắt lên. Mutsuki đang nhìn anh chăm chú.
“Người chết là bố của một học sinh cùng lớp tôi. Đứa trẻ đó đã cùng tôi ra sông chơi, và tận mắt thấy bố mình cứu người khác rồi bị chết đuối.
Ngày đầu tiên đi học sau khi ra viện, đứa bé đó đã gọi tôi là đồ sát nhân.”
Đồ sát nhân... Hagane nhớ lại hình ảnh đứa bé vừa khóc vừa trừng trừng nhìn mình đầy căm hận, hét rất to điều đó.
Hình ảnh mà cả đời này anh không quên được.
“Anh sai rồi.”
Mutsuki nói.
“Người đó chết không phải do lỗi của anh. Không phải do anh giết.”
Hagane nghĩ, quả nhiên cô sẽ nói thế.
“Những người đã nghe câu chuyện này đều nói cùng một câu như vậy. Rằng đó không phải là lỗi của cậu, không phải do cậu giết, tất cả chỉ là tai nạn...”
Hagane lắc đầu.
“Nhưng đó là cách nhìn của những người không liên quan. Đối với gia đình người đã mất, tôi chính là kẻ giết người. Tôi là tên tội phạm mà cả đời này họ không thể tha thứ. Em nói cùng một điều như vậy, là vì em cũng chỉ là người ngoài. Khoảng cách này không thể lấp đầy được.”
“Chuyện đó...”
Mutsuki có vẻ muốn nói gì, nhưng cô đã không nói được thành lời.
“Giờ thì em hiểu rồi phải không? Kẻ giết người không được phép yêu thương người khác. Nhất định không được phép. Vì thế mà mẹ cũng đã không tha thứ cho tôi.”
“Mẹ? Mẹ của anh Yukinaga ư?”
“À, ờ...”
Anh đã lỡ miệng. Riêng chuyện về mẹ, anh không muốn kể chút nào. Hagane tìm cách lấp liếm.
Lúc đó, có tiếng chuông gọi tới trên điện thoại di động. Là điện thoại của Mutsuki.
Cô lấy nó từ trong túi ra, rồi từ chối cuộc gọi.
“Anh Yukinaga này, có thể em không giỏi diễn đạt ý mình lắm, nhưng em...”
Lại là tiếng chuông điện thoại. Trước âm thanh thúc giục, nét mặt Mutsuki trở nên sắc lạnh.
“Đúng lúc này lại có chuyện gì thế nhỉ... Anh chờ em một lát nhé.”
Vừa nói, Mutsuki vừa nhận cuộc gọi.
“A lô, xin lỗi nhưng bây giờ...”
Câu nói dở của Mutsuki chợt dừng lại. Biểu cảm trên khuôn mặt đang áp điện thoại vào tai của cô thay đổi trông thấy.
“... Nói dối... là nói dối đúng không?.... Chuyện, chuyện đó... Ở đâu? Anh ấy đang ở đâu?”
Cô lấy bút bi từ trong túi xách ra, viết gì đó lên trên tờ hóa đơn đặt trên bàn. Ngón tay cầm bút của cô run rẩy.
“... Em biết rồi. Em sẽ tới ngay.”
Nhưng sau khi ngắt điện thoại, Mutsuki vẫn không cử động. Hình như cô không cử động được.
“Có chuyện gì vậy?”
Trước câu hỏi của Hagane, Mutsuki trả lời bằng giọng run run.
“Anh Hiro... bị ngã từ sân ga xuống đường tàu...”
“Hả?”
Hiro, tức là Hiromi, con trai thứ hai của nhà Iimura, hiện đang là Giám đốc của Rose Home.
“Anh ấy ngã từ sân ga xuống, bị tàu điện cán...”
“Có bị thương nặng không?”
“Em không biết. Em phải đi...”
Mutsuki đứng dậy. Cô đụng phải bàn, cốc trà trên đó suýt đổ.
“Em không sao chứ?
“Vâng... Em phải đi ngay thôi.”
Ánh mắt của Mutsuki thẫn thờ. Có vẻ cô bị thông báo bất ngờ đó làm mất bình tĩnh.
Mutsuki tới bằng ô tô. Nhưng anh nghĩ, để cô lái xe trong trạng thái này rất nguy hiểm. Hagane đọc dòng chữ viết trên tờ hóa đơn. Đó là tên bệnh viện.
“Chúng ta đi taxi đi. Ô tô thì cứ để ở bãi đỗ xe là được.”
Anh thanh toán, gọi một chiếc xe taxi đang chạy gần đó. Anh leo lên xe cùng với Mutsuki, nói cho bác tài xế tên của bệnh viện. May là bác tài xế biết bệnh viện nằm ở đâu.
Mutsuki không nói gì. Nhưng môi cô run run, thầm thì không thành tiếng điều gì đó.
Hagane đọc được cử động môi của cô. Cô đang nhắc đi nhắc lại từ “tại sao”.
Tại sao?
“Em đừng lo lắng, anh ấy nhất định không sao đâu.”
Dù trong lòng anh biết rằng những lời an ủi không căn cứ chỉ là vô nghĩa, nhưng Hagane không thể ngăn mình nói câu đó. Mutsuki mà anh biết là một cô gái luôn luôn tràn đầy sinh khí, quyết đoán, mạnh mẽ, không bao giờ mất tinh thần trước bất kỳ điều gì. Vậy mà lúc này, cô run rẩy sợ hãi, như một đứa trẻ bị vứt bỏ trên cánh đồng hoang.
Cô ấy yếu đuối đến thế này ư? Lần đầu tiên anh thấy một Mutsuki mà anh chưa từng biết đến bao giờ. Bất giác anh vươn tay ra định nắm lấy tay cô, nhưng giữa chừng thì dừng lại.
“Tại sao...”
Lời thầm thì của Mutsuki đã thành tiếng.
“Tại sao lại làm điều dại dột như vậy...”
“Điều dại dột?”
Thấy Hagane hỏi, cô quay mặt hướng sang anh. Đôi mắt cô đỏ bừng.
“Nghe nói... anh Hiro đã... tự mình nhảy xuống đường tàu...”