← Quay lại trang sách

Chương 3

Về sau họ mới biết, tin tức mà Mutsuki nhận được đó có sai lệch một chút.

Khoảng mười giờ sáng ngày hôm đó, Hiromi lúc đó đang đứng trên sân ga đã bước lên phía trước như thể bị tiếng thông báo “Tàu sắp tới bến” mời gọi, rồi rớt xuống đường tàu. Nhìn thấy cảnh đó, bác nhân viên nhà ga đã lập tức nhảy xuống, kéo Hiromi đang lồm cồm ở đó vào cái khe bên dưới sân ga. Tàu điện tiến vào nhà ga ngay sau đó.

Kết cục, anh ta chỉ bị gãy xương khi rớt xuống đường tàu mà thôi. Bác nhân viên nhà ga cũng không bị thương, sáng hôm sau báo đã đăng bài với tiêu đề Một người đàn ông rơi từ sân ga xuống, nhân viên nhà ga cứu hộ trong tích tắc.

Chạy tới bệnh viện, được thông báo rằng tính mạng của anh trai không bị đe dọa, Mutsuki ngồi xuống và bật khóc ngay ở đó. Hagane lưỡng lự, nhưng vẫn ôm lấy vai cô, dìu cô lên ghế ngồi.

Ở bệnh viện đã có vài nhân viên công ty Rose Home đến trước. Mọi người đều có nét mặt bối rối.

Vẫn chưa có ai vào phòng bệnh. Có vẻ nhân viên cũng lưỡng lự vì tình huống tai nạn khá đặc biệt nên chưa dám vào gặp mặt. Cuối cùng, Mutsuki vào phòng bệnh một mình.

Hagane đứng đợi bên ngoài cùng các nhân viên.

“Việc liên lạc với phu nhân Giám đốc thì phải làm sao đây ạ?”

Một nhân viên nam trẻ tuổi tóc dài hỏi người đàn ông có vẻ là cấp trên của anh ta.

“Chuyện đó anh không biết.”

Vị sếp lắc đầu.

“Nhưng dù thế nào cũng phải báo chứ ạ...”

“Anh làm sao tự mình báo cho phu nhân được.”

Thấy cấp trên nói với vẻ bực bội, nam nhân viên trẻ không dám nói thêm gì nữa.

“Nhiều người ở đây cũng không giải quyết được gì. Thôi anh ở lại, các chú về công ty cả đi.”

Trước lệnh của cấp trên, nhân viên hơi bối rối nhưng vẫn ra khỏi bệnh viện.

Người đàn ông ở lại quay qua nói chuyện với Hagane.

“Xin lỗi, nhưng anh là gì của cô Mutsuki ạ?”

“À, tôi là...”

Hagane ngập ngừng vì không biết phải nói ra sao.

“Ừm... tôi là người quen của cô ấy. Tôi ở cạnh cô ấy đúng lúc có điện thoại gọi đến, nên tôi đã đi theo cô ấy đến đây.”

“Thế ạ. Vậy thì cảm ơn anh.”

Người đàn ông cúi đầu thật sâu. Đó là cử chỉ của một người đã quen cúi đầu. Trên tấm danh thiếp anh ta đưa cho anh có ghi “Rose Home - Giám đốc điều hành - Usuda Jinkichi”.

“Chắc là cô Mutsuki đã ngạc nhiên lắm.”

“Vâng.”

“Chúng tôi cũng đã rất ngạc nhiên. Không nhờ Giám đốc lại phải chịu dồn ép tâm lý đến thế.”

Hagane cảm thấy người đàn ông này đang tìm cách khơi gợi câu chuyện về đời tư của Hiromi. Những chuyện như thế, nếu có thể, anh không muốn nghe chút nào. Nhất là từ miệng một người chẳng phải người nhà của Hiromi như thế.

Nhưng anh ta đã bắt đầu câu chuyện.

“Chuyện xảy ra thế này, ngẫm lại mới thấy cũng là lẽ đương nhiên. Gần đây, Giám đốc lúc nào cũng như thể sắp bùng nổ tới nơi. Anh trai Yoshimi của Giám đốc đã chối bỏ vị trí theo cách đó, khiến Giám đốc phải tiếp nhận công ty, hẳn là áp lực lớn lắm. Chắc anh ấy cảm thấy rối bời bởi sứ mệnh duy trì và phát triển công ty lớn mạnh hon. Thực tế, anh ấy đã làm rất tốt. Anh đứng đầu tàu để chỉ huy việc kinh doanh, và cố gắng gấp đôi người khác trong việc phát triển sản phẩm mới, tóm lại, làm việc gì anh ấy cũng nghiêm túc dốc hết sức lực. Có lẽ tất cả những cái đó đều là để phục thù anh Yoshimi. Vì anh ấy vẫn thường nói như một câu cửa miệng rằng anh ấy không giống như anh trai, sẽ không vứt bỏ công việc giữa chừng mà.”

“Anh trai tôi đã trốn chạy. Trốn chạy khỏi trách nhiệm và nghĩa vụ được giao cho mình. Anh quay lưng với tất cả những trách nhiệm xã hội, giam mình trong ngôi nhà mà bố tôi để lại cho anh.”

Hagane cũng đã trực tiếp nghe những lời Hiromi phê phán anh trai mình.

“Tôi đã thay anh ấy tiếp nhận tất cả. Tôi đang thực hiện nghĩa vụ cả với công ty, và nghĩa vụ với tư cách trụ cột của gia đình. Tôi tiếc cả thời gian ngủ, để làm tròn mọi việc.”

“Chuyện này tôi kể cho riêng anh thôi nhé. Công ty tôi vốn thành tích kinh doanh cũng không tệ lắm đâu. Hồi anh Yoshimi còn làm Giám đốc, doanh thu và lợi nhuận ròng của công ty chúng tôi không hề thua kém các công ty cùng ngành khác. Thậm chí có lẽ còn cao hon. Nhưng Giám đốc hiện tại chưa hài lòng với điều đó. Anh ấy luôn nói với mọi người xung quanh rằng, lợi nhuận còn có thể cao hon, công ty còn có thể phát triển hơn, nên mọi người phải cố gắng hơn nữa. Giám đốc luôn năng nổ đi đầu, nên nhân viên cũng phải cố gắng theo. Nhờ thế thành tích kinh doanh đã tăng lên. Nhưng đồng thời nhân viên cũng mệt mỏi hơn. Gần đây, rất nhiều nhân viên bị kiệt quệ sức khỏe vì công việc, nhiều người đã nghỉ việc với lý do không chịu đựng nổi nữa. Bản thân tôi gần đây cũng bị đau dạ dày, bác sĩ bảo đó là bệnh viêm dạ dày do căng thẳng.”

Usuda vừa nói vừa xoa xoa vùng bụng của mình.

“Chính Giám đốc gần đây cũng không khỏe, không ngủ được, vai đau mỏi, chán ăn. Nhưng hình như anh ấy không định đi khám bác sĩ, dù tôi nghĩ nên tới khám thử một lần xem thế nào. Lần này may là không nguy hiểm tới tính mạng, nhưng có khi đây sẽ là cơ hội tốt để anh ấy…”

Cửa mở, Mutsuki bước ra. Usuda vội vã ngậm miệng lại.

“Không ổn... Anh ấy không nói gì cho em cả.”

Nét mặt của Mutsuki tối sầm.

“Em hỏi gì anh ấy cũng không trả lời. Chỉ thẫn thờ nhìn bức tường. Em chưa thấy anh ấy như thế bao giờ...”

“Lúc này anh ấy đang sốc vì những gì chính bản thân mình làm ra đấy. Em nên cho anh ấy thời gian.”

Hagane nói. Mutsuki nhìn xuống, không trả lời.

Họ nghe thấy tiếng dép lê đang bước nhanh trên hành lang tới gần.

“Anh ấy có sao không?”

Là con trai thứ ba nhà Iimura, Takumi. Cậu ta vẫn giống như mọi khi, mái tóc nhuộm bạc, râu mọc tự nhiên, quần jeans rách, áo khoác da và vô số đồ trang sức đeo trên ngón tay, tai và cổ. Nghe Mutsuki kể lại trạng thái hiện tại, cậu ta vừa xoắn xoắn tóc vừa nói.

“Chuyện phiền phức rồi đây.”

“Phiền phức là thế nào ạ?”

Mutsuki cao giọng.

“Thôi đừng vặn vẹo nữa. Chính em cũng nghĩ chuyện này thật phiền phức còn gì. Ví dụ như, tiếp theo đây sẽ phải lo chuyện vận hành công ty thế nào chẳng hạn.”

“Giờ đâu phải lúc nghĩ tới việc đó?”

“Chính là lúc nghĩ tới đấy. Em nghĩ sẽ ra sao nếu người đứng đầu của công ty, một người lãnh đạo đột nhiên mất đi hả?”

“Anh Hiro đâu có mất đi. Anh ấy hoàn toàn khỏe mạnh, chỉ bị gãy xương chân thôi.”

“Thế giờ anh ấy có quay lại công ty ngay được không?”

Bị Takumi vặn, Mutsuki không tìm được lời lẽ đáp lại.

“Việc của công ty tôi sẽ cố gắng thu xếp ạ.”

Usuda nói.

“Tôi nghĩ nên để Giám đốc thong thả an dưỡng thì hơn.”

“Ừm, tạm thời thì đành phải vậy thôi. Em đã gọi cho anh Yoshimi chưa?”

“... Chưa ạ.”

“Không nên gọi cho anh ấy thì hơn. Giờ nên để anh ấy yên tĩnh ở bên đó. Vì dù anh ấy có về đây chắc cũng không giúp được gì.”

Trước câu nói của Takumi, Mutsuki khó chịu lườm anh.

“Đừng có giận. Anh chỉ nói sự thật thôi. Cả anh Yoshimi và anh Hiromi giờ đều không làm gì được. Còn anh không phải người công ty Rose Home, anh cũng không định bỏ mặc công ty của mình để về đây đâu. Như vậy thì... Mutsuki, em phải chuẩn bị tinh thần đi là vừa.”

“Về chuyện gì ạ?”

“Ý anh là chỉ còn lại mình em thôi.”

Takumi nói.

“Chắc chắn mẹ sẽ giao lại công ty cho em.”

“Không thể nào.”

“Anh biết mẹ nghĩ gì trong bụng đấy. Nên tranh thủ lúc này mà chuẩn bị dần đi.”

Takumi hướng ánh mắt nhiều ẩn ý về phía Hagane.

“Cả cậu nữa đấy, nhà phục chế ạ.”