Chương 4
“Quả nhiên, nói thế này nghe có vẻ hơi thiếu trách nhiệm, nhưng mà quả nhiên mọi chuyện đã xảy ra như vậy rồi sao?”
Nghe câu chuyện của Hagane, Mitsuhashi vừa quay nghịch chiếc bút kim tinh trên tay vừa nói.
“Lần đó, là anh nói tới Hiromi ư?”
Hagane hỏi.
“Lần trước, khi tôi bị những lời nói của Hiromi làm mất tinh thần và chạy trốn tới đây, bác sĩ đã nói ‘Anh trai cô ấy đang trong tình trạng nguy hiểm hơn cả anh.’ Lúc đó tôi đã tin chắc là anh đang nói tới Yoshimi chứ không phải Hiromi.”
“Đúng vậy, tôi đã để ý tới Hiromi. Trước đây, có lần tôi đã gặp một bệnh nhân giống như vậy. Cậu có biết căn bệnh trầm cảm ẩn không?”
“Có, đó là trạng thái mà triệu chứng bệnh trầm cảm không xuất hiện trên mặt tâm lý, thay vì thế xuất hiện dưới dạng sự mệt mỏi của cơ thể đúng không ạ?”
“Đúng vậy. Những người bị trầm cảm ẩn sẽ có các triệu chứng trên cơ thể như mất ngủ, đau đầu, đau mỏi vai, hoa mắt, chán ăn. Nhưng rất khó để biết những triệu chứng đó bắt nguồn từ bệnh trầm cảm, và bệnh nhân rất khó chấp nhận điều đó. Vì những triệu chứng ấy chỉ biểu hiện trên cơ thể, nên họ không tin rằng mình đang có vướng mắc về tâm lý, vả lại việc thừa nhận điều đó giống như thừa nhận bản thân mình yếu đuối vậy, nên có những trường hợp tâm lý của một người cự tuyệt việc chấp nhận điều đó. Lý do gốc rễ khiến cho anh Hiromi công kích, dồn ép anh Yoshimi và anh có lẽ là vì anh ấy có nỗi bất an về chính mình. Tuy rằng anh ấy không phải bệnh nhân của tôi, nhưng lẽ ra tôi nên đưa cho anh lời khuyên thích hợp hơn về anh ấy. Tôi đang tự kiểm điểm bản thân về việc đó.”
“Đó không phải lỗi của bác sĩ.”
Vừa nói Hagane vừa nghĩ mình thật trái ngược với mọi khi. Anh không nghĩ có lúc mình sẽ đồng cảm với bác sĩ Mitsuhashi thế này.
“Hiện tại, cùng với việc chữa chân bị gãy xương, anh ấy còn chữa cả bệnh trầm cảm nữa. May là trong bệnh viện anh ấy được đưa vào có cả khoa tâm lý nữa.”
“Còn cô ấy?”
“Cô ấy tới viện hằng ngày. Hình như họ hầu như không nói chuyện, cô ấy chỉ mang đồ để thay cho anh ấy thôi. Vì lúc này anh Hiromi vẫn chưa chịu nói chuyện gì cả.”
“Có thể sẽ tốn nhiều thời gian, nhưng tôi nghĩ tình trạng của anh ấy sẽ tốt dần lên. Anh Hiromi đã luôn lảng tránh bản thân và chịu đựng cho tới bây giờ. Nhưng cuối cùng anh ta cũng tới giới hạn, nên mọi chuyện mới xảy ra như vậy. Giờ anh ta buộc phải đối diện với hiện thực về bản thân mình. Nhưng sau một thời gian, anh ta sẽ có thể hướng đôi mắt mình ra bên ngoài. Và chắc chắn anh ta cũng sẽ có thể mở rộng trái tim với người khác được. Cho tới lúc đó, chắc em gái anh ta sẽ rất vất vả, nhưng chỉ còn cách kiên nhẫn chờ đợi thôi. Anh Yukinaga hãy giúp cô ấy nhé.”
“Tôi giúp cô ấy ư?”
“Đây là việc chỉ mình anh làm được.”
Mitsuhashi nói.
“Đây là việc mà chỉ anh - người có cùng căn bệnh với anh ta - mới giúp được. Anh hiểu không?”
Hagane không biết nói gì. Mitsuhashi quan sát trạng thái của anh rồi nói.
“Vậy buổi khám của chúng ta kết thúc ở đây nhé.”