Chương 5
Miếng gỗ tròn nhỏ được đặt vào máy tiện gỗ quay tròn với tốc độ lớn. Khi Hagane đặt lưỡi dao vào, các mảnh vụn gỗ bay tứ tung ra xung quanh, hình dạng của miếng gỗ thay đổi dần. Đường cong được hình thành, dần dần nó trở thành hình dạng một quả trứng. Hình dạng mà Hagane tính tới trong đầu dần hiện ra.
Cuối cùng, một chiếc cột hình dáng như một quân cờ vua được tạo ra. Anh dừng máy tiện, tháo kính bảo hộ ra, rồi ngoảnh lại phía sau.
Stella nằm ngủ ở góc phòng làm việc, không hề để ý tới tiếng gỗ bị tiện. Nhưng rồi chẳng biết có phải vì nó nhận ra ánh mắt của Hagane hướng về phía này không, nó vẫy đuôi nhè nhẹ như thể muốn chào anh.
Trên bàn làm việc đặt một chi tiết trang trí bằng gỗ giống như một pháo đài. Đó là phần trang trí phía trên của chiếc hộp nhạc dạng tủ của hãng Polyphon. Anh ướm thử chiếc cột vừa tiện được vào chỗ thiếu trong đó. Hai thứ khá tương đồng. Nếu anh đánh véc-ni cho nó và lắp vào, nó sẽ hòa hợp với phần còn lại thôi.
Phần thân chính của hộp nhạc thì không có vấn đề gì. Phần bị hỏng chỉ là chi tiết trang trí bên trên. Vì thế anh cũng chỉ mang phần đó vào phòng làm việc.
Chuông điện thoại reo. Stella ngẩng đầu lên.
Khi cầm lấy ống nghe, anh nghe thấy một giọng quen thuộc.
“A lô, Kou-chan đó à? Hôm nay trời đẹp nhỉ.”
Đó là Totomi Sanae, chủ nhân chiếc hộp nhạc anh đang sửa.
“Nếu là chuyện về chiếc Polyphon thì cô đợi thêm ba ngày nữa nhé. Khi nào xong cháu sẽ mang sang và lắp vào thân hộp nhạc cho cô.”
“Còn ba ngày nữa là xong hả? Kou-chan có khác, làm việc nhanh quá! Nhưng cô không gọi vì việc đó. Cô có việc muốn thông báo với cháu.”
Trước khi Hagane kịp hỏi là chuyện gì, thì Sanae đã nói.
“Tsubaki mất rồi.”
Câu nói ấy làm lan rộng những gọn sóng nặng nề tĩnh lặng trong lòng Hagane.
Tsubaki - Nakazato Tsubaki. Bạn cũ của Sanae, mẹ ruột của Yoshimi.
“Khi nào ạ?”
“Sáng nay. Khoảng hai tiếng trước. Yoshimi gọi điện thông báo cho cô. Giờ cô tới đó đây.”
“Thế ạ.”
Anh không biết nên nói gì.
“Cô nghĩ là cô nên nói với cháu một tiếng.”
“Chắc là nhà Iimura cũng nhận được tin này rồi cô nhỉ.”
“Cô không biết nữa. Với tính cách của mình thì Yoshimi chưa chắc đã báo đâu. Cháu muốn biết à?”
“Nếu muốn biết thì cháu thử gọi cho Mustuki xem. Dù rằng chắc bên đó cũng đang vất vả lắm.”
Có vẻ Sanae cũng biết chuyện đã xảy ra ở nhà Iimura.
Ngắt điện thoại, Hagane ngồi xuống ghế. Trong đầu anh hỗn độn biết bao ý nghĩ. Chuyện của Yoshimi, và chuyện của Mutsuki, anh đều không biết nên làm thế nào.
Tâm trạng anh nặng nề chìm xuống. Có lẽ anh nên uống Depas từ sớm. Nếu cứ để thế này, anh sẽ bị kéo xuống vũng bùn u uất và bất an mất.
Chuông cửa reo vang. Stella bắt đầu sủa đầy khí thế. Anh đứng dậy như bóc mình khỏi ghế, cầm lấy ống nghe.
“Tôi đây.”
“A, em có nhà hả?”
Giọng nói rất quen. Nhưng Hagane không nhớ ra ngay là giọng ai.
“Sao vậy? Em quên giọng chị rồi hả?”
“... Vâng.”
Cuối cùng anh đã nhớ ra.
“Chị chờ chút. Em mở cửa ngay.”
Khi anh bước ra ngoài cửa nhà, một phụ nữ đứng trước mặt anh. Chị mặc chiếc áo vest màu tím tử đằng nhạt, tóc để kiểu bob ngắn với mái trước được cắt bằng chằn chặn. Kiểu ăn mặc mà anh đã quen nhìn từ xưa. Nhưng có lẽ chị đã mập hơn lần gặp trước một chút.
“Chị có chuyện gì à?”
Hagane hỏi.
“Lâu không gặp nên chị nhớ và muốn tới thăm em, không được hả?”
“Cũng được.”
Vừa nói Hagane vừa mở khóa cổng. Stella không biết tới sau lưng anh từ lúc nào, giờ đang cố lách qua cổng. Hagane vội vàng ôm nó lại.
“Stella, đợi đã!”
Bị anh nhấc lên, Stella vùng vẫy chân và đuôi như thể bứt rứt khó chịu lắm.
“Ồ, em bắt đầu nuôi chó từ bao giờ thế?”
“Cách đây một thời gian ạ.”
“Nó không cắn chứ?”
“Không. Mỗi lần khách đến là nó hơi bắng nhắng tí thôi. Chị không bị dị ứng lông chó nhỉ?”
“Em quên nhà chị có hai con chó đốm à?”
Chị gái Hagane - Miyamae Rei vươn tay ra chạm vào đầu mũi con Stella đang được Hagane bế trên tay. Stella thè chiếc lưỡi dài ra liếm ngón tay chị.
“Chó tạp chủng à?”
“Vâng.”
“Mặt nó xinh quá.”
Vẫn bế Stella trên tay, Hagane để chị gái vào nhà.
“Em cho chị xem phòng làm việc được không?”
“Không có ghế ngồi ở đó đâu ạ.”
“Không sao.”
Hagane dẫn chị tới phòng làm việc. Anh nhốt Stella vào lồng.
“Phòng làm việc chuẩn mực thật.”
Rei đi vòng quanh để nhìn các dụng cụ và máy móc.
“Cái này là cái gì?”
“Đó là phần trang trí bằng gỗ trên nóc hộp nhạc. Nó bị khuyết một góc nên em đang phải làm phần thay thế cho phần khuyết đó.”
“Em làm cả những việc đó ư?”
“Miễn liên quan tới hộp nhạc thì việc gì em cũng làm.”
“Hagane từ xưa đã khéo tay rồi nhỉ. Quả nhiên em nghĩ công việc ở đây mới là công việc trời định cho mình?”
“Có phải là công việc trời định không thì em không biết. Em cũng không biết em có phù hợp với nó không. Chỉ là ngoài nó ra em không làm được gì khác nên mới tiếp tục thôi.”
Vừa nói Hagane vừa nhìn gương mặt chị gái. Từ xưa chị đã là người không mấy khi bày tỏ suy nghĩ thật của mình. Lúc này cũng vậy, Hagane không biết chị đang nghĩ gì. Trái lại, chị gái anh luôn nhìn thấu những điều trong đầu anh.
“Em thấy lo lắng vì không biết chị đến để làm gì à?”
Đột nhiên anh bị nói trúng tâm can.
“Bây giờ chúng ta chỉ còn có nhau là người thân ruột thịt, vậy mà sao em không tin chị tới chỉ để thăm em thôi?”
“Vì có phải thế đâu. Em không tin chị tới chơi không có mục đích gì. Chị lại tới vì chuyện công việc à?”
“Không. Dù bây giờ chị vẫn muốn em quay lại công ty nếu có thể. Chuyện đó không thể khác được hả em?”
“Chuyện như lần trước sẽ lại xảy ra đấy.”
“Bệnh của em vẫn chưa khỏi ư?”
“Em chẳng giúp ích gì cho công ty đâu. Nếu đưa một người vô dụng như em vào, chắc chắn sẽ ảnh hưởng xấu tới tinh thần làm việc của nhân viên. Em cũng đã nói với anh rể như thế rồi mà.”
Hagane nhớ lại cuộc điện thoại mùa hè năm ngoái mà anh rể Tameyoshi gọi cho anh.
“Cái đó không tính là bệnh. Chỉ là chú đã tự giam mình trong nhà quá lâu nên gặp khó khăn trong giao tiếp với mọi người thôi.”
Anh ta cũng là kiểu người không thể hiểu được bệnh tình của Hagane. Anh ta nghĩ bệnh trầm cảm chỉ là cái cớ cho thói lười biếng. Anh không thể ở cùng một người như vậy được.
“Em đâu cần để ý đến người khác làm gì. Cứ để kệ họ.”
Có lẽ chị cũng vậy, Hagane nghĩ. Chị không hiểu được gốc rễ của căn bệnh trầm cảm.
“Mà thôi. Khi nào em muốn, chị rất chào đón em trở lại. Hôm nay chị tới vì việc khác. Đầu tiên là việc liên quan tới công việc của em.”
Rei lấy một cái hộp bọc nhung màu xanh dương từ chiếc túi xách Louis Vuitton đang cầm trên tay.
Nhận lấy hộp, Hagane mở ra. Bên trong đựng một chiếc vòng cổ màu vàng. Mặt dây khá lớn, dài 3 centimét, rộng 2 centimét, bên trong có viên pha lê màu xanh nước biển.
“Hộp nhạc dưới dạng mặt dây ư?”
Lật ngược mặt trên của mặt dây, anh thấy ở đó có tay vặn và chốt.
“Chị có cả thứ này à?”
“Chị được tặng đấy. Nhưng nó hỏng rồi. Chị không vặn được tay vặn nữa.”
Anh dựng cái tay vặn đang nằm xuống lên, xoay thử. Nhưng không có lực cản lại chút nào, anh xoay vòng vòng rất nhẹ tay.
“Do lò xo bị đứt rồi.”
“Sửa được không?”
“Nếu chỉ hỏng thế thì được. Em nghĩ là mình có linh kiện thay thế.”
“Thế thì sửa cho chị nhé.”
“Ngay bây giờ thì không được. Em vẫn đang làm dở một cái.”
“Không sao, chị cũng không cần gấp.”
Nói vậy xong, chị thêm vào.
“Đó là quà mẹ mua cho chị đấy.”
Hagane chuyên ánh mắt từ mặt dây chuyền sang chị gái.
“Mẹ... có thứ này ư?”
“Chắc Hagane không biết. Vì mẹ tặng chị từ hồi xưa rồi.”
Anh lại chuyển ánh mắt về phía mặt dây lần nữa. Viên pha lê lạnh lùng nhìn lại anh.
“Em vẫn chưa tha thứ cho mẹ à?”
Rei hỏi.
“Chuyện đã xảy ra lâu vậy rồi. Sao em không bỏ qua cho mẹ đi?”
“Không phải vậy.”
Hagane nói.
“Người không tha thứ cho người kia là mẹ, không phải em.”
Gương mặt mẹ trên giường bệnh hiện ra rõ ràng như thể nó đang tồn tại ở đây. Ánh mắt không lời. Ý nghĩa của nó thật rõ ràng.
Mẹ sẽ không tha thứ cho con. Ánh mắt đó nói như vậy.
“Bệnh của em lẽ nào là do mẹ?”
“...”
“Em bị quá khứ níu kéo nhiều quá. Phải biết nhìn về phía trước chứ.”
“...”
“Ôi...”
Rei lắc đầu.
“Thế chị nói tới một chuyện bắt buộc phải nhìn về phía trước nhé. Nghe nói em đang hẹn hò với tiểu thư nhà Iimura đúng không?”
“... Gì cơ ạ?”
“Tiểu thư Iimura của công ty Rose Home ấy. Tên cô ấy là Iimura Mutsuki thì phải?”
“Sao chị lại biết chuyện đó? Em và cô ấy không hẳn là hẹn hò...”
“Em không cần giấu. Thực ra dạo trước bên nhà Iimura có thông qua một người để hỏi chị về em. Họ hỏi em là người như thế nào.”
Chắc là Hiromi rồi, Hagane nghĩ. Anh biết anh ta đã thuê thám tử để điều tra về anh.
“Rồi chị trả lời ra sao?”
“Chị nói hiện tại em đang tạm ngồi nghỉ một chút, nhưng khi nào đứng dậy được, chắc chắn em sẽ là một doanh nhân xuất chúng.”
“... Tại sao chị lại nói dối như vậy...”
“Chị đâu có nói dối. Vì chị thật lòng nghĩ thế. Và rồi chị đột nhiên muốn biết trong lòng em nghĩ gì. Nếu ở công ty nhà mình không được, thì biết đâu sang làm bên Rose Home rồi em sẽ hòa nhập được với xã hội hơn chăng? Nếu là như vậy thì dù rất tiếc, nhưng chị cũng sẽ đồng ý cho em qua bên đó.”
“Chị đừng nói về em như nói về đồ vật thế. Giờ này em không còn muốn vào công ty nào nữa, dù là Công ty Hưng nghiệp Yukinaga hay Rose Home. Em cũng không định bỏ công việc hiện tại.”
“Vậy còn chuyện kết hôn giữa em và tiểu thư nhà Iimura thì sao?”
“Em không nghĩ tới chuyện đó. Mối quan hệ giữa em và cô ấy không phải như vậy.”
“Thật sao? Thế tại sao mẹ của cô ấy lại hỏi về em?”
“Mẹ ư? Không phải là anh trai ạ?”
“Không phải. Người liên hệ với chị để hỏi là mẹ của Mutsuki. Em biết bà ấy không?”
“Không, em chưa gặp bà ấy lần nào. Nghe nói giờ bà ấy đang nằm viện.”
“Ừ, có vẻ thế. Chắc vì thế nên bà ấy càng để tâm hơn. Thực ra bà ấy có một lời nhắn cho em đấy.”
“Lời nhắn ư?”
“Bà ấy bảo bà ấy muốn gặp em. Em tới gặp thử chứ?”
“...”
“Em lại im lặng rồi. Chị không biết em nghĩ sao về mối quan hệ giữa mình và Mutsuki, nhưng nên có buổi nói chuyện chính thức cho rõ ràng.”
Rei nói.
“Vì chuyện này không thể tránh khỏi được.”