Chương 6
Bệnh viện đó nằm trên một ngọn đồi. Gọi nó là một cơ sở nghỉ dưỡng nhỏ thì hợp hơn là bệnh viện. Nó là một tòa nhà son trắng với cảnh sắc yên bình. Bầu trời đang bị che phủ bởi những đám mây xám như thể sắp trút mưa xuống, nhưng riêng tòa nhà đó vẫn trắng sáng một cách kỳ lạ.
Khi anh báo mục đích tới viện ở quầy tiếp tân, người ta bảo anh:
“Vậy anh đợi trong vườn một chút nhé.”
Ở giữa có một khu vườn nhỏ được chăm sóc cẩn thận, nơi đó được dùng để người nhà đến thăm bệnh nhân đang nhập viện ở đây.
Thảm cỏ được cắt tỉa như sân golf trải rộng. Anh vừa ngồi xuống chiếc tràng kỷ trắng để đợi thì có một bà lão ngồi xe lăn đi về phía anh.
Bà mặc một chiếc áo sơ mi màu tím nhạt, đầu gối trải một chiếc khăn màu xanh lá nhạt. Mái tóc bạc được chải gọn gàng, bà đeo vòng cổ và bông tai ngọc trai. Người đang đẩy xe lăn là một thanh niên trẻ mặc bộ đồ y tá màu xanh da trời.
Hagane đứng dậy cúi đầu chào bà lão vừa tiến tới gần mình.
“Cháu là Yukinaga đó hả?”
Giọng nói không có mấy sức lực. Bà trang điểm kĩ càng nên anh không rõ sắc mặt bà có tốt không, nhưng anh cảm nhận được sự yếu ót của một người bệnh ở bà. Chỉ riêng ánh mắt phía sau cặp kính của bà là ẩn chứa sinh lực rõ nét.
“Cảm ơn cháu đã đến. Bác là Iimura Setsuko. Cháu ngồi đi.”
Sau khi anh ngồi xuống, Setsuko dùng mắt ra dấu với người thanh niên đứng phía sau. Anh ta cúi đầu chào rồi đi khỏi.
“Bệnh viện này đẹp đúng không? Mấy đứa nhà bác tìm cho bác đấy. Cảm giác không giống đang nhập viện mà giống như đi nghỉ dưỡng ở biệt thự vậy. Chỉ khác là hàng ngày phải uống thuốc và truyền dịch thôi.”
Setsuko mặc áo dài tay, bàn tay cũng đeo găng tay ren. Hagane đoán bà làm thế để che đi các vết truyền dịch trên tay.
“Bác nhờ cháu lặn lội tới tận đây thăm là vì có việc muốn hỏi cháu. Cháu này, cháu có nghĩ cách nuôi dạy con cái của bác đã sai rồi không?”
Trước câu hỏi đường đột, Hagane không tìm được lời nào để đáp.
“Bác tưởng mình đã nuôi dạy bốn đứa con một cách cẩn thận. Bác luôn cầu nguyện rằng tương lai chúng sẽ trở thành những người tử tế, giỏi giang. Cho tới gần đây, bác vẫn nghĩ chúng đã đáp lại lời nguyện cầu ấy, trở thành những người trưởng thành chững chạc. Nhưng giờ thì bác mất hết tự tin rồi. Ngay sau khi được giao phó công ty, cả Yoshimi và Hiromi đều trở nên như thế. Bác không hiểu tại sao nữa.”
Setsuko lắc đầu buồn bã.
“Yukinaga này, có thể cháu biết chăng? Tại sao chúng lại mất đi ý chí như vậy? Sao chúng lại trở nên yếu đuối thế? Có phải tại bác không? Cách nuôi dạy con cái của bác không tốt ư?”
Trước những câu hỏi dồn dập, Hagane cảm thấy khó thở như thể bị ai thắt cổ vậy.
“Nguyên nhân thì có nhiều lắm bác ạ.”
Vừa xoa xoa cổ họng, Hagane vừa nói.
“Về mặt bệnh lý, trầm cảm chỉ trạng thái mà trong đó chất serotonin - chất truyền dẫn thần kinh - hoạt động kém trong một thời gian dài, nên nó không thể làm tinh thần con người hoạt bát, khiến người ta trở nên u uất. Có nhiều nguyên nhân gây hại tới hoạt động của chất serotonin, nhưng nhiều nhất là căng thẳng thần kinh.”
Vừa nói, Hagane vừa nghĩ, sao mình phải nói tới những kiến thức như đi học lỏm thế này, nhưng anh vẫn tiếp tục kể.
“Căng thẳng là do sự biến đổi môi trường gây ra. Không chỉ có thay đổi xấu, ngay cả những thay đổi tốt cũng khiến phát sinh căng thẳng. Những sự thay đổi mà lẽ ra là cần chúc mừng, như kết hôn, thăng tiến, tân gia cũng có thể gây ra căng thẳng và kéo theo bệnh trầm cảm. Không có ai hoàn toàn thoát khỏi được những căng thẳng như thế. Ai cũng có căng thẳng. Nhưng không phải mọi người đều sẽ bị trầm cảm. Những người bị bệnh trầm cảm thường là những người cẩn thận, thiếu linh hoạt, không thể giao phó cho người khác, vô cùng chú ý tới ánh mắt của những người xung quanh. Người có những tính cách này thì khi bị cơn căng thẳng quá độ tấn công, căn bệnh trầm cảm sẽ phát sinh ạ.”
“Vậy là không phải do bác đúng không? Là do tính cách của chúng có vấn đề đúng không cháu?”
“Tính cách hình thành không chỉ do ý định của người đó. Sự giáo dục của cha mẹ cũng gây ảnh hưởng. Nếu thường xuyên yêu cầu con cái phải đạt thành tựu, dạy con rằng nỗ lực là điều đương nhiên phải làm, kẻ không nỗ lực là những kẻ bỏ đi... thì có lẽ những đứa trẻ nghiêm túc sẽ lớn lên thành người càng lúc càng không biết cách điều chỉnh linh hoạt nữa.”
Vừa nói, Hagane vừa nghĩ, mình chính là kiểu như thế. Anh đang mượn một câu chuyện thông thường, tưởng như chẳng hề liên quan để nói về chính mình.
“Ý cháu là cách giáo dục của bác đã khiến chúng bị trầm cảm ư?”
“Cháu không biết bác đã giáo dục con cái như thế nào nên không thể trả lời được.”
“Thế làm thế nào để chữa bệnh đó hả cháu?”
“Cần đi khám và chữa bệnh với một bác sĩ mà mình có thể tin tưởng được ạ.”
“Và bệnh chắc chắn sẽ khỏi chứ cháu?”
“Cháu không thể đảm bảo được. Vì cháu chính là ví dụ về một bệnh nhân chưa thể chữa khỏi hoàn toàn.”
“Cháu bắt đầu trị liệu bao lâu rồi?”
“Khoảng bốn năm ạ.”
“Vậy là trị liệu suốt bốn năm vẫn chưa khỏi?”
“Tiếc là như vậy ạ.”
“...Thế à.”
Setsuko sửa lại chiếc khăn trùm đầu gối, nói.
“Nghĩa là không biết tới khi nào Yoshimi và Hiromi mới quay lại công ty được nhỉ. Còn Takumi thì chẳng thể trông cậy gì được. Thằng bé đó không làm được...”
Anh nhớ lại lời Takumi nói trong bệnh viện. Có lẽ trong lòng Setsuko sớm đã có quyết định rồi.
“Quả nhiên chỉ còn Mutsuki thôi. Phải gả chồng cho con bé rồi giao công ty cho vợ chồng nó. Này Yukinaga, cháu có nghĩ thế không?”
“Đó không phải là chuyện cháu có thể nêu ý kiến được ạ.”
“Không, đây là chuyện cần quyết định của cháu đấy. Cháu hiểu mà đúng không? Xin lỗi cháu, nhưng cháu có thể quên Mutsuki nhà bác đi được không?”
Bác ta nói giống hệt Hiromi. Vừa vừa phai phải thôi nhé. Tại sao cứ bắt tôi chia tay với một cô gái mà thậm chí tôi chẳng thích...
Nụ cười của Mutsuki hiện lên trong đầu anh. Và cả dáng vẻ khi cô ngồi sụp xuống khóc ở bệnh viện nữa. Một cơn đau sắc nhọn đâm thẳng vào lồng ngực anh.
“Bác hãy nói chuyện đó với con gái của bác ấy.”
Ráng chịu cơn đau, Hagane nói.
“Bác hiểu rồi.”
Setsuko mỉm cười. Ánh mắt của bà hướng về phía sau lưng anh.
“Vậy bây giờ bác sẽ nói luôn nhé.”
Hagane quay đầu lại. Mutsuki đã đứng ở đó.
Khoảnh khắc ấy, anh cảm thấy như có gì đó đã sụp đổ trong lòng. Một thứ gì đó không thể vãn hồi được.
Hagane cúi chào Setsuko, đi ngang qua Mutsuki và ra khỏi bệnh viện từ vườn sau. Biểu cảm trên mặt Mutsuki đông cứng lại, cô không nói gì.