← Quay lại trang sách

Chương 7

Một chiếc PT Cruiser đen đậu trước cửa nhà Hagane.

“Em tới đón anh ạ.”

Mochiduki cúi chào một cách lễ phép rồi mở cửa xe. Hagane mang theo phần trang trí trên nóc hộp nhạc mà anh đã sửa xong, ngồi vào ghế sau xe.

Trong chiếc xe đang chạy êm ả, tổ hợp các bản nhạc viết cho cello của Bach du dương phát ra từ máy nghe CD. Hagane nhắm mắt, nghe bản độc tấu cello. Anh có cảm giác tâm trạng gợn sóng mấy ngày gần đây của mình tạm lắng xuống.

“Nhạc của Bach không tệ phải không anh?”

Mochiduki vừa lái xe vừa nói.

“Gần đây nghe nói nhạc của Mozart tốt cho sức khỏe, nhưng nhạc của ông ấy nhiều âm quá, khiến người nghe bồn chồn không yên. Ở điểm này thì nhạc của Bach tốt hơn. Cảm giác rất yên bình.”

Hagane mở mắt, nhìn gương mặt Mochiduki phản chiếu trên chiếc gương trong xe. Thường ngày, cậu ta hầu như chẳng nói gì, vậy mà hôm nay lại hoạt ngôn một cách lạ thường.

Đôi mắt nhỏ của Mochiduki không cho anh biết điều gì. Đôi mắt ấy chỉ đang nhìn về phía trước để lái xe. Chi có miệng cậu ta là cử động.

“Hộp nhạc cũng vậy. Đôi khi, nhiều âm quá nghe sẽ khó chịu. Em nghĩ, càng những chiếc đơn giản, ta càng cảm nhận được độ sâu trong âm của nó.”

“Tôi có cảm giác đây là lần đầu tiên nghe thấy cậu nói về hộp nhạc đấy.”

“Thế ạ?”

Mochiduki khẽ cười.

“Nhưng hộp nhạc rất tuyệt mà. Những chiếc hộp nhạc tốt sẽ khiến con người hạnh phúc. Ngay cả sau khi họ mất đi.”

Về tới nhà Sanae, họ đi thẳng sang lâu đài Camellia. Một chiếc Polyphon bị khuyết phần đầu đang nằm đó. Hagane lắp phần trang trí anh mang tới vào chiếc hộp nhạc.

“Cháu sửa lại đẹp quá.”

Ngoảnh lại nhìn, Sanae đã đứng đó. Bà mặc một chiếc đầm liền suông màu hoa oải hương. Mochiduki đứng phía sau bà như mọi khi.

“Miễn được Kou-chan chăm sóc thì hộp nhạc nào cũng lấy lại được ánh sáng của thời kỳ hoàng kim của nó nhỉ? Lội ngược dòng lịch sử một trăm năm để quay về thời điểm nó mới ra đời. Cháu quả là người kế tục xuất sắc của anh Nadamoto, mà không, cháu còn tài giỏi hơn thế chứ.”

“Không, cháu không giỏi tới mức đó đâu ạ.”

Hagane lắc đầu.

“Cháu không bao giờ chạm tới trình độ của thầy Nadamoto được. Tay nghề của cháu vẫn còn non nớt, nửa vời lắm.”

“Cháu nghiêm khắc với bản thân quá. Nhưng có lẽ vậy cũng tốt. Nếu nghĩ bản thân mình đã hoàn hảo rồi thì sẽ không thể tiến xa thêm được. Nhưng mà Kou-chan này, cô nghĩ cháu nên tự tin hơn về bản thân mình. Vì cháu có năng lực cứu giúp người khác mà.”

“Cứu giúp người khác ư? Dù có đùa thì như thế cũng hơi quá ạ. Cháu làm gì có thứ năng lực ấy. Cháu chỉ là một người thợ sửa những hộp nhạc bị hỏng thôi.”

“Thứ cháu sửa không chỉ là hộp nhạc thôi đâu.”

Sanae bật chiếc hộp nhạc vừa được sửa xong. Đĩa nhạc quay vòng, một thứ âm sắc trang nghiêm vang lên. Đó là bản Những khúc ca mẹ dạy.

“Cháu có biết lời bài hát này không?”

“Không ạ.”

“Ngày xưa khi dạy tôi hát, đôi mắt mẹ tôi luôn ngấn nước. Giờ đến lượt tôi dạy cho những đứa con mình bài hát đó. Khi đôi mắt tôi cũng ngân ngấn...” Ca từ đa cảm quá phải không? Nhưng giờ đây nhìn lại mới thấy ca từ ấy đã ngấm sâu vào lòng mình. Sao cô lại không sinh lấy một đứa con nhỉ? Nếu có con, cô đã có thể dạy nó hát...”

Sanae vẫn đặt tay trên chiếc hộp nhạc, mắt nhìn xuống dưới. Bình thường, ở bà luôn toát lên phong thái trẻ trung, khiến người khác không cảm thấy dấu hiệu tuổi tác ở mình, nhưng sao hôm nay dáng vẻ của bà lại già nua đến thế?

“Nhưng giờ hối hận thì cũng muộn rồi. Vì cô đã sống một cuộc đời như thế mà. Vả lại, không hẳn cô không có những đứa trẻ để có thể dạy hát được.”

Anh định hỏi đó là ai, nhưng trước đó Sanae đã nói.

“Tang lễ của Tsubaki đã được lo liệu xong xuôi. Nghe nói Yoshimi sẽ mang tro cốt của cô ấy về. Yoshimi sẽ xây mộ cho cô ấy ở bên này.”

“Thế ạ.”

“Yoshimi có lời nhắn cho cháu đấy.”

“Lời nhắn ạ?”

“Cậu ấy nhắn là cảm ơn cháu. Nhờ có cháu mà cậu ấy mới có cơ hội cuối cùng được chăm sóc và hiếu kính mẹ mình.”

“Chuyện đó...”

Hagane ngập ngừng, không biết phải trả lời ra sao. Sanae hướng ánh mắt yên bình về phía cậu.

“Cháu hiểu rồi phải không Kou-chan? Thứ mà cháu giúp phục chế không chỉ là hộp nhạc thôi đâu.”