Chương 8
Anh đào đã hết mùa, hoa đỗ quyên cũng nhanh chóng đi qua thời điểm rực rỡ nhất, chẳng mấy chốc, những cơn mưa dầm của mùa mưa đã trút xuống những bông hoa cẩm tú cầu vừa nở.
Từ hôm đó, anh không nhận được liên lạc gì từ Mutsuki. Đương nhiên Hagane cũng không chủ động liên lạc.
Anh tiếp tục cắm mặt vào những chiếc hộp nhạc như trước tới nay. Chỉ có Stella - chú chó có vẻ bực bội vì trời mưa không ra ngoài dạo chơi được - ở bên cạnh anh.
Hagane nghĩ, vậy là những ngày yên bình đã trở lại. Anh sẽ không còn bị ai làm phiền nữa. Trong căn phòng làm việc tưởng chừng như thời gian đã ngừng trôi này, anh sửa những hộp nhạc đã ngưng chạy, và gửi nó về giữa dòng chảy thời gian. Đó là công việc của anh. Thứ anh sửa chỉ là hộp nhạc mà thôi. Không liên quan gì tới con người cả.
Gần đây, anh không còn bị tim đập mạnh, cũng không rơi vào trạng thái u uất nặng nề nữa. Những khúc mắc không đáng có khi anh còn giữ mối quan hệ dây dưa với người khác giờ không còn, có lẽ nhờ thế mà tinh thần anh giữ được sự yên bình. Hagane nghĩ, quả nhiên anh không nên có mối liên quan với ai cả. Anh chỉ có một mình. Anh nên sống một mình mà thôi.
Nhưng anh cảm nhận được rằng trong góc trái tim đang nghĩ như thế của anh, có một khoảng không trống rỗng cứ lan ra dần. Nó không phải là sự u uất do căn bệnh trầm cảm mang lại.
Cảm giác khuyết thiếu. Nếu phải đặt tên, thì khoảng không đó chính là cảm giác ấy.
Anh đang thiếu thứ gì đó. Mà không, anh đã thiếu đi thứ gì đó mới đúng. Ý nghĩ đó giống như dòng nước đen ngòm, dần dâng lên quanh anh. Nhưng Hagane từ chối đối diện với nó, chỉ chú tâm vào làm việc.
Giữa những ngày như vậy, có hai bức thư được gửi tới cho anh.
Một bức nằm trong hòm thư nhận từ bưu điện. Trên chiếc phong bì màu xanh dương có in logo của khách sạn Pension Winter Wonderland. Người gửi là Mikita Kimie.
Anh nhớ lại ngôi nhà với lớp mái đầu hồi bị tuyết trắng bao phủ. Đó là khách sạn mà cuối năm ngoái anh tới. Kimie là vợ của con trai của bà Mikita Megumi.
Anh xé phong bì, rút lá thư ra. Anh đọc bức thư được viết nắn nót bằng bút bi.
Cảm ơn anh vì lần trước đã giúp đỡ gia đình chúng tôi. Từ sau khi nhận được chiếc đồng hồ là di vật của anh trai do anh Yukinaga đưa cho, mẹ chồng tôi đã luôn giữ nó bên mình không rời một khắc. Hằng ngày, bà đều căn chỉnh giờ, chờ nghe bản nhạc báo hiệu giờ và say đắm nhìn cử động của búp bê trên đồng hồ. Người mẹ chồng u sầu từ lâu của tôi kể từ sau hôm đó đã tươi tỉnh hẳn, giống như bà đã lấy lại được sinh lực ngày nào. Thấy bà như vậy, tôi và chồng tôi đều thực sự vui mừng.
Vừa đọc, Hagane vừa bị một dự cảm tăm tối bủa vây. Bởi anh đã đoán được điều gì sẽ được viết ở phần kế tiếp. Ý nghĩ chẳng lẽ lại như vậy dâng lên dồn dập trong lòng, anh đọc tiếp.
Điều anh dự cảm đã đúng.
Một người đang khỏe mạnh yêu đời như vậy, mà sáng thứ Ba tuần trước, đã lặng lẽ trút hơi thở cuối cùng trên chiếc giường của mình. Bà ra đi mà tựa như đang say ngủ. Tim bà đã yếu đi một thời gian trước, hồi gặp anh là lúc bà mới ra viện được vài hôm. Bác sĩ nói nếu bệnh còn tái phát thì sẽ rất nguy hiểm. Nên vợ chồng tôi và bản thân bà cũng đã chuẩn bị tinh thần phần nào đó rồi.
Không biết là may hay không may, khi bệnh tái phát, cả tôi và chồng đều đang ở bên mẹ chồng.Chúng tôi đỡ bà lên giường, sau khi chồng chạy tới chiếc điện thoại để gọi xe cứu thương, mẹ chồng tôi hướng về phía tôi, nói với giọng khó nhọc rằng hãy mang chiếc đồng hồ cho bà. Khi tôi đưa cho bà, bà nhìn mặt đồng hồ, hỏi tôi “Giờ là mấy giờ?”. Tôi đáp, “Chín giờ mẹ ạ”, thì đúng lúc đó, chiếc đồng hồ bắt đầu phát bản nhạc Xứ sở mùa đông diệu kỳ. Vừa nghe bản nhạc, mẹ vừa mỉm cười nói, “Hợp lắm.” Đó là lời cuối cùng của bà. Mà không, lúc cuối hình như bà có thầm thì câu gì đó. Tôi không nghe rõ lắm, nhưng có cảm giác bà đã gọi “Anh ơi” thì phải.
Trong tang lễ, đúng ra, tôi rất muốn cho chiếc đồng hồ ấy vào áo quan. Nhưng họ từ chối tôi, nói những thứ không cháy được thì không được phép cho vào. Vậy là chồng tôi quyết định mang nó về đặt ở nơi dễ thấy nhất trong phòng khách. Hằng ngày, chồng tôi đều lên dây cót và căn chỉnh giờ cho nó. Cứ tới giờ, bản nhạc Xứ sở mùa đông diệu kỳ lại vang lên, ông già Noel lại nhảy múa. Khách của chúng tôi cũng rất thích nó. Nếu khách yêu cầu, chúng tôi sẽ kể câu chuyện về chiếc đồng hồ cho khách nghe. Chuyện về mẹ chồng tôi, về anh trai của mẹ chồng tôi, và về người nghệ nhân phục chế đã sửa chiếc đồng hồ cho chúng tôi.
Xin lỗi vì đã báo anh muộn. Nếu có thời gian, rất mong lúc nào đó anh sẽ lại tới chơi. Tôi và chồng đều rất mong chờ anh và cô Iimura tới.
Mikita Kimie
P/S: Cậu Mochiduki đã tới đây thêm một lần để trượt tuyết rồi. Cậu ấy trượt tuyết giỏi lắm.
Hagane gấp lá thư lại, cất vào trong phong bì.
“Stella.”
Nghe anh gọi, Stella vẫy đuôi đi đến. Hagane ngồi xuống, ôm lấy Stella và khóc.
Nhưng hộp nhạc rất tuyệt mà. Những chiếc hộp nhạc tốt sẽ khiến con người hạnh phúc. Ngay cả sau khi họ đã mất đi.
Cả sau khi họ đã mất đi. Lúc đó, chắc Mochiduki đã biết chuyện về bà Mikita Megumi rồi.
Stella đặt chân trước lên đầu gối Hagane. Cảm nhận lớp lông hơi cứng của Stella cọ vào má mình, Hagane lại khóc.
Ba ngày sau đó, Hagane ra ngoài ăn trưa lúc trời đang mưa. Khi đó anh nhận được bức thư thứ hai.
Anh định bước vào quán cơm cà ri, nhưng không may quán lại đóng cửa đột xuất. Không còn cách nào khác, anh đành phải quay lại. Chỉ còn cách mua cơm hộp hoặc mì cốc trong cửa hàng tiện lợi thôi.
Khi định thần lại, anh đã thấy căn chung cư quen thuộc ở trước mắt. Vì vừa đi vừa nghĩ vẩn vơ, nên anh đã không nhận ra mãi cho tới khi tới gần nó. Hagane lưỡng lự, không biết có nên quay bước hay không.
Ở tầng một căn chung cư có một quán cà phê. Cửa hàng mà trước đây anh đã ghé tới nhiều lần để ăn trưa. Nhưng kể từ sau chuyện đó, anh không hề tới gần nó nữa.
Hagane nhớ lại chuyện đó - vụ việc liên quan tới chiếc hộp nhạc nhỏ mà anh được nhờ sửa vào mùa thu năm ngoái.
Đúng lúc ấy, cửa quán mở ra. Một cô gái mặc tạp dề trắng ở bên trong bước ra ngoài.
“A!”
Cô gái thốt lên. Vì cô đã trông thấy Hagane. Anh không kịp tránh nữa. Giữa cơn mưa, cô gái đi thoăn thoắt về phía anh.
Mami - anh còn nhớ cô gái này tên Narusawa Mami.
‘Anh...”
Cô cất tiếng, nhưng có vẻ không biết nói gì tiếp. Hagane cũng không biết nói gì, chỉ đứng nguyên như thế. Cuối cùng Mami nói.
“... Tôi có một thứ muốn đưa cho anh.”
“Hả?”
“Thứ tôi muốn đưa cho anh. Anh có thể vào quán được không ạ?”
Một ánh mắt dồn nén mạnh mẽ nhìn anh. Anh không thể từ chối.
Anh vào quán, ngồi xuống chiếc ghế ở phía trong. Trong quán còn khoảng năm vị khách đang ăn trưa.
Khi đang chờ đợi với tâm trạng bồn chồn, thì Mami quay lại.
“Đây là thứ Akane gửi, nhờ tôi đưa giúp cho anh.”
Thứ anh nhận được là một chiếc phong bì màu kem. Trên mặt trước có ghi “Gửi anh Yukinaga”, mặt sau ghi “Từ Komori Akane”.
Đó là cái tên mà anh không muốn dính dáng tới thêm lần nào nữa. Cô gái ấy có một bí mật mà cô quyết tâm che giấu, dù có phải hy sinh bản thân mình. Và Hagane đã bóc trần bí mật ấy.
Anh biết nếu không làm thế, Akane sẽ dằn vặt bản thân cả đời, nên đã quyết định can thiệp. Nhưng kết cục anh đã làm tổn thương cô bé. Điều đó khiến Hagane thật khổ sở, nên anh cố gắng tránh xa cửa hàng này ra.
Mami nhìn bức thư trong tay Hagane. Có vẻ như anh phải mở nó ra ở đây, đọc nó ngay lúc này rồi. Bên trong có một bức thư có cùng màu với phong bì. Từng chữ từng chữ được viết nắn nót như thư họa nối tiếp nhau.
Chào anh Yukinaga, em là Komori Akane đây. Cảm ơn anh vì lần trước đã giúp đỡ em.
Khi bị anh nói ra việc mẹ em đã làm, ban đầu em rất tức giận. Nhưng sau đó nghĩ lại, em nghĩ có lẽ như vậy sẽ tốt hơn. Nếu cứ để mọi chuyện như vậy, hoặc em hoặc An sẽ trở thành thủ phạm châm lửa. Nếu thế có lẽ cả hai đứa em từ nay về sau sẽ phải chịu khổ sở nhiều lắm.
Vết thương của An đã lành, giờ chúng em đang sống tại nhà bố. An có vẻ vẫn còn rất sợ mẹ, thỉnh thoảng trong đêm vẫn bật khóc. Những lúc như vậy, em đều ôm em gái. Thực lòng em cũng rất sợ, nhưng vì An, em phải giả vờ là mình ổn. Mong rằng một ngày nào đó, hai đứa chúng em sẽ ổn thật sự.
Hộp nhạc mà anh Yukinaga sửa cho chúng em, tới giờ em vẫn chưa nghe lại lần nào. Bởi nó gắn với những kỷ niệm không vui. Nhưng em đã cất đi thay vì đem vứt bỏ. Chắc chắn một ngày nào đó, em sẽ có thể nghe lại được.
Cuối cùng, cho em cảm ơn anh lần nữa. Thật may vì em đã được anh Yukinaga sửa hộp nhạc giúp.
Komori Akane
Lúc để ý tới, thì một cốc cà phê nóng đã được đặt trên bàn anh.
“Cốc cà phê này là tôi mời. À không, nên nói là quà thay lời cảm ơn anh.”
“... Cảm ơn cô.”
Hagane uống cà phê. Khoảnh khắc thấy nó thật nóng, nước mắt anh suýt trào ra. Nhưng anh gắng hết sức kìm nén lại. Gần đây có vẻ tuyến lệ của anh yếu quá.
“Em trai cô và Akane còn hẹn hò với nhau không?”
Để thay đổi tâm trạng, anh hỏi thử.
“Có vẻ vẫn đang hẹn hò anh ạ. Nhưng cô bé quá tốt so với em trai tôi. Tới mức tôi muốn cô bé làm em gái mình luôn đấy.”
Mami cười. Hagane cũng cười theo.
Anh quyết định ngồi lại đó ăn bữa trưa. Thực đơn bữa trưa hôm nay là cơm hộp tôm chiên xù.
Lúc về, tại quầy thanh toán, Mami bảo anh.
“Lần sau anh dẫn cả cô thư ký tới đây nữa nhé.”
Hagane đáp mập mờ qua loa rồi ra khỏi cửa hàng. Mưa vẫn đang rơi. Anh che ô bước đi.
Hình bóng Mutsuki mặc bộ vest đặt may màu navy hiện lên trong đầu anh.
“Nhìn vào rất có cảm giác một thư ký đầy năng lực đúng không ạ?”
Nụ cười của Mutsuki làm lồng ngực anh đau nhói.