← Quay lại trang sách

- 4 - MOSKVA - KÊU GỌI QUYẾT ĐẤU

Trời đã quá nửa đêm lúc Putin dậy khỏi giường và đi ra ngoài ban công. Ông không ngủ được, đầu vẫn còn vướng bận về những gì diễn ra trong ngày: các cuộc họp, điện thoại, và toàn bộ những công việc, có thể nói là ở tầm quan trọng quốc gia không thể trì hoãn. Trong mớ hỗn độn ấy ông thấy mình đang đứng trên một quảng trường lớn, bị đám đông dân chúng bao quanh, có cả âm thanh vui vẻ của những người phụ nữ mặc quần áo lễ hội. Hàng nghìn cánh tay giơ lên đón chào, tiếng còi đa âm thanh, cứ như là biển mang theo những con sóng của mình, chảy tràn lên bờ. Bắc Triều Tiên. Những buổi lễ thế này hoàn toàn có thể gọi theo bí danh là “Người đội viên”, nước Nga rất nhanh chóng ủng hộ điều này... Còn những cái hôn ba lần mà Tổng thống Kim Chen Hi dành cho ông... Sắp tới người đứng đầu nhà nước Palestin Arphat sẽ bay đến Nga, ông ta cũng là người rất thích tặc lưỡi trước đám đông... “Sẽ không có chuyện gì đâu - Tổng thống nói với mình - mình sẽ ngăn ông ta lại... ông ta cần phải cảm thấy điều đó và phản ứng sao cho đúng... Suy cho cùng, có thời ông ta cũng đã được liệt vào đội ngũ những tên khủng bố hàng đầu thế giới...”

Và ông chợt nhớ đến lá thư, đúng hơn là bản sao một bức thư mà ban ngày Vụ trưởng Vụ dân sự đã trao cho ông...

Đó là một tờ giấy trong cuốn vở học sinh bình thường, nét chữ viết không đều, vài chỗ sai.không đáng kể và vẻn vẹn trên dưới hai chục từ: ông sẽ ghi nhớ những từ này suốt đời: “Putin! Hãy hành động như một người đàn ông, hãy thử tự thực hiện điều này bằng đôi tay của mình và khi đó nó sẽ chứng minh Đức Ala đứng về phía ai”.

Ông đọc đi đọc lại lá thư này ba lần và lần nào khi đọc xong nó ông cũng cảm thấy có điều gì đó không được nói rõ ra, rất lấp lửng... Nhưng sau đó ông hiểu: lời kêu gọi rất táo bạo này được viết cho ông. Kêu gọi quyết đấu.

Vợ ông, Liudmila bước ra ban công và đứng cạnh ông, bà mặc một chiếc váy ngủ nhẹ màu hồng.

- Anh có chuyện gì à? - Bà hỏi khẽ và nhẹ nhàng ôm chồng.

- Không em ạ... Em nhìn kìa, bầu trời kì lạ chưa: thật ấn tượng, những ngôi sao nhỏ như muốn nói với chúng ta điều gì đó nên chúng luôn sáng lấp lánh. Dường như chúng muốn thu hút sự chú ý của chúng ta.

Liudmila ngẩng đầu im lặng, cả vũ trụ phản chiếu trong đôi mắt bà...

- Chúng ta thi nhé! - Bà nói - Đố anh biết chòm sao Volopac đâu?

- Được rồi, thi ăn gì nào.

- Nếu anh thua, anh phải lên kế hoạch bảo vệ trong các chuyến đi của anh. Nhân dân yêu mến anh đến thế, nên không cần phải tìm những cách khẳng định mới làm gì.

- Em muốn nói gì vậy? Anh là một chính khách, một người đứng đầu nhà nước và anh không thể trở thành một thầy tu xa lạ được.

- Còn Stalin không bao giờ hành động như thế, nhưng mọi người vẫn yêu quí ông.

Putin ôm vợ và áp đầu vào thái dương bà.

- Mỗi thời đại đều có giá trị riêng. Những tiếng hoan hô rào rào chưa thể nói là tình yêu, đôi khi nó giống như trả tiền vì sợ hãi... Ở trường huấn luyện tình báo bọn anh cũng được học cách che giấu cảm xúc của mình. Không nhìn thẳng vào mắt người đối thoại, chỉ nhìn và quan sát từng cử chỉ, cái nhìn của anh ta... Và khi làm việc, anh đã tuân theo những điều này, tất nhiên không phải lúc nào cũng vậy, còn giờ đây anh cần phải cởi mở để mọi người tin anh...

- Không thể làm hài lòng tất cả mọi người. Hôm qua em xem Ialinxki phát biểu và em phát buồn nôn về chế độ cực quyền, về sự săn lùng của các phương tiện truyền thông đại chúng... Rặt những điều vớ vẩn...

- Chuyện thường mà: ông ấy chơi cây đàn vĩ cầm của ông ấy, Ziuganov chơi cây đàn của mình và Zưrinov cũng có đàn vĩ cầm riêng, còn anh cần phải lắng nghe cả dàn nhạc vĩ cầm này và điều khiển nó. Nhưng phải làm sao để họ không nhận ra. Nghệ thuật chính trị là ở chỗ đó. Còn về chòm sao Volopac...

- Thế mà em cứ nghĩ anh quên chuyện nó rồi...

- Nỗi khổ của anh chính là ở chỗ anh không bao giờ quên gì cả... Xem nào, Volopac có năm ngôi sao và giống như cái dù, ở cùng chỗ, nơi nó lặn, lại mọc lên sao chính Arktur. Tuy nhiên ở bắc bán cầu sao sáng nhất... Anh giải thích thế có đúng không?

- Như trong giờ thiên văn học.

- Chính anh biết được điều này hồi còn đi học: đầu tiên ở trường phổ thông, sau đó ở trường phổ thông khác mà các thầy dậy bọn anh cách định hướng bằng sao. Còn bây giờ thì em nói xem, chòm sao Mái tóc thần vệ nữ nằm ở đâu?

Nhưng Liudmila đã ôm chặt lấy chồng khẽ nói:

- Em chịu thua... Em có thể nói với anh về sao Bắc Đẩu hoặc sao Đại hùng tinh, chứ sao Mái tóc thần vệ nữ thì đây là lần đầu tiên em nghe thấy...

Cô con gái nhỏ bước ra ban công không gây một tiếng động và khéo léo chúi vào giữa chân hai người.

- Mẹ ơi, con muốn ăn sữa chua.

- Bây giờ là mấy giờ rồi con? - Liudmila hỏi và dẫn con gái đi ngủ. - Volodia, anh đi ngủ đi, ngày mai trời lại sáng...

Tổng thống ở lại một mình một lúc nữa. Ông đến gần cuối ban công, ở đó trông thấy rất rõ ánh hào quang của những ngôi sao rất xa của chòm sao mang tên thật lãng mạn: Mái tóc thần vệ nữ.

Ở chỗ các tay vịn ban công có những chậu hoa hồng, nghe thấy tiếng ve kêu trong các bụi tầm xuân, báo tin mùa thu sắp tới. “Tự mình phải bắt tay vào chiến dịch đặt dấu chấm hết cho vấn đề này” - Putin bước vào qua lỗ cửa tối đen và khẽ dò dẫm theo dải. Ánh sáng lăn tăn trên tường, đi vào phòng ngủ.

Buổi chiều, lúc gần 18 giờ, một tin khủng khiếp làm cả nước phải kinh hoàng: trong lối đi ngầm đến quảng trường Puskin vang lên một tiếng nổ... Báo chí đầy rẫy những nhan đề kiểu nghi vấn - vụ nổ này là gì, hành động phạm tội, hận thù cá nhân hay tấn công có chủ đích?

Ngày hôm sau trung tâm báo chí của các cơ quan bảo vệ luật pháp đã đưa ra những tài liệu, trong đó có giả thiết đây là một vụ nổ của quân khủng bố.

Tổng thống hay tin về vụ nổ khi ngồi trong xe trên đường về dinh của mình. Tin này làm ông sửng sốt, nhưng ông không để lộ cảm xúc của mình, ông yêu cầu Trưởng cơ quan bảo vệ Anatoh Serbacov liên lạc với bộ trưởng MVD Rusailo. Chi tiết vụ nổ làm ông điếng người: một số người bị chết và hàng trăm người bị thương nặng. Nhiều nhân chứng nhìn thấy có hai tên đã thực hiện hành động khủng bố gần những ki ốt ngầm. Theo lời các chuyên gia phân tích chất nổ thì đây là bộc phá có sử dụng bột nhôm và napan, những hợp chất này sau khi phát nổ đã bốc cháy và lan mạnh theo hai nhánh đường ngầm.

Sau đó Putin liên lạc với Patrusev, nhưng Patrusev cũng không có tin gì mới ngoài việc đã xác định được chân dung tên được giả thiết là kẻ gây ra vụ nổ.

- Theo anh, đây là bọn nào? - Tổng thống hỏi sếp FCB.

- Chỉ có thể là bọn Chesnia. Những người làm chứng đã nói thế. Vụ nổ đã lan nhanh ra các đường ngầm.

- Rusailo cho rằng đấy là chất nổ trotyl...

- Không, theo dự đoán của chúng tôi, không ít hơn mười kilôgam tương đương với chất nổ trotyl. Có giả thiết cho rằng số chất nổ này chỉ để mở đầu cho một vụ nổ ở nơi khác nữa, nhưng bọn chúng đã cảnh giác. Trên tuyến đường trung tâm Barvikha, trong một cơ quan phân phối, đã tìm thấy 30 kg thuốc nổ gecxoghen và một bao trotyl cùng các thiết bị gây nổ khác...

- Ai đã tìm thấy chúng?

- Những người đi tuần tra tuyến đường đã nhận thấy một trong những cái nắp giếng đóng không khít.

- Rusailo biết điều này chưa?

- Vẫn chưa... Chúng tôi có cơ sở để giữ bí mật thông tin.

- Chỉ đừng giữ kín quá, việc kín tiếng có thể cắt đứt một sợi chỉ quan trọng nào đó trong quá trình điều tra.

- Tôi hiểu điều này, nhưng đích thân chúng tôi cần phải kiểm tra giả thiết đã.

- Chín giờ sáng mai các anh hãy đến chỗ tôi. Chúng ta sẽ bàn về vấn đề này! - Qua người trợ lí Putin ra lệnh triệu tập các bộ trưởng khối sức mạnh, những người thuộc tổng cục đấu tranh chống tội phạm có tổ chức, các đại diện cơ quan kiêm sát tối cao và trung tâm chống khủng bố sáng mai đến điện Kremli.

Ông về nhà và thấy nhà cửa lặng như tờ, ông không nghe thấy những câu hỏi quen thuộc xem hôm nay ông có khoẻ không. Vợ ông giúp ông thay quần áo công sở bằng một bộ đồ thể thao, và khi ông đi tắm, bà cầm khăn mặt đứng cạnh.

- Anh Volodia, em biết giờ anh đang cảm thấy thế nào, nhưng anh hãy tin rằng chúng em cũng cảm thấy hết sức nặng nề. Bọn chúng đúng là những kẻ cặn bã hết mức mới làm những người phụ nữ và trẻ em phải chết khốn khổ như thế...

Khi ngồi vào bàn ăn, Putin không rời mắt khỏi đĩa củ cải đỏ đang bốc khói và nói:

- Anh trở thành Tổng thống sắp được 100 ngày. - ông cảm thấy một nỗi cay đắng khác hẳn với tính cách của mình. Nhưng chướng ngại vật thì ngày một nhiều hơn...

Vợ ông ngồi đối diện và rõ ràng là bà cảm nhận được toàn bộ cơn bão tố đang gào thét trong lòng người mình yêu. Bà biết tất cả những gì đang xảy ra với nước Nga luôn làm ông vướng bận. Dù sao bà vẫn cố giúp đỡ và làm yên những xáo động trong lòng ông.

- Volodia, điều đó làm rung chuyển tất cả... Chính anh đã nói với em rằng chừng nào bọn khủng bố còn chưa bị tiêu diệt, thì chúng sẽ còn gây nổ và giết chóc... Một trăm ngày... Đây là một con số nhỏ, một giọt nước trên biển, còn anh hãy nhìn lại xem anh đã làm được những gì. Các tổng thống khác trong năm năm không làm được những việc anh đã thực hiện được...

- Cảm ơn em đã động viên anh, - nụ cười chỉ ánh lên ở một bên mắt ông, - nhưng chính anh hiểu rằng anh sẽ không thể trụ được lâu đến thế. Còn về những việc đã làm được là em đã phóng đại lên rồi...

- Mọi chuyện sẽ ổn thôi anh ạ... Anh ăn đi, nếu không củ cải đỏ sẽ nguội mất.

Ăn tối xong ông gọi điện với cựu giảng viên trường huấn luyện điệp viên 101 Storm, người mà bây giờ đang chỉ đạo Trung tâm luyện tập chuẩn bị về mặt thể lực cho các điệp viên ở Balasi. Họ thoả thuận rằng chín giờ sáng mai Storm sẽ đến dinh tổng thống.

Liudmila và con gái đã ra công viên đi dạo lúc một chiếc xe “Honda” màu đỏ, kính đen dừng lại ở cổng dinh tổng thống. Bước xuống xe là một người tầm thước, béo, mặc quần bò, áo pu lơ vơ hải quân và áo da không tay có rất nhiều túi. Trông ông không quá 50 tuổi. Nhưng thực ra đã tổ chức buổi sinh nhật tròn 50 của mình hai tuần trước.

Việc đón tiếp diễn ra rất nồng nhiệt và giống như “kiểu chào hỏi” của hai chiến sĩ: họ đan tay vào nhau và mỗi người đều cố thể hiện cách đón tiếp của mình. Khi họ ngã xuống tấm thảm mềm mại rồi đứng dậy, tỏ vẻ hài lòng về “trận đánh nhau” thì lại chìa tay ra và ôm lấy nhau.

- Vladimír Vladimirovich, bao nhiêu lần nước chảy qua cầu rồi đúng không?

- Và không có gì đáng sợ cả, Andrei Alekxeevich ạ, mọi thứ vẫn là của chúng ta. Không có gì chảy đi hết... Thầy có khoẻ không?

- Thế anh không được khoẻ à?

- Vẫn khoẻ...

Họ bước vào khu vườn nhỏ ấm áp, nơi mà ngoài chiếc bàn bi-a còn có vài chiếc ghế. Trên bàn để sẵn hai chai rượu vodka, và một giỏ hoa quả.

- Andrei Alekxeevich, chúng ta nâng cốc vì chuyện gì?

- Thế trước kia chúng ta đã nói như thế nào? Uống mừng thành công... Đấy là lời chúc rượu của các công an viên...

- Vì thành công! Mong thầy bỏ quá cho nếu tôi không cạn chén được. - Putin uống một chút rồi đặt li rượu xuống. - Chúng ta rất cần thành công... Thầy hãy nói xem, trong thời gian học chỗ thầy có bao nhiêu cửa sổ bỏ trống nào?

- Một câu hỏi khó, giờ chúng tôi đang phải làm việc hết sức. Chúng tôi có thêm các khoá đào tạo ngắn hạn - hai tuần, vì tình hình đòi hỏi. Nhiều chiến sĩ của chúng ta được gửi đến Chesnia, Trung Á, cũng như Tadzưkistan, Kirgizia. Chính ông cũng biết tình hình ở những nơi đó rối ren đến mức nào.

- Vâng, tôi biết. Lịch sử đang đe doạ lặp lại: thay cho Timur Tamerlan[i] vĩ đại là những làn sóng Taliban. Phải, sau khi Tamerplan đe doạ Orda, vàng đã chuyển đến Thổ Nhĩ Kỳ và Zakavkazia...

Putin, sau khi chăm chú lắng nghe người thầy giáo cũ của mình nói liền hỏi:

- Thế bây giờ con đường điệp viên vẫn còn hoạt động chứ ạ?

- Tất cả vẫn như cũ, trong mười học sinh chỉ một nửa đủ sức đi trọn con đường. Nhưng chính anh cũng biết đấy, chúng ta có những khoá học khác nhau, chuyên môn khác nhau - có những người cần được đào tạo đầy đủ, còn những ai đến phương Tây làm việc trong các văn phòng ấm áp thì phải đào tạo theo kiểu khác. Đối với những người như thế, con đường trở ngại này là để rèn luyện đầu óc...

- Tôi có thể tham gia tập luyện một chút ở chỗ thầy không, tôi muốn giãn xương giãn cốt và nói chung...

- Lúc nào cũng được Vladimir Vladimirovich ạ! - Storm trả lời. - Nhưng... Tốt hơn hết là vào những ngày nghỉ, khi đó có thể giãn gân cốt và tập bắn... Nhân tiện đây, tôi đã thấy anh bắn súng nòng ngắn như thế nào ở Tagila, trong một triển lãm vũ khí hiện đại...

Putin hơi chau mày.

- Đấy vẫn là một lễ hội hoá trang, mặc dù chính cuộc triển lãm đó làm tôi sửng sốt. Có một vũ khí rất tuyệt, nhưng tạm thời quân đội chưa có được, và chúng ta để mua được nó phải trả bằng mạng sống của những người lính. Khi nào tôi có thể đến chỗ thầy?

- Hôm nay thứ mấy? Thứ năm à? Tôi mời anh đến chơi vào thứ bảy, lúc 11 giờ. Chúng ta sẽ chạy...

- Tôi nên chạy một mình...

- Sao lại phải một mình? Anh cứ chạy theo nhóm, không ai nhận ra anh cả, vì ai cũng đeo mặt nạ trên đường chạy...

Khi họ sắp chia tay, Storm hỏi:

- Anh nghĩ sao, Vladimir Vladimirovich, tại sao cuộc chiến ở Chesnia kéo dài đến thế? Mà chúng ta có những ưu việt. Xét mọi mặt, từ khẩu súng phóng lựu đạn đến bom oanh kích phản lực...

- Tôi sợ phải bỏ ngỏ câu hỏi của thầy. Chính tôi rất muốn xét đoán tất cả. Đôi khi tôi còn có cảm tưởng rằng chúng ta dường như là những người ngoài hành tinh trong con mắt nhân dân và họ chiến đấu chống lại những người này đến tận người cuối cùng. Hơn nữa họ lại không hề muốn biết những người ngoài hành tinh này mang gì đến cho họ - lành hay dữ... Đối với họ không có gì khác. Kể cả nếu những người ngoài hành tinh có xây trường học, bệnh viện cho họ, sẽ trả họ lương hưu, đảm bảo công ăn việc làm...

Storm lắng nghe cựu học sinh của mình nói và nhận thấy ông đang lo lắng như thế nào, mặc dù bề ngoài Putin không tỏ ra thế... Chỉ ở trên trán và hai bên thái dương là có những đường gân xanh đang giật giật đầy căng thẳng.

- Nói thẳng ra đây là một nghịch lí. Nghĩa là họ tán thành chỉ để khỏi phải đấm bốc với những người ngoài hành tinh? Và điều này có cho họ sức mạnh không?

Putin đi vào bếp và quay ra với một chai “Fanta” và những cái cốc nhựa lớn. Ông rót cho mình và Storm.

Sau đó ông ra tận ô tô tiễn khách và đứng đợi cho đến khi ô tô chạy ra khỏi cổng. Trong không gian buổi hoàng hôn vẫn còn nhìn thấy khói lam chiều đang toả lên, khi Putin bước lên bậc thềm và ngước nhìn bầu trời đang dần tàn. Vài ba ngôi sao nhỏ hơi xanh xanh bắt đầu mọc, gợi cho con người những cảm giác tươi vui kì lạ nào đó...

Chú thích:

[i] Tamerlan (1336-1405): tên một vị tướng vùng Trung Á.