← Quay lại trang sách

- 5 - VORONEZH - AEX - NGUY CƠ BỊ TẤN CÔNG

Không có chuyến bay thường xuyên đến Voronezh như Platonov đã đề nghị sân bay trưởng Grokhomov Vladimir Vladimirovich và tờ giấy Kachianov kí, có thể nói rằng nó cho phép Platonov có đặc quyền cao cũng không giúp gì được cho ông. Trong tờ quyết định đó còn nói rằng chính quyền các cấp phải có trách nhiệm thực hiện yêu cầu của người xuất trình tờ quyết định này. Tuy nhiên Grokhomov, viện cớ vào Sắc lệnh Bộ trưởng cấp của mình đã tỏ ra độc đoán và giơ sắc lệnh này ra đe dọa Platonov.

Nhưng bất chấp hành động đó, Platonov vẫn đến Voronezh như ngày đã định vào lúc chiều tối. Ông rời sân bay dân dụng đến sân bay quân sự rồi từ đó bay đến Voronezh bằng máy bay chuyên chở cùng với người của mình. Nhưng chính ở đó vận đen đang chờ đón ông: khu vực Voronezh trời mưa, gió giật khiến cho việc máy bay hạ cánh gặp trục trặc. Và viên phi công phụ, khi cố tìm những lời thích hợp cứ vòng vo rằng có thể sẽ phải hạ cánh ở sân bay khác, rằng cũng không còn cách nào khác vì nhiên liệu còn rất ít, Platonov điên tiết đi vào trong cabin và giải thích cho viên cơ trưởng hiểu vì sao ông bay đến Voronezh. Ông không cần phải tiết lộ các thông tin chiến lược, nhưng tình hình lúc này buộc ông phải nói ra:

- Để anh hiểu vì sao tôi yêu cầu anh hạ cánh ngay lập tức ở Voronezh, tôi nhắc lại ngày 26 tháng tư năm 1986. Ngày này gợi anh nhớ đến điều gì chứ?

Cơ trưởng là một người còn khá trẻ, đưa mắt nhìn lên bảng thiết bị và nhún vai.

- Tôi xử lí tuỳ theo hoàn cảnh, mà tình hình, như tôi đã nói với ngài, không an toàn. Gió bên ngoài thổi gần 20 mét/ giây, đường băng lại trơn..

- Thế từ “Trecnobưn” khiến anh nhớ đến điều gì chứ? - Platonov đặt tay lên vai viên cơ trưởng. Và dịu giọng hơn: - Nếu có thể tôi yêu cầu anh thả càng ra và hạ cánh, thề có Chúa, không còn thời gian nữa..

Hai lần máy bay định hạ cánh, và hai lần những người điều phối viên phải kéo nó đến phạm vi mới. Từ trên máy bay trông thấy rõ những đốm lửa dưới sân bay phát sáng như những đường chấm gấp khúc qua màn mưa dầy đặc và lại biến mất trong đêm.

Platonov nhìn thấy viên phi công đang cố gắng điều khiển máy, và mỗi lần anh ta, trong trường hợp cấp bách, muốn đưa máy bay đến khu vực khác, anh ta lại nghiến chặt răng đến phát đau để hạ cánh. Máy bay rung lên như có người dùng sức mạnh khủng khiếp đập vào quanh sườn máy.

Khi bánh xe chạm xuống mặt đất, Platonov hiểu rằng vào phút này có thể ông đã thoát được khỏi điều đáng sợ nhất. Nhưng lại một tai họa khác xảy ra. Máy bay lao băng băng trên đường băng được 800 mét thì quay một góc 450, và nó bắt đầu là là mặt đất. Cánh phải của nó đập vỡ một phần đường bê tông, nhưng có lẽ sự đụng độ này ở mức độ nào đấy đã giúp họ thoát khỏi nguy hiểm. Chạy thêm 70 mét thì máy bay dừng hẳn, trong cabin lặng như tờ, nếu không kể đến tiếng kêu ro ro phát ra từ máy điều hòa nhiệt độ. Platonov nhìn thấy mồ hôi rịn ra dưới cằm người phi công và hai tay anh ta run lên siết chặt cần lái.

Trước khi ra khỏi máy bay Platonov đã hỏi họ tên người cơ trưởng, người phụ lái và hứa sẽ báo cáo với Tổng thống Putin về sự dũng cảm và những hành động quyết đoán của họ.

Tại điểm đón chính, mọi người đang chờ họ: trưởng trung đoàn bay Vaxili Gribanov, trung tá UFCB Alecxandr Bobrov, trưởng RUBOP[i], đại tá Fedor Glưba và đại diện Bộ nguyên tử Nga Vitali Ivonin. Tất cả đều mặc áo khoác phòng hộ và đội mũ có mặt lật.

Bốn mươi phút sau họ đến AEX. Đại diện Bộ Nguyên tử Ivonin xin phép được vào qua điện thoại, những cánh cổng cao bọc sắt mở ra không gây tiếng động và ô tô đi vào trong nhà máy.

- Không lẽ đi vào được bên trong mà không cần dùng mật khẩu? - Platonov hỏi đại diện Bộ Nguyên tử.

- Tất nhiên là không, nhưng họ đã phân tích đặc điểm giọng nói của tôi trong chương trình. Ở đây tất cả đều được xây dựng theo các phát minh điện tử tối tân nhất.

- Vậy tại sao khi bước vào sau các cánh cổng lại không có ai? Bất kì một phương tiện giao thông nào khác cũng có thể đi vào theo sau máy bay của chúng ta, đến tận chỗ xe tăng...

Ivonin nhìn Platonov như thể một người thầy giáo nhìn học sinh khi giảng giải những chân lí cũ rích.

- Sở dĩ sau cổng không cần có người là vì... Thứ nhất, tất cả các loại ô tô có kính màu tối bị cấm vào khu vực này. - ông hất đầu về phía cửa sổ máy bay. - Thứ hai, chỉ mang vào những thiết bị được phép mang. Vũ khí bị cấm, thuốc nổ cũng không được - phải rỗng không...

- Thật đáng tò mò! - Chỉ hơi lúng túng bởi những lời của Ivonin, Platonov nói: - Tôi biết anh có giấy phép vào sân bay, nhưng mọi chuyện không đơn giản như thế... Không đoán trước được...

- Người Mỹ còn vay mượn của chúng ta hệ thống này. - Đại tá UFCB nói bằng một giọng rất tự hào.

“Việc này còn cần phải xem xét lại” - Platonov nghĩ và qua các ô cửa sổ ông nhìn khắp các hàng rào bao quanh AEX được chiếu sáng bằng những ngọn đèn pha bên ngoài. Bản thân toà nhà trông như một cái hộp bọc tuyết trắng, cao chín tầng, nhưng không có cửa sổ. Ba cái bóng lò phản ứng hiện ra bên trái toà nhà hành chính, những đám khói toả lên từ những ống khói bị gió thổi bay đi. Ô tô chạy lại gần các cánh cổng khác, thấp hơn, có ba người trang bị vũ khí bước ra từ sau cánh cổng, đi về phía họ.

- Dù sao thì điện tử chỉ là điện tử, nhân tố con người vẫn quan trọng hơn - Đại tá RUBOP nói. - Và quả thật tôi thích điều này hơn.

- Nhân tiện tôi xin nói luôn là những biện pháp tổng thể cũng đã được thoả thuận với Trung tâm rồi. - Những lời cuối cùng này rõ ràng Ivonin muốn hướng vào Platonov.

Platonov biết hệ thống bảo vệ của nhà máy điện nguyên tử, nhưng thực ra đây là lần đầu ông nhìn thấy nó - với cương vị là trưởng Trung tâm chống khủng bố - ông được bổ nhiệm chức vụ này sau khi Tổng thống Putin đắc cử.

Giấy tờ vào cửa được kiểm tra bằng đèn pin và các máy soi trông như máy soi tiền ở các ngân hàng.

Sau khi vào cổng, ô tô chạy trên một con đường nhỏ rải nhựa dẫn vào một toà nhà thấp lè tè. Khi xe dừng lại, một người đàn ông có râu, ăn mặc nguỵ trang ra mở cửa. Người thứ hai đứng ở một bên cửa, họ đi qua các cánh cửa theo các bậc cầu thang tiến vào bể trữ nguyên liệu. Platonov rất nhanh chóng nhận biết tất cả những gì ông để ý tới. Ở mỗi một cánh cửa đều có một con mắt điện tử cảnh giác quan sát họ, ông cũng nhận ra những điểm sáng nhấp nháy của các tia hồng ngoại, phản ứng lại sự có mặt của đối tượng ở khắp các phía.

Họ được dẫn vào một căn phòng khá rộng, trong phòng có vài người mặc quân phục. Có một cái bàn dài đặt rất nhiều ti vi, trên màn hình ti vi hiện rõ tất cả các lối vào và toàn bộ khu vực nhà máy. Một viên thiếu tá tiến đến gần họ và giới thiệu:

- Đội trưởng đội bảo vệ, thiếu tá Nedastaev có mặt! - thiếu tá đưa mắt nhìn đại tướng UFCB, người mà cá nhân ông đã quen biết. Tất nhiên ông không biết ai đi cùng đại tướng và đến đây có việc gì.

Platonov nhìn cái cằm cương quyết và vẻ ngoài chỉn chu của viên thiếu tá. Ông cạo râu nhẵn đến mức lộ cả phần chân râu xanh, mái tóc màu hạt dẻ sáng được chải cẩn thận, chẻ một đường ngôi thẳng như một mũi tên. “Dù một con chuột cũng không thoát khỏi tay những sĩ quan như thế này” - Platonov nghĩ và nói:

- Đồng chí thiếu tá, tôi xin tự giới thiệu tôi là đại tướng Platonov, người của Trung tâm chống khủng bố... Như ông đã biết, chuyến viếng thăm của chúng tôi đến đây không phải là ngẫu hứng, mà là có nguyên do..

- Mời đồng chí lại ngồi bên bàn, đồng chí đại tướng - Thiếu tá vui vẻ nói và chìa tay ra, dẫn mọi người vào phòng bên cạnh.

Cuộc họp kéo dài ít nhất một tiếng rưỡi, để giới thiệu cho những người mới đến biết được vị trí của đội bảo vệ, thời gian biểu hàng ngày, vũ khí và những phương án khả thi tấn công bọn khủng bố đã bị thất bại. Platonov kết luận:

- Về mặt nguyên tắc - ông nói - các biện pháp an ninh là thuyết phục tôi nhất, nhưng để kết luận... - ông ngừng lời, và nghe thấy tiếng đồng hồ đeo tay kêu tích tắc. - Suy cho cùng chỉ có một điều là khoảng cách từ những cánh cổng đầu tiên đến những cánh cổng thứ hai không quá 500 mét, có nghĩa là, nếu nơi đây bị đột nhập, bọn khủng bố hoàn toàn có khả năng đến được tầng phòng hộ thứ hai. Ý tôi là chúng bắn lựa đạn...

- Đợi một phút, đồng chí đại tướng - thiếu tá vội ngắt lời làm được điều đó không phải đơn giản... Nào, chúng ta cứ thử đoán rằng có kẻ muốn lẻn vào hành lang này với ý định phá hoại, cứ cho là...Tôi đã chỉ cho ông biết các hoả điểm nằm khắp khu vực của chúng ta. Bọn khủng bố sẽ không có thời gian chuẩn bị bắn phá, vì dù chỉ một hành động nhỏ nhất cũng sẽ bị phát hiện ngay lập tức, và bốn hoả điểm ở đây sẽ bắn trả. - Thiếu tá tiến đến gần bản đồ vị trí đóng quân. - Vì thế khả năng này bị loại trừ hoàn toàn. Điều duy nhất mà chúng tôi không được bảo vệ là các cuộc đột kích bằng không quân. Nhưng việc này, như đã nói, lại không phải là nhiệm vụ của chúng tôi... Mà là của những người có trách nhiệm bảo vệ an ninh vùng trời.

- Còn an ninh mặt đất thì sao? - Trưởng UFCB Bobrov hỏi. - ý tôi là đường ngầm hay cái gì đó đại loại thế.

- Để đối phó với việc đó chúng ta đã trang bị âm thanh. Thậm chí nếu có ai đang xỉa răng tiến đến gần, bộ thu biến ngay lập tức nhận biết được... Còn nếu như không có gì bí mật, tôi xin được hỏi là có chuyện gì sẽ xảy ra vậy?

Thoạt đầu Platonov không muốn tiết lộ chiến dịch, nhưng ông hiểu tình hình đòi hỏi thông tin đầy đủ của những người bảo vệ nhà máy điện nguyên tử.

- Theo tin của chúng tôi, một đội quân có ý định tấn công Voronezh...khoảng 15 người... Thật ra, đến giờ chúng tôi vẫn chưa rõ ý đồ tấn công thực sự của chúng là gì, nhưng tôi nghĩ, bằng những nỗ lực chung - ông đưa mắt nhìn về phía những người lãnh đạo UFCB và RUBOP - chúng ta sẽ làm tất cả những gì có thể để ngăn chặn kẻ thù. Vì an ninh của cả nhà máy điện nguyên tử, chúng ta phải có trách nhiệm trước nhân dân và tổng thống, - ông không thích những lời thiếu tá nói, vì chúng có vẻ khoa trương không đúng lúc.

Sau đó họ đi đến trạm quản lí của nhà máy điện nguyên tử, ở đây công tác bảo vệ quá đơn giản làm Platonov sửng sốt. Chỉ cần đi qua hai cửa mạn được kiểm soát bằng các vô tuyến truyền hình là có thể đến được trạm quản lí. Họ giới thiệu Platonov với ca trưởng Zakharov Live Petrovich, một người đàn ông tóc bạc, khoảng 50 tuổi.

- Theo anh, trong nhà máy chỗ nào là điểm yếu nhất? - Đại tướng hỏi Zakharov.

Ca trưởng ngẫm nghĩ, và nhìn những đường chỉ may quanh mũ.

- Không, tôi không hỏi góc độ an ninh kĩ thuật, mà giả sử nếu quân khủng bố đột nhập vào đây.

- Bọn Chesnia à? - Zakharov buột miệng hỏi. Mặt ông lộ vẻ lo ngại.

- Không hẳn, có thể là bất cứ bọn nào: Chesnia, Ả-rập, Ucraina, Nga...

- Điều này bị loại trừ hoàn toàn! Chúng tôi có hệ thống bảo vệ chắc chắn, chính vì vậy hẳn không ai có thể đột nhập qua những bức tường bọc thép được...

*

Nhưng chính vào lúc đó cách Voronezh khoảng 15 kilômét, trên một khoảng đất bị bỏ trống đã từng là căn cứ quân sụ có vài người đang quét dọn dưới ánh sáng của những ngọn đèn halogen được lắp trong gara ô tô.

Toàn bộ công việc bọn chúng đang làm là tháo dỡ, quét dọn và khuân vác đổ qua cửa gara rộng vòm giữa gara và doanh trại. Một người đàn ông nước da sạm đen, khoảng 30 tuổi đang chỉ đạo công việc. Hắn mặc áo may ô, có một cái sẹo lộ rõ trên vai phải - dấu hiệu của vết thương, có thể là do mảnh bom găm vào.

Có ba người đang cố lăn một cái ống rất nặng đến cuối khoảng đất trống, trước đây cái ống này dùng để cuốn dây cáp điện thoại. Nó rất nặng, mà chỗ đất để lăn cái ống qua lại đầy gạch, dụng cụ han gỉ, và các mảng bê tông vỡ.

- Nào, đầu tiên chúng mày phải thu dọn cái đống ngổn ngang này đã, rồi sau đấy mới lăn ống qua. - Một người cao tuổi nói. - Alex, lại đây!

Người cao tuổi trong nhóm đó là một trong những chỉ huy dã chiến đã chiến đấu ở Chesnia dưới quyền của Garaev, Xaid Akhmadov. Alex hay còn gọi là Alex Voropaev, người Moskva, bị bắt làm tù binh. Ba người khác là thành viên của nhóm khủng bố quốc tế “quân cảm tử” đến từ những nước trước đây là các nước cộng hoà anh em của Nga: Izotov là người Axtrakhania, Khadzưev là người Dagestan và Nicalesku đến từ Mondavill.

Một thanh niên tóc sáng rời khỏi chỗ cái ống, cũng trần trùng trục đến tận thắt lưng, mặc kệ trời vẫn còn mưa lâm thâm. Tóc anh ta rối bù, còn ở hai bên thái dương có những tia nước không ra nước mưa, cũng không hẳn là mồ hôi. Khi đến gần Akhmadov, anh ta hạ giọng, nói:

- Alex, mày hãy kéo dài ra. Tao đã bảo mày rồi... đến sáng khoảng đất này cần phải được dọn sạch.

- Chúng tôi đã làm mọi cách, nhưng ở đó quá nhiều đổ phế thải. Dù sao thì cũng cần đến máy ủi, không thể chuyển cái đống bê tông này đi bằng tay được.

- Thì bê những mảnh vụn đi và dù sao thì cũng thử kéo chúng ra chỗ khác xem.

- Chúng tôi đã làm thế. Nhưng không có máy ủi thì không xê dịch chúng được... Thật ra, có thê đập vỡ chúng ra.

- Đập đi.

- Sẽ rất ồn.

Akhmadov suy tính và châm thuốc hút. Tay phải hắn hơi cong, và đấy chính là di chứng của vết thương.

- Được rồi, chúng mày cứ dọn những gì có thể mà không cần dùng máy ủi, còn sáng mai mày hãy vào thành phố tìm thuê lấy một cái, không cần thuê người lái.

- Chúng ta có người lái rồi, anh ta từng lái máy kéo trong nông trang. Hay là sáng mai bảo anh ta đến lái máy ủi.

Nhưng Akhmadov có ý kiến riêng về chuyện này: gã Mondavil này còn chưa biết thế nào là đổ máu, mặc dù trước khi đến đây thỉnh thoảng chúng cũng đụng độ với lực lượng liên bang.

- Không, Alex, mày đi đi, tao sẽ đưa tiền cho mày... Một trăm đô la có đủ để thuê máy ủi của một công trường nào đó trong hai tiếng được không?

- Từng ấy thậm chí còn nhiều, có thể khiến người ta ngạc nhiên. Tuy nhiên đây là tiền đô, ở Nga cần phải chi trả bằng đồng rúp...

- Được rồi, còn bây giờ mày hãy lo thu dọn đống ngổn ngang này cho khoảng sân được sạch sẽ để đón người của chúng ta.

- Khi nào họ đến?

- Tao không thể trả lời, vì chính tao cũng không rõ.

Thực ra Akhmadov nói dối: thời gian các lực lượng quân sự chủ chốt phải tập trung tại căn cứ không được phép muộn hơn 22 giờ đồng hồ ngày hôm sau.

Khi Alex Voropaev quay lại chỗ cái ống, Akhmadov lại quát to lên với anh ta.

- Tao còn chưa nói xong, - điếu thuốc lá trong tay Akhmadov toả ra mùi khó chịu. - Mày hãy để mắt tới thằng Izotov. Tao không thích nó, cứ lầm lầm lì lì và không hiểu nó nghĩ cái quái gì trong đầu...

- Nhưng chính anh đã chọn anh ta. Chúng ta cần một thiện xạ, cần...

- Tao cảnh báo mày, Alex, là nếu có chuyện gì xảy ra mày cũng phải chịu trách nhiệm...

Voropaev mím chặt hai môi lại, và chỉ chút nữa thôi là cơn tức giận sẽ bùng ra. Nhưng không nói không rằng, anh ta quay đi và bước nhanh đến chỗ cái ống.

Bản mật mã gửi từ dinh tổng thống ở Washington đến phòng tác chiến của Cục Tình báo Đối ngoại Liên bang Nga.

KHẨN BÁO

Theo số liệu nguồn gửi về từ Kim Tự Tháp, một nhóm người đứng đầu là đại tướng chỉ huy một đơn vị đặc biệt - “Tam giác” Adams Dorman đang đến Chesnia. Mục đích chuyến đi đến nay vẫn chưa được xác định rõ ràng: có thể là đi gặp Maxkhadov vì vụ quân của Zapaev bắt cóc thiếu tá Mỹ Donovan; có thể là đi gặp Barx để chuyển cho ông ta các phương tiện liên lạc điện tử tiện cho việc di chuyển ở địa phương. Thời gian tạm thời là tuần thứ hai của tháng tám năm 2002.

Chú thích:

[i] Cơ quan an ninh khu vực về đấu tranh chông tội phạm có tổ chức.