← Quay lại trang sách

- 6 - MOSKVA - THỬ THÁCH ĐIỆP VIÊN

Putin đến căn cứ luyện tập vào ngày thứ bẩy đầu tiên của tháng. Không có đoàn đi theo hộ tống. Ông đi cùng người lái xe và hai vệ sĩ. Xe lái ở tốc độ “số 9” bình thường và có kính chắn gió màu đen.

Putin đã từng đi qua con đường này khi ông còn sống một cuộc đời khác, phải đi lại bằng xe điện công cộng và qua con đường này không chỉ một lần. Ông nhận ra những cảnh vật hai bên đường: chỗ kho lúa ngày xưa giờ đã thay bằng những ngôi nhà hình lập phương, dẫn vào trong làng là những con đường đất sét đầy những vết xe lồi lõm, những bụi rậm, những cánh đồng mọc đầy cây bụi và cỏ dại... Và ông còn ngạc nhiên hơn khi nhìn thấy trong cánh rừng đã úa vàng vẫn còn lại cái máy liên hợp mà trước đây khi ông còn là thiếu sinh quân, nó đã ở đó như một đứa trẻ mồ côi, hờn giận với gió mưa. Nhưng điều kì lạ là nó vẫn giữ được dáng vẻ ban đầu, cứ như không phải đã hai mươi năm trôi qua vậy...

Khi đến gần một trong những trạm gác của cảnh sát giao thông liên bang (GIBDD), đội cảnh sát tuần tra chặn xe họ lại. Một viên cảnh sát tiến đến, chìa thẻ ra và yêu cầu người lái xe xuất trình giấy tờ. Kiểm tra xong, anh ta yêu cầu mở khoang hành lí, vì trong thành phố vẫn đang diễn ra chiến dịch “Chiếc nhẫn” liên quan đến vụ nổ trong đường ngầm.

Họ đến căn cứ quân sự vào lúc 10 giờ sáng. Storm đang đợi họ. Họ đi vào phòng của Ban tham mưu. Ở đó một viên sĩ quan đến báo cáo với Storm rằng các sinh viên đã đi và họ sắp quay trở lại căn cứ.

- Nhiều năm trôi qua mà ở đây không thay đổi gì. - Putin cảm thấy nao nao khi nhớ lại thời trẻ.

- Đấy chỉ là thoạt nhìn thôi! - Storm đặt trước mặt vị khách của mình một bộ quần áo. - Tổng thống hãy thay bộ quần áo này. Vào phòng làm việc tôi mà thay. Tôi không dám chắc về giày. Đôi giày này đã rách, nhưng tạm thời không còn đôi nào khác.

Nghe thấy tiếng động cơ, Storm bước đến bên cửa sổ nhìn ra. Một chiếc xe Zafic đang đi vào cổng.

- Các anh sẽ đến đường vành đai cùng với 10 điệp viên. Chúng tôi bố trí đưa họ đến các ngọn núi cao ở Kizgisria. Ở đó hiện nay đang hỗn loạn.

- Chúng tôi sẽ phải đi mất bao lâu?

- Tôi không tính được thời gian chính xác để đi hết quãng đường đó... Lần đầu chỉ đi được cần khoảng một nửa hoặc một phần ba là đủ...

Putin chăm chú nhìn Storm và cười.

- Đấy là thầy nói thế! - Giọng nói của ông nghiêm lại, ngữ điệu hơi giảm xuống. Ông cầm bộ quần áo và giày đi bộ lên, bước vào phòng làm việc của Storm để thay. Trong phòng, ông nhìn thấy một bức chân dung Gerzinxki treo trên tường và một tấm bản đồ nước Nga to có những lá cờ nhỏ cắm vào, còn trên bàn là một bức tượng nhà thơ Nga Exenin bán thân bằng đồng mà khóa học của ông đã tặng cho Storm sau khi tốt nghiệp. “Quỉ tha ma bắt”, ông nghĩ, còn 10, 12 năm nữa, vở hài kịch kết thúc hay không... Để về hưu.

Thực ra đôi giày đã bị hỏng, nhưng ông nghĩ dùng nó để chạy vẫn còn tốt hơn những đôi giày mới có thể chỉ còn trơ lại cái khung ngay khi chạy đến cây số thứ hai, nhưng còn buồn hơn là trên trái đất này không chuyện gì là không xảy ra cả.

Khi ông quay lại phòng khách, Storm nhìn ông và giơ ngón tay cái ra mỉm cười hài lòng.

- Chúng thật vừa với Tổng thống. Còn bây giờ chúng ta đi trang bị vũ khí.

- Tôi nghĩ là hôm nay chúng ta chỉ dạo qua một vòng nên không cần vũ trang. - Putin cúi xuống để buộc dây giày.

- Thế các điệp viên chỗ thầy đâu?

- Họ đang thay quần áo. Năm phút nữa chúng ta sẽ khởi hành.

- Thầy đi cùng chúng tôi chứ?

- Nếu là lần khác tôi sẽ không đi, nhưng lần này Tổng thống đã yêu cầu tôi, Vladimir Vladimirovich[i] ạ! - Storm quay lại đến chỗ kho để đồ quân dụng. Khi quay ra ông cầm theo hai cái mặt nạ, và đưa cho Putin một cái. - Liệu chúng ta có thể lên đường mà không cần đeo mặt nạ không? Trời nóng quá...

- Tôi không muốn lộ diện, thầy hiểu cho...

- Vâng. Tất nhiên tôi hiểu, mặc dù ai đó khó có thể dùng kìm moi được nổi một từ trong miệng các chiến sĩ của chúng ta. Nhưng Tổng thống nói đúng, dù sao cũng không nên lộ diện... Các điệp viên trẻ của chúng ta ra rồi đấy. Trông họ giống hệt nhau.

Vài điệp viên từ trong phòng đi ra, họ ăn mặc ngụy trang, đeo mặt nạ đen và quân trang đầy đủ. Một người to cao, chân hơi vòng kiềng bước lên trước.

- Chúng ta khởi hành thế nào, Andrei Andreivich? - Anh ta quay sang hỏi Storm. - Có thể bắt đầu qua ngọn núi nhỏ Tarzania được không?

Putin đưa mắt nhìn thầy giáo cũ của mình có ý dò hỏi. Storm liền trả lời:

- Chúng ta sử dụng phương tiện mới gọn nhẹ... Tuy nhiên bây giờ các anh phải tự lo liệu lấy.

Cả nhóm chạy vào trong khu rừng nhỏ tối đen và nhanh chóng mất dạng. Putin chạy nhẹ nhàng, ông không cảm thấy chút mệt mỏi nào. Ông nghĩ có lẽ không nên từ bỏ luyện tập quân sự và chạy bộ thế này có thể là không quá sức đối với ông.

Họ đi vào trong một cánh rừng thưa có những cây cao sừng sững đã được 10 phút. Trước mặt họ, cách mặt đất khoảng một mét rưỡi là một mạng dây cáp điện bọc nhựa dày được kết lại một cách khéo léo. Nó từ từ cuốn cao lên và biến mất trên ngọn cây thông cao nhất. Từ trên ngọn cây, một số dây buông thõng xuống, cách mặt đất khoảng vài mét.

Họ dừng lại, Storm bảo một người đi vào bên trong. Từng người một trong số họ vượt qua hàng rào bằng những thân cây được đốn thành những khúc gỗ và trèo lên ngọn cây thông. Putin là người trèo lên đầu tiên, ông trèo lên gốc cây thứ nhất và cũng là thấp nhất, ông thậm chí không nghi ngờ rằng ở phía trước có một gốc cây đang đợi ông. Trước mặt ông, chàng trai cao lớn chỉ đạo cả nhóm thiếu sinh quân đã nhảy bật ra như một con lật đật. Ba lần Putin bị mất thăng bằng và thiếu chút nữa thì ngã xuống đất, nhưng ông lại trèo lên mặt gốc cây cao nhất và tiếp tục chạy. Tất nhiên đây khó có thể gọi là chạy, mà là cách vượt chướng ngại vật khó có thể tưởng tượng nổi với những nỗ lực cuối cùng. Nhưng con đường dù khó khăn đến mấy, ông vẫn trèo lên đến đỉnh mạng dây điện, nhảy ra và bám vào nó... Những cái hố trong mạng dây điện có kích thước khác nhau, và để nhảy qua được dù chỉ một hố cũng phải bước hết sức thận trọng để không bị ngã gãy cổ. Ông nhìn thấy Storm đi sau ông như một con cào cào, bật từ gốc cây này sang gốc cây kia, hơn nữa lại giữ được thăng bằng một cách hết sức khéo léo.

- Đừng vội, Volodia, chúng ta vẫn còn thời gian! - Storm kêu lên và Putin cảm thấy mình sẵn lòng ôm hôn thầy giáo cũ vì những lời nói đó.

Khi ông đi qua được một nửa mạng dây cáp, gần như cả nhóm đang ở trong không trung. Tuy nhiên người đi sau cùng ở gốc cây thứ tư đã bị mất thăng bằng và ngã xuống đất. Thế nhưng anh ta đã kịp nắm lấy sợi dây mà chắc chắn đấy là dây bảo hiểm đặc biệt.

Leo lên đến được hai phần ba thiết bị luyện tập, Putin quyết định nghỉ. Ông cảm thấy bắp chân ông như bị một viên đạn chì rất nóng găm vào, đến mức chúng dường như bị nung chảy ra và nặng chịch. Hai lòng bàn tay phồng rộp, và ông biết chúng sắp vỡ ra.

Putin đợi Storm đến gần, và tế nhị nói với Storm những suy nghĩ của mình về ngọn núi Tarzania.

- Thầy Andrei Andreivich, thầy đã không nhận được giải thưởng quốc gia nào cho phát minh mới này đúng không? - ông hỏi.

- Đầu tiên họ gạt đi. Cấp trên nói rằng đây không phải là phát minh khoa học... Tôi đành phải biến nó thành trường đại học thể dục, phải ngước mặt lên mà nhìn sao trời. Ba tháng liền họ cùng với một trung đội là những sinh viên trong trường đã bị cảm ứng và tôi không rõ họ đã dùng những thiết bị gì đó để kiểm tra. Còn kết luận họ đưa ra thật đơn giản: khi vượt qua ngọn núi Tarzania cần phải gồng hết các cơ bắp, phải rèn thần kinh cho vững, cơ quan nội tiết ổn định, còn vì nó tương đối cao và huyết áp bị tăng lên. Mặc dù không phải ai cũng vậy. Tôi thấy Tổng thống cứ như con sóc nhảy qua nhảy lại.

- Thầy đừng cười, hai lần tôi suýt nữa thì ngã bổ nhào sấp mặt xuống đất.

- Đấy chỉ là có vẻ như thế, ở đây ít ai bị ngã...

- Thế còn chàng trai kia? - Putin đưa mắt nhìn người đã cố chinh phục ngọn núi lần thứ hai.

- Chân anh ta quá ngắn. Anh ta đã không tính toán khi bước. Nhưng tôi tin rằng anh ta sẽ chạy vào đây ngay bây giờ. Nhưng cần giữ sức, chúng ta còn phải vượt thêm vài cây số nữa và sẽ còn một loạt những điều bất ngờ.

- Nó cũng giống cuộc chạy đua lên núi Tarzania này phải không?

- Không hẳn, nó là một công trình đúng chuẩn được làm trong nhiều năm trời: một thác nước, một hàng rào chắn dài ba mét, một ngôi nhà đang cháy, một đường hầm đầy gas, một cái đầm lầy con và một ngọn đồi trọc.

- Quả là không tồi... Phải ghi nhớ tất cả điều này. - Putin quay người và bắt đầu leo lên.

- Chúng ta vẫn còn thời gian để nghĩ lại. - Storm kêu lên sau lưng ông.

- Không, thời gian đã qua rồi. Nếu như những người khác đang phải vượt qua những chướng ngại vật đó, thì chính Chúa đã ra lệnh cho tôi phải vượt qua thử thách rèn luyện sức khỏe này...

...Giờ khắc đầu tiên của cuộc đua đã nhích dần đến những phút cuối. Trong số mười người muốn đi đến đích chỉ còn lại bốn. Putin không trông rõ mặt họ, họ cũng không thấy mặt ông, nhưng mọi người đều hiểu họ đã cùng nhau vượt qua một chặng đường đầy khó khăn.

Storm cố gắng theo sát gót Tổng thống, và trên suốt chặng đường đi trong đầu ông luôn vang lên một câu hỏi: Tổng thống chịu cực khổ như vậy để làm gì?

Câu hỏi này như một điệp khúc trong những suy nghĩ rối tung cứ bám riết lấy ông ở cuộc chạy đua bên trong này. Cuộc đua có vẻ như sẽ không đến được đích.

Một công trình kiến trúc hiện lên lờ mờ ở phía trước, đó là bức tường nhiều cửa sổ - một tòa nhà bốn tầng. Khi họ chạy lại gần, Putin nhìn thấy một loạt thang dây để leo lên trông rất rối rắm. Storm là người đầu tiên bám vào một cái và bảo: “Hãy làm theo tôi, leo lên trên tường đi”. Ông quăng người leo lên và ngoắc một chân vào bậu cửa sổ đầu tiên. Một phút sau, mà có lẽ chưa đến một phút, ông đã lên đến tầng trên cùng. Người thứ hai làm được như ông là trưởng nhóm - chàng trai này có đôi tay lực lưỡng khó mà tả nổi.

Putin bám tay vào thang dây, Storm đứng ở trên cao hướng dẫn: - Cánh tay thứ hai bám vào nấc thang thứ sáu và quăng người thật mạnh...

Đặt cái thang lại cho thật chắc chắn, ông bước chân lên một cách dứt khoát, ông lên gân cốt, tuy nhiên cơ bắp ông như làm bằng nhựa dẻo, chúng cứ nhũn hết ra. Nhưng nhìn sang bên thấy các thiếu sinh quân đang trèo lên, ông tỏ ra mạnh mẽ hơn và mặc dù hoa mắt chóng mặt ông vẫn cố trèo lên cao cho bằng được.

Ông đã vượt qua được tám kilômét đoạn đường của cuộc đua.

- Hay là chúng ta rút lui? - Storm nói với phía sau. - Không nên tự làm khó mình...

- Cái đầm lầy nổi tiếng của chúng ta ở chỗ nào? - Tổng thống hỏi thay cho câu trả lời.

- Sắp đến rồi, nhưng chúng ta có thể đi vòng qua nó. - Storm bước thêm mấy bước và đi sóng ngang với Putin: - Thầy luôn tin em, Volodia ạ, nhưng thầy không hiểu nổi việc em đang làm lúc này..

Putin không nhận ra sự thay đổi trong cách xưng hô của Storm, gọi bằng “tổng thống” trong lúc này hẳn sẽ rất lạ.

- Phải đi tiếp chứ! - Putin cảm thấy mồ hôi vã khắp người. Hai lần ông lau khô người nhưng rồi cơ thể lại ngập ngay trong mạng nhện mồ hôi nhớp nháp. Và cái mũ trùm mặt nạ màu đen làm cho ông khó chịu nhất. Ông thấy mình như đang ở trong hỏa ngục. Da như bị viêm và ngứa khủng khiếp, lông mi ướt nhèm làm mờ mắt ông, cơn đau âm ỉ như đông cứng lại. Ông biết chịu đựng được tình trạng này quả không dễ dàng...

Để quên đi cảm giác khó chịu trong người, Tổng thống cố hồi tưởng lại thời trai trẻ của mình, khi ông theo học ở trường đào tạo tình báo viên và cuộc tiến công thần tốc đầu tiên trên con đường này. Nhưng hồi đó ông mới 25 tuổi, chứ không phải 50 như bây giờ, nửa quãng thời gian qua ông luôn ở trong các phòng làm việc. Ông nhớ lại một chuyện đã xảy ra với mình thời còn sống ở Mukhen, Đức. Đó là lần đầu tiên trong đời ông đi chiêu mộ gián điệp. Đối tượng là kĩ sư trưởng của nhà máy chế tạo máy tính công nghiệp đời chót ở Hannovan, loại máy tính người Mỹ đã sử dụng để lên mô hình các vụ nổ hạt nhân trong điều kiện thí nghiệm.

*

Fridric Baale, 54 tuổi, một vợ hai con. Putin làm quen với ông ta tại một triển lãm sách, ngay cạnh giá trưng bày bộ sách “Các nhà văn - các nhà viễn tưởng sáng tạo tương lai”, và cũng là nơi Baale làm tư vấn ngoài giờ hành chính. Nói chung các cuộc triển lãm đối với Cục Tình báo Trung ương Nga (GRU) là một Klondike[ii] thực sự. Phần lớn các lần

tuyển mộ đều được thực hiện ở những nơi đó. Vì là ăn mày thì không đến triển lãm, bọn ngốc cũng không có việc gì để làm ở đây. Chỉ có trí thức. Có các bao tiền. Các nhà quản lí đắt giá luôn khao khát vinh quang. Tiền và gián điệp xuất sắc. Mà trên thế giới sẽ không kiếm được gián điệp nào xuất sắc hơn những người GRU cộng tác.

Baale say mê khoa học viễn tưởng, yêu Aizek Azinov, Klark đến cuồng nhiệt và đặc biệt có cảm tình với anh em nhà Strugast. Điều đáng nói là toàn bộ những điều trên chính là sự khởi đầu cho mối quan hệ giữa họ. Putin đã tặng ông ta tuyển tập truyện ngắn giả tưởng của các nhà văn nước mình, còn Baale để trao đổi đã đưa cho người bạn Nga tập sách chuyên khảo “Các trò chơi vi tính dành cho điệp viên”. Phải mất ba năm để tạo ra “người bạn Đức” - “File”, Phòng Điệp vụ Tây Âu của GRU đã gọi Baale như thế. Ông ta đã nhận những món quà người bạn điệp viên trẻ tặng trong ba năm. Đầu tiên là tập sách giả tưởng vô thưởng vô phạt, món quà cuối cùng là chiếc đồng hồ trong bộ sưu tập của Ermitas. Đó là đồng hồ của Hoàng đế Nga Alecxandr Đệ tam. Và một lần trong lúc tâm trạng hứng khởi, Baale đã bột phát kể về công việc của mình và việc sản xuất nói chung. Những điều ông ta tiết lộ cũng vẽ ra chút ít một bức tranh toàn cảnh, làm rõ một điều rằng viên kĩ sư trưởng này chính là người có thể giúp ích cho hệ thống tư duy máy tính của Liên Xô.

Một trong những cuộc gặp mang tính chất quyết định diễn ra ở Áo. Tại đó, được Cơ quan phản gián Liên Xô giúp đỡ đã bố trí được cảnh Baale mình trần như nhộng ở trong phòng riêng với hai cô gái trẻ đẹp. Đây là một đoạn quay sex cận cảnh đến nỗi, khi nhận được những bức ảnh đã được rửa ra, viên kỹ sư trưởng đã phải đặt bút kí, chấp nhận mọi điều kiện “người bạn Nga” đưa ra.

Trong khi hoạt động tình báo không nên xưng hô bằng đại từ “chúng ta”, “chúng ta” muốn hay “chúng ta” quan tâm. Khi tuyển mộ chỉ nên dùng đại từ nhân xưng ngôi thứ nhất số ít: “tôi quan tâm”, “tôi muốn có được cái này, cái kia”, “tôi có thể trả cho anh một khoản tiền lớn để làm việc này” và v.v.. Putin nhớ đến những lời khuyên của một cựu điệp viên đã từng thực hiện hơn hai mươi điệp vụ. Ông ta nói: “Nếu cậu bị tra tấn, thì đừng van xin, không được tỏ ra sợ hãi hay chán sống. Kẻ thù của chúng ta sẽ không tha thứ cho việc này. Hãy cười vào mặt bọn giết người và nên nhớ rằng, mỗi người trong số chúng ta sớm hay muộn thì cũng phải hiến linh hồn cho Chúa. Nhưng nếu là một người đàn ông thì không có gì đáng khinh hơn là chết một cách hèn hạ, phải ngẩng cao đầu mà chết. Nhưng cậu hãy yên nghỉ và hãy nhớ: Phản bội là mất hết... Mất sạch...”.

Tuy nhiên, khi Baale giao cho Putin gói tài liệu về loại máy tính đó, bỗng dưng anh cảm thấy dường như cái kết đang đến gần. Ở một đất nước xa lạ, trên các đường phố xa lạ, và quan trọng nhất, đây lại là lần đầu tiên. Nỗi sợ hãi khiến toàn thân anh tê liệt. Nhưng khi đó cả cơ quan tình báo đã được đặt lên vai anh. Đây là một thời điểm tối quan trọng không thể bỏ lỡ. Cuộc hẹn gặp phải diễn ra tại một con phố trung tâm và ồn ào. Để đảm bảo an toàn phải bố trí không ít hơn mười người của cơ quan phản gián - từ những người làm vườn đến trợ thủ đầu tiên cho điệp viên. Quả thật quá mạo hiểm và ngu ngốc nếu làm lỡ cuộc hẹn gặp vì lí do vô tình, cẩu thả và lúng túng.

Baale đã có mặt tại điểm hẹn: ông ta ngồi trong chiếc “Folksvagens”, cửa sổ xe để mở. Khuỷu tay chòi ra ngoài cửa sổ. Putin thuê một chiếc “Mercedes” đời cũ và lái vào gần chiếc “Folksvagens”, - hai cửa sổ xe áp sát vào nhau, và qua cửa sổ xe chỉ nghe thấy vài từ tiếng Đức như: “Này, chàng trai, đưa cái gói của anh đây”... Trong khi đó Putin cảm thấy da gà nổi gai cả người, mạch đập liên tục ở hai bên thái dương. Còn Baale im lặng và thậm chí còn không nhìn sang phía ông. Từ bên trái chiếc “Mercedes” của anh một cỗ xe tải trông như tảng đá đi đến, đỗ xịch thẳng trước cửa xe và thở ra phì phì. Từ bên phải, không hiểu mọc từ đâu ra hai gã mặc quần áo bảo hộ lao động cầm một tấm gỗ ván rất to bước ra từ khe cửa. Đi theo sau chúng là hai gã khác cũng cầm theo tấm gỗ ván. Hai chiếc “Folksvagens” và “Mercedes” nằm gọn trong một “ngôi nhà nhỏ”, ngăn cách với thế giới và những cửa sổ các ngôi nhà mà từ đó mắt thường có thể quan sát thấy toàn cảnh đang diễn ra.

Tất cả diễn ra như một giấc mơ. Anh nghe thấy Baale thì thào, và càu nhàu về chuyện tiền. Ông ta nói rằng số tiền đã thỏa thuận là quá ít và nước Nga nhờ tài liệu của ông ta sẽ thu được lợi nhuận nhiều gấp trăm lần; tức là phải trả thêm cho ông ta. Đúng là giọng điệu ngu ngốc của một kẻ ăn mày tham lam! Ông ta có bị điên hay không? Bây giờ ở đây, trong tình huống này có thể moi thêm tiền hay sao? Mỗi một giây lúc này được tính bằng vàng và nó dài hơn cả thế kỉ. Thế mà ông ta còn ngồi đó mà kèo nhèo... “Được rồi, ông biến đi, tôi sẽ giao thêm tiền cho ông, nhưng không phải lúc này... Ông có tin lời hứa danh dự của tôi không? Còn bây giờ ông hãy cầm lấy những “tờ xanh” đã kiếm được một cách trung thực này của mình và, đồ giở chứng, đưa cái gói đấy đây, nếu không chúng ta sẽ bị bắt quả tang.”

Mấy gã công nhân cầm tấm ván gỗ hướng mặt ra vỉa hè hút thuốc lá, nhờ khoảng trống trên vỉa hè, chiếc xe tải có chỗ để thở ra phì phì. Người lái xe bước xuống khỏi ca bin và lấy chân đập đập quanh bánh xe. Cuối cùng Baale cũng quyết định đưa gói tài liệu cho Putin một cách cẩn thận. Còn Putin mở cửa xe sau, để ông ta hiểu ý ném vào ghế sau. Đây là một cách tự vệ để dấu vân tay của anh không bị lưu lại trên gói tài liệu. Trong trường hợp bị lộ có thể nói rằng mình vừa chở khách và anh ta đã bỏ quên nó ở trong xe... Baale hiểu ngay và ném cái gói mầu xanh vào ghế sau của chiếc Mescedes, Putin đóng cửa xe lại và rồ ga. Mấy gã công nhân ngay lập tức biến khỏi đó, còn chiếc xe tải, phì ra một làn khói xám qua ống xả, chạy về hướng cột đèn giao thông. Mọi chuyện dường như đã kết thúc...

Không trông thấy rõ đường đi, vì lúc này mồ hôi chảy thành dòng từ trán xuống mi mắt, làm mắt bị phủ mờ bởi một luồng ánh sáng trắng. Nhưng công việc còn lâu mới xong; bây giờ điều quan trọng nhất là phải thoát khỏi cái gói tài liệu này. Anh nhấn cần gas, cho xe chạy ra ngoại ô thành phố, ngã ba lớn giống hình chiếc lá cây cỏ ba lá hiện ra trong màn sương. Anh hiểu mình phải đi qua ngã ba, rẽ phải, đến Đại lộ Thứ hai và chạy thêm hai kilômét nữa... Và chuyện xảy ra tiếp theo như sau: một chiếc xe tải nặng chạy ra từ phía cánh đồng lúa mạch vàng và hòa mình vào dòng xe bên phải, chạy ngay trước mặt Putin. Tình hình bắt buộc phải thế. Còn bây giờ là một chiếc xe “Honda” màu xám - màu nhựa đường ướt, mang biển số Bộ Ngoại giao Tiệp Khắc. Và quả thật, nhìn vào gương chiếu hậu có thể trông thấy rõ chiếc “Honda” chạy vượt qua chiếc xe hòm, đuổi kịp anh và chạy vượt qua xe anh, nó len vào khoảng trống giữa xe anh và chiếc xe tải đang chạy phía trước. Đằng sau còn có một cái xe tải khác, mang biển số của Ba Lan, và Putin rơi vào “hành lang nhỏ cần thiết”. Tất cả được trình diễn như một bản nhạc. Những tay đua có thể thi thố với nhau trên đường đua một cách ngang bằng... Anh tăng gas và rẽ phải. Đến gần một cột phân cách nhỏ. Chạy vượt lên và qua gương chiếu hậu anh nhìn thấy mặt của người lái chiếc “Honda”. Ông ta độ trung niên, có thể là đại tá, tóc hơi ngả bạc, cằm vuông và miệng hẹp. Khuôn mặt trông chững chạc, và có vẻ lạc quan.

Tất cả các cửa sổ xe được mở ra, Putin cầm cái gói lên và thò tay ra, chuyển vào xe “Honda” qua cửa sổ một cách chính xác như đã tính toán. Rồi anh giảm gas, chạy vụt lại phía sau theo tuyến đường phải đi của mình. Còn chiếc “Honda” lượn sang bên trái, phì khí và biến mất đằng sau chiếc xe tải. Không ai chặn nó lại, vì biển xe của Bộ Ngoại giao là bất khả xâm phạm. Còn xe anh thì bây giờ họ có thể chặn lại hàng trăm lần, vì tang chứng của một điệp vụ đã không còn...

Anh cho xe quay lại con đường lúc đầu và chạy theo lộ trình đã định tại Phòng phản gián để đi ra sân bay, chỗ anh đã thuê chiếc “Mercedes”. Nhân viên công ty chạy ra nhận lại xe sau khi nhận được điện thoại báo trả xe của anh. Sau đó anh bắt taxi đến con phố đã hẹn và đi qua vài phần đất trống, để đến siêu thị. Anh bước qua lối vào, đi vào trong gara ô tô ngầm dưới đất, Homendo đã đợi anh ở đấy...

*

Nước trong đầm lầy đầy bùn, bốc mùi thối. Phải bò lê người qua nó - một trong những chướng ngại vật của cuộc đua. Không thể ưỡn thẳng người hay bò lồm cồm, mà phải bò lê qua. Khi vừa ngoi lên khỏi mặt nước, thì người trông như con hà mã, vượt qua chướng ngại vật thối hoắc. Khi vượt qua đầm lầy lên bờ, rũ người theo kiểu chó, xỉ mũi thật mạnh rồi sửa lại cái ba lô trên lưng, tiến thẳng về phía trước. Storm đã đứng ở đấy đợi Tổng thống và, khi nhìn Putin, ông cố giải đoán một câu đố khó trong đầu, rằng quỉ ma nào đã xui khiến một người nắm trong tay quyền lực gần như tối cao của một đất nước lại đến đây để chạy đua trên con đường này. Chắc hẳn là có chuyện khiến Tổng thống phải suy nghĩ. Điều này quả đúng với tính cách ông: tự lập. Nhưng Storm lại đưa ra câu hỏi khác với suy nghĩ của mình:

- Volodia, còn hai cây số nữa, em đã biết rõ là phải vượt qua... Hay là bỏ cuộc thôi?

Putin tháo mặt nạ ra và giũ sạch nó. Bùn bám đầy quanh mắt ông, hai má đen nhẻm, duy chỉ có đôi mắt là phát ra những tia sáng xanh, nhìn ra bốn phía.

- Không, em nghĩ là nếu em đi được đến đích, thì nghĩa là em sẽ đưa nước Nga thoát khỏi cơn chấn động này. - Ông cúi người nhìn xuống đầm lầy mình vừa vượt qua. - Và những chướng ngại vật như thế này sẽ không cản trở ta được, đúng không thầy Alecxei Alecxeevich?

Ông lại đeo mặt nạ vào và tiếp tục tiến lên phía trước. Storm đi theo ông và nhanh chóng đuổi kịp. Storm buông tiếng thở dài và phổi ông như nở ra vì bị khí ôxy thốc thẳng vào tim.

Đâu đó ở cuối đường họ nhìn thấy một người đang ngồi bên vệ đường. Đó là người trưởng nhóm.

- Đây là đại úy Ersov! - Storm giới thiệu và bước đến bên người đã chạy đuổi theo ông để nhờ giúp đỡ.

Nhưng chính Ersov đã đứng dậy.

- Thưa đồng chí trung tá, ổn cả chứ ạ? - Anh ta quay sang hỏi Storm. - Hiện tôi thấy khó thở quá.

- Anh đưa tay đây! - Storm bắt đầu đo mạch cho Ersov.

- Bình thường mạch của anh đập như thế nào?

- 60 - 65...

- Lúc này là 180. Về nguyên tắc với điều kiện áp lực ấy thì chuyện này là bình thường. Anh có mang thuốc trong ba lô không?

- Không sao, tôi thấy bình thường lại rồi. Chúng ta còn phải chạy thêm bao nhiêu cây nữa?

- Một cây rưỡi. Chướng ngại vật cuối cùng là đường ngầm đầy khí độc.

- Điều này không có gì đáng phải sợ.

- Tất nhiên, nếu anh chọn được cái mặt nạ phòng hơi độc vừa vặn. Nào, các bạn trẻ, ta đi tiếp nhé! - Storm tiếp tục chạy nhẹ nhàng như không phải vừa bỏ lại sau lưng mình 15 cây số đường đua đầy khó khăn.

Lúc trời bắt đầu đổ mưa thì họ đi đến đường ngầm. Putin kéo mặt nạ phòng hơi độc ra và cảm thấy có mùi vị của bột tancơ. Chiếc mặt nạ này rất vừa với ông, và khi ông đi qua được 50 mét trong đường ngầm đầy khí độc, ông chợt hỏi đây là giấc mơ hay trò chơi, rằng có phải ông đang sống lại thời thơ trẻ, khi ông còn chưa trở thành tổng thống... Nhưng dù sao ông vẫn cảm thấy khí độc trong đường ngầm ngấm ngầm chui vào qua van xả của mặt nạ. Ông thấy hơi buồn nôn, nhưng ông đã khéo léo bò qua, vì nhìn thấy có ánh sáng ở phía trước...

Nếu không tính Putin, thì chỉ ba trong số 10 điệp viên đi được đến đích. Storm tỏ ra thất vọng. Ông đã nghĩ đến kết quả tốt nhất vì nhóm người này đã được rèn luyện để vượt qua bọn khủng bố Trung Á. Không cởi mặt nạ, cả ba người, kể cả đại úy Ersov, ngồi lên một thân cây bị đốn ngã và hút thuốc liên tục. Tổng thống cũng ngồi xuống đó. Ersov rút từ trong gói thuốc bằng giấy bóng kính ra một điếu “Prima” rồi mời Tổng thống hút. Ông cầm lấy và đưa điếu thuốc lên miệng còn bám đầy bụi đường. Ông chưa bao giờ hút thuốc và cũng chưa bao giờ dám hút. Nhưng đơn giản là ông đang ngồi ở đây và khi nhả khói ra, ông thấy vô cùng khoan khoái, cảm giác này không thể so sánh với bất cứ cảm giác nào khác.

Một thiếu sinh quân nói:

- Tôi cho là chỗ những cái hố khủng khiếp hơn đây nhưng chỉ có điều là hơi bị pantilê. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng một cái cầu thăng bằng sẽ trở thành một chướng ngại vật không thể vượt qua nổi. Trước đây tôi có thể nhắm mắt mà đi qua nó...

- Còn tôi đã vượt qua đầm lầy. - Ersov nói thêm. - Tôi ghét đỉa và động vật bò sát. Hồi sống ở Angola tôi phải thích nghi với hoàn cảnh. Thỉnh thoảng còn lôi ra được hai con đỉa từ trong túi áo khoác.

Storm đến bắt tay từng người một. Ông nói: “Chúc mừng các anh, các thiếu sinh quân, đã vượt qua được các chướng ngại vật. Bây giờ đối với các anh không có gì phải sợ nữa...”. Thế nhưng ông lại không nói thế với Putin.

Khi đã hồi sức, Storm dẫn tất cả vào trong khu sản xuất để đi tắm. Riêng Tổng thống được giành cho một phòng tắm có vòi hoa sen. Ông muốn mồ hôi toát hết cả ra và muốn xả nước khắp người, nhưng không được.

Trưởng cơ quan bảo vệ Serbacov và người của ông ta đang đợi ông.

Tổng thống không muốn ăn trưa vội.

Storm đi theo Tổng thống. Khi hai người dừng lại, Storm hỏi:

- Vladimir Vladimirovich, giờ chúng ta có thể bình tĩnh lại vì nước Nga không? - Cựu điệp viên mỉm cười láu lỉnh.

Putin hiểu ý trả lời:

- Khi nước Nga vẫn còn những con đại bàng như thầy, thì sẽ không có chuyện gì đáng sợ xảy ra với nó. Thầy Andrei Alecxeevich, trước khi ra đón phải nổ súng chào mừng chứ...

- Mời anh vào... Anh dùng loại súng nào đây - “Gloc”, PM hay “Xchechkin!'? Mỗi lần chúng ta không gặp nhau, sở thích của anh có thể đã thay đổi...

- Không, em vẫn thích “Xchechkin”... Mà nói chung, thầy cứ chọn cho em thứ gì đó trong số hàng được dự trữ nhiều của chúng ta... Khu sản xuất này cần có vài thông số về em như chiều cao, cân nặng, cỡ giày, cỡ mũ... Hãy chọn vũ khí gì đó trong đồ quân dụng - ông ngập ngừng và cố tìm lời.

- Nào, nếu thầy gửi em sang phía kẻ thù... Thì mọi thứ phải đúng với mức độ của những tiêu chuẩn hiện nay - từ A đến Z.

- Tất cả sẽ đáp ứng tiêu chuẩn thế giới, mà thậm chí còn hơn... Xét ở khía cạnh này, chúng ta cũng làm được nhiều cái đáng ngạc nhiên... Anh hãy đi về nhà, rót vodka ra và hãy uống thật ngon miệng.

Khi Putin ngồi vào trong ô tô, trên cánh rừng bầu trời thật trong xanh và những cây thông xanh đang vui vẻ đùa nghịch với nắng chiều. Lòng ông vừa vui vừa lo. Nhưng ông vội gạt ngay cảm giác đầy mâu thuẫn đó và ngủ say li bì. Ông mơ thấy một ngọn núi cao. Dưới núi là những sườn dốc trải cát vàng và những cõi xa bát ngát mờ ảo trong làn khói tỏa. Có những quả cầu đầy mầu sắc bay đến đón ông... Và khi ông thấy mình như bị tách ra khỏi khối đá, thì lại bắt đầu một chuyến bay mới cùng những quả cầu hoang dại quanh thế giới vô tận và tuyệt vời này... Ông thấy lòng nhẹ nhàng, bình thản, vì thế giới đã dang vòng tay ấm áp ra ôm ông vào lòng mình...

Chú thích:

[i] Tên đầy đủ của Tổng thống Putin là Vladimir Vladimirovich Putin.

[ii] Sông Klondike ở Canada, nổi tiếng với những lớp sỏi cát có vàng.