← Quay lại trang sách

- 9 - MOSKVA - ĐIỆN KREMLI

Như đã hứa, Putin lại tập trung các tướng tá, và có vô khối lí do đê làm việc này: những vụ phá hoại hàng ngày ở Chesnia, những vụ giết người theo đơn đặt hàng ở Moskva và Saint Petersburg, mà điều quan trọng là vụ nổ trong đường ngầm.

Theo thói quen của mình, khi ngồi xuống ghế dưới mặt ngang của cái bàn, rướn người một chút và đặt tay trước mặt, úp hai lòng bàn tay vào nhau, ông dường như đang lườm tất cả những ai đang ngồi bên chiếc bàn dài, và nói một cách thân thiện:

- Nào, chúng ta sẽ làm gì bây giờ?

Tổng thống sau khi khởi động trên “đường mòn của các điệp viên” đã không bị mất năng lượng, ông nghĩ về thể lực ông đã kiệt sức như ngọn nến đang cháy dở. Nhưng mặc dù cơ bắp hai chân đau nhừ, thì về mặt tinh thần ông vẫn rất kiên cường, vì ông đã không bẻ gãy ý chí của mình và khi đến trường đào tạo tình báo một lần nữa khẳng định cho ông rằng nguồn dự trữ của cơ thể con người quả là không có giới hạn. Điều duy nhất khiến ông thấy khó chịu là chuyến đi thăm thao trường của Storm theo kế hoạch “bắn cho đã đời” của họ vào ngày Chủ nhật bị thay đổi. Đơn giản là vì ông không còn đứng nổi nữa và phải ngủ cho lại sức cả ngày Chủ nhật. Và chính vợ ông cũng đã tuyên bố một tối hậu thư: “Dù anh có là tổng thống thì em cũng xin nói rằng anh phải ăn uống và ngồi ở nhà... Còn nếu anh không nghe lời... thì anh sẽ nhận được khẩu phần chết đói”.

- Được rồi, - ông nói, - hôm nay anh sẽ không đến thao trường, nhưng em hãy bay cùng anh đến chỗ Botrarov Rutrei, có lẽ khoảng một tuần. - Mà một điệp vụ đương nhiên là một trận đánh.

- Thế thì em sẽ quên chuyện này. Anh có công việc của anh, em có công việc mà tiện thể em xin nói là em rất yêu nó. Và em không muốn được đón tiếp và bị đánh giá bằng thời gian biểu của Ban tham mưu ở điện Kremli... Và cái chính ở đó chỗ anh và Rutrei, toàn là các cuộc gặp bàn công việc, thảo luận rồi thảo luận...

Còn ông cần chỉ một điều này: không đưa các chuyến du lịch nghỉ mát cùng gia đình vào kế hoạch năm tới. Ông ấn định một cuộc dạo chơi kiểu khác, tạm thời thì không một ai nghi ngờ về điều này...

- Chúng ta bắt đầu từ ai? - Putin hỏi và nhìn Bộ trưởng Bộ Nội vụ Rusailo.

Và bài hát cũ rích được hát lại: chúng tôi đang tiến hành điều tra. Có ba kẻ tình nghi bị bắt. Bức ảnh rô bốt được dán lên người mà trước hết là kẻ đã đặt nhũng túi thuốc nổ bất hạnh trong đường ngầm. Tóm lại là chưa có gì được xác định rõ ràng. Không một sự kiện nào dù là cơ sở nhỏ nhất để kết thúc việc điều tra một cách thuận lợi.

- Các anh không vô tình quên rằng có bao nhiêu người đã chết trong vụ nổ và bao nhiêu người đang đau đớn khổ sở nằm điều trị ở Trung tâm chữa bỏng chứ? - Putin hỏi.

Lối thể hiện lời nói kiểu này không phải là tính cách của Tổng thống, và tất cả những người đang ngồi quanh bàn phải ngạc nhiên bởi chính cái giọng điệu mà Tổng thống hỏi. Dù thần kinh bức bối nhưng không được phép im lặng quá lâu, vì đó là sự bất kính đối với ông chủ của mình. Chính vì thế mà Rusailo, về mặt nội dung, liền trả lời theo kiểu quân sự:

- Tất nhiên tôi biết điều này, hơn nữa, hôm nay tôi có ý định đến bệnh viện... Những người bị thương cần được giúp đỡ về mặt vật chất...

- Nhưng đây không phải là nhiệm vụ của tổng cục các anh, mà là công việc của các cơ quan y tế. Anh thử nói xem, anh có thể đảm bảo 50 phần trăm rằng những vụ nổ tương tự như thế sẽ không xảy ra ở Moskva trong thời gian tới chứ?

Rusailo phản ứng ngay:

- Tôi có thể! Chúng ta áp dụng trước một số biện pháp... Nhưng đây không chỉ là tình hình ở Moskva. Bây giờ công việc cấp thiết của chúng ta là tiến hành thăm dò tình báo ở một số thành phố... Đặc biệt là ở Volgograd những nguy cơ khủng bố là rất rõ ràng. Ở Voronezh và một số thành phố khác của Nga cũng vậy. Chúng tôi và Giám đốc Trung tâm chống khủng bố đã vạch ra một số biện pháp.

Putin đưa mắt nhìn Platonov.

- Giờ chúng ta hãy lắng nghe đại tá Platonov nói.

Đại tá định đứng dậy, nhưng Tổng thống khoát tay ra hiệu không cần

- Anh cứ ngồi đi, không cần phải nghi lễ phiền phức.

Và Platonov kể lại những ấn tượng của mình về chuyến đi điều tra khắp các thành phố rất có nguy cơ bị đột kích khủng bố. Ông đã ở Voronezh lâu nhất, mà chính xác hơn là ở trong nhà máy điện nguyên tử ông đã đến thăm.

- Đồng chí Platonov, đồng chí hãy nói xem, đồng chí biết những cuộc tấn công tiền lệ vào các trạm nguyên tử chứ? Ý tôi là không chỉ khu vực của chúng ta, mà cả trên thế giới nói chung.

- Chỉ trên phim ảnh.

- Nhưng chúng cũng có thể học theo. Thí dụ, trong phim “Triệu chứng Trung Quốc”, theo tôi, vấn đề an ninh cho các đối tượng tương tự đã được đề cập đến quá rõ ràng.

- Tôi đồng ý với ông là trong bộ phim đó họ đã bảo vệ trạm nguyên tử của họ không phải khỏi bọn khủng bố, mà là khỏi con mắt của các nhà báo, mà đây là hai vấn đề rất khác nhau.

Ai đó đáp trả lại:

- Khủng bố với nhà báo thì cũng cùng hội cùng thuyền cả.

Tổng thống nhướn mắt - ông muốn xác định người nào đã can đảm, mà cần phải nói rằng, bất chấp địa vị thấp của mình, cố phản bác lại. Trong trang giữa tờ báo “Đoàn viên Moskva” đã xuất hiện một bài báo bẩn thỉu xung quanh các trợ lí của Tổng thống, nó đã không ngần ngại nói thẳng rằng “vương miện phải xứng đáng được ở trong các cung điện hoàng đế của nó”.

- Bây giờ không phải lúc chúng ta bàn đến sự công khai hay đạo đức của giới báo chí! - Tổng thống ngắt lời. - Tôi muốn tự tin rằng ngày mai trên các phương tiện truyền thông đại chúng của chúng ta sẽ không nói cho cả thế giới biết câu chuyện giật gân của năm: chuyện một thành phố của Nga bị một lũ kẻ cướp đã đánh chiếm nhà máy điện nguyên tử và yêu cầu thay đổi toàn bộ hệ thống Ngân hàng trung ương của chúng ta. Hay đã túm được đầu của tổng thống một nước và đầu của các nghị viện Duma quốc gia...

Platonov là người có tính cách mạnh, luôn bình tĩnh và lạc quan nhìn nhận sự việc và vì thế ông bỏ ngoài tai những lời Tổng thống nói. Điều đó đối với ông chỉ là món “sa lát rau” và không hơn không kém. Nhưng qua những lời đó ông hiểu rằng Tổng thống, với tư cách là một chuyên gia đã biết các trò chơi đánh chiếm nhà máy điện nguyên tử kết thúc như thế nào, và đúng ra không nên hiểu sai những lời ông ấy nói.

- Thưa Tổng thống, tôi có thể thuyết phục ông rằng để vào được nhà máy điện nguyên tử là khó, nhưng dù sao thì tôi vẫn không thể làm cho ông tin rằng việc xâm nhập ấy là không có khả năng. Nếu tôi làm cho ông tin vào điều này, tôi sẽ thực hiện một hành vi phạm tội thực sự.

Nguyên soái Xergeev đờ người vì những lời đó. Ông ngồi há hốc mồm, những mỏm tóc bạc mới mọc dựng lên trên đỉnh đầu. Giám đốc FCB Patrusev cũng mất hẳn tài hùng biện, mặc dù ông đã chuẩn bị phát biểu ý kiến ngay sau khi Platonov nói xong. Thư kí Hội đồng An ninh Ivanov, không giấu nổi nụ cười, bèn làm ra vẻ nhăn trán. Ông chỉ kìm lại để không phá lên cười như pháo rang.

- Được rồi, chúng ta sẽ đến đó. - Putin ngả người xuống lưng ghế và cất tiếng. Rõ ràng là ánh mắt ông, để hợp với lối văn phong bài phát biểu của Platonov, ánh lên những tia sáng xanh xanh, lành lạnh. - Tất nhiên, tôi có thể hiểu anh không, Vadim Nikolaievich? Nếu anh không có khả năng bảo đảm an ninh, thì ai sẽ làm điều đó?

- Thưa Tổng thống, xin phép ngài cho tôi được giải thích vị trí của tôi.

- Xin mời anh, tôi nghĩ tất cả mọi người ở đây đều rất muốn nghe anh nói.

- Thứ nhất, không phải chỉ một mình Trung tâm của chúng tôi chịu trách nhiệm về hoạt động chống khủng bố... Chúng tôi làm việc sát cánh với Cơ quan Phản gián, và cả Bộ Nội vụ, Bộ Quốc phòng, cả tình báo quân sự, cả Bộ Tư pháp Liên bang. Lực lượng tưởng là vững mạnh, nhưng lại riêng rẽ... Và trên danh nghĩa thì Trung tâm của chúng tôi là một cơ quan phối hợp, nhưng thực tế lại không phải thế. Tôi đã ở Volgograd và nhìn thấy tận nơi rằng RUBOP chỉ vì mình và UFCB cũng vậy. Kể cả ở Voronezh. Cần có một cơ quan tham mưu thống nhất với điệp vụ của mình, hoạt động phản gián của mình và với đội đặc nhiệm của mình, với lớp vỏ sắt và đôi cánh của mình...

- Anh định đề nghị thành lập một đội quân? - Tổng thống hỏi.

- Nếu được thì tốt. Tổng thống hãy xem điều gì đang xảy ra ở vùng Trung Á, cũng như ở Kirgizia và Uzbekistan - một đợt sóng quân đội mạnh mẽ đang chảy, và cần phải nhận thức được điều này. Ở Chesnia cũng có một đội quân khổng lồ đang đến từ Afganistan. Điều này, thực chất mà nói, là một chiến dịch mới của bọn Tamerlan.

Xergeev giơ tay.

- Tôi xin phép được hỏi đồng chí chỉ huy trưởng! - Vị nguyên soái ranh mãnh đã biết cách lấy lòng Tổng thống của mình.

- Xin đồng chí cứ nói, Igor Dimitrievich.

- Platonov đã nói đúng. Chúng ta đang đấm bốc với bóng tối. Thủ lĩnh Hồi giáo đã bỏ ra những khoản tiền lớn để giúp đỡ quân khủng bố, mà đúng hơn là “cho các dũng sĩ” của Taliban, tách phần bụng dưới Trung Á ra khỏi chúng ta, mà chính Kavkaz cũng đồng lòng tham chiến. Các anh có thể hỏi Iuri Alexeevich, anh ấy có những số liệu chính xác hơn nhiều.

Iuri Alexeevich Zatonov - người đứng đầu cơ quan tình báo. Một tay đưa lên cầm dái tai một cách cứng ngắc. Tổng thống nhìn ông, và vì thế cần phải nói gì đó, dù ông không muốn chút nào. Mà điều làm Zatonov không hề thích đó là ông phải nói ra những điều quá nghiêm trọng. Còn có ăn thua gì không thì ông không rõ, nhưng không thấy có lối thoát.

- Những gì mà các phương tiện truyền thông đại chúng của Uzbekistan và Kirgizia nói về việc có những nhóm quân sự riêng lẻ gồm 100 người phong toả hoạt động khủng bố chung, điều này, nói một cách nhẹ nhàng, là không đúng. Theo số liệu của chúng tôi, hiện nay các quốc gia khủng bố này đang vũ trang cho hơn sáu nghìn quân chiến đấu, chúng được trang bị rất tốt và rất hiếu chiến. Những kẻ này đã học cách chiến đấu hơn 10 năm và bọn chúng không thể học gì khác, ngoài bắn súng và thậm chí không biết... Tôi không muốn trở thành một nhà tiên tri, nhưng nếu không làm gì để chống lại nhũng nhóm này, thì ngày mai cả Uzbekistan, cả Kirgizia sẽ sụp đổ... còn ngày kia sẽ đến lượt Kavkaz...

- Tôi đồng ý! - Xecgeev tán thành. - Và tôi lặp lại những điều mà tôi đã nói không chỉ một lần, cần phải mở cửa biên giới với Gruzia... Tạm thời chúng ta sẽ chưa làm điều này, bọn phỉ sẽ vào Chesnia tự nhiên như về nhà mình...

- Tôi ủng hộ! - Platonov tham gia nói. - Và cần tập trung tiến hành chiến dịch chống khủng bố ở một cơ quan... Có thể là Trung tâm chúng tôi, FCB, hoặc cơ quan tình báo...

- Trên những gì mà các đồng nghiệp của tôi đã nói, thực tế là có một điều khiến phải suy nghĩ. - Patrusev cũng tán thành. - Bởi vì rõ ràng là ở hẻm núi vùng Bắc Kavkaz, quyền lợi của nhiều quốc gia bị buộc lại, bắt đầu từ nước Mỹ và kết thúc là Thổ Nhĩ Kỳ.

- Thật khó tranh luận chuyện này, nhưng bao giờ cũng thế, mỗi một bước tiến từ phía một quốc gia nào đó khi bảo vệ quyền lợi của dân tộc mình nhất định phải bỏ qua quyền lợi chính trị của các nước khác, - Putin lại úp hai lòng bàn tay vào nhau, còn ông vẫn thấy những nốt nhạc căng thẳng đang vang lên trong đầu mình.

Người đứng đầu Cơ quan Tình báo Liên bang khi gật đầu tỏ ý tán thành, đã phát triển theo ý Tổng thống.

- Vâng, tình hình đang xay ra ở Uzbekistan và Kirgizia, gián tiếp được phản ảnh ở nước Nga, và ở Kavkaza nói riêng. Các cuộc dột kích của các đội quân ở Trung Á đi theo các con đường mà Thủ lĩnh Hồi giáo đưa ra cho chúng và một vài nhân vật khác đang tiến hành ở Chesnia. Đối với chúng ta chưa bao giờ việc rải vũ khí trên “con đường tơ lụa” giữa Thủ lĩnh Hồi giáo và Barx lại quan trọng như bây giờ. Nếu chúng ta đóng vai trò là người quan sát, thì tất cả sẽ được kết thúc bằng việc không phải những quân nhân được trang bị vũ khí nhẹ đi theo những con đường đó, mà là những thiết bị thiết giáp, trực thăng quân sự và tất cả những gì có thể bắn phá và huỷ diệt khả năng sống còn và những giá trị vật chất.

- Ông có dự đoán điều gì không? - Putin hỏi Zatonov.

Zatonov im lặng mất mấy giây, mân mê dái tai. Tất cả mọi người đều nhìn giám đốc cơ quan Tình báo Liên bang. Đây là một tướng quân già dặn, một con người, mà lòng kính trọng mọi người dành cho ông dường như vô bờ bến.

- Trong học thuyết quân sự của chúng ta nói rằng, chúng ta, nếu trong trường hợp các quyền lợi quốc gia bị đe doạ thực sự, có thể giáng những đòn đánh bằng vũ khí hạt nhân hạn định xuống các căn cứ quân sự, và những nơi trú ngụ của bọn khủng bố và nói chung là đối với những kẻ có ý định phá hoại. Người Mỹ cho phép họ là những người có ý chí và triệt để, tạm thời chúng ta cứ chờ xem. Cần có ý chí chính trị và tôi tin rằng, ý chí ấy trong đội ngũ lãnh đạo của chúng ta ngay bây giờ cũng có.

Sự yên lặng bao trùm quanh bàn. Xergeev hài lòng trông thấy với chiều hướng thay đổi này của buổi họp, vì ông đã trù tính đến phương án trên trong một trong số những buổi gặp gỡ Tổng thống, nhưng lúc này ông lại im lặng lờ đi.

- Nhưng để giáng được những đòn đánh đó, chúng ta cần phải biết chính xác nơi các lực lượng khủng bố chúng ta muốn tiêu diệt đóng quân. Nếu chúng ta chỉ đơn giản là ném những quả bom nguyên tử xuống, thì ngay cả bạn bè của chúng ta cũng quay lưng lại với chúng ta. - Khi Putin nói, da mặt trên hai gò má ông dãn ra. - Tôi nghĩ những người Mỹ cũng quan tâm tìm kiếm và tiêu diệt Thủ lĩnh Hồi giáo, nhưng không hiểu vì sao họ vẫn chưa tiến hành.

- Tất cả chỉ là một trò chơi! - Zatonov cho phép mình bác bỏ quan điểm của người đứng đầu nước Nga. - Họ cần tên Thủ lĩnh Hồi giáo đó, để từ việc tiếp tế cho nó sẽ luôn đổ dầu vào “những điểm lửa” trên lãnh thổ Nga. Hoà bình ở Trung Á bất lợi cho họ. Cả ở Kavkaz cũng thế... Barx sẽ suy sụp cùng với việc huỷ diệt tên trùm khủng bố của hành tinh và cuộc chiến ở Chesnia sẽ đóng sầm cửa lại, mà điều này trước hết tạo cho nước Nga tạm ngừng chiến đấu về mặt vật chất và nâng cao uy thế chính trị của mình. Còn điều này đối với nước Mỹ còn tồi tệ hơn ăn phải một cây củ cải đắng. Trong mọi trường hợp, ý kiến của các chuyên gia chính trị đối ngoại chỗ tôi vẫn thế.

Tất nhiên mọi người ai cũng hiểu, Zatonov ngầm nói tới ai qua từ “các chuyên gia” - rõ ràng là ông nói đến cơ quan tình báo của mình, về những mật báo tương tự của phòng phản gián của ông.

- Cho phép tôi được biết, nếu như hoạt động điệp báo của chúng tôi biết được nơi ẩn náu của Thủ lĩnh Hồi giáo thì sao? - Thư kí An ninh Ivanov đặt câu hỏi. - Nếu biết thì chúng ta sẽ làm gì, còn nếu không thì đối với chúng tôi, và đối với cơ quan của anh nói riêng còn điều gì tồi hơn...

Đây là một lời kêu gọi, và Zatonov đã chấp nhận lời kêu gọi đó.

- Nếu quyết định ấy được ban lãnh đạo nhà nước thông qua, về phần chúng tôi các anh cứ yên tâm. Nhưng đối với điều này cần một quyết định mang tính chính sách và được cấp tài chính một cách thoả đáng. Giá một điệp vụ không rẻ, nhưng không hoạt động tình báo thì chi phí thường thấy còn đắt hơn, và tất nhiên hậu quả luôn luôn nguy hại hơn.

- Nhưng có thể mổ xẻ điều này, như các anh đã thể hiện, “con đường tơ lụa”, từ đường đi của chúng ta, nghĩa là từ phần đường Chesnia, và hơn hết là từ việc loại bỏ Barx và các tên khủng bố thân cận của hắn ta? - Khi nói ra những lời này đôi mắt Putin đầy sinh khí. - Và điều này không gây cản trở việc tìm kiếm tên Thủ lĩnh Hồi giáo. Nhưng toàn bộ vấn đề là ở chỗ chúng ta không thể ngồi trong nhà mình mà đương đầu với Barx, chứ đừng nói gì đến Thủ lĩnh Hồi giáo...

- Không phải thế thưa Tổng thống! - Giọng nói của Zatonov trở nên lãnh đạm hơn, khi nói rõ ràng và quyết đoán đến mức ấy. - Chúng ta biết Barx và bè lũ của hắn ta đang ngồi đâu, nhưng vì một số nguyên nhân khách quan tạm thời chưa thể đến đó. Có những khu vực phòng ngự không thể tiến vào được, dù có cả sự ranh mãnh và kĩ thuật quân sự. Chúng ta đã bỏ lỡ thời điểm khi mà những kẻ theo chủ nghĩa phân lập mua thiết bị dò tìm điện tử của Mỹ, để dùng làm hàng rào bao quanh căn cứ quân sự. Tôi đã cảnh báo tham mưu trưởng, nhưng ông ấy trả lời hệ thống ấy giá một tỉ đô la và rằng nó không vừa với túi tiền của Barx. Nhưng hoá ra hắn đã mua rồi. Bây giờ chỉ có thể huỷ diệt cái ổ này bằng những quả bom nguyên tử và bom chân không. Những vách đá...

- Thực chất vấn đề là gì, đồng chí Xergeev? - Putin nghiêm khắc nhìn Bộ trưởng Bộ Quốc phòng.

Mặt nguyên soái đỏ lên có vẻ dữ dội:

- Thế mà chính tôi đây lần đầu tiên nghe nói đến thiết bị ấy!

Patrusev lên tiếng. làm dịu bớt sự im lặng đầy căng thẳng:

- Tôi đã báo cáo chuyện này với Kvasnin. Lúc đó Bộ trưởng đang ở Brussel để bàn về chuyện xung đột ở Kosovo.

- Và ông ấy đã trả lời anh ra sao?

- Cũng tương tự như Bộ trưởng đã nói với Iuri Alecxeievich.

Putin đứng dậy. Ông xếp các bài báo cáo vào cặp giấy, không nhìn ai cả, ông nói:

- Chúng ta không chỉ không đụng được đến Thủ lĩnh Hồi giáo, mà còn không đập được những con ruồi bâu trên trán chúng ta. Tôi yêu cầu Patrusev, Platonov, và anh, Igor Dmitrievich ở lại bàn một điệp vụ, còn những người khác có thể đi được rồi...

*

Công việc được tiếp tục tiến hành trên tấm bản đồ vùng Bắc Kavkaz khổ lớn. Nhưng Tổng thống lại nói đến cái được gọi là “ô vuông đỏ” hay “ô vuông E-9” đã được loan truyền qua các thông báo chính thức và được đánh dấu trên bản đồ.

Putin đặt ngón tay trỏ vào một điểm trên bản đồ và, không rời mắt khỏi nó, ông hỏi đến nỗi tất cả mọi người đều cảm nhận được - ông không hỏi riêng một ai, mà hỏi tất cả những người có mặt trong phòng làm việc của tổng thống:

- Theo các anh, căn cứ của Barx, Taipan, Garaev, hay Megalogon và những kẻ cầm đầu bọn li khai khác trước hết trú ngụ ở chỗ này phải không? Những số liệu điều tra về các toạ độ này chính xác đến mức nào?

Zatonov hiểu rằng ông phải chịu trách nhiệm trả lời câu hỏi này.

- Thứ nhất, dùng sóng vô tuyến điện có thể biết được điều này, mặc dù những kẻ khủng bố dùng tần số biến đổi để cố gắng liên lạc với nhau, điều này đôi khi gây khó khăn cho việc định hướng, và các cuộc nói chuyện tuân thủ theo chế độ cực ngắn. Thứ hai, là việc bọn cầm đầu dù sao vẫn đang ở trong ô vuông đó, những kẻ đào ngũ và nhũng tên khủng bố bị bắt làm tù binh đã xác minh điều này. Có nghĩa là những kẻ ấy đã ngán chiến đấu. Và thứ ba, chính xác là mới đây điệp viên “Xaigac” của chúng ta dã báo cáo qua điện đài những điều tôi đã nói với Tông thống. - ông im lặng thật lâu, nhưng trong đầu đang sắp xếp lời nói để không lạc đề và chính là để không nguỵ trang bản thân mình. Nhưng rõ ràng là tình hình đã thay đổi, và khi ông thông báo như sau: “Chó sói và gấu ở trong một hang gấu, gấu bị thương ở chân. Tổ hợp các tín hiệu điện tử không cho đến gần hang gấu. Còn lại không khí”. - Chó sói, như ông hiểu đó là Barx, còn gấu là Taipan. Và có lẽ ông đã thừa nhận bằng văn bản: ECK - tổ hợp các tín hiệu điện tử mà tôi đã nói với ông cũng trong ngày hôm nay và là thiết bị mà quân khủng bố đã bỏ ra một khoản tiền lớn để mua của Mỹ. Cũng có thể đây là món quà hào phóng của Thủ lĩnh Hồi giáo, ông ta luôn cho phép mình tặng những món quà hào phóng đến mức đó...

- Còn Xaigac của anh... Nghĩa là tôi muốn nói anh tin tưởng Xaigac của mình đến mức nào? Và anh tin những thông tin anh ta báo về đến mức độ nào?

- Chúng tôi xin nói rằng, thưa Tổng thống, thông tin của Xaigac đưa về chính xác đến 99, 9 phần trăm, và những tin tức đó được ghép vào rất đúng với số liệu của chúng tôi. Điệp viên này hoạt động dưới dấu chữ kí “A”: hoàn toàn đáng tin và nguồn gốc rất có uy tín.

- Còn anh có ý nói đến điều gì khi dùng những từ “còn lại không khí'? - Tổng thống lại tiếp tục dí ngón tay vào “ô vuông E-9”.

- Tức là nhảy dù là có khả năng hoặc là giáng xuống một đòn tên lửa. Nhưng chúng ta sẽ không thể làm được gì ở đó nếu không dùng những quả bom chân không.

Cuối cùng thì Tống thống cũng bỏ ngón tay ra khỏi điểm đỏ trên bản đồ và quay sang hỏi Platonov:

- Vladimir Nicolaievich, anh nói xem, việc đổ bộ bằng nhảy dù xuống khu vực đó tính khả thi đến mức nào?

- Về mặt nguyên tắc, nó là khả thi, nhưng một chiến dịch như thế không thể không bị phát hiện. Ban ngày nói chung là không tiến hành được, cần phải đợi đến đêm, nhưng vào ban đêm thì lại có nguy cơ vướng phải mìn, các thiết bị không xác định, những quả bom bi phát sáng và gây nổ được nguỵ trang. Chúng tôi đã gửi đến đó vài nhóm, nhưng than ôi, như tôi đã báo cáo, kết quả chẳng ra sao cả.

- Anh Igor Dmitrievich! - Putin quay sang hỏi nguyên soái - Tên lửa có cánh bay ở độ cao bao nhiêu? Tôi muốn hỏi giới hạn độ cao tối thiểu khi bay...

- Chế độ tối ưu là cách mặt đất 30 mét. Khó khăn là về mặt địa hình: nếu địa hình phức tạp, thì chính quả tên lửa ở tốc độ 900 km một giờ rất khó bay vòng quanh khu vực đó. Còn ở địa hình bằng phẳng quả tên lửa ấy có thể là cái máy cắt cỏ. Nhưng tất nhiên ở các vùng châu thổ Bộ trưởng Lực lượng không quân Kornukov hiểu rõ hơn tôi.

- Thế thì anh hãy truyền đạt lại với ông ấy để ông ấy liên lạc với tôi.

Trợ lí Tistov bước vào phòng làm việc, khi đi ngang qua Putin, anh nói nhỏ với Tổng thống điều gì đó. Tổng thống gật đầu và đứng dậy khỏi ghế. Tất cả mọi người hiểu rằng cuộc họp đến đây là kết thúc.

Storm đang đợi Tổng thống trong phòng khách.