- 10 - VOLGOGRAD - TÌM KIẾM NGƯỜI ĐỘI MŨ LƯỠI TRAI MÀU ĐEN
Người theo dõi Vronxki đến bệnh viện thành phố, sau khi đi quanh một vòng, anh đi đến thẳng chỗ Antorov trưởng phòng phẫu thuật. Đôi mắt bác sĩ trông thật mệt mỏi. Ông hút thuốc liên tục, và toàn bộ vẻ bề ngoài của ông thể hiện sự trống trải trong lòng. Có thể xong ca phẫu thuật đầy phức tạp cắt bỏ ruột ông vừa thực hiện đã để lại dấu vết trên toàn bộ vẻ ngoài của ông. Nhưng khi ông nhận ra có người đi đến chỗ ông để hỏi về tình hình bệnh nhân, đôi mắt nhà phẫu thuật có đôi chút biến đổi, trong nó ánh lên tia nhìn có vẻ linh hoạt.
- Anh công an viên phụ trách khu vực chỗ các anh là một người cứng cỏi, mặc dù chúng tôi phải mệt mỏi với anh ta cả tám tiếng đồng hồ. Chúng tôi buộc phải cắt bỏ một nửa ruột của anh ta.
- Thế có thể nói chuyện với anh ấy không?
- Tạ ơn Chúa. Hôm qua chúng tôi đã chuyển anh ấy từ phòng cấp cứu xuống phòng hậu phẫu cách đây 200 mét. Còn người của anh, người đã bảo vệ anh ấy, thỉnh thoảng giúp anh ấy đi lại quanh hành lang và nói chung chăm sóc anh ấy như đối với con ruột.
Người “cha đẻ” của Usach là trung sĩ Tropimov của phòng điều tra hình sự, một người đàn ông đứng tuổi và đã có chiều hướng xa dần với những hoạt động chân tay.
Tropimov ngồi trên giường cách cửa ra vào dẫn đến phòng bệnh số 23 vài mét. Họ chào hỏi nhau, Vronxki hỏi: “Công việc của anh thế nào?”
- Tạm thời phải chưa đạt được gì đồng chí đại úy ạ! - ông trả lời.
Usach đang nằm trên giường và đọc sách. Khi nhìn thấy Vronxki bước vào anh ta ngồi dậy, nhưng Vronxki đi nhanh đến bên giường, đặt tay lên vai anh ta và nói:
- Cứ nằm đi Usach, tôi sẽ lấy ghế ngồi cạnh cậu.
Giường thứ 2 bỏ trống...
- Nào chúng ta nói chuyện nhé, có vẻ như công việc đùn lên tận cổ rồi. Hãy kể lại tất cả, chuyện xảy ra khi nào, ở đâu, với ai, về việc gì, tại sao và v.v.
- Tôi hiểu... Tôi thèm thuốc kinh khủng, nhưng nếu hút thuốc ở đây bây giờ thì không được lịch sự lắm...
- Được rồi cậu cứ hút thuốc một chút đi, còn sau đó chúng ta sẽ tìm chỗ kín nào đó để nói chuyện...
- Tôi đồng ý. Có nghĩa là, thế này...
Qua câu chuyện kể mọi người biết rằng một hôm có một người phụ nữ đi đến chỗ Usach, bà ta buôn bán ở ngoài chợ và phàn nàn về việc những người Kavkaz chở dưa hấu đến chỗ bà ta và chiếm mất nửa chỗ ngồi mà bà ta đã phải mua ngoài chợ. Bà ta đã cố giải thích cho họ hiểu nhưng một người trong số họ đã rút dao ra và dọa bà ta không bao giờ được phép nói ra...
Tôi đến xem xét tình hình và đúng là thấy vài quả dưa hấu đang nằm cạnh quầy hàng của bà ta. Tôi đi tìm chủ hàng người vùng Axtranhia, Dagestan và ra lệnh cho ông ta phải dọn đống dưa hấu mang ra chỗ khác. Sau đó tôi cảm thấy dường như có thứ quỷ quái gì đó như bằng sừng từ dưới cái xô thúc vào người tôi... Hai gã nhà buôn người Kavkaz đứng ngay bên cạnh. Và tôi quyết định bắt chúng xuất trình giấy phép kinh doanh quả anh đào của chúng. Tất nhiên là chúng không có giấy phép và chúng bắt đầu than rằng tiền mua giấy phép kinh doanh còn nhiều hơn tiền chúng buôn bán được và chúng liền mua chuộc tôi... Đúng, chúng mua chuộc tôi... Khi tôi xác định rõ mối quan hệ giữa tôi và chúng, tôi định giải bọn chúng về đồn, một gã hỏi tôi: “Nghĩa là theo anh một người Chesnia cầm súng chạy khắp núi tốt hơn là sống trong hòa bình và buôn bán anh đào”, tôi không phản đối gì cả. Chúng đổ ra trước mặt tôi một túi giấy đầy quả anh đào trông rất to và ngon... Tôi để chúng đứng yên ở đấy. Tôi cầm ngay lấy một quả và đi ra cổng chợ đưa cho một người ăn mày, tôi nghĩ rằng cứ để cho anh ta được ăn quả ngon... Các anh có thể đi hỏi lại anh ta, anh ta bây giờ vẫn đang ngồi ăn xin ở đó.
Vronxki gật đầu và không nói một lời nào.
... Sau đó vì công việc người công an viên phụ trách khu vực còn rẽ ra chợ vài lần nữa và đơn giản là có gặp lại những người bán hàng này, nhưng anh ta không có việc gì để làm với họ cả. Nhưng một lần một người trong số họ tên là Maxaev Ruxlan đã hỏi Usach có chỗ nào có căn hộ cho thuê một thời gian không. Vấn đề không có gì liên quan đến công việc của anh cả, chỉ là một câu hỏi thuộc về đời sống thông thường. Và anh công an viên đưa ra địa chỉ khu vực Kiniev. Ở đó có một căn hộ hai phòng độc lập.
- Thế chúng trả cho anh bao nhiêu tiền trung gian?
Usach im lặng. Mặt quay vào trong tường.
- Được rồi, chuyện đấy nói sau. Hãy nói cho tôi biết, Usach, cậu có đoán ra việc này liên quan đến ai không?
- Thề có Đức mẹ... Trông chúng không hề giống bọn cướp, nói đùa chứ chúng còn lễ phép nữa là đằng khác. Thậm chí thật khó mà tưởng tượng nôi...
- Cậu đã mua hàng chỗ chúng mấy lần. Khi nào cậu mua hàng của chúng.
- Duy nhất một lần, tôi đã chứng minh cho anh Gorteev của FCB điều này rồi.
- Nhưng cậu đã nói là không thể biết trong những cái gói đó có gì... Chỉ có người mù mới không thể nhìn thấy và cảm thấy... trong đó là khẩu súng lục mà thậm chí chúng còn không thèm bọc lại. Cậu giải thích thế nào về điều này?
- Rất tiếc tôi chỉ biết điều này khi người của chúng ta bắt tôi đi...
- Anh có đồng ý không Usach, điều anh nói nghe có vẻ không được thuyết phục. Anh hãy nói một cách trung thực rằng lúc nào thì anh biết được bên trong những cái gói có gì, anh mang chúng ra khỏi hầm bí mật khi nào hay khi nào thì các đồng chí của chúng tôi bắt được anh?
Usach im lặng. Anh ta đã không nói rõ ngọn nguồn.
- Được rồi, khi nào thích hợp chúng ta sẽ nói chuyện này sau. Cậu có biết gã thứ ba đã cố giết cậu và giết chết người lái taxi không?
- Tôi có biết, có nhìn thấy. Gã cũng lảng vảng trong chợ. Mới đầu tôi nghĩ rằng đây là một kẻ ăn bám. Gã tên là Mikhailo. Gã ta, Gaxanov và Maxaev cũng đã sống ở Kiev...
Vronxki lôi trong cặp giấy ra một chiếc phong bì dán những tấm ảnh. Trong đó có một tấm ảnh được chụp lại qua màn hình video, anh đưa nó cho Usach.
- Thế cậu có biết người này không?
Người công an viên, để đáp lại dù chỉ một chút gì đó trong ánh mắt chờ đợi của người theo dõi, ngay lập tức kêu lên:
- Đây không phải gã đó. Nhưng tôi cũng trông thấy gã này ngoài chợ.
Usach nhắm mắt nhớ lại. Anh ta hiểu rằng bây giờ mỗi lời anh ta nói đều ảnh hưởng lớn đến cuộc sống sau này của anh ta.
- Có thể tôi đã nhìn lầm, nhưng tôi hình dung anh ta chính là người đi xe đạp. Khuôn mặt trong ảnh này trông không được rõ nét lắm, mà người đi xe đạp đó... và còn cái mũ lưỡi trai - chính xác, đây là người quen của Mikhailo.
- Cậu nghĩ sao, anh ta có quan hệ gì với Gaxanov và Maxaev không?
- Nếu là người quen của Mikhailo thì rõ ràng chúng có biết nhau.
- Thế theo cậu, gã Mikhailo này và người đi xe đạp có còn ở Volgograd không?
Usach nhún vai.
- Điều này phụ thuộc vào việc chúng muốn tìm gì ở đây.
- Cậu nghĩ chúng có thể tìm gì khi trong tay chúng có một khẩu súng và một bao thuốc nổ Trotyl?
- Những chuyện bất ngờ thường ở đằng sau.
... Sau khi quay lại Cục, Vronxki liền gọi điện ngay cho kiểm sát trưởng và hẹn gặp ông để nói chuyện. Khi họ gặp nhau, anh phân tích các sự kiện và đề nghị kiểm sát trưởng bảo UFCB và RUBOP chia những người tác chiến ra theo ý của anh.
- Cần bao nhiêu người thì cứ lấy. - Kiểm sát trưởng đồng ý với Vronxki.
- Không dưới 40...
- Này chàng trai, cậu hơi quá đấy. Họ sẽ làm gì, ngồi chơi ở phòng khách nhà cậu à?
- Họ đến chỗ tôi để cày bừa và chúi mũi vào đất... ông cho tôi 40 người và tôi sẽ giao nhiệm vụ cho họ.
- Tất cả các cơ quan quân sự của tỉnh đang làm việc vì cậu.
- Còn hiệu quả?
- Điều này, xin lỗi nhé, phụ thuộc vào cậu. Cậu sẽ bắt đầu từ đâu?
- Tôi bắt đầu rồi. Nếu chúng ta tìm thấy người đội mũ lưỡi trai đen đi xe đạp thì coi như nửa công việc đã được hoàn tất. Chúng ta sẽ tìm nốt những tên khác qua hắn ta. Tìm bọn đã thực hiện vụ nổ.
- Thế sao cậu cho là gã thanh niên đi xe đạp này không liên quan đến nhóm khủng bố đã tiến hành vụ nổ?
- Vì anh ta đi xe đạp và hút “Prima”... Anh ta là người phục vụ trong nhà thờ, một cái bánh răng phụ không hơn không kém. Có thể làm chân long tong cho ai đó. Trong mọi trường hợp, đây chỉ là dự đoán, nhưng từ những chi tiết này có thể tìm ra tất cả... và chính vì thế cần phải bắt anh ta.
- Dù sao thì, Vronxki ạ, tôi vẫn muốn được tự tin như cậu, thế mà những hoài nghi vẫn luôn vây quanh tôi. Lúc thì tôi sợ chúng sẽ cho nổ nhà máy, lúc thì sợ nổ dinh thống đốc...
- Chúng không cần thống đốc. Bọn khủng bố cũng biết tính toán, và chúng là những kẻ thực dụng.
- Thế đấy! - Kiểm sát trưởng nói. - Nếu cậu biết tất cả về chúng thì cứ tiến hành tìm kiếm. Chúc cậu may mắn...