← Quay lại trang sách

- 12 - MOSKVA - PUTIN THỬ VŨ KHÍ

Buổi nói chuyện với chỉ huy trưởng lực lượng không quân diễn ra tại Kremli. Putin không muốn nói chuyện lâu nhưng cũng không muốn gây cho ông ta cảm thấy khó xử. Khi Kornukov ngồi vào bàn tiếp khách, Tổng thống vẫn đang ngồi cạnh làm việc. Ông kéo dài thời gian: ông lật tờ lịch lên rồi lại để trở lại như cũ, xê dịch những cái cặp giấy có ghi dòng chữ “Để lấy chữ ký tổng thống”, sửa lại cravat và bước thật chậm, dường như mỗi bước chân của ông đều phải tính toán rất kĩ, ông ngồi xuống bên bàn và hỏi:

- Anatoli Nicolaievich, anh có mang bản đồ Chesnia bên mình không?

- Tất nhiên là có, Vladimir Vladimirovich ạ! - Chỉ huy trưởng cởi nút cặp giấy và lôi ra một tờ bản đồ rất to.

Tổng thống nhìn rất lâu vào một địa điểm ông thuộc lòng và có lẽ là cả khi ngủ ông cũng có thể chỉ ra được toạ độ của nó.

- Cần phải làm việc. - Putin bắt đầu buổi nói chuyện đối với ông thật không dễ dàng. - Tôi muốn nói đến không quân của chúng ta, mà trước tiên là lực lượng không kích.Tuy nhiên có lẽ là tôi không đề cập đến chuyện này. Anh phải quyết định xem nên sử dụng phương tiện không quân nào, nhưng chuyện là...

- Thưa Tổng thống, tôi đang nghe ông nói. - Kornukov cố gắng bày tỏ thái độ lắng nghe hết sức chăm chú.

Putin dán mắt vào bản đồ.

- Có lẽ anh biết rõ rằng địa điểm này đối với chúng ta có giá đến mức nào. - Putin chỉ ngón tay trỏ vào ô vuông.

- Tôi biết, thưa Tổng thống. Đây cũng là vết thương mà chúng ta đã tiêu tốn vào nó không chỉ 100 quả bom.

- Thế tình hình ra sao? - ông hỏi và đưa mắt nhìn, cái nhìn đầu tiên có vẻ trống rỗng, vì ông không biết vì sao “ô vuông đỏ” không có yếu điểm, nhưng mục đích ông hỏi là để người có lẽ biết rõ tình hình khu vực này hơn ai hết khẳng định lại một lần cuối cùng.

Kornukov cũng đăm chiêu suy nghĩ khi nhìn vào một điểm trên tấm bản đồ.

- Điểm mạnh của nó là có một tầng đất đá dầy nhiều mét ở bên trên. Để dọn nó đi cần phải oanh tạc hàng ngày suốt 100 năm hoặc là...

- Hoặc là sao?

- Dùng đầu đạn hạt nhân, hơn nữa không chỉ một. Đáng tiếc là những quả bom hạng nặng mà chúng ta ném xuống không giải quyết được việc gì. Chúng chỉ đáng sợ với sinh vật sống, chứ với đất đá thì vô dụng... Phải, đá chỉ bị nóng chảy khi ta dùng đến bom nguyên tử... Tổng thống cũng hiểu điều này...

- Chúng ta sẽ giải quyết tốt chuyện này. Tôi còn muốn hỏi thêm anh... Anh thấy sao. liệu trong một thời gian máy bay có thể làm bọn khủng bố rối loạn trong khu vực ô vuông này không?

- Có thể, mặc dù để tiến hành làm việc này cần nhiều nhiên liệu.

- Bây giờ chúng ta hãy bàn đến chuyện đó.

- Không thành vấn đề, thưa Tổng thống! Tôi sẽ gửi đến hai máy bay không kích và mười trực thăng, chúng ta sẽ san phẳng ô vuông này cả chiều dọc lẫn chiều ngang.

- Có thể sẽ bị thiệt hại...

- Bất kì thiệt hại nào cũng phải có thưa ngài. Mỗi máy bay chiến đấu đều có các tên lửa oanh kích đánh lạc hướng mục tiêu. Và có lẽ chúng ta nên bay vào ban đêm ở tầm thấp.

Hai người đang bàn chuyện bỗng im lặng, Putin muốn tạo điều kiện để chỉ huy trưởng quen dần với chiều hướng mới của câu chuyện, mà chỉ huy trưởng rõ ràng đang nghĩ không hiểu vì sao đột nhiên mình lại cởi mở như vậy.

- Xin lỗi Tổng thống về câu hỏi, nhưng rõ ràng chúng ta phải chuẩn bị một chiến dịch đổ bộ.

- Đúng, cần phải hỗ trợ cho không quân... Hơn nữa không chỉ một đêm, ít nhất phải hai đêm. Mà tốt nhất là ba đêm.

- Nghĩa là chúng ta sẽ liên tiếp san phẳng không gian đó trong vài đêm...

- Anh hãy liên tục cho máy bắn oanh kích bọn khủng bố. Làm cho kẻ thù hỗn loạn và... để bọn chúng quen hơn một chút, và bớt cảnh giác đi.

- Không cần bắn trúng đích sao?

- Có thể, chỉ ở đòn tấn công đổ bộ cuối cùng. Tôi đã hỏi Xergeev về khả năng cơ động của tên lửa có cánh. Chiều rộng của khe núi thấp... còn giới hạn độ cao của đội hình là 40-50 mét, trong từng khu vực một sẽ hạ thấp xuống từ 30 đến 35 mét. Như vậy, ở độ cao này liệu tên lửa có thể đột ngột đổi hướng và bắn vào mục tiêu hay không? Anh hiểu ý tôi chứ?

- Không, ở độ cao này thậm chí cả tên lửa chiến thuật cũng không thể đổi hướng đột ngột, và điều này không cần thiết. Tôi hiểu thế này: cần thay đổi hướng bay để giáng một đòn quanh chân hẻm núi nơi bọn khủng bố xây hang ẩn nấp của mình.

- Ý tôi đúng là như vậy.

- Tên lửa có cánh có thể bay ở đỏ cao 30 mét, để hết sức cẩn thận vòng quanh địa hình. Chính vì thế phải tập trận trong hẻm núi, có thể xem xét địa hình trong lần tập trước khi bay. Mà sẽ tốt hơn nếu xác định được mục tiêu bằng hải đăng vô tuyến điện, khi đó nói chung không có vấn đề gì. Độ tấn công sẽ chính xác.

- Tên lửa có đầu đạn gì?

- Tên lửa chiến thuật có một bộ phận chứa 500 kiôgam khối lượng thường tương đương 500 kilôgam chất nổ Trotyl. Để “ô vuông đỏ” trở thành một lỗ đen, theo tôi, cần phải tấn công không dưới 5 đến 6 lần... Có thể phóng tên lửa từ một trong những căn cứ của chúng ta ở Xtavropol. Tốt nhất là phóng từ căn cứ nằm ở Akhtubixki, thuộc tỉnh Axtrakhan.

- Nghĩa là về mặt nguyên tắc, lực lượng phòng không Tursia có thể xác định điểm phóng tên lửa.

- Không, khu vực thảo nguyên rừng cho phép chúng ta điều chỉnh hướng bay của tên lửa ở một tầm cao xác định mà ra đa không phát hiện được. Và khoảng cách này cũng không quá cao, nên chúng ta vẫn kịp xác định góc phương vị...

Kornukov muốn hỏi Putin về thời gian của chiến dịch đang chuẩn bị, nhưng ông kìm lại được. Ông không biết chiến dịch này bí mật đến mức nào, và cũng không muốn tự đặt mình vào thế bất tiện. Thế nhưng chính Tổng thống lại nói về vấn đề đó:

- Tôi sẽ thông báo cho anh qua bưu điện quân đội về thời gian tiến hành oanh kích. Bộ trưởng Bộ Quốc phòng sẽ lên kế hoạch cụ thể về việc tấn công bằng tên lửa.

- Xin lỗi Tổng thống, nhưng để tiến hành việc này cần có sắc lệnh của ông...

- Sử dụng vũ khí chiến lược không nhất thiết phải có sắc lệnh tổng thống. Chỉ cần quyết định của Xergeev, người chịu trách nhiệm về chiến dịch chống khủng bố là đủ...

- Tôi hiểu... Nhưng xin nói thật, tôi đợi tình hình biến đổi căn bản đã quá lâu rồi. Lúc này không thê tránh bằng những giải pháp không trọn vẹn...

- Sao tự anh không nêu sáng kiến ra?

- Tôi không muốn là một kẻ ngựa non háu đá và thay thế Bộ tổng tham mưu.

Tổng thống nhớ lại những lời nói hết sức thẳng thắn về bộ tổng tham mưu của giám đốc Cục tình báo FCB Zatonov và Patrusev. Đúng ra là ông không tán thành. Nhưng ông thích vị thống soái và coi trọng ý kiến của ông ấy.

Ngay trước khi đi ra, vì hơi ngượng, trưởng lực lượng không quân nói:

- Vladimir Vladimirovich, có thể tôi không ở đúng phận sự của mình... về chiến dịch đổ bộ tại “ô vuông E-9”, nhưng theo tôi, không nên chỉ dừng lại ở việc oanh kích làm kẻ địch hoang mang.

- Tôi đang nghe anh nói tiếp đây...

- Ở mức độ tôi biết rõ, thì tại khu vực này bọn khủng bố lắp đặt một hệ thống theo dõi bằng điện đài rất nghiêm ngặt. Vì thế, phải phá huỷ nó, và muốn thế phải có các phương tiện thật hữu hiệu. Thí dụ như thiết bị làm nhiễu âm hệ thống điện đài...

Putin nhớ lại rằng một số lực lượng đã phàn nàn về việc không thể vượt qua chính hệ thống này. Và ông nói:

- Cám ơn anh, anh nêu ra vấn đề này rất kịp thời...

- Nói chung ở đây không có gì phức tạp cả. Có những nhiễu động điện đài, thí dụ như những nhiễu động gây ồn hay nhiễu động giả... Để địch không canh phòng và chưa ổn định thời gian bắt đầu chiến dịch, cần tiến hành những biện pháp trên đồng thời với oanh kích gây rối loạn... và vào các thời điểm khác nhau trong cả ngày lẫn đêm... Còn khi bắt đầu chiến dịch, hãy sử dụng kĩ thuật cuộn dây của chúng ta...

- Điều này nghĩa là trong khi tắt màn hình trung tâm tiếng động sẽ biến thành những âm thanh chói tai?

- Nếu chúng theo dõi tại chính nơi đặt máy chủ tê lê, thì hiển nhiên là khi sử dụng bộ gây nhiễu âm, màn hình sẽ trắng xoá như “tuyết” và chúng sẽ không tài nào phân tích nổi hình ảnh trên màn hình. Đây sẽ là một tiếng ồn và tiếng kêu bình thường phát ra từ máy thu thanh... và hơn nữa, nếu chỗ chúng có 2 máy ra đa, thì chính chúng sẽ bị mù...

Sau khi Kornukov đi khỏi, Tổng thống gọi trưởng cơ quan bảo vệ liên bang Anotoli Serbakov đến gặp mình. Đó là cựu sinh viên trường trung cấp Kremli, từng tham gia nhiều trận đánh, có khả năng ngửi mùi thuốc súng giỏi ra trò. Theo báo cáo của Serbakov thì không chỉ có một nhóm quân đang tiến về Tagzakistan và Chesnia, và đại tá Serbokov tất nhiên không phải đến đó để du lịch, mà là vì những nhiệm vụ đặc biệt cụ thể...

Serbakov có đôi mắt toát ra những tia sáng màu xanh da trời, và mái tóc dày màu vàng nhạt. Ông là người gọn gàng và cầu tiến, lần đầu tiên Putin gặp ông, Putin bất giác nhớ đến thần tượng của mình - điệp viên của Liên xô Kusmesov: Về mặt hình thức, cả hai người này có thể là những hình mẫu có cá tính, giống như những người thuần Âu.

Họ lại nói chuyện người bảo vệ Palov Fomenko hồi còn ở Đức nơi Fomenko đóng vai một “búp bê”, Putin đã làm việc với người này. Khi Tổng thống phải làm rối trí bên ngoài cơ quan phản gián Đức, Fomenko đã lái xe đưa ông đến các vùng biên giới. Khi biết bị bám đuổi, hơn nữa chúng bám theo một cách thô lỗ và phiền phức, Fomenko liền xỏ mũi chúng. Anh ta làm việc này vì anh ta và Putin giống nhau đến kì lạ, có lẽ, không phải tất cả các cặp song sinh thụ tinh một trứng lại có nét mặt, dáng di và chiều cao giống nhau như hai người này.

Trong thời gian biểu làm việc của Tổng thống không có chỗ cho hai người, nhưng thỉnh thoảng khi cần giữ bí mật việc đi lại của mình để tránh tai họa, Fomenko bị lôi vào cuộc. Thậm chí ngay cả nhũng người thân yêu nhất cũng khó mà xác định được đấy có phải là Putin hay không khi đoàn xe Tổng thống đi với vận tốc 150 kilômét trên giờ và cách xa 200 mét. Tuy nhiên Putin không lạm dụng chuyện này, ông cho rằng bắt một người khác thế cho mình là việc làm không được đàn ông cho lắm, thậm chí nếu ông có bị đe doạ thì cũng chỉ là giả thiết...

- Tôi sẽ đến Xochi, đến chỗ Bochorov Ruchei vào ngày mồng 10 tháng 8. - Putin nói và đưa mắt nhìn khẩu “Roleck” ông đang cầm trong tay phải. - Tôi có một yêu cầu nhỏ đối với anh, Anatolia... anh phải làm cách nào đấy để Fomenko xuất hiện trên các phương tiện truyền hình vào ngày 11 và 12 tháng 8. Có thể, làm ra vẻ tình cờ chỉ quay hình anh ta nhìn nghiêng..., cứ quay cảnh anh ta đi đến sân tennis và đi ra khỏi dinh tổng thống... Thậm chí cứ để anh ta đưa tay chào các nhà báo, việc này anh ta làm không thua gì tôi.

- Tôi hiểu, Melkou sẽ quay nghiêng mặt anh ta và quay đằng sau. Anh ta bắt chước dáng đi của Tổng thống giỏi ra trò...

- Vậy cứ để anh ta tạo tư thế trước mũi giới báo chí tò mò.

- Cho phép tôi hỏi ông được không, Vladimir Vladimirovich?... Thế chúng ta sẽ ở đâu vào thời gian đó? Vì tôi phải ghi vào bản kế hoạch của mình.

Putin ngẫm nghĩ, và Serbakov dường như cảm nhận được thái độ lạnh lùng được thể hiện rõ trong ánh mắt của Tổng thống.

- Chúng ta sẽ định vị tại chỗ. Chiều nay đi đến bãi tập gặp Storm... Anh có muốn giãn xương giãn cốt một chút không?

- Về nguyên tắc điều này không gây trỏ ngại gì, chúng ta đi gì đến đó, ô tô hay máy bay?

- Đi bằng trực thăng, còn đoàn xe của tôi sẽ đến Barbukhi.

- Chúng ta có đưa Fomenko đi cùng để anh ta bắt chước những biểu hiện tâm lý của Tổng thống không?

- Có lẽ không cần. Anh biết đấy, không nên đùa bỡn số phận, nó là con dao hai lưỡi...

- Vâng, mấy giờ chúng ta sẽ đến chỗ Storm?

- Tám giờ năm phút hôm nay, tôi thấy không có gì phải vội vàng cả.

Serbakov gõ gõ tay lên mặt bàn....

... Tổng thống tuyệt đối đúng giờ: tám giờ năm phút đã đến trước cổng Borovis và hai chiếc Mercedes sáu trăm đi theo hộ tống bị nước bẩn bắn lên trông không được sạch sẽ lắm, chúng tiến về về sân bay quân sự ở Bưkovo. Có một chiếc trực thăng Mi-8 đỗ sẵn ở đó để bay đến sân tập bắn.

Máy bay hạ cánh xuống nóc toà nhà ban tham mưu, Storm ra đón họ. Cũng như lần trước, cuộc gặp gỡ diễn ra ấm cúng, những sĩ quan tình báo đã có tuổi ra ôm hôn nhau và đi thay quần áo. Tổng thống muốn đến “ngọn núi Tarzania” một lần nữa vì những gì Tổng thống dự định thực hiện trước hết đáp ứng được kiểu tập luyện này. Serbakov bố trí đội hình và chính ông đứng ra làm đội trưởng.

Để leo lên đỉnh núi lần này dễ hơn nhiều so với lần trước và nhanh hơn 10 phút. Chỉ xảy ra một sơ suất: khi Putin gần như hơi lắc lư người thì cổ tay trái ông nhói đau, vết thương di chứng của một trận chiến tái phát và ông nghĩ đến tình huống vào giờ phút trọng đại nào đó ông không cầm được súng bằng cánh tay này và trong trận chiến giáp lá cà ông không thể tấn công được kẻ thù. Vài lần ông cố cử động các ngón tay và chà lòng bàn tay vào tay áo khoác vải thô ông đang mặc.

Sau khi nghỉ ngơi một chút, Storm dẫn họ đến phòng tập bắn. Không khí trong phòng lành lạnh, Putin cảm thấy chỗ đau ở cánh tay dịu đi rất nhanh. Nhưng ông biết rõ, điều này cần thiết đến mức kể cả súng tập cũng phải được đặt trong “tủ lạnh” nghĩa là trong điều kiện khí hậu gần Cực Bắc. Mà đúng hơn là trong điều kiện khu vực giả thiết có mặt kẻ thù Aliaxki. Ông nhìn bảng nhiệt kế lớn treo trên tường dưới giá để những tấm bia tập bắn: 19,5 độ C.

Ông chọn “mặt nạ” là khẩu súng lục Xchechkin đã lâu ông không sử dụng. Khi nhìn biển số, tim ông hơi rộn lên, đây chính là khẩu súng ông đã bắn những phát đạn đầu tiên hồi ông còn là sinh viên. Putin thầm cảm ơn Storm vì món quà này....

Sáu viên đạn ông bắn ra găm xung quanh những tấm bia di động phát ra một đường lửa trong vòng bốn giây. Và “tác phẩm đầu tay” hoá ra không đến nỗi nào, bốn trong 12 viên đạn găm gọn ở giới điểm “9 và 10”, sáu viên nằm gần “năm” những viên còn lại bị quạt thổi bắn chệch điểm, nhưng không viên nào chệch ra khỏi bia cả.

Putin tháo băng đạn đã hết bỏ xuống mặt bàn, và tiếng kêu phát ra từ kim loại này khiến ông nhớ lại đôi ba kỉ niệm. Serbakov bắn tốt hơn một chút: sáu viên găm trúng “điểm mười”. Storm đứng cạnh ống nhòm và quan sát họ bắn.

- Quả là không tồi! - ông nói và ấn nút điều khiển đang cầm trong tay. Giá đặt các tấm bia liền dịch sang chỗ khác, thay vào đó là những hình người phát sáng. - Chúng ta sẽ bắn bằng súng tiểu liên, sau đó tôi sẽ dẫn các anh đi sưởi ấm...

Và dù đã lâu rồi không dùng đến vũ khí, nhưng những đường đạn đầu tiên bắn ra từ khẩu AK-74 và sau đó là khẩu AKM vẫn bắn trúng vào các cơ quan sống quan trọng trên người hình nộm phát sáng. - Phần lớn các viên đạn găm vào đầu một nửa ngực trái và bụng.

Storm đi xuống phòng để vũ khí và quay ra với những khẩu súng tiểu liên gần giống súng đồ chơi có máy ngắm quang học và một quyển sách hướng dẫn nhỏ.

- Đây là món quà nhỏ tặng các anh. - Storm nói và đặt vũ khí lên bàn, tháo ổ đạn để kiểm tra rồi lại đặt vào trong khẩu súng. Trong lúc đó Tổng thống đang đọc hướng dẫn: AC (Nga) dùng để bắn mục tiêu trong những điều kiện không gây tiếng động và tự vệ... Độ bắn chính xác cả của súng trường thiện xạ là 400 mét, ở khoảng cách 100 mét đạn có thể xuyên qua áo giáp, còn ở khoảng cách 200 mét đạn xuyên thủng lá chắn bằng thép dày 6 mm. Trước khi bắn, dùng bộ phận giảm âm hoặc điều chỉnh vận tốc đường đạn để tiêu âm.

- “Một chú nhóc tiểu liên không tồi” - Putin khen thầm, và đưa mắt nhìn các chỉ tiêu: ca líp, trọng lượng...

- Chỉ có điều trọng lượng hơi nặng, gần 3 kilôgam...,

- Còn dung tích hộp đạn hơi nhỏ, đủ chứa được 20 viên...

- Đồ chơi mỹ thuật này khá lắm, tiếc là thời của tôi vẫn chưa có. -Khi nói “thời của tôi” tất nhiên ý Tổng thống muốn nói đến quãng thời gian ông theo học ở trường tình báo viên.

- Và không chỉ có một, lát nữa tôi sẽ cho các anh xem kho vũ khí của chúng ta. Có cả của nước ngoài, nhưng tôi không nghĩ là chúng tốt hơn của chúng ta... có chăng chỉ là thiết kế... “tốt gỗ hơn tốt nước sơn”, Serbakov nhắc lại lời trong một bài hát dân ca nổi tiếng và cũng cầm một khẩu tiểu liên lên tay.

Sau đó họ đến một phòng tập bắn khác, nhiệt độ trong phòng này còn lâu mới được 200C.

Lần bắn đầu tiên bằng khẩu “Val” không khiến người dùng hài lòng. Nó gây ấn tượng cho người bắn rằng anh ta đang cầm trong tay một khẩu súng đồ chơi. Nhưng trong mức độ cần thiết nó lại cho thấy những tính năng cực ưu việt: các viên đạn bay ra liên tục, đường đạn không bị cắm xuống trước khi găm vào mục tiêu và ổn định về mặt hình học, giống như vũ khí lazer, đạn bắn ra êm ru nhờ khả năng tiêu âm bí mật...

Sau đó Strom mang đến một vũ khí khác: khẩu “A-91”, cũng có bộ phận giảm thanh và máy ngắm quang học. Nó thuộc dòng súng lục liên thanh hiện đại.

- Đây là loại vũ khí tuyệt vời, - Storm nói - nhưng theo tôi, vẫn hơi nhẹ... có thể bị nảy lên trong tay khi bắn... Tiện thể nói thêm, tôi không thích tính năng này của khẩu “Xchechkin” lắm, rất khó bắn tự động vì không có báng súng... Mặc dù khi giao việc cần thiết cho một điệp viên cần phải tính đến cả một gram thừa. Chính vì vậy để phối hợp thị hiếu và sở thích, tôi giới thiệu khẩu súng lục liên thanh “Bison”... Nặng hai cân, nhưng tuy nhiên ở hộp đạn chứa được 67 viên, và Storm, như một ảo thuật gia, nhanh không kịp đếm, rút ra từ trong áo một con thú gọi là “Bison”.

Ông đưa nó cho Putin.

- Nếu tôi không lầm, công ty “Calico” sử dụng hệ thống tiếp đạn này. - ông nói và quay sang Serbakov.

Serbakov không hiểu nên im lặng.

- Nhưng ở Nga, ý tưởng “Calico” đã được thiên tài Kalasnekov khai thác triệt để. - Storm lộ vẻ tự hào. - Các anh có thể hình dung vũ khí gì không...

- Tôi sẽ đưa ra nhận xét sau khi thử. - Putin cầm súng và bước đến ranh giới lửa.

Đường đạn của khẩu “Bison” thực sự tuyệt vời, các viên đạn găm chặt vào những tấm bia di động, và lần đầu tiên Putin thấy mình giống một thợ săn. Nhưng khi ông bắn vào một tấm bia bằng thép dày 6mm ở khoảng cách 200 mét, ông cảm thấy thích khẩu súng này đến không nói nổi bằng lời. Tất cả 67 viên đạn đều găm trúng mục tiêu, xuyên qua thép, và đây còn là một minh chứng chắc chắn về lợi ích của “Bison”.

- Quỉ tha ma bắt, đúng là một thứ vũ khí tuyệt ra trò! - Putin đặt khẩu súng lên bàn và tháo vành mũ che tai ra khỏi đầu - Bất chấp thời gian, dù sao tôi cũng là người đã có gia đình. - Trên môi ông hơi lộ một nụ cười.

Họ quay lại phòng tham mưu của thao trường, khi chỉ còn lại mình Putin và Storm, Putin nói:

- Tôi đề nghị thầy, Andrei Alechxeievich, chuẩn bị cho tôi toàn bộ quân dụng, kể cả thiết bị chiến đấu trước ngày mồng mười tháng tám... Mà thầy đã biết là cần phải đóng gói những gì để hoạt động sau lưng địch...

Storm không biểu lộ một chút ngạc nhiên nào. Ngay từ đầu ông đã nghi ngờ ý định của Tổng thống khi tham gia cuộc đua “đường mòn điệp viên” và khi đến đây tập bắn. Vì sao một nguyên thủ quốc gia lại đến ngâm mình trong đầm lầy và chạy hàng kilômét đường mà không phải thanh niên nào cũng làm được chứ?

Storm chăm chú nhìn học sinh của mình, ông thở khò khè rồi lấy tay lau mặt, má ông toát mồ hôi, và tư lự nói:

- Nếu tôi hiểu đúng, thì anh cần quân trang chiến đấu đúng không? Và anh dự định vào trong núi để tóm cổ kẻ nào đó.

- Thầy đã hiểu đúng tất cả, thầy Andrei Alechxeievich... Quả là ra lệnh không dễ chút nào, nhưng thầy có tin là biết được họ không làm nổi còn nặng nề hơn. Hơn nữa tất cả đều viện cớ rằng họ không đến được chỗ kẻ thù...

- Và chính anh muốn chứng minh cho họ thấy?

- Tôi muốn đóng góp sức mình cho cuộc chiến chống khủng bố, mà nhân tiện, chính tôi đã tuyên bố công khai rằng đây là cuộc chiến không nương tay.

Cả hai im lặng, Storm muốn ngăn Tổng thống lại. Lẽ nào cơ quan an ninh liên bang, cơ quan phản gián, nhũng người này lại không có kế hoạch đặc biệt gì để giải quyết tình hình; còn Bộ Nội vụ, Bộ Tư pháp liên bang, đội ngũ lính dù xuất sắc đang làm gì? Vì sao lại để đích thân một nguyên thủ quốc gia phải giải quyết công việc nguy hiểm chết người này?

- Tất nhiên điều này rất đáng khen, Vladimir Vladimirovich ạ, nhưng xã hội sẽ không hiểu nổi.

- Quan trọng là kết quả. Nếu tôi còng được tay tên Barx lại, mọi người sẽ hiểu và cám ơn tôi, còn nếu tôi thất bại... thì chuyện gì sẽ xảy ra đây, chiến tranh nối tiếp chiến tranh. Thầy đo cho tôi bây giờ chứ?

- Tôi đã có tất cả số đo của anh trong kho. Xét về mặt hình thể, anh gần đạt tiêu chuẩn của một thiếu sinh quân. Trừ phi số đo lớn hơn so với người.

- Không, phải là số đo của người 50 tuổi. Còn vũ khí... Tôi thích khẩu “Bison”, chỉ cần trang bị thêm cho nó dụng cụ quay lựu đạn hechgen, hai con dao díp, và nhất định phải có ống thuốc độc của loài rắn hổ mang nước Áo. Chỉ cần không khâu nó vào cổ áo, vì có những trường hợp không kịp đưa tay lên cổ. - Putin mỉm cười nhưng nụ cười trông có vẻ buồn.

- Về chuyện này người Mỹ đã nghĩ ra một container. Thật ra, Cục Tình báo trung ương đã áp dụng cơ cấu tự huỷ được khâu vào ngực trái áo khoác. Nó sẽ giật ra khi nói mật khẩu...

- Tôi biết điều này, nhưng trong lúc đang đánh nhau, hơn nữa khi kẻ thù dồn anh vào góc thì việc nhớ ra mật khẩu khó không kém gì việc bắt chim sẻ đang bay.

- Được rồi còn về chuyện áo giáp?

- Tôi cho qua, tôi không thích trông đợi vào người khác hay bất cứ cái gì.

- Không, Valimir Vladimirovich, dù sao vẫn phải mặc áo giáp... cần phải dùng thiết bị an toàn trong công việc của chúng ta. Bây giờ lấy áo ra đây.

- Cần phải với chả cần phải, tôi không tranh luận nữa... Thầy hãy chuẩn bị quân trang cho viên sĩ quan của trung tâm chống khủng bố. Anh ta sẽ đi theo tôi.

- Nếu đây không phải là chuyện bí mật, thì đây là nhóm đã tuyển chọn phải không?

- Platonov đã làm việc này.

Storm cúi xuống làm ra vẻ buộc dây giày. Khi ông đứng lên Putin đọc thấy trong mắt ông một câu hỏi không muốn nói ra, và cố ghìm tiếng cười gằn, ông nói:

- Tôi sẽ đi ngay, vì thế thầy Andrei Alechxeievich, thầy sẽ không có thời gian để nghỉ nữa. Thầy muốn nói gì đó đúng không?

- Còn tôi đã nghĩ rằng anh liệt tôi vào danh sách những lão già kiệt lực. - Storm hơi ghìm lại để không lộ niềm vui đang dâng trào trong lòng ông. - Tôi đã không còn gì để mất, sau khi Kachia mất, cuộc sống của tôi ngoài công việc ra không còn gì cả...

Người vợ đã gắn bó với Storm 20 năm trời mất hai năm trước.

- Thầy không cần phải vội, thầy còn hai ngày nữa để cân nhắc. Dù sao nếu thầy quyết định tham gia cuộc phiêu lưu này, hãy liên lạc với Serbakov, anh ta sẽ báo lại với tôi.

Vệ sĩ trưởng của Tổng thống bước vào phòng, đây là người vừa được nhắc đến. Ông trông mạnh khoẻ và đẹp trai, tuy nhiên chỉ vài ngày nữa cơ thể ông sẽ còn là xương và thịt nằm lại trong mê cung ngầm của Hồ Thối.