← Quay lại trang sách

- 13 - VONONEZH - NGƯỜI ĐỘI TRƯỞNG CÔNG TRÌNH

Tất nhiên là mọi vật trên thế giới này đã được đóng thành sách và chặt chẽ đến không thể vứt bỏ đi được, và rõ ràng là con người không cần phải đào bới đến tận cùng trước khi xét đến bản chất mặt nhân - quả của sự vật. Vậy tại sao, thí dụ Voropaev đã bị lộ tẩy khi ngồi xuống bên người đội trưởng công trình mà anh ta đã gặp để thuê máy kéo và cũng là người bị bệnh hen suyễn thường dị ứng mạnh với các loại mùi hương kể cả mùi yếu nhất ở gần anh ta? Và dù chúng có phát ra từ đâu chăng nữa thì dường như nước hoa, dược phẩm, mồ hôi, hương hoa và mùi mùn cưa mỗi khi mùa xuân đến lại khiến anh ta phát ốm.

Khi Voropaev rẽ vào chỗ anh ta, Akhtưsev ngửi thấy ngay mùi người lạ từ xa đưa lại, mùi này rất quen mặc dù không phải ngay lập tức anh ta có thể phân biệt được. Nhưng khi vị khách bước vào phòng, cái đầu pic-cốp bên trong của người đội trưởng công trình bắt đầu làm việc: nó lục tìm trong một núi mùi cảm nhận được để xác định mùi toả ra từ người này - mùi thuốc súng, và khi Voropaev đi khỏi, người đội trưởng công trình liền cầm những đồng tiền để lại trên bàn lên và ngửi. Từ đồng tiền toả ra một thứ mùi hỗn tạp của nước hoa, thuốc lá, mùi thuốc súng len vào giữa chúng như một con rắn mình mỏng dính. Không lần khân anh ta gọi điện ngay đến những nông trang sản xuất gần đấy và hỏi xem chỗ họ có ai đi chở sữa bị kẹt ở Kiuvet không?

Vì anh ta ít nhiều gì cũng có quan hệ công việc với chủ tịch nông trang đó, nhưng họ lại ngạc nhiên khi nghe anh ta hỏi, và tất cả bọn họ sau khi cười giễu anh ta một chút đều trả lời là không. Còn bởi vì Akhtưsev là đại biểu hội đồng thành phố và có quan hệ rất gần gũi với các vị tướng tá địa phương, anh ta đi thẳng đến cơ quan an ninh thành phố để gặp chính đội trưởng Kulik Vladimir Boricovich, ông không còn trẻ nữa, và là một người chịu ảnh hưởng của nền giáo dục Xô Viết, trên bàn ông đặt một bức ảnh để trang trí.

Người đội trưởng công trình phải mất năm phút để kể lại, nhưng Kulik, khi chăm chú nghe anh ta nói, ông không hề tỏ vẻ phản ứng gì dù bằng một cử chỉ hay là một cái nhìn. Thứ nhất, ông cảm thấy người nôn nao khó chịu vì đêm qua ông thức để dự lễ sinh nhật tròn 30 tuổi của con rể mình, một doanh nhân thành phố, thứ hai, ông sắp sửa về hưu; thứ ba, ông đã quen nói chuyện với hạng người như kẻ cướp và côn đồ.

Đơn giản là ông mệt mỏi với tất cả, và người đội trưởng công trình mặc áo bông này làm ông cảm thấy rất khó chịu. Hơn nữa chính Akhtưsev lúc sáng nay ở công trường đã làm ông và cơ quan an ninh thành phố phải điên đầu khi yêu cầu những người lãnh đạo mới phải cho tổng vệ sinh tất cả các cơ quan trong thành.

Kulik lôi trong ngăn bàn ra một bao thuốc lá “Belomor” và không vội hút ngay, ông kéo dài thời giờ, một bên miệng ông hơi cong lên, để lộ những chiếc răng khấp khểnh ngả vàng, trong đó vài cái còn bong lớp mạ vàng ra không đúng chỗ.

- Mùi thuốc súng chưa phải là chứng cứ. - Kulik nhẹ nhàng rời khỏi bàn. Rõ ràng là ông đã ngồi khoanh chân trên ghế. - Một nửa tỉnh chúng ta chứa vũ khí và người ta mua súng để đi săn... Chính tôi cũng có và thỉnh thoảng cũng đi vào khu rừng Primrechenxki.

- Tôi đồng ý với ông, nhưng khi những người thợ săn bắn, khói thuốc súng của họ thường quyện mùi mồ hôi, và nó hoàn toàn khác với thứ mùi tôi ngửi thấy từ người ông khách của tôi.

- Thế thuốc súng có khói và không có khói khác nhau ở điểm nào?

- Có khác chứ, khác ở tỉ lệ trộn kali và diêm tiêu xám... thuốc súng không có khói thường xám hơn, còn thuốc súng đen thì hoàn toàn ngược lại...

- Anh đơn giản là cảm nhận sự khác nhau thế thôi sao? - Giọng nói Kulik lộ rõ sự nghi ngờ.

Akhtưsev cúi đầu, tập trung suy nghĩ.

- Khứu giác của tôi thính thế... Ở mức độ nào đó là do bị hen suyễn. Tôi có thể nói, ông đang hút thuốc lá của công ty nào...

- Thật thế sao? - Kulik đặt điếu thuốc vào gạt tàn. - Tôi đang tò mò muốn nghe...

- Vâng, rất đơn giản, ông đang hút thuốc “Belomor” của công ty thuốc lá trong nước, công ty này rõ ràng là cố ý phá huỷ công nghệ sản xuất thuốc... vì trong tất cả các điếu thuốc sản xuất ra cần phải phụ gia mùi thơm, có đủ loại dược tố để khử vị cay của chất nicotin, thế nhưng, ở những điếu thuốc này - Akhtưrsev cúi xuống nhìn điếu “Belomor” trong gạt tàn - hoàn toàn không có mùi thơm của mật. Hơn nữa tôi có thể biết được ông dùng loại nước rửa vệ sinh nào sau khi cạo râu.

- Tôi đang tò mò muốn nghe! - Kulik lặp lại, và lần đầu tiên ánh mắt ông cháy lên mong muốn được biết.

- Chuyện này đơn giản hơn cả: nước rửa vệ sinh của Pháp, loại “For men” số 3, và người khách vừa đến chỗ ông nửa tiếng trước đây, có thể là đồng nghiệp của ông dùng loại nước tẩy rửa hiệu “Mafija Boss” được bán đầy khắp các cửa hiệu bán nước hoa Pháp...

- Ồ trời đất ơi! Tôi có phải trả lương cho một Shelock Holmes không? - Kulik thậm chí không đứng dậy khỏi chỗ, rõ ràng là sự liên tưởng với tên gọi loại nước hoa vừa rồi không làm ông thấy dễ chịu. - Anh làm quái gì vậy, sưu tầm hương thơm à?

- Cuộc sống, nói đúng hơn là bệnh tật bắt tôi phải thế, tôi có thể chết vì mùi hương hoa nhài, còn mùi khói thuốc và khí thải thì lại không sao cả... Tôi phải quan sát để sống.

- Được rồi, chúng tôi sẽ xác minh thông tin của anh. - Khi nói thế, Kulik nhớ lại những nghi ngờ dù là nhỏ nhất về sự có mặt của quân khủng bố... - Anh đã nói rằng vị khách đó mặc áo bông chần và đội mũ lưỡi trai màu xanh da trời đúng không?

- Đúng... một thanh niên khoẻ mạnh. Hoàn toàn không giống dân địa phương...

- Được rồi, nếu xét bề ngoài thì không bao giờ nên nói rằng anh là thợ xây, còn nếu xét về mặt bản chất thì anh đúng là một chuyên gia đích thực... Thế ngoài mùi thuốc súng ra, anh còn ngửi thấy mùi gì ở người khách đó nữa?

- Mùi ẩm mốc, tôi còn cất trong gara của tôi một túi lưới đựng chai lọ anh ta đã bỏ quên bên cạnh tấm bảng trong công trường. Nếu ông cần tôi sẽ mang đến...

Kulik xua tay, dường như ông không còn lời nào để bày tỏ sự biết ơn. Và quả thực, dù có khó chịu trong người thế nào đi chăng nữa, thì sự có mặt của người đội trưởng công trình đã giúp ông tỉnh táo trở lại và đại tá bắt tay anh ta một cách chân tình. Thật thú vị, dù có đôi chỗ có vẻ ngớ ngẩn, Kulik nhận xét về cuộc nói chuyện vừa rồi giữa họ và nhìn theo vị khách bất thường vừa đi ra khỏi phòng làm việc của ông.

- Anh hãy mang những cái chai đến chỗ người thường trực, bây giờ tôi phải đi gọi điện thoại. - Kulik nhấc điếu thuốc lên khỏi gạt tàn và hút ngấu nghiến. Và lần đầu tiên sau rất nhiều năm ông không cảm nhận được gì ngoài vị cay của độc dược, “những người nông dân tìm cách phát tài bằng cách nào, mày, đúng là đồ quỉ quái...” - và ông dúi mạnh điếu thuốc vào gạt tàn, điếu thuốc dúm lại nằm bẹp trong đó.

Tuy nhiên một tình huống bất ngờ đã xảy ra, hoặc là do đêm qua ông uống quá chén, hoặc là do thời tiết thay đổi, mà có thể là do nói đến đề tài chống khủng bố, đại tá Kulik đột ngột bị tăng huyết áp. Đầu tiên ông cảm thấy hơi nhói đau ở ngực trái, sau đó ông cảm thấy hoa mắt chóng mặt, mắt nổ đom đóm, đầu ông ong ong... dường như có ai đang xối nước trong đầu. Ông đã ngất đi và chỉ kịp ấn chuông gọi người thường trực, ông ta lập tức xuất hiện. Khi nhìn thấy sếp đập đầu xuống bàn như không còn dấu hiệu của sự sống, ngay lập tức ông ta gọi cấp cứu sau đó gọi điện đến phòng trực của mình cùng nằm trong toà nhà của Cục An ninh.

Đại tá được đưa đến bệnh viện quân y để cấp cứu, mấy tiếng sau ông tỉnh dậy trong phòng hồi sức. Bác sĩ kết luận ông bị cao huyết áp mạnh, Kulik cố nói gì đó với bác sĩ nhưng bác sĩ không cho phép ông nói và để các y tá ở lại chăm sóc ông...

Khi một cô y tá cúi xuống để tiêm cho ông, Kulik đột ngột rụt tay lại và nói:

- Nếu bây giờ cô không liên lạc với ban quản lý và bảo thiếu tá Koxtikov đến gặp tôi ngay, tôi sẽ không để cô động vào người tôi.

Một nữ y tá đã đứng tuổi mặc áo choàng trắng nghe thấy thế và không nói một tiếng nào liền đi nói lại với trưởng phòng - trung tá Koxian. Người này khoảng 50 tuổi, khá từng trải nên hết sức chăm chú nghe chị y tá nói.

- Được rồi, chị hãy về và nói lại với dại tá là chúng tôi sẽ chuyển yêu cầu của ông ấy cho trung tá Koxtikov.

Khi chị y tá đi khỏi, Koxian gọi điện đến ban quan lý cơ quan an ninh thành phố và yêu cầu được nói chuyện với trung tá Koxtikov, cá nhân Koxtikov đã quen biết trung tá và trung tá đã vài lần đến khám bệnh cho ông.

Koxtikov, phó quản lí bộ phận tác chiến của Kulik, buổi sáng hôm đó đang ở trong một căn hộ bí mật để gặp một trong các điệp viên của mình. Không ai biết khi nào ông sẽ về cơ quan. Đích thân Koxian phải đi xuống phòng bệnh Kulik nằm và nói lại với Kulik rằng ông đã gọi điện đến ban quản lí cơ quan an ninh thành phố, sau đó ông đo huyết áp cho đại tá, nghe nhịp tim và sau khi im lặng một lúc ông nói:

- Theo tôi, tình hình về sau sẽ xấu đi, Vladimir Boricovich ạ. Tình trạng sức khoẻ của ông chỉ cho phép ông nói chuyện điện thoại khoảng hai phút. - Bác sĩ rút điện thoại trong túi áo choàng ra và đặt xuống cạnh gối của đại tá - Chỉ cần ông đừng quá căng thẳng, cứ bình tĩnh nói chuyện và không được quá hai phút.

Nhưng mọi chuyện lại xảy ra ngược ý muốn, điện thoại di động của thiếu tá Koxtikov tạm thời ngắt máy, viên sĩ quan tuỳ tùng thường trực cũng không có mặt - mà thì giờ lúc này là vàng bạc...

Từng giây phút trôi qua như cát luồn qua kẽ ngón tay. Những khoảnh khắc trước khi mọi chuyện trở nên quá muộn và vô vọng đã trôi qua không lấy lại được. Tuy nhiên bằng sự nỗ lực của ý chí, ông cố gắng không để tinh thần hoang mang và khi nhắm mắt lại, vài phút sau ông nằm bất động. Ông cố rướn mí mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trên bậu cửa sổ cao vài cành cây du đang khẽ lay động, vài chiếc lá đã úa vàng và rụng xuống. Trong phòng bệnh yên tĩnh tuyệt đối và khoảng trời xanh tươi vui ngoài cửa sổ khiến ông cảm thấy lòng yên tĩnh trở lại.

Đại tá gọi điện đến phòng thông tin thành phố để hỏi số điện thoại xe taxi. Hỏi được số điện thoại, 10 phút sau ông gọi đến văn phòng thuê taxi và bảo họ cho xe đến bệnh viện quân y đón ông. Ông ngó nghiêng xung quanh và bước ra khỏi phòng bệnh, và ông đi ngang qua những bệnh nhân đang ngồi ở hành lang để đến chỗ phòng tắm. Ông nhìn thấy một chiếc taxi qua cửa sổ, không cần nghĩ ngợi nhiều, ông tiến về phía nó. Ông bước xuống cầu thang ra sân, mặt ông lộ vẻ tươi tỉnh và ấm áp, không khí thốc vào lồng ngực, nhưng không làm ông cảm thấy khó chịu.

Khi người lái xe nhìn thấy khách hàng của mình đi giày và mặc áo bệnh nhân, anh ta hiểu ý mỉm cười và nói “tự do - đúng là một điều tuyệt vời” rồi bật đèn.

Bước xuống xe, Kulik gần như đụng đầu thiếu tá Koxtikov vừa xuống khỏi xe công vụ ở cầu thang. Khi thiếu tá nhìn thấy sếp mình, ông tròn mắt và xương hàm trễ xuống.

- Ông làm sao vậy, Vladimir Boricovich?

- Tôi ổn rồi, đi theo tôi, chúng ta sẽ phải bàn việc...

Cuộc nói chuyện phù hợp với tình hình. Kulik, bất chấp bộ quần áo bệnh nhân trông hơi là lạ vẫn ngồi bên bàn làm việc của mình, tuy nhiên mặt ông vẫn lộ vẻ rất lo lắng. Ông không chỉ thấy bất an vì tình trạng sức khoẻ, mà còn vì giác quan thứ sáu mách bảo ông về một tai hoạ nào đó sắp xảy ra. Ông nói với thiếu tá về sự lo lắng của mình gói gọn trong hai câu và kể lại cho Koxtikov nghe những gì người đội trưởng công trình đã nói.

- Còn tôi đúng lúc đang bàn đến chuyện này. - Thiếu tá nôn nóng nói và đưa bao “Belomor” ra mời, mặc dù ông hút “Malboro” - Tôi vừa mới gặp một điệp viên... tiện thể nói thêm, đó là một người đàn ông thông minh, anh ta đã kể cho tôi một câu chuyện đáng phải tò mò. Hàng xóm của anh ta là một tài xế của câu lạc bộ “Paraplan”, hai hôm trước có hai người đàn ông đến câu lạc bộ này và theo người hàng xóm, họ là người Kavkaz, có thể là người Oxeti hay Gruzia, người kia là người Nga... Tóm lại chúng là dân buôn bán. Tôi cho rằng đây là điều đáng nghi ngờ, và tôi đã gặp người tài xế đó.

Kulik cảm thấy người bất ổn, tuy nhiên, khi ông nói chuyện với cấp phó của mình, giống như một liều thuốc nghỉ ngơi tốt đã làm ông tỉnh táo lại.

- Thế người tài xế nói gì với anh?

- Anh ta đã miêu tả chi tiết cho tôi những người đó và cung cấp biển số xe. Nhân tiện nói thêm, bọn người đó đi trên chiếc xe chở hàng có mui hiệu “Mercedes” và chúng chở đi đâu đó Nhưng biển số xe đúng là biển xe của tỉnh Kraxnadanxk... Bây giờ tôi sẽ đi bảo người liên lạc với GIBDD của khu vực Kaxnadanxk và hỏi số liệu về dấu hiệu biển số xe này. Thứ hai, tôi cho là cần phải tìm chiếc “Mercedes” của chúng ta ở Voronezh. Đây không phải là mò kim đáy bể, việc này sẽ làm sáng tỏ được điều gì đó.

- Tôi tán thành... và còn một việc nữa, sẽ phải cần đến người của chúng ta có khả năng hiểu rõ những đặc tính kĩ thuật của loại paraplan này. Nghĩa là nhất thiết phải biết chúng có thể được sử dụng ở đâu... cứ cho là, bọn khủng bố sẽ dùng nó.

- Theo lời người lái xe, vấn đề chính là ở chỗ những con chuồn chuồn này có thể liệng rất điệu nghệ để hạ cánh xuống bưu điện rồi lại từ đó bay lên. Và trọng tải của nó là hơn 200 cân.

- Anh có biết điều gì về phương án cụ thể không Koxtikov?

- Ở Nga ạ? Không, chúng ta chưa có phương án gì cả. Có thể ở nước ngoài người ta đã xác định được khi nào thì bọn khủng bố sử dụng loại paraplan này, nhưng tôi thì không biết gì cả.

Viên sĩ quan tuỳ tùng bước vào phòng và thông báo rằng giám đốc bệnh viện quân y gọi điện đến và đã cử xe hộ lý y tá đến đón đại tá.

- Cứ để họ đợi một tí! - Kulik trả lời và cũng hút “Belomor”.

Người sĩ quan tuỳ tùng đi ra, căn phòng yên tĩnh trở lại. Cuối cùng Kulik đứng dậy khỏi chỗ và đưa tay ra cho Koxtikov.

- Cẩn thận nhé, Koxtikov, tất cả phụ thuộc vào bản thân mình... Tôi e là hôm nay tôi không được bình tĩnh. Cậu đang đi đúng hướng nhưng nhất định phải liên lạc với Moskva và RUBOP của chúng ta... Platonov đã bảo họ rằng mọi hành động của họ phải phối hợp với chúng ta. Tất nhiên, hãy bảo cho tôi biết dù là bất cứ chi tiết mờ nhạt nào...

Hai người bước ra khỏi phòng làm việc. Starley Fedoxeeva, trưởng phòng số liệu thông tin gặp họ ở hành lang. Ngạc nhiên khi nhìn thấy sếp mình không mặc quần áo công sở, cô ta hơi thốt lên và không thể giấu nổi nụ cười, và khi Kulik bước đến gần cô ta, ông nói khẽ:

- Vera, tôi sẽ đi dự hội hoá trang, còn cô hãy nghe anh Koxtikov nói, được chứ?

Sau khi trưởng Cục An ninh liên bang đi khỏi, Koxtikov tập trung toàn bộ phòng tác chiến và triệu tập cuộc họp. Sau đó phòng kỹ thuật tiến hành hội ý nhanh về paraplan nói chung và việc sử dụng chúng với mục đích khủng bố. Phòng số liệu thông tin cung cấp những ví dụ về tìm kiếm trên phạm vi quốc tế.