← Quay lại trang sách

- 14 - GARA Ô TÔ QUÂN SỰ CŨ

Voropaev ngồi trên một cái lốp xe cũ đã bị vứt đi và hút thuốc. Anh ta nhìn nhóm người mới đến đang bàn tán râm ran chuyện gì đó. Akhmadov và Vakhtang bước ra từ cửa doanh trại, quan sát khu đất và tiến về phía Voropaev. Còn anh ta khi đẩy tàn thuốc lá bất giác trà gót giầy vào vũng đất bùn lầy còn chưa kịp khô sau cơn mưa. Tâm trạng anh ta tồi tệ hơn bao giờ hết. Đêm đến, những ngôi nhà và trường học lại chìm vào giấc ngủ. Anh ta mơ một giấc mơ buồn: dường như anh ta phải thi vào lớp mười, nhưng anh ta biết rõ là mình chưa học xong lớp chín. Anh ta học ở một trường dậy buổi chiều, nhưng chưa tốt nghiệp thì bị gọi nhập ngũ. Anh ta mơ gặp Liuxca Grimm - một cô gái xinh đẹp, tự lập và được cả lớp buổi chiều đem lòng yêu mến, nhưng cô đã có người yêu. Gã già hơn cô nhiều và mỗi lần trước giờ tan học gã đi xe Jíp rất oai vệ, trông như voi ma mút, đến đón cô và khi trông thấy cảnh đó, Voropaev phải nuốt nước bọt và cảm thấy mình thật vô dụng. Khi Akhmadov và Vakhtang tiến lại gần hơn, Voropaer đứng dậy, anh ta hiểu bọn chúng sẽ không thôi đụng đến anh ta một cách đơn giản như thế, mà chúng cần anh ta làm chuyện đó.

- Bây giờ mày có bận gì không Alex? - Xaid quay sang hỏi mặc dù nhìn thấy Voropaer đang không làm gì cả.

- Tôi đang hút thuốc. Đã chôn xong vũ khí và ngụy trang chúng trong hang...

- Tao đã kiểm tra rồi, mày làm tốt lắm! - Vakhtang nói - Mày đã từng làm việc ở đâu hả chàng trai?

- Ở đội lính tinh nhuệ Moskva, có chuyện gì sao?

- Xaid nói rằng mày là lái xe cho bọn người Nga.

- Phải, và tôi vẫn là người của họ, không ai tước được quyền này của tôi cả.

- Được lắm, tao có một yêu cầu nhờ mày. Mày đi vào thành phố và mang một cái ô tô về đây.

- Ăn trộm à?

- Mày hiểu đúng đấy.

- Nhưng theo đạo Hồi ăn trộm là tội lớn nhất. - Anh ta vặc lại Akhmadov- Hay là anh Xaid, cho tôi được quyền ăn cắp xe của người khác?

Xaid đáp lại Voropaev bằng đôi mắt nặng nề vì chưa tỉnh ngủ.

- Im đi, Alex, mày đang đùa với lửa đấy. Công việc phải cần đến xe. Mày đã đi thuê máy kéo thì cũng phải đi kiếm ô tô, hãy kiếm một chiếc “Zưguli” cũ, hoặc “Niva” thì tốt hơn vì nó vượt địa hình tốt.

Tất nhiên vụ này không phức tạp và không chứng tỏ là chúng tin tưởng anh ta tuyệt đối. Và điều này càng làm anh ta tức giận hơn. Tuy nhiên anh ta không tỏ thái độ, cầm lấy áo khoác và chiếc mũ lưỡi trai ướt đặt lên lốp xe, rồi đi về phía doanh trại. Ở đó, trong túi ngủ của anh ta có một cái túi da, anh ta thò tay vào lấy ra một quả lựu đạn cầm tay lên và cầm thử nó trong tay, đút nó vào túi quần và lấy vạt áo chui đầu đã cũ mà anh ta đang mặc phủ lên. Anh ta bỏ một cái tua vít có những cái kìm dẹt nhỏ vào túi quần còn lại.

Anh ta đi xe buýt đến gần thành phố - qua công trường chỗ anh ta đã thuê máy kéo, qua ngân hàng và các tủ kính sáng lấp lánh trong các văn phòng. Anh ta xuống xe ở khu trung tâm. Bến đỗ xe buýt đó gọi là “Trung tâm”.

Lúc đó trời sắp sáng, và anh ta toát mồ hôi khi sang đường để kịp đi về lúc trời còn tối, khi đi ngang qua cửa hàng bán thực phẩm anh ta thấy thèm uống sữa kinh khủng. Anh ta rẽ vào cửa hàng bách hoá, mua một gói sữa và bánh mì kẹp sữa rồi quay ra. Anh ta sang đường, chui vào một công viên nhỏ, tìm một cái ghế dài đã tróc sơn và nằm xuống đó ngủ. Sau lưng anh ta có một nhà thờ nhô cao lên, bao quanh nhà thờ là một con đường trồng đầy những bụi tầm xuân và hoa nhài. Những chiếc ghế dài được kê dọc theo con đường vắng lặng, và sự yên tĩnh không một bóng người này rõ ràng rất hợp ý anh ta. Lần đầu tiên sau nhiều tháng trời anh ta cảm thấy mình hoàn toàn tự do và độc lập. Nhưng đột nhiên một xe ô tô đi qua rọi đèn vào mắt anh ta, trong thùng xe đầy lính, và họ đang hát một bài hát gì đó, anh ta thấy nhói đau trong lòng. Anh ta cảm nhận sự xa lánh lạnh như nấm mồ ở khắp nơi, vì anh ta hiểu thái độ của những người lính - những người đồng đội cũ và cả cuộc sống đối với anh ta sẽ như thế nào...

Khi thọc tay vào túi quần, ngón tay trỏ của anh ta sờ vào cái vòng hãm kíp nổ và khẽ dịch nó sang một phía. Tuy nhiên cái vòng đó không hề xê dịch, và đúng lúc này anh ta không cần làm thế nữa. Điều này, đặc biệt, chỉ là sự cầu kì ngu ngốc.

Voropaev đứng dậy và quyết định đi ra khỏi công viên. Anh ta sang đường và đi qua nhà thờ, rẽ vào một công viên lớn có đầy cây cối và các xe ngựa bốn bánh cho trẻ con. Rồi đi dọc theo một con đường trải nhựa đường đến một góc phố nhỏ sáng lên vì có lớp sơn quét mạ kền. Một dãy ô tô đỗ dọc theo địa phận công viên.

Ở bên phải bức tượng đại thi hào Nga Puskin bằng đá granit đỏ hiện lên, hướng thẳng ra đường đi là một toà nhà sáu tầng sáng ánh lên và khi nhìn quanh, anh ta đọc thấy trên tấm biển những từ đầy doạ nạt “viện kiểm sát”. Thế mà ngay tại đây, gần “toà nhà thi hành luật” anh ta phải ăn cắp một cái xe. Đó là một chiếc xe “Ford” dỗ cách đó không xa vì người lái xe có vẻ rất tin tưởng khi đỗ xe ngay cổng viện kiểm sát, nên bước ra khỏi xe mà không cần khoá. Khi thân hình tráng kiện của người lái xe khuất sau cửa viện, Voropaev mon men lại gần chiếc “Ford” và ngó nghiêng. Một người phụ nữ, khi bước ra khỏi cửa hàng liền sửa sang lại mình, còn từ đằng xa có hai thanh niên đang di... Không ai lại gần chỗ anh ta cả...

Lái thẳng xe ra ngoài không khó khăn gì, chỉ có điều không thuận lợi vì quá nhiều ô tô đỗ quanh công viên, và Voropaev khi cho xe chạy ra đã đụng càng xe vào chiếc “Honda” đỗ trước mặt. Còn đoạn đường chạy về căn cứ quân sự là khó khăn nhất, vì trên đoạn đường này có ít nhất là hai trạm cảnh sát giao thông. Và chính vì thế anh phải vòng qua khu đất trống dẫn ra rìa thành nơi có những nhà máy khai thác dầu khí chưa xây dựng xong, còn đang hỗn độn, ở phía bên kia thành phố.

Anh ta về đến căn cứ lúc hai giờ chiều, lúc này người của Vakhtang đang lựa chọn ô tô. Còn chúng phải làm thế để làm gì thì sau này Voropaev mới biết.

Chúng giao cho anh ta và Nikolesku một nhiệm vụ: nạp đạn vào khẩu súng phóng lựu đạn AGC- 17, lựu đạn được đổ đầy trên mặt đất giống như vừa mới đào từ kho vũ khí lên, chính vì thế trước khi đút đạn vào hộp, cần phải lấy giẻ tẩm xăng lau sạch. Khadzưev đi đến chỗ chúng và ngồi xổm xuống, vừa hút thuốc, vừa quan sát chúng làm việc. Trên khuôn mặt xạm đen và nhăn nhúm của Khadzưev, râu được cạo rất kỹ và mái tóc đen không có lấy một sợi bạc của gã cũng được chải rất cẩn thận.

- Chúng mày mang của quí theo à? - Khadzưev cười và hỏi rồi gã dụi que diêm đang cháy xuống đất. - Bụng mày có ổn không Nikolesku? Có lẽ lại phải uống thuốc vì sợ chết khiếp rồi phải không?

- Không phải việc của mày, chúng tao sẽ chứng kiến cảnh mày sẽ bỏ chạy và gào thét lên như một con lợn bị thiến: “Đạn đâu rồi? Đạn ở đâu?” như trong trận đánh cuối cùng, mày gào lên thế đề làm gì, tại sao tự mày không đi dự trữ đạn cho mày?

- Tại vì tao bắn nhiều.

- Bắn chỉ thiên à?

- Không, tao bắn nhiều và giết cũng nhiều.

Voropaev bỏ vỏ băng đã nạp lựu đạn vào trong hộp và nói khẽ với Khadzưev:

- Mày sẽ làm đổ lung tung ra mất, đồ ngốc ạ.

- Gì thế Alex, mày không thích nghe tao nói giết nhiều à? - Khadzưev nhăn mặt tức giận hỏi. - Mày thương bọn chúng à?

Voropaev rõ ràng đã gây ra một vụ ầm ĩ. Nhưng anh ta ghìm mình lại, và nghĩ đến chuyện khác, nghĩ đến trận chiến phía trước. Anh ta biết nó sắp xẩy ra, khi đếm số lựu đạn bọn chúng cần để xếp vào bốn hộp đạn. Anh ta biết- một băng đạn chứa được 29 phát bắn, số lượng cần thiết cho một trận đánh lớn. Sau khi xếp đầy bốn hộp đạn, bọn chúng bê vào ga-ra và xếp vào tủ ngăn, nơi để một khẩu súng phóng lựu đạn đại liên.

Voropaev nhìn thấy chúng chuyển từ xe tải hai vật gì đó được ngụy trang vào trong chỗ để hành lý chiếc Ford anh ta đã ăn cắp đỗ ngay gần chiếc “Maxcovich” đã cũ. Một tên khủng bố mới đến khu căn cứ đã ăn cắp chiếc xe này trong thành phố.

Xét theo bước chân nặng nề của bọn chúng thì những cái gói đó không phải là nhẹ. Vakhtang đang cúi xuống chỗ để hành lý đã mở nắp và kiểm tra tải trọng, khi nhìn thấy Voropaev, hắn liền lấy ngón tay ra hiệu gọi anh ta lại gần.

- Mày tên là Alex phải không. Chiều nay mày sẽ đi cùng những người anh em này... Mày sẽ không phải làm gì cả, chỉ cần lái xe đến điểm đỗ và giúp đỡ mọi người tháo những thứ này xuống. - Gã người Gruzia chỉ tay vào khoang hành lý.

- Việc tháo gỡ quan trọng không? - Voropaev hỏi

- Mày hãy thay biển số xe và nghe theo lời Rezo. - Lời yêu cầu thay cho câu trả lời.

Rezo là một trong hai gã đã dỡ hàng từ chỗ để hành lý của chiếc “Maxcovich”. Rõ ràng gã cũng là người Gruzia, trạc 20 tuổi và đôi mắt màu xám.

- Khi nào khởi hành? - Voropaev hỏi, mặc dù biết là chúng sẽ không thích những câu hỏi như thế này.

- Họ sẽ nói với mày - Vakhtang ôm vai Rezo, bọn chúng thì thầm với nhau điều gì đó rồi lảng ra khỏi chỗ chiếc xe “Ford”.

Chúng làm việc bận rộn trong sân. Chúng kiểm tra động cơ được trang bị những paraplan. Khi bước ra khỏi ga- ra, Voropaev nhìn thấy “ba con chim màu đen có cánh” được buộc nối đuôi nhau ở khoảng đất trống giữa doanh trại và ga- ra. Cạnh chúng, Akhmadov và vài người nữa trong đội của Vakhtang đang xoay sở một cách tích cực. Chúng mang ra khỏi ga-ra ba hòm kim loại và buộc chúng vào ghế hành khách phía sau. Tất nhiên Voropaev hiểu những cái hòm này là gì và vật đựng trong nó nặng như thế nào. Và khi nhìn vào chúng, anh ta nhớ đến người ông là nạn nhân của vụ nổ Chesnobưn và ông mình đã chết dần chết mòn vì bệnh máu trắng ra sao. Anh ta nhớ lại một sự kiện khi ông anh ta cảm thấy bất ổn trong người lúc họ đang đi vào tầu điện ngầm. Và cơn bệnh đến đột ngột, ông anh ta bất tỉnh và nằm lăn ra sàn như một con mèo.. Khi Voropaev lần đầu chứng kiến chuyện này, anh ta hết sức sửng sốt, không chỉ vì anh ta bất lực, luống cuống mà điều quan trọng là mắt ông anh ta lúc đó trở lên bạch dại như mắt người chết. Nói một cách chính xác thì với khuôn mặt đó ông ấy sớm muộn cũng sẽ nằm trong quan tài, và chính dải khăn tang trên trán là dấu hiệu rõ ràng của sự chết chóc.

Nikolesku tiến lại gần Voropaev và nói rằng đã đến lúc ăn trưa, chúng chui vào dưới mái nhà nơi có hai gã bảo vệ người Chesnia dang đứng và khi khuất dạng sau lan can, chúng tháo ba lô xuống nhưng không muốn ăn. Voropaev cắn một miếng thịt khô và uống nước khoáng, Nikolesku thì ngược lại, gã ngốn hai hộp thịt hộp và nửa ổ bánh mì và rõ ràng là gã rất cố gắng nuốt thức ăn, mổ hôi rịn ra to như hạt cườm trên trán gã. Khuôn mặt gã nông dân này gợi vẻ an bình và viên mãn.

- Mày nghĩ sao Voropaev, hôm nay chúng ta sẽ phải hút máu ai đó hay ngồi trong hàng quân hậu bị?

- Mày cứ chờ xem, chúng sẽ không cho chúng ta đổ máu, mày quên đối với chúng mày là ai rồi à?- Voropaev lấy điếu thuốc chỉ về phía gã lính canh người Chesnia đang ngồi trên gốc cây.

- Còn mày?

- Gì cơ, mày hãy trả lời tao một cách thành thật nhé anh bạn. Chắc chắn hôm nay ở đây sẽ có điều gì đó xảy ra... Và tao không cho là tao và mày sẽ còn có dịp gặp lại mẹ thân yêu của mình.

Nikolesku căng thẳng. Gã đứng ngồi không yên. Gã hối hả thu dọn đồ chưa ăn đến bỏ vào trong túi và vội vàng lật ngược chai nước khoáng rồi buộc túi lại một cách qua quýt.

- Mày đang doạ tao đúng không?

- Đồ ngốc, mày nghĩ lại đi. Đêm nay cả thế giới sẽ nổ tung.

- Mày có nghĩ mục tiêu là nhà máy điện nguyên tử không? Lẽ nào họ định đến đây đê làm chuyện này?

- Chúng đã đến đây rồi. - Voropaev không muốn nhìn vào đôi mắt chứa đựng nỗi kinh hoàng đầu đời của Nikolesku. - Nếu mày còn sống thì hãy chuyên đến cho người thân của tao lời chào vĩnh biệt. Tao sẽ không nói địa chỉ cụ thể vì đằng nào mày cũng không nhớ nổi, đơn giản là mày viết một lá thư theo địa chỉ thành phố Podmoskva, gửi chị Irina Petrovna Voropaev. Lời chào đấy là tất cả, mày nhớ nổi chứ?

- Có nhiều nhặn gì mà phải ghi nhớ chứ - Irina Petrovna, còn Podmoskva chỉ có một, còn mẹ tao tên là Cofia, làng Kamenka... Ở Moldavil, nhà số 48 trên phố song song... Mày hãy viết là tao đã hi sinh một cách anh dũng khi thực hiện nhiệm vụ quan trọng của đất nước... Như thế mẹ tao sẽ chịu đựng nỗi đau dễ dàng hơn.

- Khi đó chúng ta sẽ chết vì thế tao muốn nói với mày một điều: Nếu những người bạn của mày không có dòng máu chung với mày thì mày hãy chuồn đến nơi nào không còn trông thấy chúng.

Nikolesku nói:

- Không chung dòng máu, thế nhưng có tội phản quốc khi chúng bắt và tra tấn chúng ta, tao đã bị đập vỡ giống như quả hồ đào. Tao khai ra điểm đóng quân của trung đoàn, cứ điểm của ban tham mưu và tất cả các hoả điểm. Tao tiết lộ toàn bộ bí mật và sau đó chỉ điểm cho quân Chesnia tấn công toàn trung đoàn... Ai sẽ tha thứ cho tao chuyện này chứ?

- Không ai cả, nhưng trước hết, chính mày không cần phải tha thứ cho mình vì những điều tương tự. Tao không dạy khôn mày, nhưng hôm nay, một chút nữa thôi chuyện gì đó sẽ xảy ra, khi đó mày có thể lại cảm thấy mình là người, mày hiểu chứ?

Gã người Moldavil ngẩng đầu lên, nước mắt chảy vòng quanh.

- Tao không biết, nhưng tao sẽ cố gắng không bị vấy bẩn. - Gã còn muốn nói thêm điều gì đó nữa nhưng Xaid Akhmadov đang tiến đến chỗ chúng trông rất chăm chú và có khả năng cảm nhận của loài chuột. Voropaev ân hận đã quá cởi mở với Nikolesku. Tuy nhiên, Akhmadov không lại gần chỗ chúng, mà vẫy tay gọi và nói:

- Voropaev, xuống đây, có việc cho mày đấy.

Chúng đi xuống chỗ gara, trên nắp xe “Ford” một tấm bản đồ Voronezh được trải ra, đứng cạnh tấm bản đồ là Vakhtang và hai tên nữa.

- Lại đây - gã gọi Vorapaev - Chúng ta sẽ cùng động não xem nên đổ cái xe cút kít này ở đâu. - Gã chỉ các ngón tay xương xẩu của mình vào quanh nắp xe.

Voropaev đưa mắt nhìn thị trấn Novovoronezh nằm trải dài dọc bờ trái sông Đông trên bản đổ, còn ngay bên cạnh là các cơ sở bộ phận của nhà máy điện nguyên tử. Ngón tay Vakhtang dừng lại ở đó.

- Nhưng có chuyện gì chứ? - Voropaev hỏi, cố gắng không nhìn Vakhtang và Akhmadov đang đứng ngay bên cạnh.

- Chúng ta sẽ qua cầu như thế nào để không gây sự chú ý? - Akhmadov giải thích vấn đề.

- Mà sao chỉ một cái cầu thôi à? Nhưng các anh đừng quên là cái xe này đang bị săn tìm, vì thế trước hết phải tạo cho nó hình dạng mới. - Nói rồi Voropaev hút thuốc.

- Không thành vấn đề, các anh em kia sẽ thiết kế lại nó giống một chiếc taxi cá nhân, sẽ cắm trên nóc nó một cái đèn hình ô vuông và thay biển số, quan trọng là phải qua được sông... Mày nghĩ xem. Voropaev, vì mày sẽ phải lái xe...

- Thế thì tôi quyết định thế này, chúng ta sẽ đi qua cầu Đá, chạy xe ra chính khu trung tâm, vì dòng giao thông ở đó rất nhộn nhịp, sẽ dễ dàng hoà vào dòng xe cộ và giấu mình sau một chiếc xe buýt hay xe tầm xa nào đó... Chúng ta sẽ chạy thoát, đừng lo... Tôi chỉ không biết sau đó sẽ lái xe tới đâu?

- Đến đây! - Vakhtang chỉ ngón tay đen bẩn vì dầu mỡ vào cái tháp nước ở giữa sông và nhà máy điện nguyên tử. - Từ chỗ cầu mày sẽ rẽ sang phải, đi xuống theo đoạn mở nút trên đường cái và chạy theo đường cái đến Novovoronezh....

- Ai sẽ đi cùng tôi?

- Những con đại bàng này. - Akhmadov lùi lại một bước để quay sang phía khác nhường cho hai gã trai trẻ trông đen bẩn đứng lên hàng đầu. Trong số chúng là một gã có cặp mắt xám người Gruzia, gã này ban ngày đã xếp một vật nặng gì đó vào trong chỗ để hành lý của chiếc “Ford”. Gã kia còn quá trẻ và hơi gầy, trông giống Rezo, nhưng cao hơn một chút. Mái tóc quăn của nó đã lâu không được chải.

- Mày tên gì? - Voropaev quay sang hỏi nó.

- Cứ gọi là Vano. - Akhmodov cướp lời. Rõ ràng là tên chúng được mã hoá. - Người lớn tuổi hơn sẽ là Rezo...

- Chúng tôi mang súng theo chứ? - Voropaev hỏi, không để ý lắm vào câu trả lời của Akhmadov.

- Mày đang ăn nói lung tung đấy Voropaev. - Vakhtang mỉm cười, nhưng tia sáng xanh lạnh lùng trong mắt gã tối sầm lại như trước đây.

Có thể Vakhtang sẽ còn nói điều gì đó nữa, nếu như lúc đó chiếc “Nokia” không reo, ăng ten điện thoại của gã nổi lên qua lớp vải bọc. Khi mở máy nghe, gã lùi xa chỗ chiếc Ford, mặc dù cố gắng nói thật nhỏ, Voropaev vẫn nghe thấy gã nói: “Mikhailo à? Rất tốt là đã cho anh biết về mình. Người đã đến chưa?- Ngừng lại. - Tuyệt lắm. Bây giờ hãy kiểm tra giờ... bây giờ là 18 giờ 40 phút... tức là 7 giờ kém 20. Anh nghe thấy tôi nói chứ? Chúng ta sẽ bắt đầu như kế hoạch... được lắm. Cho tôi gửi lời chào Stalingrad...”

Nói chuyện điện thoại xong, Vakhtang quay lại chỗ ô tô và nói khẽ với Akhmadov: “Mikhailo gọi điện từ Volgograd, chỗ anh ấy mọi thứ đã đâu vào đấy...”, và gã người Gruzia, rõ ràng là rất hài lòng, xoa xoa hai bàn tay, rồi dang ra vỗ vai Rezo.

- Bây giờ việc chúng ta sẽ xuống vào lúc 10 giờ hay không sẽ tuỳ thuộc vào cậu, anh bạn quí báu... Tất cả giải tán! Vakhtang nói - Hãy đi chuẩn bị khởi hành! - và nhìn đồng hồ - Các anh còn đủ thời gian để cạo râu, rửa mặt, làm vệ sinh.

Tháng tám ở Voronezh trời tối nhanh, lúc 10 giờ đêm, màn đêm đã phủ gần khắp cả thành phố, từ trên cao trông như những con đại bàng đang bay, và con sông, thoai thoải về phía Bắc, dưới ánh trăng trông thật dịu dàng.

Khi chiếc xe “Ford” được hoá trang thành xe taxi cá nhân, nó bò ra khỏi cổng gara, Akhmadov đứng trong sân và khua tay múa chân giúp Voropaev quay xe trên con đường hẹp, chỗ những paraplan sắp cất cất cánh đã được chuyển đi.

Bọn chúng giống những con chim bí ẩn màu đen kỉ Jura, Voropaev nhận ra một trong số chúng là Nikolesku đang đưa mắt nhìn chiếc Ford đang khởi hành, và khi xe đi ngang qua người gã Moldavil, gã hơi đưa tay lên vẫy tạm biệt Voropaev, điều lạ lùng là một thiện cảm về bản chất không biểu lộ của một người xa lạ đã làm Voropaev ấm lòng lại, khiến hoàng hôn Voronezh trở nên không hẳn quá xa lạ đến thế.

Chúng lái xe theo vùng ngoại ô phía xa thành phố và tắt ngọn lửa xanh trên kính chắn gió, nhưng mặc dù vậy hai lần những người đi đường vẫn cố dừng xe chúng lại vì tưởng lầm là xe taxi. Trước cầu Đá có vài chiếc xe đang đỗ, ở giữa những xe này phát ra những dải đèn xanh nhấp nháy của xe cảnh sát. Một vụ tai nạn, chiếc xe Jip láu lỉnh nào đó đã không chịu quay đầu lại và gần như cuốn tung cột đèn, tuy nhiên tai nạn này lại tạo điều kiện cho chúng, vì không ai chú ý gì đến chiếc taxi không rõ lắm, có phần đuôi sụt xuống này. Chúng đi qua cầu và quay đầu xe chạy xuống dưới, chạy xuôi xuống dưới cây cầu và đi về phía bờ sông.

Từ phía bên kia thành phố quang cảnh trông mờ tối, dường như ai đó đã tắt mất một nửa đèn đường trong thành, còn phần chu vi tách Voronezh với dòng sông gần đấy nói chung trông như dải băng tang. Phần bờ sông này trông tối đen như mực.

Đường cái ngoặt sang phải, chiếc “Ford” chạy theo hướng Nam với vận tốc bình thường. Xe chạy trong im lặng, chỉ có Vano trẻ tuổi thỉnh thoảng lại bật ho, rõ ràng sự thay đổi thời tiết không hợp với gã trai này, và khi đến gần Novovoronezh, Rezo nói:

- Voropaev, dường như anh đã đi cả đời mình trên những con đường này.

Nhưng Voropaev im lặng. Anh ta đang nghĩ về Podmoskva. Còn phía trước, cách đó khoảng 8 mét, những ngọn lửa đỏ sáng lên - dấu hiệu của tháp nước. Xét về độ cao thì nó không thấp hơn tòa nhà 200 tầng. Còn chính trong lòng nó có những máy bơm công suất lớn đang làm việc, không chỉ cung cấp nước cho thành phố mà còn cả nhà máy điện nguyên tử ở Novovoronezh.

- Nó đấy, đẹp thật! - Rezo đang ngồi gần Voropaev nói có vẻ rất sõi. - Nghe này, Voropaev, anh hãy đi từ bờ sông lại gần hơn đi...

Tiến đến gần tháp nước, Voropaev bắt đầu bị căng thẳng thần kinh, anh ta cảm tưởng rằng mình đã tiến sát đến bí ẩn của chuyến đi này. Anh ta nghĩ đây chắc là một vụ nổ, chúng dự định tiến hành để phá huỷ các máy bơm nước đang làm việc. Voropaev chưa một phút nào thôi nghi ngờ điều này, và tất nhiên việc cung cấp nước để làm nguội các nồi phản ứng trong nhà máy điện nguyên tử sẽ bị dừng lại. Còn nếu không có nước, các lò phản ứng sẽ bị quá tải, không điều tiết được và sẽ lại một Chesnobưn nữa, quỉ tha ma bắt, chuyện này sẽ khủng khiếp hòn Chesnobưn tại vì ở đây nếu một nồi phản ứng bị nổ tung ngay lập tức nó sẽ kéo theo năm lò phản ứng khác.

Không hiểu vì sao hai tay Voropaev đặt trên vô lăng trở nên lạnh toát. hai chân nặng trịch nhấn pêđan, thanh quản khô lại. Anh ta cố gắng không để lộ và hiểu rằng nếu chúng có bất cứ nghi ngờ gì ngay lập tức anh ta sẽ ăn đạn vào gáy. Anh ta thậm chí còn cảm thấy sau lưng mình Vano đang ngồi im lặng nhưng tay đã đặt sẵn vào cò súng.

Nhưng khi chúng đến gần tháp nước, Voropaev nhìn thấy bao quanh nó là một hàng rào bằng đá cao, còn bên trái dưới ngọn đèn đường là những cánh cổng sắt.

- Làm gì nữa đây? - Anh ta hỏi. - Chúng ta sẽ chiếm “Vạn lý trường thành” này chứ?

- Rẽ sang trái một chút, về phía bờ sông! - Rezo nói, quay lại ghế sau và nói gì đó với Vano đang ngồi bằng tiếng Gruzia, tất nhiên Voropaev không thể biết dược. Chúng cho xe chạy dọc theo bức tường để tiến ra sông và dừng dưới ống dẫn nước thẳng đứng hình chữ P nối con sông với tháp nước và anh ta nghĩ đây có lẽ chính là nơi chúng cần, chứ không phải cái tháp... Hàng rào nước... nếu đóng miệng nó lại, tất cả sẽ tiêu tan và không thể điều khiển được nữa.

Rezo là người đầu tiên bước ra khỏi ô tô, và qua gương Voropaev nhìn thấy gã tiến gần đến chỗ để hành lý, mở nắp và cúi xuống, gã bắt đầu phù phép ở đó, khẽ mở cửa, Vano cũng chui ra khỏi xe.

Tuy nhiên trong bóng tối Voropaev không nhận thấy các ống dẫn nước của hàng rào đã được che chắn bằng một mạng kim loại, Vano cố gắng trèo qua nó, bỗng một tia đèn pin phát ra từ đâu đó dưới độ sâu của vùng cấm địa ngăn gã ta lại. Qua cửa xe Voropaev nghe thấy tiếng kêu cảnh báo. “Ai đấy? Đứng im, nếu không tôi bắn...” Và có thể, các sự kiện đêm ấy diễn ra hoàn toàn theo màn kịch khác nếu Rezo đừng tỏ ra nhanh nhẹn hơn người canh gác, gã lôi từ trong túi khẩu “Glok” có bộ phận giảm thanh gắn vào nòng và hai lần gen bắn vào cổ họng người canh gác và chỉ trong nháy mắt ánh sáng đèn pin chiếu loạn xạ, quay một đường tròn rồi rơi bịch xuống đất cùng ông chủ của nó, rồi nằm im. Dưới ánh đèn pin có thể nhìn rõ một cánh tay vẫn cầm súng tiểu liên đang co giật. “Lũ chó chết” - Voropaev rủa thầm và bất giác đưa tay lên sờ khẩu súng ở túi trong áo khoác. Anh ta lôi nó ra và đặt lên đầu gối. Ngón tay cái vòng qua chốt an toàn. Thế thì chúng cần paraplan để làm gì chứ? - Voropaev lại tự hỏi mình. Tuy nhiên anh ta không thể trả lời. Không thể vì anh ta không biết chúng muốn dùng chiêu bài nào để lôi kéo anh ta vào bè nhóm, thế nhưng việc lên kế hoạch chiến lược không diễn ra ở Voronezh, không ở gara ô tô quân sự cũ, mà ở một cái hang tại ô vuông E9, nơi hoàn toàn được văn minh hoá và tiện nghi để Barx và tâm phúc của ông ta là Stepan và Garaev, Hồng y giáo chủ tóc bạc Akhma Xadưrov của chúng đến và cả chính Thủ lĩnh Hồi giáo cũng sẽ bay đến trong ba giờ nữa. Xét thực chất, thì anh ta đang tham gia tấn công nhà máy điện nguyên tử Novovoronezh, vì nó nằm gần như ở giữa trung tâm, phần Châu Âu của nước Nga đang bị đe doạ sẽ bị nổ tung, và nếu những con ma chết tiệt đó làm được điều này, chúng có thể sẽ đòi hỏi bất cứ quốc gia nào trên thế giới phải thực hiện những yêu cầu của mình. Từ việc chấm dứt ngay cuộc chiến ở Chesnia đến việc trao trả tù binh cho người Pelestine và giải phóng những người đã bị xử tội vì gây ra vụ nổ trung tâm thương mại thế giới ở Mỹ... Thế nhưng thủ lĩnh của chúng đã đi La-Havana và chính vì thế khi triển khai kế hoạch tấn công chúng đã dừng lại ở phương án Voronezh nhằm đánh lạc hướng các lực lượng quốc phòng bằng hai vụ nổ lớn phá huỷ nhà máy điện trung tâm ở bờ phải sông Đông và đập chắn nước chính ở bờ trái con sông này, nơi mà Voropaev đang nghĩ đến, và tất nhiên anh ta không biết gì về vụ nổ này.

Anh ta nhìn thấy Rezo đi đến gần cái đèn pin bị rơi xuống đất và lấy gót giầy vùi nó xuống đất, nhưng đèn pin vẫn sáng. Gã người Gruzia cúi xuống cầm nó lên, lấy khấu súng cầm trong tay đập vài lần vào mặt bóng đèn.

Khi đã đến được chỗ mạng lưới, Rezo tiến lại gần ô tô và ra lệnh cho Voropaev lái xe đến khu vực rào chắn nước và đỗ dưới ống dẫn nước hình chữ P, Voropaev đi chậm lại vài giây vì hiểu rằng sự trì hoãn này có thể đáng giá cả mạng sống anh ta. Nhưng anh ta không còn một chút thời gian nào để cân nhắc. Ấn cần điều khiển, anh ta thận trọng chuyển bánh và đi theo hướng Rezo vừa đi thụt lùi vừa chỉ. Anh ta không thấy Vano đâu cả.

Khi Voropaev dừng xe lại và giảm máy, anh ta cảm thấy tim nhảy như điên loạn. Trái tim đã khiến anh ta lo lắng từ trước, chiếc xe hơi lắc lên, và qua gương anh ta nhìn thấy nắp chỗ để hành lý được nâng lên. Anh ta muốn ra khỏi xe, nhưng đúng lúc đó, ở ngay bên trái cửa xe có một cái gì đó hiện lên lờ mờ và anh ta nghe thấy tiếng âm thanh mà không thể lẫn với bất cứ âm thanh nào trên đời, đó là tiếng lên đạn. Voropaev lạnh người, ngón tay cái siết chặt cò súng khi nghe thấy tiếng âm thanh đó, còn anh ta gần như dí nòng súng xuống lớp vải phủ mềm mại của cửa xe. Khi cái nòng súng giảm thanh quỉ quái tiến sát đến cửa xe, Voropaev bắt đầu bắn. Anh ta bắn 3 viên đạn qua cửa, sau đó, nhấc nòng súng lên và cong ngón tay xuống dưới, anh ta bắn thêm vài phát nữa. Nhưng anh ta biết, dù anh ta có bắn được ai chăng nữa thì vẫn có một người khác ngay bên cạnh rình rập để báo thù. Voropaev đẩy cánh cửa, ngã xuống nằm sấp mặt xuống đất và lúc này từ phía chỗ để hành lý một loạt lửa đạn bắn vào ô tô. Tấm kính chắn gió vỡ tan rơi xuống nắp xe “Ford” và chỗ ngồi, nhưng với Voropaev điều đó không sao cả. Anh ta chống tay trái xuống đất, cảm thấy mình chạm phải thứ gì âm ấm dinh dính, còn mũi thì ngửi thấy mùi máu. Ngay bên cạnh là một cơ thể người vẫn còn hơi ấm của sự sống, nhưng những âm thanh phát ra lại chứng tỏ cái chết đang đến gần.

Voropaev lảng xa khỏi chỗ ô tô sang phía rào chắn nước và tìm chỗ nấp. Mỗi khi nghe thấy tiếng động, hai cánh tay anh như hai dây đàn căng ra, anh cầm chặt khẩu súng lục. Mắt anh đã quen với bóng tối nên trông thấy khu vực xe ô tô, dưới ánh sáng phản chiếu từ đèn pha có thể thấy rõ những ngọn lửa từ đằng xa chạy lại gần nơi mà không gian nồng tanh mùi máu.

Những chuyện xảy ra tiếp theo giống như những cảnh trong một bộ phim khủng bố rẻ tiền. Ở bên bờ phải con sông bùng lên một ngọn lửa rất to, sau đó là một tiếng nổ long trời lở đất. Voropaev hiểu đó chính là “Moxcvich”, chiếc xe anh thấy trong ga-ra ô tô của căn cứ cũng chính là một quả ngư lôi.

Cả thành phố tối như hũ nút. Có lẽ chúng đã cho nổ cả nhà máy điện hoặc là những bệ đỡ ở đó.

Anh ta nằm, mặt đau rát, khi nhìn vào khoảng không tối om có chiếc “Ford” nằm chình ình một đống, có thể có kẻ nào đó đang nấp sau xe để rình cho anh ăn đạn. Âm thanh kim loại nhẹ vang lên trong bóng tối, nó phát ra từ phía lốp phải phía sau của chiếc xe. Có kẻ nào đó đang nấp ở đây đã bất cẩn đập súng vào lốp xe. Voropaev vươn tay ra nhặt một cục đất nhỏ và ném về phía xe “Ford”, nhưng anh ngã về phía chiếc xe, vì chính trong khoảng khắc đó một loạt súng vang lên, chúng được bắn ra không phải từ phía chiếc xe mà từ một điểm cách chiếc xe Ford 15 mét.

Voropaev nhổm dậy và dịch chuyển đến chỗ vừa phát ra tiếng súng. Sau ha lần bắn anh ta lăn người đến chỗ ống nước và đợi đòn bắn trả. Nhưng thay vào đó anh ta lại nghe thấy tiếng rên. Voropaev nghĩ chắc là kẻ nổ súng đã bị thương hoặc có thể đây chỉ là một quỉ kế? Chính vì thế, anh ta không vội vàng, mà đợi cho yên lặng trở lại rồi bò đến phía xe ô tô. Khi anh ta ở cách đó ba bước chân thì một làn đạn lửa loé lên, anh ta thu mình lại trong đất, toàn thân run bắn chờ đòn chí mạng cuối cùng. Nhưng những viên đạn sướt qua trên cao, để lại chỗ anh ta làn khói thuốc súng khét lẹt. Và anh ta lại nghe thấy tiếng rên, nhưng bây giờ đau đớn và thảm thiết hơn...

Voropaev lăn mình tránh xa chỗ ô tô và bò như mèo lại gần nơi phát ra tiếng kêu rên đau đớn và thảm thiết...

Anh ta không đến được chỗ người sắp chết nằm sấp mặt xuống đám cỏ ướt đẫm sương, mà chỉ kéo khẩu súng ra khỏi người gã ta và lấy đèn pin soi mặt. Đó là Vano, đầu gã nằm trong vũng máu, máu từ tay gã chảy ra ướt đẫm áo khoác chống đạn.

Voropaev lật người Vano lại và tháo lựu đạn ra khỏi thắt lưng gã và lôi trong người gã ra một khẩu súng lục PCC loại nhỏ, loại súng giảm thanh và không phun lửa. Và lấy điện thoại di động trong túi quần gã.

- Vano, vì sao chúng mày muốn giết tao? - Voropaev cúi xuống bên gã người Gruzia hỏi khẽ.

Vano ngắc ngứ miệng, rõ ràng muốn nói gì đó, nhưng đã kiệt sức. Voropaev đợi, anh ta cần biết ai đã ra lệnh giết anh ta.

- Ai ra lệnh cho chúng mày giết tao?

Hai hàm răng Vano khó khăn lắm mới nhấc ra được và gã bắt đầu thều thào.

- X... Xaid Akhmadov... Anh ta ra lệnh nổ tung mày cùng với cái xe...

Đầu Vano nghẹo sang một bên, nước ứa ra từ mắt trái... chân gã giật giật, và thế là hết - gã đã chết.

Voropaev cầm tay gã và cố bắt mạch nhưng mạch không đập nữa. Anh ta nhổm người dậy đi về phía xe. Rezo nằm cạnh trước cửa xe và cũng đã chết.

Khi Voropaev mở chỗ để hành lý và soi đèn pin vào đó, mắt anh ta trợn ngược. Ngay dưới lớp vải phủ là khoảng 200 bao thuốc nổ trotyl. Nhưng đây chưa phải là điều ngạc nhiên nhất. Voropaev hơi tháo cuộn dây ra và nhìn thấy dưới tầng thứ hai của đống thuốc nổ có một cái đồng hồ hẹn giờ. So sánh thời gian bố trí bắn anh ta với thời gian đặt sẵn trên bảng hẹn giờ: chênh nhau 2 phút rưỡi. Anh ta không còn thời gian để nghĩ, rón rén lại gần chiếc “Ford” và bằng cách lần mò lái xe về phía trước. Không quay đầu lại, anh ta cho xe lăn xuống các bậc đá chạy ra bờ sông. Anh ta hơi cua một vòng và lái xe qua cửa sông và từ bờ sông chạy vào khoảng trời tối như hũ nút. Xe đụng phải một đống vật liệu phế thải, anh ta ngã chúi xuống, anh ta lấy tay che đầu rồi bắt đầu đếm... Anh ta nghe thấy tiếng nổ đì đùng, tiếng sôi ùng ục trong cống nước mà chiếc “Ford” đâm vào, nghe thấy cả sự yên tĩnh đã được giảm bớt, và khi anh ta đếm đến 24, mọi thứ xung quanh bắt đầu rung chuyển, anh ta cảm thấy trái đất như bị giật ra khỏi tổ ong vò vẽ, và sẽ không cứu vãn nổi... Vòi phun nước lớn vút lên trên sông Đông và túa mạnh xuống lòng sông. “Một nửa công việc đã hoàn thành” - Voropaev báo cáo với một ai đó không rõ. Anh ta lôi trong túi ra một cái “Motorola”, bật đèn pin và các ngón tay bấm vào số 02 rung lên bần bật vì căng thẳng. Một giọng nói trả lời anh ta, khi Voropaev thông báo rằng sắp tới bọn khủng bố có thể tiến hành bao vây và đào ngầm nhà máy điện nguyên tử, và chúng bắt anh ta đi. Người thường trực của Cục Nội vụ bị quấy nhiễu bởi các cú điện thoại liên quan đến vụ nổ trong thành phố và sự thay đổi xoành xoạch của Cục, đã mất tự chủ. Toàn bộ điều này chứng minh tính không chuyên của nó. Nhưng vì Voropaev không tắt máy, nên nghĩ ở đầu dây bên kia đã là một người khác, với cách chuyển điệu bình thường, nói khẽ:

- Nếu thực sự anh có thông tin bổ ích cho chúng tôi, anh nói ngay đi chứ đừng kéo dài thời gian.

- Tôi đang nói chuyện với ai đấy? - Voropaev hỏi

- Với thiếu tá Kovalev, và tôi cũng muốn biết tên anh...

- Ông hãy nhớ rằng một cựu chiến sĩ của đơn vị tinh nhuệ Moskva tên là Voropaev Alex Alexandrovich, tám tháng trước đã bị bắt ở Chesnia đang gọi điện cho ông... Còn lúc này cùng với bè lũ Xaid Akhmadov phải tiến hành một chiến dịch trong thành phố của các ông. - Anh ta dừng lời. - Cần phải cho nổ tung hàng rào nước, nhưng vào giây phút cuối cùng tôi đã nghĩ lại và rút lui khỏi trò chơi, các ông có thể tìm thấy những người không muốn hành động như tôi ở hàng rào nước, chúng đang nghỉ ngơi ở đó...

- Alex, chỉ cần cậu đừng ngắt máy... - Thiếu tá Kovalev trở lên căng thẳng hơn, trong giọng nói của ông có vẻ van xin và rất mất bình tĩnh.

- Tôi gần như đã nói hết với ông rồi... trừ một điều là tôi chưa nhắc đến, các paraplan mà trên nó các cảm tử quân đã tiến hành tấn công nhà máy điện nguyên tử... - Thiếu tá, nếu ông muốn biết gara ô tô quân sự cũ ở đâu, thì ông sẽ có thể giải quyết các vấn đề của mình... Tôi có một yêu cầu riêng với ông...

- Tôi đang nghe đây, anh nói đi.

- Nếu tôi bị các ông bắt, tôi chỉ xin một điều, đừng quay camera hình của tôi, tôi không muốn ai nhìn thấy cả...

- Alex, anh đang ở đâu? Tôi thiếu tá Kovalev, tôi xin lấy danh dự nhà binh mà thề rằng sẽ thực hiện lời trăn trối của anh, anh có thể tin tưởng ở tôi...

Nhưng đối với Voropaev những lời nói đó đã trở nên vô ích và anh ta ngắt máy.