← Quay lại trang sách

- 15 - VORONEZH ĐƯỢC BẢO VỆ

Khi Koxtikov nghe thiếu tá thường trực UVD Kovalev báo cáo về cú điện thoại của lính tinh nhuệ Voropaev, ông bắt đầu kêu ca không ngớt về tình hình. Từ paraplan mà Voropaev nhắc tới và điệp viên của Koxtikov mật báo đã cả khiến tất cả trở nên hợp lí. Tất nhiên ở đây đang nói đến một chiến dịch tấn công khủng bố vô tiền khoáng hậu đang được chuẩn bị.

Trước khi liên lạc với Moskva, Koxtikov đã gọi hạ sĩ nhất của phòng số liệu thông tin Lena Fedoxeeva đến gặp mình và giao nhiệm vụ trong vòng 5 phút phải xác định được vị trí của gara ô tô quân sự. Và đúng sáu phút sau trên bàn ông đã có những tài liệu về các khu quân sự trước đây, trong đó có ba gara ô tô. Nhưng bây giờ cái nào trong ba cái là nguồn gây nguy hiểm? Để không đoán già đoán non, ông liên lạc với cơ trưởng và xác định chính xác nơi cần phải chụp ảnh ngay lập tức.

Viên sĩ quan tuỳ tùng bước vào văn phòng và báo cáo rằng trưởng nhóm tấn công tác chiến Tistov đang đợi ông ở phòng khách.

- Bảo anh ta vào đây ngay! - Koxtikov bước đến bên tường và kéo tấm rèm che bản đồ thành phố Voronezh.

- Giờ “G” đã điểm, cái thời khắc mà tôi và anh đã khiến người của chúng ta phát ngấy lên. - Koxtikov vòng các ngón tay quanh khu vực AEX, sau đó chỉ vào các điểm bố trí của các đối tượng. - Một trong số những điểm bố trí này có thể có bọn khủng bố tập trung, nhóm của anh đã sẵn sàng chưa.

- Như mọi khi, luôn sẵn sàng. Nhưng sẵn sàng đi đâu ông Koxtikov?

- Đừng lo về chuyện này... các con đại bàng của anh đâu?

- Ở dưới kia, trong sân Cục.

- Thế thì nhanh lên, chúng ta không còn thời gian để tranh cãi nữa.

Ra khỏi Tổng cục, họ lên chiếc “Mercedes” của ban tham mưu, chạy theo sau nó là chiếc xe tải Ural. Hai chiếc “Uazik” tình báo phóng như điên phía trước.

Thành phố chìm trong bóng tối, chỉ có ánh đèn pha phát ra từ những chiếc ô tô lác đác soi sáng lên nhưng khoảng tối trên đường rọi lại, rồi ngay lập tức lại biến vào bóng đêm.

- Sếp đã biết về sự cố đặc biệt này chưa?

- Báo cáo với ông ấy thế nào đây? Ông ấy bị nhồi máu cơ tim có thể dễ bị sốc rồi chết vì những tin như thế lắm.

- Thế theo anh ai là kẻ gây ra chuyện này?

- Nếu tin này là đúng, thì đứng đầu bè lũ này không phải ai khác chính là Xaid Akhmadov, thân cận của Barx, chính thằng chó đẻ này năm 1995 đã phá huỷ đại đội đặc nhiệm của cơ quan tư pháp.

- Dưới khu vực Vezleno đúng không?

- Chính khu vực đó, ở trong hẻm núi.

Koxtikov bước ra khỏi xe và yêu cầu được trợ giúp từ phía RUBOP đến bao vây khu vực AEX và cử một nhóm người đến hàng rào chắn lưới để làm sáng tỏ tình hình. Nếu những điều Voropaev nói được kiểm chứng, thì có nghĩa là chàng trai đó biết mình nói gì.

Khi họ đi đến gần cây cầu qua Voronezh, đài vô tuyến điện bắt đầu kêu, hạ sĩ nhất Fedoxeeva đang liên lạc. Cô thông báo, trung tâm thông tin MVD của Nga, nơi cô vừa đến hỏi, trả lời rằng quả thực ở Chesnia tám tháng trước có một lính tinh nhuệ tên là Alex Voropaev bị mất tích, và tạm thời chưa biết thông tin gì về người này. Tuy nhiên điều quan trọng nhất, đồng thời cũng đáng lo ngại nhất là những chiếc trực thăng cảm tử. Tại gara ô tô quân sự cũ nằm trên lãnh thổ nông trang “Bình minh” người ta quan sát thấy có những hoạt động chuẩn bị bất thường ở trên khoảng đất trống, giữa hai toà nhà còn xác định được những vật giống như các paraplan, ở trên mái nhà quan sát thấy một người được trang bị một khẩu tiểu liên, có thể gã là người canh gác. Những người khác họ không tìm thấy...

Koxtikov khi nghe báo cáo, toát hết cả mồ hôi, không đặt ống nghe về đúng vị trí của nó, ông quay sang hỏi người lái xe:

- Vichia, tất cả đã thay đổi rồi, cậu hãy lái xe vào thành phố và nói với Tistov có lẽ chúng đang trú ẩn ở gara ô tô quân sự cũ trong địa phận trang trại “Bình minh”. - Và ông lại đưa ống nghe lên tai. - “Người thứ nhất', gọi “Maglolia”. Nghe này Xanhia, hành trình thay đổi, nông trang “Bình minh” cây số 11... đến ngã ba cậu hãy tiến lại gần và tiến hành trinh sát ở tất cả các lối dẫn vào khu căn cứ quanh đó... Không, nếu không nã được các đường đạn lửa, thì chúng ta cũng phải đánh cho chúng ra trò..

Đây là cuộc nói chuyện với chỉ huy điệp vụ đang ngồi trong chiếc xe đầu tiên.

- Vachia phanh lại! - Tistov yêu cầu. - Tôi sẽ chuyển sang ngồi chiếc “Ural”.

Chiếc xe “Mercedes” báo hiệu phía sau để chiếc “Ural” đang tới dừng lại, và sau khi yêu cầu “Cậu giữ liên lạc thường xuyên nhé”, liền bước ra khỏi xe. Ngồi trong “Mercedes”, ngoài người lái xe còn có hai sĩ quan đặc nhiệm và sĩ quan tuỳ tùng mà Koxtikov dã yêu cầu phải giữ liên lạc.

- Nếu quả thực nhìn thấy trên mái nhà có một tên canh gác được trang bị vũ khí, thì nghĩa là chúng ta đi không thể vô ích, nhưng tôi không nghĩ rằng chúng lại có thể chủ quan đến mức trong bóng đêm thế này lại chỉ cắt cử một tên canh gác.

- Tất nhiên là không. Ở đó chắc là trên cây bạch dương cũng treo một trái bộc phá và sau mỗi gốc cây đều có một tay bắn tỉa với khẩu súng có máy phát quang có thể nhìn trong đêm đang ngồi ẩn nấp.

Koxtikov lại liên lạc với điệp vụ.

- “Cây mộc lan”[i], “Người thứ nhất” đây... Hãy chịu khó để mắt đến cả hai: những “trái lê” và những “quả bóng cao su” anh hiểu chứ? Bây giờ anh đang ở đâu? - Koxtikov hỏi - Họ đang đến à? Chúc anh thành công, các anh hành động đi...

Khi trong lòng cảm thấy lo lắng, và ở phía trước là một cái gì đó không rõ ràng và nguy cơ phải đụng đầu một cuộc bao vây, thời gian dường như trôi qua thật nhanh. 15 phút đi đường bay qua như một phút. Nhờ có ánh sáng đèn pha có thể nhìn thấy nông trang “Bình minh”, nghĩa là còn không quá 5 cây số nữa là đến gara. Chạy thêm hai cây số nữa họ dừng lại chờ xe “Ural”. Cuộc nói chuyện với Tistov diễn ra rất nhanh, các sĩ quan đặc nhiệm được chia ra thành ba nhóm và bao vây quanh căn cứ. Đúng lúc đó, trong chiếc xe hòm có mui, họ trải tấm bản đồ cỡ lớn ra và phân công vị trí của từng người trước cuộc tấn công. Koxtikov nói cho mọi người biết về phần đầu của chiến dịch, sau khi phóng “Tên lửa đỏ”. Mọi người còn thoả thuận rằng chỉ bắn đạn lửa để báo hiệu cho nhau vị trí của mình, và để không bắn phải nhau.

- Tất nhiên chúng ta không biết bọn khốn kiếp ở đó có bao nhiêu người, nhưng mong là bắt sống được cả lũ... Nếu không được thì giết không thương tiếc. - Koxtikov xúc động, ông quay sang Tistov. - Và còn anh, anh bạn thân mến, hãy bảo trọng và hãy nhớ rằng hôm nay cậu có thể làm nên một câu chuyện lịch sử.

- Đừng quá lo lắng Koxtikov, đây chỉ là một băng cướp bình thường thôi mà...

Viên trung sĩ đặc nhiệm đứng bên cạnh xin phép Koxtikov ra nói chuyện với chỉ huy trưởng của mình, rồi đi đến chỗ tấm bản đồ.

- Vũ khí tác chiến dự trữ... đạn, lựu đạn, súng bắn lựu đạn sẽ có ở ô vuông này... Nó cách đối tượng 300 mét, điểm Bắc. Vikhrov! - Trung sĩ gọi ai đó. Một người lính đặc nhiệm cao lênh khênh đeo mặt nạ tiến gần về phía anh.- Vikhrov, cậu hãy mang theo ba người và một người dự bị cho đủ bộ.

Người sĩ quan tuỳ tùng của Koxtikov xuất hiện từ phía sau xe hòm có mui và nói rằng có điện đài gọi ông.

Trưởng nhóm tác chiến, người vừa đến khu vực hàng rào chắn nước bằng trực thăng báo cáo tình hình. Khi nghe anh ta nói xong, thiếu tá thầm cảm ơn anh chàng Voropaev không quen biết: nhóm trinh sát đã tìm thấy hai thi thể không rõ được nguỵ trang trên bờ sông Voronezh, chúng có làn da rám nắng phương Nam hay đeo “mặt nạ hoa sắc”, và không tìm được gì ở chúng ngoài hai vỏ băng đạn, một cái gương nhỏ và một bao thuốc lá...

Koxtikov bước ra khỏi chiếc “Mercedes” và u ám nhìn các chiến sĩ trinh sát đang di chuyển, nhảy từ xe tải hòm có mui xuống đất. Họ trông như những bóng đen trong thế giới bóng tối, chỉ hiện ra trong một khoảnh khắc rồi lại tan vào bóng tối, chìm vào màn sương đêm.

Cầm khẩu tiểu liên, và bao đạn để ở ghế sau lên, Koxtikov cũng ra khỏi xe, viên sĩ quan tuỳ tùng cũng theo ông đi ra... Nhưng trước khi đóng cửa xe lại, ông nói với người lái xe: “Vichia, cậu hãy quay về Cục và đợi điện thoại”. Viên sĩ quan liên lạc, nhân viên điện đài và ba người lính nhảy dù vẫn ngồi lại trong xe hòm. Vài lính trinh sát bắt đầu tiến hành bao vây...

Một phút sau xe của ban tham mưu đi về hướng ngược lại, trong bóng tối như bưng, về hướng một thành phố lớn của Nga - Voronezh mang tên một dòng sông đang sống trong những giờ khắc nguy hiểm.

Chú thích:

[i] Bí danh của Vichia.