- 17 - VOLGOGRAD - ĐIỂM TẬP TRUNG CỦA BỌN KHỦNG BỐ
Lúc trời đã nhá nhem, và những đám mây bắt đầu phủ tối những cánh rừng thấp thoáng xa xa, thì có người bước vào trong sân. Xergei đang ngồi trên một tấm ván nhỏ và hút thuốc. Khi nhìn thấy hai người khách đó gã ta hoảng hốt nhổm phắt dậy và đi đi lại lại trong sân. Gã ta tiến lại gần cửa ra vào và kêu lên the thé có vẻ lạ lùng: “Ê, Mikhailo, có người đến đấy...Anh nghe thấy không, chúng là người lạ...”.
Tuy nhiên đây còn lâu mới là người lạ. Khi bước xuống bậc thềm và nhìn thấy những người đang đi tới, Mikhailo cười đến cong cả người lại, chạy xuống và ôm chầm lấy người đàn ông mặc quần và áo khoác màu tro, tay xách một túi da lớn, và mái tóc cắt ngắn.
- Chào anh, Buldin! - Mikhailo nói và 'bắt tay người khách. - Thế đây là ai? - Anh ta nhìn người khách còn lại, thực ra đây là một thằng bé miệng còn hôi sữa, nó mặc một cái áo vét da đã cũ trông không được gọn gàng.
- Đây là Vakha - một cua rơ. Hôm nay cậu ta sẽ thực hiện một tiết mục chí mạng. - Buldin nói.
- Sao Akhmadov đã không đả động gì đến chuyện này...
- Lần cuối cùng anh nói chuyện với anh ta là khi nào?
- Nửa tiếng đồng hồ trước anh ta đã gọi điện cho tôi.
- Cái gì, gọi điện á? Không được nói bất cứ chuyện gì qua điện thoại.
Người khách trẻ tuổi đứng trông dáng vẻ do dự, dưới cánh tay phải áo vét gã ta giấu một cái gì đó. Trong lúc lơ đãng rõ ràng là vô tình quên mất nên kéo ống tay áo, và một khẩu tiểu liên AK-105 ngắn nòng rơi bụp xuống đất. Gã thanh niên lúng túng cúi xuống, mong là có thể nhanh chóng khắc phục sơ hở của mình, và lúc đó một quả lựu đạn sát thương cầm tay thò ra từ khoảng trống ngực áo của gã.
Buldin quát lên với gã ta bằng tiếng Chesnia, và gã thanh niên hết sức luống cuống, vội vàng cúi xuống để nhặt vũ khí lên. Những ngón tay mảnh dẻ của gã ta phủi sạch lớp bụi bẩn xám khô trên khẩu súng, còn quả lựu đạn, trông như trái táo, được gã ta giấu vào trong vạt và nằm gọn lỏn trong túi áo trong
- Không sao! - Buldin nói và chìa cho Mikhailo một bọc tiền. - Đây là ba nghìn đô la, khoản ứng trước cho công việc... Khi nào chúng ta lên đường?
- Nếu không có gì thay đổi, chúng ta sẽ khởi hành lúc ba giờ rưỡi sáng... Thế các anh đến đây bằng gì? - Mặc dù Mikhailo hỏi có vẻ thản nhiên, nhưng Xergei cảm thấy trong giọng nói của hắn chứa đầy sự nghi ngờ.
Buldin ngập ngừng tìm câu trả lời, Mikhailo không đợi được hỏi lại một lần nữa:
- Tôi hỏi các anh đến đây bằng gì?
Gã thanh niên liền trả lời hộ Buldin:
- Bằng xe ngựa. Một nông trang viên đã chở chúng tôi đến ngã tư.
Khi nghe thấy thế máu trong đầu Mikhailo dường như nóng lên gấp đôi. “Có nghĩa là - hắn nghĩ - bọn nông dân này đã theo dõi?”
- Được rồi, - hắn nói với Buldin, - các anh có thể đi vào - trong núi, có hai cuộn dây cáp treo ở đó.
Hai người khách đi vào trong nhà, và Bulđin lôi từ trong túi ra khẩu súng lục “PM” và một quả lựu đạn, đặt tất cả lên tấm thảm nhỏ cạnh đi văng. Hắn không cởi áo khoác và nằm xuống ghế, chân gác lên tay ghế kiểu cũ được đánh véc ni. Vakha ngồi bên bàn và dựa khẩu súng vào người. Gã thanh niên nói gì đó với Buldin và thọc tay vào một góc túi. Gã lại gần chỗ cái túi và lôi ra một ổ bánh mì bên dưới hộp đựng đạn và thịt trong tờ giấy phủ sáp nến. Những ngón tay mảnh khảnh và dài của gã xé miếng thịt ra và đưa cho Buldin, nhưng tên này đã từ chối không ăn.
- Tôi sẽ về ngay. - Mikhailo nói với Xergei đang ngồi cạnh cây gai dầu, tự tôi sẽ đi ra bằng cổng sau.
Hắn đi vòng qua ngôi nhà, tiến đến chỗ xe đậu, chiếc xe đã được phủ kín bằng những cành cây anh đào, sau đó hắn đi vào chân núi và nhìn rất lâu vào vùng đất thấp có hai ngọn lửa đang cháy. Một đám mây xám biếc như đang biến thành một đống sữa tươi và treo bất động như cục bông nõn trên cây thông năm mới. Hắn lắng nghe, và cảm thấy hình như đâu đó có tiếng hát, ai đó đang hát bài hát Gusul của hắn, không hiểu vì sao tự dưng Mikhailo cảm thấy lòng rất buồn. Nhưng không, đó không phải là bài hát, mà là dàn hợp xướng hối hả của những con ve sầu đang khuấy động thế giới bằng giọng hát ngọt ngào khá hoa mĩ của mình. Hoà lẫn với nó là bài hợp xướng chán ngắt của lũ ễnh ương và những tiếng nhảy lách tách của con vật xấu xí này.
Mikhailo đi dạo quanh khu vườn và ngôi nhà một lần nữa, hắn bước rất khẽ khàng, còn hơi thở dường như bị đè nén dưới một áp lực nào đó khó mà hiểu nổi, khi chính hắn cảm thấy rằng trong lồng ngực mình dường như sẽ không còn sự sống nữa...
Sau đó, lúc gần nửa đêm, mặt trăng già yếu đang lặn dần, chiếu xuống những cây anh đào non trong vườn, những bức tường trắng của ngôi nhà tranh, những bãi nông xa xa bằng ánh sáng xanh kì quái nào đó.
Xergei đang nằm ngủ trong tấm chăn phủ mình ngựa quẳng dưới gốc cây.
Mikhailo trải chiếc áo bông cộc tay dưới gốc cây lê và nằm, đôi mắt khép hờ, hắn lắng nghe bằng cả cơ thể mình những âm thanh yếu ớt mà đêm đã ban cho khoảng không gian dưới ánh trăng này. Trong khoảnh khắc nhất định hắn cảm nhận thấy dường như bóng tối nào đó trườn quạ hai mí mắt đang khép của hắn, làm khuấy đục nhận thức bằng một nỗi lo lắng. Hắn mở mắt ra và nhìn tấm chăn phủ mình ngựa mà Xergei phải nằm ngủ trong đó. Nhưng tấm chăn rỗng không, chỉ có một chiếc lá khô của năm ngoái ranh mãnh động đậy trên nền hoa văn sặc sỡ của nó. Mikhailo vội bật dậy và chạy về phía kho để đồ, cách hắn khoảng 30 mét, dưới ánh trăng đổ xuống từ chân trời, hắn nhìn thấy thân hình viên trợ thủ của mình đang lỉnh ra xa. Không thể trông thấy rõ ràng: dáng đi vấp váp, lưng còng xuống như muốn đổ về phía trước và cánh tay chập chờn có vẻ kì quái. Gã người Ucraina này không vội gọi tên Xergei, bước rất nhẹ đuổi kịp gã ta và khi túm lấy vai gã ta, hắn liền quật gã ta xuống đất và giữ thật chặt.
- Đừng! - Kẻ đào ngũ lấy tay che mặt, đôi mắt Xergei lộ vẻ hoảng sợ đến điên dại. - Đừng giết tôi, Mikhailo, tôi sẽ làm tất cả...
Tuy nhiên Mikhailo không tỏ một chút lòng thương xót gã ta. Hắn lấy chân đạp túi bụi lên ngực Xergei, thoả sức đạp và đánh vào những chỗ hiểm, và đồng thời buông ra những lời tàn bạo: “Tao sẽ thắng, tao sẽ thắng...”. Hắn dậy cho Xergei một bài học nhớ đời cho đến khi các ngón chân đau ê ẩm. Sau đó hắn quay lại và đi vào trong nhà. Xergei tiếp tục bỏ chạy trên con đường nhỏ rải đầy ánh trăng và khắp người đau quằn quại.
Xergei quay trở lại chỗ tấm chăn đắp mình ngựa, khi đó trời đã quá nửa đêm, gã nằm nghiêng người, mình đau quằn quại, như phôi thai nằm trong bụng mẹ, nhức nhối, rồi chìm vào một cơn ngủ mơ màng. Nhưng sau đó Mikhailo đến lấy chân thúc vào sườn đánh thức gã dậy.
- Này đến lúc dậy rồi đấy... Đi nổ máy xe đi! - Hắn nói xong rồi đi vào trong nhà để đánh thức những người Chesnia dậy.
Nhưng họ vẫn đang ngủ rất ngon. Khi Mikhailo đẩy móc cài cửa, bước vào trong nhà, hắn nhìn thấy Buldin đang nằm ngủ trên đi văng, tay đặt lên khẩu súng để ở dưới thảm và nòng súng chĩa thẳng về phía Mikhailo, nhưng hắn chẳng tỏ vẻ chú ý gì đến cái tư thế đầy đe doạ đó của khẩu súng, gã bật điện trong phòng lên và nói to:
- Ngủ đủ rồi đấy, 40 phút nữa phải đi quan sát...
Buldin gọi gã bạn trẻ của mình dậy, nhưng Vakha vẫn ngủ say như chết.
Xergei lúc này đang trong tình trạng dường như vẫn còn mê man, gạt những cành cây anh đào phủ lên chiếc xe Zil xuống đất và than vãn về cuộc đời mình, cuộc đời của một kẻ nghèo đói vô gia cư. Gã ngước nhìn lên trời và ngẫm nghĩ không biết gã nên sống ở đâu thì tốt hơn, nhưng ngay lúc đó gã nghe thấy tiếng bước chân trên bậc thềm, khiến gã ngã xuống đất vì sợ hãi. Bằng một phản xạ cơ học gã quờ tay trên mặt đất, để tìm kiếm vật gì đó. Đó là một hòn đá cuội nhỏ, không nặng quá nửa cân, hòn đá này gã đã cọ thật sạch và giấu nó vào trong túi. Đây có lẽ là hành động theo linh tính và một cách vô thức, hành động được bản năng sinh tồn mách bảo...
Mikhailo và Buldin bước ra sân, chúng đứng đó và nói chuyện với nhau rất bí mật.
- Bây giờ phải gọi điện cho Akhmadov, anh ta sẽ chuẩn bị, còn anh, khi nào chúng ta đi đến bể chứa nước và tháo những cái bao xuống, thì hãy trông chừng thằng kia... Nó là thằng gan lì nổi tiếng đấy...
- Tôi sẽ giết nó ngay bây giờ!- Tên người Chesnia trả lời một cách hấp tấp và sờ sờ nắn nắn túi, hắn đã quẳng khẩu súng ở đâu đó:
- Không, chúng ta cần một thằng nô lệ... Thằng đó đã nhũn hết cả hai đầu gối rồi, hai ta không phải đối phó gì với nó cả...
Và quả thực, đâu như là chuông điện thoại di động reo đến hồi thứ ba, và Míkhailo vội giật cái máy ra khỏi thắt lưng. Điều đầu tiên gã nghe thấy là tiếng một loạt đạn kéo dài và tiếng lựu đạn nổ đinh tai nhức óc. Giọng của Xaid phát ra qua điện thoại nặng nề và rất khó khăn:
- Mikhailo, một số thằng đã phản lại chúng ta, đang có đánh nhau... Anh nghe thấy không? - Giọng nói ngừng lại, và khoảnh khắc ấy đủ để nghe rõ những âm thanh của một trận chiến khốc liệt. - Anh nghe thấy tôi chứ? Nhiệm vụ của anh là phải cho nổ tung tất cả như kế hoạch và Alla sẽ phù hộ cho anh... - Và Akhmadov cúp máy, bỏ Mikhailo lại trong cơn hoảng loạn lớn, dường như tất cả các dây thần kinh của hắn tê cứng cả lại và đang dần chết đi...
Để thần kinh bớt căng thẳng, Mikhailo lôi ra một bao đựng thuốc bằng da, lấy ra một bao rồi châm cho mình một điếu xì gà.
Vakha còn đang ngái ngủ, xuất hiện ngoài sân với mái tóc rối bù. Gã ngáp một cách rất trẻ con rồi cúi xuống buộc lại dây đôi giày chạy việt dã đã được giặt sạch sẽ.
Chính Mikhailo ngồi vào sau tay lái. Khi cho xe chạy lùi lại, hắn nghiền nát cả một giậu hoa yếu đuối và bánh xe đè bẹp một bụi tầm xuân đang nở rộ, rồi hắn lùi xe xa khỏi ngôi nhà một chút. Buldin và Vakha trèo lên thùng xe, còn Xergei bị đánh tơi tả ngồi nép mình trên cái ghế da đã sờn rách của chiếc xe Zil.
Hắn cho xe chạy và không bật đèn pha. Mặt trăng chưa khuất hẳn phía chân trời rọi sáng đường cho hắn. Hắn trông rõ đoạn đường 100 mét phía trước và lái xe một cách tự tin.
- Mày đừng có im như thóc thế, hãy nhắc tao chỗ nào cần hất “hàng” xuống.
Xergei tươi tỉnh lại chút ít, câu nói có vẻ còn tính người này gợi cho gã ta một hi vọng.
- Chúng ta đi lòng vòng à?
Mikhailo không trả lời. Có nghĩa là gã xác nhận.
- Khi nào anh lái đến cái cầu con, gần chỗ cây cầu anh hãy quay đầu xe chạy ra con đường ven cánh đồng. - Xergei thuộc nằm lòng con đường đi đến bể chứa nước. Nhưng gã thấy tốt hơn hết là đỗ xe gần con đường mòn, nơi có thể phát nổ được.
Đâu đó khá xa, cách bọn chúng gần một cây số, bầu trời loé lên hai tia sáng, có lẽ phát ra từ ánh đèn pha ô tô. Và giữa những chùm tia sáng trăng trắng bọn chúng trông rõ ràng biển số xe màu xanh. Không còn nghi ngờ gì nữa - đâu đó có những chiếc xe cảnh sát đang lao vun vút trên thảo nguyên...
... Và quả thực chúng đang phóng rất nhanh: hai chiếc Gazik và một chiếc xe buýt “Linh dương” nhỏ, ngồi trong xe là 10 chiến sĩ của RUBOP. Họ đang đi về ấp Xlominki, hai nhân viên dò sóng vô tuyến điện của RUBOP đã xác định được khu vục phát sóng điện thoại di động của Mikhailo, khi hắn hai lần nói chuyện điện thoại với Xaid vào lúc chiều. Họ không chỉ dò được khu vực phát sóng, mà còn thu thanh được toàn bộ cuộc nói chuyện giữa hai nhóm khủng bố. Tính toán khu vực tiếp nhận liên lạc đối với các chuyên gia kĩ thuật của trạm thiết bị kĩ thuật không phải là vấn đề gì khó khăn cả...
Khi nhìn thấy đường viền trăng trắng quanh ngôi nhà tranh, chỉ huy nhóm bao vây Gordeev ra lệnh cho đoàn xe dừng lại. Nhiều người đeo mặt nạ nhảy xuống khỏi xe, họ nhảy ra và ẩn mình vào các bụi cây sơn tra, bắt đầu tiến hành bao vây ngôi nhà đang đứng bất động dưới ánh sao. Một số người bò đến cách ngôi nhà khoảng 50 mét, những người khác đi vào trong ngôi nhà và nấp vào bụi cây tầm xuân. Sau khi sắp xếp đội hình, họ lặng lẽ và dường như có vẻ rời rạc, nhưng sau đó họ chạy rầm rầm ùa vào trong ngôi nhà và quát to: “Tất cả ở yên tại chỗ! Nếu không chúng tao sẽ bắn không cần báo trước!”.
Nhưng một sự thất vọng đang đợi những người bao vây: trong nhà không một bóng người. Tuy nhiên khi quan sát họ cũng thu được chút ít. Đó là những dấu vết xe Zil còn mới, dấu hiệu của một bữa ăn mới đây là những mẩu vụn bánh mì còn vương lại, những dấu vết này tự thân chúng chưa phải là tang chứng, nhưng xét trong tình hình đã biết được một số thông tin thì chúng là một bằng chứng tuyệt vời. Ở trên bậu cửa sổ họ tìm thấy một chút bột nhôm còn vương lại, nó bị rơi ra khi bọn chúng khuân những cái bao ra ô tô qua cửa sổ. Trên chiếc đi văng thứ hai, chỗ Vakha nằm, có hai viên đạn của súng TT, trong vườn còn tìm thấy vỏ hạt hướng dương và vài mẩu thuốc lá trên các ổ rơm, tất cả điều đó xác định rõ dấu vết có mặt của bọn khủng bố.
Một chiến sĩ ăn mặc nguỵ trang lại gần Gordeev và đưa cho anh một hòn đá, trên hòn đá vẫn còn dấu hai ngón tay.
- Theo tôi, cái này là dấu máu. - Người chiến sĩ đó nói, khi soi đèn pin vào những tia máu trên hòn đá. Có thể chúng ta phải tìm được đâu đó quanh đây vài tử thi.
Gordeev cầm hòn đá đặt vào lòng bàn tay và chăm chú quan sát xung quanh nó.
- Nếu đây đúng là chiếc xe Zil hôm qua đã biến mất cùng người lái xe, thì điều này cũng không loại trừ - Gordeev đưa mắt tìm ai đó. - Petrov, Xania, hãy báo cho Vronxki để bảo nhóm của anh ấy đến đây... Và bảo họ mang theo một người dẫn đường và một con chó, sẽ có việc cho nó làm... Đồng thời thông báo ngay cho Cảnh sát giao thông, để họ chặn bắt chiếc xe Zil lại...
*
Và dù sao chúng cũng đã không cho nổ được con đường mòn. Để đến được khu vực bể chứa nước, mà đúng hơn là đến được chỗ thác nước của nhà máy thuỷ điện, từ chỗ con đường ven cánh đồng chúng phải quay xe chạy về hướng bắc để chạy thêm hai cây số nữa thì ra đường cái. Chúng không biết con đường nào khác, và để đến được chỗ “đối tượng” đang còn là một ẩn số.
Khi chúng đến gần cầu tầu, chỗ mà cách đây chưa lâu Xergei đã uống Vodka cùng với người canh gác, Mikhailo nhận thấy có hai bóng người chạy ra từ chỗ đốm sáng dưới cầu tầu rồi ẩn vào bóng tối. Mikhailo hiểu rằng có người đã đợi chúng ở đấy.
Một người giơ một tay lên ra hiệu dừng xe lại, tay kia chĩa khẩu súng được kẹp chặt dưới nách về phía chúng. Trong tình cảnh này Mikhailo không còn gì để mà do dự nữa. Gã nhấn cần gas và dùng toàn bộ sức mạnh phi mã lao thẳng đến phía đường người kia đang đứng lấy tay che mắt. Xergei nhắm mắt lại, rồi lại mở mắt ra, và khi gã mở mắt ra một lần nữa gã nhìn thấy bắn lên trên kính xe một dúm tóc, từ dúm tóc ấy những tia máu đen xì đang nhỏ xuống... Và trấn tĩnh lại một chút gã ta bò ra khỏi ghế ngồi, nỗi kinh hoàng ập đến với gã và gây ra một cơn co thắt khủng khiếp trong bụng. Gã nôn thốc nôn tháo, và cảm thấy đường như tất cả sức lực còn lại đang cạn kiệt và ruột gan gã cũng tháo hết cả ra trong cơn nôn mửa.
Người thứ hai bắt đầu nổ súng khi cố gắng bắn vào các thiết bị bảo vệ, và người đó đã làm được: bánh xe bên trái, giống như một quả lựu đạn, nổ rất to, và chiếc xe bị đẩy lên đến 90 độ. Từ trong thùng xe chỗ Buldin và Vakha ngồi đạn cũng bắt đầu bắn ra. Hai loạt đạn chạy song song phía dưới và sẽ nghiền nát bất cứ ai muốn chặn chúng lại.
Sau khi giữ cho xe thăng bằng trở lại, Mikhailo đột ngột chuyển hướng xe về phía bờ sông. Thành xe đập vào vỏ cầu tầu và gã phanh xe lại. Chiếc xe tải bị phanh đột ngột liền trượt xuống, và hai bánh sau của nó dừng sát mép nước.
Những chiếc ca nô gắn động cơ, thuyền buồm và các loại thuyền khác lắc lư trên những gợn sóng buổi sớm dưới ánh sáng mờ mờ.
- Đi nào, mày hãy nói cho tao chúng để chìa khoá ở đâu...
Kẻ đã hành hạ Xergei cả về thể xác lẫn tinh thần bò ra khỏi ca bin và cong người lại lê bước đến chỗ chòi canh của người canh gác. Mikhailo lấy chân đạp cửa và bấm đèn pin. Trong góc nhà, Loxkutov say như chết đang nằm trên giường rướn đôi mắt còn đang ngái ngủ và khuôn mặt không biểu lộ điều gì cả. Vì bị ánh sáng làm chói mắt ông ta lấy tay ra hiệu và nhổm dậy. Ông ta cố nói một điều gì đó, nhưng Mikhailo, cầm cái chai rỗng ở trên mặt bàn lên, đánh mạnh vào mặt ông già canh gác. Cái chai vỡ ra, và những mảnh chai lóng lánh màu xanh lục bám khắp mình người canh gác. Loxkutov lăn từ trên giường xuống sàn nhà và chỗ đầu ông ta bị đập xuống máu bắt đầu chảy ra thành vũng...
Xergei đứng chết điếng ngoài cửa vì kinh hoàng, và cảm thấy da gà nổi thành từng đợt sóng sau lưng anh ta.
Những chiếc chìa khoá khoá các dây xích và dây cáp bảo vệ sáng lên lấp lánh dưới tấm kính. Mikhailo đấm mạnh làm tấm kính vỡ ra rồi lôi cái ngăn kéo ra khỏi bức tường, chùm chìa khoá rơi xuống mặt bàn.
- Cái nào? - Hắn quát thật to vào mặt Xergei, và gã nhìn thấy dường như trong mắt Mikhailo nổi lên một cơn bão tuyết khủng khiếp.
Gã cúi xuống và nhặt lên một chiếc chìa khoá màu vàng có đánh dấu “Xera”...
- Đây là chìa khoá mở chiếc ca nô này. - Khi chúi mũi xuống tấm kính, Xergei cố đọc dòng chữ ghi trên thành con tầu tuyết trắng mũi hếch mới được chế tạo.
Chúng chuyển những cái bao xuống ca nô qua những cây cầu ván kêu cót két và bập bềnh dưới chân. Còn Vakha thì đã chui vào bên trong ca nô và hì hục châm lửa. Buldin và Mikhailo vác những cái bao trên lưng, còn Xergei, vì đã kiệt sức nên không thể vác nổi chúng, vì vậy gã đành kéo lê một bao. Trong khi những cái lò xo của xe Zil giãn thẳng ra, thành chiếc ca nô chìm xuống dưới nước. Chỉ còn một bao nữa chưa được khuân nốt khi từ đằng xa một chuỗi những ngọn lửa của nhà máy thuỷ điện cháy lên ánh sáng vàng, và những âm thanh đặc biệt của nó vẳng đến. Buldin chết điếng tại chỗ và quay đầu lại nhìn. Chỉ có Mikhailo là có vẻ như không chú ý gì vẫn tiếp tục chạy ngang qua cái cầu bằng ván và thận trọng bê nốt hàng xuống ca nô.
Gã đang vội. Và tất nhiên gã biết những tiếng động đang vẳng đến tai gã là tiếng động gì...
- Này, cậu làm gì ở đó thế, miếng thịt xông khói kia?...
Lần đầu tiên Xergei nghe thấy Mikhailo nói kiểu như thế và hắn có thể là một người mẹ hết sức khéo léo.
Hai tay Vakha dường như rất điệu nghệ khi gã điều khiển bánh lái, nhưng không hiểu vì sao động cơ ca nô gầm lên rất to, và tạo nên những bong bóng sóng nhào phía sau thân tàu.
Một chiếc trực thăng đang bay ở tầm thấp, và hai ngọn đèn pha chiếu sáng đường bay cho nó. Ca nô đã bơi xa khỏi bờ, khi hai bên sườn con tầu tuyết trắng rơi vào tầm ngắm của khẩu tiểu liên cỡ lớn. Nhưng trong khi chiếc ca nô đã chọn được hướng đi, thì chiếc trực thăng lại bay ngược hướng, mục tiêu xa dần, và vì thế chiếc trực thăng buộc phải bay đến chỗ rẽ quay ngoắt đầu lại.
Buldin có vẻ thất vọng khi nhìn thấy cái chấm màu trắng đang bay về phía thác nước. Hình như không gì có thể ngăn nó lại. Trong khi đó Mikhailo ngẩng lên nhìn chiếc trực thăng, rồi đi đến gần Buldin và nói khẽ:
- Đưa súng bắn lựu đạn cho tôi...
Và dường như cảm thấy được mình nên làm gì, Vakha khi đến chỗ rẽ hình vòng cung liền cho ca nô chạy hết tốc lực về phía cầu tầu. Gã phóng ào ào qua cầu tầu, làm nước xối hết lên những ván cầu, và khi leo lên trên ván cầu, Mikhailo tì một đầu gối xuống, chờ mục tiêu đến. Hắn trông như một nhà thiên văn học đang hướng ống kính viễn vọng lên trời. Khi chiếc Mi-8 quay trở lại một lần nữa và đuổi kịp ca nô, để hở cái sườn màu đục lờ của mình, Mikhailo bắt đầu bắn. Tuy nhiên quả lựu đạn, sau khi làm gẫy cánh máy bay, chỉ sượt qua thân trực thăng và đầu máy cùng với những cái cánh bi bong ra tách khỏi thân máy bay, còn thân máy lao xuống dưới đâm vào đá.
Chiếc ca nô lại quay ngoắt 180 độ, khi va phải một đợt sóng to, nó lao vào thác nước. Mikhailo tay không rời khỏi cò khẩu súng phóng lựu đạn, còn Buldin đứng trên chiếc cầu ván như một pho tượng, Xergei ngạc nhiên há hốc mồm ra, cả hai cùng nhìn chiếc ca nô đang lao đi và chờ đợi... Chúng đợi khoảnh khắc cuối cùng, khoảnh khắc cuộc sống của cảm tử quân còn đương trai Vakha sẽ tan biến với một sức mạnh khủng khiếp, đi theo tiếng nổ của ba trăm cân thuốc nổ Trotyl được trộn lẫn với bột nhôm...
Xergei, sau khi hiểu không có ai để ý đến gã, liền khập khiễng tránh xa đến chỗ tấm ván của cầu tầu, gã đi đến một góc cầu và lặn mất trong bóng tối. Vì gã hiểu rằng chỉ có đôi chân gã, bóng đêm và những bụi rậm hiếm hoi trông tối om dưới nền trời sáng mới có thể cứu được gã. Nhưng gã không đi xa được. Gã nghe thấy tiếng người gọi. Một người từ sau góc cầu tầu bước ra, và nhìn dáng đi của người này Xergei nhận ra gã người Chesnia.
- Đợi đã, người anh em, tôi phát khóc cho cậu vì công việc đấy - Buldin vẫy gọi rồi len lén tiến lại gần.
Xergei chết điếng người, gã di chuyển một chút nữa để lại gần thùng xe Zil. Gã sờ thấy hòn đá trong túi. Gã cầm hòn đá chặt đến nỗi các ngón tay co giật liên hồi và để chúng bình thường trở lại, gã nhớ đến việc Mikhailo đã giết chết người lái chiếc xe Zil như thế nào. Bức tranh này tiếp vào các bắp thịt của gã một nguồn sức mạnh mới, và tiêm vào trong máu gã một liều thuốc cứu nguy.
Buldin đã đến ngay bên cạnh, gã đút một tay trong túi, còn tay kia chìa về phía Xergei như đang vẫy gọi ngựa hoặc chó lại gần mình... Nhưng khi gã Chesnia giơ tay lên, trong tay gã là một con dao sáng loáng, Xergei cầm hòn đá đập thẳng vào mặt gã... Và lặp lại điều đã xảy ra ngày hôm qua trong vườn: hòn đá điên dại đập vỡ nát sọ người, còn thân người cựa quậy đôi chân, khuấy động không khí một cách tuyệt vọng...
Xergei tỉnh lại khi nghe thấy tiếng gầm gào của chiếc trực thăng đã hút vào mình những tiếng động của ca nô một tiếng trước và trong vài giây ngắn ngủi đã chiếm lĩnh cả vùng không gian. Kẻ lang thang nhổm người dậy, gạt vũ khí bảo vệ sang một bên và bước đi hết sức nặng nề, hầu như không còn chút sức lực nào nữa và biến mất trong bóng tối. Vẫn còn chút hơi sức, gã cố gắng chạy, nhưng khi đã kiệt sức, gã ngã xuống và ngửi thấy mùi lành lạnh, mùi của mùa thu và đất, những mùi này thốc thẳng vào người gã - thực thể đã trải qua nỗi sợ hãi.
Mikhailo đứng lại trên chiếc cầu ván, cảm thấy hài lòng khi chứng kiến hồi cuối của vở kịch ở bể chứa nước: từ phía sau chuỗi xích lửa, một chiếc trực thăng khác xuất hiện bay quanh thác nước. Hắn còng người xuống mà đi, tựa hồ như cúi thấp người xuống và nghiến chặt hai quai hàm đen sì. Đây là loại máy bay “Cá mập trắng ' nổi tiếng và là chiếc duy nhất ở khu vực này. Nó được UFCB của Volgograd chuyển đến đúng vài tiếng trước đây. Chiếc trực thăng, khi bay chúc xuống theo trục tâm, hơi dịch sang phía khác, và khi hai khẩu đại bác dài 45 milimét dò tìm được mục tiêu, Mikhailo điếng người và nhắm mắt lại. Hắn hiểu rằng đây là thất bại không thể cứu vãn nổi... Và chỉ khi cơ quan thính giác yếu ớt của hắn xác định được tiếng nổ làm rung chuyển mặt đất. Tiếng nổ như bông hoa bị chột, của những hi vọng viển vông. Hắn mở mắt và nhìn thấy “cá mập”, khi tránh làn sóng bắn lên trên không, đã làm xáo động không khí bằng cánh quạt, liền bay lên trên bể chứa nước.
Mikhailo quay lại và đi về phía ô tô. Ở đó hắn tìm thấy Buldin nằm dưới đất và không còn chút dấu hiệu của sự sống. Hắn không buồn lật xác gã lên, cũng không lôi vào trong xe, mà để mặc nó nằm trên nền đất khô chỉ hơi ẩm vì sương đêm. Gã trèo vào vô lăng, lôi áo khoác da của mình ra và tìm một điếu thuốc lá. Gã hút thuốc, những luồng khói thuốc mùi khê nồng phả ra bám đầy trong ca bin.
Chiếc xe Zil đi chầm chậm, dường như nó đang suy nghĩ, nó chuyển bánh và có vẻ không vội gì chạy về hướng đường cái vào trong thành phố. Và khi đôi mắt mệt mỏi của Mikhailo nhìn thấy những dấu hiệu rất mờ màu xanh nước biển của xe cảnh sát, gã hai lần tăng tốc và nhấn pê đan.
Một chiếc “Uazik” của cảnh sát đã kịp chắn ngang đường, phía sau nó là hai xe buýt loại nhỏ cũng đỗ chặn ngang đường, gần chúng là những lính tinh nhuệ cầm lựu đạn đang nấp. Một cảnh sát cầm cái gậy sáng loá và huơ tay huơ chân liên tục ra hiệu bảo với chiếc xe Zil rằng cuộc đua xe đã kết thúc... Nhưng chiếc ô tô, khi quay đầu xe, liền tiếp tục chạy mặc kệ tấm kính chắn phía trước bị đạn bắn vỡ và một cơn gió buổi sớm thổi thẳng vào mặt Mikhailo.
Một viên đạn găm vào vai hắn, vào phổi bên phải và vào cổ. Hắn nhìn thấy một dòng máu phun ra từ động mạch cổ nhuộm đỏ tay lái và tay hắn. Hắn cố gắng lấy tay cầm máu lại, nhưng không được, vì làm thế thì chắc gì hắn đã sống nổi. Viên đạn thứ tư găm thẳng vào xương quai xanh, đập vỡ nát xương, dây chằng quanh cổ xoắn vào thít chặt lại.
Đẩy chiếc Uazik xuống rãnh, mũi tù của xe Zil đâm vào giữa hai chiếc xe buýt nhỏ, đầu xe cong lên.
Viên đạn thứ năm bắn thẳng vào tim mới giết chết tên giết người, Mikhailo đổ gục xuống vô lăng, cả người hắn rung lên cùng với đầu xe. Hắn giống như một con búp bê làm bằng miếng giẻ thô, hay như một hình nộm được người ta đặt vào trong một đoạn xương sống của người để gây cười.
Điếu thuốc lá hắn vừa mới châm rơi khỏi tay hắn xuống sàn xe và tiếp tục cuộc sống tươi vui của mình. Nhưng mùi thơm điên dại này đúng là mùi thuốc phiện thơm nồng quyện với mùi tanh ngọt của máu!
Thiếu tá Cục An ninh liên bang Nga Moroz, người chút nữa bị đè bẹp dưới bánh xe Zil và cùng Poxpelov bắn vào chiếc xe tải lao như điên vào họ, họ không nhìn xác Mikhailo, mà đi bộ thẳng về hướng cầu tầu. Phục kích ở đó cùng với thực tập sinh Ilich Kanavin còn có hạ sĩ nhất Akimov. Các thực tập sinh ngay lập tức tìm thấy anh nằm cách vũng nước 200 mét, hai tay choài về phía trước. Trên nòng khẩu súng chưa kịp nhả đạn của người cảnh sát thực tập lấp lánh vài giọt sương. Moroz đã từng trải qua rất nhiều điều trong đời, nhưng vẫn không dám nhìn vào cái đầu méo mó như đầu quái vật của người thực tập sinh.
Akimov nằm gần bức tường lát gỗ của cầu tầu. Dường như anh ngồi xuống đó một lát để nghỉ ngơi rồi thiếp đi với đầu óc trống rỗng. Trên người anh không còn dấu hiệu của sự sống, Poxpelov đếm được trên người anh 14 vết tử thương. Và quả thật khó tin rằng một người gần như đã chết 90% lại có thể lết đi được 10 mét để thoát đường đạn lửa của bọn khủng bố...
Moroz lôi hộp đạn mà Amikov chưa kịp bắn ra khỏi khẩu tiểu liên của anh. Có 12 viên tất cả...
- Chúng ta đã tính sai! - Moroz nói. - Chúng ta không nên đợi bọn súc sinh này ở đó... Hoá ra là bọn chúng biết cách tiếp cận địa điểm đó giỏi hơn chúng ta... - Morov đưa tay chỉ vô định về phía con sông Volga hùng vĩ...
Anh tìm số điện thoại và gọi về cho Cục trưởng giải quyết nội vụ, anh nói khẽ dường như không muốn đánh động đến sự yên nghỉ vĩnh viễn của đồng nghiệp mình, và báo cáo rằng chiến dịch vô hiệu hoá bọn khủng bố đã kết thúc...
Bắt được sóng điện đài bản mật mã của điệp viên Galevius gửi về phân cục Tây Âu của Cục Tình báo trung ương
Khẩn báo!
Gửi từ Khankala về cho giám đốc FCB Liên bang Nga Patrusev.
Theo tài liệu nguồn của những người thân cận nhất với Makhadov, Người bạn thân của chúng ta sẽ từ Kandagar đến Chesnia vào ngày 11-12 tháng tám. Điểm hạ cánh dự kiến của ông ta là cây số vuông E-9, hay còn gọi là Hố thối. Trong trường hợp nhóm bao vây được cử đến, hãy đánh vô tuyến điện ở tần số dự trữ - hàng ngày sau 22 giờ, tính theo giờ Moskva.