- 18 - MOSKVA - DINH TỔNG THỐNG PUTIN
Người sĩ quan tuỳ tùng chịu trách nhiệm thường xuyên liên lạc với đại tá Platonov báo cáo lại với Tổng thống các sự kiện xảy ra ở Volgograd và Voronezh.
Putin bật ti vi, nhưng rất tiếc là không có tin gì về chương trình truyền hình ở Voronezh. Ông không muốn các nhà báo cản trở các tướng tá thực hiện nghĩa vụ của mình. Và ông chợt bàng hoàng khi nghĩ tới việc trên truyền hình hay báo chí sẽ đưa tin về vụ tấn công có chuẩn bị vào nhà máy điện nguyên tử. Thứ nhất, điều này sẽ gây ra một cơn hoang mang ở các khu vực lân cận Nga, Ucraina và Belarus. Thứ hai, hãng thông tấn quốc tế về năng lượng hạt nhân sẽ ngay lập tức can thiệp vào và sẽ đến tai các phương tiện thông tin đại chúng...
Ông tắt ti vi và đi đến chỗ ghế ngồi, uể oải nghĩ đến một bài thơ của Đức. Ông quyết định sẽ không ngủ khi chưa làm sáng tỏ được tình hình. Ludmila còn đang ở nhà trẻ và ông nghe thấy tiếng trẻ con từ đó vẳng đến tai mình.
Tuy nhiên những câu thơ không lưu lại trong đầu ông, vì suy nghĩ về cuộc gặp sắp tới với Thủ tướng Kachianov khiến ông lo lắng. Ông sẽ nói gì với ông ấy về sự vắng mặt có sắp xếp của mình, ông ấy sẽ chấp nhận sự thật về việc chuyển cho ông ấy một va li nhỏ hạt nhân ra sao và ông ấy có chịu nhượng bộ vì một nhân vật đặc biệt hay không, và toàn bộ câu chuyện sắp tới có thể khiến mối quan hệ giữa họ chuyển từ tình bạn sang đối đầu hoàn toàn...
Và tạ ơn Chúa, điện thoại có thể giúp thoát ra khỏi bất cứ tình trạng nào đó u ám nhất. Nhưng đôi khi điện thoại lại mang đến những thông tin thật tồi tệ. Một hồi chuông reo đã mang đến cái thông tin đó. Platonov vừa mới bay đến Voronezh, liền điện thoại ngay về để báo cáo về vụ nổ của trạm điện ngầm, về nỗ lực của bọn khủng bố để phá hỏng hàng rào nước... Và về một cuộc tấn công có chuẩn bị ở căn cứ quân sự cũ, mà theo tài liệu tình báo là nơi đóng quân của bọn khủng bố. Khi Tổng thống hỏi: “Ở đó chúng có bao nhiêu người?” - Platonov im lặng...
- Xin thú thật với Tổng thống rằng chúng ta chưa có chút thông tin nào về điều đó, nhưng xét đến những dấu hiệu gián tiếp biểu hiện thì chúng không dưới 50 người. Tôi sợ rằng chúng còn có những dự định nham hiểm hơn... Có lẽ bọn súc sinh đó đang lên kế hoạch tấn công nhà máy điện nguyên tử...
- Anh dự định áp dụng những biện pháp gì? - Tổng thống hỏi khẽ.
- Chúng ta không còn sự lựa chọn nào khác, chúng ta phải phản công. Trên nguyên tắc tất cả đã được chuẩn bị cho việc này, nhưng cần đợi thêm một thời gian nữa để đánh tan chuyến bay của bọn chúng.
- Chỉ cần anh không gạt tôi. - Putin cảm thấy lòng dịu đi một chút vì nghe giọng nói tự tin của Platonov. - Nếu anh nói dối tôi, tôi sẽ trở thành một Tổng thống đáng sợ đấy... Tôi sợ rằng khi đó cả phần Châu Âu của nước Nga sẽ bị nổ tung mất.
- Thưa Tổng thống, tôi chẳng có lí do gì để nói dối ông... Mặc dù, nói thật là lần này chúng ta đã gặp may - tôi đã nhận được thông tin về địa điểm đóng quân của bọn khủng bố từ một kẻ đào ngũ. Tiện đây tôi xin nói thêm, đó là một lính tinh nhuệ người Moskva, bị bọn Chesnia bắt làm tù binh...
- Liệu đây có thể là tin giả mạo không?
- Không, chúng tôi đã tiến hành điều tra trên không để xác minh thông tin của anh ta...
- Thế còn chuyện ở Volgograd?
- Tôi vừa nói chuyện với trưởng phòng tác chiến UFCB của Volgograd... Ở đó đã sẵn sàng cho một chiến dịch, các trinh sát đã bị cắt bỏ những kì nghỉ, họ phải làm việc để thử sức bền bỉ... Tất cả các địa điểm quan trọng đều được đặt dưới sự kiểm soát của đội đặc nhiệm FCB, Bộ Nội vụ và cơ quan phản gián... Và những người bạn trong đội “Lá cờ hiệu” đã được gửi đến kịp thời để bảo vệ nhà máy điện nguyên tử.
Nhưng khi Putin đặt ống nghe xuống và lại ngồi xuống ghế, đầu óc ông càng nặng nề hơn. Và không chỉ đầu, mà cả hai vai ông dường như căng ra hết sức. Nếu lúc này có ai đó đến yêu cầu ông từ chức, ông sẽ đồng ý hoàn toàn... Trong một khoảnh khắc, một giây phút ông đã để cho nỗi thất vọng và sự mệt mỏi đến dại cả người xâm chiếm. Ông hiểu rằng Volgograd và Voronezh mới chỉ là những điểm tấn công bước đầu. Rồi như một nhà biện chứng học, ông nhận thức rõ sự lớn mạnh của các quá trình mâu thuẫn. Hơn nữa, lại theo tất cả các tuyến đường - từ Chesnia đến vùng Viễn Đông, nơi có những người hàng tháng trời sống mà không có điện và hơi ấm. Từ Norilsk, nơi người ta đang lũ lượt bỏ chạy, đến Tagzưkistan, đến tất cả các sự kiện mà quân đội Nga có thể bị lôi kéo vào.
Và để thoát khỏi tình trạng hết sức căng thẳng như đeo đá tảng trong lòng, ông nhặt lên một tập thơ để trên chiếc bàn con cao ngang đầu gối và ông đi vào phòng tắm. Ông đứng dưới vòi hoa sen rồi vặn vòi nước nóng. Điều chỉnh nhiệt độ vừa đủ để giữ ấm cơ thể và gân cốt giãn ra, ông ngâm mình trong nước nóng độ nửa phút và tắt ngay vòi nước nóng, và xối nước lạnh vào người. Ông làm đi làm lại như thế mấy lần. Tắm vòi hoa sen tương phản - đó cũng là một trong vô số những lần thoát chết của những ai đi theo con đường hoạt động tình báo bất hợp pháp...
Khi bước ra khỏi vòi hoa sen ông trở thành một con người khác hẳn. ông nhìn đồng hồ treo trên cửa ra vào phòng làm việc của ông - đã là 12 giờ kém 20. Lấy một tấm áo tắm choàng dài nhiều nếp gấp quấn quanh người, ông lại ngồi xuống ghế, nhưng cầm trong tay một quyển sách khác. Đó là sách về triết gia Seneca[i]. Một người khắc kỉ. Đúng là những điều mà giờ đây ông cần hơn tất cả, đó là sức bền bỉ và hiểu thấu đáo ý nghĩa cuộc sống. Ông giở đại trang 202, và những dòng chữ đầu tiên đập vào mắt ông làm ông hết sức chú ý: “Mọi sự vật đều không đơn giản - đối với mỗi cá nhân, mỗi một xã hội; số phận các thành phố, mỗi con người đều xoay quanh vòng quay của mình. Sự bình yên tuyệt đối sẽ nẩy sinh một điều khủng khiếp; ở đâu cũng có mầm mống của nỗi khiếp sợ - và vẫn gặp phải những cảnh đói nghèo, dù là điều chúng ta không hề muốn. Và các vương quốc khi không thể đứng vững trong những cuộc chiến giữa các phe phái và cuộc chiến chống ngoại bang, tự khắc sẽ sụp đổ. Liệu có nhiều quốc gia được hưởng hạnh phúc hay không?”
Ông rời mắt khỏi trang giấy và lại nhìn đồng hồ. Ông cảm thấy thời gian như ngừng lại. Nhưng điều này chỉ mang tính minh hoạ: đơn giản là vào những giây phút ông đọc những dòng chữ trên, một chuỗi những liên tưởng khổng lồ đã đan quyện vào nhau, và điều này về mặt tâm lí đã xê dịch các khung thời gian. Ông đọc tiếp: “Thường phải chịu mất mát để có được thành công lớn, nhiều cái sụp đổ xuống để lại được khôi phục lại tốt hơn và vĩ đại hơn...”
Khi Ludmila bước vào phòng làm việc, tim ông thấy ấm áp trở lại. Sự dịu dàng của người phụ nữ mà ông đã cảm nhận ngay từ ngày đầu làm quen luôn xoa dịu những giày vò tinh thần của ông. Ông ôm eo bà, dịu dàng kéo về phía mình và đặt bà ngồi lên đầu gối.
- Em nghe nhé, em muốn anh đọc gì bây giờ...
Một tay bà ôm lấy cổ ông, tay kia vuốt ve mái tóc ướt. Còn ông bắt đầu đọc: “Đối với tôi giọng nói của kẻ vô học cũng chính là thứ âm thanh được phát ra từ bụng: việc chúng được nói trước hay sau có gì khác nhau không? Và sự điên loạn là gì? -Là nỗi sợ nhục nhã của những kẻ nhục nhã”.
- Ai đã phát ngôn điều này một cách thông thái thế anh?
Ông lật bìa sách, Ludmila đọc thành tiếng:
- “Seneca. Thư gửi Liusilia. Bi kịch”. - Số phận của ông ấy kêu lên khẩn thiết, nhưng làm anh sửng sốt... Một người thông thần mà lại phải chết theo lệnh của một kẻ tiểu nhân... Liudmila, còn điều gì có thể phạm thượng hơn thế nữa không em?
- Điều còn phạm thượng hơn là đọc sách triết học trong khi để một người phụ nữ ngồi lên đầu gối. - Bà đáp. Ông vin cổ Ludmila xuống và hôn bà.
Chú thích:
[i] Lucius Annaeus Seneca - nhà hoạt động chính trị ở Roma thời cổ đại, triết gia và nhà văn.