← Quay lại trang sách

- 19 - VORONEZH - TRƯỚC GIỜ TẤN CÔNG

Vì tình hình khẩn cấp ở Voronezh và để không lãng phí một giây phút nào, từ sân bay, Platonov bay thẳng đến Bưkovo bằng máy bay oanh tạc phản lực. Tất nhiên máy bay tiêm kích dành cho quân đội rẻ tiền hơn, nhưng chỉ còn mỗi một chỗ trống, trong khi ông lại đi cùng ba chiến sĩ đặc nhiệm “Alfa”, hai người trong số họ đi theo bảo vệ ông, còn người thứ ba làm nhiệm vụ liên lạc.

Vận tốc trung bình của máy bay Su-27 là 1700 - 1800 km/giờ. Tuy nhiên sau khi Voronezh gửi đến những thông tin mới khẳng định về giả thuyết tấn công nhà máy điện nguyên tử, Platonov liền đến gặp cơ trưởng và yêu cầu anh ta cố gắng hết sức để rút ngắn thời gian bay. Thiếu tá lực lượng không quân là một người điềm đạm và ít nói, và hiểu yêu cầu của Platonov. Lúc này, máy bay dường như bị va quệt, rồi nó đột ngột lao về phía trước, bỏ lại sau mình một đám khói giống như sau một vụ nổ.

Sân bay quân sự toạ lạc ở đúng tầm nhìn của quân đội không quân đóng quân ở đó, chặn tất cả các chuyến bay lại để đón vị khách từ Moskva đến. Những ngọn lửa soi đường đã sử dụng ba máy phát điện dự trữ, sẵn sàng đón máy bay điện tử.

Khi chúi mũi xuống, máy bay trượt mạnh trên đường băng, và hình như có chỗ nào đó một phần ba thân máy phanh lại đột ngột. Sau khi hạ cánh, chiếc dù hãm phanh hai lần lao xuống và bẹp dúm, còn từ dưới đường một đám đất bị xới bắn tung lên... Mùi cao su khét và mùi dầu cháy xộc vào mũi, máy thở phì phì làm không khí nóng không chịu nổi...

Xe của ban tham mưu đã đến đón Platonov, ông cùng đoàn hộ tống đến thẳng nơi ở của nhóm Koxtikov. Hai chiếc “Gazik” chặn họ lại, các cảnh vệ địa phương đang ngồi trong xe.

Đại tá sửng sốt vì trời tối như hũ nút, còn chính thành phố lại giống như một bức tranh thế giới hoang tưởng không có lối thoát. Ông liên lạc với Koxtikov và Koxtikov liền phác tả về bến đỗ cho người đứng đầu thành phố Moskva và nói rằng các chi tiết vẫn ở nguyên tại chỗ.

Những chiếc “Gazik” chạy lại gần chiếc xe hòm có mui đứng lù lù như một tảng đá đen là nơi ban tham mưu tác chiến đang hoạt động tạm thời. Koxtikov không ngồi yên một chỗ, ông và một nhóm chiến sĩ từ từ quan sát xung quanh rồi tiến vào trong cánh rừng mà ở sâu bên trong có gara ô tô quân sự cũ. Người tuỳ tùng của Koxtikov đã gặp Platonov và Platonov ra lệnh phải dẫn ông đến chỗ trú ẩn của bọn khủng bố. Vào ngày thứ năm - Platonov, người tuỳ tùng và hai sĩ quan nữa từ Moskva đến đã đi vào trong rừng bạch dương. Platonov nghe thấy người tuỳ tùng trao đổi rất khẽ với Koxtikov qua điện đài, xác định góc phương vị họ đến và rõ ràng anh ta làm như thế là để cả hai nhóm không bắn nhầm vào nhau trong bóng tối.

Những cành cây ướt đẫm sương cào vào mặt đau rát, nước vỗ mạnh dưới chân như kẻ thù - sau cơn mưa như trút nước vừa rồi nước còn chưa kịp thấm sâu vào lòng đất. Lúc này Platonov chỉ nghĩ đến một điều, đó là phải làm tất cả để không một tên khủng bố nào trốn thoát và không một paraplan nào bị bắn ra.

Họ gọi nhau rất khẽ, tuy nhiên trong giọng gọi đó vẫn cảm thấy được sự thận trọng và dữ dội. Người tuỳ tùng nói mật khẩu và họ hoà vào đội của Koxtikov ở cách đó khoảng 500 mét.

Platonov và Koxtikov là bạn cùng trường đã nhiều năm nay. Học ở Học viện KGB và sau khi tốt nghiệp họ vẫn thường gặp nhau ở Moskva vì công việc. Thật tiếc là cuộc gặp gỡ trong cánh rừng này không phải là lúc để họ thổ lộ tình cảm bạn bè. Trong bóng tối họ bắt tay nhau và mỗi người đều giấu mình trong tấm áo mưa mà người tuỳ tùng của Koxtikov đã đưa cho. Giống như những người lính xung phong trong thời chiến, họ mở tấm bản đồ ra đặt lên đầu gối, bật đèn pin bỏ túi để tìm con đường tấn công thích hợp: tấn công trực diện hay bí mật đột nhập vào lãnh thổ khu căn cứ và tiến hành một cuộc thảm sát ở đó?

- Chúng ta không biết thời gian chính xác. - Koxtikov nói. - Nếu chúng ta chậm thì bọn chúng có thể bắt đầu hành động. Chính vì thế tôi đề nghị cử ba nhóm tiến nhanh lên phía trước, trước khi bắt đầu nổ súng.

- Các phi công trực thăng đã sẵn sàng yểm trợ cho chúng ta chưa? - Platonov hỏi. - Ý tôi muốn nói đến phương án nếu Chúa không phù hộ chúng ta, những con chim[i] của chúng sẽ bay ra đầu tiên.

- Tất nhiên, đã thoả thuận tất cả rồi. Có thể chính chúng ta sẽ tiêu diệt bọn chúng ngay tại đó, tại khu căn cứ, nhưng như thế thì chúng ta sẽ xoá sạch mọi đầu mối, mà chúng ta lại phải bắt sống một kẻ nào đó. Mong là sẽ bắt sống được chính Xaid Akhmadov, thân tín của Barx. Điều này sẽ giúp chúng ta tìm hiểu được những kế hoạch tiếp theo của bọn chúng... Mặc dù tôi chỉ muốn giúi mặt tất cả bọn chúng vào đất để chúng không bao giờ còn tồn tại ở đây nữa. - Koxtikov siết chặt nắm đấm đến đau nhói, hai gò má ông như nhô cao lên.

- Nhưng không sao đâu Koxtikov ạ, Chúa luôn bên ta. - Platonov đứng dậy và tắt đèn pin.

- Không, Platonov, cậu hãy quay lại chỗ xe hòm. - Mọi người đứng trong bóng đêm yên lặng, nhưng tiếng thì thào cũng phải tối giảm âm. - Những đồng nghiệp của chúng ta sẽ không hiểu nổi nếu họ biết được chính người đứng đầu trung tâm chống khủng bố tham gia vào cuộc tấn công này...

- Đó là việc của họ. Chúng ta đi thôi Koxtikov, tôi e rằng thời gian không chờ chúng ta. - Và Platonov kéo khẩu súng tiểu liên giắt sau lưng ra cầm trước ngực, trong cuộc họp ông đã giấu nó trong tấm áo mưa.

Điều gay go nhất là phải chiến đấu trong bóng tối. Chỗ nào là kẻ thù, đâu là quân ta, chỉ có bóng đêm chết tiệt mới biết được. Chỗ nào các cành cây lay động là các nòng súng ngay lập tức hướng đến, chỗ nào có một con chim non hoảng sợ vỗ cánh, thì khi đó phải quyết định một cách chớp nhoáng là có nên bóp cò không hay là bình tĩnh và đợi một khoảnh khắc khác... Còn nếu như chậm trễ và để khoảnh khắc đó qua đi thì nó có trở thành giây phút cuối cùng của đời người hay không? Trong bóng tối sẽ không thể ra dấu hiệu báo cho đồng đội mình bằng tay, bằng đầu hay bằng mắt, có nghĩa là không thể nhắc nhau bằng “ngôn ngừ không lời” mà đã được học ở trường đào tạo điệp viên và biệt kích. Mà ngôn ngữ này lại nói lên rất nhiều như: hãy dừng lại trước điểm chết, và báo hiệu tiếp tục tiến đến đâu, và báo trước có kẻ thù đang nấp sau gốc cây hay chúng đang chuẩn bị nhảy ra từ một mô đất gần ta nhất...

Chú thích:

[i] Ý nói các Paraplan.