- 20 - VORONEZH - TẤN CÔNG GARA Ô TÔ QUÂN SỰ CŨ
Xaid đứng ngồi không yên đợi tín hiệu Rezo báo về. Hắn hút thuốc liên tục, cố gắng nói chuyện với Vakhtang, nhưng lại ngay lập tức liếc mắt nhìn đồng hồ, thôi không nói chuyện rồi lại chăm chú lắng nghe cái gì đó. Và tim hắn như muốn bật tung khỏi lồng ngực khi nghe thấy một tiếng nổ lớn và Khadzưev đang trực trên nóc doanh trại vui mừng tuyên bố rằng “ánh sáng đã tắt”. Đúng là không đến năm phút sau, một tiếng nổ nữa lại vang lên từ phía Novovoronezh, nhưng Xaid cảm thấy tiếng nổ đó dường như không phải là chất nổ Trotyl mà chúng đã bố trí trong chỗ để hành lí của xe “Ford”. “Đây là một tiếng nổ gì đó khác” - Akhmadov nghĩ và lấy chiếc điện thoại di động “Motorola” ra gọi cho Rezo để hỏi. Nhưng không thấy tiếng trả lời, mặc dù bọn chúng đã thoả thuận với nhau từ trước là sau khi cho nổ chính Rezo phải liên lạc với Akhmadov và báo cáo rằng chiến dịch đã thành công.
Hắn lại gần Vakhtang lúc này đang trải những quân bài tây cỡ nhỏ lên mặt báo để bói, và thông báo rằng Rezo không trả lời điện thoại.
- Chúng ta còn phải đợi thêm đã. - Gã Gruzia lẩm bẩm, không rời mắt khỏi các quân bài. - Có thể họ không có thời gian để liên lạc.
- Anh có nghe thấy tiếng nổ thứ hai không?
- Có. Tất cả đúng như kế hoạch...
- Không, không phải tất cả! - Xaid ngồi xổm xuống cạnh cái đèn dầu “con dơi”. - Đó không phải là tiếng nổ chúng ta cần. Tiếng nổ này dù thế nào cũng phải bắn qua bộ phận giảm thanh...
- Cần phải tính đến khoảng cách, hàng rào nước cách trạm điện ngầm khá xa.
Xaid lắc đầu đầy nghi ngờ. Với sự nhạy cảm ranh ma của mình, hắn cảm thấy mối lo ngại đang quấn lấy người hắn như một con rắn.
- Nếu mất liên lạc của Rezo, chúng ta phải thay đổi kế hoạch. - Akhmadov nói. - Cần tiến hành sớm hơn chứ không đợi đêm khuya nữa.
- Tôi không phản đối. - Vakhtang lấy tay khua những quân bài từ mặt báo lên và đứng dậy, vươn ra cả thân hình đồ sộ của mình. - Về mặt nguyên tắc, đối với chúng ta mọi thứ đã sẵn sàng, nhưng nếu chúng ta tấn công sớm hơn, hiệu quả của đòn trừng phạt sẽ hỏng bét...
- Ý anh muốn nói gì?
- Ý tôi là Volgograd, nơi mà người cháu trai của anh phải nhấc AEX vào trong không trung trong ba đêm... Anh đã biết Barx coi những điều nhỏ nhặt ấy có ý nghĩa như thế nào rồi...
- Ở đây tôi là người ra lệnh! - Xaid ngắt lời và đi kiểm tra các vị trí đóng quân.
Lúc ban ngày hắn đã phải bố trí lính canh gác cách khu căn cứ khoảng 50 mét. Đồng thời hắn cho người giải giáp quanh khu rừng, làm bẫy mìn, còn trên con đường mặc dù phủ đầy cỏ và lâu nay không có người qua lại hắn vẫn cho đặt những trái bộc phá. Còn khi thấy một chiếc trực thăng bay qua khu căn cứ, Xaid bắt đầu lo lắng, mặc dù máy bay không bay trên khu gara, mà chỉ là bay về hướng khác, nhưng hắn vẫn cảm thấy đây còn lâu mới là chuyện tình cờ. Và để không hành động liều mạng, Xaid hỏi ý kiến Vakhtang, rồi trang bị cho hai tên khủng bố hai quả tên lửa “Mũi tên” chống không quân ném bằng tay để chúng bắn vào nơi nào chiếc trực thăng xuất hiện.
Đầu tiên hắn trèo lên nóc doanh trại, chỗ gã người Dagestan Khadzưev đang tỉnh táo canh gác. Xaid quen gã này đã lâu rồi, chúng đã cùng chiến đấu nhiều năm và biết cả bản tính giết người không ghê tay của gã đó. Hắn hỏi Khadzưev bằng tiếng Nga rằng ở trên nóc nhà có lạnh không, và Khadzưev nhanh nhảu thông báo rằng: Anh bạn, mọi chuyện ổn rồi... Gã Dagestan đeo ống nhòm nhìn đêm trên cổ và tay cầm khẩu tiểu liên “Uzi” có máy ngắm phát quang. Akhmadov hỏi Khadzưev từ trên nóc nhà gã có nhìn thấy ánh hồng loé lên của tiếng nổ thứ hai không, gã này thừa nhận là chỉ thấy của tiếng nổ thứ nhất và chỉ về hướng gã nhìn thấy. Và nhắc lại rằng gã đã nhìn thấy “ánh sáng tắt”.
Đêm được soi tỏ dưới bầu trời đầy sao không một gợn mây, nhưng Xaid đã phải hơn khó khăn khi tìm vị trí canh gác thứ nhất. Hắn hỏi khẽ: “Lertut” - từ trong bụi rậm có tiếng trả lời cũng rất khẽ: “Chim én”. Đây là một thanh niên trẻ, người Oxeti, da ngăm đen và răng trắng, nhưng đã chiến đấu từng trải và đã trải qua những cái chết đầu tiên... Giống như Khadzưev, gã được trang bị một khẩu tiểu liên và một ống nhòm nhìn đêm.
Nikolesku canh gác ở vị trí thứ hai. Răng anh ta va vào nhau lập cập lúc thì vì lạnh, khi thì vì hoảng sợ, và Xaid thấy, có những người trước khi bắt đầu trận chiến thì tỏ ra yếu đuối đến vãi linh hồn, nhưng khi bắt đầu hành động lại hết sức dũng cảm và kiên cường đến mức sắt đá.
Xaid đưa cho Nikolesku điếu thuốc lá có tẩm thuốc phiện đã châm...
- Rít đi, nó đang cháy đấy... Mày biết rõ Alex Voropaev đúng không? - Xaid đột ngột thay đổi đề tài. Và trong yên lặng hắn nghe thấy tiếng Nikolesku đang rít thuốc một cách nghiến ngấu.
- Chính anh còn không hiểu rõ anh ta... Tôi không thể nói điều gì tồi tệ cả. - Gã người Mondavil nuốt nước bọt.
- Không liên lạc được với họ. - Xaid giật lại điếu thuốc từ tay Nikolesku, hắn hít vài hơi thật sâu và hít vào mùi khói thuốc ngai ngái. - Mày nghĩ sao, nó có thể bán đứng chúng ta không?
Nilolesku đã thôi không run lẩy bẩy nữa, thuốc phiện làm người anh ta ấm hơn và đỡ căng thẳng.
- Không thể! - Gã Moldavil nói. - Anh ta sẽ không bao giờ làm chuyện đó. Và không có lý nào... Không, tôi nghĩ là không.
Có thể là Xaid đã đi vòng quanh và kiểm tra tất cả năm điểm canh gác, nhưng chính trong lúc hắn định dừng lại cách Nikolesku khoảng 30 - 40 mét, thì bỗng nhiên vang lên một tiếng nổ. Qua các cành cây bạch dương và cây hoa nhài, thấp thoáng một ngọn lửa đỏ vàng, và Nikolesku, khi nheo mắt lại đã ngã phịch xuống. Răng va vào nhau lập cập, Xaid ngồi thụp xuống và lên cò súng. Hắn hiểu rõ rằng chuyện gì đã xảy ra: có kẻ lạ mặt đã chạm trán với lính canh. Và để khẳng định thêm cho điều đó hắn nghe thấy những tiếng rên rỉ và giọng nói yếu ớt: “Hãy cẩn thận, ngay quanh đây có đầy điều ngạc nhiên đấy...” Đâu đó từ phía chốt canh thứ ba vang lên một đợt súng, không dài, cầm chừng, nhưng đủ để báo hiệu rằng nếu có bất kì ai muốn đến gần thì phải dừng lại. Và loạt súng thứ hai, nhưng lại từ phía rừng bạch dương, vang lên đáp trả. Xaid nhìn thấy một quả tên lửa đỏ phóng xuống từ trên ngọn cây, và hắn hiểu rằng đó là dấu hiệu của một cuộc tấn công.
- Mày còn bao nhiêu băng đạn dự trữ? - Hắn hỏi Nikolesku và khi kéo ra hai băng đạn túi dưới, hắn luồn nó dưới chân thằng Moldavil đang nằm. - Tao cứ để chúng ở đây cho mày. - Xaid quay lại và chạy thẳng về phía gara.
Khi hắn chạy vào trong sân thì nhìn thấy quân của Vakhtang đang xách khẩu súng phóng lựu đạn lên nóc doanh trại, hai gã khủng bố khác bê những cái hộp đựng đạn theo. Hắn chặn Vakhtang lại và kêu to: “Có lẽ chúng ta đã bị bao vây gọng kìm... Hãy chia người ra tất cả các vị trí và cứ để bọn chúng tiến đến gần thêm chút nữa...”
Những bức tường bao doanh trại được xây dựng bằng đá bê tông và gạch có thể giúp nó trụ vững nếu bị bao vây dài ngày, và Xaid hiểu điều đó. Khi chạy vào trong gara gần những lỗ châu mai có quân khủng bố đang canh giữ, hắn chặn một gã thanh niên lại và bảo anh ta cùng một người nữa nhanh chóng bê vũ khí dự trữ từ chỗ chôn giấu ra. Ở đó có hàng chục khẩu súng phóng lựu đạn chống xe tăng và bộ binh, bên cạnh đó còn có hai khẩu pháo cối.
Chúng đặt một khẩu pháo cối ở ngoài sân, khẩu kia chúng bê lên nóc doanh trại. Nhưng khi nghe thấy tiếng quân đối phương bị trúng đạn đổ sập xuống, chúng liền quay khẩu pháo cối 180 độ và bắn vào khoảng trống gần nhất trong rừng bạch dương tiếp giáp doanh trại. Tuy nhiên Khadzưev đứng bên khẩu súng phóng lựu đạn và điên cuồng bắn hết quả lựu đạn này đến quả lựu đạn khác về phía có những tia sáng nhiều mầu sắc phát ra. Hắn không bắn theo hình vuông, mà theo những đường hắn cố ý bắn quanh khu rừng tối đen. Đấy dường như là những đường song song mà hắn vẽ ra trên ban đồ khu căn cứ này bằng đường đạn một cách có hệ thống...
Vì chiến dịch phải đụng độ kéo dài, Koxtikov, Platonov cùng hai sĩ quan tuỳ tùng hầu như luôn ở bên nhau. Tất cả đều bết đất và người bị vướng vào những cành cây bị vụ nổ làm gẫy, khi họ ngồi xuống gần cây bạch dương, họ liền giấu mình vào trong đó. Nhưng khi có kẻ bắt đầu nổ súng và cánh rừng ngập chìm trong tiếng chiu chíu của đạn, Koxtikov liền lôi một quả tên lửa nhỏ ra khỏi ba lô, tháo chốt, cầm lên tay và bắn ra. Một chấm đỏ rực biến vào bầu trời.
- Bây giờ thì anh không cần ẩn nấp nữa, cần phải vặt lông chúng thôi. - Koxtikov nhổm hẳn người dậy. - Anh nghĩ sao Platonov, chúng ta có kịp nhận những giải thưởng hàng đầu không hay là... - ông không nói tiếp, từ phía bên phải vang lên một tiếng nổ, và thêm một tiếng nổ nữa, và Platonov vội túm lấy tay ông kéo ngồi xuống.
- Nằm xuống mau, có lẽ chúng bắt đầu tấn công bằng súng máy phóng lựu đạn tự động đấy.
- Không tồi đâu lũ đê tiện có vũ trang kia. - Koxtikov bị Platonov kéo ngã nằm xuống và giọng ông đã thay đổi đến mức không thể ra được, ông cảm thấy rằng dưới lưỡi mình bị một nắm cát xộc vào.
Ông nhấc ống nghe ra khỏi dây tròng và gọi cho Tistov, giọng Tistov trả lời ông hết sức đều đều và bình tĩnh.
- Lũ chó đẻ này đã phát hiện ra chúng ta, không được ló mặt ra nữa... Phải cố thủ trong chiến hào.
- Thế những người lính ném lựu đạn của chúng ta đâu? - Koxtikov hỏi.
- Cây cối làm vướng họ, ở đây chúng có pháo cối, mà không chỉ một đâu.
Platonov đã nghe thấy hai người nói chuyện điện thoại nên nói:
- Phải rút lui... hay là gọi trực thăng...
Và đúng như lời tiên tri, từ phía căn cứ một khẩu pháo cối chống xe tăng bắt đầu tác oai tác quái, nó, khác hẳn với súng bắn lựu đạn, bắn về địa hình hình vuông nơi quân liên bang đóng. Cả Koxtikov và Platonov đều hiểu cuộc tiến công đã gặp phản kháng và chiến dịch chống khủng bố này sẽ kéo dài lâu hay không thì chỉ có Chúa mới biết được...
- Koxtikov, gọi điện cho Tistov bảo cậu ấy rút lui đi, chúng ta cứ để người ở đó là vô ích...
- Phải, bây giờ họ phải lui quân thôi, nếu không sẽ rơi vào tình cảnh nước sôi lửa bỏng mất...
- Đã lâm vào rồi... Một chiến dịch được chuẩn bị kém thế đấy. - Giọng đại tá lộ rõ sự tức giận.
- Vì tất cả xảy ra quá vội vàng, lực lượng chính đóng ở AEX và kể cả ở các cơ quan nhà nước... - Koxtikov lấy tay bịt ống nghe và hét vào máy vi âm: “Thứ ba, cậu nghe thấy tôi nói không đấy? Tôi đây, thứ hai đây, trả lời đi...” - Nhưng Tistov, người đang cố gắng liên lạc với Koxtikov lại im lặng...
Platonov túm lấy khẩu tiểu liên và nói: “Đi thôi”, rồi ông bước vào rừng. Và dường như ông kìm nén điều gì đó bằng lời: bỗng nhiên tiếng nổ ầm ầm của pháo cối và tiếng chiu chíu lẻ tẻ của súng phóng lựu đạn ngừng bặt. Chỉ cách họ khoảng ba mươi mét vang lên một tràng tiểu liên. Bóng tối và cây bụi như rào rào chuyển động, nhưng họ vẫn thận trọng từng bước một tiến gần đến rìa rừng, để rút ngắn khoảng cách giữa họ và khu căn cứ.
- Chúng tiết kiệm đạn đấy! - Platonov vừa đi vừa nói. - Nghĩa là chúng tạm thời chưa có ý định tấn công ngay.
Bên trái, chỗ tràng tiểu liên vừa bắn ra, cũng đột nhiên ngừng bặt. Dường như hai tràng súng vừa phát ra chỉ trong nửa lời rồi biến mất vào bóng tối.
- Suỵt! - Platonov đứng sừng lại, vì từ phía đó lại vang lên tiếng súng, ông nghe thấy cả những giọng nói không rõ ràng và tiếng chân chạy hỗn loạn. Rất nhanh sau đó lại nghe thấy tiếng thì thào, và Koxtikov, vẫn như trước kia, nhận ra giọng nói bình tĩnh và thậm chí còn hài hước của Tistov:
- Gì thế, bộ da này, những con dao con thì làm sao biết đi.
- Tistov, chúng tôi đây! - Koxtikov kêu lên với người trưởng nhóm và đứng dậy.
Ba người đi đến chỗ họ: Tistov, một sĩ quan đặc nhiệm và người thứ ba bị họ giữ tay và đè xuống đất. Koxtikov cúi xuống và soi đèn pin vào mặt.
- Thằng chó đẻ đã bắn tiểu liên. - Tistov ngồi xổm xuống và soi đèn pin vào mặt kẻ địch.
- Một thằng Xlavơ? - Koxtikov lúc thì hỏi, lúc thì khẳng định.
- Một bộ da bán được đấy! - Tistov đứng dậy. - Cần phải tiến hành tra hỏi nó...
- Anh hãy báo cáo tình hình đã! - Platonov tham gia vào câu chuyện.
- Báo cáo tình hình. Về cơ bản cả nhóm chúng ta đã đi vào vùng chết và đang phải ẩn nấp... Tất nhiên nếu trong điều kiện này có thể ẩn nấp là cần thiết. Nhưng bọn cướp kia đang bao vây vòng ngoài, pháo cối ca líp lớn đang bắn ra từ các cửa sổ và lỗ cửa. Ở đó chúng có không ít hơn 30 người...
- Anh có đề nghị gì?
- Chúng ta sẽ thử tận dụng bóng tối để lẻn đến chỗ bờ tường căn cứ và phá huỷ các điểm lửa bằng lựu đạn.
- Bây giờ quan trọng là phải xử lí vùng sân, chỗ bọn chúng để các paraplan. - Koxtikov nói và quay sang chỗ tên tù binh đang nằm: - Ê, con ngỗng ngu ngốc kia, chúng mày có bao nhiêu người ở đó?
Tên tù binh rét run người. Đó là Nikolesku. Anh ta lại thấy kinh hoàng và không do dự đứng lên trả lời... Anh ta kể về Xaid Akhmadov, về việc Vakhtang đến khu căn cứ cùng một nhóm khủng bố, về các paraplan gắn mô tơ mà sắp bay về phía AEX, và có lẽ đã bay đến đấy rồi nếu như đội đặc nhiệm không xuất hiện.
- Alex Voropaev là ai? - Koxtikov hỏi.
Nikolesku im lặng, vì hiểu rằng điều anh ta sắp trả lời đối với người đang hỏi quan trọng đến mức nào. Nhưng Tistov đã thúc chân vào mũi giầy anh ta:
- Nói đi thằng ngốc, phải trả lời khi người lớn tuổi hỏi mày chứ...
Tuy nhiên Nokolesku không thể thốt nổi một từ, gã câm như hến vì lo lắng và hoảng sợ, miệng hắn đã biến thành cái bàn xát.
Tistov cởi bi đông khỏi thắt lưng và cúi xuống bên tên tù binh.
- Đồng chí thiếu tá, hãy bật đèn lên! - ông yêu cầu Koxtikov và chiếu ánh đèn vào mặt Nikolesku, mở xương hàm hắn ra kề bi đông vào miệng. - Uống đi đồ chết dẫm, có thể mày sẽ bình tĩnh hơn đấy...
Pháo cối kêu ầm ì đâu đó sau bức tường cây cối, tiếng tiểu liên vang lên sau nó.
- Đi thôi! - Tistov quay sang nói với người sĩ quan đặc nhiệm và họ bước vào lùm cây rậm.
- Dừng lại đã! - Platonov kêu với lên sau lưng ông. - Anh đợi đấy tôi sẽ đi cùng anh...
- Thế đưa thằng này đi đâu đây? - Koxtikov hỏi và cũng nhổm dậy.
- Đưa đến cho nhũng người hộ tống của chúng ta chăm sóc nó. Bảo họ đưa nó đến chỗ xe hòm và hỏi cung.
- Tôi e là phải bê nó mất... - Đại uý Nedoxtev cũng đang ngồi xổm lên tiếng. - Có lẽ nó đã mềm nhũn ra vì hoảng sợ rồi.
Nhưng rõ ràng là rượu đã phát huy tác dụng, vì Nikolesku đột nhiên nói rất rõ ràng: “Tôi sẽ tự đi” và đứng dậy.
Cành cây kêu răng rắc, những bụi cây ướt sương cũng kêu xào xạc, và các nhóm người chia ra đi về nhiều hưởng. Tuy nhiên kế hoạch mà Tistov nói đã không được thực hiện. Bọn khủng bố được trang bị các thiết bị nhìn đêm không cho bất cứ một sĩ quan đặc nhiệm nào đi qua tường. Những tay bắn tỉa ngồi canh ở đó bắn bách phát bách trúng và Tistov bị mất năm đồng đội. Mà lúc đó trời đã hửng sáng, đã nhìn thấy rõ từng thân cây và các hình người đang di động.
Tistov bò men theo chiến hào được đào đến bên Koxtikov, Koxtikov đang ở đó cùng cả Platonov, và họ bắt đầu bàn luận về tình hình phức tạp. Vào lúc đó, ở khoảng trống giữa gara và doanh trại, bọn khủng bố đang dập tắt ngọn lửa phát ra khắp phía từ vũ khí của chúng. Đây là một cơn bão lửa thực sự, và các bụi cây mà nó chạy qua, trong khoảnh khắc bị lưỡi dao lửa liếm trơ cả gốc. Koxtikov là người đầu tiên đoán ra mánh khoé này: quân khủng bố rõ ràng đã dọn sẵn đường bay cho paraplan cất cánh. Và quả thật khi ngọn lửa chính tắt đi, họ nghe thấy những âm thanh chuyển động đặc trưng.
- Còn khi các paraplan phóng ra - Tistov nói - chúng bắt đầu làm rối loạn xung quanh... Làm cho chúng ta không thể bắn được...
- Koxtikov, gọi trực thăng đến đi... Đây là mệnh lệnh - Platonov ngồi xuống chiến hào, ngả lưng xuống một gốc cây con chồi lên khỏi mặt đất. ông vừa mới bắn hết đạn và vì vậy ông đặt khẩu tiểu liên vẫn còn nóng ra riêng một chỗ.
- Tất nhiên tôi sẽ gọi trực thăng đến, nhưng chúng ta đang ở quá gần đối tượng. Máy bay của chúng ta sẽ chộp cả quân ta lẫn bọn khủng bố.
- Khi họ bay đến, chúng ta sẽ thử rút lui xem sao...
- Khi đó thì đã muộn rồi! - Koxtikov bắt đầu gọi nhóm không quân, và khi cơ trưởng trực thăng Nikolai Xiadrov bắt được liên lạc, Koxtikov nói một cách bình tĩnh và quyết đoán:
- Kolia, đã đến lúc con đại bàng của cậu phải làm việc rồi đấy... Cậu có nghe thấy tiếng nổ hỗn loạn ở ngay chỗ chúng tôi không? - ông bỏ ống nghe ra khỏi tai. - Bây giờ thì nghe thấy rồi chứ? Lũ paraplan muốn bay ra, nhưng cậu hãy chặt cánh của chúng nhé, tôi không thể làm nổi điều này và, lạy Chúa, anh bạn đừng lề mề nữa...
Platonov, để khẩu súng bớt nóng, đã đặt nó xuống mặt đất ẩm ướt và lạnh, sau đó ông thay hộp đạn khác và đứng dậy khỏi chỗ.
- Tistov, anh hãy ra lệnh cho người của ta! - ông nói. - Hãy mở một đường lửa quanh các cửa sổ doanh trại để chúng. - cái lũ chó con đấy không thể lặn đi đâu được...
Tistov chuyển lệnh đến các chỉ huy từng nhóm.
Platonov chợt nghĩ thầm: “Mình đang làm gì đây?”, ông bật dậy lên bờ chiến hào không sâu lắm và bò về phía doanh trại. Koxtikov suy nghĩ một giây rồi cũng bò lên trên cao, Tistov bám theo ông.
Họ dừng lại cách tường doanh trại khoảng hai mươi mét, khi một loạt súng bắn ra từ phía quân liên bang, ba người sĩ quan giống như những đường đạn lửa đầy mầu sắc nằm sát xuống đất trông như một cái chăn sặc sỡ. Tuy nhiên những chuỗi lửa nhỏ này lại đưa lên cao, vì kể cả các cửa sổ thấp của doanh trại cũng cách mặt đất từ 1,5 đến 2 mét và điều này không gây khó khăn cho Platonov khi ông đến gần toà nhà bằng cách men dọc theo cánh phải toà nhà. Koxtikov hiểu ẩn ý của đại tá: ông ấy đang cố gắng kiểm soát hành lang mà có xác suất nhất là các paraplan sẽ được phóng ra từ đấy. Platonov quay lại góc doanh trại, ở ngay bên cạnh nó có một khối bê tông cốt thép mà bọn khủng bố dùng máy kéo kéo ra từ lãnh thổ căn cứ. Giữa tấm bê tông cốt thép đó và bức tường có một kẽ hở đủ để một người chui qua.
Đại tá bò qua chiến hào đến cuối tấm bê tông chắn và đến được cách sân vài mét. Ông nhìn thấy cái bóng đen sì của paraplan, nó đã bắt đầu nhảy lên và động cơ đang quay những vòng quay nhỏ.
Koxtikov và Tistov cũng bò đến cách doanh trại 50 mét, chọn vị trí thuận tiện và nấp sau những đống rác lâu ngày không dọn và ngày càng được chất cao lên. Tistov lắp lựu đạn vào đầu nòng súng phóng lựu đạn và ngắm vào khoảng trống giữa gara và doanh trại đã tham chiến hồi đêm.
Đâu đó từ phía Bắc có tiếng ầm ì - những chiếc trực thăng của Xiadrov đang bay đến gần. Và rõ ràng là điều này khiến bọn khủng bố vội vàng. Platonov nghe thấy một giọng nói Kavkaz:
- Ê, Xaid, anh có nghe thấy có ai đó đang bay đến thăm chúng ta không? Nào, hãy nhấc những cái xe đạp của anh lên trời, anh đang chờ gì vậy?
Và cũng giọng Kavkaz trả lời:
- Nhấc lên đâu, lên chỗ Alla chơi à? Tự anh thấy phải bắn ngay như thế nào chứ...
- Nhấc lên đi, hay là tôi sẽ bắn thủng đầu anh. - Giọng nói cố phát ra oang oang bị chặn lại bởi một tràng tiểu liên, vì thế câu nói đó bị ngắt ra thành những âm tiết rời rạc...
Tiếng trực thăng đến gần hơn, nhưng dù Koxtikov và Tistov có nhìn lên bầu trời đang hửng sáng chăm chú đến thế nào chăng nữa thì họ vẫn không trông thấy gì. Thế nhưng họ nghe thấy, từ chính hướng trực thăng bay đến vang lên một tiếng nổ, rồi lại một tiếng nổ nữa to hơn. Trên cánh rừng sáng lên một vừng hồng, và họ hiểu rằng họ sẽ không bao giờ còn được nghe những âm thanh trực thăng quen thuộc đó nữa.
Koxtikov liên lạc với nhóm không quân, nhưng họ không trả lời ông. Cả Platonov cũng làm như vậy, và họ đều hiểu rằng chiếc trực thăng chỉ đạo đã bị bắn rơi khi bay đến gần khu căn cứ, và ngay lúc đó họ nghe thấy một giọng nói Kavkaz rất to đầy vui sướng:
- Vakhtang, tôi đã nói gì nhỉ... Anh em ta đã ngắm trúng chiếc trực thăng rồi... Anh nghe thấy rõ chứ?
Và paraplan đầu tiên, như là một chiến thắng đầy hào hứng của tên Chesnia, đã dùng “Mũi tên” Nga bắn trúng tim chiếc trực thăng Mi-8 của Nga, rung cái thân hình bé nhỏ của mình, quay lại và đứng im một chỗ, nghe tiếng mô tơ quay vòng. Còn khi nó chạy trên con đường nhỏ và nhảy chồm ra đến phần biên giới lãnh thổ khu căn cứ, thì tất cả những ai nhìn thấy nó đến gần đều ngạc nhiên về độ nhanh của nó. Điều này diễn ra hết sức đột ngột và hầu như không thể bắt kịp, vì paraplan phóng vào trong rừng và lẫn vào đó, nên quả lựu đạn gắn đầu nòng súng mà Koxtikov bắn ra không trúng đích. Platonov khi nhìn thấy paraplan bắt đầu lấy đà, ông cũng bắt đầu bắn vào nó, nhưng bị khối bê tông cốt thép cản lại, không cho ông chọn được góc bắn thích hợp. Vì tức giận ông đấm mạnh vào khẩu tiểu liên và suýt nữa bật khóc. Ông cũng nghe thấy tiếng nổ và hiểu rằng điều đó nghĩa là gì.
Trong lúc đó quân liên bang từ hai phía tiếp tục rót lửa vào gara ô tô quân sự cũ, và phía gara ô tô quân sự cũng bắn trả về phía những người liên bang đang nấp trong chiến hào.
Các pháo cối lại bắt đầu tham chiến, và mặc dù bọn khủng bố có mạo hiểm đến mấy, chúng bắn trả quân đối địch theo hình vòng cung rất bất thình lình. Những quả mìn nổ ngay cạnh căn cứ, và các mảnh vỡ làm những bức tường bê tông giật lên, thỉnh thoảng chúng bay cả vào các lỗ cửa sổ.
Koxtikov liên lạc với Platonov, nhưng họ không thể thông báo cho nhau điều gì mới. Điều duy nhất đại tá hỏi là “Tại sao chỉ có một chiếc trực thăng?”. Tuy nhiên ông vẫn chưa biết được câu trả lời.
Ông nhìn thấy một chấm đen bình thường đang chuyển động như thế nào, mô tơ của paraplan chọn các vòng quay ra sao, và Platonov bò ra khỏi chỗ ẩn nấp tiến sát đến góc tường đá bốc mùi ẩm ướt của doanh trại. Một tay ông gỡ lựu đạn ra khỏi thắt lưng, tay kia thì giữ khẩu tiểu liên và không rời nòng súng khỏi bóng đen đang chuyển động. Ông nghiến răng tháo chốt an toàn và ném nhanh quả lựu đạn dưới bức tranh biếm hoạ máy bay điên loạn này. Đại tá tháo chốt một quả lựu đạn khác, nhưng đúng lúc đó một làn sóng tiếng nổ bao trùm lấy ông và ông ngã xuống đất. Tuy nhiên quả lựu đạn vẫn chưa được ném đi, và bằng những nỗ lực cuối cùng ông vung tay ném nó về phía mục tiêu còn đang chuyển động. Nhưng việc này trở nên thừa thãi: paraplan đang chuyển động đã bị phá tan. Những cái cánh của nó trông như những cánh bướm trong miệng con mèo, rũ xuống, bẹp dí một cách thảm hại và đôi cánh mà một phút trước đây còn làm được những đường bay tự do và duyên dáng giờ chỉ còn là đồ phế thải vô dụng. Thêm vào đó Koxtikov, cũng chui ra khỏi chỗ nấp, dùng súng phóng lựu đạn nã thẳng đạn vào paraplan, sau đó ông gần như còn dùng hết cả một băng đạn bắn vào nó.
Platonov nằm cạnh tấm bê tông cốt thép, không cố nấp được vào sau nó. Một mảnh mìn găm vào bụng ông, đúng lúc tiếng nổ vừa kết thúc. Ông cắn chặt răng vì đau đớn và tì chặt báng súng lạnh toát vào vết thương. Ông nghe thấy những tiếng kêu bằng tiếng Nga và tiếng Chesnia, nghe thấy tiếng ầm ì của máy bay to hơn - đó là chiếc Mi-24, để phóng ra các quả tên lửa nóng nhỏ đánh lạc hướng các tên lửa đất đối không, nó bay đến khu căn cứ từ hướng Nam. Chính từ hướng paraplan vừa bay đi khỏi.
Platonov nằm ngửa và nhìn những loạt súng đầu tiên mà máy bay nhả xuống căn cứ. Vài tên lửa điều khiển chống xe tăng đầu tiên tấn công tới tấp và gara, bốn cái khác tấn công vào lỗ cửa... Platonov nghe thấy những tiếng nổ đầu tiên vang lên và sau đó không nghe thấy gì nữa - ông bị choáng váng và cố dịch khỏi chỗ găm đầy mảnh vỡ vỏ mìn, để đến chỗ bụi cây rậm.
Máy bay bay gầm gào trên đầu ông, nó làm một khúc quanh mới để tiếp cận mục tiêu. Và những gì xảy ra tiếp theo cả Platonov, cả Koxtikov và Tistov đều không nhìn thấy. Một quả tên lửa ném vào paraplan thứ ba mà trên đó gắn chặt hai trái bộc phá, vì hai trái bộc phá này nổ cũng làm nổ nết hai trái khác trên paraplan thứ hai. Cả hai toà nhà giống như các quân bài đồ chơi đang dựa sát vào nhau liền bị tách ra khỏi nhau về hai phía.
Toàn bộ khoảng sân trống bị lấp đầy những tấm thạch trắng đã được phủ lên mái các toà nhà gara ô tô, những viên gạch silicat dính đầy xương thịt người chết...
*
Quân ta giữa quân mình...
... Voropaev bước đến gần các bậc đá dẫn xuống sông và chiếc “Ford” đã bị lăn xuống sông theo các bậc đá đó, anh ngồi xuống và hút thuốc. Nhờ những ngôi sao chiếu sáng xuống mặt nước, nên trên sông Đông tối đen bỗng xuất hiện những điểm sáng bàng bạc rồi ngay lập tức lại biến mất.
Nhưng dù đêm có tối đen đến thế nào chăng nữa, thì ánh sáng vẫn đến chiếm chỗ của mình. Một vệt trời bắt đầu sáng lên ở phía Đông, và trên nền trời bình minh anh nhìn thấy như là một con chim đen đang bay gần đến bờ sông, và anh phải vắt óc để đoán xem cái vật thể bay không xác định đang đến gần này là gì. Không vội vàng anh lôi từ trong túi áo khoác ra một quả lựu đạn và lắp vào đầu nòng súng. Đặt khẩu tiểu liên ngay bên cạnh, dù sao anh cũng cho phép mình tự tin rằng anh còn thời gian và anh sẽ luôn vượt trước con chim.
Anh nghe thấy tiếng động cơ mỗi lúc một rõ, đó chính là một paraplan, xòe đôi cánh có màng, nó bay nhẹ nhàng một cách đáng ngạc nhiên trên mặt sông. Nó bay không cao lắm, chỉ cách mặt nước phẳng lặng không quá 50 mét, và điều này rất hợp ý Voropaev. Không rời mắt khỏi paraplan đang bay, anh lần sờ tìm khẩu tiểu liên và đặt nó lên vai. Đặt tay vào cò súng, nhấc nòng súng lên và bắt đầu bắn vào con quái vật mà dù bất cứ lúc nào cũng khiến anh phải buông tiếng chửi thề. Nhưng thời gian lại luôn trêu ngươi con người: Vật thể bay không xác định đã ở gần đến mức mắt anh trợn ngược, và sẽ thật là đáng xấu hổ nếu cứ tiếp tục đứng mà nhìn nó. Voropaev bắn như đã được học trong các giờ tập bắn, bình tĩnh và điệu nghệ lia một vòng cùng vũ khí của mình. Quả lựu đạn đuôi vàng bay lên được vài mét rồi chúi cái bản mặt bèn bẹt của nó vào giữa con chim khổng lồ. Trong nó có một tên cảm tử quân đang ngồi. Khoảnh khắc lựu đạn bắn vào đó hoá ra dài bằng thiên thu... Cả một thời đại đã đi qua, khi con chim màu đen còn chưa kịp nổ tung, vì mất thăng bằng, nó bắt đầu mất hướng lao xuống lòng sông. Nhưng, khi đã rơi xuống rồi, nó vẫn còn chồi nổi trên mặt nước một chút rồi trở thành đổ phế thải, sức nặng của những trái bộc phá còn chưa kịp kéo đôi cánh đen của nó chìm xuống lòng nước.
Voropaev quẳng khẩu tiểu liên và tất cả các vũ khí khác kể cả dao xuống sông rồi đứng dậy và rời khỏi đó rất nhanh. Anh lại gần những chiếc xe cảnh sát tuần tra vừa mới đến và đỗ cạnh cầu, họ bị kích động khi nhìn thấy con chim. Anh đến gần một viên đại uý và nói:
- Tôi là Voropaev, yêu cầu các anh hãy đưa tôi đến FCB...
Đại uý rõ ràng là không đánh mất sự hài hước, cũng đáp lại ngay:
- Anh là Voropaev, còn tôi là Tutankhamon... Anh hãy nói xem: Anh đã làm việc này à? - Đại uý chỉ tay về phía paraplan vừa bị bắn hạ và lôi từ thắt lưng ra một cái còng số 8. - Hãy đưa tay anh đây, để đề phòng tôi bắt nhầm anh...
Mười lăm phút sau Voropaev được dẫn giải về UFCB ở Voronezh, ở đó có hai có hai người cầm súng lục dẫn anh đến một xà lim ngầm thấp dành cho tù nhân đặc biệt.