← Quay lại trang sách

- 22 - MOSKVA - ĐỒNG MINH BẤT NGỜ

Ngày hôm sau, sau tình hình đặc biệt xảy ra ở Voronezh dẫn đến hành động tiêu diệt quân khủng bố, họ dẫn Voropaev đến Lefortovo. Một đội bảo vệ trông rất oai nghiêm tháp tùng Voropaev, tuy nhiên họ lại dẫn giải không còng tay trên một chuyến bay hạng trung. Đến Bưtovo, nơi chiếc Tu - 154 hạ cánh, có ba kiểm sát viên ra đón họ, khi tất cả hành khách đã xuống khỏi máy bay, những người hộ tống liền dẫn Voropaev đến gặp một người trong số những người đó.

Họ để anh ngồi xuống ghế xe sau, ngồi hai bên cạnh anh bây giờ là những người khác - người của cơ quan phản gián. Đến XIZO “Lefortovo” họ nhốt anh vào một xà lim đơn và ngay lập tức mang đồ ăn đến. Anh rất ngạc nhiên: đầu tiên họ đưa đến cho anh một bát canh cá chiên, lần thứ hai - thịt bò nướng ướp muối và sa lát trộn rau. Anh hiểu rằng đây là khẩu phần ăn đặc biệt, không bình thường chút nào, phạm nhân ở Lefortovo ăn những thứ hoàn toàn khác...

Sau khi ăn trưa xong khoảng nửa tiếng, họ dẫn anh đi để thẩm vấn. Trong căn phòng tiếp theo một người theo dõi của Viện kiểm sát quân đội, nữ kiểm sát viên Galina Ivanovna Gresneva, lông mày đen, khoảng 30 tuổi đang chờ anh ở đó. Từ người cô toả ra mùi nước hoa thơm dễ chịu, và toàn thân cô toát ra vẻ hết sức hài lòng, thậm chí có thể nói là đam mê cuộc sống. Nhưng khi cô bắt đầu nói, Voropaev hiểu rằng đằng sau nhân cách và sự toả sáng bề ngoài ẩn giấu một con người lạnh lùng và không thoả hiệp được.

Cô ta quan tâm đến tất cả: vì sao anh bị chúng bắt, khi nào và ở đâu? Và tất cả các ngày là tù binh của anh bị qui thành phút. Cuộc thẩm vấn đề cập đến từng chi tiết hết sức tỉ mỉ, không một chi tiết nào dù là nhỏ nhất bị gạt ra...

Khi giờ phút hỏi vấn đề chính đến, đó là những cuộc bao vây của bọn khủng bố, là lúc Voropaev đã dùng súng phóng lựu đạn bắn vào quân mình, người theo dõi ra hiệu dừng lại. Đơn giản là để đặt tiếp câu hỏi, cô ta ngồi và im lặng nhìn bao quát đống giấy tờ của mình. Voropaev cũng im lặng. Mặt anh gần như bị vít xuống mặt bàn xi măng và hút thuốc. Anh đốt thuốc liên tục, hết điếu xì gà này đến điếu xì gà khác.

Cô ta bắt đầu phần thứ hai của cuộc thẩm vấn bằng một câu bình thường và khá lạc đề: anh biết đấy, ti vi thông báo rằng đã xảy ra một cơn bão từ thạch lớn trên mặt trời và rõ ràng là đã gây đau đầu... Cô ta đưa mắt nhìn Voropaev và hỏi tiếp xem anh đã bắn khẩu súng phóng lựu đạn loại nào. Anh nói tên loại tên lửa đó. Rồi cô ta hỏi anh đã đứng cách xe tăng của quân liên bang xa bao nhiêu, và nếu có thể anh có mong mình bắn trượt hay không?

Anh nhìn đôi môi đầy đặn, hoàn mĩ của cô ta và im lặng.

- Khi đó anh cũng im lặng đúng không? Đã im lặng và nổ súng?

- Tôi đã bắn ở khoảng cách gần 250 mét. - Bối cảnh đó lại hiện ra rõ ràng trước mắt Voropaev Vladimir Vladimirovich vách đá, bóng cây ngô đồng trước buổi chiều tà, mũi súng lục hình kim lạnh toát dí vào thái dương, cảm giác tột cùng tuyệt vọng. Và khuôn mặt Xaid Akhmadov, cái nhìn trừng trừng, với những vằn mắt trông như điên dại, chốc chốc lại như có những con rắn độc nhảy ra từ chúng. - Lúc đó tôi không thể không bắn... Nhưng tôi bắn mà không ngắm gì cả...

- Anh đã cứu mình?

- Phải, tôi chỉ có một cuộc đời. - Anh biện hộ cho mình.

- Bằng mạng sống của những người đồng đội?

- Khi đó với tôi mọi chuyện đều không có gì khác. Nhưng tôi không bao giờ ngắm bắn vào các đồng đội của mình...

- Thế khi nào thì chuyện này đối với anh khác đi? - Người theo dõi đưa ra câu hỏi cuối đầy mai mỉa.

Anh nghe thấy những những lời chế giễu đó. Thế nhưng nữ thẩm vấn viên tỏ ra rất bình thản, khuôn mặt cô ta hoàn toàn vô cảm.

- Khi đó tôi đang mộng mị... Đó là lúc tôi vẫn còn ở trong núi... Tôi nằm mơ dường như tôi tìm thấy những ngôi nhà, tôi ngồi ở trong bếp với mẹ và bà giống như chị bây giờ cũng ngồi đối diện với tôi và yêu cầu tôi nói ra sự thật...

- Sự thật về cái gì?

- Về tôi. Tại sao tôi không ở đó, không đi cùng đồng đội mình, còn tôi đã đi chiến đấu với ai... Và để giải thích cho bà hiểu được điều đó, tôi bước ra phòng ngoài, chỗ tôi để túi đồ và lấy trong túi ra một quyển kinh Koran. Tôi đã tìm kiếm rất lâu một trang, trong trang đó có vẻ như có sự thật.

- Và anh đã tìm được trang đó chứ?

- Đấy rắc rối là ở chỗ tôi không tìm được. Tôi rất vội vã, các trang sách lại dính vào nhau, tôi không tài nào tách chúng ra được. Và khi đó mẹ tôi liền cầm quyển kinh Koran và quẳng nó ra phố qua cái cửa thông gió, nó mở tung ra trước mắt tôi, còn tôi rõ ràng trông thấy những trang giấy tung ra và biến thành những trang giấy học sinh bình thường vẫn viết. Tôi rất buồn và nói với mẹ rằng chúng sẽ giết tôi vì điều đó, mẹ tôi nức nở khóc và chạy đi nhặt chúng lại...

- Bà ấy nhặt à?

- Không, chúng không còn nữa... Từ trên cửa sổ, tôi nhìn thấy cảnh mẹ tôi chạy dọc theo phố, ngang qua công viên thiếu nhi, chỗ tôi thường ra chơi cùng bọn trẻ con... Tôi mặc một bộ áo liền quần màu xanh da trời, và mẹ tôi đi đến bên tôi lấy khăn mùi xoa lau nước mắt cho tôi...

- Tôi không phải là nhà tâm lí học, tôi không biết giải đoán các giấc mơ, và điều đó chính ra cũng chẳng có ý nghĩa gì. Khi nào thì anh quyết định một cách dứt khoát là phải quay về... nghĩa là rời bỏ bọn khủng bố?

- Sau trận đánh đầu tiên.

- Anh có suy nghĩ lâu... nên nói gì nhỉ, lương tâm anh có ngủ yên không?

- Kh...ông, lương tâm tôi thường xuyên bị cắn rứt... Có không ít hơn bốn đến sáu con mắt luôn dõi theo tôi. Tôi phải đợi. Kiên nhẫn chờ đợi. Căm hận và chờ đợi! - Từ sâu thẳm đâu đó trong lòng Voropaev bị xáo động và nỗi buồn dấy lên trong anh. Hai tay anh nắm chặt lại thành nắm đấm, nhưng người theo dõi không nhận thấy điều đó, vì anh nắm chặt tay để dưới đầu gối, dưới mặt bàn khuất hẳn tầm mắt của nữ kiểm sát viên. Sau buổi thẩm vấn họ lại cho anh ăn bữa tối với khẩu phần đặc biệt và dẫn anh ra khỏi xà lim. Họ đi qua những lối đi dài, và anh nhìn thấy trên suốt quãng đường đi đó là những cánh cửa khoá im ỉm, và nghe tiếng bước chân thình thịch của những người coi ngục đi dẫn giải anh, sau các cánh cửa xà lim vẳng ra những tiếng hát và tiếng mắng chửi, khói thuốc lá bay ra từ các khe hở nhà ngục.

Họ dẫn anh vào một cái sân nhỏ bên trong, được rào khắp bốn phía bằng một bức tường có hàng rào dây thép gai bên trên, họ dẫn anh đi qua một cánh cửa hẹp vào một cái sân khác nhỏ hơn và kín hơn, và ngay khi vừa vào trong đó, họ đi qua cánh cửa bằng kim loại rồi ấn anh vào trong một cái xe buýt nhỏ đỗ sát cái cửa con hàng giậu, rồi ngay lập tức chở anh đi đâu đó. Họ chở anh đến toà nhà của cơ quan phản gián... đúng hơn là chở đến một trong những toà nhà của cơ quan này ở quanh Moskva hoặc ở PotMoskva.

Nhưng Voropaev không nhìn thấy chính một toà nhà nào cả, tuy nhiên cũng không nhìn thấy đường đi mà họ dẫn anh vào, vì khi ra khỏi ô tô họ để anh ngồi ở vị trí cửa đối cửa, rồi dẫn vào một lối đi hẹp, ở đó có hai người mặc đồ công vụ ra để đón anh. Họ dẫn anh qua một mê cung đầy hành lang và các lối đi bằng cầu thang, vào một phòng làm việc sáng trưng nhưng không phải là ánh sáng tự nhiên ban ngày, mà nó phát ra từ cái đèn chùm lớn, được treo trên trần nhà đắp nổi rất cao.

Căn phòng không giống lắm với những phòng làm việc bình thường: dọc theo bức tường được áp bằng gỗ cây phỉ tử là một phần kéo dài để đầy những sách là sách, giữa phòng có một cái bàn hình elip được đánh véc ni bóng loáng.

Khi Voropaev bước vào trong căn phòng, tự dưng anh cảm thấy anh đang bước lên một cái gì đó như bằng thạch... Anh cúi xuống nhìn và thấy rằng mình đang đi trên một tấm thảm bằng lông rất dài màu lông chuột. Và anh nhớ lại mình đã từng trải qua cảm giác như thế hồi anh còn thời thơ bé, khi anh cùng mẹ đi hái nấm và bị ngã vào một rừng thông rậm rạp có rất nhiều những cây nấm thông chen nhau chốn trong lớp rêu xanh mềm như nhung...

Họ dẫn anh đến chỗ cái bàn phủ nỉ, và bảo anh ngồi xuống một cái ghế. Anh nhìn thấy trên bàn có một cây đèn bàn với cái chao đèn màu xanh lá cây, một cái giá đỡ hình tròn nhỏ xíu, trên nó cắm một lá cờ ba màu nhỏ, một cái đồng hồ làm bằng đá xanh và cái cốc con để cắm bút chì làm bằng nhựa dẻo. Và không còn gì hơn nữa.

Những người dẫn giải anh yên lặng bước ra, còn lại mình anh ngồi đấy. Anh thèm thuốc nhưng không cho phép mình hút. Anh ngồi và đợi.

Cuối cùng anh nghe thấy tiếng cánh cửa lẫn vào giữa bức tường mở ra, một người đàn ông khoảng 40 tuổi trông rất tráng kiện bước vào - đúng ra là 45 tuổi, ông mặc áo khoác sáng màu, bên trong áo khoác lộ ra cái cổ áo màu tuyết trắng, còn dọc theo ve áo là chiếc cravat màu boóc đô. Ông khẽ khàng kéo ghế ra khỏi bàn nhưng không ngồi xuống ngay, ông rút trong túi ra một bao thuốc lá vào đưa ra mời Voropaev.

- Anh hút thuốc chứ?

Khi Voropaev bắt đầu hút thuốc, ông ngồi xuống ghế, đặt tay lên bàn và nhìn người khách của mình.

- Chúng ta làm quen nhé! - ông nói và nhìn Voropaev khá lịch sự, dường như bằng một cái nhìn ông hiểu tất cả. - Tôi là đại tá của Cơ quan phản gián Grays Boris Fedorovich, tôi lãnh đạo phân cục chống khủng bố. Anh uống gì nào - cà phê, trà hay nước quả ép? Có thể là anh muốn ăn chút gì không?

- Cảm ơn ông, tôi đã ăn no trước khi họ đưa tôi đến đây rồi.

Một chàng trai trẻ trông rất giống diễn viên điện ảnh Iakov bưng một khay đồ uống đến.

Grays thân mật chuyển sang xưng bằng “cậu'.

- Nào, bây giờ Alex, cậu hãy cho tôi biết, nhưng phải bắt đầu từ Cậu sinh ra ở đâu, sống và học tập ở đâu, cha mẹ cậu là ai, cậu hút loại thuốc lá gì và cậu yêu quí các cô gái như thế nào?.. Tóm lại không có gì phải vội cả, tất cả phải có thứ tự, nhưng phải hết sức chi tiết. - Đại tá nói và dụi điếu thuốc lá vào trong chiếc gạt tàn mà ông cầm từ chiếc bàn nhỏ bên cạnh sang, ông cầm một cái cốc và một chai nước Fanta.

Voropaev hiểu rằng có lẽ cuộc nói chuyện này sẽ được ghi âm lại và đâu đó quanh đây ống ngắm camera đang chĩa vào anh, thế nhưng anh lại có cảm giác dường như được gặp lại những người thân thích và giờ đây được chia sẻ những nỗi cay đắng với họ. Và điều mà người đại tá này gây cảm tình nhất với anh là suốt trong buổi nói chuyện ông không hề ngắt lời anh dù chỉ 10 từ, và anh đọc thấy trong ánh mắt đầy quan tâm của ông dường như động viên anh nói tiếp: “Này chàng trai, cậu hãy nói đi, nói đi, và những gì cậu kể đối với tôi sẽ quí giá hơn tất cả mọi thứ trên đời này”.

Khi Voropaev kể về Xaid Akhmadov, đại tá rút trong bàn ra các tấm ảnh và đưa nó cho anh. Dưới mỗi bức ảnh đều có phần trống để anh có thể viết vào đó bằng bút chì họ hoặc bí danh của người anh biết.

Hai lần liền anh kể tóm tắt lại câu chuyện về việc chuẩn bị và tiến đến Voronezh của nhóm quân khủng bố của Xaid và của tên người Gruzia Vakhtang. Ngay từ đầu câu chuyện anh kể về bọn chúng, đại tá hơi hé lộ mặt nạ của mình, bắt đầu phủ lên anh hết câu hỏi này đến câu hỏi khác. Voropaev hiểu rằng có điều gì đó rất quan trọng liên quan đến số phận của rất nhiều người và có thể thậm chí của các thành phố các khu vực của nước Nga sẽ phụ thuộc vào mỗi lời anh nói.

- Alex ạ, tôi không quan tâm đến những động cơ đào ngũ của cậu... Nói chung để giải thích điều này thì không khó khăn gì: cậu đã đấu tranh vì cuộc sống của mình, và điều này hoàn toàn dễ hiểu và rất tự nhiên đối với con người, thứ hai là cậu đã bị rơi vào một môi trường không bình thường và xa lạ với cậu. Tôi hiểu tất cả điều này. Tôi chỉ không hiểu một điều là tại sao bọn chúng lại để cậu tham gia vào một chiến dịch rất quan trọng với bọn cướp đó? Cậu có đồng ý rằng cần phải đạt được độ tin cậy nào đấy, vì đây không đơn giản chỉ là một cuộc bao vây, chạy đến một chốt canh, mà là một hành động được chuẩn bị kĩ càng để tấn công AEX... Cậu hình dung được chứ, đó là tấn công vào một nhà máy điện nguyên tử. Nghĩa là xét theo lô gic của bọn khủng bố, tham gia vào chiến dịch như thế cần phải là những tên trung thành nhất, đáng tin cậy nhất và rõ ràng phải là những thanh niên anh dũng nhất đúng không? Lẽ nào cậu không đáng được tin cậy như thế mà bọn chúng lại ra lệnh để cậu làm nhiệm vụ “nguyên tử” này với chính Xaid Akhmadov?

Voropaev im lặng rất lâu, và xoay xoay cái cốc thuỷ tinh trong tay, những vạch cốc dưới ánh sáng của ngọn đèn chùm giống như những ngọn hải đăng nhỏ xíu, những vệt sáng lấp lánh nhảy nhót trước mắt anh.

- Tôi không biết! - Cuối cùng Voropaev thở dài. - Tôi không biết... Không một ai nói cho tôi biết qui định đó, và tôi không hề đặt ra là Barx và Xaid nghĩ gì về tôi khi gửi tôi đến Voronezh... Nhưng tại sao bọn chúng lại cử Nikolesku và chàng trai người Astrakhan đã mổ bụng tự sát đến đó? Vì Nikolesku rất hèn nhát, mặc dù đôi khi rất hào hứng chiến đấu, nhưng xét về tâm lí thì nói chung vẫn là kẻ hèn nhát...

- Những người đồng chí thuộc OMON... thuộc đội lính tinh nhuệ thường không bị khuất phục... Và nếu có bị bẻ gãy thì sớm muộn gì cũng tìm về với đồng đội của mình... Như cậu cũng thế... Cậu đã tìm lại được lòng dũng cảm trong mình và đứng lên chống lại bọn chúng...

- Bọn chúng không thực sự tin tôi. Và tôi quả quyết rằng chính vì thế mà chúng chọn tôi đến đó, chỗ thác nước để ngầm hại tôi. Bọn chúng cũng có đội tuyên truyền và phản tuyên truyền của mình, và tôi rõ ràng đã bị rơi vào đội ngũ phản tuyên truyền... Sau vụ nổ hẳn Barx sẽ không thể tuyên bố rằng trong quân đội của hắn không chỉ có những người Ả Rập và Taliban đang chiến đấu, mà còn cả những người Xlavơ, cũng như những thanh niên người Nga như Voropaev... Các anh hãy xem, anh ấy là lính biệt kích Nga, nhưng đã đứng lên dưới những ngọn lửa toả sáng của đạo Hồi... Con át chủ bài này sẽ ảnh hưởng lớn thế nào chứ, đúng không?

Sau đó anh kể về chuyện bọn chúng ngầm quay camera.

Đại tá nhìn Voropaev không rời mắt. Câu chuyện rõ ràng hơi buồn cười này đáng để mắt tới, nhưng có vẻ như lại tốt đẹp và dễ hiểu.

Bốn tiếng sau, khi câu chuyện gần như sắp hết, đại tá liền trải tấm bàn đồ Chesnia lên bàn.

- Cậu hãy xem! - ông nói. - Chẳng hạn như căn cứ của Xaid đóng ở chỗ nào. Alex ạ, cậu cần phải nhớ tất cả những địa điểm mà cậu đã được chở qua, đi qua và bò qua. Cậu hãy hiểu là điều này rất quan trọng, cũng như cả việc nhớ tên những kẻ thực hiện...

- Rất khó xác định trên bản đồ, nhưng trước hết đó là ở hướng Đông-Bắc Chesnia. Đâu đó gần Gruzia, và hẻm núi Panki.

- Tên gọi Hố Thối có gợi cho cậu nhớ đến điều gì không?

Đại tá quay tấm bản đồ lại, lấy từ trong cái ống bút bằng nhựa dẻo ra một chiếc bút chì đỏ và ông đánh dấu một điểm trên bản đồ. Sau đó ông ngẩng đầu lên, im lặng một giây rồi bất ngờ hỏi Voropaev:

- Giả sử chúng tôi đề nghị cậu đi đến đấy... để tìm bọn đầu sỏ của quân khủng bố, cậu có đồng ý không?

- Tôi phải xem là sẽ đi với ai đã... Tôi không muốn tiếp xúc với những người không tin tôi, mặc dù tôi rất đáng chịu như vậy.

- Thật tốt là tự cậu đã hiểu điều này. Cậu có mong muốn cứng rắn là tự làm chứng cho mình, mặc dù theo tôi cậu đã làm điều đó quá thừa.

Voropaev đưa điếu thuốc đang cầm trong tay lên hút.

- Vậy được rồi, thưa đại tá, tôi không phải là trẻ con nên ông không cần phải làm tôi yên lòng. Tự tôi biết mức độ lỗi lầm của mình và biết định giá cho nó.

Chuông điện thoại vang lên. Đại tá nhận điện thoại. Mặt ông biến đổi, ông đứng thẳng người dậy, cứ như đứng chào cờ và thậm chí cánh tay kia của ông còn để thẳng chỉ quân.

- Vâng, tất cả đều ổn như đã thoả thuận! - ông đặt ống nghe xuống, nhìn về phía Voropaev và nói: - Tí nữa sẽ có một người đến đây, và cậu, Alex, không có gì phải ngạc nhiên cả và hãy xử sự sao cho thích hợp.

Đại tá bước đến bên tường và chạm vào phần vòng tròn nhô ra, cánh cửa liền mở ra. Voropaev còn lại một mình. Những lời đại tá nói không làm anh buồn, không làm anh quan tâm, vì trong bất cứ trường hợp nào thì anh vẫn cảm thấy mình là người bị bắt. Nhưng khi cánh cửa lại lặng lẽ mở ra và một người xuất hiện bên ngưỡng cửa, Voropaev bật dậy vì sửng sốt rồi ngồi phịch xuống ghế. Không còn nghi ngờ gì nữa, người vừa bước vào căn phòng không phải ai khác mà chính là Tổng thống nước Nga.

- Anh cứ ngồi đi! - Người vừa bước vào nói. - Nhìn mặt anh tôi thấy rằng chúng ta không cần thiết phải thế.

- Nói thật là tôi không tin vào mắt mình, thưa ngài tổng thống! - Voropaev đứng dậy, bước tránh sang một bên ghế, và anh làm theo đúng nghi thức quân đội.

- Đôi khi tôi cũng không tin những gì đang xảy ra với tôi. Anh hãy lại gần đây và ngồi xuống. - Putin không ngồi ngay vào chỗ đại tá vừa ngồi, mà ông đi qua hai loạt ghế và ngồi xuống cái ghế cạnh ghế cuối cùng so với mặt ngang của bàn.

Voropaev ngồi đối diện, và khi anh nhìn vào đôi mắt xanh tươi cười đối diện, anh cảm thấy lòng nhẹ nhàng không thể tả nổi. Anh hiểu rằng có điều gì đó kì lạ đang chín muồi, và anh, người lính biệt kích Moskva sẽ đóng vai trò gì đó chứ không phải là sẽ ngồi trong nhà ngục...

Putin lôi từ túi trong áo khoác ra một tờ giấy và trải nó ra. Ông lấy một cái bút viết tự động màu đen, tháo nắp và dưới ngòi bút được mạ vàng những tia lửa nhỏ bắt đầu nhảy múa.

- Bây giờ tôi sẽ kí một Sắc lệnh tặng cho anh một Huân chương về Lòng dũng cảm. - Và ngòi bút lướt sườn sượt dưới phần để kí bỏ trống của tờ Sắc lệnh. - Anh sẽ nhận được phần thưởng sau khi đi cùng chúng tôi đến hậu phương của bọn khủng bố...

Voropaev đứng dậy và cảm thấy chân mình như không có xương rồi khuỵ hẳn xuống. Và khí ô xi nãy giờ vẫn đủ, thì giờ đây rõ ràng không còn nữa. Anh thở nặng nề và khó khăn lắm mới thất ra nổi thành lời:

- Thưa ngài Tổng thống, đây là sai lầm hết sức phi lí... Tôi không xứng đáng được như thế, tôi đã phản bội... đã ở phía kẻ thù... - Giọng Voropaev dường như tắt hẳn vì những lo lắng trong lòng, dường như có ai đó lại kéo giọng anh lạc đi. Anh quay đi vì không thể ghìm được nước mắt - anh nức nở khóc, người rung lên, và yếu đuối, xấu hổ như trẻ con đưa tay quệt nước mắt, nhưng chúng cứ không ngừng tuôn ra...

- Anh đã chuộc tội... Đã sửa sai nhiều... - Trong giọng nói của Tổng thống cũng lộ vẻ xúc động, nhưng lại. khiến người ta liên tưởng đến cách nói của người cha đã hiểu mọi chuyện. - Tôi sẽ khống muốn lâm vào hoàn cảnh của anh và cũng không phải là quan toà phán xét anh. Nhưng những gì anh làm ở Voronezh... - tôi tặng thưởng anh vì điều đó... Còn bây giờ Alex Alexeievich, hãy bình tĩnh lại và ngồi xuống đi, bây giờ họ sẽ mang trà đến đây và chúng ta cũng nói đến tương lai sắp tới. Tôi đã nghe toàn bộ câu chuyện giữa anh và đại tá, và tôi quan tâm đến một điều, mà nói chính xác hơn, đó là các con đường đến căn cứ của Barx...

Đâu đó trong tiềm thức của Tổng thống liên tưởng không được rõ lắm với những cái tên khác tương tự: Alex Penkov, Alex Gordiev và Alex Calugin - những người đã phản bội. “Nhưng không ai ép buộc họ, không ai thử thách họ và không chặt ngón tay họ. Họ đã tự đặt mình nằm dưới những điều xa lạ với tình báo chúng ta...” Ông nhìn Voropaev đang ngồi, đầu gục thấp xuống, và các ngón tay đang kẹp điếu xì gà run run. “Vấn đề không phải ở cái tên... Chàng trai này không phải là kẻ phản bội, anh ta là nạn nhân của những hành động khủng bố dã man, và mình có nghĩa vụ phải tin anh ta. Phải tin...”

... 40 phút sau Putin đã ở trên đường về Kremli, còn đại tá Grays hộ tống Voropaev đang trên đường đến Bưkovo, chỗ nhóm biệt kích đóng quân. Họ dẫn anh vào một phòng tắm và đưa cho anh một bộ đồng phục của lính để mặc. Và trong nhà ăn, một người trông tráng kiện, ăn mặc nguỵ trang không đeo quân hàm bước đến bên anh và giới thiệu: “Tôi là Andrei Alexeievich Storm... chỉ huy nhóm biệt kích...”

Hai phút sau họ vào trong một kho để đồ, ở đó Voropaev chọn một bộ quần áo nguỵ trang vừa người mình, một đôi tất lông, giầy bộ binh và đôi găng tay da. Họ hứa sẽ đưa cho anh một áo giáp chống đạn sau. Sau đó Storm dẫn anh đến kho vũ khí, rồi từ đó một chiến sĩ đi theo hộ tống đã giúp họ bê những khẩu tiểu liên và hòm đựng đạn ra, rồi họ đi đến phòng tập bắn. Storm biết Voropaev là người như thế nào, và không gạn hỏi anh. Nói chung là ông không tin anh, nhưng lại hoàn toàn tin Tổng thống, và điều này đã làm thay đổi thái độ của ông với “người anh em mới”.

Những lần thử đầu tiên Voropaev bắn kém. Tay anh bị run, tuy nhiên sau đó anh bình tĩnh lại, nhờ sự chỉ bảo rất thân tình của Storm, những viên đạn anh bắn ra găm dày đặc quanh tấm bia và gần tâm bia.

Trong ba loại súng khác nhau anh chọn một khẩu tiểu liên “Val” có ống ngắm quang học, chọn một khẩu súng lục “Schechkin” và một khẩu “Gloc-17” của Australia. Sau đó họ quay lại phòng để đồ, và người hạ sĩ giúp anh chọn một áo giáp chống đạn, thuộc quân trang của cơ quan phản gián Israel. Đó là một chiếc gi lê mỏng, rất tiện lợi làm từ chất liệu được chế tạo bằng hợp kim dạng bột. Nó không làm người mặc bị tê liệt và cản được đạn cỡ 9 milimét bắn từ khoảng cách xa 20 mét.