- 23 - MOSKVA - VỤ GIẢI PHÓNG VỊ TỔNG THỐNG NGA ĐẦU TIÊN KHỎI TAY NHỮNG KẺ MƯU PHẢN
Putin phải giải quyết một tình thế khó xử - gặp Thủ tướng Kasianov vào ngày đã trở thành ngày hẹn truyền thống của họ, còn hai ngày nữa là đến ngày đó, hay là gặp ngay bây giờ. Cuộc nói chuyện sắp tới đây mà ông đã chuẩn bị không để cho ông yên. Ông không tin là con người thông minh mà đôi khi giống như một trung tâm máy tính chuẩn xác này sẽ hiểu và đồng ý cho ông tham gia cuộc phiêu lưu... “Tất nhiêu ông ấy sẽ cho đây là một trò mạo hiểm. - Tổng thống nghĩ. - Và mình buộc phải nói với ông ấy những điều mà một nguyên thủ quốc gia thậm chí không cần phải nghĩ đến... Nhưng liệu mình có thể thuyết phục nổi ông ấy hay không, nếu không dùng đến những biện pháp cuối cùng? Mình cần phải, mặc dù “chàng trai” này là một người hết sức duy lí, nhưng ông cũng là một cầu thủ. Cứ xem ông ấy đã toả sáng như thế nào, khi tiến hành đàm phán ở London về việc tổ chức định khoản lại các món nợ của Nga... Không, Mikhail phải hiểu cho mình. Còn nếu không mình sẽ doạ từ chức. Để làm gì, mình sẽ nói với ông ấy đối với mình ông ấy là một thủ tướng như thế nào và ông ấy, trong trường hợp là phó tổng thống, nếu không thực hiện và không tán đồng những chỉ thị của tổng thống thì sao? Tuy nhiên, đối với cái lí do từ chức vớ vẩn này các chàng trai như thế sẽ không bỏ qua đâu...”
Ông nhấn chuông, trợ lí Tistov bước vào văn phòng.
- Lev Evgeniev, hãy liên lạc với Kasianov và nối máy cho tôi nói chuyện với ông ấy.
- Bây giờ ông ấy đang bận họp về những vấn đề liên quan đến trạm vũ trụ “Hoà bình”.
- Được rồi, tôi cũng chưa vội hỏi. - Tổng thống đưa mắt nhìn đồng hồ. - Tuy nhiên sau buổi họp cứ bảo ông ấy gọi điện cho tôi.
Kasianov cho biết là sẽ đến vào lúc 15 giờ kém 20, nhưng lúc 14 giờ 58 phút ô tô của ông đã vào đến cổng Borovis.
Putin đón ông ở cửa văn phòng và ra hiệu mời ông vào trong. Họ ngồi xuống bên chiếc bàn con được gọi là bàn tiếp khách (đó là một cái bàn nhỏ, kê sát với các bàn làm việc khác của Tổng thống), họ ngồi đối diện nhau và đó là chỗ thường tổ chức cuộc họp công vụ của Tổng thống. Ngồi như thế rất dễ quan sát người đối thoại, ánh mắt ông ấy và bất cứ sự thay đổi nào trên mặt của bất kể ai đã ít nhiều từng trải, thế nhưng một điệp viên có thể phán đoán được tâm lí người đối thoại mà không khó khăn gì.
Như thường lệ Putin hơi nhoài người ra và đặt hai tay lên bàn, toàn bộ vẻ ngoài của ông toát lên vẻ khoan dung. Đó là phong cách thường nhật của ông, và nó đã thu hút nhiều người, khiến họ trở nên cởi mở vì họ đoán rằng chính Tổng thống sẽ đáp ứng yêu cầu của họ một cách cởi mở như thế. Nói chung, những gì anh ta nhận được từ người đối diện lại không thể đem ra so sánh với những điều chính anh ta đưa ra.
- Kết quả cuộc họp thế nào? - Putin hỏi, mặc dù ông đã hỏi Tistov về điều đó.
- Đến tháng hai chúng ta sẽ cho đánh đắm trạm “Hoà bình” ở Thái Bình Dương. Không chính phủ nào, không chương trình cung cấp “Năng lượng” nào có đủ tiền để duy trì cuộc sống của trạm vũ trụ nữa... Tôi nghĩ rằng nó đã hoàn thành nhiệm vụ một cách vẻ vang, và những kết quả mà nó mang lại cho chúng ta sẽ bù lại cho những chi phí quá thừa thãi...
- Ý anh muốn nói gì vậy?
- Những nghiên cứu khoa học trong lĩnh vực gen. Người Mỹ cho rằng họ đi tiên phong trong việc phát minh ra tất cả các loại gen người... Vâng, thì cứ mặc họ tự thoả mãn bằng những ảo giác... Uy tín trong lĩnh vực này đã thuộc về chúng ta từ lâu rồi...
“Bắt đầu thế nào đây?” - Putin tự hỏi và không tìm ra câu trả lời. Nhưng khi đôi mắt tươi cười và thông minh của Kasianov nhìn xuống chiếc mũ ông mang theo mình, Putin nói:
- Mikhail Mikhailovich, những gì tôi sắp nói với anh đây, anh hãy bình tĩnh và can đảm nhân nhượng, sao cho thích hợp với người đứng đầu chính phủ. - ông quan sát thấy đôi mắt Thủ tướng đột nhiên lạnh đi, tay đặt nguyên trên mũ, ông phản ứng lộ liễu với những lời Tổng thống vừa nói. - Từ ngày 10 tháng tám ông sẽ thay quyền tôi... cùng với tất cả những hậu quả kéo theo từ điều này... Đừng ngắt lời tôi. Bây giờ tôi sẽ kí một Sắc lệnh Nội bộ mà theo nó mọi quyền hạn của Tổng thống liên bang Nga sẽ chuyển giao cho người đứng đầu Nội các, nói chung điều này không trái với Hiến pháp của nước ta.
- Nhưng đấy chỉ trong trường hợp nếu Tổng thống không có khả năng, nghĩa là bị thương hoặc chết... Nếu không có gì bí mật, Tổng thống có thể cho tôi biết lí do được không?
- Không có gì bí mật cả, tôi chỉ muốn nghỉ ngơi. Tôi đã mệt mỏi rồi. Mệt muốn chết đi được. Tôi sẽ đến Bocharov Ruchei và chúng tôi sẽ đắm mình thoả thích ở đó. Và chuyện này đối với chính anh sẽ là một may mắn. Và bất cứ điều gì cũng xảy ra trong đời...
- Thế báo chí sẽ nói gì?
- Chúng ta sẽ không cho báo chí biết. Họ xỏ mũi chúng ta, và chúng ta cũng sẽ làm như vậy với họ.
Nhưng Kasianov vẫn là Kasianov, ông vẫn luôn tính toán mọi thứ nhanh và chính xác. Cũng như phải hiểu điều đơn giản này như thế nào đây - để đi nghỉ hai ngày hoàn toàn không nhất định phải chuyển giao quyền hạn tổng thống... Điều này thật nhảm nhí, rõ ràng Tổng thống giấu ông chuyện gì đó.
- Nó có thể gây ra một cơn kinh hoàng thực sự. - Kasianov nói. Mắt ông lại sống động và vui vẻ trở lại, môi đỏ lên.
- Chỉ phạm vi giới hạn một số nhân vật được biết điều này: anh, trưởng cơ quan bảo vệ của tôi và hai người nữa, trong số những người này, tất nhiên không bao gồm vợ tôi các con tôi hay cha mẹ tôi...
- Tổng thống muốn đi đến đó thật à? - Kasianov đưa tay làm một cử chỉ không rõ ràng.
Putin im lặng rất lâu. ông chưa bao giờ im lặng lâu như thế khi nhìn vào mắt người đối thoại.
- Tôi sẽ không chơi trò mèo vờn chuột với anh - tôi muốn và tôi sẽ đi. Tất nhiên không đi một mình, mà với một nhóm những người chuyên nghiệp.
Kasianov không ngay lập tức hiểu được “điều nhảm nhí” này thể hiện điều gì.
- Quỉ tha ma bắt. Đây đúng là một trò mạo hiểm. Mạo hiểm chết người... Lẽ nào chúng ta không đủ quân tinh nhuệ để đến nỗi đích thân một nguyên thủ quốc gia phải đi... - Thủ tướng không thể tìm được cách thể hiện sao cho thích hợp. - Nếu nói thật ra, thì hoá ra chính Tổng thống đã tuyên bố sự thiếu tin tưởng này. Bởi vì các tướng tá của chúng ta không chỉ phục tùng ông, mà còn dưới quyền tôi nữa, và nếu như đích thân Tổng thống quyết định thay thế họ, thì hoá ra vai trò thủ tướng của tôi đóng quá tồi hay sao...
- Anh hiểu không đúng rồi, Mikhail Mikhailovich. Vì anh đọc báo và biết rằng nó là gánh nặng đối với tôi như thế nào... không cứ gì riêng tôi, mà cả những nhân vật khác, họ sẽ làm mất uy tín của Tổng thống nước Nga, của người đã thề trước Hiến pháp, đã tuyên bố chiến tranh chống khủng bố. Và không một ai có thể thay tôi làm điều đó. Tôi phải khẳng định và kết luận rằng: hoặc là tôi không có khả năng bắt được những tên khủng bố đầu sỏ và khi đó các tướng tá của chúng ta sẽ được phục hồi danh dự, hoặc là... Hoặc là khi đó tôi có thể thanh thản nói với họ rằng: “Các anh hãy làm như tôi đã làm, các anh sẽ làm tốt hơn tôi...”
Kasianov nhìn sang bên Tổng thống, và trong mắt ông hoàn toàn không một chút phân vân, có cái gì đó sâu sắc không thể nói thành lời trộn lẫn với sự ngạc nhiên và nỗi sợ hãi. Tổng thống cũng nhìn ngang sang bên ông. Cả hai người cùng hiểu rằng, tình thế sắp tới cần phải thành hiện thực, rằng nó giống như cơn hoảng loạn của người điên hay như một cơn mơ đầy bão tố...
Cuối cùng, rõ ràng là Kasianov tỉnh táo trở lại, khi nghĩ đến một điều gì đó, ông hỏi, cố gắng để cho lời nói của mình thật sự thoải mái và thậm chí còn nhẹ nhàng, nhưng không hài hước chút nào:
- Thế nếu như cuộc đột kích của đại tướng Dovator[i] vào hậu phương của phát xít Đức sẽ thất bại thì sao? Và khi trận đánh bắt đầu, ví dụ như không đủ lương thực, sẽ lâm vào thế bị bao vây thì sao? Và các viên đạn sẽ không phân biệt nổi ai là ai... Khi đó ông sẽ làm gì cho đất nước?
Putin phản ứng lại ngay lập tức:
- Thứ nhất, tôi sẽ đi đến đó với dự định sẽ quay trở về. Thứ hai, các lính tinh nhuệ, các chiến sĩ đặc nhiệm, các con thần ưng, hay ông cứ gọi họ thế nào cũng được, sẽ đi cùng tôi. Và họ sẽ biết ai đang đi cùng với họ. Đặc biệt, toàn bộ vấn đề nằm ở điều này. Nào, còn nếu như vị thánh của Barx và Taipan sẽ mạnh hơn chúng ta, thì các anh hãy chôn tôi ở nghĩa trang Nikol. Và tôi sẽ không cầu xin một tượng đài nào hết, chỉ cần một tấm bia đá granit với những lời văn bia như năm sinh và năm mất của tôi. Thế là đủ! Và dù trong bất cứ trường hợp nào sẽ không được tuyên bố quốc tang. Tôi còn chưa là một Tổng thống đích thực, tôi chỉ đang học hỏi. - Putin mỉm cười và đứng dậy khỏi ghế. - Anh cứ ngồi đấy đi, tôi chỉ ra xem lịch...
Kasianov cũng đứng dậy và bước trên tấm thảm mềm mại. Tổng thống kí một cái gì đó. Và Kasianov hiểu ngay ra đó là cái gì. Putin bước ra khỏi bàn và cầm một tờ giấy đến bên chiếc bàn nhỏ, ông đặt nó xuống và bằng cái nhìn giải thích cho Kasianov hiểu rằng tờ giấy này đã được giành sẵn cho ông ấy. Thủ tướng cúi xuống và đọc: “Sắc lệnh. Từ ngày 10 tháng 8 năm 2000 quyền tổng thống Liên bang Nga được trao cho Kasianov M. M. Thời hạn 3 ngày, kể từ ngày kí đến hết ngày 13 tháng 8 năm nay. Đã kí”.
- Thế sẽ làm gì với cái va li hạt nhân nhỏ? Đây không phải chuyện đùa đâu. - Kasianov nói, và câu hỏi này làm lòng ông bỗng nhiên rất không yên.
- Chiều mồng 9 hoặc mồng 10 tôi và anh sẽ gặp nhau ở đây cùng với các sĩ quan thông tin, mà dưới sự có mặt của tôi sẽ giao lại cho anh chiếc va li này và hướng dẫn anh cách sử dụng. Như thế đơn giản hơn là tôi nói với anh. Tất nhiên theo giả thiết xác suất thì trong ba ngày này sẽ xảy ra một cuộc chiến tranh hạt nhân... Thôi đành vậy, anh sẽ không chỉ có một mình - cả bộ trưởng quốc phòng và trưởng ban tham mưu liên bang cũng có những chiếc va li như thế... Nhưng còn nhanh hơn việc bà già đã chết năm ngoái bật dậy khỏi quan tài, thì chính trong ba ngày này có kẻ nào đó dự định sẽ phóng tên lửa hạt nhân vào chúng ta...
Kasianov ngồi một lúc, dường như bị một tia chớp xẹt ngang làm cho sửng sốt.
- Vladimir Vladimirovich, nếu như tôi không kính trọng ông, nếu mong muốn đưa đất nước thoát khỏi cơn chấn động của ông không phải là chính đáng, thì trong tình huống này tôi hẳn sẽ buộc phải nện ông thay Hội đồng liên bang... Lí trí không giải thích nổi điều này, đó là việc chiếc va li hạt nhân không nằm trong tay người ra lệnh cao nhất, mà lại nằm trong tay một người chưa một ngày nào phục vụ trong quân ngũ...
- Elsin cũng chưa từng phục vụ trong quân ngũ, nhưng cá nhân tôi rất yên tâm về ông ấy. Và tôi sẽ rất tin tưởng vào anh. Anh là một nhà trí thức điềm tĩnh và anh sẽ làm được để trong ba ngày này không có chuyện gì xảy ra. Còn về trường hợp... Có thể là anh không biết rằng tháng 8 năm 1991... trong lúc bạo động một trong ba va li hạt nhân đã bị mất. Tuy nhiên va li của Tổng thống, va li nằm ở chỗ Gorbachov[ii]...
Putin thường thầm nhớ lại thời gian này. Tháng 8 năm 1991 ông bị gọi từ Đức về để đến “Bể nuôi cá”, Phân cục tình báo chính, nơi đã thông qua quyết định chính thức về nhiều nhóm tình báo hoạt động bất hợp pháp ở Tây Âu và Mỹ. Các sự kiện chính trị phát triển như vũ bão, Liên Xô và các nước cộng hoà của nó cùng với các cơ quan đặc nhiệm của họ cũng biến đổi như vũ bão. Một mặt cần phải nhanh chóng cắt bớt những con đường bí mật; mặt khác, phải cố gắng để thắt chúng lại chặt hơn và phải đặt các nút thắt trước những thời điểm thích hợp hơn.
Putin từ Berlin về Moskva ngày 18 tháng 8 và ngay lập tức được Cục trưởng Cục Tình báo Fedorov ra đón. Cuộc nói chuyện không hứa hẹn điều gì tốt đẹp, đặc biệt là những gì đã xảy ra. Sau buổi nói chuyện, tim Putin như có một hòn đá nặng đè lên. Sếp không giữ được vị trí của mình và như một chuyên gia hiểu rằng đất nước sẽ trượt đi đâu và điều đó có thể báo trước sự tan rã như điên loạn này. Sau khi bàn luận vấn đề chính - duy trì hoạt động tình báo ở các nước Tây và Đông Âu - Fedorov đưa cho ông nghe một đoạn băng ghi âm mà ông lấy được ở chỗ sếp. Đoạn băng ghi được rất rõ nhưng nội dung của nó lại khiến Putin kinh hoàng. Hai người đang nói chuyện: Bộ trưởng Quốc phòng Iazov và Chủ tịch KGB Kriuchkov. Họ nói về việc các lực lượng cao cấp vào Moskva được đưa đến đóng trú ở ngoại ô Moskva - ở các sư đoàn Cantemirov, Taman, và sư đoàn mang tên Jerzin. Kriuchkov sử dụng những lời rất kẻ cả, gay gắt, khiến nguyên soái đồng ý ngay lập tức. Nhưng người chiến binh già này không hấp tấp, ông làm chính xác thêm lời của Kriuchkov - ai sẽ đi cùng với họ? Và những cái tên sau được phát ra: Ianeva, Pugo, trưởng ban tham mưu liên bang Moixeev, trưởng ban quân đội đường bộ - đại tướng quân đội Varenicov, trưởng ban tham mưu quân đội của lực lượng chống không quân, trung tướng Malsev... Khi họ nói đến Tổng thống Nga Elsin, Kriuchkov ngừng lại. Thậm chí trong băng còn phát ra tiếng nuốt nước bọt đầy căng thẳng, rõ ràng điều ông ấy định nói với Iazov đối với chính ông ấy là một việc quả không đơn giản. Nhưng dù sao ông vẫn nói:
- Phải đánh đổ Elsin. Nếu bây giờ chúng ta không làm điều đó, sau này chúng ta sẽ phải rửa sạch tất cả bằng máu.
- Thế ai sẽ làm việc này? - Câu hỏi của Iazov lộ ra một chút ngây thơ. - Quân đội sẽ không làm được những việc như thế.
Và họ lại ngừng lại, và giọng của sếp KGB lại lộ vẻ căng thẳng:
- Đại tướng hạng bét Polivanov sẽ làm việc này. Ông ta cùng người của mình sẽ phong toả Arkhangen, Elsin và người của ông ấy sẽ phải từ Kazatan trở về đó... Tất nhiên nếu ông ấy trở về an toàn... Ông ấy không được bảo vệ nhiều, nên chúng ta sẽ cân nhắc về điều này trong 2 phút...
- Khi nào các lực lượng này vào Moskva? - Iazov thở ra nặng nề và hỏi.
- Vào từ đêm 18 đến ngày 19... Và không trôi nổi đi đâu cả, Dima, tất cả sẽ được phân bố theo đội hình. Mọi chi tiết cụ thể đều xoay quanh cuộc họp...
- Đây là một cuộc chính biến mang tính quốc gia, Volodia ạ! - Federov tắt máy ghi âm và bắt đầu hút thuốc. - Tự tay tôi sẽ bắn một phát đạn vào trán Gorbachov, và sẽ không thương tiếc cho Elsin ngửi khói thuốc súng, nhưng những gì mà lũ trẻ con óc bã đậu đó đang suy nghĩ lại không thể nào giải thích nổi.
- Tôi nghĩ tốt hơn về Moixeev. - Putin thầm bói bài tây: vai trò nào trong toàn bộ câu chuyện khủng khiếp này được chuẩn bị cho ông, điệp viên Cục Tình báo trung ương, trung tá Vladimir Putin? Fedorov nhanh chóng trả lời câu hỏi này.
- Họ không còn vòng vo gì mà đến gặp trực tiếp tôi, nhưng tôi đã cho họ hiểu tôi không tham gia vào những trò chơi như thế. Tuy nhiên tôi cũng không thể đứng ở một bên vệ đường, họ quá trông cậy vào tôi. Quỷ tha ông ấy đi, tha cả Gorbachov, chính ông ta tự rào quanh những kẻ như thế, mà còn đưa Elsin ra một cách ngu ngốc. Tôi tin rằng xã hội sẽ không đồng ý để tạo ra một cuộc chính biến quốc gia và các cuộc trách mắng bắt đầu nổ ra. Phải nhớ lại các bài hát từ thời Nội chiến và các bài hành khúc đưa tang của thời kì đó... Nói tóm lại, nếu cậu, trung tá, về mặt nguyên tắc đồng ý với tôi... còn nếu trong thâm tâm cậu không đồng ý với Kriuchkov...
Putin lắc đầu.
- Còn nếu thế, thì hãy mang theo những người liều lĩnh của chúng ta... 50 chục sĩ quan đặc nhiệm là đủ cho cậu chứ?
- Còn phải xem để làm gì đã...
- Để ngăn Palivanov và bảo vệ Elsin. Nhưng ở đó tất cả sẽ phụ thuộc vào việc các sự kiện sẽ diễn ra như thế nào. Nhưng chúng ta phải chuẩn bị đối phó với họ. Hôm nay, bây giờ... Có thể là chúng ta đã bị muộn để làm điều gì đó...
Tuy nhiên các sự kiện đã phát triển ở tốc độ chóng mặt. Theo tin tức chiến dịch của cơ quan phản gián, máy bay chở Elsin phải hạ cánh ở sân bay Vnukovo vào lúc 22h tính theo giờ Moskva, đã được một trong những nhóm “số 9”, tức là phân cục thứ 9 của KGB chuẩn bị chiếm giữ. Chính đơn vị này trực thuộc quyền chỉ đạo của đại tướng Polivanov. Rõ ràng là đối với ban tham mưu gồm những người chuẩn bị gây chính biến, thì kế hoạch kiên quyết hơn về việc chiếm giữ và cách li người đứng đầu nhà nước đã chín muồi.
Trong khi đó cuộc nói chuyện “công việc” đầu tiên của Putin và người thầy giáo của những sĩ quan điệp viên - ông Storm đang diễn ra. Cuộc hội ý diễn ra trong phòng Storm. Putin ghi nhớ từng lời ông nói: “Tôi không phải là người ngả theo Elsin, nhưng tạm thời tôi chưa nhìn thấy con át chủ bài nào khác cả”. Và ngay lập tức vấn đề được giải quyết, đó là phải cảnh báo cho Tổng thống biết về mối nguy hiểm như thế nào, bởi vì không ai trong số họ đi cùng ông và cá nhân ông cũng không quen biết họ. Vì thế cuộc nói chuyện sẽ không mấy thuyết phục, hãy thử thuyết phục, và điều khó khăn hơn là khiến Tổng thống phải tin những gì họ có ý định nói với ông.
Storm đã tìm ra hướng giải quyết. Ai đó trong số người nhà của Elsin phải ở lại nhà ở Tver. Hay ít ra là ở Arkhagel... Nhưng họ còn có rất ít thời gian. Họ gọi điện thoại hỏi. Đầu tiên là gọi đến căn hộ trong thành phố. Storm giới thiệu mình là một đại biểu. Một người đàn ông có giọng nói nhẹ nhàng trả lời là bố vợ của anh ta đang đi công tác cùng với Naina Josef, còn Tachiana đang ở trong thành phố. Cô ấy cũng sắp phải đi...
Họ liền đi ngay đến trung tâm Moskva trên chiếc xe “Moxcvich” đời cũ của Storm và gần đến 8 giờ thì xe đến gần nhà Tổng thống. Không phải nài xin đội bảo vệ mặc cảnh phục lâu la gì. Đây vẫn còn là thời điểm những tấm chứng minh thư có biểu tượng đóng vai trò quan trọng hơn những tấm chứng minh thư bọc da đỏ...
Storm ở lại bên dưới. Một mình Putin chạy lên trên và nhấn chuông. Cửa không khoá, nó khẽ khàng mở ra, và đứng ngay ngưỡng cửa trước mặt ông là một phụ nữ trẻ, tóc cắt ngắn. Cô chăm chú nhìn nhìn người khách lạ và đặc biệt chú ý đến bộ quần áo complé trang nhã, rõ ràng là hàng nhập khẩu, và chiếc cravat có những hình ô vuông màu xanh nước biển. Đôi mắt điềm tĩnh và xanh biếc... Cô mời người khách vào trong nhà.
Trong phòng thoang thoảng mùi vani và mùi giáp trúc đào. Bên trái, trên chiếc bàn con để tạp chí, một bó hoa cắm kín trong lọ hoa màu xanh nước biển. Hai người nói chuyện ở phòng ngoài. Người phụ nữ lắng nghe Putin nói, nhưng không phải ngay lập tức chị hiểu được họ muốn gì ở chị. Khuôn mặt chị lộ rõ những sắc thái tình cảm đối lập nhau.
- Tôi không hiểu các anh cần tôi đi cùng đến sân bay để làm gì? - Người phụ nữ băn khoăn thấy rõ và không để ý đến người khách lạ, chị quay người tiến về phía gương và căng thẳng chải đầu.
Putin nhìn đồng hồ. Ông cũng cảm thấy đứng ngồi không yên. Vì ông hiểu rằng cuộc viếng thăm nhà tổng thống đột ngột của ông và cuộc nói chuyện rất không có sức thuyết phục này, tất nhiên, có thể khiến người ta nghi ngờ. Nhưng mặc kệ người ta nghi ngờ, ông nói một cách cương quyết:
- Được rồi, chúng ta sẽ nói chuyện một cách cởi mở. Một nhóm các nhân vật chóp bu trong giới chính trị quân sự sẽ tiến hành một cuộc chính biến quốc gia, và vì việc này... Thế chị có hiểu được rằng, cuối cùng thì họ sẽ bắt cha chị ngay khi máy bay của cha chị hạ cánh, và hậu quả của hành động đó có thể sẽ khiến người ta bất ngờ nhất.
Người phụ nữ quay lại nhìn Putin bằng đôi mắt hoàn toàn biến đổi. Trong đôi mắt ấy có cái gì đó không xác định nổi, đàn ông hẳn là không thích cái nhìn cứng rắn, không khoan nhượng này.
- Tôi phải làm gì?
- Chúng ta sẽ tiến hành liên lạc với máy bay chở Tổng thống, còn chị chỉ phải chịu trách nhiệm... chứng minh rằng chúng tôi là những người bạn đang nói chuyện với ông ấy mà thôi.
- Tôi phải hỏi ý kiến Alesa đã. - Tachiana bước ra khỏi phòng khách đi vào phòng bên cạnh. Và chị bước ra từ đó cùng một người đàn ông còn trẻ, trông hơi gầy. Anh ta mặc áo choàng ở nhà và đi dép vải. Trông anh ta tai tái và một tay còn chưa kịp xỏ hết vào ống tay áo choàng khẽ rung rung.
- Chào anh! Tôi là chồng của Tanhia[iii], cô ấy vừa kể cho tôi nghe tất cả, tôi không thể tin nổi điều này.
- Chúng ta không còn thời gian nữa đâu, và anh phải đưa ra quyết định ngay đi! - Putin bước ra cửa. - Nào, chúng ta đi thôi, ô tô đang đợi bên dưới...
Tachiana bước đến bên chồng và cầm lấy tay anh. Rõ ràng trông chị đã tỉnh táo hơn và vào giây phút này lý trí của chị trở thành nhân tố quyết định.
- Alesa, em sẽ về ngay thôi. Anh đừng lo, anh cứ ở nhà xem ti vi và nếu muốn anh hãy uống cô nhắc nhé... Chỉ cần anh đừng quá lo lắng, em sẽ về ngay thôi mà. Đúng không ạ? - Chị quay sang hỏi Putin.
- Sẽ không mất nhiều thời gian để làm điều này... Cùng lắm là nửa tiếng, nhưng xin lỗi chị, quả thực chúng ta còn quá ít thời gian.
- Tôi xong ngay đây, tôi chỉ mặc quần áo thôi mà...
Ông xoay chốt mở cửa rồi bước ra một khoảng trống cầu thang rất sạch và dễ chịu.
Ông tiến đến gần chỗ tay vịn, nhưng lối đi vẫn hoàn toàn yên tĩnh. Tachiana xuất hiện trong một cái áo mưa sáng màu và tay cầm ô. Chị đeo kính đen, và khoác một chiếc túi nhỏ màu da cam trên vai.
- Chúng ta vẫn còn kịp chứ? - Chị hỏi và chạy vội về phía thang máy.
- Không, chúng ta sẽ đi bằng cầu thang bộ. - Putin biết là thang máy bắt đầu hoạt động ở cầu thang hướng Tây, và chính vì thế ông bước nhanh về phía cầu thang bộ.
Storm đứng đợi bên dưới, một cảnh vệ bước ra khỏi buồng kính và chặn đường ông lại.
- Chúng tôi được lệnh không cho ai ra vào toà nhà... Trong thành phố đang diễn ra các đợt thao luyện của phía công dân.
- Chính chúng tôi ở phía công dân! - Storm dùng một cử chỉ cương quyết gạt người cảnh vệ sang một bên và cố tiến về phía cổng vào. Một cảnh vệ khác bước ra khỏi nhà kính, anh ta huơ huơ khẩu súng lục trong tay.
- Đứng lại! Tất cả bước về phía tường...
Nhưng anh ta không kịp nói hết câu: Putin chạy về phía anh ta và dùng chân đá văng khẩu súng lục, ông trói giật cánh khuỷ tay người cảnh vệ cứng đầu, kéo về phía mình và đột ngột đẩy ra... anh ta đi thụt lùi lại và cố hết sức gào về phía những cánh cửa nhà kính để mở.
Người cảnh vệ thứ hai cũng cố gắng dùng vũ khí để đe doạ họ, nhưng Storm không để cho anh ta kịp làm điều đó. Ông dùng tay trái đấm vào hàm anh ta và không nhìn xem anh ta ngã sấp mặt xuống đất như thế nào, ông mở cửa lối vào của nhà kính, để Tachiana và Putin bước ra khỏi toà nhà.
Từ nhà tổng thống họ đi thẳng đến căn cứ. Một nhóm người đang tập trung ở đó. Storm bố trí người và tiến hành thảo luận hai phút. Cuộc thảo luận bàn về vấn đề sau: dù ai đó có chặn đường họ lại, hay ai đó đưa ra những lệnh nào đi chăng nữa, thì đối với cả nhóm chỉ có chỉ thị “của người này” mới là thực sự, Storm nói với các chiến sĩ của Putin, sau khi nhấn mạnh về tầm quan trọng đặc biệt và nhiệm vụ mang tính quốc gia.
52 sĩ quan đặc nhiệm của Cục Tình báo trung ương ngồi trong năm chiếc xe “Rafik” phóng như bay về phía sân bay Kubinka-l, vì thời gian còn lại với họ là cực kì eo hẹp. Đâu như ở vùng Gonisưno một đội tuần tiễu quân đội gồm ba xạ thủ tiểu liên ra chặn họ lại. Cả ba người đều đeo mặt nạ và mặc áo giáp chống đạn, trên mặt họ lộ ra sự cảnh giác bất bình thường. Sự bất thường còn thể hiện ở chỗ, nếu xét về quân phục, đây không đơn giản là những người lính, mà là các sĩ quan, quân hàm không dưới bậc đại uý.
Putin không bước ra khỏi xe, qua cửa thông gió ông chìa chứng minh thư cho đội tuần tra, và một trong số họ đưa tay ra cầm lấy nó, nhưng họ lại cảnh báo ông: “Hãy để nguyên tay đấy, anh sĩ quan, chúng ta ở đây toàn là người của mình...” Và cái từ “của mình” hai nghĩa này đã đóng vai trò nhất định, vì đội tuần tra này mặc dù có một nhiệm vụ hoàn toàn rõ ràng là kiểm soát việc xe đi, xe đến này, nhưng lại không được nói rõ một cách chi tiết. Mà chứng minh thư của sĩ quan quân đội vẫn gây ảnh hưởng với họ...
Ở cửa lối vào sân bay Kubinka các xe phải chia ra: một nhóm sĩ quan đặc nhiệm ngồi vào hai chiếc xe buýt nhỏ tiến về phía toà nhà hành chính, nhóm còn lại do Putin dẫn đầu, chạy qua cánh đồng mọc đầy cây anh túc, qua máy định vị tiến về phía đường băng, họ chạy xe trên đường băng về phía toà nhà điều hành mà dường như đang vươn cao lên trên nền trời tháng tám quang đãng. Hai chiếc “Rafik” đỗ lại cách phòng điều hành khoảng 150 mét, chiếc thứ ba chở Putin và hai sĩ quan đặc nhiệm chạy đến sát phòng điều hành và tiến vào khu vực vòng tròn.
Putin, Storm và Tachiana Diachenko bước lên để vào phòng điều hành. Người điều phối viên già, thiếu tá Golubev cố ngẩng đầu lên để nhìn các vị khách, nhưng Storm đã bẻ quặt tay ông ta ra sau, kéo ông ta đến chỗ bức tường kính nhỏ:
- Thiếu tá, anh có nhìn thấy người của chúng tôi không? Cứ hai người thì có một người mang theo súng phóng lựu đạn, vì thế đừng để lương tâm ông bị cắn rứt và hãy gửi câu hỏi của tôi đến phòng điều hành ở Vnukovo theo địa chỉ mới... Hãy hỏi kí hiệu thân máy máy bay của Tổng thống nước Nga và các toạ độ của nó. Hãy làm việc này đi... và anh sẽ trở thành một anh hùng...
Đường vây xích của những người có vũ trang chăng hết toàn bộ chu vi phòng điều hành như một luận chứng hết sức thuyết phục khiến thiếu tá không thể tham gia vào cuộc thảo luận. Thiếu tá đành phải bước đến gần một trong những điều hành viên đeo tai nghe đang ngồi và nói gì đó. Anh ta gật đầu và bắt đầu ấn các nút bấm, trên màn hình xuất hiện một khoảng trống màu xanh lá cây, bò trên nó là một mũi tên vàng. Quả là đơn giản khi các chuyên gia làm điều này. Hoá ra chiếc máy bay Tu-154 “Alma-Ata-Moskva” của tổng thống vừa mới cất cánh khỏi thủ đô được 15 phút.
Người điều phối viên nói gì đó với thiếu tá, và thiếu tá tháo tai nghe có gắn máy vi âm nổi lên ra khỏi đầu anh ta và đưa nó cho Storm. Storm cầm lấy tai nghe rồi đưa lại cho Putin. Nhưng Putin không đeo ngay chúng vào đầu, mà chỉ áp một đầu tai nghe vào tai, máy vi âm ông để gần miệng.
- Đây là máy bay của Tổng thống phải không? - Giọng Putin cứng rắn và nhấn mạnh cách cấu âm. - Tôi hết sức đề nghị ông cho tôi được nói chuyện với Boris Nikolaievich... Không, tự tôi sẽ giải thích mọi chuyện cho ông ấy. Tại sao lại không thể... ông ấy đang nghỉ á? Thế thì cho tôi nói chuyện với vợ ông ấy, bà Naina Josefsovna...
Đầu dây bên kia ngừng một chút, sau đó lại vẫn giọng đàn ông bình tĩnh vang lên:
- Trợ lí Tổng thống Lev Evghenevich Tistov nghe đây... Xin lỗi, tôi đang được hân hạnh nói chuyện với ai vậy?
- Tôi là trung tá Cục Tình báo trung ương Putin. Rất tự nhiên, tôi thay mặt ban lãnh đạo của mình gọi điện và muốn anh hiểu tôi cho đúng...
- Anh nói đi! - Tistov nhấn mạnh. - Dù anh nói bất cứ điều gì, tôi sẽ truyền đạt với Tổng thống ngay lập tức...
- Thế thì anh hãy nói giúp như sau... - Putin lấy tay bịt ống nghe lại và ho. - Thế thì anh hãy làm ơn nói giúp với Boris Nikolaievich là ông ấy hãy ra lệnh cho máy bay đừng hạ cánh ở sân bay Vnukovo, mà hạ cánh ở sân bay quân sự Kubinka- 1. Chúng tôi sẽ đón ông ấy ở đấy...
Đầu dây bên kia yên lặng một chút. Tistov là một người từng trải và ông linh cảm ngay được điều gì đấy, chẳng lẽ lại tin lời người vừa mới nói, vì ông hiểu tính chất nghiêm trọng của tình hình.
- Đợi tôi một phút! - Qua máy vi âm Putin nghe thấy có tiếng trao đổi ở đầu dây bên kia và giọng nam trầm của Tổng thống: “Ở đó họ đang biết được điều gì đó... Lev Evghenevich, anh hãy đưa ống nghe cho tôi”. Và giọng nói còn ngái ngủ của tổng thống vẳng đến tai Putin:
- Anh là trung tá Putin? Thế thì hãy giải thích rõ cho tôi hai câu hỏi thôi. Tại sao tôi lại phải hạ cánh ở một sân bay khác? Và tại sao tôi lại phải tin anh?
Mặt Putin đỏ lên. Ông hiểu tình thế này tế nhị thế nào và rất khó để giải thích cho Tổng thống hiểu chuyện gì đang xảy ra trong nước.
- Tôi không thể giải thích cho Tổng thống tất cả, vì có quá ít thời gian... Nhưng xin Tổng thống hãy tin rằng tình hình hết sức đặc biệt và dù tình thế có khác đi thì tôi cũng không bao giờ cả gan làm cho ông yên lòng.
- Lại chuyện vớ vẩn gì đó! - Elsin rõ ràng không hài lòng. Ông giống như con gấu nằm trong hang đang lo lắng, cảm nhận được nguy hiểm, nhưng lại không biết nó sẽ tấn công mình từ đâu. - Trung tá, anh hãy nói xem, có phải chính Fedorov không thể đích thân liên lạc với tôi không?
- Điều đó thì tôi không biết. Tôi đang gọi điện cho ông từ phòng điều hành của sân bay Kubinka-l, người của tôi đang ở đây, và rất tiếc là có thể những người khác từng phút một sẽ xuất hiện... - Putin nhấn mạnh từ “những người khác”. Ông đưa mắt nhìn Tachiana đang đứng cạnh bàn điều khiển và ra hiệu gọi cô lại gần, và đưa ống nghe cho cô. Cô vụng về tiến lại vì lo lắng, đeo cả hai ống nghe vào tai và bắt đầu nói một cách lúng túng:
- Bố à, con đây, Tanhia đây... Con gái của bố. Bố đừng bay đến Vnukovo, và hãy làm như anh Vladimir Vladimirovich đã nói. Đây là chuyện nghiêm trọng hơn nhiều. Con không thể, chính con cũng không biết tất cả... - Không ghìm được, cô để nước mắt lăn dài hai bên má, và cô đưa cánh tay còn lại lên để lau nước mắt. Cô trả ống nghe lại cho Putin. Và ông nghe thấy Elsin đang nói với ai đó:
- Tôi đã biết là cái lũ ngu ngốc đấy không có tôi thể nào cũng bắt đầu khuấy nước đục. Alecxandr Vaxilievich, anh hãy nói chuyện với trung tá về cuộc đón tiếp, bây giờ tôi sẽ đích thân đi hạ lệnh cho máy bay...
- Trưởng đội vệ sĩ của Tổng thống Korzakov nghe đây... Ngài Boris Nikolaievich yêu cầu tôi bàn với anh về những hành động sắp tới của chúng ta.
- Các ông hãy làm thế nào đó để máy bay hạ cánh ở sân bay Kubinka-1 và cho máy bay chạy ở đường băng phụ thứ ba, cách phòng điều hành hơi xa một chút. Chúng tôi sẽ ngồi trong những chiếc “Rafik” màu cỏ úa. Các ông có bao nhiêu người?
- Không nhiều... Chúng tôi sẽ đưa Tổng thống ra qua cửa nắp phụ thứ ba ở đằng sau... Làm thế nào để tôi nhận ra anh?
- Anh sẽ nhận ra ngay, tôi sẽ đi cùng Tachiana Borisovna...
- Trung tá, anh dù sao anh cũng hãy hé mở một chút, chuyện gì đang xảy ra chỗ các anh vậy?
- Anh hãy nhớ lại câu chuyện về các tín đồ Thiên Chúa giáo và những người Pháp theo đạo Tin lành. Tạm thời bây giờ tôi không thể nói nhiều hơn được.
- Nhưng dù chỉ một chút thời gian dự trữ nào đó chúng ta có có không? - Korzakov hỏi.
- Có, nhưng rất ít. Trước sáng mai, hay nói đúng hơn, trước 4 giờ sáng mai...
- Thế làm sao... Thôi được rồi, trung tá, trước cuộc đón tiếp, tôi hi vọng nó sẽ diễn ra một cách nồng nhiệt.
Khi họ từ phòng điều hành đi xuống, đâu đó từ đằng xa gần cổng sân bay có tiếng ô tô vẳng lại và trong bóng chiều nhập nhoạng những tia nhỏ màu xanh nhấp nháy. Hai phút sau một chiếc xe “Volga” màu đen phóng đến đường băng, nó chạy thẳng lại gần đến chỗ tháp canh của phòng điều hành. Ô tô còn chưa kịp dừng lại, thì từ ba cửa xe những người ăn mặc nguỵ trang nhảy bật ra. Một người to cao bước lên trước và khoát tay một vòng rộng. Anh ta tỏ ra cương quyết hơn những người còn lại. Anh ta bước lại gần và giới thiệu:
- Tôi là đại tá KGB Ageev... Tại sao những người lạ lại ở trong khu vực này? - Vẻ bề ngoài của những người ăn mặc theo kiểu công chức dường như khiến ông ta càng thêm không hài lòng. - Các ông dựa vào quyền gì, quỉ tha ma bắt, mà là người ngoài lại đi vào khu căn cứ quân sự? Giấy tờ của các ông đâu? - Người ăn mặc nghi trang này tiến sát lại gần Putin, và gây cho người khác cảm tưởng như ông ta sắp ra một đòn tấn công bằng vũ lực.
- Chúng ta không cần phải vội. Đầu tiên anh hãy trình giấy tờ của anh đã! - Putin vẫn bình tĩnh. Ông đưa mắt đánh giá người vừa lại gần: anh ta khoảng 35 hay 45 tuổi, trong đôi mắt có cái gì đó rất giả tạo và còn điều gì đó mà giống như có ở những người thường chết sớm. Với những đối tượng như thế này, pha những câu chuyện cười thật đơn giản, nhưng cũng không nên tỏ ra yếu đuối trước mặt họ.
Ageev bảo viên sĩ quan bước theo sau anh ta:
- Hạ sĩ, hãy gọi một nhóm người tới đây, chúng ta sẽ giữ những người này! - ông ta đưa cái nhìn nặng trịch vào gốc mũi Putin.
Hạ sĩ đưa chiếc “Motorola” lên miệng gọi số năm và ra lệnh. Từ phía đường băng của sân bay vang lên tiếng ro ro, ngay sau đó trong bóng tối của trời tháng tám bóng một chiếc xe “Uazik” của Mỹ xuất hiện. Nó chạy đến với đèn pha rọi sáng phía sau, và bỏ lại sau mình từng đám mây khói trắng. Chiếc “Uazik” chạy quanh chiếc “Volga” rồi phanh kít lại. Những người ăn mặc có vũ trang từ trong xe bước ra. Họ có tất cả năm người - trẻ, khoẻ, rõ ràng là đã quen hành động trong những điều kiện cụ thể, vì có thể giả định dựa vào sức mạnh và lí lẽ rõ ràng của các nòng súng. Một trong số họ bước đến bên đại tá Ageev, người đang đứng gần Putin hơn tất cả, và rõ ràng là đợi ông ta ra chỉ thị hành động tiếp theo.
- Những người này ạ? - Anh ta hất đầu về phía những người ăn mặc kiểu công chức, và không đợi câu trả lời đột ngột túm lấy tay Putin. - Đi thôi, chàng trai, chính anh đấy! - Anh ta đưa mắt nhìn Tachiana. - Cô cũng phải đi theo chúng tôi.
Putin giật tay ra và bước lùi lại tránh tên sĩ quan hung hãn.
Trong chiếc “Kafik” có cái gì đó khẽ động đậy, và một trong những cái cửa kính mở sang một bên. Từ cánh cửa để mở giọng Storm khàn khàn vang ra:
- Volodia, em có cần giúp đỡ không?
- Không thầy ạ, tất cả vẫn ổn. - Putin trả lời, không quay đầu lại Chúng em ở đây phải giải quyết với những chú đại bàng này... về việc phải làm sao để KGB có thể cắt đứt với GRU một cách êm thấm đây? - ông quay sang phía Ageev.
- GRU? GRU ở đây để làm gì? - Mặt đại tá tái đi, giọng nói bắt đầu giảm đi phần cương quyết.
- Đúng, GRU! - Putin kẹp hai ngón tay lôi chứng minh thư ra khỏi túi áo ngực. - Theo yêu cầu của Tổng thống nước Nga, chúng tôi ở đây để đón máy bay của ông ấy, rồi tiếp tục hộ tống ông ấy về dinh tổng thống. Các ông còn muốn hỏi gì nữa không? - Putin đút lại chứng minh thư vào trong túi áo.
- Tại sao phải đích thân GRU? Ông Elsin có đội ngũ vệ sĩ riêng cơ mà...
- Tại vì đây là ý muốn của Tổng thống, và tôi sẽ không đem bất cứ điều gì ra so sánh với nó cả.
Ageev đưa mắt nhìn những người cấp dưới và lùi lại. Cả anh chàng sĩ quan đã túm tay Putin cũng lùi lại theo. Tachiana mở túi và lấy ra một chiếc khăn mùi xoa. Người cô run lên, cô lặng lẽ khóc.
- Đừng lo Tanhia! - Putin cầm lấy tay cô. - Tất cả chuyện này chỉ là công việc thôi mà.
Những người ăn mặc nghi trang lùi lại tiến về phía ô tô, tuy nhiên họ không vội rời khỏi đó. Ageev áp ống nghe vào tai, ông ta đang nói chuyện với ai đó.
Từ phía đài rađa vang lên những tiếng ì ầm nặng nề của trực thăng đang lại gần. Putin cầm lấy tay Tachiana, kéo cô về phía mình. Họ đi quanh chiếc “Kafik” bước vào qua cửa xe để mở. Trong xe tối đen và đầy khói thuốc lá.
Những người ăn mặc nghi trang bước vào trong chiếc “Volga” và những chiếc “Uazik” của Mỹ, tất cả vẫn còn đỗ nguyên tại chỗ, dường như đang suy nghĩ nên đi đâu bây giờ...
- Chúng ta hãy lùi lại để đến phòng điều hành. - Putin nói, và chiếc “Rafik” từ từ lăn bánh. Nó cong mình quanh cái tháp tròn và đỗ lại ở ngay mép của đường băng phụ.
Từ bên trái những ngọn đèn giao thông của chiếc Tu-154 nhấp nháy, cái bụng rộng của nó bay lơ lửng trên sân bay.
- Nó đấy, anh chàng đẹp mã của tôi! - Storm đặt tay lên vai người lái xe. - Kolia, cậu hãy nhấn cần gas và hãy thổi bay về phía trước với vận tốc tối đa. - ông nhấc điện thoại đưa lên môi và khẽ nói với ai đó: - Hãy vui lòng tách chiếc “Volga” ra khỏi chúng tôi, nếu không nó sẽ gây ra một vụ scăngđan...
Putin nhìn qua cửa kính và thấy chiếc “Volga” bắt đầu chuyển bánh, cũng hướng về phía chiếc trực thăng sắp sửa hạ cánh. Thỉnh thoảng họ chạy song song nhau, nhưng chiếc “Rafik” đã thay động cơ bình thường bằng động cơ rô tơ, dần dần vượt lên trước và rút ngắn khoảng cách giữa mình và trực thăng đang phanh lại.
Một luồng hơi phụt ra từ chiếc máy bay đã dừng hẳn, hai bên thân máy kim loại của nó bốc ra mùi dầu tây và mùi khí ngột ngạt. Nó đứng im không có dấu hiệu của sự sống mất mấy phút, dường như để cho trái tim không biết mệt mỏi của nó được nghỉ ngơi.
Putin và Tachiana bước ra khỏi chiếc “'Rafik”. Họ bước vòng qua ô tô và chọn chỗ đứng để những người ngồi trong máy bay có thể nhìn thấy họ. Putin ngoái lại nhìn, cách đó khoảng hai trăm mét, những sĩ quan đặc nhiệm của GRU thân thiết đang đứng thành một dây xích chặn đường chiếc xe “Volga”.
Cuối cùng thì cửa sau của máy bay mở ra, một người mặc đồng phục hàng không bước ra phía cửa, và ngay sau đó cái thang máy bay được hạ xuống đất. Khi thân hình oai vệ của Elsin hiện ra ở cửa máy bay, Putin cảm thấy lòng mình pha trộn giữa cảm giác lo lắng và nhẹ nhàng. Ông nghiêng người về phía Tachiana, cô đang đứng và lấy khăn mùi xoa áp lên đôi môi run rẩy.
- Bố ơi! - Người phụ nữ đột nhiên bật khỏi chỗ và chạy thẳng về phía máy bay. - Bố ơi, con đây, bố xuống cẩn thận, cầu thang dốc lắm đấy...
Putin đến gần bên Storm.
- Em sẽ đi cùng một xe với Elsin và những người phụ nữ của ông ấy.
- Còn đội vệ sĩ của ông ấy đâu rồi? - Storm đưa mắt nhìn Elsin bước xuống thang máy bay.
- Kornukov và trợ lý của Tổng thống sẽ đi cùng với thầy, còn cứ để những con đại bàng trong đội vệ sĩ đi một xe. Họ cũng cùng một văn phòng với chính những kẻ đang ngủ và nằm mơ thấy Tổng thống nằm trong quan tài... Và thầy hãy nhìn xem, Andrei Alecxeievich, đám đông lớn đã không bám đuôi chúng ta nữa.
- Điều đấy không thành vấn đề, chúng ta sẽ khắc phục được.
Bước chân của Tổng thống không được tự tin lắm, ông bám cả hai tay vào thành cầu và bước chậm rãi, có vẻ giống như sự lười biếng, bước xuống từng bậc cầu thang một. Naina Josefnovna mặc váy màu be xuất hiện ở cửa. Bà cố gắng giúp ông xuống, nhưng lại không thể xuống đến gần bên ông.
Còn một chiếc “Rafik” nữa tiến lại gần. Putin, vẫy tay về phía Storm rồi quay lại và bước đến đón Elsin đang ôm Tachiana vào lòng, rồi ông chậm rãi đi sang một bên đường băng. Naina Josefnovna sánh bước bên cạnh họ.
Họ gặp nhau đúng giữa đường băng. Tachiana buông tay ra khỏi bố và, khi quay về phía Putin, cô run run nói:
- Bố, đây là người muốn giúp đỡ bố... Chính anh ấy sẽ kể tất cả cho bố nghe...
- Đây không phải chỗ nói chuyện! - Giọng Tổng thống khản đặc lại giống như giọng khò khè của con gấu đang lo lắng. - Chỉ cần nghĩ đến việc Tổng thống nước Nga vĩ đại phải giấu mình... Anh tên là gì? - ông rõ ràng là hỏi Putin.
- Trung tá Putin... Vladimir... Tôi lấy làm vinh dự được bày tỏ lòng kính trọng của tôi đối với Tổng thống và đồng thời báo cáo lại rằng tôi làm theo lệnh của đại tướng Fedorov...
- Putin, cậu hãy nói... Thôi được rồi, không thể hỏi cặn kẽ Putin trên đường được... Chỉ cần cậu nhớ rằng tôi đã biết về toàn bộ vụ lộn xộn này... Và biết cả lũ lợn muốn dùng mõm của mình phá hoại gốc rễ quốc gia, và biết cả những điều khác nữa... Chúng ta sẽ đi bằng gì? Bằng những ống bơ này á? - Elsin chỉ ba ngón tay về phía những chiếc “Rafik”. - Này anh bạn, tôi không quen nổi, chính tôi sẽ đi bằng chiếc xe cút kít hai bánh, còn nếu cần, tôi sẽ đèo cậu... Chúng tôi không phải là những kẻ ngạo nghễ. Đúng không con, Tanhia?
Từ sân bay họ phóng như bay trên các đường phố đêm vắng bóng người của Moskva, và chỉ có những đội tuần tra mặc quân phục là dường như đoán trước được những sự kiện sắp xảy ra.
Putin ngồi cạnh Elsin, ông nghiêng người về phía Elsin và nói khẽ:
- Boris Nikolaievich, ngài không nên về nhà, tôi không phải khuyên ngài, vì còn rất ít thời gian...
- Chúng ta sẽ về dinh thự của tôi, chúng ta vẫn còn thời gian để về đến đó. - Tanhia, con gái bố, Alesa của con đâu? Cần phải mang cậu ấy và các con theo mình...
- Lena và các con chị ấy đã ở Arkhagen, con thấy lo cho Lena... - Tachiana đã hoàn toàn tỉnh táo và nói bằng giọng hết sức tự tin và cương quyết.
Họ đỗ xe ở bãi đỗ số 2 của Tver-Iam, cách nhà số 54 nơi Elsin sống hai căn hộ. Putin lôi điện thoại trong túi ra và đưa nó cho Tachiana:
- Tanhia, chị phải nói chuyện với chồng chị... Giờ chúng ta sẽ đi đón anh ấy. Có thể chị muốn nói với anh ấy để bảo anh ấy mang theo mình vài thứ cần thiết...
Chuông điện thoại đổ rất lâu. Tachiana lo lắng, còn Elsin ngoái nửa mặt lại sang phía cô, càu nhàu:
- Lũ ăn bám này, chúng ta phải chạy vòng nhà mình đằng sau chúng, chúng nó rồi sẽ biết tay tôi...
Cuối cùng thì cũng có người nhấc máy, và Tachiana nhẹ nhàng, có lẽ để không làm chồng cô lo lắng, bảo chồng trong “bất cứ trường hợp nào” cũng cầm theo hai bộ quần áo, đồ mặc ấm và cái bánh ga tô cô còn để ở trong tủ lạnh...
Putin vào nhà cùng với hai sĩ quan đặc nhiệm. Ở trong phòng đợi, ra đón họ không phải hai, mà sáu người - hai cảnh sát và bốn người kia mặc thường phục. Hai trong số họ lao đến chỗ Putin và chặn đường lại, tuy nhiên khi nhìn thấy theo sau họ là hai xạ thủ tiểu liên ăn mặc nguỵ trang thì khí thế của họ nguội đi một chút. Viên cảnh sát tiến đến, người vừa mới đụng độ với Putin lúc nãy tỏ ra biết điều trông thấy, anh ta khá bình tĩnh hỏi xem họ đang đi đâu và đi có việc gì.
- Valera, hãy giải thích cho các anh ấy hiểu, chúng ta đang thực hiện nhiệm vụ gì đi! - Putin nói với một trong những người hộ tống ông, còn chính ông thì chạy lên trên theo cầu thang bộ đến căn hộ thứ 26.
Họ đến Arkhagen lúc chưa tới nửa đêm. Cô con gái cả Lena và các con mình đón họ ở bậc thềm.
Lena ào đến bên Elsin và gục đầu vào ngực ông. Putin nghe thấy chị nói qua hàng nước mắt: “Con rất lo bố ạ, còn có rất nhiều cú điện thoại gọi đến đây... Có người gọi điện và nói rằng máy bay của bố bị bắn rơi ở Kazaxtan...” - “Nín đi con, con thấy đấy, tất cả chúng ta đang sum vầy ở đây, và chẳng có chuyện gì xảy ra với chúng ta cả”. - Elsin vuốt ve tóc con gái, nhưng đầu ông lại đang nghĩ đến chuyện khác. - Tổng thống Gorbachov đang ở đâu và làm gì?
Lena bước đến bên mẹ, ôm lấy bà và Tachiana, và ba người phụ nữ gục đầu vào nhau, không để ý đến sự có mặt của người ngoài, nức nở khóc...
- Trông họ kìa, lại như gà, cục ta cục tác! - Elsin hất đầu về phía “niềm hạnh phúc phụ nữ” của mình và nặng nề bước lên bậc thềm. Sau đó ông quay đầu lại và đưa mắt tìm Putin. - Trung tá hãy đi theo tôi, chúng ta cần phải nói chuyện...
Tất cả 52 sĩ quan đặc nhiệm hộ tống người đứng đầu nước Nga đến Arkhagen vẫn còn ở lại trong khu vực dinh thự tổng thống. Họ chọn vị trí thích hợp theo hình vòng tròn, và ngay sau đó những người trong nhà liền bắt tay vào chuẩn bị “bữa tối đặc biệt” cho họ - một cái bánh trứng làm từ 300 quả trứng gà.
Putin ấn số gọi cho người sĩ quan tuỳ tùng của Fedorov và báo cáo lại tình hình. Ngay sau đó chính đại tướng gọi điện lại cho ông và ông nhận thấy trong giọng nói của đại tướng lộ rõ vẻ chua xót được kìm nén:
- Các sư đoàn Kantemirov và Taman đã khởi động động cơ rồi... Tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng bây giờ rất nhiều điều phụ thuộc vào sự cứng rắn của Elsin... Còn chỗ cậu thế nào, Volodia, nếu có chuyện gì xảy ra liệu có đủ lực không?
- Tôi không biết là tình hình sẽ bị khuấy động đến mức nào, nhưng những người thừa và những nòng súng thừa sẽ không thể gây cản trở được...
- Tôi đã gửi đến..hai chiếc xe bọc thép, một vô tuyến điện đài dự trữ và 40 người... Đó là tất cả những gì tôi có thế giúp... Còn bây giờ hãy chuyển máy để tôi nói chuyện với Elsin, chúng ta sẽ giải thích cho ông ấy một chút...
Lúc đó là ba giờ đêm khi Putin, đội vệ sĩ và Storm hộ tống đưa những người phụ nữ của Elsin là Naina Josefnovna, các con gái và các cháu ra khỏi dinh thự của ông ấy. Việc này được làm trong “trường hợp đặc biệt”, nếu như các sự kiện của cuộc chính biến đang được chuẩn bị bộc lộ rõ tính chất phản động của nó. Họ đi ra ngoại ô thành phố, đến Izmailovo, một trong những đường phố của Park, nơi toà nhà tiện nghi của GRU đứng biệt lập dưới những thân cây phủ kín. Và vào chính đêm đó, khi những chiếc xe tăng đầu tiên tiến vào Moskva, Putin quay trở về Arkhagen, còn một tiếng sau ông cùng Elsin ngồi vào chiếc xe “Zil” bọc thép của Tổng thống tiến vào trung tâm thủ đô. Và trong suốt chặng đường đi ông luôn bị ám ảnh bởi cảm giác mình đang tham gia vào một cuộc chạy đua quỉ quái với thời gian. Những chiếc xe tăng đi qua trên đường, và bỏ lại trên mặt đường nhựa những vết đá bị xích nghiến thành hõm. Và bất chấp tất cả, đoàn xe của Tổng thống không một chút khó khăn, xuyên qua bầu trời đêm Podmoskva, bỏ lại sau mình những sư đoàn tinh nhuệ và sức mạnh vô dụng của các xe tăng bọc thép của họ...
Một nửa đêm tháng tám thanh bình đã trôi qua. Những con châu chấu kêu ri ri trong các thảm cỏ, và không nghi ngờ gì nữa, bọn chúng đang chuẩn bị một mẻ nào đó cho những người đang say ngủ. Còn cũng vào thời gian đó một chiếc phi cơ đặc biệt đang lăn bánh trên sân bay Chkalov, trong đó là những tên phiến loạn đang chuẩn bị bay đến Forox, nơi Tổng thống Liên Xô Mikhail Gorbachov đang đi nghỉ thường lệ...
Hồi tưởng nối tiếp hồi tưởng... Putin ấn số điện thoại cơ quan của vợ và khi bà nhấc máy, ông nói:
- Liuxia, em không vô tình quên mất là vị tổng thống thứ hai của nước Nga yêu em bằng cả mối tình đầu chứ? - Và ông cúp máy.
Nhưng những gì ông vừa nói hoàn toàn chỉ là một nửa sự thật, vì người vợ ông yêu không chỉ là mối tình đầu, mà còn là mối tình cuối của ông.
Chú thích:
[i] Dovator Lev Mikhilovich, một vị tướng, anh hùng Liên Xô.
[ii] Tổng thống đầu tiên của Liên Xô.
[iii] Tên gọi thân mật của Tachiana.