← Quay lại trang sách

- 25 - SÂN BAY “CHKALOV” - NGÀY MỔNG 10 THÁNG 8

Mọi người đã bố trí đến địa điểm Iak-40 như dự định vào sáng sớm ngày 10 tháng 8. Chiếc xe tải hòm chở một nhóm người và vũ khí đỗ sát thang máy bay phía sau, vì thế dù ở phía nào thì không ai có thể nhìn thấy ai và cái gì đang được vận chuyển lên máy bay. Các chiến sĩ của Storm tự mình khuân vũ khí vào trong xa lông, các ba lô được chất thành hình khối rất thích hợp ở phần sau, vài khẩu súng phóng lựu đạn và hai container nhỏ. Đích thân Storm quan sát việc vận chuyển. Ông nhìn những con người khoẻ mạnh, ăn mặc nguỵ trang đi đi lại lại trên thang máy bay, trong sự chuyển động tự tin và không nóng vội của họ lộ rõ một sức mạnh có thể đem đến niềm hi vọng.

Anh chàng Dagestan trẻ tuổi Izerbecov và con trai Storm là Victor Storm đang bê các hộp đạn ra khỏi xe hòm. Ở hai chàng trai trẻ này có điều gì đó giống nhau. Có thể là cùng một chiều cao, có thể là dưới ánh sáng yếu ớt của những ngọn đèn trong xa lông khiến cho khuôn mặt và dáng vẻ của họ giống nhau.

Bóng các thân người loang ra và đổ dài đến tận chân thang máy bay, rồi biến mất vào trong máy bay và lại chuyển động đi ra rồi đổ xuống mặt đường bê tông - chỗ phần sau xe tải hòm thành những đường cộng hưởng uốn éo, sau đó lại biến mất.

Putin đến lúc 6 giờ 30 phút. Ông không đi một mình: đi cùng ông là trưởng cơ quan bảo vệ Serbacov và vệ sĩ Pavel Fomendo. Chính là người giống Tổng thống như hai giọt nước. Cả ba đều ăn mặc nguỵ trang, đầu đội mũ đen. Họ ngồi trong ô tô và quan sát việc vận chuyển. Serbacov mở toang các cánh cửa, và ông, để khói không bay vào trong xa lông ô tô đặt tay cầm điếu thuốc đang cháy gần khe hở nhỏ, một ngọn gió buổi sớm thổi vào qua khe hở đó.

Storm cha tiến đến bên họ và chào tất cả những người đang ngồi trong xe. Tay Tổng thống khô và ấm, tay Serbacov xương xẩu nên không tiện cho việc bắt tay lắm. Thế nhưng tay Fomenko, giống như con cá lạnh, nằm gọn chặt trong lòng bàn tay rộng của Storm, nhưng ông siết trả lại thật chặt khiến anh ta phát đau.

Mọi chuyện đã được bàn đâu vào đấy. Putin chỉ nói:

- Tôi chưa bao giờ nghĩ là lại mang theo nhiều đồ như thế...

- Chúng ta bỏ lại vài thứ trong kho, ở chỗ hạ cánh. - Storm giải thích. - Mà chẳng mang theo cái gì thừa hết, đã lựa chọn kĩ càng - từ cái kim cho đến lưỡi lê...

Lúc đó là 6 giờ kém 15 họ thu thang máy bay lại và máy bay bắt đầu cất cánh. Putin nhìn xuống qua cánh cửa mạn thấy trời đã sáng hẳn. Ông nhìn những cây cột điện, những tán cây phong và cây du già rậm rạp đứng bất động, dưới những bóng cây đó nổi rõ lên là hàng rào dây thép gai chọc thẳng lên trên. Hàng rào ngăn cách thế giới. Đó - nơi những người thân của ông đang sống, đang chuẩn bị bắt đầu một ngày mới, với cái thế giới này - thế giới của những tiếng ì ầm của máy bay chuyển động ngày một rõ, của bầu không khí tươi một buổi sáng sớm trộn lẫn với nỗi lo lắng trong lòng.

Trước mắt ông hiện ra khuôn mặt một người phụ nữ, đôi mắt dò hỏi và như van xin của bà khi bà đột ngột hỏi: “Dù thế nào thì chính anh đã quyết định đi đến đó sao?”. Và câu hỏi này giống như một đòn sấm sét, vì ông không có thời gian để bóc lớp mặt nạ ngạc nhiên giả dối ra khỏi mặt mình, và đè nén giọng nói dối trá xuống: “Em nói gì lạ thế? Anh chỉ đi nghỉ như thường lệ thôi mà...”. “Anh thôi đi, em đã biết là anh đến phòng tập bắn, người anh toả ra đầy mùi thuốc súng...” Liudmila ôm ông và ông nghe thấy tiếng tim bà đập. Ông cảm thấy sự ấm áp ươn ướt ở má, bà dường như ngừng thở... “Nếu anh đi đến đó - môi bà áp chặt môi ông - anh cố gắng đừng hi sinh vô ích. Cả anh và em sẽ khó mà sống nổi với điều này...” Ông ghì đầu bà vào đầu mình, họ nhìn vào mắt nhau - và người phụ nữ, có thể là suốt những năm tháng sống chung, lần đầu tiên bà nhìn thấy trong mắt chồng sự bất đồng, dường như hai con ngươi đột nhiên bị phủ bởi một lớp màng khô và mờ đục không thể xuyên qua nổi, nó không thể gợi lòng trắc ẩn.

Ông bước vào phòng con, nhưng không ghìm nổi mình. Hình ảnh cô con gái đang ngủ đầy xúc động suýt nữa thì tước mất sức mạnh và sự tự tin nơi ông, và ông, để không bị mủi lòng, đã đi thẳng ra cửa. Chú chó mực chạy theo ông, húc mõm vào chân ông để nhắc nhở rằng đã đến lúc dắt nó đi dạo. Ông chủ liền lấy tay xoa xoa trán nó và nói: “Hẹn gặp lại mày, Rei”, rồi quay lại ôm vợ. Ông ôm bà, áp mặt bà vào má mình. Bà cũng ôm ông và hôn, rồi khẽ đẩy ông về phía ngưỡng cửa... Bà sợ sự yếu đuối của mình, vì tiễn chồng lên đường bằng nước mắt vốn không phải là tính cách của bà. Bà biết chồng mình ít khi chọn lựa những con đường đi đơn giản, mà nói chung là ông không chọn bao giờ...

*

Thông báo của điệp viên được thông qua để gửi đến số điện thoại tác chiến ở Dusanbe.

Hết sức khẩn cấp!

Gửi Zakhar

Theo tài liệu nguồn hỏi cung được, nhân vật Đệ nhất từ Kangadar sẽ đến vùng núi vào ngày 11 tháng 8 năm nay.

Dervis

Bocharov Ruchei

*

... Khi họ bay đến Xochi, mặt trời đã đứng bóng. Rõ ràng là đêm qua trời mưa, hơi nước bốc lên từ mặt đất, ngột ngạt và ẩm ướt. Phong cảnh và mùi hương nhiệt đới làm lòng người rộn rã. Đập vào mắt là những thân cây ngô đồng trơ trọi và những cây trắc bá diệp vươn lên thẳng đứng.

Đoàn xe tổng thống đã đợi họ ở sân bay: năm xe bọc thép có đội bảo vệ tăng cường và hai xe buýt nhỏ. Ngồi trong máy bay Serbacov đã giới thiệu với Putin vài thông tin tác chiến về việc di chuyển của bọn khủng bố trên lãnh thổ biên giới Kraxnodar.

Ngay cạnh cổng vào dinh tổng thống tỉnh Borachov Ruchei, như thường lệ các phóng viên đã thường trực ở đó. Chủ yếu là phóng viên truyền hình và phóng viên ảnh, những người này khi nhìn thấy những chiếc ô tô đang tới gần liền linh hoạt hẳn lên và bắt đầu sất sắng chuẩn bị máy ảnh. Nhưng lần này xem ra không xứng đáng với sự mong đợi của họ. Những chiếc xe, không giảm tốc, phóng thẳng vào trong qua những cánh cổng bọc thép mở ra rồi đóng lại ngay lập tức, ngăn đám phóng viên khỏi phạm vi dinh tổng thống.

Trong gian phòng tập thể thao, tránh xa những ánh mắt xa lạ, cả nhóm bắt đầu tháo dỡ những thứ mang từ Moskva theo mình. Storm hứa sẽ cho các chiến sĩ ra biển tắm, và ông đã giữ lời. Sau bữa trưa họ mặc quần áo thể thao và theo đường ngầm dưới đất đi ra lãnh thổ bờ biển riêng của dinh tổng thống ở ngoại ô thành phố. Biển lặng gió, khi đó cả mặt nước, cả những tảng đá, cả mặt trời đều khiến người ta nghĩ đến những sinh vật bí ẩn đã lặng im.

Anh chàng Dagestan Izerbecov tỏ ra nôn nóng hơn tất cả. Loáng một cái anh cởi hết quần áo, không bỏ phí một giây anh chạy thẳng xuống biển, lội xuống nước và bơi. Chàng lính tinh nhuệ Kalinka xuống nước theo Izerbecov. Anh xuống nước thận trọng, đưa tay xuống trước, và mặc dù nước biển ấm nhưng toàn thân anh vẫn nổi da gà...

Voropaev thì ngược lại, không vội cởi quần áo, giống như một kẻ nhát gan, anh ngồi xuống một ván nằm ấm áp và bắt đầu hút thuốc. Anh nhìn lên bầu trời trong xanh đến tận chân trời, lòng thầm khâm phục vẻ đẹp của trái đất. Anh chưa bao giờ đến phương Nam, và vẻ mĩ lệ của miền nhiệt đới đã xâm chiếm toàn bộ đầu óc anh.

Victor Storm bước đến bên anh và ngồi xuống ván nằm. Storm là một sĩ quan có làn da rám nắng - cả người anh, ngoài hai bàn tay, mặt và cổ là không bị các tia nắng đụng đến. Anh biết chuyện về Voropaev qua cha mình, chính vì thế anh đối xử với chàng trai này bằng tình cảm hai mặt.

- Sao anh không xuống tắm, Alex? - Anh hỏi, mặc dù hiểu rằng câu hỏi chẳng đúng lúc đúng chỗ cho lắm. - Nước biển ở đây cứ như sữa tươi ấy.

- Đằng nào thì cũng phải tắm nắng một chút... Tôi nghĩ đây không thực sự chỉ là biển đen, mà là biển xanh nữa. - Voropaev cúi xuống, anh dụi điếu thuốc đang hút dở vào cát và nhìn Storm. - Anh nghe này chàng trai, tôi muốn yêu cầu anh một điều...

- Anh cứ nói - Storm con hết sức chăm chú vì anh hiểu rằng cuộc nói chuyện này rất nghiêm túc.

Tuy nhiên, Voropaev không chỉ đơn giản là nói:

- Tất nhiên là anh đã biết về tôi trong khoá huấn luyện...

- Đã biết những điều đại thể nhất...

- Thế thì tôi sẽ không vòng vo nhiều... Tôi đề nghị anh... nếu như chúng làm tôi bị thương nặng hay điều gì đó đại loại thế, thì anh hãy bắn chết tôi. Tôi không thể quay về chỗ bọn Chesnia... Chúng đã làm tôi đau đớn, mà chúng biết cách làm điều này rất giỏi...

- Đạn có thể găm vào bất kì ai trong chúng ta... - Storm đưa mắt nhìn các chiến sĩ đang ngâm mình trong nước. - Không một ai được phép ngã xuống, và không một ai rơi vào tay chúng. Tôi có thể đảm bảo với anh điều này.

- Không ai có thể đảm bảo được điều đó. - Voropaev đứng dậy khỏi tấm ván và bước đi cà nhắc, anh lội xuống nước.

Storm nhìn theo tấm lưng trần nổi đầy bắp thịt chưa bị bắt nắng của Voropaev, đôi chân đầy lông, dài và yếu thế bước lệch một bên sườn, trên một bàn chân không đếm đủ được hai ngón, và nghĩ - không biết con người này đã đi qua bao tầng địa ngục, những nỗi đau khổ nào nằm trong lòng anh ta để anh ta không mất đi dáng vẻ con người. Và anh kêu lên với theo Voropaev:

- Alex, nhưng biển ở Krưm còn xanh hơn. Chúng ta sẽ trở về - sẽ chạy ngay đến Ianta...

Voropaev giơ tay - anh bạn, tôi nghe thấy rồi và tôi đồng ý - rồi lại lặn ngụp đầu xuống nước. Nhưng anh làm việc đó không thành, anh ngồi phịch xuống đến bụng và lấy tay khoát nước một vòng rộng, bắt đầu bơi ra xa bờ...

Còn hai người nữa đi đến: đại uý Aivar Gulbe, và Bardin, với đôi vai cuộn bắp, trên vai phải có một vết chai màu xanh: trong đợt đi công tác anh đã phải bắn nhiều bằng súng tiểu liên. Chân bước những bước rộng, rạc cả cẳng nhưng không tránh được những bước đi lạc giữa các tảng đá và đôi chân cũng chưa bị bắt nắng giống Victor Storm. Ngược lại, Gulbe toàn thân bị rám nắng phương Nam, khi ở Abkhazi, nơi anh phải thực hiện một nhiệm vụ tế nhị và để thực hiện nó anh phải lang thang hàng giờ ngoài bãi biển.

Gulbe nói gì đó với Bardin về Fabrisius, anh đã hai lần nhắc đến cái tên này, và Storm hiểu ngay họ đang nói về điều gì. Anh cũng biết câu chuyện này. Đâu đó ở vùng Xochi có một tượng đài kỉ niệm người đầu tiên của Liên Xô được tặng thưởng Huân chương Cờ đỏ - Ian Fabrisius[i], người Latvia. Năm 1929, anh hùng của cuộc Nội chiến này đã bay đến nghỉ ở Xochi, nhưng khi máy bay hạ cách đã gặp sự cố. Đấy là sự mỉa mai của số phận hay bức màn bi kịch? Để cứu mọi người, người chỉ huy đã không thể cứu mình...

- Aivar này, tại sao lại có nhiều người Latvia tham gia vào cuộc cách mạng giành chính quyền Xô Viết thế? - Bardin hỏi. - Có thể, nếu không có các xạ thủ của các anh, thì toàn bộ lịch sử sẽ rẽ sang hướng khác... Những người Latvia là những con chó sói! Chỉ cần họ đừng đàn áp các cuộc bạo động của các đảng viên xã hội như thế. Và nói chung... có thể coi họ là những kị sĩ sắt của cuộc cách mạng...

Gulbe nhấc một hòn đá lớn mà anh quyết định dùng thay quả tạ đặt lên vai và suy nghĩ. Bóng thân hình cân đối của anh ngưng đọng trên những hòn đá cuội, được chiếu sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.

- Tôi không biết câu trả lời chính xác... Nhưng có thể là những người Latvia thấy hợp với tư tưởng bình quyền. Chúng tôi là một dân tộc nghèo và vì thế lãng mạn. Họ tin vào ông chú tốt bụng và tư tưởng soi sáng.

Storm thấy quan tâm và anh hỏi:

- Còn bây giờ? Người ta nói rằng ở Latvia vấn đề dân tộc hầu như không được bàn một cách công khai...Thậm chí còn có cả đường phố mang tên Geokhar Dudaev[ii]...

- Thật tiếc, đúng là có con phố đó... Và tôi, mặc dù không sống ở Riga, cũng lấy làm xấu hổ vì điều này... Còn nói chung không phải tất cả đều kinh khủng như thế, nỗi buồn rồi sẽ qua đi...

Gulbe bỏ viên đá để trên vai xuống đất và chạy ra biển. Victor, đừng động đến chàng trai này nữa. - Bardin nói và cũng đi xuống nước.

- Và tôi cũng thế... Dù sao cũng biết quan tâm đến ý kiến của những cái miệng đầu tiên...

Khi tất cả mọi người đã lên bờ, họ tập trung lại thành hình vòng tròn và thực hiện điệu nhảy nghi lễ. Họ đứng thành hình chiếc nhẫn và đặt tay lên vai nhau, rồi họ đi theo vòng tròn đó, bước từng bước sát nhau theo chiều kim đồng hồ, đồng thời hát vang lên bài hát của mình như một lời nguyện cầu:

Thế là chúng tôi ra đi, để lại sau mình

những vướng bận, niềm vui và người thân,

Để cứu con người, phải lấy thân mình

chặn lại đường đạn của lũ ác thú khủng bố.

Chúng tôi sẽ mang cây thánh giá

năm này qua năm khác.

Vì căng thẳng ta sẽ gồng hết đường gân và cơ bắp,

Mỗi lần, sau khi mặc xong áo chống đạn,

chúng tôi sẽ cố gắng bảo vệ mạng sống của mình.

Còn sau đó họ đứng quay mặt ra biển, kết thúc bài hát mà trước đây đã được các chiến sĩ của đội đặc nhiệm nổi tiếng “Alfa” cất tiếng hát đầu tiên:

Đã nhiều lần những lo ngại làm chúng tôi mất ngủ,

Chúng tôi đã mạo hiểm vì cuộc sống,

Nhưng không thể than thân trách phận:

Vì chúng tôi đã tự nguyện chọn công việc này...

Voropaev, mặc dù cảm nhận được hơi ấm từ tay Izerbacov và Bardin đặt lên vai, anh vẫn thấy mình thật nhỏ bé. Thứ nhất, anh gần như quên lời bài hát và, thứ hai, anh không coi mình có quyền đứng ngang bằng với những con người này. Anh còn phải chứng minh điều đó... Và còn nữa: hai bàn chân cụt ngón làm anh vướng víu, mặc dù trong suốt lúc nhảy, anh đã cố gắng để không lùi lại, để không bước cà nhắc trên những hòn đá cuội nóng bỏng...

Putin, Storm và Serbacov ngồi dưới bậc thềm râm mát quanh cái bàn mây tròn, bàn luận về những chi tiết cuối cùng của chiến dịch trước mắt. Tấm bản đồ trắc địa Chesnia cũng được trải lên trên bàn, và thỉnh thoảng có một cơn gió thổi tới làm bay các góc của nó lên.

Động mạch cổ của Storm nổi phập phồng vì căng thẳng.

- Kornucov nói rằng đây là địa điểm không thể bay đến. - Storm di ngón tay vào ô vuông E-9. - Bản thân tôi không hiểu “không thể bay đến” là vì sao...

- Chúng tôi đã bàn đến điều này trong phiên họp mở rộng. - Putin nói. - Ở trong núi có những vị trí mà không tên lửa, không trực thăng nào có thể bay đến được. Thế thì hoá ra việc dội bom, tên lửa cũng khó thực hiện... Địa hình khu vực này như thế đấy.

- Được rồi, tôi đồng ý, nhưng từ điều này chúng ta phải lựa chọn một trong hai phương án sau: hoặc là chúng ta làm tất cả để tìm được tên Barx và Taipan khốn kiếp này ở đó và còng tay chúng đưa lên đồng bằng, hoặc là... - Storm rít một hơi thuốc lá. - Hoặc là chúng ta cứ để chúng yên nghỉ và thay vào đó sẽ bố trí vài ngọn hải đăng vệ tinh rồi rút.

Serbacov im lặng hút thuốc. ông đang nghĩ đến mình: người ta sẽ không tha thứ cho ông, nếu ông không bảo vệ được Tổng thống. Và tất cả sẽ kêu to thành tiếng rằng ông là thằng ngu vì ông đã cùng với ông ấy tham gia vào một trò mạo hiểm chưa từng thấy.

- Hay đấy! - Serbacov cố nói một cách bình tĩnh. - Tôi cho là chúng ta phải nghĩ sớm hơn về điều này.

Putin quay phần bản đồ có ô vuông được gạch nét về phía mình.

- Và toàn bộ điều này đã được nói đến hàng trăm lần rồi... Chúng ta có một nhiệm vụ ba trong một: thứ nhất, phải tìm được các đường vào khu căn cứ, với điều kiện phải xác định được vị trí đóng quân và các lực lượng của Barx và Taipan đồn trú. Và tất nhiên, với điều kiện phải túm được mạng của chúng... Còn nếu gặp may, xích cổ luôn cả chính tên Thủ lĩnh Hồi giáo.

- Tốt hơn hết là tiêu diệt gọn lũ khốn kiếp này! - Serbacov buông tiếng trả lời.

- Tất nhiên đây là phương án tốt nhất... Và thứ ba, nếu điều này không xảy ra và chúng ta không tìm thấy bọn chúng, chúng ta sẽ để lại những ngọn hải đăng giao thông... Chúng ta sẽ đặt những tên lửa có cánh trên nó... Nhưng vẫn còn một điều làm tôi lo lắng... đó là những người Mỹ trong nhóm “Delta”... Bởi vì chúng ta có thể làm cản trở nhau...

Storm không trả lời ngay. Trong một khoảnh khắc ông nhắm mắt lại, dường như đang cố gắng hồi tưởng điều gì đó.

- Không có gì đáng sợ cả - ông nói - sẽ tổ chức một buổi gặp gỡ mới ở Elba. Nhưng chúng ta cần phải sẵn sàng cho điều này, chỗ tưởng như không giáp nối được thế mà lại có chỗ nối đấy...

Storm nhìn đồng hồ:

- Đã đến lúc gọi các đồng chí của chúng ta từ bãi biển về rồi, còn nếu không, đun quá mức thì sẽ không trương lực được. Tôi nghĩ, Vladimir Vladimirovich ạ, anh nên ngủ một chút đi, còn nếu không, ai mà biết được khi nào có thể ngủ được nữa.

Putin cũng nhìn đồng hồ:

- Không kịp ngủ, tôi còn phải ra gặp giới báo chí. Tập trung lúc mấy giờ nhỉ?

- 20 giờ... Trong hầm tránh bom.

Bocharov Ruchei không phải là trường hợp ngoại lệ. Giống như các dinh tổng thống khác, nó cũng có hầm tránh bom riêng của mình với những lối đi ra biển bí mật và rất sâu ở đây có tất cả mọi thứ để đảm bảo cho cuộc sống: cả một trạm điện riêng, lượng ô xi dự trữ, và hai cái tủ lớn đựng đầy thực phẩm. Trong một căn buồng cách li nhỏ có những bộ đồ bơi và các thiết bị lặn để có thể đi ra biển với độ sâu 20 mét bằng các xuồng đặc biệt.

Còn lúc này các phóng viên đã đứng đầy chỗ thảm cỏ xanh bên lối đi. Putin đã cho phép họ được vào lãnh thổ dinh tổng thống và thậm chí còn hứa sẽ xuất hiện trước họ. Tất cả đều nôn nóng muốn biết chi tiết âm mưu ám sát chính Tổng thống. Đặc biệt xông xáo là Oktavian Rubsov của Công ty truyền thông độc lập (NTV), được tổng biên tập giao cho nhiệm vụ hết sức cụ thể là phải quay được cận cảnh mặt Tổng thống, nhưng làm thế nào để những lời ông ấy nói về vụ ám sát phải khiến người ta nghi ngờ vào mức độ chân thực của nó. Đối với hãng NTV, Putin ngay từ thời gian đầu làm Tổng thống đã là một phản anh hùng, và chính vì vậy mà NTV dù bất cứ lí do gì cũng nhắc cho những con thú vật nhớ đến câu trả lời của Tổng thống về khu vực, nơi ông sẽ đái vào bọn khủng bố... Và theo cách chiến dịch ở Chesnia kéo dài như thế nào, thì lời nhắc nhở về cái toilet này, tất nhiên, cũng không đóng vai trò trong việc nâng cao uy tín.

Ông xuất hiện hoàn toàn bất ngờ, điều này khiến cánh nhà báo xôn xao thực sự. Rubsov đã kịp đá vào vai nhà quay phim đang nằm dưới bóng cây trắc bá diệp, còn chính anh ta thì bật dậy và chạy thẳng đến đón đường Tổng thống. Nhưng họ ngăn anh ta lại - một cái nạng ba chân bị người của Đài truyền hình xã hội Nga (ORT) quẳng ra trên đường anh ta chạy, và Rubsov vấp phải, ngã sấp mặt vào thảm cỏ. Nhưng dù sao anh ta vẫn len được vào giữa những người đầu tiên đang quây quanh vị nguyên thủ quốc gia.

Tổng thống mặc quần vải bông giấy sáng màu và mặc áo sơ mi cộc tay màu kem. Chân ông đi đôi giầy bện của Trung Quốc.

Ông chào họ, sau khi cân nhắc câu hỏi, ông nói to:

- Các bạn thấy đấy, Tổng thống vẫn còn sống và khoẻ mạnh. Có sự va chạm trên đường đi - chỉ là một vụ tai nạn giao thông (DTP) bình thường...

Rubsov huých vai người đồng nghiệp từ Đài truyền hình Nga tới và hỏi:

- Nếu đây chỉ là một DTP thông thường, thì tại sao đài truyền hình lại đưa tin về vụ nổ?

- Anh sẽ biết rõ hơn. - Putin đưa mắt nhìn máy ghi âm người phóng viên đang cầm trong tay. - Nếu tôi không lầm, thì chính NTV là hãng đầu tiên đưa ra giả thiết về vụ nổ trên quốc lộ A105 và về vụ ám sát...

- Thế chẳng lẽ lại không phải thế? - Đây là câu hỏi của Mark Sandler, phóng viên của hãng CNN. - “Reuters” đưa tin rằng trong chiếc “Ferrari” đã cố gắng đâm vào xe ông chứa không dưới 10 kilogam thuốc nổ trotyl... Và sau đó... Họ nói rằng FCB đã phát hiện ra một sĩ quan cảnh sát giao thông hình như đã liên lạc với bọn khủng bố để chỉ cho chúng lộ trình đi của đoàn xe tổng thống.

Putin suy nghĩ một giây. Ông hiểu rằng nếu tiếp tục trò chơi là ngu ngốc. Và chính trong phút này máy quay của NTV đã quay được mặt ông ở góc độ lớn, thấy rõ cả những hạt mồ hôi nhỏ và cái nhìn lặng đi trong khoảnh khắc.

- Được rồi, mọi chuyện có thể đúng như những gì các anh và hãng truyền thông “Reuters” nói... Hiện giờ chúng tôi đang tiến hành điều tra, và chỉ điều tra mới chứng minh được là đây có phải là âm mưu ám sát Tổng thống hay không hay chỉ là tên lái xe cô đơn nào đó lượn ẩu...

- Ông không sợ khi đến Xochi à, bởi vì đây rất gần Chesnia?

- Các bạn không hoàn toàn đúng, các bạn hãy nhìn bản đồ. Và thứ hai là... Các bạn nghĩ xem, nếu như Tổng thống nước Nga trốn đi, thì các bạn có thể đứng đây mà phỏng vấn ông ấy hay không? - Putin khẽ mỉm cười, nhưng nụ cười không hoàn toàn cởi mở. - Tuy nhiên tôi sẽ không lấy mất thời gian của các bạn vào một ngày đẹp trời như thế này. - ông đưa mắt nhìn một trong số những người bảo vệ.

- Vladimir Vladimirovich, một câu hỏi nữa thôi. - Một người mặc áo da không tay, mái tóc để dài dường như cả trăm năm không gội xoã xuống tận vai, râu bê bết mồ hôi thò mặt lên trước. - Có đúng là thời ông còn là điệp viên ông đã đánh cắp của NATO bản đồ bố trí tên lửa có cánh ở Tây Âu không?

- Miễn bình luận... - Putin muốn ngắt lời để đi khỏi đó, nhưng cuối cùng ông nghĩ lại và, quay lại bên người tóc dài, ông nói: - Tôi sẽ không ngăn anh và những ai yêu cầu anh hỏi tôi câu hỏi này, nhưng ngành tình báo vũ trụ của chúng ta tồn tại là để cho những mục đích như thế, vì vậy việc ăn cắp bản đồ là không cần thiết...

Tất nhiên đấy là ông vờ như thế, vì chính ông là người liên quan trực tiếp nhất đến việc tuyển mộ một sĩ quan dân sự của căn cứ quân đội đóng ở miền Nam nước Đức. Nhưng họ không nói về vị trí của các tên lửa có cánh, mà là về máy bay hành động tiếp theo và trang bị của nó.

Sau buổi gặp mặt cánh báo chí Putin đi tắm vòi hoa sen và gọi điện về Moskva cho vợ. Qua điện thoại ông muốn để bà tin rằng ông đang có mặt ở đúng Bocharov Ruchei, còn trong trường hợp ngược lại, chính bà đã biết rõ điều này, thì ông hẳn sẽ không thể gọi điện về cho bà. Sau đó ông lên tầng ba của dinh thự, nằm xuống đi văng và cầm quyển sách Seneka nhỏ trong tay. Theo thói quen ông giở hú hoạ và đọc câu đầu tiên: “Không có những trở ngại nào mà số phận không vượt qua nổi; hãy xây dựng những công sự ở trong mình! Nếu ở đây mọi thứ đều đáng hi vọng, thì con người có thể phong toả, chứ đừng nên tấn công. Anh muốn biết những công sự mình xây như thế nào phải không? Dù có chuyện gì xảy ra với anh đi chăng nữa, thì anh hãy tỉnh táo; hãy biết rằng, ngay từ đầu, tất cả những gì mang thiệt hại đến cho anh, sẽ phục vụ cho việc bảo vệ Trái đất, nhờ có điều này một vòng quay được định sẵn cho thế giới sẽ kịp thời được thực hiện...”

Ông đặt quyển sách xuống và nhắm mắt lại. ông nhớ đến những câu khác của nhà triết học: “Hãy yêu trí tuệ - và tình yêu này sẽ cho anh vũ khí để chông lại những thử thách nghiệt ngã”.

Ông với tay lấy điện thoại di động để trên bậu cửa sổ, và lại gọi điện về Moskva. Khi nghe thấy tín hiệu trả lời, ông nói:

- Liuxia, em cố tình quên vị Tổng thống thứ hai của nước Nga phải không? Em không muốn nói gì với ông ấy sao?

Ông nghe đầu dây bên kia và mỉm cười gật đầu:

- Đây là một bản nhạc khác rồi... Nếu anh không lầm, đó là Rilke, các bản “xon ne”“ và “Orfei” của ông ấy... Anh trả lời em cũng bằng “Những làn bụi kim cương bay xa ra ngoài nội cỏ khiến hoa hồng tỉnh giấc. Sự yên tĩnh tràn vào trong lòng người, chính niềm tin không cần cúng lễ sẽ tạo nên những điều kì diệu dịu dàng...”

Cả hai đầu dây ngừng lại lâu và hồi hộp xúc động, sau đó Putin nói:

- Liuxia, nếu em muốn thủ thỉ với anh, chúng ta sẽ gặp nhau lúc nửa đêm khi sao Bắc Đẩu mọc, giờ Moskva em nhé...

Đây là thói quen đã lâu ngày của hai vợ chồng ông. - Mỗi khi họ phải xa nhau, họ thường hẹn gặp nhau bằng cách cùng ngắm nhìn sao Bắc Đẩu...

Bẩy giờ rưỡi ông cạo râu xong, thay quần áo và mặc một bộ đồ thể thao rồi đi xuống dưới, vào nhà ăn. Storm, Serbacov và các chiến sĩ khác đã ngồi bên bàn. Đã có sẵn ba món ăn bày lên - thịt bê nướng tẩm rượu, rômstếc và cá hồi rán. Những đĩa to đựng đầy hoa quả, giống như trong tranh của các hoạ sĩ Italia, nổi rõ trên nền của những chiếc khăn trải bàn màu tuyết trắng, bộ đồ ăn sáng màu và các mép cốc của những người theo đạo Thiên Chúa mỏng và sáng lên lấp lánh.

Putin nhớ lại câu chuyện của người sĩ quan canh giữ cung điện Amin. Trước giờ bắt đầu chiến dịch, các chiến sĩ đặc nhiệm của nhóm “Zenit” và “Grom” (hai đơn vị tiền thân của đội đặc nhiệm Alfa[iii]), trong khi chờ đợi tín hiệu tấn công, họ hút thuốc và bị lẫn đi trong bóng chiều hoang lạnh của vùng Afganistan. Gần như cả ngày họ không ăn uống gì. Trước khi trận đánh bắt đầu họ cùng nhau ăn bữa tối. Họ đã cho đội đặc nhiệm tinh nhuệ nhất nước ăn súp loãng và cháo kiều mạch nấu thịt... Với khẩu phần “tiện nghi” như thế, nhóm “A” đã chiến đấu ở chính Baka. Các chiến sĩ trong ba tháng trời ngồi trong doanh trại, nơi chỉ toàn các tấm đệm, và hơn nữa cũng như ở Afgannistan, họ toàn được cho ăn khan. Và dưới sự quan tâm vật chất chưa từng có đó thì khoản chi cho họ là 3 rúp 50 cô pếch tiền công tác phí một ngày đêm...

... Khi Putin bước vào, Servacov đứng lên hô: “Tổng thống vào, tất cả đứng lên!”

Chúc cả đội ăn ngon xong, Putin ngồi xuống cái ghế trống bên cạnh Storm. Mọi người cũng ngồi xuống. Ngồi ăn tối đối diện với họ là Storm con và Voropaev. Trông họ có cái gì đó giống nhau: tóc đều chải ngôi cẩn thận, khuôn mặt đều bị rám nắng ở quanh đôi gò má. Ông đưa mắt nhìn Victor Storm dùng dao và dĩa hết sức tự nhiên, còn trong khi đó Vorapaev chỉ dùng mỗi dĩa. Rõ ràng là anh không quen ăn bằng những dụng cụ ăn như thế này.

Izerbacov ngồi bên trái Storm. Hai bàn tay anh trông rất khoẻ mạnh. Ngồi cạnh anh là anh chàng tóc vàng, cắt ngắn, hai vành tai áp sát vào hộp sọ, có một nốt ruồi nhỏ trăng trắng ở ngay bên dưới xương thái dương. Đó là đại uý của cơ quan phản gián, Aivar Gulbe. Là người Moskva; cha anh là cựu điệp viên bất hợp pháp, làm việc lâu năm ở một trong những quốc gia của Châu âu. Bản thân Putin cũng biết cha của Gulbe và đánh giá ông như một chuyên gia lành nghề.

Hai anh chàng lính bộ binh hải quân Bardin và Kalinka, cả hai đều cao lớn. Họ ngồi ngoài rìa bàn và hầu như xoay xở với khẩu phần thứ hai của món cá hồi rán.

“Tất cả đều được tuyển chọn, - Putin nghĩ, ông đưa mắt nhìn những người đang ngồi hiền hoà quanh bàn ăn, - khoẻ mạnh, trẻ trung, nhưng...” Sau từ “nhưng” ẩn giấu sự lo lắng, bị kìm chế lại với cơn hoảng hốt, vì ông hiểu rằng sau vài giờ đồng hồ nữa số phận của những con người này sẽ có những biến động lớn, mà không một dự đoán nào có thể làm yên lòng họ được... “Tốt hơn hết là không nghĩ đến chuyện này nữa”, - Putin quyết định và bảo Storm chuyển cho ông đĩa dăm bông. Thực ra ông không đói, nhưng nếu như ông ngừng ăn lúc này, thì theo nghi lễ tất cả những người còn lại có lẽ sẽ phải rời bàn ăn theo...

... Ăn tối xong Putin bảo Serbacov đi theo mình, còn các chiến sĩ khác thì đến phòng tập thể thao nằm ở một trong những tầng bên dưới. Storm đề nghị họ nghỉ ngơi. Nhưng để không mất thời gian vô ích, ông chỉ dẫn cho họ: biểu ngữ với những dấu hiệu địa phương được ghim chắc vào tấm chắn Thuỵ Điển. Xác định quá trình đổ bộ từ máy bay ở độ cao 502, và vị trí tập trung tại địa phương, từng người một phải chiếm được một vị trí ở chốt canh nào đó. Để không bị bắn nhầm vào quân mình trong bóng tối, trên các mũ mặt nạ có gắn những điểm lân quang. Xác định và báo hiệu bằng giọng: các tên “Victor” và “Alex”.

- Giai đoạn đầu chúng ta phải làm việc trong bóng tối, vì thế tôi yêu cầu các anh phải hết sức chú ý đến các thiết bị nhìn đêm. Cần phải trụ cho vững, vì chúng ta chủ yếu chuyển động trên các tảng đá. Chúng ta sẽ đi theo ê kíp bình thường. Tất cả các đối tượng bằng kim loại cần phải được tách hẳn nhau ra. - Storm nhìn xuống dưới chân các chiến sĩ đặc nhiệm. - Tất nhiên sẽ rất tốt nếu chúng ta có thể chỉ đi lại nhẹ nhàng, nhưng để chạy việt dã không dùng những đôi giày này, nếu phải đánh giáp lá cà...

Serbacov bước vào trong gian phòng và ngồi xuống phòng trải nệm bọc nhựa giả da. Thật trớ trêu là răng ông bị đau, và ông thấy tiếc là mình đã không sớm đến chỗ nha sĩ. “Không được ăn đồ ngọt” - đại tá nghĩ, nhưng những lời của Storm đã lôi ông ra khỏi những cảm giác khó chịu.

- Ngoài những trang bị đó chúng ta sẽ còn dùng đến những vũ khí đặc biệt mà chúng ta phải giữ gìn cẩn thận hơn giữ đôi mắt. - Serbacov biết ông ấy đang nói đến những vũ khí gì. Storm nói về hệ thống “Koxpac - Xarxat” - hệ thống vệ tinh xác định toạ độ các phao tiêu điện đài. - Chịu trách nhiệm về các thiết bị này, nói đúng hơn là các phao tiêu này, sẽ do hạ sĩ Xaxa Bardin và hạ sĩ Volodia Kalinka đảm nhận.

Bardin và Kalinka thuộc đơn vị bộ binh hải quân. Họ đã hai lần đến Chesnia. Cả hai giống như những con sói đã chiến đấu được ba mươi năm, và theo tiêu chuẩn của Storm, nên có được “thể trạng” lạ thường. Trong mọi trường hợp họ đều đã đi qua “con đường điệp viên” được hai phần ba thời gian qui định, trong đó họ đã tính toán đầy đủ. Serbacov cũng biết hai người này, họ đã cùng đi với Putin đến Chesnia, ở đó cùng một số người khác nữa họ đã được nhận Huân chương Lòng dũng cảm.

Tổng thống bước vào phòng khẽ khàng, hầu như không gây tiếng động, và tất cả cùng đứng dậy khỏi chỗ.

- Các anh cứ nghỉ đi! - Putin nói và bước đến gần Serbacov.

- Bây giờ tôi sẽ nói với các bạn về chiến dịch sắp tới. - Storm cha giải thích.

- Tôi có thể hỏi được không ạ? - Giọng Izerbecov sang sảng, nôn nóng hỏi Storm.

- Được. Anh có gì băn khoăn sao, Makhmut?

- Cần phải hiểu việc Tổng thống đi cùng chúng ta nhủ thế nào? Ý tôi muốn nói tới việc ông tham gia chiến dịch...

- Anh thực sự quan tâm đến điều này? - Storm hỏi lại, cười rung rung râu.

- Chính xác, tôi rất quan tâm!

- Vì lí do gì? - Putin hỏi khẽ.

- Thậm chí điều này đối với bọn Chesnia cũng quá đột ngột. Cái chính là trách nhiệm của chúng tôi. - Izerbecov nhìn những người đang có mặt. - Mà điều này, tôi xin lỗi, là những vướng bận thừa thãi.

Putin lắng nghe và gật đầu.

- Cảm ơn anh đã nói thẳng, - ông nói, - nhưng tôi có thể cam đoan với anh rằng tôi sẽ không phải là một gánh nặng. Dù trong bất kì trường hợp nào tôi cũng cố để không trở thành như thế.

- Và tôi đơn giản chỉ là sự quan tâm thôi. - Izerbecov phân bua. - Thế việc ngày hôm kia, thưa Tổng thống, ông đã bị âm mưu ám sát có phải là sự thật không?

Putin đưa mắt nhìn Izerbecov.

- Chỉ có thiên thần hộ mệnh của tôi mới biết được tôi có bị âm mưu ám sát hay không...

Serbacov lúng túng, điều này không hợp với tính cách của ông làm và nó có hại cho trọng trách của ông. Mà có thể ông không hề lúng túng, đơn giản là ông, trên cương vị người đứng đầu cơ quan bảo vệ nguyên thủ quốc gia, đã không lao vào chia sẻ các vấn đề thuộc phạm vi đặc trách của mình với những người ngoài cuộc. Nhưng mặt khác ông nghĩ đây không phải là những người ngoài cuộc, đây chính là những người anh em dù thế nào thì cũng là đồng đội với mình...

- Tôi sẽ không giấu giếm các anh, một thằng điên đi chiếc xe thể thao màu đỏ đã cố đâm vào chúng tôi trên đường. - Serbacov nhìn Izerbacov. - Còn đây có phải là một âm mưu ám sát hay không hay là một khách du lịch say rượu - tạm thời chưa biết chính xác... Tóm lại sau nó còn nhiều bụi và bọt nước lắm, nhưng chúng ta phải đi tiếp...

- Tất cả các anh em, thời gian đã hết rồi. Đến lúc chúng ta phải phân ê-kíp. - Storm tiến đến bên một cái bao và dùng dao cắt đứt sợi dây quấn quanh nó. - Đây là bao đựng đồ cấp phát quân trang theo thẻ hàng, có ghi tên họ... ông lấy giày từ một bao khác ra, còn vũ khí lấy sau...

Khi họ thay xong những bộ quần áo thể thao bằng những bộ quần áo nguỵ trang màu xanh tối có những đường vân hoa cát, các chiến sĩ xếp hàng để ngắm. Bardin có cái gì đó không hợp: đôi vai to khoẻ và tù tù của anh không vừa với bộ quân phục và điều này rõ ràng làm anh khó di chuyển.

- Bộ này không vừa rồi. - Storm nói và lấy di động ra gọi.

Hai người mặc “thường phục” mang đến một bao quần áo khác. Cuối cùng thì anh chàng hùng dũng và cao to nhất trong đội đã chọn được bộ quần áo vừa với kích thước của mình.

Ngược lại, bộ quần áo nguỵ trang như treo trên người Izerbecov giống như treo trên cái mắc áo. Nhưng sau khi tất cả các túi được nhét đầy các hộp đạn tiểu liên và lựu đạn, thì trên người anh không còn lấy một centimét thừa.

Họ lôi ra trong thùng những khẩu súng lục đã được điều chỉnh. Mỗi người được cấp cho hai khẩu màu xám, trên chúng có ghi tên người sở hữu. Voropaev cầm một khẩu “Bloc” khô khốc và sáng lấp lánh trong đêm lên tay, anh búng vào hộp đạn. Từ trong hộp đạn 15 viên đạn rơi vào lòng bàn tay anh. Anh săm soi từng viên một và đặt hai trong số chúng sang một bên, tại vì các kíp nổ đã bị chệch ra khỏi trung tâm vài xentimét, điều này là nguyên nhân gây tắc đạn. Những người khác cũng làm y như vậy. Và các hộp đạn dự trữ cũng được đem ra kiểm tra.

Putin cũng ăn mặc nguỵ trang như tất cả mọi người, ông mặc lót bên trong một bộ đồ. Nhưng không được để cổ áo hay một góc đường vân hoa nào của áo thuỷ thủ được lộ ra, tất cả phải giống như nhau, và khó nhìn thấy.

Storm cha nói:

- Chúng ta sẽ lên đường với vũ khí một loại... phải hoàn toàn thống nhất để có thể vay mượn đạn của nhau hoặc sử dụng vũ khí dự trữ của nhau trong trường hợp bị thương hoặc chết - từ “chết” ông nói ra một cách bình thường, cứ như nói về các que diêm hay thời tiết vậy. - Chính vì thế chúng ta sẽ mang theo mình các khẩu AK có gắn súng phóng lựu đạn dưới thân súng, Còn trong các khẩu súng lục... Tôi xin giới thiệu khẩu “Glok”, thứ nhất, nó lắp được nhiều đạn, thứ hai, nó đã được kiểm tra và dễ sử dụng...

Storm nhìn Putin, tiếp tục nói và mỉm cười:

- Đúng là vài người trong số chúng ta đã có ý định chọn khẩu “Bizon”... Tất nhiên nó là vũ khí chuẩn, chẳng có gì để nói cả, nhưng trong trường hợp này “Kalasnik” thích hợp với chúng ta hơn...

Izerbecov dựng khẩu súng lên đến cầu vai, và đo chiều cao của mình, sau đó anh giương báng súng và ngắm thẳng vào “con ngựa” đang đứng trong góc phòng.

Những người mặc thường phục lại mang vào trong phòng một bao đựng đầy các hộp, Storm đến bên chúng và cầm một hộp lên tay. Ông bóc và lôi ra những thiết bị nhỏ gì đó được gói trong giấy tẩm sáp. Đó là những thiết bị để nghe thông thường, mà những người khiếm thính vẫn dùng. Ông đút cái tai nghe nhỏ vào trong tai, chiếc dây quai của nó ôm gọn vành tai ông.

- Alex, - ông quay sang Voropaev, - anh hãy nói thử hai từ thôi... Chỉ cần khẽ thôi, nói như thì thầm...

- Thế nói gì cơ ạ?

- Gì cũng được, chẳng hạn như hãy hỏi mấy giờ rồi...

Voropaev hạ thấp giọng:

- Mười hai giờ mười một phút.

Storm lặp lại:

- Mười hai giờ mười một phút... Tốt rồi, còn ai nghe thấy lời của Voropaev nữa? - Storm đưa mắt nhìn những người khác.

- Tôi chỉ nghe thấy từ đầu tiên. Từ thứ hai không hiểu. - Và Bardin khổng lồ bước về phía Voropaev. - Mặc dù thông tin nói ra cách tôi có 5 mét, gần hơn tất cả...

- Vấn đề chính là ở chỗ đó. - Storm tháo tai nghe ra khỏi tai. - Vấn đề chính là ở chỗ chúng ta cần phải hết sức chú ý đến bất cứ tiếng động nhỏ nhất nào... Các anh hãy lại đây và mỗi người hãy cầm lấy một cái máy này.

Putin bước đến bên Storm sau cùng. Ông cầm lấy cái máy, và đọc dòng chữ trên đồ hoá trang: “Công ty cổ phần nội bộ sản xuất dụng cụ cho những người câm điếc “Bình minh”, thành phố Moskva”. Sau đó ông đeo thử tai nghe và lùi sang một bên. Ông nghe thấy Izerbecov nói với Voropaev: “Alex, tôi không bị điên, đúng không?” - “Tôi cũng thế và tôi không nghĩ rằng trong lòng anh tất cả đều ổn”. “Thế thì anh hãy giải thích xem Tổng thống liều mình để làm gì chứ?”

- Cái máy này được lắm! - Putin nói và mỉm cười, sau khi cuốn dây vào gọng, ông cất nó vào trong túi, chỗ mà ông vẫn thường để la bàn.

Đúng 12 giờ cả nhóm đã thu xếp xong. Putin đi cuối cùng. Tân giám đốc trung tâm chống khủng bố Storm, người được được Tổng thống bổ nhiệm theo sắc lệnh nội bộ lãnh đạo cả nhóm, khi đứng trước cả nhóm, ông nói:

- Một công việc đầy trách nhiệm trên lãnh thổ mà bọn khủng bố làm chủ đang chờ đón chúng ta sau vài tiếng nữa. Trong núi và trong đêm. Để không bị phát giác, chúng ta sẽ hành động mà không sử dụng liên lạc điện đài. Trong mọi trường hợp ở giai đoạn đầu của chiến dịch... Tôi không hứa có những chiếc bánh quế, vì vậy mỗi người trong các anh còn có thể nghĩ lại tất cả... Có ai không? Ai nghĩ lại? - Đôi mắt xám của Storm nhìn khắp lượt. - Không ai cả? Thật tuyệt vời! - ông cúi đầu xuống, nghĩ gì đó rồi lại nói tiếp: - Tổng thống nước Nga sẽ đi cùng chúng ta, và tôi yêu cầu tất cả các anh tiếp nhận chuyện này một cách bình thản. Trách nhiệm của ông ấy cũng như trách nhiệm của mỗi người trong chúng ta. Nhưng dù bây giờ tôi không nói với các anh nữa, thì tất nhiên, đằng nào các anh cũng sẽ nghĩ về điều này, và mỗi người trong số các anh đều muốn thể hiện mình trước một vị chỉ huy tối cao của đất nước... Vì vậy tôi báo trước là tôi không chịu nổi những hành động ngoạn mục nào hết. Chỉ có tuyệt đối thi hành mệnh lệnh, bước chân của loài mèo và cảnh giác cao độ mới giúp chúng ta có thể trở về.

- Thưa đại tá, tôi xin phép được hỏi!

Storm vẫn còn chưa quen với quân hàm mới, vì thế phải mất hai giây lơ đãng, ông mới trả lời câu hỏi của con trai.

- Anh muốn hỏi gì, đại uý? - Cuối cùng Storm lên tiếng.

- Chúng ta có thu nhặt thương binh không?

- Điều này còn tuỳ thuộc từng tình huống, mức độ bị thương, mà điều quan trọng là ai bị thương. Nếu ai trong số chúng ta sẵn sàng hi sinh để cứu nguy cho chiến dịch, chúng ta sẽ đi để làm điều đó. Có thể có trường hợp xảy ra rằng một nửa nhóm bị hi sinh, các anh sẽ ra lệnh làm gì? Mà chúng ta còn không có quyền để rơi vào tay bọn kẻ cướp. Lối thoát chỉ có một - tuẫn tiết. Và tất cả chúng ta phải sẵn sàng cho việc này.

- Kể cả Tổng thống sao? - Kalinka hỏi.

- Khi chiến dịch bắt đầu Tổng thống sẽ ngang bằng với chúng ta, nhưng về ý nghĩa tư tưởng ông ấy là biểu tượng của nước Nga. Và mỗi người trong chúng ta phải có nghĩa vụ phải làm tất cả những gì có thể và... những gì không thể, để bảo toàn mạng sống của Tổng thống và đưa... Kể cả trong tình huống xấu nhất... mà ít có khả năng xảy ra, thì thi thể của ông ấy cũng phải được đưa ra ngoài biên giới “ô vuông đỏ”. - Storm cảm thấy trong những điều mình nói có sự mâu thuẫn, tuy nhiên ông không nói thêm gì khác nữa. - Tôi giải thích thế đã rõ chưa?

- Rõ rồi, thưa đại tá! - Kalinka đáp khẽ.

- Bây giờ họ sẽ mang các thiết bị nhìn đêm đến, các anh hãy thử, chỉnh các dây đai cho vừa vặn. Sau đó sẽ bắt đầu bổ sung các ba lô... Tất cả rõ chưa? Nghĩa là chúng ta có thể giải tán, nghỉ một chút để hút thuốc... Nhân tiện nói về chuyện hút thuốc... Giờ các anh hãy hút thoải mái đến phát chán thì thôi, nhưng ở đó, - Storm chỉ ngón tay cái về đâu đó đằng sau ông, - thậm chí chỉ nghĩ đến nó thôi cũng không được.

Serbacov hút thuốc như điên, và ông cảm thấy, cơn đau răng của mình dịu hẳn đi sau mỗi lần rít thuốc... Chính cái ý nghĩ rằng suốt một ngày đêm hoặc hơn thế nữa ông không được phép hút thuốc khiến ông mất thăng bằng. Vì vậy, dường như muốn hút thuốc bù, ông bước ra khỏi phòng tập thể thao và đi ra ngoài hiên dẫn đến bể bơi. Từ đó ông trông thấy rõ những cánh cổng, khoảng không và bãi cỏ dưới ánh mặt trời, ngồi trên bãi cỏ ấy là cả một bộ lạc phóng viên đang lo lắng và những thiết bị nghề nghiệp của họ.

Ông hút thuốc và nghĩ về chiến dịch sắp tới. Và dù suy nghĩ của ông có lan man đến đâu, thì cuối cùng nó cũng hướng về Tổng thống. “Cũng giống thế, - ông nghĩ, - tôi, vệ sĩ trưởng của ông, đã kí tên dưới một quyết định hoàn toàn nhảm nhí rằng sẽ cùng ông đi đến chỗ hậu phương của bọn khủng bố.... Đã không một nhóm nào đến được, và những cơ hội của chúng ta là bằng không...” Nhưng, khi bắt được những ý nghĩ quá sửng sốt của mình, Serbacov nắm chặt nắm đấm, đấm mạnh quanh một góc hiên. Tâm trạng ông rung động, một đàn chim sẻ túa ra khỏi mái đua. “Chúng ta cần phải trở nên xấu xí và xám xịt như thế ở đó, - ông nghĩ. - Và chúng ta sẽ càng ít hơn, càng khó nhận thấy hơn, thì lại càng có khả năng thành công hơn...”

... Trước khi lên đường, Tổng thống gọi trợ lí Tistov đến bên mình.

- Lev Efgenevich, tôi sẽ không tiếp ai và không trả lời điện thoại ai suốt hai ngày đêm. Tôi dường như đang ở đây, nhưng dường như lại không ở đây.

Tistov - một người sành sỏi, đã tích lũy được nhiều kinh nghiệm từ thời Elsin và hiểu rất rõ toàn bộ sự anh minh của cung điện sa hoàng.

- Tôi hiểu ông và sẽ làm tất cả để không có những câu hỏi thừa. Vladimir Vladimirovich, - Tistov bối rối, - ở đây còn có các phương tiện thông tin đại chúng... Tôi sẽ nói gì với đám nhà báo đang bao vây thảm cỏ của chúng ta?

- Không nói gì hết. Cứ để cho họ nghỉ ngơi. Tôi chỉ yêu cầu anh một điều duy nhất - hãy cung cấp nước quả ép và bánh mì cho họ. Và còn một điều nữa - Tổng thống hạ giọng ngày mai cứ để Pasa Fomenko xuất hiện trước báo chí một chút. Anh hiểu tôi nói gì chứ?

- Thì vẫn thế, đây đâu phải lần đầu tiên. Họ sẽ mổ Pasa ra trò...

Đứng dậy trở về phòng làm việc của mình, Putin gọi điện về Moskva cho Kasianov. Tuy nhiên, ông nghĩ có thể đây là cuộc nói chuyện cuối cùng với con người này, mặc dù không loại trừ rằng giọng nói điềm tĩnh và bình yên này sẽ vang lên trong điếu văn cùng với tên Tổng thống... Ví dụ, tại lễ cầu hồn, tại lễ đưa tang, nếu chiến dịch thất bại... Tuy nhiên, để chế ngự ngữ điệu giọng nói của mình, ông khá vui vẻ hỏi cặn kẽ Kasianov về những thương nghị của ông ấy với Duma, và Kasianov, cũng rất hào hứng, báo cáo với Tổng thống về những kết quả đã đạt được trong khi tìm kiếm thoả hiệp với những nhà lập pháp về vấn đề ngân sách. Và dù lạ lùng thế nào đi chăng nữa thì thông tin này khiến Tổng thống cảm thấy mình không hợp thời đến nỗi trong một giây ông cảm thấy cuộc nói chuyện với Thủ tướng là vô ích.

Ông đã gọi điện thoại cho tất cả những người cần phải gọi. Nhóm đã tập trung và Tổng thống cảm thấy tự do hoàn toàn. ông dường như giũ bỏ sức nặng của những vấn đề hàng ngày. Ông bỏ tất cả lại đằng sau. Và sẽ không nghĩ đến chúng chừng nào ông còn chưa thực hiện thành công chiến dịch. Tất nhiên, nếu như ông không bị gục ngã ở trong núi, trong “vùng xanh” khét tiếng mà lúc nhúc những sinh vật hai chân đầy thù hằn...

Lúc 21 giờ 30 phút, trực thăng chở nhóm Storm cất cánh khỏi sân bay ở Bocharov Ruchei và bay về hướng Maikov. Sau khi bốc dỡ vũ khí ở Iak-40, họ lại bay đến Khankala.

Trong lúc bay Storm liên lạc với ai đó qua đài thông tin, rõ ràng là ông chuẩn bị cho việc đón tiếp cả nhóm, sau đó ông ngồi cùng với Putin, kể cho Tổng thống nghe về vụ nổ ở Gudermex. Về âm mưu ám sát trưởng cơ quan hành chính Malik Gezemiev.

Trước khi xuống máy bay ở Khankala, tất cả các chiến sĩ của Storm, theo lệnh ông đã đeo mặt nạ “đêm” vào, việc này nhấn mạnh tính tối mật của chiến dịch sắp tới.

Một “đội vệ binh danh dự” ra đón họ ở sân bay: “hành lang” này gồm các chiến sĩ đặc nhiệm được trang bị vũ khí, cũng đeo mặt nạ, đứng dàn ra cách từ thang máy bay đến thang máy bay trực thăng khoảng 50 mét. Cả nhóm gần như chạy qua hành lang sống đó và, không hề dừng lại, vào thẳng trong trực thăng. Đúng vài phút sau các lính nhảy dù bê các hòm kim loại ở đó vào trực thăng cho họ, Storm ra lệnh tháo băng đạn để lắp vào súng phóng lựu đạn ra và mỗi người sẽ phải mang đủ mười phát bắn, tương đương với trọng lượng 2,5 kilôgam.

Trước khi cất cánh, một chiếc “Uazik” được nguỵ trang đỗ sát vào thân trực thăng, một vị đại tá bước ra khỏi xe với sự hộ tống của hai thiện xạ. Viên sĩ quan bước theo các bậc cầu thang lên trực thăng, Storm ra đón ông ta, sau đó họ cùng đi vào trong buồng lái. Đó là anh hùng của nước Nga Georgi Giuza, người chịu trách nhiệm lái máy bay quấy nhiễu bọn Chesnia trên khu vực “ô vuông đỏ”...

Anh kể rằng trong lần bay đầu tiên của các máy bay Nga đến khu cực ô vuông E-9 thì một ngọn lửa hoả tốc được bắn ra. Tuy nhiên, bọn khủng bố đã bắn như mù, các máy bay khi bay là là mặt đất còn suýt nữa thì chạm vào các ngọn cây. Đúng là có một lần bọn chúng đã dùng bộ vũ khí di chuyển chống không quân “Mũi tên” để bắn, nhưng việc này không thành công.

Storm tỏ ra quan tâm - tại sao lại dành cho họ vinh dự bay đến hậu phương kẻ địch bằng trực thăng kiểu mới? Hoá ra là nhóm được cấp cho sáu chiếc loại này, và một trong số chúng, chiếc K-50, được dành cho chiến dịch đặc biệt. Theo lệnh của chính Korkunov. Thí nghiệm... Nhưng theo lời của Giuza, dù sao ở đó cũng không tiến hành, trực thăng được trang bị thiết bị nhìn đêm và các tên lửa tự hành có khả năng tiêu diệt mục tiêu ở khoảng cách 80 kilômét.

Storm giải thích rằng đại tá Giuza sẽ hộ tống nhóm đến nơi hạ cánh. Anh rất muốn tin rằng giai đoạn đầu của chiến dịch sẽ diễn ra thành công...

Thông tin này ở mức độ nào đó không ảnh hưởng đến tâm trạng Putin. Suy nghĩ của ông giờ đang đi xa khỏi cái xa lông chật hẹp, nồng nặc mùi dầu mỡ và mùi sơn quét lên cánh quạt và cả hơi ẩm của đêm...

Ở trong tờ giấy bay mà Giuza phải điền và để lại ở Khankala, Putin được ghi vào với cái tên là đại tá VDV[iv] Gennadi Krugnov...

Chú thích:

[i] Một vị tướng, anh hùng của cuộc Nội chiến, bốn lần được tặng Huân chương Cờ đỏ (Nga)

[ii] Tổng thông đầu tiên của Chesnia.

[iii] Đội đặc nhiệm của Nga chuyên về các chiến dịch chống khủng bố.

[iv] Quân đội đổ bộ đường không.