← Quay lại trang sách

- 26 - ĐIỆP VIÊN GRU - ĐIỆP VỤ BẤT THƯỜNG

Chuyện xảy ra đã lâu khi Putin tốt nghiệp trường huấn luyện tình báo được một thời gian. Một lần người ta gọi anh đến phòng tác chiến và giao cho anh một điệp vụ lạ lùng. Trưởng phòng tác chiến, đại tá Novikov, cách đây không lâu còn đang hoạt động ở nước ngoài dưới “vỏ bọc” bất hợp pháp, đặt anh ngồi trước mặt mình và để lên bàn một gói tài liệu. Giữa đống giấy tờ là một tấm hộ chiếu mang tên công dân Cộng hoà Liên bang Đức Klayc Eikhler, bằng lái xe, hai thẻ tín dụng, vài tấm card visit và hai bức ảnh gia đình. Sau đó đại tá lôi trong ngăn bàn ra một chiếc cặp trông lịch sự nhưng có vài chỗ bị rách và bỏ tài liệu vào trong đó. Tuy nhiên ông không vội đưa nó cho Putin. Ông nhìn người đại diện bằng đôi mắt sắc, tròn và không chớp, dường như muốn mãi mãi ghi nhớ hình ảnh của người đối diện trong đầu mình. Cuối cùng ông thôi không im lặng nữa và lên tiếng hỏi Putin:

- Này, con trai, trước mặt cậu là một nhiệm vụ nhỏ rất thú vị... Thậm chí tôi xin nói là hấp dẫn. Cậu hãy đến Riga... hãy đến lấy vé ở chỗ người của chúng ta... Đến Riga và hãy làm nhúc nhích vài mật vụ địa phương. Nếu không thì chúng sẽ ngốn hết ở đó, ngốn cả mỡ.

Putin nghe và chẳng hiểu gì cả. Thế nhưng mặc dù không hiểu ông vẫn gật đầu đồng ý, và bóng chiếc cằm nhọn của ông chuyển động quanh cái cổ áo sơ mi mầu tuyết trắng trông thật buồn cười. Tiện thể đại tá nói thêm:

- Cậu hãy đến đó và nghỉ lại trong khách sạn “Latvia” dành cho khách du lịch. Hãy đăng kí là một khách du lịch người Đức từ Miukhen đến, đây là nơi cậu đã biết rất rõ nên với cậu nó sẽ không thành vấn đề gì cả. Tuy nhiên, mặc dù vậy cậu vẫn phải đóng vai một khách du lịch, KGB của Latvia sẽ nhận dạng cậu là một điệp viên người Đức. Qua tất cả các nguồn chúng tôi đã tiêm vào họ ý nghĩ này. Nhiệm vụ của cậu là không ngừng theo dõi từ bên ngoài để tìm ra hầm bí mật của chúng ta rồi mang ở đó ra một bưu kiện.

- Với những thông tin có giá phải không?

- Điều này không quan trọng. Ở đó sẽ có một mẩu khăn trải bàn bằng giấy, trên nó sẽ ghi một vài từ... Còn đó là những từ gì thì khi cậu tìm thấy bưu kiện và mở nó ra thì tự cậu khắc biết.

- Đấy là toàn bộ điệp vụ? - Tất nhiên Putin biết rõ về mối ác cảm mỉa mai của GRU đối với KGB, về sự đối đầu cố hữu của họ, sự đối đầu này đôi khi vượt quá những giới hạn cho phép.

- Còn cậu không cần phải vội. Nếu họ bắt cậu, thì tôi sẽ không ghét bỏ cậu. Cậu tự biết là chúng tôi biết cách xoá bỏ những lời thú tội của những kẻ thù có giai cấp của mình. Tuy nhiên ở ngoại biên cách xa Cục, bọn họ sẽ làm điều này khá tốt. Tất nhiên sau đó chúng tôi sẽ kéo cậu ra, nhưng sẽ tốt hơn nếu cậu xỏ mũi họ và bằng cách đó tạo điều kiện cho chúng tôi đưa họ ra trước Hội đồng trung ương về việc phải thay đổi toàn bộ đội ngũ lãnh đạo KGB ở Latvia...

- Tôi sẽ làm việc đó một mình à?

- Nếu cậu muốn, hãy chọn cho mình một đối tác, hoặc nữ đối tác xứng đáng theo mình - vinh dự và lời ngợi khen sẽ dành cho cậu.

- Tôi có bao nhiêu thời gian?

- Một ngày đêm. Hãy đo giờ đi! - Novikov đưa mắt nhìn chiếc đồng hồ Thuỵ Sĩ treo trên tường mà sau khi chiến tranh kết thúc, nó đã được treo trong căn phòng này với danh nghĩa là một chiến lợi phẩm. Nhưng bất chấp độ tuổi của mình, nó vẫn đo thời gian chính xác đến phải kinh ngạc. - Một ngày đêm, con trai ạ, không nhiều hơn đâu. Hôm nay lúc 16 giờ họ sẽ đưa cậu ra sân bay Seremechevo, và cậu sẽ bay đi Miukhen. Tất nhiên sẽ có những phòng bị thích hợp... hãy làm như đã được học và không được phạm sai lầm... - Novikov im lặng và khi ông cúi xuống, ông lôi trong ngăn kéo bàn ra một cái gì đó, mái tóc bạc loà xoà phủ xuống mép bàn. Trong tay ông là một bao thuốc lá “Camel”. Ông lấy ngón tay kẻ những đường chéo trên các góc bao thuốc, rồi đặt nó vào giữa. Đại tá suy nghĩ, sau đó im lặng một lúc rồi nói: - Cậu hãy tính toán sự chênh lệch thời gian giữa Miukhen và Riga, sẽ có hai giờ dự trữ... Hãy rẽ vào nhà hát opera. Một người sẽ đi đến chỗ cậu, sẽ hỏi cậu vé và nói: “Vợ tôi bị đau đầu kinh khủng, liệu anh có thể mua lại giúp tôi một vé không”. Nhưng vì cậu nên làm việc gì đó, vì vậy cậu hãy cầm lấy vé của anh ta, và theo phép lịch sự mời anh ta hút thuốc... Mà để tỏ ra hào phóng, hãy đưa cho anh ta cả bao, mặc cho anh ta bị đầu độc... - Trên mặt đại tá lại lộ vẻ láu lỉnh mà rõ ràng ông muốn nhấn mạnh tính chất thứ yếu của chiến dịch thuốc lá này... - Và vào đúng buổi tối hôm đó, khi rời khỏi nhà hát, sau hồi kịch thứ hai, cậu sẽ bay đến Riga. Từ thời điểm máy bay hạ cánh xuống sân bay “Riga”, thời hạn một ngày đêm của cậu bắt đầu.

- Trên nguyên tắc họ có thể bắt tôi ở ngay thang máy bay... ngay trong sân bay “Riga”? - Putin nói không hẳn là hỏi, mà cũng không hẳn là khẳng định.

- Cậu nghĩ gì thế? Tôi đã nói rồi: họ cần phải bắt quả tang cậu. Vì thế cứ nhảy múa với điều này... Tuy nhiên chính điều này cũng sẽ không bị loại: cậu lo là khi cậu đi khỏi, bọn họ sẽ bắt ngay cậu, đừng chờ đợi, tạm thời cậu hãy dẫn họ đến địa điểm cần thiết... Còn bây giờ, con trai, hãy xem vị trí đóng quân nhé - đại tá đứng dậy và đến bên đầu máy video. Ông bật băng. Trên màn hình hiện ngay ra toàn cảnh sân bay “Riga”, hành lang thuế, phòng đợi, phong cảnh thành phố, khách sạn “Latvia” 26 tầng và máy quay lướt qua tên các đường phố. - Cậu đã bao giờ đến Iumal chưa? - Đại tá đột ngột hỏi.

- Tôi chưa.

- Cậu sẽ phải đến. Hãy xem nhé, đây là Daugav, một chiếc cầu sắt, mà nó còn được gọi là cầu Moskva, tiếp theo là cầu Đá sau nó là cầu Vantov. Tất cả các cầu này đều dẫn đến Iumal, đến ga “Những ông thiếu tá”... Còn cậu đúng lúc cần đến cái ga “Những ông thiếu tá” này... Và con phố này.

Putin đọc những dòng chữ viết bằng tiếng Nga: “Phố Oimac”. Trên màn hình hiện ra một tượng điêu khắc nhỏ của nhân vật trong sử thi dân tộc Lachplesic đang vung thanh gươm chém xuống con rồng uốn éo dưới chân.

- Đối tượng của cậu đây! - Đại tá nói và vươn tay đến chỗ cái gạt tàn. - Cậu sẽ tìm thấy một bưu kiện trong mõm con rồng... Hộp nhựa nhỏ này ở ngay dưới một cuộn phim ảnh, trong nó cất thông tin... - Đại tá nhoài người ra và nheo một mắt lại, láu lỉnh nhìn Putin. - Con rồng này nằm trong một vườn hoa nhỏ, gần ga “Những ông thiếu tá”, phải tính toán đấy, nó ở chính trung tâm thành phố... Và bất cứ ai nhìn thấy cậu ở gần bức tượng đều có thể báo ngay cho cảnh sát, vì đây là thánh địa dân tộc và không được đụng đến nó... nhưng chẳng có gì là không thể hết, chỉ đơn giản là không được chấp nhận thôi...

- Tôi hiểu rồi, thưa đại tá. Thế sau đó tôi sẽ rời Riga về Moskva hay quay trở lại Miukhen?

Đại tá rít một hơi “Belomor” và dường như không nghe thấy câu hỏi của người điệp viên.

- Điều này sẽ phụ thuộc vào thành công của cậu. Nếu tất cả kết thúc như mong đợi, thì có người sẽ ra đón cậu và giao cho cậu những giấy tờ thích hợp, tiền và chỉ dẫn miệng cho cậu Mật khẩu là “Anh có thể cho tôi biết ở đây có thể mua dầu thơm Riga gói nhỏ ở đâu không?”, câu trả lời sẽ là “Trên bàn để đơn đặt hàng, gần bách hoá trung tâm”... Nói chung, nhiệm vụ không phức tạp lắm, nhưng đối với những con mèo béo KGB và đối với kinh nghiệm cá nhân cậu lại có ích...

- Thế nếu dù sao tôi cũng sẽ bị tóm cổ, thì sẽ bị tiêm đau hay làm ra vẻ là Joia Koxmodemianxkaia?

- Mặc dù đây chỉ là trò chơi, nhưng sẽ được tính lương rất cao. Tôi không khuyên cậu bị tóm cổ, vì trước đó chúng tôi sẽ kéo cậu ra, có thể họ sẽ làm cậu trở thành kẻ tàn tật của nhóm đầu tiên... Mà tôi không hề muốn điều này, vì cậu là một điệp viên có hạng và có triển vọng sẽ góp sức cho trận chiến lâu dài.

Novikov đứng dậy khỏi ghế, bước đến chỗ đựng sách. Lấy ra hai tập sách dày, đặt trước mặt Putin và nói:

- Con trai, cậu hãy lật các trang trong những quyển sách hướng dẫn này và hãy tìm những thông tin mà cậu cần đến khi ở Latvia. Đặc biệt cậu hãy chú ý đến những thời điểm đánh lạc hướng, chẳng hạn, đến Latvia qua các điểm mà không dẫn thẳng đến Latvia...

Đó là những cuốn sách hướng dẫn du lịch: một quyển có nhan đề là “Latvia Xô Viết”, quyển kia là “Riga”. Cả hai tập đều được xuất bản ở Latvia...

Một giờ 40 phút sau Novikov cầm những cuốn sách của ông đến đưa cho người đưa vé. Còn 15 phút sau Putin đến sân bay Seremechevo.

Mọi chuyện xảy ra nhẹ nhàng như trong một giấc mơ, không có những suy nghĩ vướng bận về gia đình, vì anh còn chưa lấy vợ, trước khi gặp được Liudmila còn hai tháng nữa. Một tình yêu lớn đang đợi anh ở phía trước, một tình yêu mà anh mới chỉ nghe thấy và không tin là có. Nghĩ mình là một chàng hiệp sĩ trên mặt trận bí mật, trước khi gặp Liudmila, anh vẫn coi cuộc sống riêng tư là những điều vặt vãnh và không để nó làm vướng bận mình...

... Nhưng lòng anh không yên, đặc biệt ở Frankurt, khi anh lên chuyến bay đi Miukhen. Tuy nhiên chính tại sân bay quốc tế “Miukhen - Riga”, nơi anh bay đến, không một ai chú ý đến anh; anh xách va li của mình đi qua hành lang thuế quan “xanh”, và bắt taxi ở ga sân bay, anh đi đến nhà hát opera.

Toà nhà được chiếu sáng bằng những ngọn lửa đầy màu sắc, những cái cột của nó với những cái bóng đổ dài khiến người ta nghĩ đến các chàng khổng lồ trong chuyện cổ tích, trú ẩn trong những cái hang của mình.

Trời oi nóng, Putin sau khi ngồi vào taxi đã cởi áo mưa ra đặt cạnh chiếc cặp “diplomat” của mình. Khi taxi đỗ vào bến, cách nhà hát khoảng 50 mét anh vẫn chưa vội ra, vì phải bới khá lâu đống hành lí của mình để ở ghế sau và qua cửa kính đối diện anh cố liếc mắt nhìn ra ngoài khoảng không dẫn đến lối vào nhà hát. Nhưng anh làm thế là do thói quen (kiểm soát từng bước đi của mình và để ý đến tất cả, đó là giới luật của một người công an), quan sát một cách máy móc, nhưng những gì anh kịp nhìn thấy cũng cung cấp cho anh vài thông tin. - Không đông người lắm - hai đôi đang đi vào nhà hát và vài người đi qua các cây cột. Một người đàn ông đang cố kéo chiếc xe lăn xuống khỏi xe buýt nhỏ vừa đỗ lại, một người phụ nữ đứng tuổi ngồi thẳng lưng, bất động trên xe lăn.

Khi anh lại gần hơn, người đàn ông đang đẩy xe lăn theo một đường riêng dẫn vào cửa lớn của nhà hát.

Putin ngay lập tức nhận ra người mình phải gặp xuất hiện ở đằng sau một cái cột. Ông ta mặc một bộ quần áo sáng màu, và cũng đội mũ sáng màu, tay cầm một cái ô nhỏ. Vành mũ che kín mắt, nhưng qua cái cổ lộ ra ngoài cổ áo và cằm có thể đoán được tuổi của người lạ mặt này - khoảng hơn 50 tuổi. Ông ta thọc tay vào túi áo khoác và lại rút tay ra. Tay ông ta cầm một cuộn giấy buộc chặt. Và dường như không thật chú ý đến ai, ông ta nói lớn: “Vợ tôi bị đau đầu kinh khủng, liệu anh có thể mua lại giúp tôi một vé không”. Nhưng khi người lạ mặt nói ra câu này, ông ta đứng ngay cạnh Putin, và ông ta không tỏ ra có vẻ gì là muốn nói chuyện với anh. Putin hỏi ông ta bằng tiếng Đức rất sõi: “Thế chỗ ngồi ghi trên vé là ở tầng cuối cùng hay trên ban công? “ - “Trên ban công, hàng thứ hai”. “Rất tốt, - Putin nghĩ, mình sẽ rời khỏi đây dễ dàng hơn...” Putin hỏi mua lại vé của người đó, ông ta gần như quì gối trước anh, luôn mồm xin lỗi và nói rằng ông ta sẵn lòng tặng lại vé, và rất tiếc nếu phải bán nó, thế nhưng vẫn đưa tay ra cầm lấy 20 mark Putin đưa. Đồng thời ông ta bỏ mũ ra và một lần nữa cúi đầu chào. Và đến lúc bao “Camel” tham gia vào trò chơi. Putin không bao giờ hút thuốc nhưng vẫn làm ra vẻ mình hút thuốc rất cừ. Anh lôi từ trong túi áo mưa vắt trên tay ra một bao thuốc đã mở sẵn từ lúc ngồi trên máy bay, đưa nó cho người lạ mặt. Người này trang trọng nhận lấy điếu thuốc được mời và lại bắt đầu “làm trò” - quì xuống và tháo mũ xuống khoát theo hình cái quạt. “Một gã hề!” - Putin nghĩ, tuy nhiên anh không nở một nụ cười. Anh thích nói tiếng Đức, và để không mất đi phong cách nói chuyện, anh cũng nói vài lời nhảm nhí về một vận may bất ngờ mà anh có được vào chiều hè thứ bảy này... Vì thời gian trôi qua đã lâu từ khi anh vừa mới kết thúc thời kì thực tập ở “La Skala”, hồi đó anh đã mơ ước được nghe bài “Traviata” do ca sĩ trẻ Sophie Miller hát...

Họ chia tay nhau cũng rất lạ lùng như lúc họ gặp nhau. Người lạ mặt, như một gã câm, “khiêu vũ” sang một bên và chỉ trong chớp mắt đã biến mất sau những cột tường...

Ở trong nhà hát, cả trên máy bay, anh luôn nghĩ đến cuộc gặp phụ ở cạnh nhà hát mà Novikov muốn anh phải thực hiện. Putin từ lâu đã không còn là một tình báo viên mới vào nghề. Anh ra trường đã được năm năm và đã có mấy tháng hoạt động ở nước ngoài, chính vì thế anh hiểu rất rõ rằng những cuộc gặp gỡ “ở nhà hát” kiểu như thế này hoàn toàn không phải tình cờ. Nhưng anh lại không rõ ở đây cái gì là quan trọng, cái gì là thứ yếu - chuyến du lịch Riga hay Miukhen? Riga hay Miukhen - đâu là trò chơi, đâu là bí mật?.. Nhưng mặt khác anh cũng không hiểu nổi, vì nếu ở Miukhen anh sẽ thực hiện vai trò chính trong chuyến đi của mình và sẽ đóng vai liên lạc, thì sự chuẩn bị chớp nhoáng cho chiến dịch như thế này khiến điệp vụ rất dễ bị thất bại. Và cái chính là việc thực hiện điệp vụ kiểu này không nằm trong nguyên tắc hoạt động của GRU. Mà có thể là, anh nghĩ, tất cả đã được tính toán cho khúc ngẫu hứng này, để dù khi nào đó thì ngay cả người liên lạc, ngay cả người đến gặp anh ta cũng sẽ không có thời gian cho những suy nghĩ không cần thiết. Vậy thì, nói riêng, sự chuẩn bị đặc biệt này cần thiết như thế nào đối với cuộc tiếp xúc một lần kiểu như thế này?

Tuy nhiên tất cả đã diễn ra không theo qui luật mà anh đã được học: cuộc gặp ở nhà hát đã diễn ra mà không cần đến sự hoá trang nhỏ nhất nào, và những ai có thể theo dõi người đàn ông đề nghị anh mua lại vé, với sự thành công như thế có thể sẽ trở thành những người làm chứng cho cuộc nói chuyện và chuyển cho nhau vé và bao thuốc lá giữa họ... Không, ở đây có cái gì đó không ăn khớp... Làm lộ liễu như thế chỉ trong trường hợp cần xoá dấu vết, hoặc tung hoả mù đối với người theo dõi... Nhưng trong tình huống tương tự, người ta sẽ cho tham gia vào cuộc tiếp xúc với các nhà quay phim hoàn toàn có chủ ý, chứ không đi theo phương án đã chuẩn bị từ trước.

Vì không tìm ra được một kết luận nào, Putin ngả lưng vào ghế và nhắm mắt lại. Trong đầu anh vẫn còn văng vẳng khúc nhạc hoành tráng của phần đầu bài “Traviata”. Anh rất thích giọng hát ngọt ngào của cô ca sĩ trẻ, và nói chung là thích tất cả những gì người ta biểu diễn trên sân khấu...

Nhưng đột nhiên suy nghĩ của anh, giống như một con châu chấu, nhảy hẳn sang một bên, vào trong sự hỗn loạn và hư hư thực thực. “Còn nếu như họ theo dõi và trích ma tuý vào tôi ở Riga thì sao?” - Anh đột ngột đưa ra một câu hỏi không cần câu trả lời. - Tất nhiên tôi sẽ im lặng, kể cả họ sẽ dẫn tôi đi - “Đừng nôn nóng, phải hoà hoãn: nếu họ dẫn cậu đi hỏi cung bằng ma tuý, cậu có thể sẽ không chịu nổi, tuy nhiên, chính nhiều đồng nghiệp của cậu cũng bị như vậy. Còn nếu như họ cho cậu... Gượm đã, không phải nếu, mà là nhất định họ sẽ bố trí hỏi cung cậu bằng ma tuý... từ từ tiêm vào bên trong cậu một lượng nhỏ skopolamin... Và sau đó ảo giác sẽ xâm chiếm đầu óc cậu, cậu sẽ trở nên cởi mở và sảng khoái... Nhưng cứ cho là một nửa gram hay thậm chí một gram skopolamin cũng khiến cậu mất tỉnh táo, nhưng họ còn cho thêm 10% dung dịch nam tiopen, vì nó sẽ làm trong mắt cậu sẽ xuất hiện một đám sương mù, suy nghĩ đi lang thang vô định, và toàn bộ ý thức thận trọng của cậu tan biến hết... Hay barbamin - dung dịch natri amital, sau khi tiêm dung dịch này vào, cậu bắt đầu bị căng thẳng, đầu óc trở nên trống rỗng, và nói không kìm chế...” Và rõ ràng anh gần như thấy tận mắt, một trang giấy trong quyển giáo lí tình báo nói về cách vượt qua được sự áp chế do bị tiêm “nước sữa nói thật” (ý nói dung dịch natri - amital). Sau đó, dường như đếm bài, anh bắt đầu đọc thầm lời chỉ dẫn: “Thứ nhất, tập trung sự chú ý vào những thực tế xác định (tiếng đồng hồ kêu tích tắc, những chấm ẩm ướt trên tường hay chấm sáng màu). Sau khi nhận thức được theo thước đo cố định này, rằng tư duy đang kém đi, thì phải hết sức tập trung để khắc phục trạng thái lâng lâng và cần suy nghĩ hết sức rõ ràng...” Ổn rồi, sẽ đi tiếp “Thứ hai, bắt đầu lên chu kì cho các hồi tưởng về những thứ có tính chất gợi cảm nhưng không lành mạnh (sex, tội lỗi, lòng ghen ghét, sự độc ác), bằng cách đó để loại bỏ mong muốn tự thuật đầy nguy hiểm”. Điều thứ ba chính là điều quan trọng với mình: “Hãy tập trung nhớ đến cái gì đó hoặc ai đó mà mình đặc biệt yêu quí”. Tất nhiên, nhiên mình sẽ kiềm chế được nhờ hình ảnh của mẹ... Mình sẽ lôi ra khỏi kí ức cái mùa đông, khi bà bị viêm phổi... và kéo theo cả biến chứng ở tim. Lúc đó mình đã tuyệt vọng, và đối với mình cả thế giới dường như đã chết. Sau khi từ bệnh viện về nhà, mình lôi ra khỏi ngăn kéo tấm ảnh của mẹ và ngắm nó, rồi cầu Chúa hãy chừa khỏi bệnh cho mẹ. Và hồi đó là lần đầu tiên mình biết làm dấu thánh và thề với mình rằng, nếu mẹ khỏi bệnh, mình sẽ trở thành một tín đồ, sẽ đi vào tu viện và cống hiến cả đời mình cho Chúa, nhưng mình sẽ không để mất niềm tin, vì chính mẹ sẽ giúp mình qua được cuộc hỏi cung bằng ma tuý... Thậm chí nếu họ có tiêm cho mình liều lượng cao nhất dung dịch natri-amital và sau khi mình thiếp đi, họ lại tiêm cho mình một liều thuốc tâm lí ở dạng amfetamin nữa, thì khi đó mình vẫn có được sức mạnh để không trả lời những câu hỏi của họ...” - Và những dòng chỉ dẫn lại hiện ra trước mắt anh: “Việc kích thích bằng vũ lực đối với người đang mơ màng sẽ khiến anh ta bị sung năng lượng và khao khát muốn nói sự thật. Những âm thanh và hình ảnh xung quanh sẽ trở nên sáng chói và rất rõ nét, mạch và hơi thở đập nhanh và gấp gáp, toàn bộ suy nghĩ trở nên rõ ràng, và muốn gào thét lên vì nhận thức được sức mạnh của mình... Vì thế con người khi đối diện với điều này, toàn bộ sức mạnh của năng lượng sẽ tích cực cổ vũ cho những dòng lời nói tuôn ra không thể kiềm chế...”. Tôi sẽ bẻ cong các ông đến mức khiến các ông phải rùng mình, nhưng tôi còn chịu đựng được không chỉ một điều vớ vẩn đó, mà là nhiều đến nỗi mỗi một phút giây tôi im lặng đối với các ông sẽ trở thành điều vĩ đại. Nhưng chính mình sẽ là một trong số họ, - đột nhiên anh nhận ra một điều đơn giản. - Mình không phải là kẻ thù, gián điệp hay mật thám từ phía kẻ thù phái tới, vì thế họ sẽ chẳng nhận được điều gì cả... Nghĩa là dù họ có dùng đến những thuốc kích thích “nước sữa nói thật” liều lượng cao nhất, thì đối mình chẳng có gì đáng sợ...” - Và anh lặp đi lặp lại từ “chẳng có gì đáng sợ”, khi cơn mơ màng không còn xâm chiếm cái đầu đang lo lắng của anh nữa. Anh đã cảm thấy thư thái trở lại.

Tuy nhiên anh chưa kịp mềm yếu đi, thì nữ tiếp viên thông báo máy bay hạ cánh.

Buổi chiều ở Riga rất kì lạ. Không một ngọn gió, không một giọt mưa, hoàng hôn dịu dàng và ấm áp...

Anh bước ra chỗ ghế đá và hoà vào một nhóm ít hành khách đi về phía nhà ga sân bay. Khi anh đứng cạnh mặt bàn và đưa cho người lính biên phòng hộ chiếu, anh ta tỏ ra hết sức bình tĩnh. Nhưng nhìn đôi mắt xám của anh lính này nhìn anh một cách xoi mói, thì cứ như người thợ săn ngắm bắn con lợn lòi. Và từ phút đó anh thực sự cảm thấy mình rơi vào một mớ những nghi ngờ, nhưng khác với tên lính này anh không để lộ cho ai biết dù chỉ bằng một đường gân trên mặt. Cái nhìn của anh vẫn thản nhiên như trước.

Thuế quan không động đến anh, và anh đi ngang qua gian phòng lớn rồi bước ra đường. Anh nhìn quanh, đưa mắt tìm taxi và cố tình xem có kẻ nào từ trong một góc phố xuất hiện và theo dõi mình không. Anh vừa đứng lên để xếp hàng chờ taxi, thì một chiếc “Volga” màu đen có hình những ô vuông chạy lại và không hiểu vì sao lại đỗ sang một bên. Và tình huống phức tạp phải xảy ra là khi đến lượt anh, chính chiếc “Volga” này lăn bánh đến chỗ mạn vỉa hè. “Chàng trai, tôi xin vui lòng phục vụ anh...” Còn anh đã biết giá xe rẻ như thế nào, đã biết chiếc xe này của ai và nhiệm vụ của nó là gì, anh bình tĩnh mở cửa xe và ngồi vào ghế sau.

Đã có ba chiếc xe đợi anh ở gần khách sạn. Anh bước vào trong phòng và đứng xếp hàng chỗ bàn đăng kí. Đứng trước anh có hai người rõ ràng là người Anh, vì một người mở quyển đăng kí và ghi bằng tiếng Anh, rồi khẽ nói điều gì cũng bằng tiếng Anh với người bạn của mình.

Khi họ nhập phòng cho Putin và đưa chìa khoá phòng cho anh, cô lễ tân bắt đầu giải thích bằng tiếng Nga cho anh biết thang máy ở đâu.

Phòng anh nằm ở tầng thứ 16, và những ai định đưa anh đi quanh Riga, có tính toán cũng không nghĩ được rằng 10 phút nữa họ sẽ bị xỏ mũi. Khi anh kịp thoát khỏi sự theo dõi, đó không phải là lúc anh đã thực hiện xong bước đầu nhập phòng hay sao? Anh không đi ngay lên tầng 16, mà bước ra ở tầng năm... Tuy nhiên sau khi bước ra, anh đã ấn nút tầng 16. Khi anh đi xuống tầng hai bằng cầu thang bộ và qua cổng phục vụ, anh đi đến tầng kĩ thuật. Đi qua hành lang hình chữ T, anh bước qua một cánh cửa không khoá vào gian để máy. Hai công nhân đang lắp lại vòng chắn đầu của một cái quạt to. Họ làm việc và rõ ràng là phá huỷ những nguyên lí an toàn kĩ thuật: sửa chữa thiết bị để khoá dưới áp suất lớn. Tiến gần đến chỗ những người công nhân, anh búng tay vào cái áp kế.

- Những con đại bàng này, các anh mạo hiểm quá, sẽ bị bỏng đấy, bầu khí quyên ở đây...

Người đang vặn khoá, nhìn anh và vẫy tay:

- Thế cái xi phông kia để làm gì, mà không thể đậy lại. Toàn bộ công việc cơ khí này sẽ lâm vào tình trạng thiếu nước nóng...

- Cho tôi mượn áo choàng của anh 5 phút... cần phải xem xét cái máy bơm. - Putin nhanh nhẹn lấy trong va li ra cái mũ lưỡi trai, còn cẩn thận đặt lại vào chỗ nó cái áo mưa.

Chàng trai cởi áo choàng màu xanh sạch sẽ ra.

- Nếu có thể, tôi sẽ kiểm tra khoá gas... đúng 5 phút thôi.

Anh bước xuống theo cầu thang bằng kim loại và đi vào trong hầm ngầm, nơi có rất nhiều ống nước. Những ống nước dài nhất nằm quanh chiếm hết diện tích tầng hầm và được quét phủ một lớp nhôm.

Bên phải và bên trái nổi rõ lên những cánh cửa hình chữ nhật mầu xám. Anh chọn cánh cửa bên phải để mở. Nó đưa anh đến một căn buồng nhỏ, và từ đó men theo cầu thang anh đi ra phố, đến một ki ốt bán hoa ở ngay bên cạnh khách sạn. Anh len lỏi qua các góc phố và băng nhanh qua đường dưới cái cổng vòm dẫn ra một khoảng sân đã cũ. Anh đã kịp đọc tên phố ghi trên bức tường một ngôi nhà - phố Girnava. Bước vào sau cổng vòm, anh nấp vào một góc, cố lắng nghe tiếng bước chân từ các phía. Nhưng tất cả lặng im, chỉ có tiếng động cơ ô tô vẳng đến tai anh, những chiếc tàu điện đều đều lăn bánh trên con đường xe cộ chạy mòn...

Thật may cho anh là khoảng sân đó chính là đường băng qua để đến Trung tâm thương mại, một trong mạng lưới những cửa hàng nhỏ. Cởi áo choàng ra khỏi người, anh nhanh chóng bỏ nó và cái khoá gas vào trong thùng rác. Sau đó rẽ vào một cửa hàng tự chọn để mua một cái đèn pin bỏ túi, hai cần câu và một cái túi để đựng chúng. Anh thay chiếc mũ lưỡi trai bằng chiếc mũ rơm mà anh mua trong cửa hàng bên cạnh. Tuy nhiên khi anh bước ra phố, phố vắng tanh nhưng có rất nhiều người mặc cảnh phục và đồ lính khiến anh sửng sốt. Những chiếc “Uazik” của thanh tra giao thông nhà nước (GAI) đỗ quanh các góc phố, còn các nhân viên của họ thì rất cương quyết chặn tất cả các xe lại và sau khi kiểm tra xong họ quay lại đứng trên vỉa hè. Một giọng nói khàn khàn từ loa phát thanh vọng đến tai anh: “Thưa các công dân, nhân đợt thao luyện của lực lượng quốc phòng dân sự, chúng tôi đề nghị các bạn hãy quét dọn đường phố và ở trong nhà mình. Chúng tôi sẽ thông báo bổ sung về thời gian kết thúc thao luyện”. “A ha, thao luyện, thật vinh dự cho tôi!” - anh hiểu đây là phong toả ba tháng một lần, tiến hành tổng kiểm tra và vấn đề lúc này là anh vẫn chưa bị trói và bị tống vào trong tầng hầm của KGB.

Anh bước lùi lại vài bước và đi vào cổng toà nhà 15 tầng. Có một cái cầu thang gỗ riêng biệt dẫn lên những cánh cửa tối màu. Đập vào mắt anh là một dòng chữ viết bằng phấn ở trên cánh cửa: “Victor Soi - muôn năm”. Anh cũng là người theo phái Soi, nhưng bây giờ nó chẳng giúp gì cho anh cả. Anh bước qua cửa vào một căn phòng đầy bụi. Căn gác thượng gần như đầy đồ, chúng đầy lên đến tận tầm tay anh. Tuy nhiên anh tập trung nhìn khắp sườn mái nhà để tìm cái cửa nắp mà những người thông cống và những người làm sạch mái nhà thường chui ra. Khi anh tìm thấy, anh chưa kịp chui ra thì từ các phía cầu thang đã vang lên những tiếng bước chân nặng nề. Ai đó đang chạy lên trên. Và tiếng kêu oang oang của một người nào đó đã khẳng định điều này: “Trung sĩ, hãy quan sát sát lũ muỗi, mặc dù tôi không nghĩ là có...”

Anh không nghe được hết câu, anh đứng dậy ra nấp sau tấm vải trải giường buông sát đến tận nền nhà và nín thở. Tiếng bước chân lại gần, thầm nhắc nhở điều gì đó, rằng thời điểm quan trọng trong hoạt động tình báo của mình đang đến. Tiếng bước chân, lại tiếng bước chân, anh đã nghe thấy cả hơi thở của người lạ, đống đồ động đậy, và cuối cùng, tia đèn pin quét lên tấm vải trải giường, chỗ Putin nấp. Anh hiểu rằng nếu bây giờ chướng ngại vật nguy hiểm này bị mở ra, ánh đèn sẽ làm loá mắt anh và tất cả sẽ kết thúc. Chính vì thế anh bước ra đầu tiên để đối mặt và lấy tấm vải trải giường phủ vào tên mà rõ ràng là tên trung sĩ. Cuộc chiến kết thúc nhanh chóng: anh làm cho tên trung sĩ ngạt thở, và khi người anh ta mềm ra, Putin lấy giẻ quấn chặt người anh ta lại rồi để anh ta nằm trên sàn nhà. Và cái thân hình nằm lại trông giống như một cái kén của một con côn trùng kì lạ nào đó.

Ở lối ra của gác thượng không có ai cả. Tuy nhiên anh không phải đợi lâu: ở bên dưới qua hai bậc cầu thang, một thanh niên trông khoẻ mạnh mặc thường phục chạy lên trên. Putin quay lại chỗ gác thượng và đóng cánh cửa đằng sau mình. Anh nghe thấy chính giọng nói oang oang lúc nãy: “Cậu tìm thấy kho báu ở đấy à trung sĩ? Đợi tôi với chứ...” Và khi người này xoay tay nắm để mở cửa ra, Putin cố hết sức đá mạnh vào chân anh ta. Và rõ ràng đòn đánh quá mạnh nên khiến anh ta bay từ cầu thang xuống đến bịch một cái và nằm duỗi trên sàn nhà không kêu nổi một tiếng. Đường đi đã tự do: Putin nhảy hai lần qua cầu thang gác thượng, nhìn người đang nằm và không để lộ một cảm xúc gì, anh chạy thẳng xuống dưới.

Ô tô đỗ bên vỉa hè che đường ra của lỗ cửa. Đây là những chiếc xe “Zưguli” đi tuần tra thường ngày, và Putin nhìn một cái đã hiểu ngay rằng chúng trống không. “Tạm biệt” - anh gửi lời chào tới những kẻ đang còn ở bên trên. Anh mở cửa xe, để chùm chìa khoá nằm trong ổ. “Đồ thú vật tự mãn” - Putin nhận xét tình huống vừa xảy ra một lần nữa và ngồi vào trong xe...

Anh lùi xe lại phía sau một chút, sau đó đi qua cái cửa vòm. Anh hiểu rằng nếu ở đây có nhiều cửa hàng đến thế, thì cũng sẽ có nhiều đường đi vào các cửa hàng. Và quả thật, phía trước hiện ra một con đường trải nhựa, anh chạy xe theo nó để đi vào sâu bên trong căn hộ. Anh đỗ xe cạnh cửa hàng “Phụ tùng ô tô”, bước ra khỏi chiếc “Zưguli” và đi lên trước. Anh nhìn thấy cách đó 50 mét một góc phố nhỏ bắt đầu từ con đường trong khu trung tâm thương mại và hoà vào phố Xuvorova. Đây là một trong số ít các đường phố trung tâm mà có tàu điện chạy qua. Anh quay lại chiếc “Zưguli” và ngồi vào vô lăng. Từ từ lái xe ra góc phố và đã có thể lặng lẽ hoà vào dòng giao ồn ào, nếu như đằng sau không vang lên tiếng súng. Qua gương chiếu hậu anh nhìn thấy các tay cảnh sát đang chạy về phía mình, và người chạy trước giơ tay lên cao, bắn một tràng súng chỉ thiên. Putin không hề ảo giác, anh hiểu loạt súng chào mừng giữa trung tâm thành phố này là nhằm vào ai.

Chân anh bất giác co lại rồi duỗi thẳng ra sàn xe, chiếc “Zưguli” giật lên, bánh trái lăn trên thảm cỏ, chạy về phía góc rẽ. Hai viên đạn, từng viên một sượt qua má bên phải và găm vào tấm kính chắn gió trước mặt. Xa lông nồng nặc mùi thuốc súng.

Anh sợ nhất là đâm phải người khách bộ hành nào đó. Và quả thật, ở lối ra dẫn ra phố Xuvorova, một người đàn ông đứng tuổi tay cầm gậy ba toong xuất hiện ngay trước mũi xe anh. Chiếc “Zưguli” buộc phải bò lên vỉa hè để tránh đâm vào người trước mặt.

Bên trái một chiếc tàu điện chạy tới, anh phải quyết định xem là có nên chạy song song với nó hay không, hay là giật lên trước, vòng qua nó để ra con phố trước mặt. Tuy nhiên anh không còn cách nào khác... Nhưng những người khách bộ hành đã làm hỏng những kế hoạch đầy hứng thú của anh. Khi anh đuổi theo chiếc tàu điện, anh đã cố để chạy lên chính trước mũi nó để rẽ sang hướng khác của con đường, thì đột ngột trên đường xuất hiện một người phụ nữ đang đẩy xe đẩy trẻ con. Chị ta nhận thấy nguy hiểm, và lần đầu tiên trong những giờ phút cuối cùng Putin cảm thấy lúng túng. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, anh bẻ quặt tay lái sang phải, chạy đến con phố đầu tiên và vướng vào một loạt ô tô đang đỗ. Sập bẫy rồi... Anh đã lâm vào ngõ cụt mà đối với một điệp viên không có gì tồi tệ hơn nữa.

Anh ngồi bất động vài giây và chỉ dùng mắt quan sát tình hình xung quanh. Phía trước, bên trái có một toà nhà cao tầng đang xây dựng và anh không chậm trễ, anh mở cửa xe, chạy qua các góc phố nhỏ về phía toà nhà. Nhưng đúng hơn là đến chỗ thang máy xây dựng đang đứng im ngay cạnh tường, các cửa thang máy được buộc lại bằng một đoạn dây dẫn. Dây dẫn bằng đồng, rất mềm, và chính vì thế thang máy được mở ra dễ dàng. Anh nhảy vào trong một buồng và ấn số trên bảng điều khiển. Thang máy phát ra tiếng kêu loảng xoảng hoang dại rồi chuyển động lên cao. Đây là thang máy cẩu thả của những người thợ xây trên cao của Liên Xô... Nhờ có nó mà người chạy trốn lên được đến tầng 12, rồi ở đó anh lại ấn nút cho thang chạy xuống tầng một, còn chính anh nhảy ra khỏi thang máy để đến chỗ bộ khung toà nhà...

Buồng thang máy lại giật lên rồi chạy xuống dưới...

Từ trên cao Putin nhìn thấy toàn cảnh thành phố giống như nằm gọn trong lòng bàn tay. Nhưng mắt anh dừng lại ở dải sống Dauga nơi khói hoàng hôn đang toả lên và tất cả những gì đã mòn đi bên bờ trái của nó. Toàn cảnh thành phố cổ, với tất cả vẻ đẹp của mình, những tháp cổ và những nóc nhà thờ xây dựng theo kiểu kiến trúc Gô-tích xâm chiếm tâm trí anh. Toàn bộ vẻ đẹp này chút nữa thôi sẽ chìm vào bóng tối của một đêm ngắn ngủi...

Từ bên phải một chiếc tàu thuỷ thân trắng hiện ra dưới gầm cầu và lao khá nhanh đến cầu tàu. Thật tốt biết mấy, anh nghĩ, nếu giờ mình đang ngồi trên con tầu kia... Nhưng không đây chỉ là ý tưởng ngu ngốc, vì đến đêm hành khách không nhiều nên bất kì ai cũng có thể bị nhận ra... Thế đâu là chỗ hẹp nhất của con sông? Nó kia rồi - giữa bờ phải và hòn đảo nhỏ, nơi có một tháp truyền hình vươn cao lên bầu trời... 250 mét, cố hết sức cũng chỉ được 300 mét...

Anh nhìn thấy ở phía dưới, nơi anh bỏ lại những chiếc “Zưguli” cảnh sát, có vài tên cảnh sát và những người mặc quân phục đang bao vây các cửa hàng và các lối vào cửa hàng. Hai người trong số họ bước đến buồng thang máy, nhưng không mở cửa mà nhòm vào qua các khe hở bên cạnh. Họ kiểm tra xong rồi bỏ đi.

Ngồi sau vô lăng một xe “Zưguli” là một tên cảnh sát trẻ, để trổ tài, gã cố lái xe ra phần đường ngang. Gã nhanh chóng lái xe chạy ra phố Xuvorova và khuất khỏi tầm nhìn của anh. Putin còn nhìn thấy đằng sau các góc khuất của những ngôi nhà có vài người mặc đồ công chức và một viên cảnh sát đứng canh cạnh quầy bán thuốc thú y.

Cầu thang không có tay vịn, anh áp sát người vào tường và thận trọng bước xuống. Nhưng đâu như ở khoảng giữa tầng mười và tầng tám thì hết đoạn cầu thang, trước mặt anh giống như một vực thẳm tối đen. Anh buộc phải quay lên tầng trên, chỗ các dây thừng buộc thang máy. Đó là hi vọng cuối cùng của anh, đặt chiếc va li vướng víu xuống dưới tấm bảng, anh tháo súng ra khỏi vai, rồi nhoài người về phía dây thừng. Vực sâu gió thổi hun hút. Dây thừng lại trơn vì thế anh phải hết sức khoé léo để không bị trượt theo nó xuống vực.

Bám chặt cả chân lẫn tay vào sợi dây cáp thép đang rung rung, anh trượt xuống dưới. Có cái gì đó rơi đánh choảng xuống dưới, có thể đó là một ca bin thang máy nào đó được buộc lại một cách cẩu thả nên tuột ra khỏi chỗ, tuy nhiên việc này không ngăn được anh lại. Tay anh rã ra vì mỏi, và dường như chỗ tay anh bám nới lỏng ra hơn, và anh có thể sẽ bị rơi vòng xoáy của lực hút. Để không mạo hiểm, hình như ở chỗ tầng bốn anh ngoắc chân vào một lỗ cửa và thôi không trượt nữa. Anh tiếp tục đi xuống bằng thang máy. Anh không đi ra ngoài đường từ chỗ ca bin, mà từ phía ngôi nhà cũ, hoang lạnh, đang xây bị bỏ dở. Anh bước qua các con phố rẽ ngang và bước vào một khoảng đất trống có hai cây cột cầu môn và tấm lưới đã rách đứng lù lù trong bóng tối.

Anh bước qua những cái thùng rác và nước sâu vào bên trong khoảng không, chỗ miệng giếng đã bị nhuộm đen bóng chiều. Đâu đó phía bên phải trên bậc thềm có một ngọn đèn con toả sáng, những âm thanh phát ra từ một dàn nhạc vẳng đến cánh cửa để mở. Anh tiến lại gần cửa sổ và nhìn thấy những người mặc áo choàng trắng và đội những mũ không vành màu trắng. Gian nhà bếp. Bước lên bậc thềm và cảm thấy đây giống như một nhà hàng đặc biệt - mùi thức ăn nóng bốc ra, khói thuốc lá và hơi rượu cồn. Anh bước qua ngưỡng cửa đi ra hành lang dẫn ra phía hai cánh cửa. Một đầu bếp đội khay lên đầu bước ra khỏi nhà bếp, và khuất sau một cánh cửa. Chính Putin bước ra khỏi đó và đi theo. Ngay lập tức như có một cơn cuồng phong của một thứ âm nhạc điên cuồng đổ ập lên người anh, và các vị khách dưới ánh điện mờ tối, đang giằng xé cơ thể mình trong những bước nhảy hỗn loạn.

Len qua đám người đang nhảy múa, anh bước vào trong và tiến đến bàn quầy, nghiên cứu thực đơn đồ uống. Một người phục vụ mặc áo sơ mi trắng lại gần đến chỗ anh và lịch sự hỏi xem anh muốn gọi gì. Anh gọi nước khoáng và một ổ bánh mì kẹp thịt cá hồi. Anh thèm ăn không chịu nổi, nhưng anh hiểu rằng tạm thời mình chưa thực hiện xong nhiệm vụ thì cái dạ dày chưa nên đòi hỏi. Con chó săn thường chạy nhanh hơn và cái bụng của nó bị ám ảnh bởi những khúc xương và lưỡi nó tứa ra nước bọt thèm muốn.

Hai chàng trai trẻ đặt những cái cốc đang uống dở lên mặt quầy và bắt đầu nhảy rất bốc đụng vào người anh. Nhưng anh đang mải chú ý đến cái khác: anh nhìn thấy anh phục vụ đi đến gần cái điện thoại treo trên tường và quay số. “Nghĩa là cả ở đây tất cả cũng đã bị bao vây!” - Anh không ăn bánh mì và ngay lập tức rút khỏi bàn quầy.

Anh bước ra khỏi phố cũng bằng cách đi qua hành lang, rồi qua nhà ăn. “Nếu một phút nữa mà các chàng trai của KGB xuất hiện ở đây, thì mình sẽ chẳng có gì để làm nữa cả”, Putin chạy thẳng ra ngoài từ chỗ khoảng sân bẫy chuột và chạy vòng qua góc nhà, qua nhà kho và các thùng rác đi ra ngoài chỗ sáng.

Nếu anh thông thuộc Riga hơn, thì anh sẽ hiểu số phận đã ban tặng cho anh món quà như trong truyện cổ tích là con phố cắt ngang, nối hai thành phố - Prolet và Moskva. Anh nghe thấy tiếng còi điện, tiếng bánh xe và ngẩng đầu lên, anh hiểu rằng mình đang đứng dưới cây cầu đường sắt. Ở bên trái có một chỗ dựa vững chãi đen sì, và anh đi về phía nó. Hai phút sau anh đi qua một mô đất tròn, vào giữa đường ray, dưới những ánh lửa xanh đỏ của cột đèn tín hiệu, và điều đó báo cho anh biết nguy hiểm đã qua được nửa tiếng đồng hồ.

Anh lùi lại để đi về phía cái hàng rào bằng lưới, được người ta dựa những thanh tà vẹt vào và nấp. Ngay lập tức có một chiếc xe lửa điện chạy qua, rồi lại một xe lửa điện nữa... Trên tấm bảng ghi lộ trình của một trong hai xe đó có ghi từ “Xloka”, còn xe kia chạy đến Dubultov. Đó là nơi anh phải đến...

Những ánh lửa hiện ra từ đằng xa, chúng từ từ sáng dần lên, và ngay lập tức anh đưa mắt nhìn dãy hàng hoá hiện lên trong ánh phản chiếu từ đằng xa. Ở chỗ đường vào ga trung tâm anh bước chậm lại, như một vận động viên đã mệt sức, và Putin không khó khăn gì nhảy lên những cái bậc. Anh làm điều đó chỉ sau khi ở trên toa thứ năm từ đầu tàu trở lại anh đọc được một điểm có ghi: “SBZ Xloka”. Dòng chữ viết tắt này rất đơn giản - nhà máy sản xuất giấy Xellulo... Loạt toa tầu có vẻ như dài vô tận này chở đầy gỗ, nó đi từ Arkhagel đến Iumal...

Để nhảy lên được bậc cửa của chuyến tàu đang chạy qua, trước hết anh phải chạy đua với tốc độ của nó. Và Putin đã không khó khăn gì để bám vào tay cầm ướt sương, suýt nữa thì không thành công nếu chân anh không kịp đặt lên bậc cửa và nhờ vậy mà anh đu được cả người lên...

Cả đoàn tàu đi ngang qua ga trung tâm, bỏ lại phía sau tháp đồng, bánh tàu lăn qua cầu đường sắt được bao quanh bởi những tấm kim loại bện lại. Ba phút rưỡi sau tàu chạy qua Dauga...

15 phút sau đoàn tàu còn chạy xình xịch qua một con sông nữa. Putin cố ghi nhớ tên con sông, nhưng không được, mặc dù anh biết nó đã được chuyển sang tiếng Nga - Sông Cả... Anh nhớ hình như là Lielupe...

Tiếp theo là Iumal...

Hình như cách ga Bulduri 200 mét anh nhảy xuống khỏi tàu. Anh tiếp đất nhẹ nhàng, độ dốc nghiêng vừa phải, lại có cỏ. Một làn sóng không khí bị nhiễm mùi dầu mỡ từ bánh tầu bốc ra phả vào người anh. Anh nằm sấp xuống đất và nghe thấy tiếng tàu đi xa dần. Ngẩng đầu lên và anh nhìn thấy phía bên trái là một hàng dài những ngọn đèn đường, bên phải là đường ray phát sáng. Anh nằm ngửa lên và ngắm bầu trời đầy sao. Bầu trời trông như cái gáo muốn đổ xuống mặt đất, sao Đại hùng sáng lấp lánh. Và nó đủ sáng để Putin tìm thấy ngôi sao Bắc Đẩu và xác định được các hướng của trái đất. Hoá ra sau những ngọn đèn đường, phía sau phần đường bên trái là vịnh Riga, nơi bây giờ hoàn toàn vắng vẻ và an toàn.

Và quả thật, chỉ ở biển mới chìm vào bóng đêm đen kịt, tuy nhiên phần bờ bên phải những ngọn đèn đường vẫn sáng - đó là cuộc đột kích từ xa của những tàu nước ngoài đang chờ bốc dỡ hàng. Ở khu vực Lielupe cứ hai giây những ngọn hải đăng lại phát sáng trên biển. Không khí ẩm ướt, thoảng mùi hơi nước và hoa tử đinh hương mới nở.

Putin không đi men theo mép bờ, mà giấu mình sau những cồn cát, bước thật nhanh về phía Gzitari. Lòng anh cảm thấy thư thái, anh không nghĩ đến những gì đang đợi anh phía trước mà nghĩ đến cuộc đấu tranh - điều hấp dẫn anh hơn cả trong điệp vụ này. Và ý nghĩa, giá trị của mỗi bước đi...

Anh nhớ lại đợt đi công tác năm ngoái ở Hamburg, nơi anh cũng phải thực hiện một điệp vụ gần giống thế này. Trong công viên nghỉ ngơi gần các thùng rác anh phải lấy một bưu kiện do “Grom” để lại. Theo như những gì các đồng nghiệp đi trước kể lại thì tay “Grom” này đích thân đi liên lạc để thực hiện nhiệm vụ ngoại giao của Liên Xô, tuy nhiên anh ta đã đưa ra điều kiện chính trong việc thoả thuận cộng tác và không bao giờ anh ta nói ra tên họ của mình, kể cả loại công việc, nơi sinh sống. Việc anh ta nặc danh hoàn toàn nói lên rằng người này, khi đồng ý cộng tác với GRU, chính anh ta đã có liên quan trực tiếp đến một điệp vụ nào đó. Anh ta đã đưa ra những điều kiện hợp tác hết sức chuyên nghiệp. Và thông tin đầu tiên anh ta cung cấp là một điều cực sửng sốt. Đó là về ba điệp viên hai mang mà đồng thời cùng làm ở cơ quan điều tra liên bang (BND) và KGB. Lí lẽ của anh ta thật sắt đá, tất cả thông tin đều có tài liệu chứng minh, chính điều này đã trở thành thời điểm quyết định số phận của các điệp viên phản bội. Hai trong ba điệp viên này bị dẫn dụ trở về Moskva và sau khi luận tội khá thành kiến, người ta tuyên án tử hình họ. Điệp viên còn lại đã kịp chạy trốn sang Áo, từ đó dấu vết của anh ta bị mất lúc thì ở Mỹ, lúc thì ở Anh...

Ở khu vực nhà điều dưỡng “Baltic”, chàng trai chú ý đến một cái ghế dài. Anh nghe thấy một giọng phụ nữ vỡ oà ra rồi ghìm lại. Rõ ràng đây là một đời muộn màng, các nạn nhân của loại tiểu thuyết giải trí, bị tình yêu phản bội...

Anh nhìn đồng hồ - ba giờ kém 20 phút. Anh rẽ vào sau một cây thông và chọn một cành lá kim khô phủ lên mình, rồi anh nằm xuống và ngay lập tức thiếp ngủ. Anh mơ thấy một giấc mơ rất xa rời thực tế, dường như anh lạc đâu đó trong núi, trên đôi bộ đồ trượt tuyết lao xuống dưới thung lũng được bao phủ trong bóng tối màu xanh và chiếu sáng bằng ánh mặt trời làm anh chói cả mắt. Anh mở mắt - một tia nắng nhỏ mỏng mảnh xuyên qua những tán lá thông non... Đâu đó vẳng lại tiếng ầm ì của tàu lửa điện, còn tiếng người thì vẳng lại từ phía vịnh. Anh đứng dậy và thận trọng bước ra khỏi chỗ nấp. Biển lúc chớm bình minh trông thật hùng vĩ và hoàn toàn yên tĩnh. Ở rìa nước có hai công nhân đang bốc rong, tảo biển vào thùng xe ben, và bức tranh thanh bình này mang đến cho anh cảm giác tuyệt đối an toàn.

Đồng hồ đã chỉ hơn 7 giờ. Anh bước thêm khoảng 300 mét nữa rồi đi xuống bờ vịnh để giũ sạch quần áo. Nước lạnh làm mặt anh sảng khoái, anh đứng dậy và quay lên đến chỗ những cồn cát để từ đó có thể đi vào trung tâm thành phố. 15 phút sau anh đã ở gần khách sạn “Những ông thiếu tá”, và điều này cũng rất đúng lúc, vì đã có vài chiếc xe đỗ ngay cạnh khách sạn và một chiếc xe du lịch lớn có 10 người tập trung trước xe.

Anh bước qua để đi lên trước, thì bỗng dưng nhìn thấy một cái gì đó và anh lại gần nó, anh cảm giác như nó đã lớn lên thành những kích thước khổng lồ. Nhưng hoá ra đây là bức tượng lớn của anh hùng dân tộc Lachplesis tượng trưng cho tinh thần hiện thực xã hội chủ nghĩa đang nhảy lên trên con rồng một đầu. Và điều đáng buồn là thanh gươm đã bị gãy và chính con rồng giờ đã già và mất dần đi vẻ hùng mạnh.

Anh nhìn quanh khu vực đó, phía bên kia đường cái anh nhìn thấy một căn buồng dài của ga “Những ông thiếu tá” và lộ ra đằng sau nó là dải sông Lielupe bàng bạc. Dường như tất cả đều yên tĩnh và không có gì đe doạ cả...

Anh đi dọc theo phố đến gần một vườn hoa nhỏ, đi qua một cây Rozalia đang lớn, bước vào dưới bóng mát của cây liễu rồi tiến đến chỗ con rồng... Một chân anh gập xuống với đầu con thú, chân kia tì xuống đường chạy đua rải xỉ, và chỉ còn việc cúi xuống và chìa tay ra... Và khi anh làm thế, một tiếng còi kì lạ vang lên, trong khoảnh khắc anh nhận thức được sự nguy hiểm. Đưa tay túm lấy gói bưu kiện, anh đã đổi chân khi hiểu rằng đây chỉ là một cái bẫy. Những người anh vừa nhìn thấy đứng cạnh xe buýt đang vây chặt anh lại, một người tiến thẳng đến chỗ anh. Và tất nhiên là doạ bắn nếu anh không nằm xuống đất và đặt hai tay lên đầu... Họ không để cho anh suy nghĩ lấy một giây, thô lỗ đến gần bồn hoa, tay cầm lấy những cái xẻng con, rồi bất thình lình có cái gì đó trong vai kêu răng rắc và không chịu nổi phải than thở. Và chỉ bây giờ anh mới nhận ra là họ nói với anh bằng tiếng Đức: “Eikhler, anh đã bị bắt quả tang, chống cự chỉ có hại thêm cho anh thôi...”

Một người túm lấy chỗ tay gẫy của anh và giật gói bưu kiện ra khỏi tay Putin. Hôm nay Putin đã học được một điều rằng không thể biện hộ được gì nếu bị thu hồi tang chứng mà không có nhân chứng...

Họ nhấc anh dậy, kéo đến chiếc “Rafik” đang lại gần và đẩy anh vào cửa sau cứ như đẩy một khúc gỗ. Trong xe có những người ăn mặc nguỵ trang và trang bị tiểu liên, người họ toát ra thứ mùi trộn lẫn của nước hoa xịt quần áo và xi đánh giầy...

Khi họ lôi anh ra khỏi xe, anh vẫn còn kịp nhìn quanh và hiểu rằng họ đưa anh đến một khoảng sân giếng vắng vẻ. Họ dẫn anh vào hành lang được trải vải lót màu xanh, đi qua những đường ngang dài có nhiều khúc quanh để vào một phòng làm việc rộng rãi và sáng sủa. Ngồi bên chiếc bàn lớn là một người to béo và mặt bệu thịt. Và Putin, khi đưa mắt nhìn, anh nhận thấy ở ông ta có đôi mắt tự tin và tỏ vẻ lịch sự. Điều này quả làm cho anh hết sức sửng sốt.

- Tháo còng tay ra cho anh ta! - Người ngồi bên bàn ra lệnh, và kẻ kia đặt anh ngồi xuống ghế, nhanh chóng thi hành mệnh lệnh. - Hãy để chúng tôi ở lại một mình...

Người đã giữ anh bước đến bên bàn và đưa cho thủ trưởng của mình gói bưu kiện họ đã bắt được trong tay Putin.

- Anh ta tìm kiếm vật này? - Anh ta nói và hất đầu về phía người bị bắt giữ.

Khi họ chỉ còn lại hai người, người ngồi bên bàn đưa tay lên vuốt tóc, nhìn đi đâu đó qua người Putin và nói một câu quen thuộc:

- Anh có thể nói cho tôi biết có thể mua dầu thơm gói nhỏ ở đâu không?

“Ê, đồ quỉ sứ, họ đã mua giá rẻ!”. Tuy vậy anh lại trả lời thành tiếng như thể anh đang đoán câu trả lời cho mật khẩu:

- Trên bàn để đơn đặt hàng, gần bách hoá trung tâm... Tôi được phép hút thuốc chứ?

- Chúng ta làm quen nhé! - ông ta nói và đẩy bao thuốc “Êlita” sang mép bàn. - Tôi là Boris Karlovich, sếp của phòng này. - ông ta khoát tay thành một vòng tròn trong không khí rồi dùng chính bàn tay đó mở nắp bưu kiện ra. Ông ta lôi ra một tờ giấy được cuộn lại một cách cầu kì. - Đây là dành cho anh, Vladimir Vladimirovich ạ!

Khi ông ta trải cuộn giấy lên mặt khăn trải bàn bằng giấy, thì dường như tất cả nhảy múa loạn lên trong mắt anh, anh nín thở và như có ai nhét cả túm lông vào thanh quản. Tuy nhiên khi những ngón tay giữ yên vật chứng, ông ta bắt đầu đọc: “Volodia yêu quí, chúc mừng cậu đã hoàn thành nhiệm vụ và chúc mừng nhân ngày sinh nhật của thành phố vinh quang của cậu. Novikov...”

Anh nhìn lên quyển lịch treo trên tường: ngày 20 tháng 5, ngày sinh nhật của thành phố Lenigrad...

Anh lên đường về Moskva vào đúng ngày hôm đấy.