← Quay lại trang sách

- 27 - ĐỔ QUÂN Ở ĐỘ CAO 502

Màn đêm thống trị sau các cánh cửa mạn. Putin quan sát các chiến sĩ của mình. Hoá ra những thân hình như làm bằng đá granit này ngồi bất động trong không gian, tiếng động bị ngăn cách. Những điểm tối trên khuôn mặt trông hợp với bộ đồ nguỵ trang. Thiết bị nhìn đêm được đeo ở cổ, vài người cầm mũ mặt nạ ở trong tay, còn ai đó đi xuống phía cuối khoang ngồi, mặc dù trong xa lông rất nóng.

Putin để mặt nạ của mình lên chiếc ba lô ông để dưới chân, và cũng ngay bên dưới chân ông là khẩu tiểu liên được dựa vào ba lô.

Khi bay được khoảng nửa tiếng, Giuza bước ra khỏi ca bin và đi đến chỗ Storm đang ngồi bên mép ghế cạnh con trai. Nói chuyện với Giuza xong, Storm đứng dậy, kêu to lên qua tiếng động của động cơ để yêu cầu mọi người phải sẵn sàng trong 10 phút nữa. Ông là người đầu tiên đeo mặt nạ vào, cài cúc áo khoác và lấy chân nhấc ba lô của mình lên.

Serbacov thèm hút thuốc kinh khủng. Ông cảm thấy rất bất tiện, nhưng có một ưu thế là sau khi Storm cấm hút thuốc, thì cơn đau răng vẫn bám dai dẳng theo ông từ Bocharov Ruchei giờ biến đi đâu mất tiêu, để lại trong miệng ông một cảm giác dễ chịu, sảng khoái không thể nói hết được. Ông đeo mũ trùm mặt nạ vào và ngay lập tức cảm nhận được sự động chạm của lớp lông len vào da mặt mình.

Voropaev cũng thèm thuốc nhưng anh lại muốn được ra ngoài không khí tươi mát hơn... Anh không vội đeo mũ mặt nạ vào mà chỉ cầm lấy mép mũ, mở ra rồi gập lại.

Trong ca bin người phi công bật bảng tín hiệu. Giuza đi ra cửa... Anh nhìn những chiến sĩ đang ngồi im lặng và cảm nhận được nỗi cô đơn khủng khiếp trong lòng từng người. Bằng kinh nghiệm cá nhân mình anh biết rằng công việc mà những người này lên đường thực hiện sẽ không ai có thể giúp đỡ họ. Không một ai. Có thể là ở nơi họ sẽ đổ quân xuống, một chiến trường đầy máu đang chờ họ. Có một điều khó gắn kết nào đó, một chủ ý có phần hoang dại trong kế hoạch dùng một đòn đánh ranh mãnh để thực hiện được tất cả những gì mà những con người dũng cảm này nghĩ ra.

Trực thăng dường như đột nhiên vút lên, thân máy rung một cách điên loạn, các đinh vít như rít lên trong không khí. Ngay bên cạnh nó, trong phạm vi thê đội của mình, một chiếc Su-25 và các trực thăng Mi-24 xuất hiện.

Theo thoả thuận với Kornucov thì kế hoạch bay của không đội sẽ cất cánh từ căn cứ quân sự ở Axtrakhan, tăng hết tốc độ hạ cánh ở ô vuông E-9 và cách vùng tiếp giáp với nó. Những máy bay quân sự bay với tốc lực nhanh khiến những cây ngô đồng đã hàng trăm năm tuổi và những cành lá xum xuê của chúng ở dưới mặt đất cũng không chịu nổi sức ép của không khí. Hay nói cách khác tốc độ bay của những trực thăng này có thể sánh ngang với cơn bão tuyết - hơn 120 kilômét/giờ.

Khi các trực thăng đã bay đến khu vực theo dõi, Giuza cầm tay nắm cửa và đột ngột mở cửa ra. Không khí lùa vào trong xa lông và tất cả những ai ngồi bên trong đều cảm thấy được luồng hơi tươi mới. Trực thăng giảm tốc và bắt đầu thể hiện. Người phi công dùng máy quan sát để chọn điểm hạ cánh. Để hạ cánh, nói đúng hơn là để tiếp đất trong năm phút nữa, nó phải hạ xuống trên một chiếc bàn đá có diện tích không quá 12 mét vuông. Đây đang ở chính độ cao 502... Và khi khung gầm chạm vào mặt đá, Giuza cố hét lên qua tiếng ồn của động cơ: “Đi nào? Từng người một xuống!”

Storm con là người đầu tiên nhảy xuống màn đêm tối đen. Sau anh là Voropaev và Izerbecov. Kalinka và anh bạn Xaxa Bardin bắt tay vào tháo dỡ những khẩu súng phóng lựu đạn, để chúng xuống đuôi trực thăng. Ở bên ngoài Voropaev và Izerbecov đỡ lấy súng. Putin bước xuống gần sau cùng. Rồi đến Storm. Trước khi nhảy xuống, ông bám vào cánh cửa. ông và Giuza nhìn nhau trong giây lát, sau đó họ lại gần và ôm nhau.

- Chúc ông may mắn, Andrei Alecxeievich! - Giuza hét vào tai ông. - Chúc mọi người thành công... Hãy bảo vệ Tổng thống, có lẽ ông ấy cần điều đó...

Storm túm lấy dây đeo ba lô, quẳng nó ra ngoài. Đeo tiểu liên sau lưng và kêu lên: “Chúng tôi đi đây!”, rồi tạm biệt trực thăng. Giuza thắt dây lưng an toàn vào rồi thò đầu ra ngoài, suýt nữa thì sức ép không khí cuốn anh ra khỏi cửa... Trực thăng và những ngọn đèn nhấp nháy của nó quay đầu, tạo một đường vuông góc cách mặt đất khoảng 20 mét và chao mình như một chiếc lá khô, bay lên biến vào bóng tối...

Điều đầu tiên Tổng thống cảm thấy khi tiếp đất là những mùi hương rõ nét xộc tới. Một ngọn gió tươi mới thổi đến đem theo cả mùi hương của những cây ẩn trong bóng tối, của hoa và những bụi cây rậm mọc trên những triền núi. Và ông cảm nhận mùi thơm đó rõ đến nỗi dường như chúng chui thẳng vào đầu ông, qua tai và khiến cả cơ thể ông phản ứng lại chúng. Và thứ kích động cảm giác con người còn là những làn sóng tiếng động của chiếc Su-25 và các trực thăng yểm trợ. Không bật đèn tín hiệu, chúng bay là là trên các ngọn cây tối đen, vài chiếc bay lên trên nền trời trông như những con quái thú, những con cá voi đang bơi lên trên cao, bay vào không trung, nơi mắt người không nhìn thấy được.

Putin đeo thiết bị nhìn đêm vào và thế giới không nhìn thấy được đó bỗng nhiên hiển hiện ra trước mắt ông. Thực ra nó giống như màn hình vô tuyến mà người ta bỏ đi tín hiệu màu, để lại toàn một màu xám xịt, là những tia không định hình. Ông nhìn thấy Storm cũng đang đeo thiết bị nhìn đêm, Voropaev đang cúi xuống bên những túi đựng đạn tiểu liên, đại uý Gulbe đang đứng tít mép khoảng đất trống để quan sát các khu vực gần đấy.

Vì tiếng động của trực thăng, Putin chỉ nghe thấy tiếng của Serbacov nói ngay bên cạnh: “Tổng thống, ông cảm thấy trong người thế nào?”. Tuy nhiên ông không vội trả lời người vệ sĩ mà chỉ cầm khuỷu tay Serbacov hơi xiết lại.

Ông nhìn những ngôi sao trên trời. Trong đầu vẽ ra một bức tranh vô vị, một tấm nhung đen dưới các viên kim cương. Trong mắt ông hiện lên chòm sao Thiên Nga, mà mãi mãi bay quanh Hành Tinh. “Thế sao Vệ Nữ đâu rồi?” - ông thầm hỏi. Ông nhớ đến những buổi nói chuyện với vợ ở ngoài ban công nhà mình, khi đó họ cũng nói đến các vì sao... Còn kia là cái gàu sao Hùng Tinh, sao Bắc Đẩu...

Storm lại gần nhắc nhở:

- Năm phút nữa chúng ta tập trung rồi xuống hẻm núi. Sau đó ông quay sang nói chuyện với anh lính Kalinka, ngoài vũ khí và ba lô anh còn cầm thêm cả phao tiêu. Tuy nhiên mỗi người trong số họ đều được trang bị cái thiết bị hiện đại nặng 11 kg này.

Trong khoảnh khắc nào đó tiếng gầm rú của trực thăng ngưng bặt. Đúng hơn là âm thanh giảm hết cỡ vì nó rõ ràng đã bay đi xa. Và điều kì lạ là tiếng động càng đi xa hơn, họ lại cảm thấy mình không được bảo vệ ở trên cao trong đêm đầy gió mới thổi này. Tuy nhiên tiếng động đó thỉnh thoảng lại như được tiếp thêm nguồn sức mạnh mới, nó ập xuống các tảng đá và ngọn cây khiến những con chim phải bay ra khỏi tổ.

Họ chia ra thành hai nhóm. Nhóm thứ nhất gồm Serbacov, Voropaev, Tổng thống, Izerbecov và cả Storm cha. Nhóm hai do Gulbe chỉ huy, theo sau anh là Victor Storm và hai lính biệt kích Bardin và Kalinka.

Họ phải đi xuống gần 500 mét mới bắt đầu leo lên đỉnh phía Tây của Hố Thối. Những bước đi đầu tiên cho thấy hành trình đi họ đã xác định trên bản đồ khác xa so với địa hình thực tế. Putin bước theo Voropaev và cảm thấy như muốn trượt xuống - cây thông lá kim đã héo khô không thể là điểm tựa để ông đặt chân vào. Kể cả những gai ma sát bằng cao su dưới giầy cũng không giúp được gì, chúng đơn giản không bám được vào tầng đất mà chân có thể ngoắc vào gốc cây hoặc dẫm lên thảm cỏ.

Theo thoả thuận thì mỗi người mang số lẻ phải kiểm soát bên phải, còn người mang số chẵn thì ở bên trái. Điều này được qui định để họ không bị chệch ra khỏi vùng quan sát và không gian kẻ thù xung quanh họ. Hơn nữa không một giây phút nào được quên rằng ở mức độ bất kì - từ mặt đất đến chiều cao trung bình của một người - để mình bị sập bẫy mìn. Và mặc dù họ đã ở trung tâm của vòng tròn bảo vệ thì tính cảnh giác cao độ vẫn là sự cứu giúp duy nhất.

Khi họ ra khỏi rừng thông thấp và nhiều cành, họ lại đi vào một rừng phỉ tử, và những quả phỉ tử đỏ đã thối vừa mới rụng đã làm phiền họ. Vì dù có thận trọng đến đâu đi chăng nữa thì thỉnh thoảng bước chân ai đó dẫm phải quả phỉ tử lại phát ra tiếng kêu răng rắc.

Tổng thống đi ở vị trí thứ tư, chính vì thế sự chú ý của ông hướng đến phần thoai thoải dẫn vào trong rừng cây rậm rạp. Thế giới qua tiếp nhãn kính trông thật hoang tưởng, giống như một bức tranh trong tiểu thuyết của Bredber[i].

Nhóm thứ hai đi song song ở khoảng cách có thể nhìn thấy nhau. Họ bước hết sức thận trọng và buộc phải bước qua các tảng đá và các cây ngô đồng đã bị thối đến một nửa. Khi họ đi xuống được khoảng 150 mét thì họ lại đi vào trong một rừng cây anh đào đang lớn và mát hơi sương. Các quả dại đã chín nẫu dường như kề sát tận miệng, và Izerbecov, không ghìm được đã giơ tay ra và túm lấy cái cuống có những quả chín mọng trước mặt khi anh đi qua. Tổng thống bước sau anh cũng hái vài quả anh đào và thử đưa lên miệng, nhưng vướng cái mặt nạ nên ông không ăn được. Các quả dại bò ngang qua mồm, lăn xuống áo khoác và rơi xuống đất. Ông mắng mình vì phút bồng bột và thề sẽ không làm như thế nữa.

Khi đi vòng qua một loạt những gốc cây cụt, ông đi đến sau một thân cây cong queo, chân phải xoãi ra vì trơn trượt, ông như nghe thấy một tiếng động và nhận thấy Serbacov từ đằng sau đưa tay ra đỡ mình. “Ê, quỉ tha ma bắt, còn không đủ nước bọt để chùi sạch cho mình...” - Tổng thống đưa tay kéo quai súng sắp tuột khỏi vai lên và thận trọng như người đang lần sờ dấu vết, tiếp tục đi về phía trước.

Khi họ bước ra khỏi vương quốc của cây anh đào, trước mắt họ lại hiện ra một rải rừng nhỏ đầy những cây thông đã héo khô và những bụi cây rậm rạp. Con đường vòng quanh hẻm núi đầy đá trải đài ra trước mắt họ.

Đâu đó ở ngay bên cạnh họ nghe thấy tiếng cú kêu. Storm giơ tay ra hiệu dừng lại. Cả nhóm đứng yên khi bước được nửa bước chân. Putin nhìn thấy một bóng người xuất hiện từ phía bên trái của rừng cây bụi và lần đầu tiên trong suốt thời gian đổ bộ tim ông thắt lại, nhưng ngay lập tức ông nhận ra Gulbe, anh đang lại gần chỗ Storm và giải thích cho Storm điều gì đấy. Anh đưa tay chỉ về cánh rừng bên dưới, và Storm liền quay lại nhìn nhóm của mình để ra hiệu bảo mọi người ở nguyên một chỗ. Còn ông thì bước thoăn thoắt theo sau Gulbe và họ biến mất trong rừng cây bụi. Izerbecov và Voropaev đứng canh gác - họ lùi ra phía sau một chút và quay mặt lại phía hậu phương của kẻ thù. Chàng trai Dagestan đưa tay lên, cứ như là chuẩn bị ném bóng, để ra hiệu cho những người khác ngồi xuống.

Putin chạm tay xuống đất. Khác hẳn với rừng cây anh đào, đất ở đây cứng khô và thoảng mùi nhựa cây. Gulbe lại xuất hiện sau một cây thông con và đi thẳng về chỗ Tổng thống, anh ngồi xổm xuống và nói khẽ:

- Thưa Tổng thống, chúng tôi đã phát hiện ra đôi chút ở đó và đại tá cho rằng ông nên ra xem sao...

Khi ông đứng dậy, Serbacov cũng đứng dậy theo. Serbacov đã thề rằng, dù có chuyện gì xảy ra chăng nữa, ông sẽ không rời khỏi Tổng thống nửa bước.

“Có thể họ đã đụng phải chỗ chôn người” - Putin nghĩ và gạt những cành linh sam ra khỏi mặt. Khi họ đi sâu vào rừng cây bụi, mùi quả thối rất đặc biệt xộc vào mũi họ.

Họ phải bước hơi nhón chân vì bị vướng víu bởi các cây thông con và dây dợ khắp các phía, một phần đất không bằng phẳng đầy những cái hố ngoác miệng ra, trong đó chất cao đầy thi thể người chết. Đập vào mắt họ là một cái đầu có mái tóc màu vàng sẫm không mũ nón treo lơ lửng trên một thi thể, tay bị ném sang một bên, trên bàn tay vẫn còn nắm một mẩu bao tải. Còn một đầu nữa bị một nửa thân hình người chết ăn mặc nguỵ trang đè lên. Hai cánh tay dập nát bị buộc lại bằng một dải dây màu trắng. Một thắt lưng sĩ quan bọc trong một lớp phủ màu xanh, chiếc mặt nạ màu đen nằm riêng rẽ, và từ trong nó một con bọ rầy nai béo múp thò đầu ra.

Tổng thống cảm thấy khó chịu đến mức buồn nôn. Để ghìm lại ông ngắt vài cành con cây thông lá kim đặt ngang miệng. Ông nuốt nước bọt đắng vừa tiết ra xuống cổ và cảm thấy dễ chịu hơn phần nào...

Storm bước đến bên ông và nói khẽ:

- Đây là người trong nhóm thiếu tá Xtolbov. Có thể là người của các nhóm khác đã đến đây... Nhưng chúng ta không thể dừng lại được, cần phải đi tiếp...

Nhưng còn những điều đáng sửng sốt khác đang đợi họ ở nơi khủng khiếp này. Anh chàng khổng lồ Bardin tiến về phía họ và giơ bàn tay với những ngón tay ngắn ngủn đeo găng da vẫy họ lại gần mình. Storm và Tổng thống bước đến chỗ anh và nhìn thấy một cảnh tượng mà tốt hơn hết là không nên nhìn thấy trong đời. Bốn thi thể người ăn mặc nguỵ trang bị treo ngược trên một cây thông thấp lùn, đầu gần như chạm đất. Tay họ bị trói quặt ra sau, và mặt bị trướng lên đến mức không thể nhận ra nổi và bị bụi gỗ bám vào trông như những xác ướp tẩm dầu thơm. Cả Tổng thống, cả Serbacov, cả Storm và Bardin nhìn thấy những người bị tử hình mà không ai thốt lên nổi một từ. Storm rẽ sang phía khác và cầm đèn pin soi soi cái gì đó. Rồi ông lại xuất hiện và nói khẽ hơn cả tiếng rung rinh của cây vả trong đêm:

- Nếu phân tích theo ê-kíp và quân hàm trên vai của một trong số những người này, thì đây là người Mỹ... người của nhóm “Delta”, và lần này họ đã phạm sai lầm...

- Nhưng họ phải có bảy người chứ? - Putin nói. - Vì kiểu gì thì theo tin tức điệp báo của chúng ta...

Storm nhấc cái gì đó lên khỏi mặt đất. Đó là một tấm huy chương bằng kim loại hình ô van, nó bám chắc vào một mẩu cây thông lá kim. Đại tá chiếu tia đèn pin yếu ớt vào những dòng chữ ghi trên nó.

- Bang Alabam... Harry Kelvort. - Và Storm bỏ tấm huy chương vào trong túi có rất nhiều ngăn của mình. - Nhưng trong số những người này không có đại tá Dorman. Vì một lần tôi đã nhìn thấy ảnh ông ta.

Khi Putin, Serbacov và Storm quay lại chỗ nhóm của mình, điều đầu tiên Tổng thống mong muốn là quay lại và rời khỏi nơi kinh hoàng này. Nhưng khi giây phút yếu đuối đã đi qua, ông ngước mắt lên nhìn trời, nhìn bao quát toàn bộ vẻ đẹp và sự bí ẩn của nó. Các ngôi sao vẫn là chính mình, không cản trở và cũng không làm hại ai nên nó chiếu sáng cho các sinh vật khác tồn tại. “Con người cũng cần phải như thế, - ông nghĩ, - không một cuộc đời nào được phép huỷ hoại một cuộc đời khác, vẻ đẹp và nét riêng của mỗi một con người phải được tất cả mọi người công nhận. Và điều này phải là quy luật tồn tại đối với vạn vật dưới những vì sao. Và ai phá vỡ qui luật này tất sẽ phải chết. Phải biến mất để không điều gì gợi nhớ đến những hành động độc ác... Và chính vì thế mà chúng tôi đến đây, để rút ngắn cuộc đời của những kẻ coi rẻ mạng sống của những người khác bằng một viên đạn. - Nhưng có điều gì trong lòng cứ thôi thúc ông nhớ đến những lời trong cuốn sách vẫn để trên bàn: “Hỡi các chiến hữu, nhất định phải đi đến đó, nhưng nhất định phải trở về - không nhất thiết...”

Khi họ tránh xa khỏi nơi chết chóc được 50 mét, Storm đứng sững và đưa tay ra hiệu để những người khác cũng đứng lại theo ông. Putin nghe thấy tiếng nói và nghĩ rằng đấy là do mình căng thẳng quá. Nhưng chính những người khác cũng nghe thấy. Gulbe cũng ngăn mọi người lại, và họ ngồi xuống, sẵn sàng giương súng.

Từ sau một tảng đá bị che phủ bởi một bụi cây rậm, những cái mõm ngựa xuất hiện và trên lưng chúng chở những cái tráp lớn, đi hộ tống sau lưng chúng là những kẻ đeo vũ khí lủng lẳng trước ngực. Ở giữa những kẻ đi đầu là một gã thanh niên cao, cầm một khẩu súng máy ca líp lớn, khắp người đeo đầy những băng nhét đầy đạn. Đi bên cạnh gã thanh niên là một kẻ thấp hơn, trông cứng cỏi, và Storm khi nhìn thấy cái bộ mặt nhăn nhở vô hồn của hắn đã nhận ngay ra đây là tên đao phủ Garaev... Hay như đội tác chiến FCB vẫn gọi hắn là Megalodon - con cá mập đã hoá thạch. Hai tên khủng bố đang trao đổi với nhau điều gì đó và nói không cần bí mật gì cả, rõ ràng bọn chúng cảm thấy an toàn tuyệt đối trên lãnh thổ của mình.

Voropaev giương súng lên, nhưng Storm đứng bên cạnh giơ tay lên môi khẽ suỵt một tiếng: - Chàng trai, hãy yên lặng theo dõi đã, chưa phải là lúc dùng đến tiểu liên. Và tất nhiên, không một ai trong nhóm lại không mong muốn đến cực độ phạm vào người tên Megalodon này cả một băng đạn tiểu liên...

Putin đếm số quân của bọn khủng bố, chúng có tất cả 24 người. Và chắn chắn là sáu con ngựa đang chở trên lưng mình những pháo cối thân bằng và các loại vũ khí nhẹ khác. Điều làm ông ngạc nhiên hơn cả là những cái cáng nhẹ được xếp bên cạnh những cái tráp lớn. Rõ ràng là những người tham gia chiến dịch đều hiểu con đường họ đi là đầy máu, mất mát và sát thương...

Khi con ngựa cuối cùng biến mất sau các thân cây và không gian gần như tuyệt đối yên tĩnh, nếu không kể đến tiếng ve sầu kêu, Storm bước đến bên Tổng thống và nói khẽ:

- Những anh bạn này sẽ vặt lông chúng ta... Liệu chúng ta có thể đặt tất cả bọn chúng nằm lại đây...

Sau đó đại tá lại gần Voropaev và nói với anh điều gì đó Putin nhìn thấy Voropaev gật đầu hai lần và có lẽ ý muốn nói là anh đã nhớ những lời chỉ huy nói.

Khi họ đứng cạnh bức tường thẳng đứng hướng lên bầu trời đã là nửa đêm. Bức tường này, giống như họ đã đếm được quân số của bọn khủng bố không phải không có cơ sở, chính là thành trì bảo vệ tin cậy của bọn chúng trước đòn tấn công của quân liên bang. Để vào được hang gấu của chúng, cần phải vượt qua được bức tường này, trèo lên nó và chỉ khi ấy mới có thể hi vọng vào một điều gì đó.

Storm lại gần và nói:

- Chúng ta sẽ tìm các tấm thang lưới... Ba cái tất cả, có thể các phi công sẽ không tìm được gì hết, nhưng chỉ một cái thì tôi nghĩ chúng ta sẽ tìm thấy.

Những tấm thang lưới là thứ mà Storm nghĩ ra. Cái thang tàu khổng lồ của Storm, được làm từ những sợi đây dù. Để kết thúc các chuyến bay quấy nhiễu phải có ai đó trên trực thăng thả xuống đỉnh núi đá ba cái thang lưới, mỗi cái dài hơn 50 mét và rộng gần một mét. Và để chúng có thể tung hết ra, ở cuối góc các thang lưới người ta buộc vào những quả tạ đôi.

Họ lại chia ra, và mỗi nhóm đi dọc theo bức tường theo hai hướng ngược nhau.

Gulbe đã gặp may. Anh suýt nữa đến chỗ quả tạ đôi thì toàn thân co rúm lại, vì chân anh qua lớp đế giày đã xác định được một thứ có ở khắp nơi quanh đây mà cả nhóm đặc nhiệm đang đi về phía trước luôn quan tâm đến - đó là mìn.

Tấm lưới thứ hai rõ ràng là bám vòng quanh cây phỉ tử đỏ dưới chân núi, cũng đã rơi xuống đất. Nói chung họ không tìm thấy thang lưới còn lại, có thể các phi công đã thả nó xuống không đúng cách, và nó còn nằm đâu đó cạnh các đỉnh núi cao.

Trước khi bò lên trên cao, Victor Storm, sau khi bám hai tay vào xà ngang, đã cố hết sức quăng người xuống dưới. Bardin bước đến đỡ anh, và hai người cùng kiểm tra xem đầu trên cùng của thang lưới đã bám chắc hay chưa.

Phải thừa nhận rằng cái thang lưới này của Storm giúp cho họ tránh được điểm có gài bộc phá. Các lính tinh nhuệ giữ hai đầu cầu thang. Storm cha ngước đầu lên cao đợi tín hiệu. Nếu tất cả đều ổn thì Victor phải báo hiệu ba lần bằng đèn pin... Và khi nhận được tín hiệu, Storm khua tay.

- Makhmut, đi thôi!

Izerbecov bước đến bên thang lưới.

Gulbe là người thứ hai bước theo. Lính tinh nhuệ Bardin với phao tiêu đeo sau lưng leo lên thứ ba. Sau anh là Kalinka. Và tất cả những ai đứng dưới đều lo lắng cho họ, vì họ còn phải mang theo 11 kilôgam vũ khí mà còn lâu mới là nhẹ nhàng.

Khẩu tiểu liên gây khó khăn cho Putin, và ông phải dừng lại, ngoái hẳn đầu ra sau rồi lại tiếp tục leo lên. Ông nghe thấy Serbacov thở phì phò và tiếng đại tá nói rất khẽ:

- Đừng vội, cứ bình tĩnh leo lên, ở đó không có ai đợi cậu cả.

Tổng thống không hiểu ông đang nói với ai.

Khi leo lên được một nửa đoạn đường, ông tạm nghỉ. Bám chắc chân vào bậc thang, ông đứng im và đưa mắt nhìn khoảng không tối đen đang bao vây quanh mình và những ngọn lửa trên bầu trời đã lặn đi đâu mất. Ông cảm thấy nóng và cởi cúc trên của áo nguỵ trang, tháo mặt nạ ra khỏi đầu, để mặt trần đón gió đêm...

Đứng giữa trời và đất, và cảm nhận được quanh mình một thế giới bí ẩn vạ huyền diệu, ông nhìn thấy trong trái đất bao la một nước Nga kiên cường. Chính xác như trên màn hình vô tuyến - một đất nước bằng phẳng, xanh rì, trải dài vô tận từ Đông sang Tây, với các thành phố có tên gọi khác nhau, trên các thành phố ấy trời lúc thì nổi bão, lúc thì bình yên, lúc là không gian toả sáng lấp lánh. Nhưng trên một phần đất của nước Nga, nơi dãy núi Kavkaz chạy vòng quanh theo hình vòng cung - ở phía Bắc của nó một phần đất tối đen hình ô van rất khó nhìn thấy đã hình thành...

Chính việc leo lên và quẳng thang lưới lên trên đã lấy mất nhiều thời gian hơn Storm dự đoán, vì thế ông tỏ ra rất vội.

Họ bước lên cao nguyên. Đâu đó phía trước là một hẻm núi ngoằn nghèo được phủ lên bằng một bộ da không cảm thấy được... Makhmut đã báo cáo về những gì đang ở ngay bên cạnh. Chàng thanh niên Dagestan bước nhanh hơn để kịp đến gần hẻm núi và quay lại báo tin rằng chỉ còn không quá 600 mét nữa là đến nơi họ cần phải đến. Và những mét này là đoạn đường căng thẳng nhất: hình như sau mỗi bụi rậm đều có những thiết bị tắt lửa của các khẩu tiểu liên nhằm vào họ và mỗi một mét này là một con mắt quan sát không nhìn thấy được... Nhưng không, không có gì tương tự như vậy chờ họ cả, và họ đã đến được đỉnh hẻm núi một cách dễ dàng đến không ngờ, hoá ra nó giống như một vực sâu không đáy. Họ nằm xuống trên đỉnh núi và nằm im, để có thể ngắm nhìn một phong cảnh mới...

Đêm không trăng, nhưng ánh sao chiếu sáng cũng đủ để nhìn thấy ở bên kia của hẻm núi là những bức tường xám tối chạy thẳng đến tận gót chân tối đen của mặt đất. Và đỉnh núi nơi họ đang nằm cũng thẳng đứng và không thoải xuống phía dưới. Đây đúng là một hẻm núi thực sự - chiều rộng phải nhượng bộ rất nhiều chiều sâu. Đâu đó ở phía dưới thỉnh thoảng lại loé lên những tia sáng vẫn chưa dọi được đến đáy của con sông đã khô cạn, chia hẻm núi ra thành hai phần.

Trước khi bình minh lên còn vài tiếng nữa, và Storm, để bố trí việc tuần tra, ông cùng các chiến sĩ của mình bắt tay vào nguỵ trang cho trại lính cắm tạm.

40 phút đã trôi qua.

Không một ai ngủ. Putin và Storm, nửa nằm nửa ngồi trên các mỏm đá, cố gắng nhìn xuống cái gì đó ở bên dưới. Ngay lập tức Serbacov tiến lại gần. Ông thèm thuốc không chịu nổi, và vì ông thường nghĩ đến điều này nên mong muốn ngày càng thôi thúc hơn. Ông cảm thấy mình như người ngoài cuộc, rõ ràng giống như một diễn viên đang trong trường quay, đang diễn một pha nhỏ. Nhưng điều này có chút gì đó khiến ông buồn, vì nhiệm vụ của ông không phải là chỉ huy chiến dịch, mà là bảo vệ một nguyên thủ quốc gia, người mà lúc thì là một quan toà tình nguyện, lúc như con quỉ nhiều sừng tham gia vào những tình huống nghiệp dư quá mức. Vì thế Serbacov ngồi xuống, nhìn vào bóng đêm nhưng không nhìn thấy gì cả, ông vẽ ra một bức tranh rằng ông đang lôi từ ba lô ra một bao “Lukata”, và không vội vàng... từ từ không đúng lúc, bóc bao thuốc ra, rút một điếu thuốc mà ông sẽ không vội đút ngay vào mồm, từ từ bóp, châm, để nó cháy một lúc rồi sau đó mới bắt đầu hút...

Storm nghiêng đầu xuống chỗ Putin, khẽ thì thầm:

- Tôi có cảm tưởng rằng ở đây từ ngày bọn chúng đến chưa có ai đặt chân đến cả.

- Tôi cũng có cảm giác như vậy. Quả thật, một phút trước thôi tôi còn nghĩ rằng bên trái, trong miệng núi, dường như một ngọn lửa sắp phun lên.

- Đó là lân tinh, đôi khi chúng cháy sáng không kém gì những ngôi sao ở đây. - Storm hất đầu. - Chúng ta hãy đợi Gulbe, cậu ấy phải tìm ra con đường xuống thích hợp...

Sự im lặng đến rồi lại bị phá vỡ bởi tiếng sột soạt của bộ đồ nguỵ trang mới khi Putin choãi chân ra.

- Còn tôi cho là chúng ta phải đợi trời sáng. - Tổng thống nói. - Ban ngày tất cả sẽ rõ như lòng bàn tay... Và nếu quả thực ngày mai vị khách tối cao của chúng sẽ đến đây, thì sẽ có một trận xôn xao khủng khiếp.

- Tôi đồng ý, nhưng sẽ tốt hơn nếu chúng ta đến gần nơi diễn ra cuộc đón tiếp, và nói chung... Ban ngày ở đây sẽ khủng khiếp đây. Ê, quỉ quái, sẽ rất tốt nếu có thảm trực thăng. - Và Storm lại giương ống nhòm lên.

- Không loại trừ khả năng bọn chúng đã thay đổi vị trí đóng quân. - Giọng Tổng thống thoáng chút nghi ngờ.

- Tôi không nghĩ là sẽ khó hình dung ra một nơi thứ hai vắng vẻ đến mức này. Trong lòng tôi cảm thấy sự có mặt của chúng. Chúng là những thằng mặt mo bảo vệ, chúng ở đây và cảm thấy như mình ở ngay bên cạnh Đức Alla...

... Gulbe, Storm con và Izerbecov đi dọc theo hẻm núi về phía đường biên phía Nam của nó. Khoảng 300 mét, chỗ dãy núi thấp hơn, họ nhìn thấy một chỗ nứt hầu như khó nhận thấy rất nguy hiểm, và Izerbecov hấp tấp suýt nữa thì rơi xuống cái hố này. Đúng vào giây cuối cùng thì Gulbe kịp túm lấy cái cấp hiệu của khẩu tiểu liên và lôi anh lên khỏi miệng hố. Họ đi dọc theo nó, lách mình qua những hòn đá tảng và những đống đá to đã nhiều thời kì bị đóng băng. Khi đến gần hẻm núi thì lỗ nứt mở ngoác ra thành một cái miệng tròn sâu đáy.

Storm tháo cuộn dây thừng bảo vệ ra khỏi vai và quẳng một đầu dây cho Izerbecov. Gulbe đưa ngón tay lên môi - anh bạn, yên lặng nhé, và rõ ràng là anh muốn làm gì đó. Tuy nhiên sau khi cầm lấy sợi dây thừng của Storm, tự anh đi về phía hẻm núi. Izerbacov cuốn hai vòng dây thừng vào người, tì giày vào hòn đá tảng và chuẩn bị nhoài người ra.

Gulbe đã đi khuất tầm mắt được hơn 5 phút, còn sợi dây thừng vẫn nằm một cách bình thản trên các tảng đá trắng. Storm vươn cổ ra, căng thẳng lắng nghe trong đêm yên tĩnh, nhưng không nghe thấy gì cả ngoài dàn hợp xướng của lũ ve sầu từ xa vẳng lại. Anh bước vài bước về phía hẻm núi và lại đứng lại, im lặng quan sát. Anh đã quen với sự yên lặng giả tạo và sự yên lặng giúp ích cho con người.

Chưa bao giờ anh quên hẻm núi Argun, khi đó cũng trong một nhóm, anh đi thực hiện điệp vụ và có hai điểm bố phòng ở sau một tảng đá nhô ra... Đêm hôm ấy cũng dịu mát như đêm nay, nhưng không phải là tiếng ve kêu phá vỡ sự yên tĩnh của nó, mà là một loạt đạn súng máy từ đằng xa và tiếng lựu đạn nổ - đó là lính từ Tomxk đến đang bắn giết băng cướp đã bị bao vây mà cầm đầu là tên người Afganistan Zaur... Và khi họ đang đi quanh tảng đá nhô ra này, thì nhìn thấy các thân hình đồng đội của mình nằm ngay cạnh những cái đầu của họ... Tất cả diễn ra không một tiếng động và nhanh đến nỗi con dao nhíp có thể cắt phăng đầu người...

... Victor Storm cứ ba bốn bước lại dừng lại và cố đoán xem còn những ngạc nhiên gì khác nữa sẽ xảy ra trong đêm thanh bình này. Thậm chí anh còn đeo cả tai nghe, nhưng không có gì thay đổi cả: lũ ve sầu vẫn kiên trì, nhưng rất nhiều cách thể hiện tiếng kêu đa dạng của mình, và tạo cho người ta ấn tượng rằng cả thế giới này được sáng tạo ra là chỉ dành riêng cho chúng, cho những con vật biết hát những bài hát không mấy ai hiểu được... Và đột nhiên anh nhận thấy một bóng người hai lần thấp thoáng trên nền tảng đá và chỉ một giây sau anh nhìn thấy Gulbe. Đại uý sải những bước dài và đều đạn, đặt chân lên những hòn đá to và dày. Storm nghe thấy những tiếng thở đứt quãng. Gulbe vẫy tay, ra hiệu rằng anh không nên lại gần.

Tin tức Gulbe nói là không bình thường. Ở phía bên dưới chỗ thoải xuống của hẻm núi, anh tìm thấy một chốt canh của bọn Chesnia, chịu trách nhiệm canh gác phần phía Nam hẻm núi.

- Cậu hãy nói chi tiết hơn! - Storm cha yêu cầu Gulbe. - Ở đó có bao nhiêu tên, chúng dùng vũ khí gì và có những đường nào để đến đó?

- Tầng đá gần như cao đến đầu người... Có ba, hoặc nhiều nhất là bốn tên. Khẩu súng máy ca líp lớn đã lắp một băng đạn dựa bên tường, còn súng phóng lựu đạn thì chúng xếp như bó củi... “Những con ruồi” của chúng ta vẫn bình thường... Tôi nhìn thấy hai tên khủng bố nhưng khó xác định được độ tuổi - để râu dài và cũng ăn mặc nguỵ trang như chúng ta. Nhưng điều tuyệt vời là chúng đang nói chuyện mà không cần giữ bí mật gì, cứ như đang ở nhà mình... Đặc biệt, tôi đã tính toán chỗ chúng qua cuộc nói chuyện... và khói thuốc lá. Tôi ngửi thấy mùi thối hoắc đó cách khoảng 30 mét, có lẽ là chúng đang hút một loại cỏ nào đó.

- Có thể, chúng cũng đặt những chốt canh như thế ở các phía của hẻm núi, - Storm đoán, - và như một phương án cân xứng, thì ở phía Bắc hẻm núi sẽ có một chốt canh nữa. Nhưng giờ chúng ta phải quyết định xem nên làm gì với chốt canh này? Tấn công hay...

- Tôi nghĩ là chúng ta nên đợi đến sáng. - Tổng thống nói rất khẽ, nhưng rõ ràng. - Phá huỷ các chốt canh sẽ không mang lại cho chúng ta điều gì cả, tôi không thấy có gì khả quan... Còn ban ngày có thể quan sát các vị trí tốt hơn...

- Tôi đồng ý, mặc dù vẫn còn một “cái nhưng”. - Storm cha nói và quay sang Gulbe: - Aivar, cậu hãy giao nhiệm vụ cho Victor và Makhmut, để họ xác định thời gian chúng đổi gác.

- Xin tuân lệnh! - Gulbe đáp một cách sẵn sàng. - Izerbecov và Victor đang ở kia. - Chàng trai Latvia ra hiệu chỉ về một hướng.

- Có một “cái nhưng” - Storm tiếp tục dòng suy nghĩ vừa bị gián đoạn - và đó là thời gian không ủng hộ chúng ta. Tôi sợ rằng ngày mai một bầy đàn Afganistan sẽ bay đến đây và chúng ta sẽ không có thời gian để chuẩn bị lực lượng...

Họ ngừng lời, và dàn hợp xướng của lũ ve sầu lại vang lên.

- Tất nhiên, nếu chúng đến. Nhưng trong bất cứ trường hợp nào chúng ta cũng phải đặt phao tiêu ở đây. - Putin nói. - Nhưng cần thiết hơn cả là phải chắc chắn rằng đó là nơi thích hợp, vì chúng ta đến đây để làm việc này.

- Giờ chúng ta phải khẳng định...

Storm đứng lên và lùi lại để tiến đến chỗ Voropaev đang đứng bố phòng ở phía dưới cánh rừng cùng với Kalinka và Bardin.

- Alex, bây giờ chúng tôi sẽ tạm vắng một chút, còn anh hãy canh cả hai! - Rồi Storm quay lại và biến mất trong bóng tối.

Storm nghĩ thật đơn giản: đi đến cuối hẻm núi phía Bắc và cố tìm hiểu tình hình.

Họ đi thành hai hàng: Storm, Putin và Serbacov.

“Thời gian đi như chạy, mà chúng ta vẫn chưa làm được gì cả.” - Tổng thống nghĩ thầm.

Cơn đau răng lại hoành hành người vệ sĩ của ông, và Serbacov lại thèm hút thuốc kinh khủng.

Đêm đen dần nhường chỗ cho bình minh, và các vì sao, vẫn như mọi lần trước khi tắt, toả sáng rõ hơn và đẹp hơn. Storm đang đi phía trước bỗng nhiên dừng lại: chân trái ông chạm phải cái gì đó nhô ra, ông liền đứng im. Ông đoán ra đấy là cái gì liền ngồi xổm xuống, và bật đèn pin. Chạy xiên dưới bàn chân ông là một sợi dây thép sáng lên, hai đầu dây được hai đống đá đè lên.

- Lùi lại! - Storm nói khẽ, nghe thấy thế Putin cùng Serbacov thận trọng tránh ra xa.

Serbacov dùng toàn bộ sức nặng cơ thể ấn vai Putin xuống và bắt ông nằm xuống đất. Những hòn đá nhọn đâm vào hai bàn tay, ngực được áo giáp bảo vệ. Tổng thống cố gắng đẩy người vệ sĩ ra khỏi mình, tuy nhiên Serbacov lại đè ông nằm xuống đất một cách cương quyết hơn.

Thời gian dường như có vẻ bí ẩn, và Serbacov bắt đầu nhẩm đếm. Ông vẫn luôn làm như thế mỗi khi sự nguy hiểm chết người ở gần ông trong gang tấc và nỗi sợ hãi đến mất hết lí trí xâm chiếm ông. Ông đếm đến 20 và hiểu rằng chẳng có tiếng nổ nào xảy ra cả.

Tổng thống không hài lòng, nhưng không thể mắng người vệ sĩ của mình. Ông chỉ nói:

- Tôi sẽ có lúc phải cúi xuống, nhưng không phải vì những viên đạn của bọn khủng bố, mà là sức đè như con gấu của anh...

Storm lại gần và ông giải thích bằng giọng nói khàn khàn, rằng họ lâm vào “chỗ dải mìn thưa” và ông chưa tìm ra cách tháo gỡ.

- Tuy nhiên, - đại tá nhấn mạnh, - bọn khủng bố đã sử dụng hai quả mìn MON - mìn chống bộ binh, mỗi quả chứa hai kilôgam bộc phá.

Họ bước thêm vài mét nữa và suýt nữa lại rơi vào bẫy. Đó là một cái hố được nguỵ trang không kĩ lắm, được phủ lên bằng những cành thông khô chổng lên cao. Thậm chí trong đêm chúng còn được đặt nằm trên những tảng đá trắng. Khi Storm gạt các cành cây sang một bên, lộ ra vài hòn đá không lớn lắm, tay ông chạm vào vài cành cây kim anh quặt quẹo. Dưới những cành cây này là một vực thẳm đen ngòm. Nhờ ánh sáng của đèn pin họ nhìn thấy một cái hố không sâu lắm, khoảng 80 xentimét, dưới nó là một sợi dây thép dài ánh lên ranh mãnh, được nối với dây dẫn bộc phá. Cạnh chúng là hai sợi dây nữa...

- Một trái bộc phá nhiều mảnh. - Serbacov nín thở giải thích. - 230 ca líp...

- Cả cái đồ dơ dáy này được gọi là bộc phá lửa. - Storm bước thận trọng và đặt lại đá vào hố rồi phủ các cành cây lên trên. - Nghĩa là bọn chúng đã dặt những cái bẫy mà chúng ta khó nhận thấy được... Vì vậy, ở đây chúng ta phải hết sức thận trọng, còn tôi, để tránh mạo hiểm cho tất cả, tôi sẽ chạy theo những hòn đá để thăm dò, và Storm nhẹ nhàng, uyển chuyển đứng dậy khỏi mặt đất, thân hình với đôi chân cong cong của ông bị bóng tối nuốt trọn.

- Tôi thèm thuốc phát điên lên! - Serbacov nói, nhai nhai cành thông ông vừa giật ra khỏi cây.

- Không chết được đâu. Anh hãy ngồi, thư giãn và hít thở không khí của núi... Việc này rất có ích đối với những đứa con thành phố như chúng ta. - Giọng Tổng thống bình thản, mặc dù chỉ một phút trước khi ông nhìn thấy trái bộc phá, có cái gì đó trong lòng ông chao đảo - lúc thì lo lắng cho việc bắt đầu chiến dịch, lúc thì mơ hồ nhận thức rằng người thân của ông có thể sẽ phải gánh chịu “một mất mát không thể chịu đựng nổi”, chỉ có điều ông không sợ hãi cho mạng sống của mình. Nói chung, đã nhiều lần ông nhận thấy mình không sợ điều đó. Còn hồi ông học ở trường huấn luyện điệp viên, khi tất cả phải kiểm tra tình huống phản ứng, các giám thị đã nói rằng, cơ thể của ông “thờ ơ đến mức khủng khiếp” với nguy hiểm. Cả khi họ nhảy dù qua mặt hồ, cả khi phải nhảy qua khoảng trống mà bên dưới là hẻm núi sâu hun hút trong vòng 50 giây, và kể cả khi họ ở Cuba, phải bơi qua một con sông đầy cá sấu ông cũng không hề sợ hãi - thực chất của sợ hãi là bệnh học, vì sự sợ hãi - một trong những yếu tố rất đặc biệt được sinh ra từ chính homo sapiens[ii]...

Storm đột nhiên xuất hiện, nhưng từ một phía hoàn toàn khác. Rõ ràng là ông đã phải đi vòng, hơi thở của ông đứt quãng, và ông chỉ nói được sau khi nghỉ một chút.

- Ở đó có hai chốt canh - ông nói - vì vậy chúng ta sẽ phải cúi đầu xuống, nếu muốn đến được chỗ Barx tổ chức đón tiếp. Nhưng điều quan trọng nhất... các anh có tin tôi không - chúng ta đang ngồi trên đầu bọn chúng. Cái hang gấu của bọn chúng ở ngay dưới đây? - Storm gõ những ngón tay xương xẩu của mình lên mặt đất. - Và vì vậy dù muốn hay không, chúng ta vẫn phải vượt qua để đến phần bên kia của hẻm núi.

- Hôm nay sao? - Serbacov hỏi.

- Ngay bây giờ và không được chậm hơn dù chỉ một phút... Trời sắp sáng rồi...

Putin ngẩng đầu nhìn trời. Trời đang dần sáng, các vì sao bắt đầu mất dần đi ánh hào quang như kim cương của mình...

Bây giờ là 2 giờ 10 phút sáng.

Chú thích:

[i] Nhà văn viết truyện giả tưởng nổi tiếng của Mỹ.

[ii] Người thông tuệ (tiếng Anh).