- 28 - TRƯỚC GIỜ TẤN CÔNG - NGÀY 11 THÁNG 8
Họ lại chia ra thành hai nhóm, đi theo hai hướng ngược nhau dọc theo hẻm núi. Phải đi vòng qua các chốt canh và họ đã vượt qua những phần thấp của hẻm núi để đi sang phía bên kia của nó.
Nhóm thứ nhất, như khi đổ bộ, vẫn là Storm cha, Putin, Serbacov, Voropaev và Izerbecov. Nhưng trước khi lên đường, Victor Storm và Makhmut phải đợi điếm canh họ tìm thấy đầu tiên đổi gác, nhưng điều này không đem lại kết quả gì cả, vì họ không biết rằng, việc đổi gác đã diễn ra một giờ trước...
... Trước khi lên đường, Storm cảnh báo:
- Các anh hãy tính toán bước chân, không được bước dài, mà phải bước như mình đang tiếp đến để tóm cổ một cái yết hầu đặc biệt...
Họ bước từng bước một, giữ khoảng cách là 3 mét. Voropaev là người đầu tiên nhìn thấy ánh sáng. Có thể nó phát ra từ một que diêm đang cháy, mà có thể nó là ánh đèn pin dài một cách tình cờ. Ánh sáng phát ra từ phía dãy núi bên dưới phía tay phải chỗ họ đứng. Voropaev ra hiệu bằng âm thanh, giống như giai điệu bài hát Rozianka, và Storm ngay lập tức đứng nguyên tại chỗ.
- Có ánh sáng phía trước. - Alex quay lại nói khẽ và anh xoay khẩu tiểu liên từ sau lưng ra trước ngực, bắt đầu chờ đợi.
Theo hiệu, nhóm của Storm ngồi xuống, còn chính ông và Izerbecov đi lên phía trước.
Putin nhìn mặt đồng hồ dạ quang, và lại cảm thấy thời gian trôi gấp gáp gây cho ông nỗi lo lắng trong lòng.
Chợt có những tiếng động thường phát ra từ những hòn đá khô, khi chân người dẫm lên gây ra. Những bóng người xuất hiện, nhưng Putin ngạc nhiên là hai cái bóng nhưng có những ba người. Đó là Storm và Izerbecov đang lại gần, nhưng không chỉ có mỗi họ. Giữa họ là một bóng người thứ ba khó nhận dạng hiện ra lờ mờ.
Khi Storm và Izerbecov lại gần hơn, bức tranh trông thấy rõ hơn. Họ dẫn theo, đúng hơn là kéo theo theo sau một kẻ lạ mặt đeo mặt nạ trùm đầu. Đó là một tên tù binh Chesnia, dù trong trường hợp nào cũng phải gọi như vậy, khi họ bắt được hắn ở ngay chỗ xuống hẻm núi này. Tên này, theo lời Storm kể, đang uống trà ở bãi chăn ngựa. Họ đã bắt được hắn nhờ tính vô kỉ luật và ngu ngốc của tên này. Hắn hút thuốc và rõ ràng cho rằng mắt người không thể nhìn thấy ánh sáng phát ra từ que diêm ở khoảng cách 100 mét Thế nhưng lại hoàn toàn ngược lại nếu đeo thiết bị nhìn đêm.
Gã thanh niên không thể chống cự, và trước khi trùm mặt nạ vào đầu hắn, họ đã nhét giẻ cao su vào mồm hắn. Nhưng khi lôi hắn ra khỏi bãi chăn ngựa, hắn bắn đầu cong người lại và nhảy tránh.
- Phải hỏi cung nó - Storm nói - nhưng không phải ở đây. Ở đây nó có thể nổ tung để báo hiệu cấp cứu. Voropaev và Makhmut ở lại đây, những người khác đi theo tôi.
Những người khác là Tổng thống và vệ sĩ của ông. Serbacov giúp đại tá lôi tên tù binh cách xa hẻm núi khoảng 100 mét, rồi họ tháo mặt nạ tên này. Nhưng trước khi tháo giẻ ra khỏi mồm hắn, Storm dí cái mũi đen sì của khẩu “Glok” vào gò má gầy guộc nhô lên của hắn.
- Mày hãy chọn đi, nói thật hay là ngay bây giờ tao sẽ cho mày về chầu Alla, hoặc là mày phải trả lời tất cả các câu hỏi của tao! - Và Storm ấn nòng súng lục sâu hơn một chút.
Tên tù binh gật đầu, và Serbacov giật mạnh miếng giẻ ra khỏi miệng hắn. Nhưng “cái lưỡi” vẫn chưa chịu nói ngay, mà Storm thì đang rất vội và ông lại huơ huơ nòng súng trước mặt tên Chesnia.
- Ở đây chúng mày có bao nhiêu người, ai là chỉ huy? - Storm bắt đầu hỏi và đưa mắt nhìn Putin, khiến Putin cảm thấy hơi vụng về: Mình là tổng thống một nước, chứ không phải là người tham quan Kolizei[i] cổ xưa. Tuy nhiên ông lại ngay lập đứng đặt mình về đúng chỗ: “Đừng nóng. Anh đã biết anh đến đây để làm gì, vì thế hãy xử sự sao cho phù hợp”. Ông đặt một tay lên người Storm, tay kia nâng cằm tên tù binh lên và nhìn thẳng vào mắt hắn.
- Bọn trùm đầu sỏ của anh sẽ phản bội anh, và chúng tôi phải báo trước cho anh biết điều này. - Putin nói và cảm thấy giọng nói mình thật quả quyết. - Chúng tôi không thể đi khỏi đây mà không mang theo bọn chúng, vì toàn thể nhân dân Chesnia đã bị chúng bán đứng để lấy những đồng đô la... Khi nào thì vị khách cao quí người Afganistan sẽ đến đây?
Câu hỏi đột ngột thậm chí làm chính Storm bất ngờ, ông đã hỏi nó để kết luận. Tuy nhiên tên tù binh không dễ uốn ngay được, rõ ràng là hắn từ lâu đã mặc kệ tất cả, ngoại trừ mạng sống của mình.
- Tôi sẽ nói, chỉ riêng chúng ta biết thôi... Vì bọn họ sẽ tử hình tôi, toà án Xariat là nghiêm khắc nhất...
- Tao thề là chúng ta sẽ chôn kín mọi chuyện. Vì thế mày hãy nói đi và đừng chần chừ gì nữa! - Storm căng thẳng. Vì thời gian đang trôi, bình minh sắp tỏ mặt người.
- Hôm nay đến, chiều nay ông ấy sẽ đến đây...
- Mấy giờ và bay đến bằng gì? - Tổng thống hỏi.
- Tôi không biết... có thể bằng trực thăng loại nhỏ. Cháu trai của Barx Ixmail Dzamakhanov đã đến đây để đón ông ta.
- Thời gian? Trả lời đi, rồi mày sẽ được quay về để tiếp tục cho ngựa ăn. - Giọng Storm vang lên có vẻ nhẹ nhàng hơn, mặc dù ông hết sức mất bình tĩnh. - Tao đếm đến ba... Một...hai... - Storm mở chốt an toàn và dí khẩu súng sát vào thái dương tên tù binh.
- Buổi chiều, tôi không biết chính xác. Nhưng ở đây có rất nhiều, rất nhiều người của chúng tôi... nhiều người Afganistan, nhiều người Ucraina, còn các ông lại rất ít. Các ông sẽ không thể rời khỏi đây! - Tên Chesnia đột nhiên trườn ra, có gì đó ranh mãnh và láo xược trong nụ cười nửa miệng của hắn.
- Mày chỉ nói thế vì tao còn chưa bắn vỡ sọ mày ra. Chỉ cần trả lời một câu nữa thôi, và tao sẽ để cho mày yên... Các điểm canh gác của chúng mày đặt ở đâu, mỗi chốt canh có bao nhiêu người và khi nào thì đổi gác?
- Đây đã là ba câu hỏi và tôi chỉ biết trả lời một câu. Bốn chốt canh... Tôi là một giám mã, tôi không đứng canh gác, nên không biết... Nói chung tôi không tham gia chiến đấu tôi là một người dân sống hoà bình và ngày mai tôi muốn về nhà...
- Anh hãy nhét giẻ vào mồm hắn. - Storm đứng dậy. - Và trói chân hắn lại, để hắn nằm yên ở đấy khi chúng ta chưa làm xong việc...
Đây là mệnh lệnh của Storm đối với Putin. Ông cũng đứng dậy, nhưng Serbacov đã giành lấy phần việc đó cho mình. Lôi còng tay ra khỏi thắt lưng, ông còng tay tên tù binh lại và tống miếng giẻ cao su vào mồm hắn khá mạnh. Sau đó ông lôi dây đai quần của hắn ra, chụm chân hắn lại và trói vào một gốc cây cong queo gần đấy.
Trời đã sáng hẳn khi họ đi quanh bãi chăn ngựa và leo lên dãy đá trải dài theo hẻm núi. Họ lên đến đỉnh núi đúng lúc nhóm của đại uý Gulbe từ phía Nam đang len lén tới gần. Tất cả đều đã tháo kính nhìn đêm ra, vì mắt không cần trang bị cũng có thể nhìn thấy rõ toàn cảnh từ trên cao, đến mức nếu như đây là một cuốn băng video, thì nó hẳn đã được quay dưới góc độ ánh sáng tốt nhất của một nhà quay phim lão luyện.
Chú thích:
[i] Tên gọi thời trung cổ của nhà hát Faaviev, được xây dựng ở La Mã dưới thời hoàng đế Kolizei.