← Quay lại trang sách

- 29 - HỐ THỐI - DƯỚI ÁNH MẶT TRỜI

Đây đúng là một điều quá sức chịu đựng. Mặt trời đang dần nhô cao trên đỉnh núi, nhưng sự xuất hiện của nó lại biến thành một địa ngục thực sự. Những cái áo giáp chống đạn, đồ quân dụng, độn đầy trong túi trong, túi ngoài không thể tháo ra được, giờ nặng như đá trong cơ thể mỗi người, những giọt mồ hôi bắt đầu túa. Nhưng có một điều cứu nguy cho họ, đó là Storm cho phép tất cả được tháo mũ trùm mặt nạ ra khỏi đầu, điều này cũng cho làn da họ được giải phóng trong nửa giờ đầu tiên, thoát khỏi sự ngứa ngáy không thể tránh khỏi do tiếp xúc lâu với lớp lông của mũ. Nhưng dần dần, khi trời gần đến trưa, các điệp viên vừa thoát khỏi cơn ngột ngạt, lại phải đội lại những mặt nạ trùm đầu khủng khiếp này.

Kalinka, Bardin và Voropaev chọn vị trí có thể quan sát được khắp bốn phía. Ở dưới một cây thông còi cọc, Putin và Storm, Gulbe và Serbacov đeo ống nhòm vào quan sát sườn hẻm núi đối diện và họ hết sức chú ý quan sát chân núi. Ở đó cuộc sống đang diễn ra.

Vài tên mặc áo va rơ của lính đã bạc màu và áo sơ mi, có tên đeo thắt lưng, đội khăn xếp, chúng dùng xe cút kít chở từ đâu đó trong núi ra những tấm ván hình vuông mà chúng dùng để lát đường dưới đáy hẻm núi. Một chiếc máy ủi bánh nhỏ đang nhanh nhẹn chạy đi chạy lại giúp chúng. Máy ủi đang san phẳng mặt đất và vận chuyển những tấm ván. Đập vào mắt họ là những tên ăn mặc vũ trang theo dõi những người đang lát sàn.

Putin là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng.

- Chúng đang chuẩn bị đường băng đấy.

Storm lặp lại lời ông nói:

- Chúng bắt tù binh làm... Nghĩa là máy bay sắp đến đây. ông đưa mắt nhìn xuống con đường dài khoảng 70 mét, và trông thấy một loại vũ khí hình chữ P - một chốt canh. Ông nhìn thấy rõ một phần khẩu súng máy ca líp lớn và cái đầu của tên canh gác đứng cạnh nó. Họ trông thấy rõ chốt canh thứ hai từ bên phải, còn nòng khẩu súng máy thì giương cao lên về phía đối diện với chốt canh đầu tiên. Họ không thể nhìn thấy hai chốt canh còn lại, vì họ đang ở ngay gần chúng, gần như một góc 90 độ.

Storm lôi cuốn sổ tay từ trong túi ra và ghi chép gì đó. ông tính được ba lối vào ở gần bức tường - một trông giống lỗ vào hình tròn và có một cánh cửa bằng kim loại, và hai cái lỗ cửa hình chữ nhật tối đen, từ sau những lỗ cửa đó thỉnh thoảng vài bóng người xuất hiện rồi biến mất. Quan sát xong, Storm nhìn thấy một bộ sáu tên khủng bố quân trang đầy đủ, đang ngồi ngay dưới chân tường, hoà lẫn vào những bụi cây tùng cối rậm rạp. Có lẽ chúng đang rất vui vẻ, vì chúng đang ngả lưng vào bóng tối an toàn, đổ ra dưới bóng một tảng đá còn chưa bị mặt trời đụng đến... Chúng hút thuốc. Một tên đặt những khẩu tiểu liên ngay dưới chân mình, và bọn chúng dường như đang đùa nghịch, xoay xoay khẩu tiểu liên trong tay, thỉnh thoảng lại truyền thân súng từ tay này sang tay kia. Có hai khẩu tiểu liên nằm dưới đất. cách bọn khủng bố không xa là một khẩu súng phóng lựu đạn AGC-17 đang chĩa mõm lên trời. Cách khẩu súng phóng lựu đạn khoảng 20 mét là một pháo cối lắp đầy đạn trong nòng, những điếu xì gà - mìn có thiết bị điều chỉnh hình chiếc lược vươn cao lên trông như một Kim Tự Tháp vững chãi.

- Tôi chờ đợi nhiều hơn thế nữa kia. - Storm tiếp tục nhìn vào ống nhòm và giải thích. Mồ hôi làm ông khó chịu, ông thỉnh thoảng tháo tiếp nhãn kính ra khỏi mắt và dùng ngón tay cái lau những giọt mồ hôi trên trán. - Tôi chờ đợi nhìn thấy ở đây hai hệ thống hoả lực từng loạt và ít nhất thì cũng là một trung đoàn được trang bị vũ khí đến tận chân răng... Tôi không hiểu được ý nghĩa của những dây kim loại nối những bức tường của hẻm núi lại với nhau. Mười dây tất cả, tôi thấy tò mò...

Putin cũng nhìn những dây thép ánh lên dưới ánh mặt trời và thậm chí còn nghĩ rằng có thể đây là các ăng ten máy phát sóng vô tuyến điện của bọn khủng bố.

- Tôi cũng không hiểu đây có thể là cái gì. - Tổng thống nói. - Có thể đây là loại ăng ten nào đó mà chúng ta không biết.

- Thưa đại tá - Gulbe lên tiếng - hệ thống tiêu nước của con người có thể tự xuất hiện hay không... tự ông thấy đấy, trời nóng quá...

- Anh muốn yêu cầu gì?

- Phải mang dung dịch muối đến và cho các bạn của chúng ta uống một chút, phải ăn một chút...

- Anh cứ làm đi! - Storm nói khẽ, mắt không rời khỏi ống nhòm.

Gulbe quay lại, chống khuỷu tay xuống bò lại gần những chiếc ba lô nằm dưới gốc cây vả.

Storm đột nhiên căng mắt nhìn, vai ông nhoài về phía trước và ông đứng bất động.

- Hãy nhìn kìa! -Môi ông mấp máy. - Chân Storm chạm vào chân Tổng thống. - Chỉ cần anh hãy quan sát rạp xiếc này...

Cả Putin, cả Serbacov đều đã nhìn thấy những gì khiến Storm ngạc nhiên. Bốn tên khủng bố ăn mặc nguỵ trang, đứng thành vị trí từng đôi một bước ra khỏi lỗ cửa hình chữ nhật, ngay sau đó một tên trai trẻ không có râu đẩy từ sau cửa ra một chiếc xe đẩy. Ngồi trên xe đẩy đó không phải là ai khác mà chính là Samil Taipan, hắn đội một chiếc mũ có nhiều hoa văn. Khi chiếc xe được đẩy từ bóng tối ra ngoài ánh mặt trời, Taipan tháo mũ ra, để lộ chiếc sọ hói tái nhợt. Nhưng tương phản với cái đầu hói tái nhợt ấy là một bộ râu rậm và đen, buông xuống tận bụng. Còn tên thanh niên đẩy xe, tiến đến gần tên đầu sỏ, quì gối xuống. Cái mỏm cụt tái nhợt đầy những vết sẹo đỏ có lẽ cũng cần đến không khí và ánh nắng.

- Giá mà ngay bây giờ có một quả lựu đạn từ đâu đó bắn vào hắn nhỉ! - Serbacov ước.

- Chưa đến lúc. - Storm nhìn như dán mắt vào kẻ đã gây ra hàng đống sự kiện và ông coi là kẻ thù riêng của mình.

- Mà đây chính là nhân vật thứ hai của chúng ta. - Putin nói với Storm có chút pha trò.

Tên Barx râu đen, môi dầy cộp vẫn chưa kịp ló mặt hẳn ra khỏi tảng đá. Hắn mặc áo phông cộc tay đơn giản, đút cánh tay bị thương trong chiếc túi da gần thắt lưng, mặc quần soóc, chân đi dép xăng đan đi biển. Tuy nhiên trái ngược với bộ đồ nghỉ mát trên người, thì nằm lệch trên đầu hắn vẫn là cái mũ bê rê đen nổi tiếng có gắn biểu tượng sáng lên lấp lánh.

- Nào, Vladimir Vladimirovich, chúng ta làm việc chứ! - Storm nói gần như không phát ra tiếng. - ít ra dưới đất cũng đã xuất hiện không dưới hai con trăn rồi.

- Đừng quá tay, Andrei Alecxeievich! - Tổng thống cũng trả lời không ra tiếng. - Chúng ta không phải là những tên giết người và cần phải bắt sống chúng, để đưa chúng ra toà. Nhưng nếu việc này không thành và phải chiến đấu, thì cứ tuỳ ý ông...

“Anh đang làm ra vẻ mình là ai thế? - Tổng thống tự hỏi. - Thế tại sao anh bật khóc khi bọn chúng nổ tung ngôi nhà ở Buinakska và khi anh nhìn thấy xác một đứa trẻ được lôi ra từ đống ngổn ngang những mảnh vỡ? Anh vừa nói gì vậy do giây phút yếu lòng sao? Thế thì anh hãy tự hỏi một câu ngu ngốc là bọn chúng đã thực hiện hành vi trên như thế nào? - Và trong giây phút ấy anh đã tự trả lời được chưa? Bọn chúng không phải là người, cũng không phải là vật, vì loài vật không có khả năng làm được như thế. Anh đã nghĩ như thế vào chính buổi tối ngày hôm đó, khi lũ ngỗng[i] của hãng truyền hình độc lập phát bản tin của tên trùm đầu sỏ, trong đó hắn đã thuyết phục rằng, phá nổ là công việc chân tay của các cơ quan đặc nhiệm Nga. Nhưng bây giờ anh nói rằng anh không phải là kẻ giết người, anh vờ vĩnh và lại nhìn những con ngỗng đó. Hãy nói thẳng ra với mình: “Tôi đi đến hẻm núi này để thực hiện một hành vi công lí, và khi nào trái tim tôi còn đập, tôi sẽ không từ bỏ ý định này. Những kẻ đó đã nằm ngoài vòng pháp luật kể từ ngày chúng tiến vào Budennovsk và giết chết 120 người dân vô tội. Anh thấy thế vẫn ít sao? Ở trường đại học, anh đã được học về công lí. Thế thì hãy giải thích từ “công lí” ấy là gì? Là một công việc bình thường - một quá trình: điều tra, chứng minh tình trạng phạm tội, cuộc đấu của hai phía: nguyên đơn và bị đơn. Thế phải chăng anh vẫn chưa đủ chứng cứ để trừng phạt bọn chúng? Nhưng vấn đề lại nằm ở chỗ khác: anh, một nguyên thủ quốc gia, có thể vừa là cá nhân, vừa là quan toà, vừa là đao phủ được hay không? Kể cả nếu nói đến bọn khủng bố Thế thì chỉ cần lí do sau đây cũng đã quá thừa, đó là giờ anh đang là một cá nhân, và chúng có thể sẽ giết anh, bắt anh làm tù binh... Và với tư cách là một cá nhân, sau khi giết chết những kẻ đã khủng bố đất nước mình nhiều năm trời, mình sẽ chịu mọi trách nhiệm và gánh lấy toàn bộ tội lỗi. Và chỉ một mình mình chịu. Mình sẵn sàng một mình chịu tra tấn dưới 18 tầng địa ngục và để tất cả những con ngỗng trên thế giới chửi rủa, miễn là không có thêm một ngôi nhà nào bị nổ tung và đất nước không còn bị nguy cơ phá hoại treo lơ lửng trên đầu...”

Storm dường như đọc được suy nghĩ của Tổng thống.

- Tôi không đồng ý rằng chúng ta nhất định phải đưa bọn này ra toà án công lí. Chúng là những kẻ không có giấy chứng minh thư. Thứ hai, chúng đã ngoan cố phản đối thủ tục tố tụng của nước Nga. Và thứ ba, đây là công việc rất mang tính đàn ông, chúng ta sẽ xử trí với nhau như thế nào...

Trong khi Barx ngồi xuống cái ghế mây to mà hai tên khủng bố bê lại cho hắn, thì từ phía lỗ cửa hình chữ nhật những tên ăn mặc vũ trang bắt đầu bước ra và đứng thành hàng dài dọc theo sườn Bắc của hẻm núi. Chúng có tất cả 20 tên, tên nào cũng đeo trên vai những khẩu súng phóng lựu đạn chống xe tăng, còn tiểu liên đeo ngang ngực, hai tên bê theo một cái hòm khá dài, có lẽ là hòm đạn. Một trong hai tên đó ngồi xuống bên chân tường, kêu toáng lên gì đó bằng tiếng Chesnia, rồi vẫy tay, và cả lũ liền phá lên cười vang hẻm núi.

- Lũ oắt con cười đùa vui nhỉ - Storm nói - nhưng chúng ta hãy xem chúng sẽ quay về trước bằng cách nào nhé... Nhìn những nhà trí thức lớn đang chơi cờ kìa! - Storm ám chỉ Barx và Taipan.

Và quả thật qua ống nhòm Putin nhìn thấy rất rõ một chiếc bàn mây đã được bê đến và những quân cờ đen trắng đang được sắp ra trên nó.

- Hừm, bây giờ có thể giải quyết tất cả bọn này bằng một trái lựu đạn... Mồm tôi sùi đầy bọt mép đến nỗi nếu giờ tôi không uống chút gì đó, thì tôi sẽ chết vì căm tức mất.

Tuy nhiên Storm không phải đợi nước lâu. Izerbecov từ đằng sau bò lại và đưa cho ông những ấm nước tự đun sôi tên là “bữa sáng của điệp viên” và ba bình nước khoáng.

- Vladimir Vladimirovich, chúng ta tẩm bổ nhé! - Serbacov khẽ mở nắp ấm nước. - Ồ, mùi của nó thật giống mùi của mẹ khi vào bếp...

Thế nhưng họ vẫn chưa kịp uống. Từ phía trái lối vào hướng Nam của hẻm núi có cái gì đó thu hút sự chú ý của họ. Họ nghe thấy những tiếng kêu “Lạy Đức Alla! Lạy Đức Alla!”. Đó là nhóm khủng bố tinh nhuệ - những kẻ đang ở các chốt canh và nói chung là cư dân trong hẻm núi được chào đón - đã đi làm nhiệm vụ trở về. Thực ra trong số những tên này còn có những những kẻ đã dùng xẻng và xà beng bẩy các phiến đá trong hẻm núi. Khi làm xong việc, những người tù binh im lặng nhìn đội quân đi vào trong thung lũng hẹp... Đây chính là những kẻ họ đã nhìn thấy đêm qua khi đổ bộ từ trực thăng xuống.

Một tên thanh niên để râu, vai rộng và đeo khẩu súng máy cỡ lớn trên vai, còn ở chính ngay hai đầu gối treo lủng lẳng băng đạn súng máy đã bắn hết một nửa sải bước lên trước. Cạnh gã là tên Megalodon cũng đang bước đi rất dứt khoát. Hắn đeo khẩu tiểu liên trước ngực, còn hai tay để nguyên...

Nếu nhìn bộ dạng của chúng, thì những tên này vừa mới lâm vào một tình thế hết sức khó khăn, vài tên quần áo rách tả tơi, mặt ám đầy khói và trông thật mệt mỏi... Nhưng trong ánh nhìn và phong thái của chúng vẫn toát lên vẻ gì đó rất trang trọng. Kể cả những tên phải cáng theo lũ đồng bọn thương binh của chúng cũng bước đi với cái đầu ngẩng cao. Lũ ngựa trông thật bơ phờ, chúng uể oải xua lũ ruồi bu đầy đằng sau đuôi.

- Hãy đếm xem, cả một trung đội đấy! - Serbacov nhận xét - Rõ ràng là những chiến binh của Alla này có thể làm thành một đội quân nào đó của chúng ta ấy chứ...

- Và chúng ta có thể không cần khách khí đái xuống đầu chúng. - Storm nói và đặt tay lên báng súng.

- Khi chúng ta gặp phải chúng, chúng có tất cả 24 tên - Putin nói - bây giờ quân số trở về ít hơn một chút... và không đủ ba con ngựa...

- Hượm đã, trong số chúng hình như có cả quân ta...

Và quả thật, đi giữa nhóm khủng bố là ba người mặc quân phục kiểu Nga, tay bị trói. Hai người còn trẻ, có lẽ là binh nhì, và người còn lại ăn mặc nguỵ trang... Mặt anh ta nổi rõ những cục màu xanh, một chân đi cà nhắc. Hơn hết, anh ta là một sĩ quan.

Nhưng trong số các sĩ quan Nga bị bắt còn có một người nữa cũng bị trói cả hai tay. Đó là phó phòng hành chính khu vực, anh ta bị bắt ngay trên giường, trong tiếng kêu khóc của vợ và hai cô con gái. Điều này về sau đã được viết trên báo...

Đứng trên cao nhưng họ trông thấy rõ những tên đầu sỏ Taipan và Barx đi vào trong hẻm núi. Chúng giơ tay, kêu lên điều gì đó, những kẻ đang nấp trong các bụi cây tùng cối, dưới bóng râm của các tảng đá và những kẻ đang đứng ở các chốt canh cũng kêu lên phụ hoạ...

Một tên đi lên trước, hắn tháo khẩu súng máy chỉ còn nửa băng đạn ra khỏi vai, đi dọc theo con đường nhỏ đến gần chiếc bàn và quì xuống. Barx chìa tay ra cho hắn, hắn không vội hôn ngay mà chỉ đưa lên gần khuôn mặt nóng hổi và chạm nó vào trán mình. Sau khi hắn đứng dậy, hắn bắt đầu báo cáo về trận đánh đã diễn ra. Hắn báo cáo lâu bao nhiêu thì khuôn mặt tên Barx giãn ra hết sức hài lòng bấy nhiêu, hắn nở một nụ cười bao dung và thưởng vũ khí cho tên thuộc hạ. Sau đó phó phòng hành chính khu vực bị bắt làm tù binh được dẫn đến bên bàn, mặt tên Barx hoàn toàn biến đổi. Hắn nhìn tù binh như thể quan toà nhìn tử tội - mặt không lộ chút tình cảm nào cả...

Và quả thật, phiên toà diễn ra rất nhanh, không một giây trì hoãn. Một tên đã đứng tuổi, cao gầy giống con cá vôbla bước ra khỏi lỗ cửa hình tròn, hắn lẩm bẩm điều gì đó cực nhanh, và trong khi hắn lẩm bẩm, hai tên khủng bố túm lấy tay người tù binh, kéo lê đến bên tảng đá. Tuy nhiên không một ai, kể cả Putin, Storm, Serbacov được chứng kiến những giây phút cuối đời của người tù binh bất hạnh này, vì tất cả diễn ra thẳng phía dưới chỗ họ nấp. Họ chỉ nhìn thấy ba tên khủng bố bắn bằng tiểu liên. Và mọi chuyện diễn ra chính xác như sau: sau một tràng tiểu liên một tay của người tù binh văng vào tường rồi bật trở lại cạnh chân người bị giết. Phần sau áo sơ mi rách tơi tả, cơ thể chưa bị cháy xém trượt xuống khỏi tảng đá và bị quẳng ngay dưới chân những kẻ đang tiếp tục chơi cờ nhảy.

Ba người lính tù binh Nga còn lại cũng bị áp giải đến gặp Barx và Taipan, Taipan hỏi họ vài câu hỏi.

- Nếu chúng bắn họ - Storm nói - tôi sẽ bắt đầu nổ súng.

Nhưng những người lính không bị tử hình ngay, rõ ràng là chúng muốn bắt họ làm nô lệ. Chúng dẫn họ đến trước lỗ cửa hình ô van và đẩy họ vào bên trong. Có thể ở đó có nhà ngục và các đao phủ riêng... những cái cáng chở thương binh cũng được đưa đến đó.

- Đây đúng là một địa phận thực sự vững mạnh. - Serbacov nói rồi tháo mũ trùm mặt nạ ra.

- Bây giờ chúng ta đã biết ít nhất thì ở đó có đủ chỗ cho một địa phận riêng: có nhà tù mà có lẽ các anh em của chúng ta bị nhốt ở đó, có cả trạm quân y. Chúng ta biết chính xác điều này. - Storm cũng mở nắp bình nước của mình. - Nhưng điều chúng ta còn chưa quyết định là chúng ta có nên giữ lại cái hẻm núi đáng nguyền rủa này và có đủ kiên nhẫn để chờ nhân vật đệ nhất đến hay không...

Putin vặn nắp bình nước và uống.

- Mặt trời đã đứng bóng, chỉ chút nữa thôi sẽ lặn. - ông nói. - Để chúng ta không bị biến thành những khúc gỗ cháy dở, chúng ta cần phải từng người một thay phiên nhau bò xuống dưới bóng râm, dưới gốc cây vả, ở đó dù sao cũng mát hơn... Chúng ta rút thăm nào... - ông bẻ một cành cây và chia nó ra làm ba phần. - Ai rút được đoạn ngắn nhất sẽ bò đầu tiên, - ông đưa những lá thăm cho Storm.

Serbacov giành được phần may mắn, nhưng ông nhất định không chịu, ông nói rằng ông thích đi dưới mặt trời và rằng ông dành quyền đi đầu cho Tổng thống.

Tuy nhiên Putin vẫn một mực lắc đầu:

- Anatoli, anh đang lãng phí thời gian một cách vô ích, trong khi đó tôi và Andrei Alecxeevich đã quen chịu đựng những thử thách như thế này... Anh nhanh lên, đi đi nào!

Khi họ chỉ còn lại hai người, Storm đưa mắt nhìn lên hẻm núi, nhìn chân trời, nơi hình như những đám mây đang xuất hiện và nói:

- Có lẽ chúng ta đã lựa chọn chiến thuật không hoàn toàn đúng... Có lẽ là chúng ta sẽ phải có thêm một nhóm hỗ trợ phòng bị ở gần đâu đó quanh đây. Tôi cho rằng khi tên Thủ lĩnh Hồi giáo đến, hẳn sẽ không tồi để chúng ta khai trận, dù sao thì cũng phải tấn công từ đây, đánh lạc hướng một phần trong bè nhóm này chú ý đến mình để nhóm thứ hai của quân ta đi vào trong hẻm núi và tiếp tục tấn công vào hầm tránh đạn của bọn chúng. Thậm chí nếu chúng ta đặt được phao tiêu và phóng tên lửa có cánh xuống đầu chúng, thì cũng không đem lại kết quả gì cả. Kể cả chúng có năm, mười hay hai mươi người... Đây cũng giống như công việc bình thường - sử dụng công nghệ tên lửa... Làn sóng tiếng nổ sẽ lan dọc hẻm núi, trong đó có cái hang gấu mà chúng ta chưa kịp vào...

- Nếu nói đến một nhóm hỗ trợ, thì tốt hơn hết là chọn lính đổ bộ đường không, anh có nghĩ ra cái gì không.

- Tuân lệnh! - Storm trả lời dứt khoát. Thay ngựa trên bến phà là ngu ngốc... Nếu Thủ lĩnh Hồi giáo không phụ lòng mong đợi của chúng ta và sẽ đến đây với tư cách cá nhân, thì việc chúng ta phải làm là san chỗ hỗn loạn này thành bình địa.

Đại tá vừa dứt lời, thì ông nghe thấy tiếng động có vẻ như là của trực thăng đang bay trên cao... Storm ngẩng đầu nhìn và bắt đầu nghe ngóng. Putin cũng vươn cổ ra, nín thở và nhìn xuống dưới. Ông thấy những kẻ ngồi ở bên tảng đá bật dậy khỏi chỗ và chộp lấy vũ khí. Một tên bật dậy đến bên Taipan và chiếc xe đẩy rồi đẩy hắn vào trong hang. Còn những tên giám sát những người đang làm việc thì vẫy tay, kêu lên và những người tù binh liền bỏ dụng cụ xuống, xếp thành hàng đi vào các lối đi dưới những tảng đó, rồi khuất dạng sau lỗ cửa hình ô van... Chiếc máy ủi nhỏ xíu cũng nhanh chóng chạy vào bên trong, bỏ lại đằng sau những vệt khói màu xanh xám.

Baader một mình ở lại bên ngoài, hắn ngóc đầu nhìn lên trên, nhìn lên bầu trời không mây và ngột ngạt. Hắn không tỏ ra vội vã và bình tĩnh đi vào trong lòng đất. Hắn lách người qua tảng đá và cánh cửa bằng thép đang từ từ đóng lại, chỉ một giây sau khe hở đen ngòm đó đã bị đóng kín lại.

- Thế là xong việc - Storm nói - nhưng nó sẽ tốt hơn. Giờ đến lượt anh, Vladimir Vladimirovich, anh bò tiếp đi...

Storm muốn bảo Putin bò xuống dưới bóng râm của cây vả Serbacov đã lại quay trở lại đỉnh hẻm núi, ông cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút sau khi được nghỉ dưới bóng râm...

- Không, cần phải tuân thủ qui định - ưu tiên chỉ huy trước... Vì vậy Andrei Alecxeevich, đến lượt ông đấy, tôi và Serbacov sẽ ở lại đây.

- Đây là trường hợp đặc biệt. Với tư cách là đại tá, tôi yêu cầu ông hãy thi hành mệnh lệnh! - Tổng thống không cảm thấy trong câu nói của Storm có gì đó mai mỉa. Putin thấy thích thú.

Khi Putin bò đến gần gốc cây, ông cảm thấy hơi thở nhẹ nhàng hơn và ông nhớ đến Krưm, đến hành trình leo lên rồi leo xuống núi Ai-Piotr... Hồi đó trời cũng nóng như lúc này. Khi ông và vợ sắp cưới Lidmila đến được đoạn cuối con đường ở vùng Alupka thì hai người kiệt sức. Mệt phờ vì nóng và đoạn đường đi không dễ dàng, hai người đã ngã phịch xuống cỏ và ngủ một mạch cho đến khi các ngôi sao đầu tiên xuất hiện...

... Họ để tất cả vật dụng mang theo mình dưới gốc cây: ba lô, súng máy xách tay, súng thiện xạ, súng phóng lựu đạn, hoa tiêu và các túi đạn. Tuy nhiên, dưới gốc cây không hẳn là râm, những tia nắng vẫn xuyên qua các kẽ lá rọi sáng chỗ họ ngồi.

Ông nằm ngửa, đặt tay lên trán và cảm thấy thư thái. Ông nhắm mắt lại trong cảm giác rã rời nhưng thư thái.

Tiếng chim hót đánh thức ông dậy... “Này chú chim nhỏ, mày muốn nói gì với tao à?” - ông làm vài động tác giãn gân cốt và ngồi xuống, dựa người vào thân cây.

Bỗng nhiên và hoàn toàn không đúng lúc chút nào ông nhớ đến lời Elsin nói vào ngày xảy ra vụ tai nạn trên đường A105 khi ông đến thăm Elsin ở Barvikha: “Tôi biết cậu là một người sắt đá, nên tôi sẽ không an ủi cậu. Nhưng dù sao cũng phải có một lối thoát. Còn lối thoát như thế nào thì cậu cứ suy nghĩ”. - “Ông ấy muốn nói gì nhỉ? Bộ lông hải li có tuổi này muốn cảnh báo ta điều gì? Nếu nói đến tự do báo chí, thì mình còn lâu mới rút ngắn được đôi tay ai đó. Nhưng đồng thời mình cũng không muốn đất nước sống trong sự giả dối, trong những lời thề thốt vượt quá khả năng được viết ra trên mặt báo. Mình không thể cái gì cũng cho phép dù dưới cái mặt nạ nào đó. Nếu mình làm thế thì nhân dân sẽ không kính trọng mình và họ sẽ hiểu rằng mình đang lặp lại những gì Elsin đã làm. Mình sẽ không lặp lại sai lầm của ông ấy: sẽ không để lời nói gió bay, vì nó sẽ làm mất lòng tin. Sẽ không hứa hẹn về một tương lai tươi sáng - nó cũng không làm tăng uy tín cửa một vị tổng thống. Mình sẽ đòi hỏi những hành động quyết đoán. Và để chính phủ của mình trở nên vững mạnh, tự tin khi tiến hành cải tổ, mình phải cố gắng hành động để làm được một điều - ổn định đất nước. Nếu bây giờ mình quay về, mình sẽ đến ngay chỗ ông ấy và nói rằng mình đang bắt tay vào làm để mọi người được nghỉ ngơi thanh thản và để nhân dân tin tưởng. Còn điều gì đem lại mềm hi vọng cho họ? Đó là niềm tin vào ngày mai. Tin vào tổng thống của mình, rằng ông ấy không phải tình cờ ngồi lên ngai vàng với tư cách là người kế tục Elsin, rằng mình là một người tự chủ, biết cách đi trên con đường phải đi. Và để đây không phải là niềm tin mù quáng, vì mềm tin mù có đôi mắt dữ, còn niềm tin có lí trí phải được chứng minh bằng hành động. Nhưng nếu không có Elsin, không có cả Putin, hay đơn giản mình không phải là tổng thống...” Ông ấy đã dự đoán về mình như thế nào? Điều đó có tất hay không? Đây có phải là sai lầm lớn nhất của ông ấy không? Còn sai lầm lớn nhất của mình là mình muốn mạnh mẽ trong mọi chuyện. Đây có thể làm một điều vớ vẩn... Vì không ai mạnh mẽ trong mọi chuyện. Không một ai chiến thắng được cái chết. Thần Chết là một nhà toán học vĩ đại, vì ông ta không đưa ra quyết định sai bao giờ... Còn bản thân mình muốn gì ở cuộc sống? Điều này còn phải xét xem cuộc sống như thế nào? Cuộc sống mà mỗi một khoảnh khắc bị mặt trời thiêu đốt và những linh cảm về máu me xuyên qua, hay cuộc sống mà năm này qua năm khác mình phải mang theo cây thánh giá? Mình không biết trước được tương lai nên mới đưa ra câu hỏi ngu ngốc là Elsin đã muốn nói gì trong cái ngày kì lạ ấy. Vì thực ra mình đang ở thế ngàn cân treo sợi tóc, nhưng mình lại không cảm thấy sợ. Anh sợ gì chứ, có lẽ mặt trời đang huỷ hoại sức khoẻ của anh và anh bắt đầu than phiền... Tốt hơn hết là hãy mở mắt ra và nhìn thế giới: nó đang toả sáng như ánh hào quang trên đầu Đức Chúa và rọi sáng tất cả, giống như mặt trời trong ngày lễ phục sinh thật hoàn hảo. Nhưng nó cũng là một kẻ ác nghiệt. Những kẻ bên dưới kia cũng ác nghiệt... trong anh cũng có một kẻ ác nghiệt đang ngồi, vì anh muốn dùng vũ khí đánh tan bọn chúng. Nhưng chính chúng cũng đang lăm lăm vũ khí trong tay và chĩa thẳng vào mình... Con chim nhỏ một phút trước ngồi đối diện với mình đã cố giải thích cho mình hiểu rằng nó hạnh phúc hơn mình nhiều. Có lẽ nó cũng có lí trí và cảm nhận riêng... Có thể nó cũng là một con chim Chúa đang bắt tay vào làm những việc không phải của mình như mình. Ai trong số chúng ta sẽ sống sót qua đêm nay và ai sẽ bỏ lại sau mình cái nóng và bóng râm dịu mát lòng người? Và nó có biết gì về thế giới hay không - thế giới kéo dài bao lâu và kết thúc như thế nào? Không, nó không biết, còn mình biết rằng cuộc sống vừa là kiếp phù du vừa là vô tận. Vì thế có cả ngọt ngào, và những đắng cay quá sức chịu đựng...”

Tổng thống nhắm mắt lại, ông để mình trôi vào cõi vĩnh hằng mang tên Vũ trụ...

Gulbe đi đến. Anh vén mũ trùm mặt nạ lên, nòng súng tiểu liên thò qua vai.

- Cậu thế nào, Aivar? - Putin hỏi.

- Thưa Tổng thống, bình thường ạ. Tôi đã kiểm tra các chốt canh, tất cả vẫn yên ắng...

- Còn các đồng chí khác?

- Cũng bình thường. Còn Tổng thống... Ở đó như hoả ngục phải không ạ? - Gulbe hất đầu lên phía đỉnh núi, ở đó trông thấy rõ những tấm lưng đẫm mồ hôi của Storm và Serbacov đang nằm.

- Không sao, mặt trời sắp lặn rồi. Cậu xem, ở bên kia đêm đã buông rồi đấy. - ông nhìn Gulbe và nhận thấy mái tóc như róm chùi thông phong của anh ướt đẫm mồ hôi. Mạch đập liên hồi trên cổ chàng trai. - Tuy nhiên tôi phải thay người chỉ huy... - Putin đứng dậy rồi cúi xuống, ông chạy xuống hẻm núi. Sau đó nằm xuống và bò tiếp.

Storm không ngay lập tức đến ngay “nhà dưỡng lão” - ông đã gọi bóng râm dưới gốc cây vả như thế. Ông nhìn sương mù đang bay hơi ở dãy núi đối diện, những khoảng tối nhảy múa trong mắt ông - dấu hiệu quá căng thẳng. Ông cảm thấy phía bên kia hẻm núi, trong cánh rừng cây bụi xanh tối có cái gì đó sáng lên, giống như phát ra từ tiếp nhãn kính của ống nhòm. ông có cảm giác ai đó đang theo dõi ông. Nhưng ông lại nói đến chuyện khác.

- Chúng ta đã làm trò vớ vẩn với tên chăn ngựa. - Storm nói. - Hay không cần phải giữ hắn lại, không nên để lại nhân chứng...

- Ông sợ bọn chúng sẽ túm được hắn à?

- Có thể bọn chúng sẽ phát hiện ra, chúng ta không nên đánh động.

- Nhưng có lẽ chúng cũng có những tên đào ngũ...

Storm xoè lòng bàn tay và bò xa khỏi mép núi. Ông đứng dậy và bước về phía cây vả. Đôi chân tứa máu của ông vẫn bước khá tự tin trên đất đá khô rang, bỏ lại sau mình những đám bụi.

Khi ngồi xuống gốc cây và tháo mũ trùm mặt nạ ra khỏi đầu, ông nhớ đến tin tức nói về việc những người trong đội đặc nhiệm “Delta” đã đến Gruzia. Và cái cảm giác như bị theo dõi lúc nãy khi ông nhìn sang bên kia hẻm núi không còn là mơ hồ, mà hiện lên rất rõ ràng: “Hoàn toàn có thể là những người Mỹ đã đến đây và họ có thể làm cho chiến dịch trở nên rất phức tạp”. Và ông nhớ đến cái tên đã trở nên quen thuộc với nhiều người: Charles Becvit, người đã có được đội quân của mình khi nói như thế này: “Đội đặc nhiệm “Delta” cần những người tình nguyện. Huân chương, quan tài hay những chuyện khác đều có cả”. Storm đã phải kể lại câu chuyện này cho các tân binh không chỉ một lần, và bây giờ khi nghĩ đến khả năng có thể gặp gỡ đội “Delta”, ông thầm gửi lời chào người chỉ huy đầu tiên của họ, người đã trở thành huyền thoại sống của các chiến sĩ đặc nhiệm.

Chú thích:

[i] Ý nói những nhà báo hay đơm chuyện.