← Quay lại trang sách

Chương 9

Ngôi nhà thờ nhỏ trong một cái hẻm lớn thường làm cho hẻm trở nên đông vui, tấp nập. Dường như trước đây chỗ này không phải là một con đường hẻm vì nó cũng không đến nỗi chật chội lắm và ở gần cuối lại có một khu chợ xổm nhóm mỗi sáng.

Căn nhà của Huệ ở gần như đối diện với nhà thờ, một căn nhà gạch nhỏ, phía trước có cái sân nhỏ tráng xi măng. Đối với Huệ thì cái sân ấy chính là cửa hàng trái cây của mình. Mỗi tuần, một vài lần cô đi Lái Thiêu, Củ Chi mua chuối, mận, sầu riêng, măng cụt… về bày bán ngay trước nhà mình. Người đi chợ mỗi ngày đi qua đây đều là khách hàng của Huệ, chủ nhật lại có thêm những người đi nhà thờ, đó là chưa kể những người hàng xóm.

Xóm của Huệ ở là một xóm lao động nghèo đông dân, hàng xóm đi lại với nhau thân mật, thường xuyên. Từ những bà mẹ ghé mua mấy trái cam, một ít mận về bày bàn thờ Phật cho tới lũ con nít có được vài cắc bạc đến thập thò thảy vô chiếu cô để đổi lấy trái ổi hoặc trái chuối sứ, tất cả đều trở thành người nhà của Huệ.

Nhưng chỉ có một gia đình Huệ thường xuyên lui tới nhứt là nhà chị Loan thợ may.

Loan ít mua trái cây ở hàng của Huệ, nên Huệ cũng không chú ý đến cô thợ may trẻ này. Vài lần đi qua tiệm may thấy cô gái xinh xinh ngồi đạp máy, Huệ cứ tưởng cô thợ may còn độc thân nhưng tới giờ mới biết Loan đã có hai con.

-Chồng em đi về thất thường lắm.

-Ảnh đóng ở đâu. Huệ hỏi.

-Củ Chi.

Tiếng ấy tự nhiên nhắc Huệ nhớ đến Lợi và không hiểu sao trong trí chị hiện lên hình ảnh hai người đàn ông đứng cạnh nhau. Một hình ảnh sắc nét, quen thân, từng khóe miệng, đôi mắt, vành tai và một hình ảnh mờ nhạt của một tên lính bảo an mặc kaki vàng mang xanh-tuya-rông to bản xệ một bên hông. Hai người đó đứng cạnh nhau rất lâu mà không nói gì cho tới khi cái bóng tên lính bảo an tan đi. Trong lòng Huệ dâng lên một tình cảm khó hiểu, một nỗi nhớ thiết tha, đằm thắm và man mác. Chị nhìn Loan ngồi tươi cười, hồn nhiên như đứa trẻ thơ. Có lẽ người thiếu phụ này lớn tuổi hơn mình nhưng tâm hồn chị ta giản dị biết bao, dễ dãi biết bao. Huệ hỏi:

-Anh ấy có thương chị không?

-Ông ghen kinh khủng lắm. Với lại nhậu nhẹt. Đi thì chớ, về tới nơi là nhậu nhẹt. Say đến nỗi tụi nhỏ phải sợ.

Từ ngày Huệ đến ở khu lao động này chị chưa hề thấy anh ta về thăm nhà lần nào, nhưng qua mô tả của Loan, chị cảm thấy như Loan không có hạnh phúc. Tuy vậy, Loan vẫn sống rất hồn nhiên.

Buổi trưa Huệ thu dọn hàng, ăn cơm qua loa rồi đi ra phố.

Vừa ở trên xe lam bước xuống, chị đã phát hiện ra ngay một toán cảnh sát đang chặn một ngã ba khám xét người đi đường. Không may điểm hẹn hôm nay của chị lại ở sát ngay ngã ba ấy. Chị còn đang do dự thì đã thấy từ bên kia đường, người đồng chí của mình đang xăm xăm xách một chiếc va ly đi lại. Tới khi nghe tiếng còi của cảnh sát thì anh mới giật mình nhưng đã quá muộn, anh không thể quay trở lui mà không gây chú ý cho bọn cảnh sát. Huệ thấy ngay nguy cơ đang chờ anh trong gang tấc thì bỗng nhiên trong đầu chị nảy ra một ý táo bạo. Chị bước nhanh tới mấy bước, vượt qua đám cảnh sát và sấn tới trước mặt người đồng chí, túm lấy cổ tay anh. Chị la toáng lên:

-Mày xách va ly đi đâu? Mấy hôm nay mày đi theo con nào?

Sau phút bất ngờ, người bạn hiểu ý nên cũng la lên:

-Làm gì kỳ vậy? Chuyện gì về nhà nói, đừng giở thói ở chợ ra, đánh bỏ mẹ bây giờ.

Người thanh niên vừa giận vừa ngượng đỏ mặt trước đám đông. Anh ta nện cho Huệ một cái tát nảy lửa khiến Huệ khóc bù lu bù loa, tay cứ níu chặt lấy cổ áo anh ta.

Mấy tên cảnh sát nghe ồn ào cũng xúm đến. Thấy đôi vợ chồng trẻ cấu xé nhau, một thằng cười ngất, nó nói:

-Rồi! Gặp trúng bà chằng rồi!

Huệ thừa cơ giằng mạnh chiếc va ly ra khỏi tay người thanh niên rồi chạy đi qua đường, vừa đi vừa lau nước mắt.

Huệ không ngờ cả hai người đã đóng được màn kịch khéo léo và sinh động đến thế. Mọi sự đều xảy ra tốt đẹp chỉ tiếc một điều là anh bạn tát có hơi quá tay, về tới nhà Huệ còn thấy đau.

Buổi chiều bé Vân con gái bà chủ nhà của Huệ đi học về đến thủ thỉ với Huệ:

-Hôm nay cô giáo nói cháu lớn tuổi nhứt trong lớp nên bầu cháu làm lớp trưởng.

-Nhưng cháu phải học giỏi nữa thì làm lớp trưởng mới được. Cháu học trễ quá, phải cố gắng nhiều lắm đấy.

Bé Vân hứa cố gắng, Huệ dẫn bé đi ăn kem ở cái quán đầu hẻm. Hai cô cháu chọn cái bàn gần cửa sổ cho mát. Ánh sáng từ bên ngoài chiếu hắt vô làm cho khuôn mặt Huệ sáng lên. Bé Vân chưa bao giờ thấy cô mình xinh đẹp đến như vậy, bé nhìn say sưa khiến Huệ cũng phải ngượng, Huệ hỏi:

-Sao cháu nhìn cô dữ vậy!

-Cháu thấy cô đẹp quá. Nhưng cô phải uốn tóc nữa mới đẹp hơn.

-Thôi, cô không uốn đâu. Cô không chạy theo phong trào ăn chơi của các cô gái Sài Gòn đâu.

Bé Vân nói:

-Cô giáo em cũng uốn tóc đấy.

-Nhưng mà người yêu của cô không thích. Cô cũng thấy kỳ lắm. Hồi giờ ông bà mình có uốn đâu. Cô không uốn đâu.

-Nhưng cháu thích uốn lắm. Uốn đẹp chớ cô.

Huệ im lặng, bé Vân không nói nữa. Nó múc kem ăn từ tốn, đàng hoàng như người lớn. Hai cô cháu ngồi ăn kem không để ý đến một tên lính mặc đồ trê-gi xanh cứt ngựa nãy giờ ngồi uống cà phê đá ở bàn bên cạnh cứ ngó chăm chăm sang bàn Huệ. Hắn do dự một lát rồi đứng lên chậm chạp tiến lại phía Huệ.

-Chào cô em. Hắn nói. Chắc cô em ở Củ Chi mới lên đây?

Câu hỏi bất ngờ làm Huệ chột dạ. Hắn là ai? Tại sao hắn lại biết mình là dân Củ Chi? Huệ lo lắm, nhưng chị làm bộ phớt lờ. Nhưng tên lính vẫn cố tán tỉnh. Hắn nói một cách rất “cải lương”:

-Xin cô tha thứ cho sự đường đột. Tôi xin phép được hầu chuyện cùng cô trong giây lát.

Huệ lại càng bực mình, chị định cứ làm thinh nhưng bé Vân đã nói nhỏ vào tai Huệ.

-Chồng cô Loan đấy. Mới về.

Huệ nhìn thẳng vào mặt anh ta. Bây giờ Huệ mới nhận ra bông mai trên ve áo hắn. Ngoài sự nham nhở ra, hắn ta không có gì đặc biệt.

-Sao ông biết tôi ở Củ Chi? Huệ hỏi.

Tên thiếu úy ngồi xuống ghế, rít thuốc lá một cách điệu nghệ rồi nói:

-Tôi đóng ở Củ Chi mà. Con gái Củ Chi có những nét đặc biệt khác với phụ nữ Sài Gòn. Nhứt là mái tóc. Mái tóc để dài rất dễ phân biệt.

Nhận xét của tên thiếu úy làm Huệ giựt mình. Nhưng còn tên này, hắn là hạng người nào, một tên có máu dê hay một thằng mật vụ? Dẫu sao mình cũng nên làm lành với hắn. Huệ hỏi:

-Xin lỗi, anh là chồng của chị Loan?

-Phải. Tôi mới về thăm nhà. Cô cũng biết bà xã tôi à?

-Chúng tôi là bạn nhau.

-Tôi rất hân hạnh – Hắn nói – Khi nào rảnh mời cô sang chơi.

Rồi hắn búng tay gọi tính tiền nhưng Huệ đã ngăn lại. Chị nói:

-Thôi, anh cứ lo phần anh đi.

Đôi mắt xoi mói của hắn lần này không dám đón nhận cái nhìn thẳng của Huệ. Hắn vẫn ngồi im trên chiếc ghế thấp, nhìn cô gái Củ Chi bước ra khỏi quán