← Quay lại trang sách

Chương 10

Huệ ngồi trước gương soi. Cái lược vứt trên mặt bàn, chị không thèm ngó tới. Hôm qua khi gặp đồng chí sinh viên trong một địa điểm đường Lê Lợi để giao cho anh ta cái máy chữ thì chị cũng nghe anh nói trước khi chia tay: “Chị nên uốn tóc đi”. Huệ cứ suy nghĩ hoài về lời nhắc nhở ấy, chị đem chuyện hỏi đồng chí phụ trách: “Anh thấy em có nên uốn tóc không?”. Đồng chí ấy mỉm cười, nhìn Huệ, nói: “Nên uốn thì tốt hơn”. Nhưng Huệ vẫn thấy bất ổn trong lòng.

Huệ chải lại tóc, mái tóc thề chấm ngang vai dày và đen mượt mà “anh Lợi” rất thích này, bây giờ phải tới tiệm đưa cho người ta cắt đi, xoắn tít lên.

Rồi sẽ đưa đến việc phải đánh môi son má phấn, xức dầu thơm coi chẳng khác mấy cô gái ưỡn ẹo với tụi sĩ quan, tụi cố vấn Mỹ.

Mấy hôm sau Huệ nói dứt khoát với đồng chí phụ trách: “Thôi, em không uốn tóc đâu. Kỳ lắm”. Nhưng đồng chí này đã nghiêm mặt và nói: “Chẳng lẽ chi bộ lại phải ra một cái nghị quyết cho em về việc uốn tóc? Vả lại em cũng đừng nên bảo thủ quá. Anh không ngờ em lại phong kiến đến như vậy. Anh thấy em uốn tóc lại càng đẹp thêm chớ có sao”.

Vậy là Huệ uốn tóc.

Ở mỹ viện về Huệ khóc thút thít. Lũ trẻ con hàng xóm thấy con mắt đỏ hoe của Huệ liền đến bấu vào cửa sổ nhìn vô nhà, Huệ phải đóng cửa.

Anh Lợi ơi, xin anh hiểu cho rằng em uốn tóc là vì nhiệm vụ chớ không phải vì cái thói đua đòi, không phải vì em đã quên nếp sống quê mình.

Có tiếng gõ cửa và một người đàn ông bước vào:

-Chào cô Huệ.

Huệ nhận ra tên sĩ quan chồng của Loan. Hôm nay hắn mặc một bộ pyjama rằn, tóc chải biăngtin láng bóng. Vừa thấy Huệ hắn đã kêu lên:

-Tôi biết trước sau gì cô cũng nghe lời tôi mà. Coi đẹp chưa!

Huệ ôm đầu nói:

-Xin lỗi ông. Bữa nay tôi nhức đầu quá.

Rồi cô vô phòng đóng cửa lại.