Chương 22
Bạch vừa thêu xong đôi bao gối. Vải màu hồng, hai con chim phượng xòe cánh. Chữ "Hạnh Phúc" viết một cách hoa hòe thêu màu đỏ.
- Sao lại màu đỏ? Người mẹ hỏi cô con gái. Tao thấy cái bao gối đã màu hồng rồi thì cái chữ phải màu xanh mới đẹp.
Bạch cười, dùng kéo cắt mấy mối chỉ thừa trên khuôn vải, ngắm đi ngắm lại một hồi rồi vắt trên thành ghế:
- Má đừng lo. Ảnh sẽ rất ưng ý.
Người mẹ cầm cái bao gối lên ngắm. Bà ưa nhứt là đôi chim phượng, kiểu đã đẹp mà đường kim mũi chỉ cũng sắc sảo.
- Mày đã gặp con vợ nó chưa?
- Gặp rồi, má à. Chỉ tân thời lắm. Uốn tóc nữa. Nhưng tánh tình được lắm.
- Nghe nói hoàn cảnh hai đứa cũng éo le lắm phải hôn?
- Dạ, buồn lắm.
- Nó cũng người của mình phải hôn?
- Dạ. Chỉ hoạt động cũng sáu bảy năm rồi. Hai người, ai cũng đáng phục hết má ơi. Cho nên con muốn dành cho hai người món quà bất ngờ này.
Bạch treo mùng trên ván rồi vặn nhỏ ngọn đèn hột vịt lại. Căn nhà lá đơn sơ bốn bề lộng gió mát nhưng nằm trong mùng cô vẫn thấy bực bội, cô ngồi dậy vén mùng lên, nhìn ra vườn. Trong ánh sáng lờ mờ của đêm, Bạch nhận ra những chòm cây mít lá dày và những lá mít phất phơ, sột soạt. Tự nhiên cô tưởng như có tiếng bước chân ai đi từ ngoài ngõ vào. Cô nhỏm dậy một chút để nhìn ra ngõ nhưng không có gì cả ngoài cái cột tre già quét vôi trắng hiện lờ mờ.
Bạch quay lại và thở dài. Bao nhiêu tình cảm của người con gái hai mươi tuổi này đã dồn hết vào đôi gối thêu. Cô chăm chút nó như chăm chút mối tình của mình, trân trọng nó như lễ vật của đám cưới mình và cô thấy vui sướng, thấy gần gũi với người chiến sĩ ấy, thấy như đôi bao gối sẽ là một phần của đời mình tham dự vào đời của Lợi. Nhưng chợt có lần đi ngang qua một quán nhỏ bên đường chợt nghe một câu vọng cổ của Sài Gòn, Bạch bỗng thấy bùi ngùi.Ngày mai đám cưới người ta, tại sao sơn nữ Phà Ca lại buồn?Câu hát ấy thường ngày cô nghe nó vô duyên lạt lẽo, nó là câu hát của một gánh cải lương nào đó của Sài Gòn mà thỉnh thoảng thanh niên trong xóm cũng có nghêu ngao, thế mà bây giờ tự nhiên làm cô bùi ngùi.
Mấy đứa em Bạch có lần cũng hát câu đó, không biết chúng có ý chọc ghẹo gì mình không, Bạch cứ la chúng. Chúng im nhưng thỉnh thoảng lại hát. Bạch đành mặc chúng. Nhưng những đêm thanh vắng như hôm nay câu hát ấy lại về. Bạch trăn trở. Tiếng gió lại sột soạt trong lá mía như có bước chân ai đi. Bạch không nhỏm dậy nữa nhưng cô lại tưởng tượng tới dáng đi của Lợi.
Lúc đó là buổi trưa. Bạch đang ngồi may áo trong nhà thì nghe lũ em reo lên:
- Má ơi má, anh Tư về.
Lợi bước vô cửa. Đen, chắc, cương nghị. Bạch hỏi:
- Anh Tư chuẩn bị đổi đi phải không?
- Đâu có.
- Em biết rồi, anh đừng giấu.
- Đi gần thôi mà.
Má Ba nói:
- Nghe con sắp đổi đi, nên hồi sáng này má biểu con Bạch đi chợ mua vải may cho con một bộ đồ. Vậy con lại nó đo rồi may cho kịp.
- Quần áo con còn ba bộ. Đừng may nữa chi má.
- Má nghe nói lúc con bịnh nằm trong Phú Chánh, mặc toàn là đồ rách. Vá năm bảy lỗ.
- Hồi đó khác. Bây giờ má coi con có rách đâu.
Lợi xoay lưng cho má Ba và Bạch để khoe cái áo mới của mình. Má Ba nói:
- Nhưng mà má đã mua vải rồi.
Bạch đứng lên, nắm tay áo của Lợi kéo đến bên bàn máy may.
- Giang tay ra. Bạch ra lệnh. Anh thích may mấy túi?
Đo xong Bạch xuống bếp làm kẹo hột điều. Ý của gia đình là muốn làm ít kẹo gởi tặng cho anh em bộ đội, nhưng không ngờ các anh lại đi gấp quá thành ra phải làm gấp rút mặc dù lòng Bạch bấy giờ không muốn bỏ Lợi đó mà đi xuống bếp một mình. Cô lục đục dưới đó một lúc lâu thì gọi:
- Anh Tư ơi!
- Có.
- Anh vào đây chỉ em làm kẹo đi.
- Tôi đâu biết làm kẹo mà chỉ.
Bạch cứ giục. Lợi đành vào bếp nhưng cô gái lại chẳng để anh làm. Má Ba cười cười, nói:
- Con xây dựng gia đình đi, má giúp cho.
Lợi bối rối, không biết trả lời sao. Má Ba thấy vậy tưởng anh có tâm sự gì nên bỏ đi. Còn lại một mình anh với Bạch, anh nói:
- Tôi đã hứa hôn rồi, cô Bạch à.
Bạch ngừng tay lại, ngó thẳng vào mắt Lợi:
- Anh nói thiệt sao, anh Tư?
- Tôi không dám nói đùa với cô đâu.
Bạch lặng thinh. Đôi mắt đỏ hoe. Sự im lặng kéo dài.
- Đã bấy lâu… Bạch nói ngập ngừng.
Và cô không nói lời nào nữa.
Hôm sau lúc tiễn anh đi, Bạch trao gói quần áo mới và kẹo cho Lợi và nhìn anh đăm đăm, cô nói:
- Biết bao giờ chúng ta mới gặp lại, hả anh Tư?
- Nhứt định sẽ có ngày chúng ta gặp lại.
Nhưng Bạch không thể nào ngờ rằng hai người lại gặp nhau trong một đám cưới, chỉ trong vài tuần nữa.
Tiếng lá mía lại xào xạc, và vẫn xào xạc mãi trong hồn cô, trong giấc ngủ cô. Gần sáng, những tiếng động cơ rầm rì của con "đầm già" đi vào những giấc mơ đứt quãng, xen kẽ với tiếng lục đục của má Ba. Bạch nghe mọi thứ rất mơ hồ, lẫn lộn giữa mơ và thực, rồi bỗng nhiên cô choàng dậy và cô nghe tiếng gầm gừ của bom B52 cùng lúc với mặt đất rung chuyển dữ dội.
- Hướng Bắc Củ Chi, Bạch nói, chỗ anh Lợi đó mà.
Má Ba nói:
- Con ngủ không nghe, chớ máy bay quầng cả đêm, pháo bắn không ngớt. Hồi giờ chưa thấy trận càn nào bắn phá dữ như vậy.
Mặt đất lại rung chuyển, một thứ rung chuyển ngầm, đều khắp, lan ra cả một vùng rộng lớn, rung lên như từng cơn co giật, tê tái và quằn quại.
Lợi đang làm gì giữa cơn rung chuyển ấy?