Chương 5 NGÀY 5, THÁNG 12, NĂM 2004
BÁC SĨ CAROL A. Terry dậy sớm vào sáng hôm sau, dù đó là chủ nhật. Bà dự trù sẽ thực hiện xét nghiệm tử thi của Jennifer Corbin. Dư luận cho rằng người phụ nữ trẻ này tự kết liễu đời mình. Nhưng các điều tra viên sở cảnh sát hạt Gwinnett lẫn biện lý Danny Porter và các nhân viên của ông đều không thỏa mãn với giả định đó. Trước khi bất kỳ người nào có thể chính thức được tuyên bố là tự tử, luôn luôn phải làm các xét nghiệm và khám nghiệm tử thi hết sức tỉ mỉ. Ngoài ra còn phải “khám nghiệm tâm lý học tử thi”. Bởi từ rất ít những gì biết được về cuộc đời của Jennifer Corbin, cô ta dường như không thể là người tự tử.
Cách cô ta chết thật kỳ lạ. Ngay cả khi chán nản đến mức tuyệt vọng, rất ít phụ nữ lại tự giết mình bằng một phát súng vào đầu. Họ muốn trông có vẻ hấp dẫn khi thân thể họ bị phát hiện, ngược lại nam giới dường như không quan tâm. Phụ nữ thường tự kết liễu đời mình bằng những viên thuốc ngủ hay cắt cổ tay. Nhiều người thậm chí còn trang điểm và mặc bộ cánh hay bộ đồ ngủ đẹp nhất.
Nhưng Jennifer lại mặc bộ đồ ngủ sa tanh cũ màu xanh lá cây không tay. Cả hai dải dây buộc đều bị rách ở lưng, và cô dùng ghim băng giữ lại. Ðó là kiểu vá víu vội vàng quần áo mà phụ nữ hay làm nhưng không ai thấy được. Bên dưới, cô mặc chiếc quần lót màu hồng. Bác sĩ Terry lưu ý rằng nó nằm đúng vị trí, không có dấu hiệu ai đó đã tìm cách lột nó ra.
Quần áo và các thứ tài sản trên người chết có gì đó “sống động” hơn cả cái vỏ thi thể còn để lại, và chúng kể những câu chuyện nhỏ của riêng chúng. Ðồ nữ trang trên thi thể Jenn Corbin dường như còn nguyên vẹn: đôi hoa tai kim cương sáng, vuông vắn; mặt dây chuyền hình giọt lệ “đỏ nâu” trên sợi dây chuyền vàng mỏng vòng quanh cổ, với chiếc nhẫn tương xứng trên bàn tay phải; một chiếc vòng đeo tay bằng vàng miếng nơi cổ tay phải; một chiếc nhẫn cưới bằng vàng và chiếc nhẫn đính hôn đính viên kim cương hình chữ nhật; chiếc đồng hồ đeo tay hiệu Aquatech mặt số chỉ 6:42:21. Mặt đồng hồ không thay đổi theo thời gian thực tế trôi qua - hình như đã hết pin vài giờ sau khi cô chết. Trên cổ tay phải, Jenn đeo một cái vòng tay xâu chuỗi trắng hồng với các hạt chuỗi ghi chữ “Kylie”. Cái vòng tay ngộ nghĩnh đó cô đeo để cổ vũ đứa con của một người bạn đang vật lộn với bệnh ung thư. Những viên đá “đỏ nâu” trên chuỗi hạt của Jenn và trên một trong hai chiếc nhẫn là ngọc hồng lựu, loại đá giá trị vừa phải mà cô ưa thích. Cô đã đeo chúng suốt nhiều năm sau khi được tặng bởi “Nana,” bà ngoại quá cố.
Jennifer Corbin có một hình xăm nhỏ nơi mắt cá chân phải - cái mặt nạ biểu tượng quen thuộc của bi kịch và hài kịch. Cô là người hâm mộ đích thực của nhóm nhạc Motley Crue, và những chiếc mặt nạ đó nằm trên bìa một trong những album đỉnh cao của họ.
Kỹ thuật viên xét nghiệm Zubedah Mutawassim, Phụ tá biện lý Tom Davis, và Ðiều tra viên của biện lý Kevin Vincent cùng Ray Rawlins và Marcus Head quan sát cuộc xét nghiệm tử thi. Bác sĩ Terry sẽ tìm ra một điều gì vốn có thể kết thúc cuộc điều tra cái chết này một lần và mãi mãi. Hầu như sẽ có những chi tiết nhỏ nhặt không khớp với việc tự sát.
Jenn Corbin là một phụ nữ khá tầm thước, nhưng hoàn toàn không đẫy đà. Cô cao suýt soát gần 1m8. Cô sẽ đủ khả năng kháng cự tốt nếu được cảnh báo có điều gì nguy hiểm. Nhưng các điều tra viên hiện trường án mạng đã không thấy có gì gợi lên một cuộc xô xát - không có những cái đèn bàn hay ghế ngồi bị lật ngửa, không có gì gãy đổ. Khi các bịch giấy nâu bọc bàn tay cô được tháo ra, bác sĩ Terry thậm chí không phát hiện được một vết cắt hay trầy xước nhỏ nào. Nếu bị sát hại, Jenn hẳn đã phải bị bất ngờ, hoặc thậm chí đang ngủ.
Nếu cô ta bị sát hại. Ðó là chữ nếu lớn nhất. Mọi nghi ngờ trên thế giới sẽ không giúp ích gì trong phòng xử án trừ phi các cảnh sát điều tra và các công tố viên hạt Gwinnett chứng minh được các giả thuyết của họ trước bồi thẩm đoàn.
Người phụ nữ trước mặt họ trang điểm nhẹ; son môi hồng nhạt. Trên mỗi vành tai có ba lỗ đeo nữ trang, dù hiện giờ cô chỉ đeo hai khuyên tai kim cương mặt vuông. Chúng đã được gỡ ra cùng với các thứ nữ trang khác, bộ đồ ngủ sa tanh xanh dương pha lục với cái khóa kéo đen và chiếc quần lót hồng của cô, được bỏ vào bao để làm chứng cứ. Một ngày nào đó chúng có thể được dùng tới như bằng chứng trong phiên tòa, còn nếu không, chúng sẽ được trao lại cho gia đình cô.
Vết thương chí tử do đạn nằm bên phải đầu cô - phía sau tai phải. Vết thương chạy từ bên phải qua bên trái đầu, và hướng lên trên. Viên đạn rõ ràng đã cắt thân não làm hai và làm vỡ hộp sọ nhiều chỗ.
Cái chết hẳn đã xảy ra ngay tức thì.
Vết thương lối vào hình tròn và đường kính chưa đầy 5 li. Có chút muội nòng súng gần vết thương, nhưng không có những vết đốm nhỏ cháy bỏng “xăm” lên lớp da quanh cái lỗ khi viên đạn đi vào từ cự ly rất gần. Rìa vết thương lối vào này không bị sém hay rách vì lực của khí đốt nóng trong nòng súng. Một vết thương do phát súng bắn sát đầu thường là một vết thương “toé” như hình ngôi sao. Ðây không phải là vết thương do đạn bắn sát đầu...
Sau khi thiết lập đường đi và góc của vết thương chí mạng, bác sĩ Terry cẩn thận khám các cơ quan khác trong cơ thể Jenn Corbin. Biết đâu cô ta đang mắc căn bệnh chết người nào đó - một điều mà không ai yêu mến cô biết được? Ðó có thể là động cơ thúc đẩy tự sát. Nhưng bác sĩ khám nghiệm tử thi của tòa án thấy mọi thứ đều chứng tỏ Jennifer Corbin rất khoẻ mạnh.
Dù sao, những phát hiện bình thường bởi khám nghiệm tử thi sẽ làm cho cái chết của nạn nhân thêm bi thảm. Ðiều đó đúng trong trường hợp này. Mọi thứ đều ổn, Jennifer Corbin đã có thể sống cho đến già. Phổi, tim, các động mạch, gan, thận, và các cơ quan sinh dục đều hoàn toàn bình thường. Một thời điểm nào đó trong quá khứ, cô đã được mổ lấy túi mật, và những cái kẹp phẫu thuật vẫn còn - đây là một tiến trình phẫu thuật bình thường. Cô bị một vết thâm tím nhỏ bên phải bụng dưới, nhưng nó đã nhạt thành màu lục vàng của một vết bầm đang lành. Có lẽ không quan trọng; các bà mẹ của những cậu trai nhỏ thường có những vết bầm vì để cho lũ trẻ cưỡi lên mình và thường không nhớ mình bị lúc nào.
Bữa ăn cuối cùng của Jenn Corbin có đậu đũa. Khi thông tin đó kết hợp với thân nhiệt của cô lúc được phát hiện, và độ cứng đơ và hồ máu tử thi, nó sẽ giúp đánh dấu thời điểm cô chết. Trong một số trường hợp, xác định thời điểm chính xác một nạn nhân qua đời không quan trọng, nhưng có những trường hợp lại hết sức cần thiết. Trường hợp này thuộc dạng đó. Cái chết của Jenn có lẽ xảy ra từ bốn đến năm giờ trước khi xác cô được phát hiện: khoảng 2 đến 3 giờ sáng.
Nguyên nhân chính thức cái chết của cô được ghi ở đầu “Bản tóm tắt các phát hiện” rút ra từ việc khám nghiệm tử thi của cô: “Vết thương do đạn bắn xuyên vào đầu. Vết thương lối vào có cự ly bắn không tiếp xúc với đầu và nằm bên phải (sau tai phải, thuộc khu thùy sau thái dương/thùy trước chẩm).”
Những người đứng nhìn khám tử thi trông buồn bã. Ðây chắc chắn không phải là vết thương do bắn sát đầu theo kiểu nòng súng kê vào đầu. Không có vết hằn của họng súng, không có những tia rách quanh rìa vết thương, và không có những vết lấm chấm. Khẩu súng hẳn đã bắn từ khoảng cách nhiều phân. Mặc dù Jenn Corbin có thể vặn vẹo bàn tay trong một tư thế khác thường để chĩa súng vào lớp da sau tai, nhưng không đời nào có chuyện đó. Và rõ ràng cô không thể giữ khẩu súng cách mục tiêu sau tai phải của cô nhiều phân được. Cánh tay cô không thể dài như thế.
Tuy nhiên, những tin tức đầu tiên ở Atlanta/hạt Gwinnett sẽ đăng tải rằng các kết quả khám nghiệm tử thi “chưa đi đến đâu,” củng cố thêm ấn tượng đối với nhiều khán giả và độc giả rằng Jennifer Corbin đã tự sát.
Tin tức nói rằng chồng Jenn Corbin đã nộp đơn xin ly dị hẳn đã gây một cú sốc lớn, ngoại trừ, có lẽ, những người gần gũi với cô. Thông tin cho rằng cô ta đã chết bởi chính tay mình hầu như không thể chấp nhận được đối với bạn bè và đồng nghiệp cô. Và đối với những người thân trực tiếp, nó vẫn là chuyện không thể hiểu nổi.
***
Những bí mật của Jennifer Corbin sẽ được vạch trần, nhưng, tất yếu cuộc sống riêng của Bart Corbin cũng sẽ được đưa ra ánh sáng - mọi bí mật của anh, hành động xấu của anh, quá khứ của anh, và hiện tại của anh. Ðó là những gì mà một vụ điều tra án mạng đã, đang, và phải như vậy - cuộc xâm phạm đời tư sẽ tiếp tục, không chỉ với nạn nhân và những người tình nghi, mà với cả những người lo lắng cho bạn bè ở cả hai phía của vụ án, những người xa lạ có mối quen biết nào đó, và những nhân chứng. Cái lưới giăng rộng và họ sẽ rơi vào trong đó, những ý nghĩ riêng và hành động của họ bị khai thác một cách không ngừng nghỉ.
Ðó là cách duy nhất để tiến hành một cuộc điều tra án mạng. Khi một sinh mạng bị tước đoạt, sự thật là con đường duy nhất dẫn đến công lý.
Các tập ảnh và khung ảnh của Jenn và Bart Corbin đầy những hình ảnh gia đình hạnh phúc: hai người đang khiêu vũ trong đám cưới, vẻ hoàn toàn say đắm; Jenn và Bart đang lái bè qua một khe sâu; Jenn, mệt lả trong hạnh phúc sau khi Dalton lọt lòng mẹ; Bart giữ Dalton trong tay mấy phút sau khi cậu bé ra đời; Bart giúp Dillon hai tuổi thổi tắt những ngọn nến trên chiếc bánh sinh nhật; một Bart rám nắng, ngực trần và vai rộng trong nhà thuyền riêng của họ trên hồ Lanier, và hãnh diện bồng Dillon hai tháng tuổi; hai vợ chồng, đều phát tướng hơn một chút so với hồi tiệc cưới, đang khiêu vũ ở đâu đó trong một dạ tiệc gây quỹ từ thiện; tất cả bốn thành viên gia đình Corbin vui vẻ đứng chụp hình ở Thế giới Disney; Bart và Jenn cười rạng rỡ sung sướng tại đám cưới của một người thân trong gia đình Corbin. Và thật nhiều hình ảnh của Bart và Jenn chụp với gia đình cô, lúc nào cũng cười với Narda và Max, Heather, Dough và Rajel.
Có vẻ như những khoảnh khắc quá hoàn hảo, vui vẻ được ghi lại mãi mãi trên phim nhưng vì lý do gì đó đang tan biến trong đời thực.